TThien5323

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2: Nhà ngươi có nhiều tiền lắm ư?

Dịch: Sessiromaru

Biên dịch: Thiên Hạ Hội

Biên tập: ndphong91

Nguồn: www.tangthuvien.com

Thay y phục xong, Trương Dương cũng chẳng thèm để ý tới đám nhân viên nữa, đàn bà mà túm tụm thành một đám thì đúng là phiền toái, mỗi một động tác nhỏ nhặt cũng bị người ta nhìn chằm chằm. Bây giờ Trương Dương đang ngồi ngay ngắn, sợ bộ đồ Tây mới thay vừa rồi lại bị nhăn nhúm.

"A.....! Tiểu ca, thật sự cảm ơn ngươi a.......!" Trong lúc Trương Dương đang nhắm mắt dưỡng thần, thì gã Mao béo như một trận gió thổi tới.

"A, chào buổi sáng lão ca, lão ca ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi ăn rồi, tiểu ca thật sự là thần nhân a!" Tên béo xiết chặt tay Trương Dương không chịu buông, vẻ mặt cảm thán, Liễu Ám đang quét dọn vệ sinh thấy được cảnh này cả người nổi da gà.

"A a, nói tình hình đi!"

"Tối hôm qua, sau khi ta tới nhà hắn thì sáng sớm hôm nay có người báo tin cho ta làm thủ tục ngay, ai, thật sự là cảm tạ tiểu ca ngươi, nếu không phải nhờ có ngươi thì cái xí nghiệp khổ nhọc của ta sẽ vỡ nợ mất!" Gã béo vẻ mặt cảm động đã sắp sụt sịt.

"Khi ngươi đến đây, ta đã biết kết quả rồi, nói quá trình xảy ra đi!"

"Ta hoàn toàn dựa theo những gì ngươi phân phó mà làm, mua ít hoa quả đi tới thăm, lúc đầu người nhà bọn họ đều lãnh đạm, cũng vẫn lại là một chén trà, nói chuyện phiếm câu này sang câu khác, sau hơn mười phút nói chuyện gia đình đủ thứ, ta liền đưa thư pháp mà ngươi viết cho hắn giám định thưởng thức, hắn lập tức hăng hái hẳn lên, hung hăng muốn khiêu chiến phân cao thấp với ngươi. Sau khi chiêm ngưỡng bộ thư pháp của ngươi, khoảng cách giữa chúng ta rõ ràng gần gũi thêm rất nhiều, tựa hồ hắn rất hưng phấn, ta liền mượn cơ hội nói muốn trao đổi một bộ thư pháp, để cho hắn viết cho ta một bộ, hắn đã vô cùng cao hứng đáp ứng.......!"

"Ân ân, rồi sau đó?"

"Không có sau đó nữa a, sau khi hắn viết bộ thư pháp, ta cũng không có nói nhiều, cực kỳ cẩn thận đem bộ đó cầm đi, cái gì cũng không nói.......a a...! Nhưng tâm lý ta vẫn rất bồn chồn nôn nao lo lắng! Rất muốn đề xuất nguyện vọng của ta, nhưng cuối cùng ta vẫn kiềm chế lại được, không đề xuất nữa, tiểu ca thực sự tính toán kế hoạch không sai a....! Tiểu ca, đúng rồi, ngươi ở chỗ này làm việc bao nhiêu tiền một tháng?"

"Nga...! Cũng không rõ ràng lắm, ta hôm qua mới tới làm thôi, nếu như tính theo mức tiêu thụ lớn mà nói, một tháng hẳn là có thể cầm mười mấy vạn........!"

Trương Dương sờ sờ đầu, thầm cộng trừ một hồi, dựa theo tính toán mức kinh doanh ngày hôm qua, hắn trong một tháng phải nghỉ vài ngày, hơn nữa sinh ý mỗi tháng không thể đều tốt như ngày hôm qua. Thế rồi còn phải chiếu cố mấy cô gái kia hoàn thành nhiệm vụ, tổng động viên một tháng nhiều nhất cũng chỉ được khoảng mười vạn.

"Hơn mười vạn? Cũng không ít, a a, tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi cũng là một nhân tài. Nếu không thì thế này đi, ngươi hãy theo ta giúp đỡ ta, năm đầu ta trả ngươi một trăm tám mươi vạn, thế nào? Ta cả đời làm ăn đều cẩn thận, trước sợ lang, sau sợ hổ, hôm qua nghe ngươi nói câu 'lao tâm giả bất lao lực' kia, suy nghĩ cả đêm, ta hiểu được những lời này thật sự rất có đạo lý. Ta trước sau vẫn là người, không phải Thần, ta cũng đã hơn năm mươi rồi, cũng phải nghỉ hưu, cần có một người tin cậy có thể nắm giữ đại cục trọng trách. Đương nhiên, tin tưởng vào tiểu ca là ta cũng đã liều lĩnh bất chấp nguy hiểm rất lớn! Một trăm tám mươi vạn không phải là con số nhỏ, nhưng ta muốn đánh cuộc một phen, thử xem xem ánh mắt mình tới cùng là có chính xác hay không....?"

"Uy uy....... ta nói lão già ngươi biết nhé, ngươi dám tới cửa tiệm của chúng ta lôi kéo người, hắn còn nợ cửa tiệm hơn mười vạn đó.......!" Liễu Ám đang vểnh tai nghe chuyện, thốt nhiên nghe được gã béo muốn đem Trương Dương đi, nhất thời nhịn không được nữa mà chõ miệng vào. Cửa tiệm của tiểu thư không dễ gì mà kiếm được một bậc thầy tiếp thị như hắn, mới nán lại không tới một ngày lại có người khác tới muốn đưa đi. Vậy là xong rồi! Hơn nữa, trong phần trăm khấu trừ của Trương Dương bọn họ cũng đều có phần, nếu như Trương Dương đi mất, vậy chẳng phải là trơ mắt ra nhìn tiền bạc yêu dấu hóa thành hơi nước bay đi mất hay sao?

Cái nào chịu được thì chịu, còn không chịu được thì nhất quyết... không thèm chịu nữa! Liễu Ám cầm cái chổi lông gà ngay lập tức xông tới trước mặt gã béo.

"Ta nói cho tiểu thư ngươi hãy tôn trọng một chút, chỉ cần vị tiểu ca này đáp ứng, ta lập tức trả đầy đủ nợ nần cho hắn!" Sắc mặt gã béo nhất thời trầm xuống, giọng điệu nghiêm túc, lại có chút uy phong, dù sao hắn cũng được coi như là nhân vật thành đạt.

"Ngươi ngươi........ngươi.... khi dễ ta, ta lập tức gọi điện thoại cho tiểu thư.....!" Liễu Ám tới cùng vẫn chỉ là một cô gái, lại là người làm công, đâu phải là đối thủ của gã béo, bị gã béo trừng mắt, nhất thời nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

"Liễu Ám muội muội, ngươi đừng làm rối lên, ta sẽ không đi đâu...!" Trong đầu Trương Dương lập tức nhớ tới hình ảnh con khủng long tóc đủ màu xanh đỏ tay cầm súng, nếu gọi điện thoại kêu tới vậy thì xong hết rồi, lỡ như làm cô gái mất hứng, sẽ thực sự có thể dùng súng giết người đấy. Đây là trực giác của Trương Dương, mà trực giác của hắn vẫn nhạy cảm vô cùng.

"Tiểu Thanh, mau gọi điện thoại cho cô chủ, có người khác muốn khi dễ bắt nạt chúng ta!" Điện thoại đi động của Liễu Ám đã bị Trương Dương đoạt mất, thấy gã béo còn chưa đi cô ta liền hướng đến quầy tiếp tân hô lớn.

"Nga........!" Tiểu Thanh lập tức cầm điện thoại lên.

"Lão ca, ngươi phải đi đi.......!" Trương Dương thấy không ngăn cản được, thở dài một tiếng.

"Tiểu lão đệ, ta cũng biết ta làm như vậy là không đúng...! Nhưng ngươi không biết tình hình chỗ chúng ta a, mấy tên phá gia chi tử chỉ biết tiêu tiền thôi, lần ta ra ngoài một thời gian để đi công cán hiệp đàm một số nghiệp vụ, tạm thời để cho bọn chúng quản lý xí nghiệp. Biết như thế, bọn chúng đã đem tất cả tiền vốn lưu động của xí nghiệp để kinh doanh bất động sản, mua mấy trăm mẫu đất, lại còn vay thêm ở ngân hàng một khoản tiền lớn nữa, ai.........!"

"Cái gì? Mua đất?" Vẻ mặt của Trương Dương nhất thời ngơ ngẩn, hiện bây giờ tài chính toàn cầu đang trong cơn khủng hoảng, ngành kinh doanh bất động sản đang chịu tác động lớn, ngay cả ngành công nghiệp đều đã xuất hiện suy thoái! Nếu lúc này còn có người dám bỏ vốn liếng lớn như vậy mà mua đất đai, người như thế chỉ có hai loại, một loại là thiên tài, loại còn lại tất nhiên là đồ ngu! Từ tình huống gã béo vừa phân tích, hiển nhiên bọn người làm ra cái quyết định này khẳng định không phải thiên tài, mà là một lũ ngốc.

Đem vốn lưu động đập vào kinh doanh bất động sản, xí nghiệp chẳng khác nào bị đứt đoạn, cách làm này hoàn toàn là giết gà lấy trứng.

"Đúng vậy, bây giờ xí nghiệp của ta đã thê thảm tới mức không cách nào hoạt động. Kỳ thật, mua đất đai tích trữ ta cũng không phản đối, hiện tại giá đất rẻ, khi bão táp tài chính qua đi, ngành kinh doanh bất động sản dưới sự hỗ trợ của chính phủ tự nhiên sẽ dần dần khôi phục. Ánh mắt mấy tên phá gia chi tử kỳ thật cũng không tính là nông cạn, nhưng bọn chúng không chú ý tới đả kích của nguy cơ tài chính đối với xí nghiệp, bây giờ mà hết sạch vốn thì chẳng khác nào chuyện tự sát...! Sau khi chuyện này phát sinh, ta thật sự rất sợ ngày nào đó sau khi ta ra ngoài mấy tên phá gia chi tử lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì! Cho nên, ta muốn mời ngươi giúp ta quản lý trông coi, đương nhiên ta cũng sẽ không cho ngươi quyền lợi tuyệt đối, chỉ là hy vọng ngươi có thể giúp ta bày mưu tính kế, chèo lái xí nghiệp chúng ta vượt qua cơn sóng dữ..........!"

"Chuyện của ngươi hôm qua là tìm cách để vay tiền ngân hàng?" Trương Dương lập tức hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

"Đúng, nhà hôm qua ta tới thăm chính là vị Chủ tịch, trên thực tế bản báo cáo vay vốn của ta đã đệ trình lên rất lâu rồi, chỉ chờ Chủ tịch ký vào. Sau buổi tới thăm tối qua, sáng sớm nay ta liền nhận được điện thoại, a a, chỉ vài phút sự việc liền được giải quyết chóng vánh. Thực sự vẫn phải cảm ơn tiểu ca Ngài a, vừa rồi vị Chủ tịch Ngân hàng kia có nói cho ta một việc...!" Gã béo có chút ngần ngại không tiện nói ra.

"Việc gì?"

"Hắn nói, hắn hy vọng người viết thư pháp có thể đến nhà hắn đích than đề lạc khoản, hắn sẽ ở đó mở tiệc chiêu đãi, không biết tiểu ca Ngài....."

"Ai ai.......lão già chết tiệt, lại dám ở trong cửa tiệm của ta lôi kéo người!"

Trương Dương còn chưa trả lời, Tiểu Yến đã hùng hùng hổ hổ từ ngoài cửa chạy tới.

"Tiểu thư, ta......."

"Ta là bà chủ,không phải tiểu thư!" Cô gái vẻ mặt đỏ bừng, tức giận nói.

"Bà chủ....."

"Bà? Ta già lắm sao?"

"Ngươi có thể nghe ta nói một câu không?" Gã béo cũng nổi giận, năm lần bảy lượt mở miệng đều bị nữ hài tử cắt ngang.

"Được được, ta cũng muốn nghe xem ngươi nói cái gì?" Cô gái cười lạnh nói.

"Kỳ thật, ta lôi kéo người cũng có nỗi khổ tâm..... Ta thấy nơi này của các người chính chỉ là một cửa tiệm thời trang, mặc dù đầu tư rất lớn, nhưng tìm một nhân viên ưu tú lại rất dễ dàng, cho nên ta muốn mời vị tiểu ca này tới xí nghiệp hỗ trợ cho ta. Vừa rồi nghe vị tiểu thư nhân viên kia nói, tiểu ca còn nợ các ngươi mười mấy vạn, ta nguyện ý giúp hắn trả lại....!"

"Ngươi rất giàu phải không?" Cô gái đột nhiên khôi phục lại vẻ mặt bình thản.

"Tiền....... cũng không phải rất nhiều....!"

"Ân, ta rất muốn hỏi, xí nghiệp kia của ngươi là xí nghiệp nào, ta xem xem có tư cách đưa nhân viên trong cửa tiệm của ta đi hay không?"

"Tập đoàn Giấy công nghiệp XX!" Gã béo nói đến xí nghiệp của mình, vẻ mặt vốn khiêm tốn nhất thời trở nên kiêu hãnh.

"Tập đoàn Giấy công nghiệp XX? A a a, ta biết tập đoàn Giấy công nghiệp XX, ân, gia tộc xí nghiệp chủ yếu kinh doanh sản phẩm giấy sinh hoạt, quy mô tài sản hai tỷ bảy nhân dân tệ, có ba khu sản xuất giấy cỡ lớn ở Hồ Nam- Sơn Đông, còn tại Trọng Khánh, Liêu Trữ, Phủ Thuận, Sơn Đông, Duy Phường, Phúc Kiến, Tấn Giang, Hồ Nam, Thường Đức hình thành năm khu chế biến giấy quy mô quốc tế, dự tính năng lực sản xuất mỗi năm khoảng ba trăm ngàn tấn giấy. Tại Hồ Nam, Sơn Đông, Phúc Kiến, Liêu Trữ, Trọng Khánh đang chờ thiết lập mười công ty con......."

"Giấy công nghiệp XX lấy sản phẩm giấy sinh hoạt cho cuộc sống tốt đẹp làm chủ đạo, loạt sản phẩm bao gồm giấy cuộn, giấy lau mặt, giấy lau tay, giấy ăn, giấy thấm cùng giấy thành phẩm, các loại giấy vệ sinh dùng để phục vụ nơi công cộng. Thiết bị sản xuất giấy của 'Hằng An chỉ nghiệp' được nhập từ Australia, Thụy Điển, là thiết bị sản xuất giấy vệ sinh tốc độ cao tiên tiến nhất thế giới hiện nay. Cả quá trình sản xuất đều áp dụng hệ thống điều khiển máy tính QCS tiên tiến trên thế giới, thực hiện tự động hóa toàn bộ quá trình sản xuất giấy. Đồng thời công ty còn xây dựng phòng thực nghiệm nhiệt độ ổn định, độ ẩm ổn định tiêu chuẩn ISO hạng nhất cả nước, có thiết bị kiểm nghiệm lý hóa và nhân viên kiểm tra chất lượng cao, có đầy đủ kỹ thuật kiểm nghiệm dẫn đầu cả nước...!"

"Ngươi sao biết.......?" Gã béo không khỏi sửng sốt, không thể tưởng được một cô gái cư nhiên lại biết rõ ràng như thế.

"A a, ta còn biết, gia tộc xí nghiệp này gần đây có một động thái lớn, muốn nhân cơ hội cơn lốc tài chính đang khiến cho kinh tế toàn cầu lâm vào khủng hoảng, mạnh mẽ tiến vào thị trường bất động sản, nhưng lại khiến cho vốn cơ bản của gia tộc đứt đoạn. Còn nghe nói, tài chính của tập đoàn công ty này đang lâm vào tình cảnh sắp sụp đổ, người đứng đầu gia tộc là Mao Nhân Quốc đang cùng ngân hàng XX hiệp đàm một khoản vay lớn...!"

"Ngươi .....?"

"Ta còn biết,Mao tiên sinh có ba người con trai, chiếm giữ những vị trí quyền lợi trọng yếu của tập đoàn công ty, kiềm chế lẫn nhau, chí lớn nhưng tài mọn, kế hoạch đầu tư bất động sản lần này chính là do ba người thông đồng với nhau lập nên ý tưởng độc lập môn hộ.......!"

"Không sai!" Gã mập vẻ mặt buồn bã.

"Nhưng chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám lôi kéo người ở cửa tiệm của ta!" Vẻ mặt vốn bình thản của cô gái đột nhiên biến thành bộ mặt sát khí đằng đằng...

Chương 332 : Vớt bạc - II

Dịch : lanhdiendiemla

Nguồn : www.tangthuvien.com

Lại là Từ tiểu thư làm hỏng chuyện tốt của ta, cơ thịt trên mặt Lâm đại nhân co giật, nhéo lên cái mông của Ngưng Nhi, tức giận nói:

- Nha đầu họ Từ này có thù oán gì với ta hay sao, xuân quang tươi đẹp bao nhiêu vậy mà toàn bị nàng ta chà đạp.

Ngưng Nhi phì cười, xấu hổ nói:

- Rõ ràng là huynh giờ trò xấu, sao lại còn đi trách Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ ấy đâu có biết là chúng ta đang ....

Lạc Ngưng che mặt chạy ra ngoài, thấy ngay Từ tỷ tỷ đứng ở trên con thuyền đối diện, nhìn mình cười mà như không cười, vẻ mặt đó tựa hồ như nhìn thấu được điều gì.

Trái tim Lạc tiểu thư đập loạn cả lên, nói chuyện cũng chẳng còn rành mạch nữa:

- Từ... Từ tỷ.. tỷ.. tỷ gọi muội à?

Từ tiểu thư mỉm cười gật đầu, chỉ vào hai chiếc thuyền lớn đang từ xa bơi tới nói:

- Đi bảo cho cái tên vô sỉ kia biết, Lạc Viễn đã đưa thuyền lớn về rồi.

Lạc Ngưng ngẩng đầu lên nhìn, thấy xa xa có hai chiếc thuyền lớn vô cùng đang đi đến đây, Lạc Viễn đứng trên mũi thuyền ra sức vẫy tay với mình. Nàng xoay người muốn rời đi thì lại nghe thấy Từ tiểu thư nói:

- Ngưng Nhi, còn có một việc nữa.

Từ Chỉ Tình cười thần bí, chỉ vào ngực Lạc Ngưng.

Lạc tiểu thư nhìn xuống, tức thì giật mình thét lên, mặt đỏ như lửa, chạy tót vào trong khoang thuyền. Hóa ra vừa rồi khi nàng bối rối chạy ra, cho nên nút áo bên trên đã buộc nhầm một cái, lộ ra một mảng ngực trắng phau phau rơi ngay vào trong mắt của Từ tiểu thư.

- Đều tại huynh, tất cả là tại huynh đó!

Lạc Ngưng đấm lên ngực đại ca:

- Nhất định là Từ tỷ tỷ đã biết hết rồi, tỷ ấy đang nhìn muội chê cười đó.

- Chê cười? Có gì mà đáng cười chứ?

Lâm Vãn Vinh nói hùng hồn:

- Theo ta thấy, nàng ta phải hâm mộ mới đúng, hâm mộ muội có một lão công tốt như vậy. Ngưng Nhi, nếu như đã bị phát hiện rồi, vậy thì không cần phải sợ nữa, chúng ta tiếp tục đi , ha ha ha.

Bạch nhật tuyên dâm đúng là một giấc mộng rất vĩ đại, nhưng đáng tiếc, Lâm đại nhân hôm nay không có cách nào để hoàn thành nó nữa. Lạc Viễn đã dẫn hai chiếc của thuyền gỗ lớn của thủy sư Giang Nam tới rồi. Lâm đại nhân hận lắm, tên tiểu Lạc này làm cái gì mà nhanh như vậy, hỏng hết chuyện tốt của ta.

Hai chiếc thuyền lớn của thủy sư, dài hơn mười trượng, to lớn hùng tráng, tải trọng cực lớn. Nhìn thấy bên trong thuyền chứa đầy cát, làm thuyền ăn nước rất sâu, Từ tiểu thư nhíu mày, đúng là tên chết tiệt đó đã bảo người chất đầy cát vào hai chiếc thuyền rồi mang tới, rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì đây? Không tự chủ được nàng liếc mắt nhìn hắn.

Lạc tiểu thư đứng ở bên người đại ca trong lòng có điều không nói ra được, thấy Từ tiểu thư nhìn qua bên này, thì xấu hổ cú đầu xuống, uyển chuyền chư nước lại ẩn chứa xuân tình, làm nàng diễm lệ như nữ thần sông Lạc ở trong nước, khiến ngay cả Từ tiểu thư cũng phải nhìn tới phát ngốc.

Ngưng Nhi thật là đẹp, nàng khẽ thở dài, trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm mà chính mình cũng không nhận ra.

- Đại ca, đại ca, tiếp theo chúng ta làm gì?

Lạc Viễn hưng phấn nhảy từ trên thuyền xuống, rơi ngay trước mặt Lâm Vãn Vinh kêu toáng lên.

- Chớ vội, ta đã nói với đệ rồi, phải chuẩn bị những súc gố tốt nhất, dây thừng to nhất chắc nhất, đệ đã mang tới cả chưa?

Bởi vì tiểu Lạc làm hỏng chuyện tốt của Lâm đại nhân, nên Lâm đại nhân vô cùng bất mãn, đối xử với tiểu cửu tử nghiêm khắc hơn rất nhiều.

- Mấy thứ đó hả, sáng nay trước khi Hồ tướng quân đi tra xét nha huyện Trúc Bình đều đã chuẩn bị xong rồi, đệ vừa rồi chỉ là xảo hợp mà gặp được hai chiếc thuyền lớn này mà thôi.

Lạc Viễn cười hì hì, bộ dạng đắc ý, hồn nhiên không biết rằng đã quấy rầy chuyện tốt của tỷ tỷ và tỷ phu.

- Coi như tên tiểu tử ngươi gặp may.

Lâm đại nhân hừ một tiếng, rồi cười nói:

- Bây giờ lập tức bắt đầu, tất cả nghe sự chỉ huy thống nhất của ta. Trước tiên để hai chiếc thuyền song song với nhau rồi buộc lại, ở giữa giữ một khoảng cách chừng một trượng. sau đó đem chỗ gỗ thượng hạng mà đệ mang tới dựng một cái giàn thật chắc chắn, đặt ngang trên hai con thuyền này. Nghe cho kỹ, nhất định phải thật vững chắc.

Hai chiếc thuyền lớn đứng kề nhau? Còn phải dựng giàn? Đại ca không phải là điên rồi chứ? Trong lòng Lạc Viễn nghi hoặc, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của đại ca, không giống như nói đùa, liền ngoan ngõan theo đi làm theo lời hắn.

Hai chiếc thuyền gỗ lớn chứa đầy cát bùn, ăn nước rất sâu, Lạc Viễn mang theo thợ thuyền, đem những súc gỗ đóng lên hai chiếc thuyền lớn, giữa hai chiếc thuyền dựng lên một cái giàn vô cùng vững trãi. Chỉ nửa canh giờ đã làm xong toàn bộ. Lâm Vãn Vinh kiểm tra thật cẩn thật một lượt, thậm chỉ còn đạp đạp nhảy nhảy trên giàn này mấy cái để kiểm tra độ chắc của nó.

Từ Chỉ Tình nhìn mà thấy mù mờ, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:

- Ngươi làm thế này là sao?

Lâm Vãn Vinh không đáp lời nàng, mà mỉm cười nói:

- Từ tiểu thư, ta rất trịnh trọng nhờ nàng một việc.

- Việc gì?

Từ tiểu thư nghi hoặc hỏi:

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Lần sau khi ta và Ngưng Nhi thân thiết, xin nàng chớ nên phá ngang chúng ta có được không? Nàng đã thử qua cái cảm giác khi thân thiết thì bị phá ngang chưa? Đúng là muốn lấy mạng người ta!

-Hư!

Từ tiểu thư mặt đỏ như lửa, luống cuống quay đầu đi, tức giận dậm chân lên thuyền, không dám nói thêm nữa.

Lấy sợi thừng lớn được Hồ Bất Quy chuẩn bị, dùng sức kéo giật mấy cái, nhận thấy độ chắc của nó, Lâm Vãn Vinh hài lòng gật đầu, lão Hồ làm việc đúng là có thể tin cậy được, sợi thừng này kéo xe lửa cũng được ấy chứ.

- Công việc tiếp theo càng quan trong hơn.

Lâm Vãn Vinh cầm giây thừng, thần sắc vô cùng nghiêm túc, Từ tiểu thư vội giương tai lên nghe trộm.

- Lạc Viễn, phái hai huynh đệ ngư dân có thủy tính tốt nhất lặn xuống nước, đem một đầu sợi giây thừng này buộc vào rương bạc ở dưới, nhớ kỹ là nhất định phải buộc cho chặt, không được để bị tuột.

Nghe đại ca nói trịnh trong như thế, Lạc Viễn không dám sơ xuất chút nào, dặn dò hai tráng đinh kia một lượt, mới bảo họ xuống nước. Qua một tuần trà, hai người nổi lên mặt nước, ra dấu là đã buộc thừng chắc rồi.

Lâm Vãn Vinh bước lên giàn gỗ giữa hai còn thuyền, tìm đúng vị trí chính giữa, kéo sợi dây thừng lên, cho tới khi hợp sức mấy người cũng không thể kéo nổi nữa, mới thận trọng đem một đầu này buộc vào giữa giàn gỗ.

Từ tiểu thư chăm chú nhìn động tác của hắn. Tới lúc này mới hiểu được chút ít, mở miệng hỏi:

- Ngươi muốn dùng thuyền kéo bạc à? Nhưng số bạc đó chìm trong bùn rồi, cho dù có dùng nhiều người chèo thuyền hơn nữa, cũng chẳng kéo nổi nó đâu.

- Thật ư?

Lâm đại nhân cười hì hì:

- Từ tiểu thư có chắc như thế không? Hay là chúng ta lại đánh cuộc lần nữa xem.

Nhắc tới đánh cuộc, tức thì gò má Từ Chỉ Tình đỏ lựng như ráng chiều, hắn đã tìm được bạc rồi, ta cũng phải thực hiện theo lời hứa, chẳng lẽ phải để mặc cho hắn khinh bạc sao? Trong lòng nàng nối lên cảm giác khó diễn tả, đau đớn, sợ hãi, còn chút gì đó ngay cả chính nàng cũng không hiểu, nhớ tới cảnh vừa rồi Ngưng Nhi váy áo xộc xệch bỏ chạy, nàng nghiến răng rít lên:

- Đồ vô lại, ai thèm đánh cược với ngươi, ngươi không muốn nói thì thôi.

Lâm Vãn Vinh cười phá lên:

- Không phải là ta không muốn nói, kỳ thực chỉ cần nàng quan sát cẩn thận, thì nhất định sẽ rõ. Nàng chú ý nhé, bước tiếp theo rất quan trong đấy.

Lâm Vãn Vinh vung tay quát lớn:

- Đổ cát, đổ hết cát xuống hồ, không được lưu lại một hạt nào.

Theo mệnh lệnh của hắn, binh sĩ trên thuyền lấy xẻng sắt xúc cát trong hai chiếc thuyền lớn hất xuống hồ. Thuận theo lượng cát dần dần ít đi, thân thuyền cũng từ từ nối lên. Dây thừng kéo bạc ngày càng căng, Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chú vào sợ dây thừng, tìm đập rộn. Hồ đại ca, huynh chớ có chơi ta đấy, sợi giây thừng này quan hệ tới tính mạng cả nhà lão trượng nhân của ta đó.

Cát trong thuyền ngày càng ít, sợi giây thừng cũng căng tới thẳng tắp. Cuối cùng, sợi giây cũng có chút nhúc nhích. Lâm Vãn Vinh mừng lắm, lên rồi, lên rồi, bạc lên rồi. Hai tráng đinh được phái xuống nước nổi lên bẩm báo:

- Đại nhân, rương bạc đã từ đáy nước nổi lên rồi.

- Mau, mau, đổ toàn bộ cát xuống.

Lâm đại nhân gấp gáp kêu lên, động các của các binh sĩ ngày càng nhanh, tới khi hạt cát cuối cùng cũng đã được đổ xuống, rương bạc đã nổi lơ lởng trong nước.

- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.

Từ tiểu thư kích động đôi môi khẽ run lên, mặt rạng rỡ nhìn Lâm Vãn Vinh, mắt thoáng qua một tia khâm phục. Mặc cho tên vô sỉ này nhân phẩm thế nào chăng nữa, nhưng sự thông minh của hắn, đúng là thiên hạ không ai địch được.

- Tử tỷ tỷ, chuyện này rốt cuộc là sao?

Lạc Ngưng lẩm bẩm:

- Sao bạc lại nổi lên được, cứ như là nằm mơ vậy.

- Không phải là nằm mơ, đây là sự thật, tên Lâm Tam này của muội, đúng là một nhân tài thiên hạ vô song.

Từ Chỉ Tình gật đầu nói:

- Hắn khéo léo lợi dụng sức đẩy của nước để kéo rương bạc kia lên, nằm lơ lửng trong nước. Phương pháp này thật là tuyệt diệu. Ôi, sao ta lại không nghĩ tới chứ !

- Chèo thuyền.

Lâm đại nhân phất tay, binh sĩ trên hai chiếc thuyền lớn toàn thể hành động, chèo thuyền lại phía bờ, rương bạc cũng bị lôi theo sau thân thuyền.

Ngư dân trăm họ ở xung quanh nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, cá vượt long môn, rương bạc mọc chân, hai kỳ sự chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy, đồng thời xuất hiện trong cùng một ngày. Vị Lâm đại nhân được triều đình phái đến này, chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm.

Đợi cho hai chiếc thuyền tới bờ, không đợi Lâm Vãn Vinh phân phó, Lạc Viễn cũng biết phải làm thế nào rồi. Thừa dịp rương bạc còn nổi trong nước, mọi người cùng nhau kéo thừng, rương bạc đã lộ ra một nửa trên mặt nước, cuối cùng cũng được đưa lên mặt đất.

Việc tiếp theo càng đơn giản hơn, Lạc Viễn thấy sao học vậy, đổi dây thừng, lại đem chất đầy cát lên hai chiếc thuyền lớn, làm như cũ lại kéo lên được một cái rương bạc nữa. Sự kỳ diệu như thế làm vô số bách tính thán phục không thôi, nếu trên đời thực sự có thần tồn tại, vậy không phải là Lâm đại nhân thì chẳng còn ai nữa.

Cho tới tận tối, hai mươi tư chiếc rương bạc đã được kéo lên vũng nước cạn. Lạc Viễn hưng phấn reo hò, hết sờ cái rương này lại chạy qua sờ cái rương kia, như chưa từng thấy bạc bao giờ vậy.

Ngưng Nhi cười khanh khách, chạy tung tăng trên khắp bờ cát, hướng về phía Lâm Vãn Vinh hô lớn:

- Đại ca, Ngưng Nhi yêu huynh, huynh là người lợi hại nhất trên đời này.

Thần thái kiều diễm trên mặt nàng, tới ngay cả nắng chiều phía tây cũng không thể so sánh được.

Nếu chẳng phải vì bé yêu Ngưng Nhi, ta chẳng thèm lãng phí nhiều tế bào não như vậy, công việc này đúng là không phải để con người làm, mệt chết mất thôi ! Lâm đại nhân lau mồ hôi trên trán, toàn thân ướt sũng, ngồi bệt trên mặt đất thờ phì phò.

Một chiếc khăn lụa mang theo u hương đưa tới, trong vô thức hắn nhận lấy lau mấy lượt, đang muốn nói lời cám ơn, chợt cảm thấy có chút không đúng, khi quay đâu lại, thì thấy bóng lưng mỹ diệu của Từ tiểu thư đang vội vã bỏ đi, dần dần biến mất trong hoàng hôn.

***Về vẻ đẹp của nữ thần sông Lạc :

Hoàng Sơ tam niên, Kiến An Vương Tào Thực phụng chỉ về Hứa Xương chầu Văn Đế .

Vốn là người rất thông minh, tài văn thơ nổi tiếng , khi xưa Võ Đế đã muốn lập Vương làm thế tử nhưng cuối cùng thì Vương đã thua Văn Đế . Võ Đế băng hà ( Canh Tý Kiến An thứ 25 , Công nguyên 220) , Văn Đế kế vị từ đó Vương bị giám sát quản thúc chặt chẽ, mất hết cả tự do để rồi sau này chết trong u uất khi mới 41 tuổi .

Tài văn thơ của Vương để lại cho đời tác phẩm bất hủ LẠC THẦN PHÚ . Kim Dung khi đọc đã quá say mê mà cảm hứng lấy hình ảnh Lăng Ba Vi Bộ để mô tả cho thân pháp của phái Tiêu Diêu, ông cũng quá hâm mộ sắc đẹp của Nữ Thần Sông Lạc mà lấy nó để mô tả vẻ đẹp của Thần tiên tỷ tỷ trong mắt chàng Đoàn Dự .

Người đời tán tụng Lạc Thần phú rất nhiều, nhưng để viết ra được bài phú này, Tào Thực đã phải trải qua một mối tình vô vọng kéo dài với Văn Hoàng Hậu Nhân Thị .

Nhân thị vốn nổi tiếng về sắc đẹp nơi xứ Bắc, và là con dâu của Viên Thiệu . Khi đánh dẹp Viên Thiệu, Văn Đế tiến vào tẩm cung, Nhân thị sợ quá khóc thét lên và nhào vào lòng mẹ chồng . Sau khi nhìn kỹ, Văn Đế quá ngưỡng mộ sắc đẹp của nàng và xin Vũ Đế cưới nàng làm vợ .

Ngờ đâu, khi gặp chị dâu, Tào Thực cũng yêu say đắm , và ông phải chôn chặt nó trong lòng vì không thể trái luân thường đạo lý .

Sau này mặc dù không bao giờ được Nhân thị đáp lại, nhưng tình yêu của Tào Thực dành cho chị dâu quả thật là không thay đổi mà ngày càng nồng thắm .

Hoàng Sơ năm thứ 3, do sủng ái một Quý Phi khác. Văn Đế bắt Nhân thị phải tự tử . Yêu Văn đế hết lòng, nhưng kết cục của Nhân thị sao mà thê thảm . Quá đau xót vì người yêu chết oan, Tào Thực trên đường về kinh đã vung bút mà viết lên LẠC THẦN PHÚ, ca ngợi vẻ đẹp của Nữ Thần sông Lạc nhưng thật ra là Nhân thị ....

Phú có đoạn viết :

Hình nàng,

bay bổng như chim hồng,

uyển chuyển như rồng lượn,

rờ rỡ thu cúc,

xanh tươi thông xuân,

mơ màng như dải mây mỏng lướt qua ánh trăng.

Bồng bềnh như hoa tuyết trong làn gió.

Từ xa mà nhìn, trắng mịn như ráng sớm khi mặt trời lên;

lại gần mà ngắm, chói ngời tựa phù dung đu đưa sóng biếc.

Không mập, không gày, chả lùn, chả ngẳng, vai tựa vòng cung, lưng như lụa nõn.

Thon thon cổ gáy, mịn màng màu da.

Không cần thoa xuyến,

không cần hương thơm.

Tóc mây óng ả,

mày liễu đẹp dài - ngoài hồng môi đỏ, trong mịn răng ngà ...

Vẻ đẹp của Lạc Thần Phú sau này đã khiến bao thế hệ thi nhân phải xao lòng rung cảm

Chương 36: Địa cung đột biến

Dịch: hiphop05

Biên tập: hiphop05

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

Cái gì gió tanh mưa máu! Cái gì thiên hạ khó yên!

Nghe xong những lời này của Trần Hương, đám người Bạch bà bà sắc mặt lạnh như băng, trong mắt hàn quang chợt lóe lên.

"Hừ!"

Trong nháy mắt cảm nhận được sát ý của đối phương, Nhạc Phàm sải bước chắn ở trước người Trần Hương, biểu hiện trên mặt đồng dạng lạnh như băng. Hắn mới là mặc kệ cái gì Ma Ẩn chi tranh, ai đúng ai sai... hắn chỉ biết là, ai muốn thương tổn người bên cạnh mình, phải đạp qua thi thể của mình mà tới. Mặc dù Trần Hương lúc này tính tình đại biến, nhưng dù sao nàng vẫn là Trần Hương, là mối bận tâm duy nhất trên thế gian này của Nhạc Phàm, phần tình cảm chôn sâu trong linh hồn vĩnh viễn không tàn phai.

Thi Bích Dao tựa hồ chú ý tới biến hóa của Trần Hương, vì vậy thử dò hỏi: "Trần Hương cô nương, thế sự không có tốt hay xấu tuyệt đối, Lâu thượng lâu chúng ta sớm đã thoát ly Ma môn, ngươi cần gì phải cố chấp..."

"Thoát ly? Nói thật dễ nghe!"

Trần Hương cười lạnh: "Chớ nói với ta là các ngươi tới tìm kiếm thánh vật của Ma môn chỉ là tò mò thôi nhé."

"Trần Hương hôm nay quả nhiên không giống trước! Kỳ quái, trên người nàng ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ý niệm trong lòng xoay chuyển, Thi Bích Dao không có biểu hiện ra khác lạ gì, chỉ thản nhiên hỏi: "Vậy Trần Hương cô nương muốn phải như thế nào? Trừ ma vệ đạo cùng chúng ta đánh một trận? Hay là ai quản việc nhà nấy, chúng ta tại đại hội Ẩn lâm sẽ lại phân cao thấp?"

"Ngươi cho rằng ta không dám?"

Quắc mắt lạnh lùng nhìn, Trần Hương tay giơ trúc ngọc đặt ngang trước ngực, chân nguyên trong cơ thể dồn vào trong đó... một luồng sáng xanh lục soi rọi cả điện phủ, địa cung vàng ngọc huy hoàng cũng có vẻ buồn bã thất sắc!

"Thiên môn kỳ bảo 'Tử trúc trượng'!?"

Đám người Bạch bà bà kinh ngạc dị thường, thậm chí chăm chú: "Hừ! Thì ra ngươi là người trong Thiên môn."

Thi Bích Dao lùi sang một bên, Ngũ lão không dám chậm trễ, mỗi người vội vàng lấy ra binh khí tùy thân sẵn sàng chờ đợi.

Tòa địa cung này mặc dù hạn chế tinh thần lực của người ngoài, nhưng không có hạn chế năng lực hành động của họ... Nếu song phương toàn lực đánh một trận, khó tránh khỏi tổn thương!

Nhạc Phàm yên lặng nhìn Trần Hương, trong lòng có chút mê hoặc. Bằng cách lý giải của hắn đối với Trần Hương, cho dù đối phương tính tình có chỗ biến đổi, nhưng tâm tính tỉnh táo quyết sẽ không hành động lỗ mãng.

Lâu thượng lâu có năm cao thủ thiên đạo trung cảnh, Trần Hương bất quá mới vừa chạm vào thiên đạo trung cảnh, thậm chí thêm cả bản thân mình, cũng không nắm chắc phần thắng. Càng huống chi, bây giờ tình thế không rõ, tùy tiện tranh đấu, chính là tự đưa mình lâm vào cục diện càng thêm nguy hiểm, điều này dù có là ai cũng không muốn chứng kiến.

"Trước tiên chờ một chút..."

Nhạc Phàm ngăn Trần Hương lại, người sau lại đánh văng hắn sang một bên, sau đó lạnh lùng nói: "Chớ cản ta, Ma môn tà đồ, ai cũng phải giết!"

Trần Hương làm sao chẳng biết phải giữ tỉnh táo, nhưng khi nàng biết được đối phương chính là người trong Ma môn, vô ý thức trong lòng xuất hiện một luồng suy nghĩ mãnh liệt... Nàng bây giờ phi thường kích động, hận không lập tức xông tới tiêu diệt ngay những người của Ma môn được.

Nhạc Phàm nhìn ra khác lạ, không khỏi liên tưởng đến sự biến đổi tính tình của Trần Hương, vì vậy lại tiến lên ôm lấy nàng: "Ngươi bình tĩnh một chút!"

Hai người thân cận như thế, mọi người xung quanh sửng sốt ngây ra, không khí thập phần ngượng ngập.

Bị ôm quanh người, Trần Hương cả thân thể cứng đờ bất động, trong mắt hàn quang nhạt dần đi, lập tức trên mặt lộ ra sắc đỏ hồng thẹn thùng.

"Còn không buông tay..."

Trần Hương khẩn trương yêu kiều gạt ra, Nhạc Phàm ngược lại chưa thấy được có gì không thỏa đáng.

Giữa lúc song phương đang giằng co, tộc trưởng Tang Nha bỗng nhiên nói tránh đi: "Tiểu cô nương, Ma môn chí bảo mà ngươi nói rốt cuộc là cái gì?"

Không đợi Trần Hương mở miệng, Thi Bích Dao không hề lảng tránh nói: "'Thiên ma giám' đó chính là thánh vật truyền thừa của các đời Ma tôn trong Ma môn, bên trong chứa kinh thiên ma công... còn về phần 'Vạn nhân trảm' kia, thì lại là một thanh trảm tướng đao, nghe nói nó chính là binh khí tùy thân của Công Tôn Khởi thời kỳ Chiến quốc ..."

"Cái gì!? Trảm tướng đao của Công Tôn Khởi ..." Tộc trưởng Tang Nha thân thể đột nhiên chấn động, vẻ mặt khoa trương làm cho mọi người ngạc nhiên.

"Công Tôn Khởi là ai?"

Thất Nhạc Phàm lộ vẻ nghi hoặc, Thi Bích Dao giải thích: "Cái tên Công Tôn Khởi này có lẽ các ngươi rất xa lạ, nhưng cái tên Bạch Khởi, ta nghĩ các ngươi chắc đã nghe qua... không sai, Công Tôn Khởi chính là Bạch Khởi!"

"Sát thần Bạch Khởi!?"

Nhạc Phàm ánh mắt run lên, một bức tranh thiết huyết tung hoành hiện ra trước mắt!

Chỉ cần là người ở trong quân đội vài năm, đối với Bạch Khởi - một vị danh tướng hung danh truyền thế như vậy thể nào chẳng biết. Mặc dù đã là người thiên cổ, nhưng bất cứ ai nghe thấy cái tên Bạch Khởi, đều sẽ liên tưởng đến chiến trường máu tanh nồng nặc, phảng phất như hắn vậy...

Cái tên là biểu tượng cho sự giết chóc!

Vạn nhân trảm, chém vạn người, binh khí trong tay Bạch Khởi quả thật đã làm nên một danh hiệu như vậy!

Quay ngoắt lại, sự chú ý của mọi người lại tập trung tới trên người tộc trưởng Tang Nha. Đối phương vừa rồi thất thố như thế, chẳng lẽ biết chút gì?

"Tộc trưởng Tang Nha, ngươi... có phải ngươi biết tin tức của Vạn nhân trảm hay không?"

Thi Bích Dao vẻ mặt khẩn trương, đám người Bạch bà bà càng dị thường kích động. Các nàng nguyên vốn tưởng rằng đã bị người khác sắp đặt, chuyến này đến đây sợ rằng chẳng thu được gì. Thế nhưng, sau khi thấy được phản ứng của tộc trưởng Tang Nha vừa rồi, niềm hy vọng trong lòng các nàng lại dấy lên. Thủ lăng nhất tộc chính là thượng cổ di tộc, biết được một chút bí mật cay đắng thời Chiến quốc cũng không có gì kỳ quái. Nói không chừng... đối phương thực sự sẽ biết chỗ hạ lạc của hung khí.

"Tộc trưởng Tang Nha, nếu như ngươi biết tin tức của Vạn nhân trảm xin nói cho chúng ta biết, cần điều kiện gì ngươi cứ mở miệng." Có lẽ là quá mức kích động, có lẽ là đã xem xét cẩn thận, Bạch bà bà hứa hẹn không chút do dự, làm cho đối phương rất kinh ngạc.

"Điều kiện gì?"

Tộc trưởng Tang Nha toét miệng cười, lập tức nhìn quanh, hỏi ngược lại: "Ngươi cho rằng, ta còn thèm muốn gì nữa?"

Bên người giữ một kho báu cực lớn như thế, đâu còn cần đòi hỏi gì trên phương diện vật chất nữa?

Nhưng khi thấy đối phương có ý từ chối, Bạch bà bà không nhịn được nhíu mày, còn Trần Hương lại khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu thực để cho Ma môn đạt được chí bảo trong truyền thuyết... Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Thi Bích Dao cũng không có ý định bỏ qua, ngược lại thái độ ôn hòa nói: "Tộc trưởng Tang Nha, Ma môn thánh vật đối với chúng ta mà nói là phi thường trọng yếu, hy vọng..."

"Không cần nhiều lời nữa, ta sẽ không nói cho các ngươi gì đâu."

Tộc trưởng Tang Nha kiên quyết từ chối, hoàn toàn không còn chỗ cho thương lượng: "Còn nữa, nếu các ngươi vẫn không rời khỏi nơi này, lão phu sẽ không khách khí."

"Tiểu lão đầu, ngươi, ngươi..."

Bà già áo đỏ thấy thái độ đối phương nhất mực cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhất thời tức giận đến nhảy dựng lên: "Ngươi tiểu lão đầu này đỡ chiêu!" Dứt lời, người như làn gió xông lên phía trước!

"Trở về cho ta!"

Lạnh lùng quát lên một tiếng, chỉ thấy tộc trưởng Tang Nha khí thế bộc phát, trong mắt tinh quang bắn thẳng ra, một luồng chướng khí vô hình trống không xuất hiện, ngang nhiên chấn ngược bà già áo đỏ về chỗ cũ!

"Dị thuật công kích!?"

Nhạc Phàm, Trần Hương trong mắt hiện lên một tia kinh dị.

Bà già áo đỏ tức giận, bất quá vẫn muốn tiến lên...

Đúng vào lúc này, trong không khí truyền đến một loạt động tĩnh khác lạ!

"Ầm..."

Chương 37: Tần hoàng điện

Dịch: hiphop05

Biên tập: hiphop05

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Ầm..."

"Ầm... Ầm... Ầm..." Một loạt những tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả tòa cung điện trời nghiêng đất động!

Biến cố đột ngột khiến cho mọi người không kịp ứng phó, ai cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Chẳng lẽ bên trong Hoàng lăng còn có người khác!?"

Tộc trưởng Tang Nha hai mắt kinh hoàng phẫn nộ trừng trừng nhìn đám người Bạch bà bà, thế nhưng người kia lại không hề hay biết.

"Không phải chúng ta làm!"

Để tránh hiểu lầm, Thi Bích Dao lần đầu tiên đưa ra lời giải thích. Đương nhiên, về phần đối phương có tin hay không, thì lại không phải là mình có khả năng quyết định được.

Bên kia, Nhạc Phàm, Trần Hương cau mày. Nếu Hoàng lăng này sụp đổ, đám người mình chẳng thể tránh khỏi cũng bị chôn thân ở đây! Bất quá nghĩ lại, tòa địa cung này chính là lăng mộ của Tần hoàng, chắc là sẽ không dễ sụp đổ mới phải.

"Đùng... Ầm..."

Núi đá rất lớn sụp đổ, lớp vàng dát bên ngoài bong ra, khói bụi nồng nặc tràn ngập cả địa cung, trong lúc nhất thời, thiên hôn địa ám...

Trong hỗn loạn, mấy bóng người thoáng hiện, chạy thẳng về phía cửa đá phía sau Tộc trưởng Tang Nha!

"Kẻ nào!?"

Tộc trưởng Tang Nha kinh hãi thất sắc, vội vàng xoay người ngăn trở... Ai ngờ người tới cũng sớm đã có chuẩn bị, hai tay cùng động, vô số lôi hỏa đầy trời rơi xuống!

"Bùng..."

"Bùng... bùng... bùng..." Vụ nổ kịch liệt thôn phệ Tộc trưởng Tang Nha vào trong, vào lúc mấu chốt, nơi mi tâm của lão nhân chớp lên gợn sóng, một cái lồng khí vô hình bảo vệ bản thân... cả người nhất thời bị đánh văng ra thật xa. Dù chưa bị thương, nhưng muốn tiếp tục ra lực cũng không được.

Chuyện phát sinh quá mức đột ngột, không ai có thể ngờ tới.

Chưa đợi cho mọi người kịp phản ứng, những người thần bí đã phá vỡ cửa đá, chuyển thân mà vào, nháy mắt đã biến mất trong bóng tối.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?!

Mọi người kinh nghi, Tộc trưởng Tang Nha giọng khẩn trương nói: "Không hay! Giương đông kích tây, đám người này chắc chắn là xông tới chỗ Cửu U phong ấn..." Dứt lời, người đã hướng phía trước đuổi theo.

"Cái gì!? Cửu U phong ấn như thế nào lại ở bên trong Hoàng lăng?"

Trần Hương biết chuyện nghiêm trọng, tự nhiên là không hỏi han thêm nữa, vội vàng đuổi theo tộc trưởng Tang Nha.

Phía sau một bóng người theo sát, không phải Nhạc Phàm thì còn ai.

Thi Bích Dao cùng Ngũ lão nhìn nhau, hiển nhiên không biết được nguyên nhân bên trong.

"Đại tỷ, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Có nên vào xem thử hay không..."

Bà già áo đỏ dán mắt vào Bạch bà bà mong chờ, như là đang nói... Tiến vào tiến vào, các ngươi khẳng định có vật tốt.

Thi Bích Dao tiếp lời: "Đối phương lai lịch không rõ, tùy tiện đi vào sẽ rất nguy hiểm." Dừng một chút, nàng lại nói: "Chỉ có điều, ta thấy sự mạo hiểm này đáng giá, tộc trưởng Tang Nha kia dám chắc có chuyện gì lường gạt, nói không chừng..."

Hơi trầm ngâm, Bạch bà bà cuối cùng gật đầu đồng ý.

"Được, chúng ta tiến vào!"

"Chuyện gì xảy ra? Như thế nào lại như vậy... như thế nào lại như vậy..."

Tộc trưởng Tang Nha chạy như điên một mạch, trong lòng kinh hãi không thể tả.

Hắn hiện đang nghĩ không ra, đối phương là người nào, vì sao đối với toàn bộ địa cung lại quen thuộc như thế?

Một hồi động đất đã phá hỏng gần hết đại bộ phận các cơ quan cạm bẫy, nhưng các trận pháp trong địa cung vẫn tồn tại như cũ. Ngay kể cả bản thân Tang Nha, cũng phải hao tổn không ít thời gian tránh né chướng ngại vật mới có thể tiến lên... Thế nhưng, những người này không ngờ có thể tùy ý di chuyển trong địa cung, giống như trận pháp cơ quan đã hỏng hết vậy... Chẳng lẽ là người của tộc mình? Hay là có nội gian?

"Không! Không thể nào..."

Tộc trưởng Tang Nha liều mạng bỏ mặc phép tắc vô vị như vậy, bước chân đang chạy càng mau hơn, giống như một con báo linh hoạt qua lại trong bóng đêm.

Trần Hươngtheo sát sau đó, trong lòng thấp thỏm chưa từng có trước đó. Nàng có một loại cảm giác bất an, phi thường bất an... Hy vọng tất cả chỉ là cảm giác lầm lẫn!

Thấy thiếu nữ yên lặng suy ngẫm, Nhạc Phàm trên mặt không có biểu tình gì, ở trong lòng hắn, suy tư trầm lắng tích tụ quá nhiều...

Khẩn trương, ân cần, bất đắc dĩ, thống khổ, hối hận, còn có... tỉnh táo!

Thì ra, tâm tình của một người lại có thể phức tạp đến vậy!

Một đường không một lời, mỗi người đều mang theo tâm sự, không khí hơi trầm trọng một cách khác thường. Xuyên qua bóng tối vô tận, cuối cùng một tia sáng xuất hiện ở cuối đường phía trước.

Qua cánh cửa đá, một tòa cung điện còn lớn hơn hiện ra ở trước mắt mọi người! Rộng rãi thoáng đạt, cổ kính mộc mạc trang nhã... không có sắc thái hoa mỹ, không có trang trí xa hoa, thế nhưng lại có vẻ thần bí cùng nghiêm trang, vách đá cổ xưa truyền lại tin tức từ xa xưa... vừa xa xôi lại thê lương, không cách nào có thể dùng lời để hình dung.

Mâu, kích, qua, thù, việt, phi, đao, kiếm, cung, nỏ...

Nhìn quanh bốn phía, dưới chân tường đặt vô số binh lính cùng khí giới.

Phóng tầm mắt nhìn lại, các thức các dạng tượng gốm hình người mặc binh giáp tay cầm binh khí, một đội mấy ngàn người cơ hồ đứng đầy cả cung điện, phảng phất như một đội quân sẵn sàng chờ đợi xuất phát.

Tại trung tâm của đại điện, một cỗ qua tài băng trong suốt nằm im lìm trên tế đài, chung quanh có chín cây cột trụ thủy tinh đứng sừng sững, rồng vàng quấn quanh, hoa văn họa tiết khắp nơi...

Cảnh tượng hoành tráng hùng hồn như thế, quả thực làm cho người ta rung động không thôi!

Chẳng lẽ, đó chính là linh cữu của Tần hoàng?

Mọi người vừa tới không kịp than thở, chỉ thấy bốn bóng người đã rơi xuống bên cạnh cột trụ thủy tinh, mỗi người đều làm gì đó.

"Dừng tay..."

Tộc trưởng Tang Nha chợt quát lên một tiếng, trực tiếp chống trượng xông về phía trước!

Trần Hương không nói một lời, đồng dạng vọt đi. Mặc dù còn chưa rõ nguyên nhân bên trong, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép người khác phá hư phong ấn, kể cả khi "Cửu U phong ấn" chỉ là một truyền thuyết...

Nhạc Phàm thấy Trần Hương tiến lên, tự nhiên đi theo phía sau.

Mà Thi Bích Dao, đám người Ngũ lão vừa đuổi tới thì lại đứng yên, lẳng lặng quan sát sự tình phát triển. Bốn người vừa lẻn vào này không phân biệt được nam hay nữ, vải trắng bao phủ toàn thân kể cả đầu, ánh mắt trống rỗng không có nửa tia thần thái, cho dù thấy có người tiến lên cũng không thèm để ý, chỉ chăm chú đem hỏa dược đặt ở xung quanh cột trụ thủy tinh.

"Dừng tay lại cho ta..."

Tộc trưởng Tang Nha mái tóc xác xơ tung bay, tinh thần lực khổng lồ hội tụ vào đầu quải trượng...

Cảm nhận được từng trận xao động kịch liệt, Thi Bích Dao hơi kinh hãi! Đồng dạng thân là dị thuật sư, hiểu biết của nàng đối với tinh thần lực càng thêm rõ ràng.

Tinh thần tụ lực mà thành, giống như thực chất. Trong nháy mắt bắn ra, hung hãn nện lên trên người một gã "quái nhân" trong đó.

"Bùng..."

Trúng phải một kích, người đó bị đánh văng ra thật xa, cùng tượng gốm chạm vào nhau, làm cho bụi mù bay đầy trời.

"Dễ dàng giải quyết như vậy sao?!"

Mọi người ngạc nhiên, Tộc trưởng Tang Nha càng khó tin!

Không thể phủ nhận, uy lực một kích vừa rồi của Tộc trưởng Tang Nha chính là rất mạnh, nhưng với thân thủ của đối phương vừa rồi mà xét, như thế nào lại có thể không có một chút lực hoàn thủ? Nhưng đối phương không những không tránh không né, lại còn ngang nhiên thừa nhận công kích, thật sự làm cho người ta khó có thể tin! Sau khi lấy lại tinh thần, Tộc trưởng Tang Nha đang định động thủ tiếp, lúc này trong bụi mù truyền đến một loạt tiếng chân trầm trọng.

"Ủa?"

Tộc trưởng Tang Nha ngừng động tác lại, chỉ thấy trong bụi mù, một thân ảnh chậm rãi đi tới, chính là tên "quái nhân" kia vừa rồi bị mình đánh trúng!"

"Đây... đây là chuyện gì xảy ra?"

Chứng kiến đối phương xuất hiện bình yên vô sự, mọi người đều ngạc nhiên như nhau. Nhất là Tộc trưởng Tang Nha cùng Thi Bích Dao, bọn họ hai người đều là dị thuật sư, tự nhiên hiểu được chỗ lợi hại của tinh thần lực công kích, cũng không phải thương tổn thân thể, mà là linh hồn!

Trần Hương còn lần đầu tiên chứng kiến "người" không hề có sự sống như vậy, nếu không phải đối phương đứng sờ sờ trước mặt mình, sợ rằng không khác gì thi thể... Loại cảm giác này, có lẽ giống như đối mặt với cái xác biết đi vậy!

"Cẩn thận, những người này có điều cổ quái..."

Nhạc Phàm vẻ mặt chăm chú, hàng loạt cảm giác quái dị thỉnh thoảng ập tới, phảng phất như cảnh báo gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro