TTDC C 293 - 297

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Trở về đô thị

Chương 294: Giấu trời qua biển

au khi Tiêu di trở về phòng của mình, Lâm Thiển Tuyết nhanh đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn khóa trái, sau đó cả người dựa lưng vào cửa phòng, vỗ nhẹ lồng ngực của mình mà thở phào nhẹ nhõm.

Phương Dật Thiên lúc này cũng từ trong tủ quần áo chui ra, bộ dáng cực kỳ giống một tên đàn ông đi yêu đương vụng trộm suýt bị bắt quả tang.

"Tiêu di về phòng rồi sao?" Phương Dật Thiên nhẹ giọng hỏi.

Lâm Thiển Tuyết gật gật đầu, nói: "Ân, Tiêu di về nghỉ ngơi, may mắn không có bị nàng phát hiện ngươi đang ở đây, bằng không thật không biết nên giải thích như thế nào cho phải."

"Có gì đâu, cùng lắm thì chúng ta thừa nhận là được mà." Phương Dật Thiên cười he he, vẻ mặt như không có chuyện gì.

Lâm Thiển Tuyết nghe vậy lông mày dựng đứng, nhịn không được tức giận nói: "Thừa nhận cái gì? Ta với ngươi không có quan hệ gì, có cái gì để thừa nhận?"

Phương Dật Thiên cười cười,hắn không nghĩ rằng sẽ lại trêu chọc thiên kim đại tiểu thư này, liền đổi chủ đề hỏi: "Đúng rồi, phương pháp mát xa kia người có muốn tiếp tục nữa hay không ? Còn thiếu chút nữa là hoàn thành một đợt trị liệu hiệu quả rồi a."

"Còn muốn tiếp tục nữa sao? Để lần sau đi, vạn nhất Tiêu di quay lại phòng ta thì phải làm sao? Hiện tại vấn đề cần thiết là làm sao ngươi có thể đi ra ngoài mà không bị phát hiện." Lâm Thiển Tuyết nói.

"Đi ra ngoài? Vạn nhất đi ra ngoài bị Tiêu di thấy được thì làm sao bây giờ?" Phương Dật Thiên sắc mặt ngưng trọng hỏi.

"Đúng vậy a, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi cũng không thể ở trong phòng của ta mãi được?" Lâm Thiển Tuyết nhẹ giọng nói.

"... Ách, ngươi xem, ngươi này cái giường lớn như vậy..." Phương Dật Thiên mờ ám nhìn về phía cái giường của Lâm Thiển Tuyết nói.

"Cái gì? Ý của ngươi là đêm nay muốn ngủ ở trên giường của ta? Mơ đi!" Lâm Thiển Tuyết nhịn không được gắt lên, bất quá thanh âm cũng không lớn, vì nàng phải cố áp chế giận dữ làm nét mặt nàng có chút hồng hào, thần sắc quyến rũ động lòng người.

"Ngươi thực sự cho rằng ta muốn ngủ chung với ngươi sao? Ý của ta là ta ngủ trên giường còn ngươi....có thể giải nệm xuống sàn. Đương nhiên, nếu ngươi thật muốn ngủ chung với ta một đêm thì ta cũng không để ý, bất quá chúng ta phải phân chia giới tuyến rạch ròi, ngươi không thể vượt qua giới tuyến, bằng không...," Phương Dật Thiên cười gian xảo nói như thật.

"Ngươi..." Lâm Thiển Tuyết tức giận đến đỏ hết cả mặt, một đôi đôi bàn tay trắng như tuyết bất tri bất giác cũng nắm chặt, tên khốn trước mắt này quả thực là quá ghê tởm, những lời vô sỉ như vậy mà cũng nói ra được, mà lại còn nói ra vẻ rất yên tâm thoải mái, hắn muốn ngủ trên giường của mình? Còn bắt mình ngủ dưới đất? Cho ta xin đi, đó là giường của ta dựa vào cái gì mà muốn ngủ trên giường của ta chứ? Mà lại còn bắt ta xuống đất ngủ? Không được, đêm nay nhất định không thể để cho hắn lưu lại phòng của mình, bởi vậy đương nhiên không thể tồn tại loại giả thiết: hắn ngủ giường của mình mà mình thì phải ngủ dưới đất! Bất quá, lời vừa rồi của hắn thật làm cho mình tức giận muốn điên, quả thực là vô liêm sỉ!

Lý trí nói cho nàng biết, lúc này tuyệt đối không nên tức giận, càng không thể cùng tên hỗn đản này múa mép khua môi, nếu không kết quả sẽ là mình sẽ nổi điên mà đánh mất hình tượng thục nữ, tiến tới mà cho tên hỗn đản kia một trận tơi bời a, mình quả thực rất rất muốn thế...ngay lúc này....không được, mình cần phải bình tĩnh...bình tĩnh....

Huống hồ vừa rồi cùng Tiêu di nói chuyện, nàng cũng đã nói sẽ không để hắn làm cho mình tức giận nữa, bởi vậy nàng thở sâu, hung hăng nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, quai hàm tức giận, tựa hồ là đang gian nan nuốt trôi cục tức trong ngực.

Phương Dật Thiên nghiêng nghiêng đầu nhìn nét mặt Lâm Thiển Tuyết, cười nhạt nói: "Nếu ngươi tức giận vậy cứ việc tới đây cắn ta một cái để phát tiết đi, nghe nói rất nhiều con gái đều cắn rất đau, bất quá ta không sợ đau." Nói xong, tên khốn này thật sự tự vươn cánh tay phải ra, tựa như đang mời Lâm Thiển Tuyết làm một việc gì đó rất tao nhã vậy.

"Ngươi thật sự muốn ta cắn ngươi?" Lâm Thiển Tuyết nhìn Phương Dật Thiên vươn cánh tay phải ra, trong lòng đúng là thực sự phát sinh ra một loại xúc động muốn xông tới cắn xé tên hỗn đản trước mặt.

"Đương nhiên!" Phương Dật Thiên nói, trời đất chứng giám, khi hắn nói những điều này trong lòng đã nhận định một Thiên kim đại tiểu thư như Lâm Thiển Tuyết sẽ không tùy tiện cắn lên cánh tay của một người đàn ông, việc này sẽ làm hỏng hình tượng, khí chất cao quý của nàng a.

Nào ngờ, hành động của Lâm Thiển Tuyết vượt ra ngoài dự liệu của hắn, vị này đại tiểu thư mỹ lệ này không chút khách khí lao tới, nắm lấy cánh tay phải của Phương Dật Thiên không chút khách khi, há mồm cắn tới.

Phương Dật Thiên sắc mặt hơi đổi, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, hắn thật không nghĩ tới cô nàng này thật sự có thể cắn được, lại có thể thật sự cắn một cái , tình huống này hắn không có dự đoán trước a.

Lâm Thiển Tuyết dùng sức mà cắn, cắn rất đau, bất quá Phương Dật Thiên ngay cả thở cũng không dám thở ra một ngụm nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Đến tận khi Lâm Thiển Tuyết nhả cánh tay hắn ra hắn mới dám than khẽ một tiếng. Nhìn cánh tay của mình đã có rõ ràng một vết răng in rất sâu, từ vết răng này, có thể nhìn ra Lâm Thiển Tuyết có một hàm răng thực rất đẹp và chỉnh tề, bất quá nàng cắn một cái trên cánh tay Phương Dật Thiên mờ mờ thấy được vết máu, đủ thấy được lúc ấy trong nội tâm nàng lúc ấy tức giận đến mức nào.

"Ngươi là chó hay sao vậy? Ở phương diện cắn người lại lợi hại như vậy!" Phương Dật Thiên cười khổ nói.

Lâm Thiển Tuyết hừ một tiếng, đúng là phải nói, vừa rồi hung hăng cắn Phương Dật Thiên một cái bao nhiêu oán khí trong lòng nàng đều tan thành mây khói.

"Là ngươi để cho ta cắn mà, hừ, ngươi tự làm tự chịu!" Lâm Thiển Tuyết đắc ý nói.

Phương Dật Thiên cười khổ, than thở nói: "Ai nha, xem ra đêm nay không thể cùng "cẩu nhân" ngủ a, trời mới biết lúc mình đang ngủ say có thể bị cắn hay không."

"Ngươi mới là chó!" Lâm Thiển Tuyết hừ một tiếng, nói, "Đừng cho là trên mặt mình có thếp vàng (ý nói khoe khoang), ngươi muốn ở lại trong phòng của ta, ta còn không cho phép đâu."

"Như vậy hiện tại ngươi tốt nhất hãy nghĩ biện pháp đi, xem xem ta có thể đi ra ngoài bằng cách nào, nếu ta ra không được, chỉ có thể ngủ lại phòng ngươi thôi a." Phương Dật Thiên nói.

"Không được, ngươi không thể ngủ ở trong phòng của ta. Thôi được, để ta đi ra trước xem Tiêu di đã ngủ hay chưa, ngươi.... ngươi núp ở phía sau cửa, nhìn tay của ta ra dấu mà hành động." Lâm Thiển Tuyết ngẫm nghĩ nói.

Phương Dật Thiên ngẫm nghĩ, trước mắt cũng chỉ còn biện pháp này, vì thế liền gật đầu.

Lâm Thiển Tuyết rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng, áp tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rồi sau đó liền nhẹ nhàng mở cửa phòng thăm dò, nhìn phòng khách lầu hai cũng không có bất kỳ một ai, bất quá phòng Tiêu di vẫn còn sáng đèn, hình như Tiêu di còn chưa đi ngủ.

Nàng đi ra ngoài, nhẹ nhàng nhìn vào toilet tầng hai, cũng không thấy có Tiêu di ở bên trong, vậy chắc hản lúc này Tiêu di đang ở trong phòng, vì thế nàng âm thầm hướng tới Phương Dật Thiên vẫy tay ra hiệu, để cho hắn nhanh chóng chạy ra ngoài..

Phương Dật Thiên thấy Lâm Thiển Tuyết ra hiệu liền chậm rãi từ trong phòng Lâm Thiển Tuyết đi ra, hướng tới Lâm Thiển Tuyết đang đứng canh gác trước cửa phòng Tiêu di vẫy tay một cái rồi hướng lâu một đi xuống.

Lâm Thiển Tuyết nhìn thân ảnh tên hỗn đản Phương Dật Thiên biến mất ở đầu hành lang mới an tâm lại, nghĩ rằng cuối cùng thanh danh của mình cũng được bảo vệ, nếu như để người khác biết tên hỗn đản này vào phòng của mình, vậy chẳng phải là......

Sau khi Phương Dật Thiên đi xuống lầu một vốn định im lặng mà ly khai, bất quá lúc này hắn mới nhớ tới tin nhắn mà Tiêu di gửi cho hắn lúc trước, nàng nói có chuyện tìm hắn, dặn hắn sau khi trở lại thì lập tức đi tìm nàng.

Hắn hơi kinh ngạc trong lòng, không biết Tiêu di tìm hắn có chuyện gì, bất quá nếu Tiêu di nói có chuyện tìm mình, vậy mình cũng không thể xem như không có chuyện gì.

Ngoài ra, vừa rồi núp ở trong tủ treo quần áo của Lâm Thiển Tuyết, hắn đã thấy được Tiêu di đang có chút say rượu, sắc mặt hơi hồng hào, nơi chân mày còn vương một ít phong tình, thân thể quyến rũ mềm mại phong tình, cả người phát ra vẻ đẹp thành thục....

Lúc ấy Phương Dật Thiên núp ở trong tủ treo quần áo nhìn ra sớm đã rục rịch, đã nhịn không được nhìn Tiêu di mà kích thích ở trong lòng, đêm nay hắn cũng muốn gặp TIêu di một chút, cho dù là không để làm gì thì cũng có thể cảm thụ một chút mùi vị nữ nhân thành thục kia trên người Tiêu di cũng tốt a.

Bởi vậy hiện tại ở nơi lông mày và lông mi của hắn đúng là đang muốn tạo thành loại biểu hiện giả dối rằng hắn vừa từ bên ngoài trở về, nghĩ vậy Phương Dật Thiên liền đi tới trước cửa biệt thự, ngoài trời cơn mưa nhỏ vẫn đang róc rách, phòng Tiêu di vẫn sáng đèn bất quá cửa sổ cũng không có mở ra.

Vì thế Phương Dật Thiên cố ý ra ngoài biệt thự để cơn mưa nhỏ kia làm cho tóc, quần áo ướt một chút, sau hắn vào lại trong biệt thự, nhắn cho Tiêu di một tin nhắn:

"Tiêu di, ta đã trở về, ngươi tìm ta có chuyện gì không?"

Quyển 1: Trở về đô thị

Chương 295: Tới phòng Tiêu di?

Phương Dật Thiên sau khi gửi tin nhắn cho Tiêu di liền đi tới ghế sa lon trong phòng khách ngồi xuống, xoa xoa nước mưa dính trên tóc, yên lặng chờ phản hồi từ Tiêu di. Rất nhanh, Tiêu di liền gửi lại cho hắn một cái tin nhắn: "Ngươi trở lại rồi sao? Tới phòng ta đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Phương Dật Thiên đọc tin nhắn của Tiêu di, không khỏi cảm thấy đầu mình to ra, Tiêu di lại để cho hắn đi vào phòng nàng?

Con mẹ nó, nhưng hắn vừa mới đi ra từ phòng Lâm Thiển Tuyết, ngay sau đó lại đi vào phòng Tiêu di? Vạn nhất Lâm Thiển Tuyết thấy được sẽ có cảm tưởng thế nào?

Nhưng hắn cũng cảm thấy thật là khôi hài, hắn cứ như vậy ở phòng của Lâm Thiển Tuyết và Tiêu di hai người mà lủi thủi qua lại, hơn nữa Tiêu di cùng Lâm Thiển Tuyết còn muốn lén gạt nhau, không cho đối phương biết là mình đi vào phòng các nàng, kỳ thật có đôi khi ngẫm lại loại cảm giác này thật đúng là rất kích thích.

Xuất phát từ lý trí, Phương Dật Thiên nhắn tin trở lại:

"Tiêu di, ta tới phòng ngươi, chỉ sợ không ổn đâu, hay là ngươi xuống đây đi. Tiểu Tuyết nàng đang ở trên lầu, vạn nhất bị nàng thấy được sẽ không tốt."

"Ta vừa uống rượu, đang nằm ở trên giường, lười vận động. Về phần Tiểu Tuyết... Ngươi sợ cái gì, giữa chúng ta lại không có gì, ngươi lên đây bị nàng phát hiện cũng không sao, đến lúc đó ta nói là ta gọi ngươi tới."

Phương Dật Thiên đọc tin nhắn của Tiêu di vừa được chuyển tới, trong lòng không thể không cười khổ, Tiêu di sẽ không phải vì say rượu mà thần trí mơ hồ chứ, mà ngay cả nói chuyện cũng lớn mật phóng túng hơn nữa.

"Tiêu di, ngươi ra ngoài uống rượu sao? Nếu đã uống rượu thì hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, có chuyện gì không thể để ngày mai nói sao?"

Phương Dật Thiên nhắn tin trả lời Tiêu di.

"Không được, đêm nay nhất định phải nói chuyện, chuyện này ta không hỏi rõ ràng thì trong nội tâm của ta không thoải mái, ngươi lên đây đi, vừa rồi ta xem phòng Tiểu Tuyết đã tắt đèn, nàng xem chừng đã nghỉ ngơi.rồi" Tiêu di nhắn tin trở lại nói.

Phương Dật Thiên hơi xấu hổ, xem ra Tiêu di đêm nay xác định nhất quyết muốn hắn vào phòng của nàng, hắn khẽ thở dài, nghĩ đến lại phải gạt Lâm Thiển Tuyết để đi vào phòng Tiêu di làm cho hắn một trận đau đầu.

Đau đầu mặc kệ đau đầu, một mỹ nữ kiều mị thành thục như Tiêu di mời hắn, vậy thì hắn cũng không thể chậm trễ, dù sao, lên rồi mình cũng sẽ không bị thiệt gì cả, Tiêu di không phải là đã uống rượu sao, trời mới biết sẽ phát sinh chút sự việc gì đó.

Ánh mắt Phương Dật Thiên đảo vòng quanh, Ngô mụ sớm đã đi nghỉ ngơi, trong đại sảnh biệt thự ngoài hắn ra cũng không người khác, cho dù là hắn ẩn vào phòng Tiêu di chỉ cần Lâm Thiển Tuyết không biết như vậy thì sẽ chẳng có ai biết trừ hắn và Tiêu di.

Vì thế Phương Dật Thiên đứng lên, cước bộ nhẹ nhàng, mang theo tâm trạng có tật giật mình ám muội cùng với vài phần ý tứ yêu đương vụng trộm rục rịch tâm tình hướng tới trên lầu đi đến.

Phương Dật Thiên thong thả hướng trên lầu đi tới, bởi vì chân trần, vả lại đi rất thong thả cẩn thận, bởi vậy trên đường đi lên thật cũng không có gây ra tiếng vang gì, quả thật là phòng Lâm Thiển Tuyết đã tắt đèn, xem chừng cô nàng này hơi mệt mỏi nên đã rất nhanh ngủ thiếp đi.

Phương Dật Thiên điểm mũi chân, đi đến phòng Tiêu di từng bước một, mỗi khi đến gần một bước, nội tâm không khỏi lại thêm một phần kích động sôi trào.

Cái này cũng trách không được hắn, đổi lại là bất kỳ một nam nhân huyết khí cương phương, đang trong thời kỳ tràn đầy tingh lực này, hướng tới phòng một mỹ nữ thành thục khêu gợi đi đến, cái loại tâm tình này chỉ cần suy nghĩ một chút liền sẽ cảm thấy thực kích thích cũng rất kích động.

Rốt cục cũng đi tới trước cửa phòng Tiêu di, hắn nhẹ nhàng xoay tay cầm của phòng Tiêu di, chốc lát lại quay đầy lạ liếc mắt nhìn, sợ cô nàng Lâm Thiển Tuyết này tình cờ đi ra ngoài đúng lúc đó.

Chậm rãi, Phương Dật Thiên mở cửa phòng Tiêu di, nhẹ nhàng đẩy ra, đang muốn đi tới thì bị một màn trước mắt làm chấn kinh -- Tiêu di lại đang thay quần áo! Vừa vặn lúc Tiêu di đem chiếc váy dài bó sát thân người kia cửi xuống, vừa lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ váy ngủ còn chưa kịp mặc vào thì cừa phòng đã mở ra, trớ trêu thay Phương Dật Thiên vừa lúc đứng ở ngoài cửa, đôi mắt có điểm sững sờ ngừng lại trên người của nàng!

Sắc mặt của nàng nhất thời nóng lên, lập tức nổi lên hai đóa hoa ửng đỏ, nàng trong lòng biết nàng đêm nay mặc một bộ nội y tinh xảo gợi cảm, vậy mà cứ như vậy bại lộ ở trước mắt Phương Dật Thiên, loại cảm giác này thật đúng là xấu hổ cực kỳ.

Ánh mắt Phương Dật Thiên luyến tiếc rời khỏi dáng người gợi cảm đẫy đà trắng mịn kia của Tiêu di, vội vàng cúi đầu xuống, đi vào trong phòng Tiêu di, thuận tay nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, khóa trái vào.

Mà lúc này Tiêu di cũng đã mặc váy ngủ vào, nhẹ nhàng mà giận một câu: "Ngươi đi lên cũng không có thanh âm, ngay cả cửa cũng không gõ!" Giờ phút này trông nàng như một đóa hoa đào diễm lệ, trên mặt ửng đỏ một mảnh, khỏi phải nói mê người tới mức nào.

Phương Dật Thiên cười khổ nói: "Ta mà gõ cửa thì Tiểu Tuyết ở đối diện nghe được thì sao?"

Tiêu di nghe vậy ngẫm lại thấy cũng đúng, vẻ trách cứ trên mặt giảm xuống, nhìn đến Phương Dật Thiên đầu tóc ướt, giống như là bị dính mưa, y phục trên người cũng là có điểm ẩm ướt, nàng liền từ trong tủ quần áo lấy ra một cái khăn lông khô đưa cho Phương Dật Thiên, nói: "Lau khô hết đi, cẩn thận bị cảm."

Phương Dật Thiên nhận khăn mặt, trong lòng cảm động, nói cám ơn rồi liền xoa xoa tóc của mình, sau đó hỏi: "Tiêu di, ngươi tìm ta có việc gì vậy?"

Tiêu di đi đến ghế sa lon ngồi xuống, chiếc váy ngủ mềm mại dán trên thân thể quyến rũ của nàng, làm những đường cong trên người nàng hiển lộ rõ ràng, đặc biệt tuyết phong to lớn trước ngực kia lại là đường cong đẹp nhất, sống động nhất a.

Phương Dật Thiên nhìn, không khỏi nhớ tới vừa rồi chứng kiến một màn kia, cao ngất, rất tròn, no đủ, trắng tuyết. . . Thật không hổ là hung khí nhân gian a!

Phương Dật Thiên tự nhiên, tiêu sái mà đến trên ghế sa lon ngồi xuống, lấy thuốc lá trong túi quần ra, đặt ở trên bàn trà, rút ra một điếu, đốt, rất nhanh liền có mây mù lượn lờ.

“Ngươi hôm nay cùng người khác đâm xe sao? Ta trở về nhìn thấy phía trước xe của ngươi đều bị đâm cháy." Tiêu di đột nhiên hỏi.

"Ách. . . Không phải đâm xe, là ta lái xe không cẩn thận đâm vào vòng bảo hộ trên đường, ngày mai ta lái xe đi tu sửa lại." Phương Dật Thiên nói.

Tiêu di bán tín bán nghi, liền lâm vào trầm mặc, trên sắc mặt hồng hảo của nàng dường như có gì đó khó nói, tựa hồ là ở đang suy nghĩ chuyện gì, trong mắt lại hiện lên vẻ do dự.

"Tiêu di, ngươi tìm ta tới không phải là vì nói chuyện này chứ?" Phương Dật Thiên cười cười, thuận tay bắn ra tàn thuốc khói bụi, đảo mắt nhìn về phía Tiêu di, hỏi.

Tiêu di khẽ thở dài, nói: "Không phải, đêm nay ta đi tham gia buổi tụ tập bạn bè, là những bạn bè năm đó cùng ta học chung từ cấp 3 tới đại học."

"Ân!" Phương Dật Thiên khẽ đáp tiếng.

"Phan Mộng Liên cũng ở đó, nàng còn cố ý tìm một mình ta nói không ít chuyện." Tiêu di nói xong, một đôi mắt xinh như hoa đào nở rộ nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt kia có ý hỏi.

Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, mơ hồ, hắn đoán ra Phan Mộng Liên tìm Tiêu di nói chuyện một mình không phải là nói chuyện gì hay ho, nhìn sắc mặt Tiêu di lúc này, phỏng chừng cuộc nói chuyện này hơn phân nửa cùng hắn có liên quan.

"Ngươi biết Phan Mộng Liên nói với ta cái gì sao?" Tiêu di nhìn Phương Dật Thiên, hỏi.

Phương Dật Thiên lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng, nói: "Chắc không phải là nói chuyện về ta chứ?"

"Ngươi cũng biết a,...." Tiêu di thản nhiên nói rõ, còn nói thêm, "Phan Mộng Liên nói khuya ngày hôm trước ở bữa tiệc, nàng có gặp ngươi, bất quá, cũng không phải ở trong phòng nghỉ ngơi, mà là đang. . ."

Phương Dật Thiên âm thầm thở sâu, nghĩ rằng Phan Mộng Liên nữ nhân này đến tột cùng là muốn làm cái quỷ gì?

"Nàng còn nói cái gì?" Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.

"Không nói gì, nàng còn nói nàng muốn chinh phục ngươi!" Tiêu nói mập mờ, sau đó đứng lên lấy một chai rượu đế đỏ từ giữa giá rượu , tự rót cho mình một chén và uống.

Phương Dật Thiên sửng sốt, Phan Mộng Liên nữ nhân này cư nhiên ở trước mặt Tiêu di không kiêng nể gì nói là muốn chinh phục ta? Hừ, chơi trò trứng chim gì vậy! Cũng không biết là nàng có đem chuyện hắn đi hẹn hò cùng với Vân Mộng nói ra hay không. Nếu nói ra chỉ sợ Tiêu di đối với hắn sẽ có bài xích a?

Bất quá, Phương Dật Thiên nhìn bóng dáng thành thục của Tiêu di đứng ở trước giá rượu, mơ hồ cảm nhận được từ nàng một tia thương cảm.

Quyển 1: Trở về đô thị

Chương 296: Say rượu phóng túng (1)

Phương Dật thiên nhìn Tiêu di, váy ngủ làm ẩn hiện những đường cong thành thục gợi cảm, hơn nữa uống rượu sau cái kia một chút phong tình nữ nhân, đối với nam nhân mà nói tuyệt đối là hấp dẫn trí mạng.

Không biết như thế nào, nhìn Tiêu di tự rót uống một mình, bộ dáng uống rượu của nàng làm chó lòng của hắn có chút điểm thương tiếc, "Huyên!" một tiếng, hắn đem trong tàn thuốc trong tay dập đi, bỗng nhiên đứng dậy, hướng tới Tiêu di đi đến.

Tiêu di uống hết nửa chén, đang định đưa lên miệng uống nốt một đôi tay to lớn ấm áp đè cánh tay của nàng xuống, một khắc này, thân thể của nàng rõ ràng run lên nhè nhẹ, thanh âm của Phương Dật thiên vang lên bên tai nàng: "Tiêu di, ngươi say rồi, không thể uống nữa."

"Ta không có say, chuyện của ta ngươi không cần phải xen vào." Tiêu di nói xong muốn tránh thoát khỏi hai cánh tay to lớn của Phương Dật Thiên.

Lúc này, tay phải của Phương Dật Thiên đột nhiên khoát lên đầu vai của nàng, nhất thời, thân thể của nàng cứng lại, quay đầu nhìn Phương Dật thiên, men say mê ly trong ánh mắt tựa hồ là chớp động lên thần sắc phức tạp.

Phương Dật thiên khẽ thở, đem chén rượu trong tay Tiêu di nhận lấy, một ngụm uống cạn, sau đó thản nhiên nói: "Một người uống rượu nhiều không có ý nghĩa, nếu ngươi muốn uống như vậy ta sẽ uống cùng ngươi."

Tiêu di ánh mắt buồn bã, nhẹ nhàng gục đầu xuống, nỉ non câu: "Vì cái gì? Vì cái gì ngươi muốn xông vào cuộc sống của ta? Nếu ngươi chưa từng xuất hiện như vậy ta cũng sẽ không khó chịu như giờ phút này."

"Tiêu di, trong ấn tượng của ta ngươi không giống như người vì người khác mà ảnh hưởng đến tâm trí cảm xúc của chính mình." Phương Dật thiên thản nhiên nói, đem chén rượu thả lại kệ rượu.

Thân thể Tiêu di khẽ run lên, đúng vậy a, trước kia, tâm trí của nàng có khi nào bị người khác ảnh hưởng đâu? Nàng vẫn luôn độc lập tự chủ như vậy, có chủ kiến tiêng như vậy, căn bản sẽ không bởi vì người bên ngoài tham gia mà ảnh hưởng đến phán đoán cùng tâm tình cảu nàng.

Nhưng là, đêm nay ở tụ hội, Phan Mộng Liên nói với nàng lời nói kia, nhưng lại như là dùng một cục đá nhỏ đem ném ở trên mặt hồ tĩnh lặng tâm trí của nàng, từng đợt gợn sóng nhộn nhạo nổi lên, tiếp theo, nàng đúng là cảm thấy một tia sợ hãi cùng đau lòng. Đặc biệt Phan Mộng Liên nói một câu kia "Ta sẽ chinh phục hắn!" Như là trắng trợn cùng nàng khiêu chiến, cũng chính là những lời đã quấn ở trong trái tim của nàng thật lâu, đã trở thành một cái khúc mắc khó giải quyết trong nội tâm của nàng.

Nghi vẫn trỗi dậy, tất cả, tất cả còn là vì sợ hãi mất đi, nhưng là.... nàng sợ hãi mất đi cái gì đây?

Giờ này khắc này, ngay cả nàng không muốn thừa nhận nhưng nội tâm của nàng cũng rõ ràng, nàng là ở sợ hãi Phan Mộng Liên thật sự sẽ đem Phương Dật thiên chinh phục được, nàng là sợ hãi mất đi Phương Dật thiên!

Lại nói cũng là buồn cười, chưa từng có được thì làm sao có thể sợ sẽ mất đi đây?

Nàng cùng Phương Dật thiên cũng không có quan hệ gì thực chất, trong lòng nàng cũng biết điểm này, nhưng là nàng không hiểu tại sao mình lại có loại cảm giác sợ hãi mất đi này đây?

Phan Mộng Liên vẫn giống quá khứ, vô luận là chuyện gì cũng nhất định muốn cùng nàng tranh đoạt, nàng nghĩ rằng Phương Dật thiên là bạn trai của Tiêu di, bởi vậy trong lòng nổi lên ý muốn tranh đoạt, một câu nói "Ta sẽ chinh phục hắn!" Chính là chứng minh tốt nhất. Mà ở phương diện dụ dỗ nam nhân này, Tiêu di thừa nhận nàng là xa xa không bằng Phan Mộng Liên. Có lẽ, đây là lý do nàng sợ hãi đi. Xét đến cùng, là nàng có quan tâm đến hắn, nếu không phải như vậy thì tại sao lại thấy sợ hãi khi có nguy cơ mất đi một người đây? "Ta không biết ở tụ hội kia, Phan Mộng Liên cụ thể đã nói với ngươi những gì, bất quá ta cảm thấy một câu nói kia của nàng ta: 'Ta sẽ chinh phục hắn!' rất buồn cười, ta không phải là loại đàn ông dễ dàng bị chinh phục như vậy!" Phương Dật thiên thản nhiên cười, nói.

"Vậy sao?Nhưng cô ta rất cao tay!" Tiêu di theo bản năng trả lời một câu.

"Tiêu di không tin ta sao?" Phương Dật thiên cười cười, nói: "Nếu những lời này là từ trong miệng của ngươi nói ra như vậy ta có lẽ sẽ tin tưởng vài phần, nhưng từ trong miệng nàng nói ra ta chỉ cho rằng là vui đùa, ta không thích loại con gái như nàng, tuy nói vậy những ta cũng phải thừa nhận, nàng thực sự rất mê người."

Tiêu di đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó hai má hơi nóng, lời nói của Phương Dật Thiên thoáng cho nàng một tia trấn an, rót vào một tia lo lắng.

Giờ phút này nàng giống như là một chiếc thuyền lá nhỏ lắc lư ở trong bão táp mưa xa nơi mặt biển mênh mông, nàng cần một cái cảng yên ổn ấm áp để lẳng lặng dựa vào, giờ khắc này, trong lòng của nàng nổi lên một tia cảm giác ỷ lại.

"Đối với loại nữ nhân từ trước đến nay đem nam nhân làm trò chơi như Phan Mộng Liên, ta từ trước đến nay miễn dịch, nàng nói với ngươi những lời này cũng không phải chứng tỏ rằng nàng coi trọng ta, mục đích của nàng là muốn nhằm vào ngươi. Nếu Tiêu di để ý, vậy chẳng phải là trúng bẫy của nàng ta sao? Tiêu di cũng từng đã nói với ta, từ lúc còn học đại học nàng vẫn cùng với ngươi ganh đua sao? Lời nói không dễ nghe, nàng căn bản chính là đầu óc có bệnh, đồng thời cũng hiển lộ rõ ràng khi nàng đối mặt với Tiêu di, trong nội tâm thật sâu chứa đựng sự tự ti. Đối với loại nữ nhân như nàng chỉ có sự thương hại, cũng không nên để ý đến quá nhiều." Phương Dật thiên còn nói thêm.

"Ngươi muốn ta không để ý sao? Những năm gần đây vô luận nàng theo ta tranh giành như thế nào, có khi nào ta để ý quá, nhưng chính là. . ." Tiêu di ngập ngừng nói, ánh mắt sâu kín nhìn Phương Dật Thiên, cắn chặt răng, nói: "Ta thừa nhận trong nội tâm của ta có ngươi, ngươi vốn không nên xâm nhập cuộc sống của ta!"

Phương Dật thiên nao nao, hắn thật sự là không nghĩ tới Tiêu di thẳng thắn như thế, thẳng thắn trong nội tâm nàng có hắn ư, lời nói bất thình lình làm cho hắn sững sờ nguyên tại chỗ, đối với Tiêu di hắn rất thích, nhưng chỉ là cực hạn thích, bởi vậy nghe Tiêu di nói lời vừa rồi, hắn ngược lại là có điểm không biết làm sao.

"Nhưng là, ta để ý ngươi thì sao chứ, ta với ngươi không có khả năng. Ngươi từng nói ngươi yêu thích ta, có lẽ kia chẳng qua là những lời nói dối ngọt ngào mà đàn ông các ngươi dễ dàng nói ra mà thôi." Tiêu di sâu kín nói.

Phương Dật thiên chép miệng, muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn đôi mắt quyến rũ mê người của Tiêu di ẩn ẩn thoáng hiện nước mắt trong suốt, đem lời tới miệng lại nuốt trôi xuống, hai tay hắn nắm chặt lấy hai vai Tiêu di, trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Tiêu di, hắn nhẹ nhàng ôm Tiêu di vào trong lòng.

"Ân. . ."

Tiêu di ra sức giãy dụa chống cự một phen, nàng đêm nay kêu Phương Dật thiên tới là tính cùng hắn nói rõ ràng sự tình, sau đó nàng sẽ cố gắng khắc chế mối quan hệ với Phương Dật thiên, bảo trì trong phạm vi an toàn, nhưng là, Phương Dật Thiên cứ vậy ôm chặt lấy nàng, nàng có muốn phản kháng cũng là có vẻ hữu tâm vô lực.

Nàng không khỏi nhớ tới khuya ngày hôm trước, Phương Dật thiên tướng nàng kéo đến thung lũng, cũng là tràn ngập bá đạo hôn lên môi nàng, không cho nàng nàng phản kháng chút nào, giống hệt như lúc này!

Hai tay Phương Dật Thiên giống như là hai cái kìm sắt to lớn, gắt gao ôm lấy nàng, mặc kệ đôi bàn tay mềm mại của nàng có giãy dụa thế nào cũng là cũng vô pháp thoát được hai cánh tay to lớn của Phương Dật Thiên, hắn mãnh liệt dùng sức ôm chặt lấy nàng, suýt nữa làm cho nàng không thở nổi.

Trong lòng âm thầm cảm thấy buồn bực đồng thời cũng là nổi lên một tia cảm giác ngọt ngào, đã thật lâu thật lâu nàng không còn được thể nghiệm loại cảm giác bị người khác gắt gao ôm chặt vào trong lồng ngực.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ: ôn nhu, ấm áp, thương cảm, khổ sở. . . bao nhiêu cảm xúc đều xông lên đầu, cặp mắt của nàng nhịn không được xuất hiện nước mắt trong suốt nước, theo khuôn mặt hồng hào mỹ lệ kia mà chảy xuống.

Cuối cùng, nàng cũng không từ chối, tùy ý để cho Phương Dật thiên gắt gao ôm lấy nàng, cảm thụ được lồng ngực ấm áp và rộng lớn của Phương Dật thiên, lòng của nàng nổi sóng phập phồng không yên, ở sâu trong nội tâm khát vọng được thể nghiệm thứ cảm giác kiên định ấm áp toát ra từ trên người Phương Dật Thiên.

Lúc này nàng cần không phải là một chút sự kiên định, ấm áp và ôn nhu sao?

Mặc dù biết mình và người nam nhân này không có khả năng, nhưng vẫn tiếp tục cùng hắn dây dưa không rõ, nàng chính mình cũng không biết tại sao, có lẽ nàng cảm thấy hơi bị tổn thương, nàng nhẹ nhàng hờn dỗi một câu:

"Vì cái gì? Vì cái gì ngươi cứ muốn quấn quít lấy ta, không để ta yên, ta không muốn sẽ lại bị thương tổn một lần nữa!"

Giọng nói ngọt ngào mềm mại, ôn nhu như nước vàng lên ở bên tai Phương Dật Thiên, hắn giật mình trong lòng, cúi đầu lại thấy....đôi mắt quyến rũ mê người của Tiêu di thoáng ẩn hiện nước mắt tựa hồ là muốn phản chiếu toàn bộ khuôn mặt hắn, ánh mắt trong suốt và long lanh mỹ lệ đến cực điểm.

Quyển 1: Trở về đô thị

Chương 297: Say rượu phóng túng (2)

Thương tổn?

Phương Dật Thiên để ý tới lúc Tiêu di nói hai chữ thương tổn, thân thể rõ ràng run run lên một chút, tựa hồ là sợ hãi, kháng cự, có vẻ thực bất lực.

Tiêu di ý thức được cử động này làm cho Phương Dật Thiên ôm nàng càng chặt hơn, phảng phất là muốn đem tất cả hơi ấm của cơ thể hắn truyền sang cho nàng vậy.

Bất quá ôm chặt thân thể mềm mại nhu nhuyễn của Tiêu di vào trong lòng, làm cho cỗ dục vọng trong lòng Phương Dật Thiên toàn bộ phát tiết ra ngoài, gắt gao ôm lấy Tiêu di như vậy, tuyết phong to lớn mềm mại kia liền dán sát lên ngực hắn, tùy theo hắn dùng sức lớn hay nhỏ mà cái kia không đồng nhất đè xuống, cái loại cảm giác mềm mại co dãn này thực là làm cho người ta lưu luyến say mê quên đường về.

"Tiêu di, anh chưa từng nghĩ sẽ làm cho em bị tổn thương, anh chỉ muốn cho em sự ấm áp, không phải một ít cũng không phải một phần, mà là tất cả sự ấm áp mà anh có khả năng cho em, bởi vì anh biết, lúc anh cần, em cũng sẽ không chút do dự mà truyền cho anh sự ấm áp trên người của em." Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói, trong đầu không khỏi nhớ tới một đêm kia ở trong phòng Tiêu di, hắn thân mình "Hội chứng tâm lý sau chiến tranh" làm cho Tiêu di không chút do dự chạy tới từ phía sau lưng ôm lấy hắn, dùng hơi ấm thân thể nàng làm cho hắn cảm thấy ấm áp, dần dần bình ổn ở trên người hắn tạo ra ra "Hội chứng tâm lý sau chiến tranh" . (thật không biết dịch cái này ra sao)

Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được nội tâm mờ mịt bất lực của Tiêu di, cùng với một chút sợ hãi mất đi tình cảm, điều mà hắn có khả năng làm chính là gắt gao ôm chặt lấy nàng, dùng hơi ấm thân thể nói cho nàng biết —— hắn vẫn luôn bên nàng!

Nghe lời nói của Phương Dật Thiên, Tiêu di ngẩn ra, hai tay nàng đang rũ xuống không tự chủ được ôm lấy Phương Dật Thiên, nàng trong lúc đó thật dễ dàng khóc, tuy nhiên nàng khóc không ra tiếng, chỉ là tùy ý nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống, thấm ướt cả vạt áo Phương Dật Thiên.

Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng mà hỏi một câu: "Anh nói là sự thật sao? Anh thật sự sẽ không làm tổn thương em?"

"Sẽ không!"

Phương Dật Thiên kiên quyết lắc đầu, dừng ở khuôn mặt đang lê hoa đái vũ của Tiêu di cười dịu dàng, trong lòng lại lần nữa nổi lên một tia cảm giác hơi đau đớn, cơ hồ là theo bản năng, hắn cúi đầu hôn lên khuôn mặt như hoa đào của Tiêu di, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt lăn trên má nàng.

Tiêu di nhẹ nhàng mà thở gấp một tiếng, trên mặt nhịn không được nổi lên một tia ý cười nhợt nhạt, nhắm hai mắt lại, thỏa mãn và vui mừng.

Nhìn Tiêu di hơi hơi cong lên đôi môi mê người đỏ tươi như hoa anh đào, Phương Dật Thiên nhịn không được hôn lên đôi môi đó. Hắn vừa vưa tiếp xúc với đôi môi mềm mại như cánh hoa kia, Tiêu di liền yêu kiều mà kêu lên một tiếng, mở to mắt, liền nhìn thấy Phương Dật Thiên đang tràn đầy ý tứ bá đạo hôn lên môi của nàng, một lần nữa làm cho trai tim nàng nhảy loạn lên.

Đầu của nàng bỗng nhiên có chút choáng váng, cái loại cảm giác này dường như là do đêm nay uống nhiều rượu, mà hậu quả thì lại chậm rãi ở đúng lúc này mà này tới, làm tê liệt thân thể của nàng tâm, than thể dưới sự tác động kích thích của cồn và men say mãnh liệt làm cho thân thể nàng trở nên nóng bừng, trực tiếp dụ dỗ ra dục vọng trong lòng nàng.

Nàng là một nữ nhân thành thục, theo thời gian trôi đi, tuổi thanh xuân của nàng đang từng giọt từng giọt trôi đi, nhưng mà, cổ dục vọng tận sâu trong tâm kia cũng không có theo thời gian trôi qua mà dần dần giảm bớt, ngược lại là càng thêm mãnh liệt tràn đầy. (đúng là phụ nữ 30 như lang như sói a )

Bất quá những lúc bình thường, nàng có thể khống chế được cỗ dục vọng từ nội tâm này tốt lắm, đem nó đóng băng lại, bất quá cái giá phải trả cho điều này là sự giày vò khi hàng đêm vẫn phải ngủ một mình, có khi còn bị dục vọng tràn ngập dày vò.

Giờ phút này bị Phương Dật Thiên hôn mãnh liệt, không! Tên khốn này không chỉ là hôn nồng nhiệt, hai tay của hắn cũng cực kỳ không thành thật, vuốt ve loạn ở khắp trên thân thể của nàng, tình cảnh này, hơn nữa dưới sự kích thích của hơi men say, dục vọng thân thể nàng không áp chế nưa mà bạo phát ra.

Nơi bụng dâng lên cảm giác có một cỗ nhiệt lưu đang chạy trong cơ thể nàng, nàng còn cần không chỉ là loại tiếp xúc như thế này, còn muốn càng mãnh liệt tiếp xúc va chạm, chỉ có như vậy; mới có thể bình ổn lại cỗ dục vọng đã bị chôn vùi ở trong lòng nàng nhiều năm.

Nếu say, ngại gì mà không bừa bãi phóng túng một chút, phóng túng một chút tâm trạng và thân thể của mình. (Nam mô ai mi phò phò, râm hải vô biên, hồi đầu vẫn râm  )

Nàng đã muốn ý loạn tình mê, chân mày hiện lên một cỗ xuân tình, dần dần khuếch tán mở rộng ra, truyền khắp thân thể của nàng, cảm giác kích thích kỳ dị vẫn còn giống như thủy triều không ngừng cuốn tới, trên khuôn mặt như hoa đào lộ ra một màu ửng hồng quyến rũ, chóp mũi hô hấp cứ như vậy ồ ồ dồn dập, tim đâp càng lúc càng nhanh.

Theo tưng tiếng tim đập dồn dập là ba đòa trước ngực dâng lên, bất quá, giờ phút này hai ngọn tuyết phong to lớn gây lên ba đào kia đã bị Phương Dật Thiên gắt gao bóp chặt, xoa nắn không ngừng biến thành muôn hình vạn trạng.

Hai bàn tay Phương Dật Thiên đã là rất lớn, bất quá cho dù là hắn tận tình mở rộng hai bàn tay cũng chỉ là có thể đem thứ hung khí kia của nàng cầm một phần hai mà thôi, có thể thấy được, nàng bình thường vẫn rất kiêu ngạo về thứ hung khí tạo ba đào mãnh liệt này của mình.

Không chỉ là mãnh liệt mà thôi, nếu chăm sóc cẩn thận, vậy đối với tuyết phong mềm mại co dãn của nàng chính là làm cho người ta cảm thấy khó có thể tự kìm chế. Có thể xoa nắn thứ hung khí đó, đủ làm cho người ta muốn trầm luân mãi không bao giờ ngừng lại. (râm hải vô biên a )

Tiêu di cũng không cam chịu yếu thế, hai tay vuốt vẻ trên cơ thể mềm dẻo rắn chắc của Phương Dật Thiên, lúc này đây, nàng chủ động nghênh hợp, hôn Phương Dật Thiên mãnh liệt không kém, thân thể phải chịu đựng loại cảm giác như bị hỏa thiêu này làm cho nàng cơ hồ là muốn hòa tan, muốn mở toang ra tất cả. (hự hự  )

Ngọn đèn chói mắt ở trong phòng kia, dường như cũng bị nhuốm một tầng sắc thái ám muội, trở nên mê ly u ám, bốn phía không khí tràn đầy hương vị dục vọng mãnh liệt.

Thật vất vả, Tiêu di cùng Phương Dật Thiên khó khăn lắm mới có thể dừng lại nụ hôn mãnh liêt cực kỳ đó, một đôi mắt mở to như muốn nhỏ giọt nước xuân tình nhìn Phương Dật Thiên, sắc mặt là một mảnh màu hồng, ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Phương Dật Thiên làm cho thân thể của nàng nổi lên từng đợt cảm giác kỳ dị, nàng khẽ mở môi anh đào, nói: "Phương Dật Thiên, đêm nay hãy ở lại, em muốn!"

Phương Dật Thiên thở sâu, ngăn chặn nội tâm xúc động cùng phấn khởi, giờ khắc này, hắn đã đợi thật lâu, cũng tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu.

Hắn đột nhiên bế thân thể mềm mại của Tiêu di lên, đi tới chiếc giường lớn mềm mại trong phòng Tiêu di, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, nhìn nàng và nói: "Em không nói thì anh cũng sẽ lưu lại, em có biết em chính là người đầu tiên làm cho anh không khống chế được dục vọng đối với phụ nữ!"

Tiêu di sắc mặt hơi đỏ lên, giận dỗi nói: "Nói như vậy anh chẳng phải là từng có rất nhiều phụ nữ sao?"

Phương Dật Thiên cười cười, chỉ cười mà không phủ nhận, hắn thản nhiên nói: "Việc này quan trọng sao? Bất kể như thế nào, những chuyện kia đã là quá khứ!"

Nói xong, Phương Dật Thiên lại lần nữa hôn lên môi Tiêu di, hai tay theo đôi chân thon dài bóng loáng của Tiêu di mà di động leo lên.

Phương Dật Thiên kỹ thuật tán tỉnh cũng không phải là giả, trải qua vô số lần kinh nghiệm thực chiến sau đó tu luyện mà thành (cưa gái đại pháp ), bởi vậy, khi hắn không ngừng châm ngòi, kích thích, Tiêu di sớm đã thở hổn hển, không khống chế nổi những âm thanh yêu kiều không ngừng từ trong miệng của nàng phát ra.

Bất quá chính nàng cũng không dám kêu quá lớn tiếng, sợ rằng truyền ra ngoài sẽ bị lâm thiển tuyết ở đối diện nghe được.

Cũng chính vì vậy, tiếng kêu phải cố ý áp chế xuống này vào tai Phương Dật Thiên càng là một loại thuốc kích thích vô cùng mãnh liệt.

Thông qua tiếp xúc, Phương Dật Thiên biết Tiêu di đã là thủy triều tràn ra, mỗi lần đụng vào là làm cho thân hình Tiêu di kịch liệt run run, thân thể của nàng mẫn cảm như thế, có lẽ là do nàng phải chịu áp lực từ nhiều năm nay.

Giờ khắc này không kiêng nể bất cứ chuyện gì nữa, sau một hồi lâu phóng túng bùng nổ, thân thể chưa từng bị khai khẩn thân thể của Tiêu di tự nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm.

Rất nhanh, Phương Dật Thiên liền đem váy ngủ trên người Tiêu di cửi bỏ, nhìn thân thể mềm mại như dương chi bạch ngọc, Phương Dật Thiên nhất thời miệng đắng lưỡi khô, tất cả xúc động cùng kích thích đều tại thời khắc này bạo phát ra hết.

Những năm gần đây vẫn là lần đầu tiên một người đàn ông dùng loại ánh mắt nóng như vậy nhìn thân thể của nàng, sắc mặt nàng đỏ lên, nóng bỏng, một đôi mị nhãn đang động tình nhìn Phương Dật Thiên, thẹn thùng và nhẹ giọng nói:

"Dật thiên, anh....anh đi tắt đèn trước đi!" (oh no...không....không...ta muốn bật điện, bật điện lão Lương Thất Thiểu mới tả rõ được )

Phương Dật Thiên nghe vậy nao nao, rồi sau đó cười mập mờ, xem ra Tiêu di vẫn còn ngượng ngùng a.

Hắn rất nhanh đi tới tắt đèn, tiếp đó, trong căn phòng tối đen sẽ trình diễn một hồi tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía bên ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro