ttien hoi 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tru Tiên

Chương 118 : Thiên Thủy Trại

Phải chăng vào mùa này, bầu trời phía nam có phải lúc nào cũng phủ một lớp bụi mờ mờ ?, Từ sau ngọn đồi nhỏ, theo hướng Tiểu Bạch chỉ dẫn, có bóng hai người và một chú khỉ nhỏ đi về phía Tây của Phần Hương Cốc 

Cái đêm từ Huyền Hỏa Đàm bên trên Phần Hương Cốc phun lửa, trời đất biến đổi, uy lực vô cùng, tác động đến cả trăm dặm chung quanh, sau ngày đó, bầu trời Nam cương mây mù ảm đạm, dòng nham thạch nóng ngút trời hủy đất đã khoét một cái động lớn ở trong không lộ ra ngoài, chỉ thấy bầu trời bên trên Phần Hương Cốc xuất hiện đám mây lớn màu đỏ vàng chói thật kỳ lạ 

Từ khi đất trời xảy cơn đột biến, nơi này trước vốn vẫn là nơi trăm mắt nhìn vào, nay lại xảy ra nhiều điều thần bí bên trong, Phần Hương Cốc vốn có địa vị cao trong chánh đạo nên càng làm cho nhiều người nhòm ngó 

Hiện nay thiên hạ đang xôn xao bàn tán, tất cả đều là phỏng đoán về những chuyện xảy ra bên trong Phần Hương Cốc 

Trong những ngày này, ranh giới Nam cương trước đây vốn hoang sơ không người lai vãng, nay bắt đầu tụ tập nhiều khuôn mặt khả nghi, số công khai, số ẩn nấp, đông không đếm xuể, đều ngấm ngầm tìm hiểu xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì 

Chuyện này làm cho người của Phần Hương Cốc chẳng vui vẻ gì, ngược lại, những nguồn tin bí mật cho hay, cả phái Phần Hương Cốc đối với chuyện này vô cùng tức giận 

Một mặt, vẫn giữ thái độ nhã nhặn vui vẻ đối với nhóm đệ tử do các đại phái chính đạo như Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự cử tới, rồi nói lấp liếm cho qua chuyện. Mặt khác, đối với ma giáo tam đại phái bí mật nhòm ngó, bên trong phạm vi thế lực của mình tuyệt không nương tay, nhất thời cả vùng Nam Cương rộng lớn đều lấy Phần Hương Cốc làm trung tâm, đao kiếm nhân ảnh cứ chốc chốc lại loé chớp di động 

Chỉ là bất luận người của chánh đạo hay ma giáo, tất cả đều cảm nhận được không khí thần thần bí bí vây quanh Phần Hương cốc, dần dần lộ rõ điểm bất bình thường . Lần này Phần Hương cốc dường như cũng muôn phần kích động, đệ tử trong cốc hầu hết đều trong tư thế sẵn sàng hành động, không kể ngày đêm không ngừng truy xét khắp nơi biên giới phía nam, như muốn tìm kiếm người nào vậy, mà cứ úp úp mở mở, không hề thông báo 

Vài ngày nay, bầu trời Nam cương trở nên vô cùng náo nhiệt, thường thấy xuất hiện những tia sáng rực rỡ tuyệt đẹp lóe sáng trên bầu trời, tất cả các đệ tử xuất sắc của phần hương cốc như đang truy tìm điều gì 

Lời đồn đãi từ đó tiếp nối nhau nổi lên 

Dị thú gì xuất thế ? , hoặc là thần bí kỳ bảo từ miệng núi lửa vọt thẳng lên trời , biết bao lời phỏng đoán, nhiều không kể xiết 

Lạ hơn nữa là có người đích thực nghe được có chuyện nội loạn xảy ra tại Phần hương cốc, đệ tử phản loạn đã sát hại cốc chủ Vân Dịch Lam. Quả là trùng hợp, Phần hương cốc chủ Vân dịch Lam quả nhiên những ngày này không thấy xuất hiện. Đến cuối cùng chuyện đồn đãi ngày càng thậm tệ, đến nỗi trong mấy ngày nay kinh động đến cả Đạo huyền chân nhân của Thanh vân môn và Phổ Hoằng đại sư của Thiên Âm Tự, hai vị đồng thời phái đệ tử đến Phần Hương Cốc dò hỏi, Phần Hương Cốc dở khóc dở mếu, chỉ biết giải thích rằng là cốc chủ hiện đang bế quan, không thể xuất hiện 

Tin tức xác đáng truyền về, Thanh Vân Môn và Thiên Âm Tự an tâm phần nào, chỉ là hai vị chưởng môn đại phái chẳng phải tầm thường, có lẽ đoán biết bên trong tất có điều không ổn, liền mật thám cho các đệ tử đừng vội về núi, bí mật ở lại điều tra 

Ngày nay thiên hạ phân loạn, quần ma lộng hành, Phần Hương cốc trước giờ vẫn thần bí ám muội, trong trận chiến tại Thanh vân môn cũng không tham dự càng khiến cho người ta suy diễn này nọ. Lần này Quỷ Lệ vì giải thoát phong bế đã 300 kềm hãm Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà gây nên một tràng sóng gió bão bùng ập đến, Nam Cương chính là nơi phong vân tụ hội 

Hiện nay Phần Hương Cốc đang phái vô số đệ tử lai vãng try tìm hành tung, quỷ lệ và tiểu bạch với đạo hạnh tu hành của mình, tự nhiên không để đám đệ tử này trong mắt, tuy nhiên nếu để lộ hành tung, tất không tránh khỏi vô số phiền phức, hơn nữa còn kinh động đến các đại nhân vật Phần hương cốc dẫn người truy đuổi, chỉ sợ khó chống cự, dù sao Phần Hương cốc cũng là thiên niên đại phái, tiềm lực khó đoán 

Quỷ lệ nghĩ lần này đại sự hàng đầu là truy tìm tung tích Hắc Vu Tộc để cứu chữa cho Bích Dao 

Do đó, sau khi xuống núi, theo ý kiến của Tiểu Bạch, Quỷ Lệ bèn tìm một thôn làng hẻo lánh, mua lấy hai bộ y phục địa phương, một nam một nữ cùng với Tiểu Bạch mặc để cải trang 

Biên giới Nam cương xa xôi quan ngoại, phong tục tự nhiên cũng khác hẳn Trung Thổ . So với Trung Thổ thì y bào của dân địa phương quả có phong cách khác biệt. 

Bởi vì y phục được mua ở Thiên Tích thôn, họa tiết trên y phục được làm thủ công nên khác biệt rất lớn với ở trung thổ. Ngoài khác biệt về kiểu cách, màu sắc cũng khá là tươi tắn. Y phục của nam nhân thì thường xanh xẫm ở phía dưới, còn của nữ tử thì màu sắc rất phức tạp, đẹp một cách rực rỡ. 

Để tránh tai mắt của Phần Hương Cốc, Quỷ Lệ không ngự pháp bảo, nhưng trong long nôn nóng, cũng nhờ Tiểu Bạch thuyết phục nhiều lần : ngươi không thể để 10 năm chờ đợi lãng phí được, dù có thể những những thời khắc cuối phải chờ đợi thêm vài ngày? Nhược bằng nhất thời không kiên nhẫn, mà để Phần Hương Cốc truy đuổi, chỉ sợ cục diện hỗn loạn, cũng chẳng biết được khi nào phải đợi cho đến lúc có thể đi được. 

Quỷ Lệ mặc dù không đủ kiên nhẫn, nhưng cũng không thể phủ nhận lời khuyên có lý của Tiểu Bạch, hai người chậm rãi bước đi. 

Họ mặc những bộ quần áo của vùng nam cương, nên mặc dù trên đường đi có gặp vài nhóm đệ tử của Phần Hương Cốc đuổi theo, nhưng cũng không nhận ra được. Chỉ là Tiểu Hôi hình dạng đặc biệt, nhìn kỹ là nhận ra ngay. 

Chỗ quan trọng nhất chính là tối hôm đó, Quỷ lệ cùng Tiểu hôi vẫn chưa bại lộ thân tính, vì thế người của Phần Hương Cốc không biết diện mạo mấy người họ ra sao, chỉ thường xuyên tra hỏi hành tung những nhân vật bất thường nên không để ý gì đến họ 

Thời khắc này, Quỷ lệ và Tiểu Bạch đã đi khỏi Phần Hương cốc ngoài 300 dặm trên đường cổ đạo, chính là nơi hoang vu hẻo lánh, đồng không mông quạnh không người hẻo lánh . Chỉ vừa nửa canh giờ trước, mấy người họ mới vừa nghênh ngang đi ra từ một nhóm đệ tử Phần Hương Cốc. 

Bầu trời sẫm lại, mây đen vần chuyển, quỷ lệ khẽ nhíu mày, bước lên trước. Tương phản với hắn, nụ cười lúc nào cũng hé nở trên khuôn mặt Tiểu Bạch, tinh thần phấn kích, khi nhìn đông lúc nhìn tây, thả mắt về nam cương phong quang xa xa, dù chỉ là con đường đồi hoang sơ cũ kỹ, trong mắt nàng tựa như khung cảnh mỹ lệ nhất vậy 

Quỷ lệ khẽ nghiêng người liếc một mắt nhìn qua thấy con khỉ Tiểu Hôi đang chễm trệ trên vai Tiểu Bạch, có vẻ an nhiên tự tại lắm . Không biết có phải vì cả hai cùng là linh vật thế gian hãn hữu nên Tiểu Hôi đối với Cửu Vĩ Thiên Hồ thân thiết vô cùng nên mấy ngày gần đã đeo dính không rời Tiểu Bạch 

Nhìn Tiểu Hôi cùng Tiểu bạch chốc chốc vui đùa, râm ran mấy tiếng "Chi chi" có vẻ hoan hỉ lắm, Quỷ Lệ hốt nhiên chợt nghĩ nếu cựu bằng hữu Tăng Thư Thư núi Thanh Vân mà thấy được bộ dạng này, chắc là ngưỡng mộ lắm lắm 

Tiểu Bạch mặc lên y phục của nữ tử nam cương bản địa , kiểu cách không có gì khác lạ, chỉ là một bộ y phục tầm thường, nhờ dung mạo tuyệt thế , bấy giờ như hào quang toả sáng, càng hiển hiện ra một phong thái diễm lệ vô song, dường như nữ tiên tử này phải mặc những loại áo này mới xứng, có thể biểu lộ hoàn toàn từng nét đẹp riêng biệt của Nam Cương nữ nhân 

Tiểu bạch ngấm ngầm theo dõi mục quang của Quỷ Lệ, ánh mắt khẽ chuyển động chúm chím cười hỏi "Thế nào, ngươi thấy ta mặc bộ y phục này có đẹp không?" 

Quỷ Lệ khẽ cười, bằng vào tính của hắn không dễ gì trả lời những câu hỏi vu vơ thế này, bèn chuyển sang chuyện khác hỏi " ta nghĩ tiền bối đối với phong tục hoàn cảnh Nam cương địa phương chắc là rất thông thuộc , không cần phải nói, chỉ một thôn xóm nhỏ sâu trong vùng núi hẻo lánh gần Phần Hương Cốc tiền bối cũng tìm thấy, có khi nào đã từng qua đây ? 

Tiểu Bạch khẽ hé môi, ánh mắt hướng về phía trước chỉ thấy xa xa thế núi liền mạch, vô cùng vô tận, đích thị Nam cương địa thế đặc biệt . Trước mắt là một con đường cổ đạo, uốn lượn kéo dài về phía trước , hai bên không xa không gần, đều có những kỳ sơn quái thạch cao chót vót 

Nàng chậm chạp từng bước, hồi lâu khẽ thở dài, giọng nói xa xăm u hoài, "Ta đã đến nơi này" 

Quỷ lệ hơi cả kinh, hỏi "Thật vậy sao ? " 

Tiểu Bạch thở một hơi trầm nhẹ , mỉm cười dịu dàng lắc đầu như muốn xua đi quá khứ xa xưa tâm sự " Ngươi không biết sao, Hồ yêu tộc của chúng ta phát nguyên tại nam cương này, ta đã lớn lên ở vùng núi non cằn cỗi cùng sông suối hoang dã quanh đây" 

Quỷ lệ hơi sửng sốt nói : "thì ra một ngàn năm nay trở lại đây, những chuyện truyền thuyết dân gian tại Trung thổ đều có dính dáng đến tộc hồ của tiền bối sao ?" 

Tiểu Bạch thong thả nói " Đó là vì khoảng một ngàn năm trước đây, ta dẫn dắt hồ yêu tộc môn ly khai nơi này vãng lai Trung Thổ, cuối cùng mới định cư tại Tây Nam Hồ kỳ Sơn" 

Quỷ Lệ thập phần kinh ngạc, nhất thời không thốt nên lời, lát sau mới thốt lên được vài tiếng "chính là ... tiền bối ? " 

Tiểu Bạch liếc nhìn hắn có vẻ thích thú, chớm cười ánh mắt dịu dàng long lanh tựa như mơ hồ tựa như sâu thẳm : " Ngươi tưởng rằng chỉ có tổng đường hiện tại của quỷ vương tông nhà ngươi là ở đó thôi sao ? 

Khởi nguồn của danh tự Hồ Kỳ San đa phần là do Hồ yêu tộc môn của ta mà ra cả " 

Quỷ lệ im lặng hồi lâu, chậm rãi đáp :"Vậy thì tộc môn của tiền bối có khả năng cùng với tổ tiên Quỷ Vương ... " 

Tiểu Bạch không chờ hắn dứt câu, lắc đầu cương quyết trả lời "ngươi có thể yên tâm, Hồ yêu tộc của ta cùng với Quỷ vương tông mấy trăm năm nay là lân bang hàng xóm, sinh sống hòa bình, không những thế, trải qua mấy trăm năm nay lại còn xảy ra nhiều chuyện tình luyến ái giữa người và yêu . Cho nên mới nói, không những báo đáp ơn ngươi đã cứu ta ra khỏi huyền hỏa đàm , chỉ biết ngươi là đệ tử Quỷ Vương Tông đó là 1 trong những nguyên nhân ta giúp ngươi. 

Quỷ lệ đã cảm thấy yên tâm, suy ngẫm về chuyện Tiểu Bạch kể hỏi "Sau chuyện xảy ra ở đây, ắt tiền bối phải trở về với hồ tộc Núi kỳ San để gặp lại đồng tộc ? " 

"Đồng tộc ? " thần sắc Tiểu bạch nhuốm vẻ quan hoài ảm đạm , ngước đầu vọng thiên, mãi một lúc sau mới âm thầm đáp : " Đồng tộc của ta đã bị ta hại chết rồi " 

Quỷ lệ giật mình thất kinh , tiểu bạch cười khổ một tiếng, thần sắc vô cùng thê lương, nhất thời không muốn nhắc đến chuyện đau lòng xưa 

Quỷ lệ trầm mặc một hồi, bèn nói sang chuyện khác "Chúng ta đã đi được 3 ngày đường, từ đây đến "Thất lý đồng " mà tiền bối nói còn bao xa nữa ?" 

Tiểu Bạch hướng mắt về phía gã, làn thu ba lướt qua mặt hắn, nói : " Thất Lý Đồng tại Nam Cương, là nơi Miêu tộc tập trung đông nhất, theo phỏng đoán của ta, từ đây đi tiếp 20 dặm chính là nơi các tộc tụ tập sống chung rất náo nhiệt gọi là "Thiên Thủy Trại" theo hướng Nam đi tiếp theo một đường mòn hiểm ác sẽ dẫn tới Thất Lý Đồng của người Miêu " Nói xong, nàng từ tốn gượng cười tiếp : " Chỉ là ta không biết được trong 300 năm nay, Nam cương phong thổ, địa hình ruốc cục biến đổi nhiều ít ra sao" 

Quỷ lệ cúi đầu trầm ngâm, vô tình gia tăng cước bộ 

Tiểu Bạch đi theo sau hắn, mắt nhìn sang mấy lần rồi lại nhìn ra phía trước, dãy núi đổ liền một dải nguy nga hùng vĩ trông giống như một người khổng lồ ngước nhìn lên trời xanh, trên đường cổ đạo chỉ có vài bóng người nho nhỏ 

Trong vòng 10 năm trở lại đây, Quỷ lệ đã vì Bích Dao mà nhiều lần du Nam cương, đối với phong thổ dân tình nơi này cũng thông hiểu ít nhiều 

Vùng đất Nam Cương bao la, rộng lớn, dân cư thưa thớt , ngọai trừ man hoang di tộc sinh sống nơi thập vạn đại san kéo dài dằng dặc vạn dặm ở phần đất cực Nam , phương cách sinh họat tại Nam Cương biên thùy, dân chúng đời đời sinh họat tại Nam cương biên thùy, tựu chung có năm bộ tộc chủ yếu có thể phân biệt là : Miêu, thổ, Tráng, Lê , Cao sơn Ngụ tộc 

Căn cứ theo nhân khẩu nhiều ít mà nói, hầu hết nhân số tộc Tráng đông nhất, chiếm có đến 40% tổng số nhân khẩu vùng nam cương, dựa và địa hình mà phán đoán, có thể nói thế lực Miêu tộc là mạnh nhất, chiếm cứa phần lớn đất đai phì nhiêu màu mỡ ; luận về dân phong, Cao sơn tộc ít người nhất nhưng rất nhanh nhẹn và thiện chiến 

Ngũ đại bộ tộc này đã sinh sống đời đời kiếp kiếp tại Nam cương biên thùy . Ngũ tộc đều có ngôn ngữ riêng, nhưng mà đại thể, phần lớn thời gian sử dụng cho việc trao đổi với với người trung thổ ở lân cận là ngôn ngữ phổ thông, chỉ là có không ít đặc điểm của dân tộc địa phương 

Qua nhiều năm, tựu chung việc giao tiếp với nhau cũng trở nên tự nhiên , qua lại thân mật, hòa hõan, nhưng cũng không phải không có lòng phòng hờ nhau, đấu tranh mâu thuẫn . Năm dài tháng rộng trôi qua, đã hình thành trục diện ngũ đại bộ tộc hùng cứ mỗi phương , nhưng cục diện lãnh thổ người và ta đan xen chồng tréo , rắc rối 

Mà tại chổ tiếp giáp lãnh địa, dân các tộc gần nhau thường hay sống gần nhau trong những thôn lạc đông vui , thậm chí có khi người của cả năm bộ tộc cùng sống tại một nơi; người, ta tạp cư 

Còn Thiên Thủy Trại mà Tiểu Bạch nói đến thuộc xứ người Miêu, Tráng tộc, thổ tộc cùng với san tộc bốn phía vây quanh, quả thật nam cương biên thùy này có rất nhiều khu vực náo nhiệt nổi tiếng 

Sắc trời từ từ sẩm tối , hoàng hôn sắp buông xuống, Quỷ lê, Tiểu bạch cùng Tiểu hôi hai người một khỉ cuối cùng đã đi đến Thiên Thủy Trại 

Tuy rằng tên địa phương danh tự có chữ trại, nhưng mà căn bản với kiến trúc Nam cương bình thương Sơn trại xây trên đỉnh núi có chỗ bất đồng, thiên thủy trại dựng tại một phiến đất rộng rãi, đông nam tây bắc đều có đường bộ dẫn ra ngoài, như tiểu Bạch giải thích trên đường , nguyên thủy vùng này là do thổ tộc xây dựng, địa danh nguyên bản cũng không phải ở đây mà là ở vùng núi phía tây không xa lắm, bởi vì có một dòng suối trên đỉnh núi cho nên mới gọi là Thiên thủy Trại 

Chỉ là về sau bốn tộc tiếp giáp nhau, dân cư ngày càng đông đúc, nơi này bỗng nhiên trở thành nơi nhiều sắc dân sống tạp cư 

Tuy thương lữ vãng lai ngày càng đông, việc ở lại trên đỉnh núi, trước là địa phương nhỏ hẹp, cư trụ bất tiện, sau là giao tiếp khá khó khăn, tuy rằng bách tính vùng Nam cương đa phần khỏe mạnh tráng kiện nhưng cũng không mấy người tự nguyện leo núi hàng ngày để rèn luyện thân thể 

Vì vậy, dần dà có nhiều người đến chân núi cư ngụ, tích tiểu thành đa, ngày qua ngày, cả một làng trên vùng núi đều lần lượt hạ cư xuống, cùng với việc tứ tộc mua bán sầm uất, thương lữ vãng lai cũng trở nên phồn thịnh , quy mô ngày càng khuếch đại . Đến nỗi cái sơn trại trên núi dần dần hoang phế, chỉ còn cái tên thiên thuỷ trại, là một mực bảo tồn đến nay 

Thời khắc này trời đã sẩm tối, vẫn còn nhiều khách bộ hành đi lại trên đường, đến đến đi đi , ồn ào chu vi một vùng, các tộc ngữ đôi khi vang lên cùng lúc, so với chỉ một lúc trước trên con đường cổ yên vắng tịch mịch thật là đối nghịch . Ngồi chễm trệ trên vai Tiểu Bạch, Tiểu Hôi phấn kích vô cùng , đầu khỉ quay qua quay lại, nhòm ngó bốn phía, cứ "chi chi khẹc khẹc" mãi không ngừng 

Tam nhãn hầu tử tất nhiên là không bình thường nên chẳng mấy chốc đã làm khách bộ hành chú ý, lại có mấy tiểu hài phục sức vùng Nam cương cười giỡn sau lưng hai người làm mặt hề chọc ghẹo Tiểu Hôi 

Bản tính Tiểu hôi lúc nào cũng thích chơi đùa , nhất thời hưng phấn lắm, vẫy vẫy đuôi, đòi nhảy xuống chơi, Quỷ Lệ lắc đầu hừm một tiếng, lắc đầu, nhanh tay kéo nó lại . Tiểu hôi bất lực, biết là không thể chạy thóat bèn leo lên vai Quỷ lệ, quay đầu nhìn mấy tiểu hài "chi chi" lọan cả lên, rồi làm mặt khỉ trêu lại, mấy đứa bé vui vẻ lắm, miệng cứ líu lo ríu rít không thành câu, ha ha cười nói, nửa muốn đi theo như là có vẻ hứng thú lắm 

Quỷ lệ nhăn mày, trong lòng có vẻ không vui, chẳng phải vì không muốn Tiểu Hôi chơi đùa, nhưng trong lòng quả có mối lo xa không thể nói ra 

Hắn quay đầu nhìn hai bên, chỉ thấy khóe miệng Tiểu Bạch tươi cười, thần sắc bộc lộ vẻ thích thú nhìn mấy đứa trẻ và Tiểu hôi đùa giỡn, y phục thô vụng không sao che được cốt cách vẻ đẹp nhu mì mỹ lệ 

Tại vùng Nam cương biên thùy phong sương khắc khổ này, không phải nói cũng biết đa số nữ tử tướng mạo tầm thường, da dẻ thô rám, từ khi đi đến Trung thổ, Tiểu bạch đã dùng đạo hạnh trăm năm tu hành hóa tác nhân hình tạo thành dung mạo tú mỹ thanh lịch, phong tư yểu điệu, nhu mì , nụ cười ánh mắt đều làm thiên hạ mê say 

Quả nhiên, trong đám âm thanh ồn áo la hét đùa giỡn của mấy tiểu hài, càng lúc càng đông người tụ đến ngắm nhìn, ánh mắt của những người này rất tự nhiên và thần tốc, chuyển từ con khỉ sang thân hình nữ nhân mà lớp áo thô ráp cũng kô che lấp được thân hìh mỹ lệ của nữ tử 

Trong chốc lát, dường như có tiếng xì xầm lan rộng từ đám đông, chúng nhân trố mắt kinh ngạc ngắm nhìn, dưới vô số ánh mắt ngắm nhình, nữ tử không hề tỏ vẻ e thẹn, nhìn bộ dạng tươi cười của nàng, dường như cảm thấy vô cùng hoan hỷ 

Quỷ lệ cảm thấy đau đầu, làm cho thiên hạ chú ý thế này thật chẳng phải bổn ý của hắn, ngần ngại không biết có nên nhắc nhở Tiểu Bạch không nên gây sự chú ý, nhanh chóng tìm một chỗ trú chân, ngày mai sẽ khởi hành sớm đến Thất Lý Đồng làm việc chính cho xong 

Chỉ là, có thể chủ định của hắn sẽ không cách chi mà thực hiện nổi . Vì trong vô số truyền thuyết thế gian lưu truyền, đến lúc này nhất định sẽ xuất hiện một loại nhân vật mà hiện tại cũng đã xuất đầu 

Mấy tên lưu manh tựa như trong truyền thuyết, là người dân tộc thiểu số vốn sinh sống tại vùng nam cương biên thùy, quả thật đang ở ngay đây 

Trong đám đông bỗng bước ra ba nam nhân, dáng vẻ đúng là mấy nam tử cao lớn, thô lỗ, ăn nói cộc cằn, giọng nói pha tạp nhạp thứ tiếng đặc biệt địa phương với ngôn ngữ thông dụng , bắt đầu trêu ghẹo Tiểu Bạch 

Lưu manh thứ nhất nói : " ái dà, Hắc à , nữ nhân này thật là xinh đẹp à " 

Tiểu bạch nhỏen miệng cười, đưa tay khẽ xoa mặt, tiếng nói mới nhu mì làm sao, thưa rằng "vậy sao ? " 

Nhất thời đám người xung quanh cùng cười ồ cả lên. 

Ba tên lưu manh vui mừng, tên lưu manh thứ hai vạch ngực áo, lộ hình xăm bên trong:" Tiểu muội muội à, đi cùng ta! Ta sẽ cho nàng ăn ngon... mặc đẹp!" 

Đám người xung quanh đứng nhìn lại cười ồ, Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Quỷ Lệ đang đứng bên cạnh một cái, trên mặt hiện lên một nụ cười ẩn ý. 

Tên lưu manh Bính Trào cười tên Ất Đạo nói:" Ngươi biết thế nào là ăn ngon mặc đẹp không!" nói rồi quay sang Tiểu Bạch nói:" Tiểu muội muội, nhà ta có ruộng tốt vạn mẫu, nàng theo ta, (ta) bảo bọc nàng ... " (***) 

Lời hắn vừa nói được một nửa, nhất thời không nói thêm được gi nữa, chỉ thấy trên khuôn mặt của Tiểu Bạch nụ cười càng nồng, dường như mĩ ý từ trong lòng phát ra, mắt long lanh như nước, như muốn hớp lấy hồn hắn. 

Nàng lùi lại một bước, đứng nấp đằng sau Quỷ Lệ, cười e thẹn nói:" Nhưng thiếp là người đã có tướng công" 

Đám nguời xung quanh lại cười rộ lên. Tiểu Hôi đang bám trên vai Quỷ lệ kêu lên mấy tiếng " Khẹc khẹc" rồi nhẩy xuống đất. 

Qua một lúc, Tiểu Hôi đột nhiên quỳ dưới đất, tay chống đất nảy nhót linh tinh, miệng há ngoác cười to. 

Quỷ Lệ mặt đanh lại, cảm nhận được 6 luồng hung hận mục quang của 3 tên lưu manh, tràn đấy ý niệm thù địch nhìn hắn. 

Một lúc sau, bọn chúng xông lên, xem ra câu "đầu quyền xuất phu nhân" của vùng Nam Cương quả nhiên trăm ngàn năm nay thật ứng nghiêm, rất được đám dân vùng Nam Cương sử dụng. 

"binh, binh, binh" 

Ba tiếng vang lên, ba thân ảnh bị đánh văng lên không, rơi xuống đường trước bức tường tên nọ chồng lên người tên kia rên rỉ ầm ỹ 

Chúng nhân xung quanh tròn mắt si ngốc, Quỷ Lệ lãnh đạm nói: "Chúng ta cần tìm một chỗ nghỉ ngơi, sáng sớm mai sẽ đi", nói rồi tiến lên phía trước. Tiểu Hôi nhảy nhót trên vai, miệng ngoác ra cười, ngó nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạch. 

Tiểu Bạch cười khẽ, quay gót đến bên cạnh Quỷ Lệ, hốt nhiên nói nhỏ: "Ngươi xem, ta đã bế quan 300 năm, nguyên lai đâu tính đến tuổi tác?" 

Quỷ Lệ không nói một lời, gia tăng cước bộ 

Tru Tiên

Chương 119 : Hàn dạ

Vùng biên thùy Nam Cương, cùng với trung thổ phong tục vốn khác xa nhau, chỉ là ít nhiều năm trở lại đây, dù ở chốn xa xôi hẻo lánh, nhưng vẫn có sự giao lưu cùng với trung thổ. Khắp một dải Nam Cương sản xuất ra nhiều đặc sản như da lông thú, khoáng sản rất có uy tín tại Trung Nguyên, đã hấp dẫn không ít thương nhân trung thổ đến giao dịch. 

Nam Cương vốn căn bản không có khách sạn, dần dần dưới ảnh hưởng của thương nhân trung thổ, ở một số trấn thành náo nhiệt nhất cũng đã thấy xuất hiện. 

Nơi Quỷ Lệ cùng Tiểu Bạch hiện đang ở, chính là một cái khách sạn, dùng trực tiếp tên bản địa, “Thiên Thuỷ khách sạn”. 

Vào tới bên trong khách sạn, có thể thấy rõ ràng rằng phong cách bài trí, chịu ảnh hưởng lớn của văn hoá trung nguyên, bất quá ông chủ cùng hầu bàn đều là người Tráng tộc. Tráng tộc ở Nam Cương, có nhân số đông nhất, cuộc sống tương đối sung túc, đã chịu ảnh hưởng của trung thổ khá sâu, không giống các tộc khác vẫn còn giữ lối sống săn bắt hái lượm, trong Tráng tộc đã dần dần bắt đầu các hình thức nông canh kinh thương. 

Mặc dù như thế, người Tráng tộc thích sống ôn hoà, đại bộ phận tộc nhân đều thiếu cái phần khí chất cường mãnh, bởi vậy thế lực cao hơn lại là Miêu Tộc hùng mạnh, mặc dù nhân khẩu ít hơn. 

Quỷ lệ cùng Tiểu Bạch vừa ngồi xuống, hầu bàn liền đến ngay tiếp đãi, lúc này bên ngoài trời đang tối dần, trong khách sạn sớm đã chẳng còn bao nhiêu khách. Đám bồi bàn xem phục sức bên ngoài, đúng là người tráng tộc Nam Cương, mà hơn phân nửa đã có nhiều thời gian làm ở đây, quả nhiên ăn nói rất lưu loát. 

“Nhị vị khách quan, muốn dùng những gì, bồn điếm còn có phòng sạch sẽ, giá cả phải chăng, xa gần đều biết tiếng” 

Quỷ Lệ gật gật đầu, nói: “Dọn cho chúng ta hai phòng, ta sẽ nghỉ lại một đêm”. 

Gã hầu bàn gật đầu cười, rồi nói: “Nhị vị khách quan, xem chừng vẫn chưa dùng bữa, có cần gọi món gì chăng?” 

Quỷ Lệ trong bụng không đói, nhưng nhìn qua Tiểu Bạch, quyết định dùng chút lót dạ, mở miệng nói: “Này, mang cho chúng ta hai phần cơm, sau đó là vài …” 

“A!” Tiểu Bạch ngồi cạnh đột nhiên mở miệng, mỉm cười nói “Ở đây có ‘Thổ muộn hoàng tước’ chứ?” 

Quỷ Lệ ngạc nhiên, quay sang nhìn Tiểu, gã bồi bàn cũng há hốc, không kềm được phải nhìn lại Tiểu Bạch, nói “Cô nương chẳng lẽ đã từng đến Nam Cương, món ăn đặc trưng này, chỗ chúng tôi tự nhiên phải có”. 

Tiểu Bạch cười càng tươi, ánh mắt lấp lánh, tựa như đang lục lại hồi ức, từ từ nói tiếp: “À, còn có ‘Tam Đoạn Xà Trường’, ‘Khảo Hùng Vĩ’, ‘Khảo Thu Diệp’, ‘Ngũ Tiểu Trùng’, ‘Hắc Tâm Quả’ ?" 

Mục quang của nàng lấp lánh, vừa nói vừa nghĩ, lúc đầu nói chầm chậm, nói ra từng tên thức ăn một, vầ sau càng nói càng nhanh, tên cũng vạn phần ly kì, trước giờ chưa từng nghe tới, tuyệt không phải là những thứ có thể có ở trung nguyên. 

Quỷ lệ kinh ngạc, trong quán không chỉ gã bồi bàn ngạc nhiên đến mức không thể ngậm miệng lại, mà xa xa ông chủ quán cũng không thể cầm nổi đã chạy đến. 

Tiểu Bạch đại khái nói một hơi ra gần ba mươi tên thức ăn, rồi mới dừng lại, quay đầu nhìn ông chủ và bồi bàn cười nói: “Những món ăn ấy, ở đây có được thứ nào?” 

Ông chủ và hầu bàn nhìn mặt nhau, hồi lâu cất tiếng cười khan “Cô nương quả nhiên kiến đa thức quảng, nói một lượt quả thật nhiều món ăn, không cái nào không phải đặc sản Nam Cương, chỉ có điều trong đó có nhiều nguyên liệu không dễ tìm kiếm, bồn điếm không kể Thổ Muộn Hoàng Tước, chỉ có Hắc Tâm Quả và Khảo Hùng Vĩ là hai thứ có thể làm được. Thật lấy làm áy náy!” 

Tiểu Bạch trên mặt không giấu thần sắc giận dỗi, nhưng lập tức cười nói ngay “Ngươi trước tiên làm ngay ba món ăn đó đã” 

Ông chủ và hầu bàn đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi. Tiểu Bạch nhăn mày, lại thấy Quỷ Lệ đang chăm chú nhìn mình , liền cười, nói :“Đã mấy trăm năm, ta đã không còn biết đến, đột nhiên, đặc biết muốn nếm lại những phong vị này. Ngươi đã qua đây, đã từng một lần nếm thử chưa?” 

Quỷ Lệ lắc lắc đầu, vốn trước kia hắn đến Nam Cương, trong lòng canh cánh tìm Hắc Vu tộc để cứu Bích Dao, còn có tâm nào để ý đến những điều đó, thường chỉ ở nơi hoang dã tuỳ tiện ăn uống. Lần này nếu không phải đang trong tình trạng bị Phần Hương Cốc truy tìm ráo riết, ngoài ra Tiểu Bạch vốn là nữ tử ( dù là một yêu tinh ngàn năm), cũng không nên đêm đêm trú ở nơi hoang sơn dã lãnh, bởi vậy nên phải vào thị trấn. 

Hắn trầm mặc giây lát, đột nhiên mở miệng hỏi “Thổ Muộn Hoàng Tước tôi đại khái có thể đoán ra, còn Hắc Tâm Quả thì là thứ gì ?” 

Tiểu Bạch cười nói “Đó là thứ quả đặc hữu của Nam Cương, vỏ ngoài xanh biếc, thịt trắng nõn, nhưng trong ruột có sắc đen, dầu dùng để chiên thức ăn, hương vị ngon lành khó tả” 

Quỷ Lệ vẫn chưa hết thắc mắc, nói: “Thế “Khảo Hùng Vĩ” lại là thứ gì, hay là cái đuôi của con gấu đen ? Tôi đã từng nghe qua tay gấu mật gấu, nhưng chưa từng nghe đuôi gấu có thể làm món ăn” 

Tiểu Bạch mỉm cười nói “Hùng này không phải là Hùng đó, Nam Cương đặc biệt có một loại thú, được gọi “Trường Vĩ Hùng’, cái đầu dài dài và nhỏ hơn gầu đen gấu trắng của chúng ta, chất thịt thì ngon tuyệt, không có nơi nào có thể so sánh, hơn nữa cái đuôi chính là tinh hoa của nó, tại bổn địa Nam Cương, rất có danh tiếng”. 

Quỷ Lệ trầm ngâm không nói, Tiểu bạch liếc mắt nhìn hắn, bất ngờ nói: “Kì quái, người thường ngày vốn chẳng quan tâm đến việc gì, với những thức ăn này chả lẽ lại có mấy phần hứng thú ?” 

Quỷ Lệ bước một bước, chẳng nói lời nào, hắn từ nhỏ lớn lên tại Thanh Vân Sơn Đại Trúc Phong, sớm đã phải làm bếp, với việc nấu ăn, thật sự cũng có vài phần tài năng và hứng thú. Nếu là như người khác, chỉ e anh ta đã trỏ thành một đầu bếp rồi, nhiều khả năng còn có thể mở một của tiệm nho nhỏ . Chỉ là hiện tại ……. 

Quỷ Lệ thở dài một tiếng, hốt nhiên một luồng tư tưởng len lõi trỗi dậy, cái gì cũng không muốn nói nữa. Tiểu Bạch càng thêm phần chăm chú nhìn hắn, trong mắt nhu quang chợt loé, cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì ?

Chỉ có Tiểu Hôi không chịu ngồi yên, nhìn đông ngó tây, không có tí giữ ý nào, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì. 

Đêm tối tĩnh lặng, Thiên Thuỷ Trại náo nhiệt cả ngày, đến lúc vào đêm, đã dần lắng xuống. 

Thiên thuỷ khách sạn có hai tầng, lầu trên là phòng khách. Quỷ lệ lưu tâm quan sát, tối nay chỉ có hắn và Tiểu Bạch hai người lưu lại, lẽ ra ở đây vốn nhộn nhịp, nhưng vào lúc này, thiên hạ loạn lạc, tịnh chẳng có mấy thương nhân trung thổ ghé đến Nam Cương. Tộc nhân Nam Cương bản địa, lại càng không trú tại quán trọ. 

Phòng Tiểu Bạch ở cách phòng Quỷ Lệ một bức tường, dùng gỗ bản để ngăn, làm sao có thể cách âm hiệu quả, nghe loáng thoáng bên kia tường tiếng cười đùa cũng tiếng kêu chí chí râm ran. Con khỉ Tiểu Hôi lúc nãy chạy tìm Tiểu Bạch chơi đùa, tuy nhiên hiện tại Tiểu Hôi đến giờ đi ngủ đã quay về nằm cùng Quỷ Lệ, chỉ có Tiểu Bạch không biết nói thế nào, với Tiểu Hôi đặc biệt thân thiết, xem chừng hiện tại Tiểu Hôi đã là một niềm vui của thiên niên yêu hồ. 

*** 

Quỷ Lệ nằm trong phòng, hắn đã lâu không trọ khách sạn, mà cũng không phải thói quen của hắn. Bất tri bất giác một hồi lâu, đã vào đêm sâu, hắn chẳng còn buồn ngủ, trong lòng có đôi chút phiền muộn, liền đứng dậy, chậm chạp đến bên cửa sổ, đẩy cửa nhìn ra bên ngoài. 

Không giống như ban ngày, vào lúc này trên bầu trời Nam Cương mây đen từ từ tản khai. Nơi lúc trước bị áng mây che khuất, khi tản ra từ từ để lộ một ánh nguyệt quang. 

Ánh trăng sáng trong, như sương như tuyết, nhẹ nhàng rải xuống, trải khắp trên thân người hắn. 

Trần thế du du, chúng sinh đều đang say ngủ, bốn bề lặng không tiếng người. Chỉ có từ một chốn không tên nào đó, truyền lại tiếng côn trùng kêu ri rỉ, mỗi tiếng mỗi tiếng đều thê thiết. 

Bóng tối bao trùm khắp mặt đất. 

Từ song cửa nhìn ra, ngàn dặm thiên sơn, trời đêm sâu thẳm. 

Đêm thê lương cô tịch chốn Nam Cương chừng như vơi bớt, việc xưa như triều dâng tràn ngập tâm hồn. 

Ngày ấy, nơi cô thôn có một tiểu hài mồ côi, nay lại lăn lộn trong sóng gió hồng trần, theo sóng mà trầm luân. Đôi lần nhìn lại, bên cạnh vốn chẳng có một người tri kỷ. 

Cõi nhân sanh thật tịch mịch làm sao ….. 

Kẻ nam tử dưới trăng,đành im lặng cúi đầu. 

... 

“Tê .. ê …ê …” 

Xa xa có một âm thanh phá vỡ trời đêm thanh vắng, văng vẳng truyền lại . 

Quỷ Lệ ngẩng đầu, hai mày cau lại, chỉ thấy bên trời có một làn ánh sáng, như lưu tinh vượt qua bầu trời đêm, từ phía chân trời, bay qua bên trên thiên thuỷ trại, rồi hướng phương tây rơi xuống. 

Nhưng đằng sau nó, bất ngờ cũng có ba đạo quang mang, khẩn cấp đuổi theo. 

Quỷ Lệ với nhãn quang tinh tường hơn người, đã nhận ra bốn đạo quang mang chính là do người tu đạo ngự không mà bay. Còn thấy rằng bốn đạo quang mang trên trời đêm trước sau truy đuổi, mặc dù ba đạo phía sau thuỷ chung không thể bắt kịp, mà kẻ chạy trốn phía trước cũng vô phương thoát khỏi sự đeo bám. 

Vào phút cuối cùng, đạo quang mang đầu tiên tựa hồ đã có quyết định, từ trên bầu trời hạ xuống, dựa theo phương vị đó, chính là ở phía tây nam thiên thuỷ trại. 

Theo sau, ba đạo quang mang đương truy tung cũng hạ xuống. 

Quỷ Lệ trầm ngâm chốc lát, chỉ có điều đêm nay tâm tình rối loạn, thật không muốn lại một mình ở đây, hữu thủ vung ra, không một tiếng động hoá thành đạo thanh quang, hướng nơi bốn đạo ánh sáng mà bay tới. 

Ngay sau khi thân ảnh y nhỏ dần, một tiếng “chi chi” vang lên, cửa sổ phòng kế bên Quỷ Lệ bị đẩy ra. Tiểu Bạch tay ôm Tiểu Hôi, nhìn về phía Quỷ Lệ bay đi, giây lát sau, thân ảnh Quỷ Lệ đã tan biến trong bóng đêm. 

Tiểu Bạch sắc mặt trầm tĩnh, trên khuôn mặt trắng như tuyết không có chút biểu hiện, chỉ có trong mắt sáng lên, lấp lánh kỳ lạ. 

Quỷ Lệ yên lặng bám theo, không bao lâu đã phát hiện nơi mấy đạo quang ảnh hạ xuống, chính là thiên thuỷ trại ngày trước, chẳng qua bây giờ chỉ là một đỉnh núi hoang phế nhiều năm. 

Cùng khi hắn xăm xăm tiến nhập vào sơn trại, một âm thanh trầm muộn cất lên, từ phía trước truyền lại, trong đó hoà lẫn có sự giận dữ nào đó cùng với tiếng cười quen thuộc. 

Quỷ Lệ lập tức chau mày. 

Tiếng cười này có nét nhu mị uyển chuyển, ẩn trong đó sức mạnh mê hoặc nhân tâm, chính thị tiếng cười của Kim Bình Nhi. 

Quỷ Lệ do dự chốc lát, đoạn ẩn thân vào góc tối, chầm chậm tiến về phía trước. 

Nguyên trên lối đi tĩnh mật không một bóng người, tường hoang ngói rã, một cảnh sắc đầy vẻ thê lương. 

Bây giờ sắc trời đã thoáng đãng vài phần, bóng mây dần dần tản đi, ánh trăng càng lúc càng sáng, chiếu rọi xuống sơn trại hoang phế. 

Kim Bình Nhi mặt vẫn điểm nụ cười không hề thay đổi, đang tươi cười đứng giữa sơn đạo, đối diện phía trước nàng có một nam tử trẻ tuổi đang quắc mắt giận dữ nhìn. Con người này, Quỷ Lệ đã nhận ra chính là đệ tử xuất sắc của Phần Hương Cốc - Lý Tuân. 

Trên sơn đạo phía sau y, có một tên đệ tử Phần Hương Cốc đang nằm trên mặt đất, xem bộ dạng y dường như vừa bị Kim Bình Nhi đả thương, trên y phục bắt đầu từ ngực trái thẳng xuống dưới, có một vết thương vừa rộng vừa sâu, đang rên rỉ vô lực. 

Có điều, ánh mắt của Quỷ Lệ chỉ lướt qua ba người này, ngay lập tức, ánh mắt hắn hoàn toàn dừng lại nơi bóng người ở sau cùng. 

Màn đêm thanh tĩnh, sơn đạo hoang lương, sau lưng Kim Bình Nhi còn sót tàn dư một tiểu lâu hoang phế, có một nữ tử toàn thân vận bạch y, lưng đeo trường kiếm, đứng trên mái lâu, tà áo nhẹ nhàng phất phơ trong gió. 

Làn da trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh trăng, thậm chí khiến con người ta thấy hoa mắt trước tuyệt sắc nữ tử này. 

Dưới bóng đêm, dưới ánh trăng, còn người nào có thể có được cái ánh sáng u mỹ ấy ? 

Lục Tuyết Kỳ ! 

Trong ánh mắt thân quen, đang thấy hiện lên bóng hình ai? 

Quỷ Lệ dừng chân lại. 

Từ trong bóng tối, hắn lặng yên ngắm nhìn vào bóng dáng của người con gái không vương chút bụi trần đó, gió sương trần thế, tuế nguyệt mười năm, dường như không hề ảnh hưởng đến nàng. Sở dĩ khiến người ta nhớ lại, cái nhìn đầu tiên, thấy nàng trong ánh nguyệt quang, cũng phảng phất bóng dáng một tiên tử lạnh lùng băng giá thế này. 

“Yêu nữ!” trên khuôn mặt anh tuấn của Lý Tuân tràn ngập sự phẫn nộ. 

Hắn ta cùng Lục Tuyết Kỳ một trước một sau đuổi theo Kim Bình Nhi, nhưng ngay sau khi đến đây, ma giáo yêu nữ này đột nhiên tấn công, gã sư đệ theo cùng y trúng phải “hoặc tâm chi thuật”, tức thì bị tử mang nhận đả thương. Nếu như Lý Tuân không kịp ra tay, chỉ e gã sư đệ này đã thọ mệnh. 

Chẳng qua, sự quan tâm của Lý Tuân lúc này, ngoài thương thế của sư đệ, hắn còn có vấn đề khác nữa: “Ngươi đã làm gì sư muội Yến Hồng của ta, mau mau trao trả ra ngay” 

Kim Bình Nhi cười mỉm, ánh mắt đột nhiên phiêu hốt, nửa hữu ý nữa vô tình dừng lại nơi bóng tối phía sau lưng Lý Tuân, nơi Quỷ Lệ ẩn thân, nói “Công tử đã nói rằng, là sư muội của người, tức không phải sư muội của thiếp, thiếp làm sao mà biết được?” 

“Hừ!” thần tình Lý Tuân cực kỳ phẫn nộ, hiển nhiên là rất quan tâm đến sư muội này, giận dữ quát: “Nếu như Thượng Quan sư thúc không tinh mắt phát hiện ra, bổn môn đẫ bị yêu nữ ngươi qua mặt. Người cố ý hạ sát sáu đệ tử Phần Hương Cốc, món nợ này tất nhiên ngươi phải trả. Ngươi nếu biết điều, mau sớm trả lại Yến Hống sư muội yên lành ra đây” 

“Thiếp sợ quá!” Kim Bình Nhi dùng tay vuốt ngực, nhưng trên mặt lại nở nụ cười duyên dáng, chẳng có chút thần sắc sợ hãi, thay vào đó lại có mấy phần nhu mì yếu đuối,dịu dàng nói: “Các người dù sao cũng là chính đạo môn hạ, há có thể ỷ đông rồi khi phụ một nữ tử yếu nhược như thiếp?” 

Một tiếng đằng hắng lạnh lùng xuất phát từ nơi Lục Tuyết Kỳ đứng phía sau. 

Lý Tuân hướng nhìn về phía thân ảnh mỹ lệ đứng ở trên cao, sắc diện trầm xuống, lại nhìn Kim Bình Nhi nói “Yêu nữ, ngươi mãi không chịu giác ngộ, ta hà tất phải khách khí ...?” 

Một chữ “ …nữa” chưa kịp xuất khẩu, Kim Bình Nhi hốt nhiên cất một tiếng cười mê hoặc, trong tay áo bên phải tử mang bất ngờ loé lên. 

Lý Tuân lập tức ngưng thần giới bị, yêu nữ này quỷ kế đa đoan, thêm pháp bảo tử mang nhận sắc bén vô cùng, quả thật không thể xem thường, vừa ngay trước đây, sư đệ cùng đi với y mặc dù trúng “hoặc tâm chi thuật” của cô ta ảnh hưởng, nhưng nhiếu năm tu luyện cũng không tránh được một đòn, có thể thấy được đạo hạnh cao cường của cô ta. 

Chỉ là Lý tuân trước nay cao ngạo, bản thân tu hành lại cao, mặc dù thận trọng, nhưng không có chút nào khiếp ý. 

Hơn nữa lúc này ở xa xa còn đang có một tuyệt thế mỹ nhân lạnh lùng quan sát, y từ sau lần sơ kiến mười năm trước, với Lục Tuyết Kỳ vốn đã say mê , nên càng không thể để mất mặt trước mỹ nhân được. 

Y vào lúc quan trọng chính yếu ngưng thần đối địch, lại không lường được Kim Bình Nhi quỷ trá chỉ là xuất hư chiêu, đột ngột dừng lại, thân hình hoá một bóng màu tím, cả người và tử mang nhận hợp nhất nhằm sau lưng Lục Tuyết Kỳ công tới. 

Trong nhắy mắt tử mang tiếp cận, Lục Tuyết Kỳ sắc mặt lạnh như sương, “keng” một tiếng, tiên khí tràn ngập, lam quang xạ bốn bề, Thiên Gia thần kiếm quả nhiên đã xuất vỏ, hoàng ngang trước ngực. Lý Tuân ở phía sau đã nhìn thấy, trong lòng cấp thời lo lắng, ngự kiếm nhắm đuổi theo. 

Nhưng bất ngờ tử mang nhận của Kim Bình Nhi cùng Thiên gia tiếp xúc, ngay lập tức lùi ra ngay, nhanh như ánh chớp nhằm phía sau lưng Lý Tuân hạ xuống. Lý Tuân bất ngờ, nhất thời không quay lại đuổi theo được, lại gặp lúc Lục Tuyết Kỳ khẩn cấp truy tới, bị Lý Tuân cản lối, đành phải hạ thân xuống. 

Hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Kim Bình Nhi quay về đúng nơi Lý Tuân vừa đứng trước đây, còn một kẻ thụ thương nằm dưới đất, là đệ tử Phần Hương Cốc đang bó tay kinh hoàng. Lý Tuân sợ đến thất sắc, lúc nãy y một chút muốn thể hiện trước Lục Tuyết Kỳ, đã quên mất đằng sau còn một sư đệ đang nguy hiểm không có một chút năng lực đề kháng, giờ đây hối hận vạn phần, rống to một tiếng thân hình như điện, toàn lực đuổi theo. 

Lục Tuyết Kỳ cũng theo sát sau lưng y, hướng Kim Bình Nhi đuổi tới. 

Chỉ trong nháy mắt, Kim Bình Nhi đã tới bên cạnh đệ tử Phần Hương Cốc, thình lình xuất một cước, đá văng thân hình y về phía sau, vừa gặp ngay Lý Tuân xông tới, không ngờ chạm tay vào liền bị dính máu, chớp mắt áo ngoài liền bị nhuộm đỏ. 

Kim Bình Nhi với một cước này, dĩ nhiên đã đoản mệnh gã đệ tử trẻ tuổi. 

Trong mắt Lý Tuân như muốn toé lửa, chỉ trong một giây lát trì hoãn, Lục Tuyết Kỳ đã vuợt qua người y hướng Kim Bình Nhi đuổi theo. Thân ảnh Kim Bình Nhi vào lúc đó đã nhẹ nhàng vượt qua góc tối. 

Trong khoảnh khắc thanh âm của Kim Bình Nhi nho nhỏ văng vẳng truyền tới: “Giúp tôi ngăn nữ tử đó lại.” 

Nơi bóng tối có kẻ đằng hắng một tiếng, không rõ ý thế nào, nhưng thân hình vừa muốn chuyển đi, hiển nhiên không muốn tham dự vào việc này. 

Nhưng thật bất ngờ, trong cái chớp mắt như điện quang thạch hoả đó, lại vọng lại thanh âm của Kim Bình Nhi, chỉ vỏn vẹn ba chữ :“Thất Lý Đồng”. 

Ba chữ này, như một tia chớp khiến Quỷ lệ tức thời khởi thân bay tới, chỉ thấy Kim Bình Nhi trên vẻ mặt hiện một nụ cười thần bí, chớp mắt vượt qua bên thân người hắn. 

Giây lát sau, thân ảnh bạch sắc của Lục Tuyết Kỳ đương đuổi theo đã hiện ở ngay trước mắt. 

Có ai biết rằng, vào thời khắc đó, chợt loé lên trong tâm trí cũng chính là bóng dáng ai? 

Thanh quang loé lên, Lục Tuyết Kỳ trên gương mặt một mực lãnh nhược băng sương chợt có chút động dung, mấy phần nghi hoặc, mấy phần mơ màng, mấy phần hoan hỉ, lại cũng có mấy phần phẫn nộ. 

Keng! 

Thiên Gia cùng Phệ Huyết, lam sắc với hồng quang, trong bóng đêm va chạm cùng loé sáng lên, rồi phiêu đãng phân khai. 

Lý Tuân vốn theo bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, truy đuổi theo Kim Bình Nhi, tất xem Kim Bình Nhi là đối tượng trọng yếu, đặc biệt là sau khi nàng ta đã sát hại sư đệ y. Chỉ là, y đang ở giữa không trung, chầm chậm quay đầu lại, nhìn xa xa trên sơn đạo hoang phế đang trầm lặng đứng đối diện nhau một nam một nữ, nơi đáy mắt chỉ thoáng hiện vài tia lửa, nhưng trong lòng lại đang muốn bùng cháy. 

Xa xa còn truyền lại tiếng cười của Kim Bình Nhi, trong thanh âm nhu mị hoà một chút trêu ghẹo, Quỷ Lệ nghe thấy, vẫn trầm lặng không nói. 

Ánh trăng như nước, rải khắp chốn đầu núi hoang lương, nơi sơn đạo u tịch. 

Người nữ tử trước mặt kia, áo trắng như tuyết, trường kiếm trong tay sáng tựa nước hồ thu. 

Trong đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn vào một kẻ, có phải là người ấy chăng ? 

Tru Tiên

Chương 120 : Thâm ngân

Tứ phương tĩnh lặng 

Đêm sâu thăm thẳm, thê lương lạnh lẽo. 

Con đường dài tịch mịch, vầng trăng lơ lửng giữa trời, rải xuống ánh sáng bàng bạc, hai người đứng lặng hồi lâu trên con đường hoang vắng, bóng họ đổ dài 

Tâm sự trùng trùng, như thiên ngôn vạn ngữ quay quắt trong tim, chỉ đối diện nhau, sao không lên tiếng. 

Gió trong đêm thâu tịch mịch, nhẹ nhàng lay động tà áo 

Lục Tuyết Kì tay nắm thiên gia, lam sắc quang mang ẩn hiện lấp lánh, chầm chậm hướng xuống, thu hồi. 

Quỷ Lệ trầm mặc 

Lục Tuyết Kì ngưng vọng nhìn nam tử trước mặt. Dưới ánh trăng, Quỷ lệ chợt như có cảm giác nghèn ghẹn khó thở. 

Không có ý động thủ, không chút sát ý, cũng không có ý phương hại tổn thương, chỉ là không biết thế nào, mỗi khi hắn đối diện với nữ tử mỹ lệ đó, sâu trong đôi mắt ấy, dường như có thứ tình tự không thể gọi thành tên. 

Tuyệt thế dung nhan băng lãnh như tuyết, phảng phất như lần đầu gặp gỡ năm nào, chính là nữ tử thanh diễm ở trên đài cao. 

Chỉ là không biết từ khi nào, đã có hình ảnh của hắn trong đôi mắt đó. 

"Cô gái vừa rồi, có phải là Kim Bình Nhi của Hợp Hoan Phái?". Lục tuyết kì chợt lặng lẽ hỏi. 

Quỷ lệ lặng yên gật đầu, thốt: "Đúng vậy" 

Lục Tuyết Kì nhìn hắn, sâu trong đáy mắt như có tia sáng lấp lánh, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi vẫn đi cùng với cô ta sao?" 

Gần như không kịp suy nghĩ, Quỷ Lệ lập tức lắc đầu "Không có, ta và cô ấy không hề có liên quan.. " 

Giọng hắt đột nhiên chùng xuống, cảm giác như tâm trạng mình có phần khác lạ, có vẻ như đang giải thích điều gì. 

Những tia sáng kì lạ trong mắt Lục tuyết kì đã biến mất, tựa như áp lực trên vai đã được cất xuống, cả sắc mặt cũng trở nên nhu hòa. 

Chỉ là, giữa hai người họ, khoảng cách thực sự vẫn xa như cũ, tựa như hố sâu thăm thẳm. 

Ánh trăng như nước, lưu luyến trên con đường hoang vắng. 

Ở ngòai xa, Kim Bình Nhi cùng Lý Tuân, người chạy người đuổi đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng, trong sơn trại lớn như vậy, phảng phất chỉ còn hai người họ. 

Hai người đã phân chia chính tà bất lưỡng lập, nhưng vô luận là ai, trong khoảnh khắc đó cũng không có ý động sát khí. Giữa ánh sáng lạnh lẽo, Lục Tuyết Kì chợt thốt: "Ngươi... cùng ta đi dạo được không?" 

Quỷ Lệ ngẩng đầu, trong mắt có phần kinh ngạc 

Họ tản bộ trên con đường hoang phế, cảnh đêm sâu thẳm, ánh trăng như nước. 

Hai bên đường đều là tường hoang vách đổ, hoang tàn đổ nát. Chỉ là gió đêm thổi nhẹ, xa cố hương ngàn dặm vạn dặm nơi hoang sơn này, trong không gian yên tĩnh, cũng phảng phất cảm giác ôn nhu nhẹ nhàng. 

Hai người sóng vai bước đi, lại cũng cách xa ba thước, hữu ý hay vô ý, trông họ tựa như có điều gì e ngại. 

Trong ánh sáng buồn bã và cô đơn của đêm, làm sao không khỏi tâm tư phiền nhiễu ? 

U hương thoang thỏang, trong gió, quanh thân người, vương vấn như ẩn như hiện. 

"Ngươi còn nhớ không, chúng ta hai người năm đó lần đầu tỷ thí với nhau trong Thanh Vân Sơn Thất mạch hội võ ? " 

Lục Tuyết Kỳ đột nhiên phá vỡ sự im lặng, trầm mặc nói. 

Quỷ lệ thân người hơi chấn động, trong tâm thóang ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn, Lục Tuyết Kì tuyệt không phải người đa ngôn. Nhưng không biết thế nào, đêm nay cô cũng tựa hồ có chút kì lạ. 

Mặc dù nghĩ thế, hắn vẫn gật đầu nói: "Ta nhớ, ngươi lúc đó đã có thể vận dụng Thần kiếm ngự lôi chân quyết, thực sự rất giỏi" 

Lục Tuyết Kỳ hướng mắt nhìn về phía hắn, lặng lẽ thốt "Nhưng lần tỉ thí đó, kì thật ta đã thua rồi. 

Quỷ lệ trầm mặc, tiếng nhỏ dần: " Lúc đó bất luận là bàn về đạo pháp tu hành ngươi đều cao hơn ta rất xa, kì thật ta... " 

"là ta đã thua". Lục Tuyết kì trên mặt hiện nét ủ rũ, nhẹ nhàng nói: " Kì thật lúc đó ta đã biết, ngươi vào lúc tối hậu quan đầu, cố ý hồi thủ. Chỉ là ta không biết thế nào, khống chế không xong cái tâm háo thắng của bản thân, cũng không có cách gì nói rõ chân tướng với các vị sư phụ sư bá". 

Quỷ lệ cười, nói: "Tiểu sự đó, qua bao nhiêu năm rồi, sao ngươi vẫn phải nhớ kĩ trong lòng?" 

Lục Tuyết Kì ngẩng đầu, nhìn trăng sáng bên trời, lặng yên xuất thần. Vẻ mĩ lệ đó, như một bông hoa tinh khiết dưới ánh trăng. 

"Từ lúc ban đầu đó, trong lòng ta đã nhớ đến ngươi". Nàng nhẹ nhàng, lặng lẽ thốt. 

Quỷ lệ thân người rung động, bất chợt ngẩng đầu, vô luận thế nào hắn cũng không tưởng được, con người Lục Tuyết kì vốn băng sương lãnh đạm, có thể thổ lộ ra những lời này. Nhìn nữ tử thanh lệ dưới ánh trăng, thân ảnh kiều diễm đó, đích thực ở trước mắt. 

Trong tim hắn, đột nhiên có một dự cảm bất thường, dường như có điều bất an đang chờ đón hắn ở phía trước. Hắn cảm giác được, nhưng lại không thể thoát được. 

"Đến sau này, chúng ta cùng nhau dưới Tử linh uyên không tang sơn, bị ma giáo bọn người đó tương sát, lại có âm linh yêu mị vây quanh, ngươi đã bất chấp tính mạng quan tâm ta, cứu ta, ta cũng đã như vậy mà đối với ngươi... "

Nàng nhẹ nhàng nói, thanh âm bất chợt lại có phần không rõ ràng, quỷ lệ, dường như tại thời khắc đó hắn lại như biến thành Trương Tiểu Phàm lúc trước, những năm tháng trong quá khứ, nhất nhất hiện ra trước mắt. 

Chỉ là, hắn một câu cũng không thể nói ra. 

"Ngày đó chúng ta thân hãm tuyệt cảnh, sắp chết đến nơi, nhưng ta thực sự không có chút sợ hãi, lúc đó nếu như được chết cùng với ngươi, ta.. " 

Nàng quay người, đối diện người con trai đó, trong mắt nàng bừng lên ánh sáng như chưa từng hiện hữu, chưa từng xuất hiện, chính là nghìn vạn nhu tình chôn sâu trong thâm tâm, thậm chí khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, cũng ẩn hiện nét phơn phớt hồng, vẻ mỹ lệ chấn động tâm phách. 

"... Ta cũng cam tâm tình nguyện! " Nàng từ tốn nói, nhưng sự kiên định như đoạn băng cắt tuyết. 

Đêm vẫn khuya 

Gió thổi xào xạc 

Lưỡng nhân đối diện, đột nhiên cùng trầm mặc 

Quỷ lệ trong tâm hỗn loạn, ngàn vạn ý nghĩ chồng chất trong tim như giữa biển khơi, nhưng luẩn quất giữa cơn sóng ầm ầm tạp loạn đó là một thanh âm vang dội: 

Bích Dao! 

Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân, lạnh huyết, lạnh tâm. 

Lục Tuyết Kì im lặng nhìn nam tử trước mặt, những thần sắc biến hóa trên nét mặt hắn, tất cả đều in vào trong mắt. Lúc ban đầu mê hoặc, rồi bối rối, lại có phần kinh hoàng, nhưng đột nhiên lặng lẽ, như bao quanh hắn là sự lãnh đạm dày đặc 

Chỉ là nhu tình trong mắt nàng cũng không giảm đi chút nào, vẫn nhỏ tiếng nói như trước. 

"Rồi đến sau đó, tại Lưu Ba Sơn, Thông Thiên Phong, mọi sự việc nọ tiếp việc kia. Ta đứng một bên, bất lực nhìn ngươi dần dần thay đổi. Cho đến lúc cuối cùng, trên Thông Thiên Phong, dưới Tru Tiên kiếm, Bích Dao cô nương thay ngươi chịu một kiếm đó, ta rốt cuộc biết rằng, người đã không có cách gì quay đầu lại! ". 

Khóe miệng nàng điểm một nụ cười chứa đầy đau khổ, lặng lẽ thốt: "ngươi thực sự, cũng không quay đầu". 

Quỷ lệ âm thầm nắm chặt hai tay, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hắn cảm thấy khó thở, cắn chặt răng, gắng gượng giũ cho sư lãnh đạm của hắn khỏi sụp đổ trong nháy mắt. 

Chỉ là.. Chỉ là... 

Chỉ là hắn làm sao có thể lạnh lùng đối mặt với nàng? 

"Cô tại sao lại phải khổ não như vậy?" Hắn chùng giọng hỏi. 

Lục Tuyết Kì cười thê lương, mục quang lu mờ, bóng nàng dưới ánh trăng, mĩ lệ buồn bã. 

"Ta không hối hận, mười năm qua, trong tim ta luôn lo lắng cho ngươi. Nếu có thể, ta tình nguyện bỏ hết tất cả, theo ngươi cùng nhau tói nơi chân trời góc biển. Nhưng, cuối cùng cũng không thể được" 

Nàng cắn môi, trầm giọng, lặp lại từng chữ " thật không thể nào, không thể.... " 

Sau cùng ngẩng đầu! 

Môi nàng trắng nhợt, làn da nhợt nhạt dường như trong suốt, chỉ có ánh mắt nàng, sáng như ánh trăng huyền ảo tịch mịch treo cao bên trời. 

"Thanh Vân môn che chở nuôi dưỡng ta, sư phụ thương yêu dạy dỗ ta, ta vô luận thế nào cũng không thể phản bội sư môn". 

"Hôm nay nói những lời này, chỉ mong ngươi hiểu rõ tâm ý của ta, bây giờ trước mặt ngươi, cắt đứt mười năm ta si tâm vọng tưởng! ". 

Bàn tay trắng muốt của nàng, nắm chặt lấy Thiên Gia, tựa như dùng hết sức lực mới nói ra được những lời đó. 

Từng chữ từng chữ, là bao nhiêu mũi dao sắc bén đâm vào trong tim Quỷ lệ. 

Nhưng hắn vẫn trầm mặc không nói, một lời cũng không thể thốt ra. 

Sâu thẳm, ngưng vọng!. 

Bóng ai đã từng khắc sâu ở trong tim! Đang ở trước mặt, lại như cách nhau cả thiên thu. 

Thiên gia xuất sao! (thiên gia rời vỏ) 

Lam quang chuyển động tạo thành một vòng cung u mỹ, giữa không trung lấp lánh, nhằm phia trước thân quỷ lệ trỏ xuống. 

Nơi con đường hoàng phế, trung gian giữa hai người vài bước trước mặt Quỷ Lệ, tạo thành một vết sâu 

Chia cắt hai người! 

Ánh trăng thê lương, bóng đêm mênh mang. 

Bạch y như tuyết, nhẹ nhàng lay động, tựa như tiên tử, trong đôi mắt sáng, ngàn vạn thống khổ nhu tình, đều tại sâu trong thâm tâm 

"Đêm nay từ biệt, ngày khác gặp lại, ta và ngươi là cừu địch một sống một chết. "Khuôn mặt cô trắng xanh không chút huyết sắc, thậm chí luôn cả thân người, cũng bắt đầu nhè nhẹ rung động. 

"Mười năm nay, ta si niệm trong lòng, ở hậu sơn múa kiếm, " Cô lặng lẽ thốt. "Đêm nay, hãy để ta múa một lần cuối cùng" 

"Xoảng" 

Thiên gia thần kiếm phát xuất, trong veo như phượng hót, hướng thẳng lên trời. 

Nữ tử bạch y như tuyết, phi thân bay lên, trong ánh trăng mĩ lệ thê lương, như tiên tử chín tầng trời giáng hạ tục thế phàm trần đang si cuồng vũ kiếm. 

Kiếm quang mềm mại như mộng, vũ tận thiên niên tàn tình. Những năm tháng qua, chầm chậm hiện về, thong thả trôi đi. 

Là ai nhẹ tiếng thở dài, là ai ánh mắt mông lung? 

Kiếm quang như tuyết, là tim ai tổn thương? 

Ai si cuồng! 

Ai một mình múa kiếm! 

Điều hiu gió thổi, mây lờ lững trôi! 

Vách đổ tường xiêu, phân phân tán ! 

Loạn thạch bay tứ phía, bụi đất thổi khắp nơi, phong thanh thê thiết. 

Thân ảnh phiêu lãng như trôi dạt trong gió, bốn phương tám hướng gió mây hội tụ, thiên sắc u ám 

Chỉ còn lại, thân ảnh cô đơn phiêu đãng! 

Có phải trái tim đang thống khổ kêu xiết, có phải tiếng thét như xé toang lồng ngực ? 

Hắn không thể, không thể, không thể? 

Hắm dợm bước, như muốn bước đến phía trước, vượt qua vết sâu chia cắt 

Gió thét gào, ảnh như sương. 

Kiếm như thu thủy, từ trời hạ lạc, thanh âm sắc nhọn phá không ập đến, bỗng nhiên dừng lại ngang mày hắn trong gang tấc. 

Tiếng gió vừa mới rồi còn gầm thét giữa trời từ từ dịu lại, bốn phía loạn thạch cuồn cuộn cũng chậm lại. Sắc trời lại mở ra, ánh trăng lại sáng, lung linh như nước. 

Lục Tuyết Kỳ tuyệt thế dung nhan, ở trước mắt hắn, như băng như sương, chỉ có đôi mắt, như còn có nhàn nhạt tình hoài, ôn nhu như nước. 

Ánh mắt của họ, đều dừng nơi trung gian con đường đó 

Thâm ngân! (Vết sâu). 

Hàn ý THiên gia thần kiếm, phảng phất như từ mũi kiếm cách không truyền lại, lạnh khắp thân thể, khiến hắn từ trong mộng mê, đột nhiên tỉnh lại. 

Dung nhan nàng xinh đẹp bất phàm. 

Bước chân Quỷ lệ, dừng lại lưng chừng không, chầm chậm, chầm chậm 

Thu hồi. 

Lục Tuyết Kì tay nắm chặt kiếm, từ từ hạ xuống, thân hình nàng, cuối cùng từ trên vết sâu đó, 

Lặng lẽ lùi lại phía sau. 

Trong khỏanh khắc đó, mỉm cười... 

Dung nhan yêu kiều như đóa hoa bách hợp nở ra rực rỡ trong đêm. 

Chỉ là khoảnh khắc sau, nàng nhíu màu, nhè nhẹ kêu khẽ, thổ ra một miệng máu tươi. 

Từng giọt đỏ sẫm, điểm hồng trên xiêm y màu trắng của nàng, như hoa nhân đẹp đẽ mà yêu dị. 

Nàng lại cười, sau cùng nhìn nam tử đó một lúc, chuyển thân, ngự kiếm bay lên, hóa thành đạo bạch quang, vạch qua trời đêm, dưới ánh trăng tịch mịch, biến mất trong cảnh đêm bên trời. 

Chỉ còn lại một nam tử cô đơn ở đó, lặng yên nhìn tới nhai đạo (ngã tư đường) trước mặt, nơi lằn hồng đó ... 

Vệt sâu (thâm ngân) 

Trong bóng tối, Cửu Vĩ Thiên Hồ Tiểu Bạch bế Tiểu Hôi, nhìn xa xa nơi nhai đạo. TIểu Hôi dường như có phần bất an, trong lòng Tiểu Bạch cứ động đậy. 

Tiểu Bạch nhè nhẹ vỗ vỗ lên đâu nó, rồi đưa ngón tay trắng như ngó hành đặt trên môi, làm cử chỉ đừng phát ra tiếng. 

Tiểu Hôi an tĩnh lại, chỉ là ánh mắt vẫn liên tục dõi theo bóng dáng buồn bã của chủ nhân, không lúc nào rời. 

Cũng không biết Quỷ lệ đứng tại nơi vệt sâu trên nhai đạo đã bao lâu, hắn vẫn liên tục, liên tục đứng đó, thân thể bất động. 

Nhưng Tiểu bạch tựa hồ cũng rất kiên nhẫn, trong bóng tối yên lặng chờ đợi, khoảnh khắc đó, luôn cả Tiểu hôi ngày thường hiếu động, cũng đặc biệt yên tĩnh. 

Cuối cùng, Quỷ Lệ thân tử rung động, rồi tựa hồ cố sức quay mình lại. Xa xa vọng khán, khuôn mặt nam tử đó xám như tro tàn, tiều tụy khôn tả. 

Thân thể Tiểu Hôi như có chút bất an quấy động. 

Nơi xa xa, phảng phất từ miệng Quỷ lệ nói nhỏ điều gì đó, chỉ là không người nào có thể nghe rõ được. Khoảnh khắc sau, hắn ngẩng đầu, sau cùng chầm chậm rời khỏi. 

Đợi đến lúc hắn đi xa, Tiếu Bạch mang Tiểu Hôi bước ra, tới ngã tư đường đó nơi Lục Tuyết kì dùng Thiên Gia thần kiếm vạch xuống vệt sâu. 

Tiểu Bạch lặng yên nhìn chăm chú, thở dài một tiếng. 

"Thế gian tình ái, thực là làm người ta đau lòng đứt ruột. Hai người đó, xuất sắc là, sao lại cũng ngây ngô như thế. " 

"Chi chi" vang lên mấy tiếng, Tiểu Bạch khẽ run, có vẻ là hầu tử Tiểu Hôi bất mãn. 

Hắn từ trên người Tiểu Bạch nhảy xuống, ngồi thỏm dưới đất, oán giận không buồn nói, lại còn học hình dáng người ta, khoanh hai tay trước ngực, hai má phồng lên, đích thực là điệu bộ tức giận. 

Tiểu Bạch thôi cười, nhẹ nhàng nói: "người không muốn ta nói chủ nhân ngươi ngốc nghếch có phải không?" 

Tiểu hôi gật đầu lia lịa, kêu chi chi mấy tiếng, ánh mắt lí la lí lắc, tuy còn có điệu bộ tức giận, nhưng cái đuôi dài lại uốn cong lại, nhẹ nhàng quấn quanh mắt cá chân tiểu bạch. 

Tiểu bạch khẽ cười lắc đầu, ngồi xuống, nhè nhẹ xoa xoa Lên đầu hầu tử, theo đó ánh mắt dần dần hướng ra xa, run run, một lúc sau nhè nhẹ thốt: "Kì thật người làm sao biết, nguyện vọng của ta trong trăm nghìn năm qua, cũng bất quá là mong hình dạng ngốc nghếch như vừa rồi, sau này cũng có quả dưa ngốc đối đãi với ta tốt như vậy" 

"nếu như nữ tử đó thực muốn đoạn tình tuyệt nghĩa, thì đã một kiếm đâm xuống rồi, ta xem lúc tối hậu vừa rồi, nàng tuy dùng kiếm trỏ quỷ lệ, nhưng trong tim kì thật ko biết bao nhiêu trông mong quỷ lệ quên hết tất cả mà vượt qua quá khứ" 

"chỉ là, nếu như Quỷ Lệ vượt qua được quá khứ, hắn đã không phải là Quỷ Lệ rồi.... " 

"trong tim hắn, chung quy còn có Bích Dao" 

Tiểu Bạch khẽ nói đến đó, Tiểu Hôi như hiểu như không, dùng tay gãi gãi đầu, con mắt thứ ba cứ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch. 

Tiểu Bạch như rung động một khắc, đột nhiên cười, quay người lại, đưa tay bồng Tiểu Hôi, nhỏ nhẹ nói: 

"Xem ra, sự tình bọn họ, gút mắc trong tim hai người, đều là phải dựa vào tài năng bản thân giải khai thôi. Lại cũng nói, sự tình tương lai, có ai nói được rõ ràng" 

"Ngươi nói được không, tiểu hôi" 

Tiểu bạch ôm tiểu hôi cất lên trước thân, khẽ cười hỏi. 

Tiểu hôi vẫy đuôi, "chi chi" kêu lên mấy tiếng, bộ dạng lắc đầu, cũng không biết nó có biết rõ ràng hay không 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro