TTCS tiep

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng màu chàm.

Ngày đầu tiên ...tuyết lẫn trong nắng.

***

Yunho vẫn chưa tỉnh dậy.

Ý thức đã thúc giục hắn, nhưng sự mệt mỏi vẫn muốn đeo bám dài dài. Nhắm nghiền mắt gục trong đống chăn, nom Yunho như một đứa trẻ con lớn xác. Cực kì dễ thương, chỉ khi không còn thấy đôi mắt lạnh thì mọi thứ đều thay đổi. Chẳng phải chủ tướng, cũng chẳng phải là người nắm giữ nửa thiên hạ...

Đơn thuần chỉ là... một người đàn ông trong tình yêu. (*)

. . . . . . . .

Nắng nhạt nhoà.

Donghae và Eunhyuk nhìn xuyên qua khung cửa sổ. Phòng sang trọng nhất Phong Nguyệt Quán đôi khi cũng gây cản trở với chính đôi mắt họ. Tối om, hai con chuột không khai thác được gì thêm.

- Có chắc Jaejoong đã khỏi bệnh không?

- Chẳng biết, thử gọi xem nào !

- Jaejoong ơi! - Donghae hô trước.

- Ra ngắm tuyết với tụi tôi đi !

Không ai trả lời.

- Quái lạ, gọi to nữa xem nào?

- Jaejoong ơi!!!

. . . . . . . . . . . . .

***

Yunho tỉnh dậy. Mắt chớp chớp.

Hình như có ai gọi mình....~ ~

Choáng váng ! Đầu óc quanh cuồng như có ai đánh mạnh vào trán. Đau đầu khủng khiếp, chính hắn cũng chẳng biết mang trong người bệnh nan y gì.

Tiền đình ư?

Yunho có bao giờ trải qua cảm giác khó chịu thế này đâu?

Hắn ngồi dậy, lẳng lặng lật nhẹ tấm chăn ra khỏi người. Trong một thoáng, bỗng nhiên khuôn mặt Yunho trở nên ngờ nghệch.

Cái gì thế này???

Đập vào mắt hắn không gì khác ngoài phần thân trần trụi, như thể đã có 1 cuộc mây mưa vào đêm hôm qua.Lần này để nhớ ra chuyện gì cũng là cực hình với đầu óc Yunho. Hoàn toàn trống rỗng, không chút khái niệm gì về những điều đã qua...

- Jaejoong, cậu có trong đó không?

. . . . .

Đang thất thần ngẫm nghĩ, đột nhiên tai Yunho lại bị thu hút bởi tiếng động khác. Cái giọng này...không ai khác là của Donghae, Eunhyuk!

" Ta đang rối còn gặp thêm bọn ngươi nữa". - Yunho nghiến răng Mọi chuyện diễn ra đêm qua thực sự vẫn là dấu hỏi lớn với hắn.

Bực cả mình. . . . .

- Jaejoong, cậu khỏi hẳn chưa?

- Chúng tôi vào nhé!

. . . . . . . .

Hai người cười cười, mạnh dạn đẩy cửa xông vào. Chỉ sau vài khắc, mọi chuyện thay đổi đến chóng mặt. Ngay khi nhìn thấy người ngồi trên giường, họ không còn có thể giãn miệng vô tư như trước nữa. Chủ tướng tôn kính đang ngồi, mắt trừng trừng đầy giận dữ.

- Phụ mẫu không dạy các ngươi phép lịch sự sao? - Yunho quắc mắt - Dám tự tiện mở cửa khi chưa được cho phép.

- Chúng... thần... xin.. lỗi ! - Hai khuôn mặt hoảng sợ như nhau, dập đầu cả khúc.

Yunho đằng hắng, cùng lúc nhận ra hoàn cảnh kì lạ của mình. Hắn chưa hề chỉnh trang y phục, chỉ mặc hờ lên người chiếc áo ngủ cực mỏng. Dĩ nhiên, chuyện này ngay lập tức đập vào mắt hai kẻ lắm chuyện. Chúng nói mà như cười, nhìn mà như chế giễu.

" Hôm qua, chủ tướng có tin vui rồi", Donghae ghé sát vào tai Eunhyuk, ngay trước mũi Yunho!

- Lầm bầm gì thế? - Yunho cố giữ mặt lạnh, nhưng chẳng hiểu sao hai người kia vẫn nhe răng cười đểu.

- Vâng...- Donghae hóng hớt - Nhưng... trước khi ra, thần muốn hỏi Jaejoong đâu rồi ạ? . Tối qua ngài đưa cậu ta vào phòng này, nghe nói bị cảm dữ lắm.

Eunhyuk gật đầu đồng tình, mắt to tròn vô tội. Cả hai người thi nhau nhìn hắn chăm chú, hòng moi móc câu trả lời.

Nói có lý, Jaejoong đâu rồi...?

Hắn đơ ra một lúc, miệng lặp đi lặp lại câu hỏi vừa rồi . Quên sạch cơn đau đầu vừa nãy, cảm tưởng trí óc như được khai thông hẳn. Nhắc đến Jaejoong mới nhớ, đúng là đêm hôm qua đã có chuyện xảy ra.

.... Ngay trong phòng này.

Yunho's pov

Đêm hôm qua.

Vào phòng....

Cãi nhau...

Sau đó....

Sau đó....

Sau đó...

End pov.

. . . .

..

Donghae, Eunhyuk ngước lên nghe Yunho độc thoại. Trông mặt hắn rất mắc cười, có điều nếu ngoác mồm rộng lúc này chẳng phải là cách hay. Không chừng cái đầu cũng theo lưỡi kiếm bay luôn.

Rất may,Yunho không còn tâm trạng để ý đến hai kẻ lắm chuyện nữa. Hắn đã nhớ ra tất cả, những sự việc đan xen thành chuỗi bắt đầu kết nối lại từ từ. Thật sự những gì đã làm với Jaejoong, Yunho không hề muốn nhớ lại, như thể một phần kí ức buộc phải chôn vùi... Hắn lo sợ.. trong lúc không cầm lòng được sẽ vồ vập lấy thân thể cậu, làm tổn thương tâm hồn cậu.

Không phải....

. . . .

Tôi yêu ngài, Jung Yunho! . . . . .

Hắn đã nghe, từ chính miệng Jaejoong!.

. . . . . . . .

Như vậy, đêm qua là sao?

Làm tình trong ép buộc...

Hay sự thăng hoa về thể xác... lẫn tâm hồn?

***

Yunho chìm ngập trong thắc mắc. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, ngay cả khi tỉnh dậy hắn cũng không thấy Jaejoong đâu!.

- Jaejoong đâu rồi? - Hắn buộc miệng hỏi - Các ngươi không thấy cậu ta ư?

** đồng loạt lắc đầu **

Yunho nghiến răng ken két, càng nghĩ càng thêm rối rắm. Đêm qua, thật sự hắn chẳng muốn tưởng tượng lại nữa... Cái cách cậu trườn xuống phía người hắn, cái cách cậu thì thầm vào tai những lời ngọt lịm, cái cách tấm lưng trần của cậu phơi bày dưới ánh trăng khuya...

Tất cả, đều đam mê và đẹp đẽ.

Hứa là không tưởng tượng, nhưng từ lúc rời khỏi đến giờ, mặt hắn cứ ngơ ngơ ra. Chân không biết đang đi về hướng nào nữa.

Tuyết hôm nay cũng có phần kì lạ, rơi lả tả dưới nắng một cách nghệ thuật. Lạnh mà không ra lạnh, ấm mà không ra ấm, chẳng hiểu mùa này ông trời bị bệnh gì nữa?

Có lẽ, thời tiết cũng chuyển biến thất thường y chang tâm tính Jaejoong. Từ một người lúc nào cũng " Siwon, Siwon" nay lại nói lời yêu đương với Yunho. Thậm chí trong mơ hắn cũng không thể tin "người chủ động" lại chính là cậu !

Ngay lúc này đây cũng có thể dễ dàng biến mất. Tự nhiên hắn có cảm giác lạ chộn rộn trong lòng, chẳng thể nào lý giải nổi. Yunho hậm hực chính mình. Đáng lẽ nếu là người đa nghi đã tính đến chuyện: tại sao Jaejoong lại làm thế. Nhưng không, lần này hắn thả rơi chính lý trí của mình, đặt con tim ở vị trí thượng phong.

Nhớ Jaejoong quá....

Hắn ngước lên, định bụng tiến thêm bước nữa. Không biết là đi đâu, cứ lòng vòng mãi quanh Phong Nguyệt Quán. Hoặc có thể, đâu đó trong ý thức hắn đang thôi thúc mãnh liệt " Mình nên đi theo con đường này!"

Và... Jaejoong đã ngay ở trước mặt.

***

Chap 15:

Tình yêu và lòng kiêu hãnh luôn đi song song với nhau.

Là triết lý sống từ thởu còn thơ, nên khi thấy cậu, mặt hắn vẫn lạnh như băng. Không có lý nào... một tên con trai sinh cùng ngày lại điều khiển được cảm xúc của mình, không lý nào... mình lại là kẻ nhớ nhung đầu tiên.

Hai pho tượng sống dò ý nguyện nhau thông qua ánh mắt. Jaejoong cũng đứng ngây ra, không hề có biểu hiện của "người biết nói". Khỏi cần lôi thôi dài dòng, riêng Donghae và Eunhyuk chọn cách cư xử đơn giản hơn hẳn.

- Jaejoong, cậu đi đâu thế? - Donghae lon ton lại gần - Khỏi hẳn chưa?

- Rồi.

**Đã biết nói.**

Eunhyuk ngạc nhiên nhìn xuống tay Jaejoong. Cậu cầm theo cái nồi đồng bự tổ chảng, lại bướcra từ phòng bếp Phong Nguyệt Quán. .

- Làm gì vậy?

Jaejoong hơi ái ngại, gãi gãi đầu theo bản năng.

- Sáng dậy, không có gì làm nên nấu ăn. Nếu không chê, mời anh em trong đoàn ...ăn món cháo cá tôi nấu.

- Cậu nấu? - Hai người kia trợn tròn mắt - Biết nấu ăn sao? Cứ như đàn bà con gái.

- ....

Yunho quán triệt tinh thần, hít một hơi sâu trước khi lại gần. Jaejoong cũng không để ý đến lời trêu tức của Donghae nữa, mắt cậu liên tục chĩa vào phía người bước tới. Mặt Yunho lạnh tanh, khả năng quên sạch chuyện tối qua là rất cao. Hắn nói, ánh mắt hôm nay bỗng kém tự tin lạ thường.

- Ngươi... khoẻ chưa?

Nhìn hoài để rồi nói một câu nhàm chán. Đôi khi Yunho cảm thấy bực tức chính bản thân mình.

- Rồi. - Jaejoong lặp lại câu trả lời. - Cám ơn ngài.

Jaejoong... cũng chẳng khá hơn là bao. Cứ đứng trước Yunho là bao nhiêu câu chữ bay hết cả, ý tưởng mới cũng trở nên nghèo nàn.

Yunho chẳng nói chẳng rằng, nhẹ nhàng mở nắp nồi ra, múc một muỗng cháo đưa sát miệng. Bình thường Yunho hay mang theo 1 cây kim bạc nhỏ để thử độc. Hắn nhìn cậu lườm lườm, hỏi han trước khi nếm thử.

- Có độc không?

** lắc đầu**

Jaejoong mở to mắt, sự hồi hộp tăng dần đến đỉnh điểm. Cháo cá do cậu làm, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào?

Hy vọng... là đừng chê. Nếu có lời đay nghiến nào, cậu thề sẽ không bao giờ vào bếp nữa.

- Ngon... ngon không? - Cậu hỏi, tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

- Ngươi.... ... Tính nấu cho heo ăn à?

***

Một chút hoảng loạn.

Cậu biết, Yunho là người sành ăn nhất trên trần đời này. Bất cứ của ngon vật lạ gì hắn cũng đụng đũa đến, nếu dở là bỏ khỏi bàn, sa thải luôn đầu bếp.

Dù có tài giỏi cỡ mấy cũng không nên nói: Cái Jaejoong nấu... dành cho heo chứ?

Cậu cúi gằm mặt xuống, cố không ngước mắt trông lại bản mặt lạnh lẽo đó nữa. Riêng Yunho vẫn tỉnh bơ, hình như thái độ của cậu không khiến hắn thấy hối hận chút nào. Dở thì chê thôi, không ai được phép phàn nàn, phản đối.

- Tôi... tôi sẽ đổ ! - Cậu bặm môi lại. - Món này chỉ dành cho heo, nên người đâu thể ăn được.

- Ý kiến hay đấy. - Yunho mỉm cười. - Hôm nay lũ heo Phong Nguyệt Quán sẽ có một bữa no nê. Cá chưa làm kĩ, ăn tanh không tả nổi. Thêm nữa, cháo mà như cơm, gia vị cho vào quá mặn, giống như vì gấp nên ngươi không làm kĩ hay sao ấy...

Từ đoạn đối thoại không- có- gì- để- nói, bỗng nhiên đào đâu ra bao nhiêu câu mỉa mai, xúc xiểm lạ thường. Jaejoong ghét nhất có ai phê bình món ăn của mình. Cậu đã từng thấy mẹ làm, nhưng khi bắt chước lại bị cho là tệ hại thế này.

" Mình sẽ ăn một mình, còn lâu mới đổ!". Cậu nghĩ thầm, tính đến việc đem về một ít cho Changmin. Bác không phải là người kén ăn như Yunho, chắc chắn sẽ chén ngon lành hết sạch nồi.

Yunho không nhịn được cười, trông Jaejoong như một đứa trẻ ưa giận dỗi. Nếu còn cho ai khác ăn hết nồi cháo, đảm bảo người ta sẽ lăn ra chết bất đắc kì tử. Nhìn cũng đủ biết cậu không đồng tình với lời chê đó rồi, phen này hắn phải chính thức ra tay mới được.

Hắn nói, ngay khi Jaejoong chuẩn bị quay gót ra sau.

- Ngươi...muốn ta nấu lại không?

***

Không thể tin...

Jaejoong không thể tin, đây là lần đầu tiên Yunho vào bếp.

Hắn kể, ngày nhỏ lúc nào đi loanh quanh đến ngự dược phòng, lạc đến khu bếp của Jung Ma Ma. Yunho chỉ nhìn qua một lần là biết họ làm thế nào, thiếu sót duy nhất của hắn là không phân biệt được hành, tỏi, cũng như các loại rau củ quả khác. Jaejoong đứng bên hướng dẫn, trợn tròn mắt trước tài mài dao thoăn thoắt của hắn.

Đánh đấm cũng siêu, mà nấu nướng cũng tốt. Chưa biết chất lượng món ăn thế nào, duy chỉ nhìn vào cách Yunho thực hiện cũng hơn đứt Jaejoong rồi. Cậu đứng một bên, bất giác chăm chú nhìn hắn nấu, hình ảnh đảm bảo hiếm ai thấy được. Yunho tập trung, cầu toàn trong cách làm bếp y như khi chỉ đạo đội quân. Khuôn mặt nhìn nghiêng thế này, thật thích....

- Thử đi! - Hắn vồn vã ra lệnh. Mới một chút mà mồ hôi đã thấm ứơt áo.

Jaejoong há mồm to ra. Chiếc muỗng bạc đút vào nhanh chóng.

Cậu ngậm miệng lại, thưởng thức thứ gạo màu trắng từ từ lan dần đến lưỡi. Mặt Yunho lúc này rất căng, dường như hắn sợ một sự trả đũa nào đó... từ cậu.

Dù rất muốn chê bai nhưng Jaejoong cũng phải công nhận. Nó ngon thật.

- Ngon không? - Hắn gầm gừ.

Cậu giơ ngón cái ra hiệu, giống như treo cờ trắng đầu hàng. Lúc bấy giờ, mặt Yunho mới giãn ra phần nào, khuôn miệng cũng bắt đầu nở nụ cười đầu tiên. Ấm áp, ấn tượng đến lạ.

Jaejoong thoáng chút đỏ mặt.Cậu đã nghĩ, đây hình ảnh đẹp nhất của Yunho mình bắt gặp trong đời. Lần đầu tiên và cũng là duy nhất !

Không phải nụ cười như trước đây. Nụ cười khinh bỉ lần đầu cậu gặp hắn.... thật sự gây ám ảnh.

Không phải nụ cười giả tạo như khi gặp Taeyon, hay cười hàm ý như khi đối đầu với Lý Sô Man....

Không phải như những nụ cười tạo nên con người hắn, thống lĩnh nửa thiên hạ, có trong tay tất cả những thứ mọi nam nhân hằng mơ ước. . . . . .

Nụ cười lúc này ...phản ánh chân thực nhất những gì xảy đến khi Yunho rời bỏ mọi thứ. Chỉ đơn thuần là một người đàn ông của gia đình, buổi sáng nấu ăn, lo việc đồng áng. Bình thường và chân chất, nếu có con, chắc chắn hắn sẽ là người cha rất tốt, cực kì tốt luôn chứ.

Bất giác Jaejoong muốn khóc, dẫu biết sự xúc động lúc này là không cần thiết. Đôi khi chính nó lại là điều ước lớn nhất của hắn và cậu.

**

Thánh thần ơi....

Tôi ..sẽ phản bội người này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro