tttgkcn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

http://lacduongtichnhat.wordpress.com/m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c/truy%E1%BB%87n-ng%E1%BA%AFn/ti%E1%BB%83u-th%C6%B0-thi%E1%BA%BFu-gia-khong-%E1%BB%9F-nha/

–Hồng Cửu–

Conv: Nothing nhh

Ed: Tichnhat

1.

Vừa tỉnh lại, Thúy nhi liền vội vàng thông báo cho ta hai sự kiện.

Thứ nhất: “Tiểu thư, hiện tại mặt trời đã lên đến trên đầu, chúc mừng cô lại vì Tằng gia bớt đi một phần lương thực.”

Giọng điệu của nàng âm dương quái khí, lợn chết không sợ nước sôi bị ta liếc mắt xem thường.

Thứ hai: “Tiểu thư, thiếu gia không có ở nhà! Sáng sớm hôm nay hắn đã đi ra ngoài!”

Ta lập tức xốc chăn nhảy xuống giường, vừa mang giày vừa oán trách Thúy nhi: “Hắn không có ở nhà? ! Vậy sao ngươi không chịu gọi ta dậy sớm một chút chứ!”

Lần này đến phiên Thúy nhi trợn mắt nhìn ta.

Nha đầu kia để cho ta yêu thích đó là, chủ tử đối với nàng làm cái gì, nàng liền cũng dám đối với chủ tử làm cái đó, một chút cũng không sợ rằng sẽ có một ngày chủ tử của nàng đem nàng quăng vào chuồng heo cùng đám lợn chết ở chung cùng nhau tắm nước sôi.

“Ta thật ra rất muốn gọi cô dậy nha! Nhưng không phải cô không biết, khuôn mặt ngủ như lợn chết của cô, cho dù ta có tạt nước sôi lên người cô thì cô cũng chưa chắc đã tỉnh!”

Nha đầu kia có phải đã từng ăn qua con giun trong bụng ta rồi hay không? Ngay cả chiêu số của ta cũng có thể khám phá, lý nào lại như thế được!

Ta tặng cho nàng một cái liếc mắt xem thường: “Đừng nhiều lời như vậy, quả thực là lãng phí thời gian! Ta rửa mặt, ngươi đi nhà bếp lấy chút đồ ăn, độn chặt bụng rồi chúng ta nhanh chân chạy ra phủ đi chơi một chút mới là chính sự!”

Thúy nhi trả lại ánh mắt xem thường cho ta, sau đó mới xoay người chạy vào nhà bếp.

Ta run run. Thật không biết đôi chủ tớ chúng ta cứ thay nhau trợn mắt hoài như vậy liệu có thành người mù hay không.

2.

Ta gọi là Tằng Ly, Tằng là cái họ phú giáp thiên hạ kia, Ly là cự ly, xem như Tằng gia tam tiểu thư.

Vì sao là “xem như”? Rất đơn giản, bởi vì mẹ ta tuy là vợ thứ năm của Tằng lão gia tử đã mất, nhưng ta lại không phải con gái ruột của Tằng lão gia tử —— mẹ ta là mang theo ta gả tiến vào Tằng gia. Ta đương nhiên là có cha ruột, là một tú tài không có việc làm đàng hoàng, tay không thể nhấc vai không thể nâng còn không chăm lo đọc sách, học người ta bài bạc thua đến phải bán nhà, ngay tại lúc hắn đang do dự có nên bán vợ bán con hay không, mẹ ta được trưởng lão trong tộc chủ trì công đạo, cùng cha ruột ta cùng cách (ly hôn).

Sau lại, mẹ ta dựa vào nhan sắc của mình, không cẩn thận mê đảo người qua đường là Tằng lão gia tử, Tằng lão gia tử vì muốn có được lòng của mẹ ta, đã trịnh trọng đồng ý sẽ xem ta như con ruột của mình. Dưới sự cam đoan của Tằng lão gia tử cùng thế công hung mãnh của hoàng kim đổi hoa tươi đổi mứt quả đổi lăng la đổi tơ lụa, mẹ ta rất nhanh bị chiếm đóng.

Vì thế nàng mang theo con riêng là ta gả vào Tằng gia, làm vợ út của Tằng lão gia tử.

Có lẽ nét đẹp nông dân chất phác của mẹ ta được Tằng lão gia tử nhìn ra, cho nên đến tận hai năm sau khi cưới mẹ ta về hắn vẫn không nạp thêm thiếp, có thể nói hắn đối với mẹ ta là sủng đến tận trời.

Mà đứa con riêng là ta, nữ bằng mẫu quý, cũng trãi qua cuộc sống rất tiêu dao khoái hoạt.

3.

Ở Tằng gia, cho tới bây giờ ta muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, ai cũng không dám nhiều lời nửa câu. Ai nhiều lời ta liền trưng bộ dáng nhu nhược cho kẻ đó xem, dùng sức ho khan cổ họng, làm bộ như sắp ngã bệnh. Bộ dạng ta như vậy mẹ ta làm sao chịu nổi. Mặc dù ta là giả bộ yếu đuối, nhưng đối với mẹ ta đó lại là thực sự, ta bên này vừa ho, bên đó mẹ ta liền đau lòng muốn hộc máu. Nàng vừa muốn hộc máu, Tằng lão gia tử giống như bị người ta đem tâm can đi cấu xé, đau không chịu nổi. Một vòng chịu tội xuống dưới, cuối cùng người kêu khổ luôn là Tằng lão gia tử. Cho nên cuối cùng, ai cũng không dám quản ta, ta thành Tằng gia tối vô pháp vô thiên dã man thiên kim. Bất quá các nàng thường vụn trộm tỉnh lược gọi ta là dã thiên kim, có người cá biệt còn trực tiếp bảo ta là dã loại.

Ta cũng chả để ý lắm, chỉ ở trước mặt Tằng gia lão gia tử vô tâm lỡ miệng nói ra, ai biết lão đại Tằng lão gia lại không vui đâu, đem những người nói lén sau lưng ta đuổi hết ra phủ, làm ta cảm thấy thật ngượng ngùng, ha ha ha ha…

Sau này, Tằng lão gia tử qua đời. Ta đã cho rằng những ngày tuyệt vời cuối cùng cũng hết. Ai ngờ Tằng lão gia tử thật đúng là người đàn ông có tình tốt nhất trên thế gian, hắn cư nhiên lập di chúc nói, trừ phi người thừa kế của hắn, Tằng gia đại thiếu gia Tằng Nhan đối xử tử tế mẹ con chúng ta, nếu không ta có quyền đem Tằng gia hết thảy đốt sạch mà không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật —— trên di chúc hắn còn cùng huyện lão thái gia thảo luận rất cặn kẽ rõ ràng.

Vì thế những ngày ta ở Tằng gia, tuy rằng phải bớt phóng túng một chút, nhưng cũng không đến mức trở nên bi thảm.

4.

Nói về người thừa kế của Tằng lão gia tử, Tằng gia đại thiếu gia Tằng Nhan, ta liền nhịn không được run lên.

Người mà ta phải gọi là đại ca này, bởi vì bộ dạng rất tuấn tú, bị đám khuê tú ở Vệ thành nhất trí phong làm Vệ thành đệ nhất mỹ nam —— đây là danh hiệu khiến người ta có bao nhiêu rét lạnh a…

Bất quá hắn thực sự rất đẹp trai, ít nhất trong số những người ta gặp qua, hắn là đẹp nhất.

Nhưng mà đẹp mặt thì có ích lợi gì? Lúc hắn nhìn đến ta, nét mặt lúc nào cũng lạnh như băng, biểu cảm vô cùng căm ghét, thực khiến ta muốn ho khan muốn hộc máu muốn giả bệnh liệt giường để khỏi gặp mặt hắn.

Không phải đối với ai hắn cũng lạnh lùng như vậy, đối với người khác hắn rất ôn hòa nhã nhặn, chỉ có đối với ta, hắn mới trưng ra cái bộ dáng làm như ta thiếu nợ hắn mấy lượng bạc không chịu trả vậy, thực đáng giận.

Ta chẳng phải là kế muội sao! Nhưng kế muội cũng là muội nha, hắn đâu cần bên nặng bên nhẹ như vậy chứ…

Có một lần ta vụng trộm uống chút rượu, mượn rượu chạy tới gặp hắn ý đồ cùng hắn hòa bình đàm phán một chút, ta rất muốn thành thật nói với hắn, làm người cần phải giống như cha hắn vậy, phải có một tấm lòng rộng lượng, có thể thương con người khác như con mình thì nên thương, yêu em gái người khác như yêu em gái mình thì nên yêu.

Nhưng mà hắn chỉ đáp trả ta một câu: “Ngươi không phải muội của ta.”

Ta lúc ấy liền không vui, ta nói: “Ta là ngươi muội!”

Hắn nói: “Không phải.”

Ta nói: “Phải!”

Hắn nói: “Phải cái gì?”

Ta nói: “Ngươi muội*!”

Hắn nói: “Con gái nói chuyện không cần thô tục như vậy.”

Sau đó xoay người bỏ đi .

Bỏ lại ta – một kẻ say rượu – đứng thổi gió đêm không ngừng run rẩy.

MD, ta thô tục chỗ nào chứ? !

5.

Trước kia lúc Tằng lão gia tử còn sống, ta không có gì làm liền cải nam trang trốn ra phủ đi chơi khắp nơi, cũng chẳng có gì ghê gớm, Tằng lão gia tử luôn mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhưng từ ngày hắn chết đi, Tằng đại thiếu gia làm chủ, ta không được tốt mệnh như vậy.

Chỉ cần hắn ở nhà, ta không có cơ hội thành công chuồn ra ngoài đi chơi. Cái tên đại thiếu gia biến thái kia, thật không hiểu hắn có phải là ăn no không chuyện gì làm hay không, đến cả hai bên lổ chó đều bày cơ sở ngầm, mấy lần ta thử chui ra ngoài hít thở không khí trong lành đều bị hắn đương trường bắt sống.

Ta tức giận đến mức từng ở trước mặt của hắn chỉ thiên hung tàn thề: nếu để cho ta phát hiện là ai cáo mật, ta nhất định sẽ lột da róc xương xẻ thịt kẻ đó!http://lacduongtichnhat.wordpress.com/

Đối mặt với sự giận dữ của ta Tằng đại thiếu gia gia vô cùng bình tĩnh. Hắn sai người dắt lại đây rất nhiều con Vượng Tài, nhẹ nhàng nói với ta: “Tằng Ly, nhiều kẻ mật báo như vậy, ngươi muốn bắt đầu ăn từ tên nào? Cứ việc thẳng tay chọn, ăn không hết ta sẽ giúp ngươi!”

Đối mặt với một đám súc sinh chỉ biết hổn hển thở lại vô cùng hung hãn dũng mãnh, ta không tự chủ được run lên, cuối cùng chỉ mắng ra một câu: “Chó săn!”

6.

Từ đó về sau nếu ta muốn chuồn ra phủ đi chơi thì chỉ có thừa dịp lúc Tằng đại thiếu gia không có ở nhà mà thôi, nhưng lại phải chắc chắn không để hắn phát hiện. Nếu không sau khi hắn trở về phát hiện ra ta chuồn đi, sẽ tìm cách để mẹ ta đi miếu chùa dâng hương tạ thần vài ngày không trở về, mà trong mấy ngày này ta không còn chỗ nào dựa vào chỉ có thể ngoan ngoãn chịu phạt.

Phương thức trách phạt của hắn cũng rất cầm thú, đem ta nhốt chung lại cùng hắn, buộc ta… nhìn hắn ăn cơm! Tất cả đều là những món quý hiếm, thịt cá sơn trân hải vị! Nhiều đồ ăn ngon như vậy, hắn thì ăn, mà ta, ta chỉ có thể nhìn hắn ăn, một miếng cũng không ăn được! ! !

Ta bị hắn hành hạ như vậy vừa đói lại vừa thèm, mấy ngày liên tục thực sự muốn nổi điên.

Hắn đem ta nhốt quả thực vô cùng kín kẻ, ngăn chặn tất cả những gì có thể ăn mà Thúy nhi viện trợ cho ta.

Có một lần vì quá thèm ăn, ta liền dũng cảm nhảy lên bàn ăn, chỉ vào chóp mũi của hắn hỏi hắn, đối với em gái ruột của mình hắn có phải cũng tàn ác như vậy hay không?

Hắn nói: “Các nàng không giống như ngươi không biết nghe lời luôn tìm cách trốn đi chơi như vậy, ta vì sao phải làm vậy với các nàng.”

Ta nói: “Nhưng các nàng không phải không muốn đi ra ngoài, chẳng qua là vì các nàng sợ ngươi!”

Hắn nói: “Ai sợ ta?”

Ta nói: “Ngươi muội!”

Hắn nói: “Tằng Ly, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, nữ hài tử không thể thô lỗ như vậy.”

Ta run run, cuồng loạn hỏi hắn: “Ta rốt cuộc thô lỗ chỗ nào?”

Hắn nói: “Không phải ngươi rất thường chuồn đi sao, sao lại không biết hai chữ ngươi muội đã trở thành câu chửi người đang rất phổ biến chứ?”

! ! ! ! ! !

Ta thật sự là không biết a, ngươi muội! ! !

Còn nữa, đại ca, ta với ngươi là đang thảo luận không phải là đang chửi nhau a, ngươi muội! ! !

Ta đang hỏi ngươi có phải cũng đối với em gái ngươi tàn nhẫn như vậy hay không a, ngươi muội! ! !

Chỉ cho nhìn không cho ăn như vậy ta thèm quá sẽ mất đi lý trí sẽ tấn công ngươi a, ngươi muội! ! !

Mà ta cũng thật sự run run nhảy xổ vào trên người hắn a! Tằng Nhan, ngươi muội…

Ta xô ngã hắn, cưỡi ở trên người hắn, nắm vạt áo của hắn giật mạnh, ta đối với hắn phát ra phẫn nộ tận đáy lòng gầm lên giận dữ: “Đại ca, ta đói, ta muốn ăn cơm a!”

Không biết có phải hắn bị ta đè ép đến thở không nổi hay không, mặt lập tức chuyển sang đỏ bừng. Hắn quay mặt nhìn sang chỗ khác, ho khan một tiếng, sau đó quay lại làm ra bộ dáng thực bình tĩnh hỏi ta: “Đói còn có thể có nhiều sức đến như vậy sao? Ngươi xác định ngươi muốn ăn cơm là vì đói chứ không phải vì thèm sao?”

Ta: “…”

Tằng Nhan, ngươi muội a! ! ! Ta chính là thèm thì làm sao! Làm sao! Làm sao! ! !

————————————————-

Chú thích:

Tiếng lóng thường được cư dân mạng TQ sử dụng, có khi mang ý nghĩa đùa cợt cũng có khi mang hàm ý xúc phạm.

7.

Sau khi ăn qua loa vài thứ, ta cùng Thúy nhi mặc vào nam trang, chuồn êm ra phủ. Lúc đi ta còn không quên từ trong phòng Tằng Nhan chôm theo cây quạt.

Thúy nhi đối với hành động của ta trợn mắt tỏ vẻ khinh thường hỏi: “Tiểu thư, không phải cứ lấy ra cây quạt là có thể quạt ra sự phong lưu phóng khoáng! Trời lạnh, coi chừng cảm mạo a!”

Ta dùng cây gõ thật mạnh vào đầu nàng, “Ta xin ngươi, có thể bớt xoi mói ta một chút hay không? Không thấy ngực ta ngày càng to ra sao? Ta lấy cây quạt là vì che ngực lại được chưa!” Ta nhìn nàng ưỡn ngực nói.

Thật sự là phiền toái. Không biết có phải năm nay ăn bánh bao nhiều hơn năm ngoái hay không, từ đầu năm ngực của ta liền bắt đầu sưng đau, càng đau càng to ra… Trước kia dùng vải trắng buộc ngực lại cũng không cảm thấy khốn khổ như vậy, nhưng hiện tại chỉ cần hơi xiết một chút, trong lòng ta liền đau đớn muốn chửi Tằng Nhan một tiếng “Ngươi muội”.

Kỳ thật nếu ta không gặp được nhị muội của Tằng Nhan, không có nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, có thể ngực của ta hôm nay có thể an phận giấu ở bên trong rồi.

Đều do Tằng Nhan ngươi muội!

Ngày đó, ta cảm thấy ngực hơi sưng, bỏ chạy đến hỏi mẹ tại sao lại như thế. Mẹ nói: “Ly nhi đừng buồn, ngực của con là đang phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này không phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn sẽ rất thích!”

Ta hỏi: “… , là cái gì?”

Mặt mẹ ta tự nhiên đỏ hồng: “Chính là tương lai của con, ưm…”

Ta hỏi: “Cái gì là tương lai của con, ưm?”

Mẹ hờn dỗi ta: “Đứa nhỏ này, tại sao lại truy tận gốc rễ như vậy chứ! Thật sự là không biết xấu hổ!”

Ta: “…”

Ta như thế nào không biết xấu hổ? Ta hỏi cái gì? Từ đầu tới đuôi đều là mẹ ngài lão nhân gia một mình miên mang tự nói mà…

Sau khi rời khỏi phòng mẹ, ta gặp phải Tằng Nhị Muội. Ta liền hỏi nàng: “Mẹ ngươi có từng nói với ngươi như vầy hay không: Nhị Muội đừng buồn, ngực của con là đang phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này không phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn sẽ rất thích!”

Tằng Nhị Muội lãnh đạm hỏi ta: “Ngươi đang muốn khoe khoang với ta sao?”

Ta nói: “Ta chỉ là muốn biết, … , là chỉ cái gì.”

Tằng Nhị Muội nói: “Ta không biết, ngươi có thể hỏi mẹ ngươi.”

Ta thực bình tĩnh nói với nàng: “Mẹ ta nói: Ly nhi đừng buồn, ngực của con là đang phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này không phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn sẽ rất thích!”

Khóe mắt Tằng Nhị Muội có chút giật giật: “Ngươi quả nhiên là đang khoe khoang!”

Ta có chút hồ đồ: “Đây là chuyện tốt sao?”

Tằng Nhị Muội hừ lạnh: “Không phải sao?”

Ta nghi hoặc: “Thật không?”

Tằng Nhị Muội trợn mắt: “Nếu sợ là chuyện xấu thì đè nó lại là được rồi!”

Ta khiêm tốn thỉnh giáo: “Như thế nào đè?”

Tằng Nhị Muội không kiên nhẫn: “Dùng hai tay đè!”

Vì thế mỗi đêm trước khi ngủ ta đều ở trên giường cố gắng lấy tay ép ngực mình lại.

Nhưng ai biết đâu, mấy tháng sau, chúng nó giống như lớn hơn nữa…

Đến mười lăm tháng tám, ta chưa kịp may bộ đồ mới, mặc lại quần áo cũ năm ngoái cùng người trong Tằng gia vào đình ngắm trăng.

Ngày đó ta thật sự ăn rất ít, bởi vì cảm thấy ngực rất khó chịu, cứ nghèn nghẹn rất không thoải mái.

Ngày hôm sau đại nương chuyên may quần áo trong nhà liền đến.

Ta hỏi nhỏ đại nương: “Có phải mẹ ta gọi bà tới hay không?”

Đại nương lại lắc đầu: “Không phải! Là đại thiếu gia bảo tiểu nhân tới!” Nàng một bên đo bộ ngực của ta, một bên cười tủm tỉm nói, “Đại thiếu gia thật sự là cẩn thận, tam tiểu thư đúng là nên đổi một bộ đồ mới rồi!”

Đại nương đi rồi, ta nghĩ lại, cảm thấy hẳn là phải đi cảm ơn Tằng Nhan, vì thế đi tìm hắn.

Ta nói: “Cám ơn.”

Hắn hỏi ta: “Cảm ơn cái gì?”

Ta nói: “Ngươi gọi người tới giúp ta may quần áo mới.”

Hắn nói: “A.”

Sau đó lặng im một chút.

Sau đó hắn còn nói: “Không cần cảm tạ. Ta chẳng qua là sợ ngươi nghẹn chết thôi.”

Ta: “…”

Ta cũng lặng im một chút.

Sau đó ta nói: “Tằng Nhan, ngươi muội!”

8.

Đi ở trên đường, ta thụt vai thấp giọng, mở cây quạt ra phe phẩy che ở trước ngực, hỏi Thúy nhi: “Còn có thể nhìn ra chỗ này so với chỗ khác cao hơn một chút không?”

Thúy nhi rầm rì một tiếng: “Ngay mặt, không thể; bên cạnh, có thể!”

Vì thế ta vội vàng kéo Thúy nhi che bên cạnh ta, dắt theo nàng bám sát vách tường mà đi…

Hai bên đều có che chắn, lúc này đảm bảo là không bị phát hiện rồi chứ!

Lúc đắc ý đi qua tửu lâu lớn nhất trong thành, ta bỗng nhiên cảm thấy trên đầu có cái gì rơi trúng.

Đau thì cũng chẳng đau gì, chỉ có cảm giác hoa bay đầy trời thôi…

Thúy nhi khoát tay, giúp ta phủi này nọ trên đầu, sau đó đưa tới trước mặt ta, vô cùng kích động kêu: “Tiểu thư, xem! Là vỏ hạt dưa!”

Ta tức thì nổi giận!

Vỏ hạt dưa bay trên trời, không sao; rớt trúng đầu ta, cũng không sao; mấu chốt là, vỏ hạt dưa còn ướt ướt! Thứ này rớt lên đầu khiến ta cảm thấy rất ghê tởm a! ! !

Ta lập tức ngẩng đầu chống nạnh hướng về phía trước rống lên: “Ai? Là ai ném vỏ hạt dưa?”

Lầu hai có một công tử ca nhô đầu ra, nhìn thấy ta hai mắt liền híp lại cười hì hì: “A? Đây là tiểu thư nhà ai giả trai vậy?”

Ta giật mình, quay đầu hỏi Thúy nhi: “Hắn có thể nhìn ra chân thân của ta sao?”

Thúy nhi trợn mắt: “Tiểu thư ta van cầu cô, cô chống nạnh ưỡng ngực như vậy, chỗ đó của cô thực là cao như núi, chỉ có người mù mới nhìn không ra cô là con gái thôi!”

Ta lập tức rụt thân. Lại ngẩng đầu, ta tức giận nói với vị công tử kia: “Ê ! Ngươi nhà con cái nhà ai? Người lớn nhà ngươi không dạy cho ngươi là người có văn hóa ăn hạt dưa thì không được phun lung tung sao!”

Công tử kia ghé vào cửa sổ, cợt nhã hỏi lại ta: “Vậy còn ngươi là con cái nhà ai? Người lớn nhà ngươi không có dạy cho ngươi tiểu thư khuê các là không thể giả nam nhân đi rêu rao khắp nơi sao?”

Ta có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Ê ! Ta hỏi ngươi trước nha!”

Hắn đáp: “Được rồi, ta là nhị công tử của thượng thư phủ. Tới phiên ngươi!”

Ta suy nghĩ một chút, nếu hắn xếp thứ hai, vậy ta cũng xếp thứ hai, đã cùng là thứ hai thì sẽ dễ dàng nói chuyện trao đổi hơn.

Vì thế ta thong dong nói cho hắn: “Ta là thủ phủ Tằng gia nhị tiểu thư.”

Hắn “A” một tiếng thật dài, xoay người nhìn vào trong cửa sổ, lại quay lại ra, thăm dò hỏi ta: “Ngươi là Tằng gia nhị tiểu thư?” Giọng nói của hắn chó chút kỳ quái, nghe qua tưởng như hắn đang hỏi thăm về em gái hắn vậy.

Ta không kiên nhẫn khoát tay chặn lại: “Đúng vậy đúng vậy! Này ! Ta nói ngươi có phải là nên nói lời xin lỗi hay không hả?”

Hắn lung tung nói câu thực xin lỗi, lại hỏi ta: “Ngươi có quen Tằng Nhan không?”

Ta “Phốc” một tiếng bật cười: “Vậy ngươi có biết thượng thư không?”

Hắn cười hì hì: “Ngươi giả trai chuồn ra ngoài chơi như vậy, không sợ ca ngươi biết sẽ phạt ngươi quỳ trước bài vị tổ tiên sao?”

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi ở bên đường phun hạt dưa dính đầy nước miếng lung tung thì sao, không sợ cha ngươi biết sẽ phạt ngươi quét đường cái hay sao?”

Hắn lại quay đầu hướng cửa sổ nhìn nhìn, giống như có ai đang nói gì đó với hắn; sau đó quay lại, đối với ta ngoắc ngoắc tay, “Ngươi lên đây!”

Ta cũng đối với hắn ngoắc ngoắc tay, “Ngươi xuống đây!”

Hắn hướng ta nháy mắt mấy cái: “Ca ngươi bảo ngươi đi lên!”

Ta hướng hắn vỗ vỗ ngực: “Tỷ ngươi bảo ngươi xuống dưới!”

Bỗng nhiên mí mắt có điểm giựt giựt…

Hắn vừa mới nói cái gì?

Ca ngươi bảo ngươi đi lên? ? ?

Ca ngươi! ! !

Xoa xoa ánh mắt, ta ngẩng đầu cẩn thận nhìn lên.

Thêm một cái đầu đang từ từ ló ra khỏi cửa sổ…

Sau khi thấy rõ cái đầu kia là của ai, cây quạt trong tay ta “Bịch” một tiếng rơi trên mặt đất…

Người kia đứng ở lầu hai, đối với ta ngoắc ngoắc ngón tay, “Đi lên.”

Ta cảm thấy có từng trận âm phong, đang từ bên người thổi qua…

9.

Ta mang theo Thúy nhi từng bước từng bước thật chậm đi lên trên lầu. Khi đến giữa cầu thang, ta nhịn không được quay đầu lại hỏi Thúy nhi ở phía sau: “Hay là, chúng ta bỏ chạy đi?”

Thúy nhi giúp đỡ đẩy cái mông của ta lên trước: “Đừng có nghĩ lung tung! Tiểu thư ta van cầu cô, cô không muốn ở lại Tằng gia lăn lộn nhưng ta còn muốn tiếp tục lĩnh bổng lộc của Tằng gia!”

Ta kinh ngạc: “Nha đầu lừa đảo, ngươi cũng quá không biết lớn nhỏ đi?”

Thúy nhi vẫn tiếp tục thúc đẩy ta: “Dù sao phát bạc cho ta cũng đâu phải là cô, là đại thiếu gia!”

Ta… Có điểm muốn khóc!

Ta hỏi Thúy nhi: “Ở quê nhà ngươi có muội muội sao?”

Thúy nhi có chút không rõ cho nên ngây thơ đáp: “Có một, làm sao vậy?”

Ta nói: “Không có việc gì, thay ta ân cần thăm hỏi nàng!”

Đến trên lầu, ta đi thật chậm về phía cánh cửa.

Tằng Nhan ngồi ở trước bàn, mí mắt không nâng, vẫn cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, đưa lên miệng thảnh thơi uống, nhìn thế nào cũng là bộ dáng làm ra vẻ đàng hoàng.

Thúy nhi ở phía sau ta nổi lên bản tính háo sắc: “Oa! Đại thiếu gia vừa tôn quý lại mang vẻ ưu buồn như vậy thật đúng là đẹp trai ngây người nha!”

Ta dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống lầu.

Nha đầu kia điên rồi!

Tằng Nhan giả bộ thâm trầm nãy giờ không nói gì, nhị công tử của thượng thư gia đã lên tiếng trước.

“Nhị muội, đứng ở đó làm gì chứ? Mau tới đây ngồi xuống!”

Ta lườm hắn một cái: “Không có gia giáo!”

Hắn bị ta làm cho nghẹn họng có chút không hiểu hỏi: “Không phải ta đã xin lỗi ngươi rồi sao, nhị muội?”

Ta nói: “Ta nói không phải là chuyện quăng vỏ hạt dưa.”

Hắn hỏi: “Ô, vậy ngươi nói xem là cái gì?”

Ta nhíu mày, chuyển đề tài hỏi hắn: “Nhị công tử, ngươi nói xem, nếu cô nương còn chưa lấy chồng đã bị một tên nam nhân oang oang gọi thẳng khuê danh, vậy nam nhân kia có phải thực không có gia giáo hay không?”

Nhị công tử cười đến cực kỳ sáng lạng: “Đâu chỉ không có gia giáo? Mà còn là đồ lưu manh!”

Ta vội vàng lên tiếng phụ họa: “Đúng! Đúng! Chính là đồ lưu manh! Đúng rồi, còn chưa có thỉnh giáo nhị công tử tôn tính đại danh?”

Nhị công tử cười như hoa nở: “Tại hạ Liễu Hành! Nhị Muội có thể gọi ta là Liễu ca ca hoặc Hành ca ca!”

Ta nhìn thấy bàn tay đang cầm chén rượu của Tằng Nhan run lên…

Liễu Hành hỏi ta: “Vậy còn nhị muội?”

Ta chỉa chỉa Tằng Nhan: “Ngươi hỏi ca của ta đi!”

Liễu Hành quay đầu nhìn về phía Tằng Nhan, Tằng Nhan nâng lên mí mắt, ngắm ngắm ta, sau đó hạ mi xuống, đổi thành ta run run.

Hắn miễn cưỡng trả lời Liễu Hành: “Muội muội của ta, khuê danh là Nhị Muội.”

Liễu Hành hai má run lên: “Thật sự gọi là Nhị Muội sao?”

Ta nhìn hắn, đắc ý cười: “Đúng vậy, lưu, manh!”

10.

Ta đang cười đến đắc ý, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng băng của Tằng Nhan vang lên.

“Lại đây.”

Ta nhịn không được cả người lại run lên, sự kiêu ngạo vừa mới rồi bay mất không còn một mảnh, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.

Liễu Hành thích thú nhìn chúng ta.

Tằng Nhan một bên thong thả tự mình châm rượu, một bên không mặn không nhạt nói với ta: “Muốn ăn cái gì thì cố mà ăn nhiều một chút. Ngày mai, ngũ nương đi miếu làm lễ tạ thần.”

Ta: “…”

Hắn đe dọa ta! Hắn đe dọa ta! Hắn tuyệt đối là đang đe dọa ta! ! !

Liễu Hành kia vốn không biết rõ chân tướng ở bên trong cho nên đầu đất ở bên cạnh chậc chậc lắc đầu cảm thán: “Ca của ngươi đối với ngươi thật tốt! Ngươi giả trai trốn ra ngoài chơi hắn cũng chẳng la mắng gì ngươi!”

Ta cố gắng nuốt xuống ngụm máu đang dâng tới cổ họng…

Vật lộn một lúc, ta bèn mặc kệ hắn, hỏi Tằng Nhan: “Ta có thể gọi chút thức ăn sao?”

Tằng Nhan nhướng mắt nói, “Tùy tiện.”

Ta gọi tiểu nhị đến, kêu thật nhiều đồ ăn ngon.

Lúc đang miệt mài ăn uống thì ta nghe thấy Liễu Hành không ngừng phát ra âm thanh nghi ngờ.

“Ô? Đùi gà đâu? Vừa mới cúi đầu xuống quay lên liền không thấy nó đâu hết? Muội Muội, ngươi thật sự là tay chân lanh lẹ!”

“Í? Chân vịt đâu? Ta chỉ mới cuối xuống ăn một miếng cơm thôi mà đã bị Muội Muội ngươi gấp đi rồi sao?”

“A? Bánh rán đâu? Mới mở ra thôi mà đâu mất tiêu rồi? Không phải lại là Muội Muội ngươi chứ, ta đâu có nhìn thấy ngươi ăn? Chẳng lẽ ngươi không thèm nhai liền nuốt xuống sao? !”

Liễu Hành ngươi muội, ăn cơm không nói lời nào ngươi sẽ chết có phải hay không! ! !

Ta cắn chặt răng làm như không thấy họ Liễu đang om sòm.

Bên tai truyền đến tiếng Tằng Nhan hừ lạnh một tiếng, ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn trộm hắn, không ngờ hắn cũng đang ngạo nghễ nhìn ta, ánh mắt lạnh tanh, làm ta cũng lạnh đến run run…

Hắn bỗng nhiên mỉm cười: “Từ từ ăn, ăn nhiều một chút, không đủ, lại gọi!”

Ta thoáng chốc làm rớt đôi đũa trong tay.

Tằng Nhan ngươi muội a! Ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không cần dọa người ta như vậy chứ! ! !

11.

Trở lại trong phủ, ta rụt vai muốn âm thầm chuồn về phòng mình, lại bị Tằng Nhan gọi đuổi theo.

“Trí nhớ thực kém, đi bên này.” Hắn lãnh đạm nói.

Ta giãy dụa: “Mẹ ta ngày mai mới đi mà!”

Hắn mang theo ta trở về phòng hắn, “Ta cũng chưa có nói bây giờ bắt ngươi nhìn ta ăn cái gì, chỉ là ——” hắn híp mắt liếc ta, “Nếu đã về nhà thì mau chóng đem mấy thứ đó bỏ ra đi, đeo mãi trên người mệt lắm.”

Ta nhịn không được run lên, cười gượng: “Thứ gì cơ? Ngươi đang nói gì vậy? Ha ha ha ha…”

Hắn buông ta ra, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà, chậm rãi uống, không chút để ý nói: “Tằng Ly, là ngươi muốn tự mình lấy ra, hay là muốn ta giúp ngươi lấy ra?”

Mặt ta đỏ lên: “Tằng Nhan khốn kiếp! Nam nữ thụ thụ bất thân nha!”

Tằng Nhan nhướng mắt hừ một cái: “Ngươi không phải nói, ngươi là muội muội của ta sao? Giữa ca ca cùng muội muội không cần so đo nhiều như vậy!”

Ta có chút tức giận: “Xí! Ta đâu phải là muội của ngươi! Ngươi dám lục soát người ta, ta sẽ nói ngươi sàm sỡ!”

Hắn buông chén trà, hướng ta đi tới.

Ta hoảng hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau, “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn chớp chớp mắt: “Mấy ngày trước có một vị cao nhân vừa lắp giúp một tấm tường gỗ cách âm, vừa vặn chúng ta thử xem hiệu quả cách âm như thế nào!”

Ta nhấc chân muốn chạy: “Ngươi đừng lại đây!”

Tằng Nhan vén tay áo lên, “Vậy ngươi tự mình động thủ.”

Ta cố nén đau đớn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi từ trong tay áo bên trái… Lấy ra một cái đùi gà…

“Tiếp tục.” Tằng Nhan rất thảnh thơi ngồi xuống uống trà.

Ta khẽ cắn môi, bắt tay vói vào trong tay áo bên phải… Lấy ra chân vịt…

“Đừng ngừng.” Tằng Nhan thực đáng đánh đòn ra lệnh cho ta.

Ta kiên trì trả lời hắn: “Hết rồi!”

Tằng Nhan không thèm chớp mắt: “Còn.”

Ta: “Thật sự hết rồi!”

Tằng Nhan: “Còn nữa.”

Ta: “Thật sự thật sự là không còn nữa!”

Tằng Nhan: “Được rồi, ta tự mình động thủ.”

Ta chỉ còn nước run run từ bên hông lấy ra mấy cái bánh rán…

Tằng Nhan nhìn ta: “Tại sao lại ngừng lại?”

Ta hổn hển: “Lần này thật sự là không không không còn!”

Tằng Nhan nhìn nhìn ngực của ta, lắc đầu.

“Tằng Ly, đừng có dùng mánh khóe với ta.”

Ta mặt đỏ tai nóng, hận không thể đi qua đánh hắn: “Ta dùng mánh khóe gì chứ? !”

Tằng Nhan khụ một tiếng, tiếng ho hình như có chút hơi cố sức, lỗ tai đều đỏ lên: “Khụ… Đừng tưởng rằng, giấu ở chỗ kia, ta sẽ không làm được gì ngươi.”

Ta cúi đầu cũng nhìn nhìn ngực mình…

Hắn không phải là nghĩ chỗ này của ta cũng dấu đồ ăn chứ? ! Đại ca, đầu óc của ngươi cũng xấu xa quá đi! ! ! Không thể chỉ vì chỗ này hơi to một chút mà nghĩ nó bị độn lên chứ! Nơi này làm sao dấu đồ ăn được hả? Phồng lên thì làm sao mà giấu! Nơi này rõ ràng chỉ có thể dùng để dấu ngân phiếu là tốt nhất thôi! ! !

Lòng ta cứng lại: “Không có, vốn là không có! Tùy ngươi tin hay không!”

Tằng Nhan buông chén trà, đứng dậy đi đến trước mặt ta, dừng lại, giơ tay về phía ta…

Ta nhắm mắt lại, dùng sức ưỡn ngực về phía trước!

Ta không tin ngươi thực sự dám chụp! ! ! !

Kết quả đợi một lúc cũng không thấy được móng vuốt của hắn…

Chầm chậm mở mắt ra… Nhìn thấy một cái bàn tay cách ngực nửa tấc; lại chậm rãi ngẩng đầu…

Ta nhịn không được hét lên: “Tằng Nhan, ngươi chảy máu mũi kìa!”

12.

Bị Tằng Nhan tra tấn ba ngày, ta cuối cùng cũng được trả tự do.

Trước kia bình thường là năm ngày, lần này không biết vì sao, thân thể Tằng Nhan trở nên rất yếu ớt, động một chút liền chảy máu mũi, mấy lần trước còn đỡ, chảy một chút liền ngừng, chỉ có lần cuối cùng lúc ta chịu không nổi cưỡi trên người hắn giật giật vạt áo kịch liệt xin cơm, máu mũi của hắn thật sự là y như vòi nước, điên cuồng phun không ngừng.

Ta nhìn thấy chướng mắt, thuận tay giúp hắn lau một phen, sau đó tiếp tục lay động hắn, kết quả hắn lại đẩy ta ra, chỉ ra ngoài cửa đau khổ nói: “Đi ra ngoài!”

Bụng ta lập tức mở cờ vui mừng chạy mất.

Hai ngày sau mẹ ta đi dâng hương trở về, gọi ta đến phòng, ánh mắt lấp lánh, hỏi ta: “Nghe nói… Tằng Nhan sau khi cùng con ở chung phòng liền chảy máu mũi?”

Ta vừa cắn quả táo vừa gật gật đầu: “Đúng ạ, có thể cái mũi của hắn đến tuổi chảy nước cũng nên!”

Chén trà trong tay mẹ ta rớt xuống đất kêu “cạch” một tiếng.

“Ly, Ly nhi! Nữ hài tử không được nói lung tung!” Giọng mẹ ta có chút run run.

Ta rầu rĩ than một tiếng: “Biết rồi!”

Chuyện buồn cười như thế sao mẹ lại xem nó như mãnh thú đại hồng thủy thế không biết? Uớc gì tìm được một người hiểu lòng ta a…

Mẹ lấy lại bình tĩnh, hỏi ta: “Tằng Nhan hắn… Hắn có chạm qua… thân thể của con không?”

Ta thành thật trả lời nàng: “Vừa muốn chạm vào, liền chảy máu mũi, không chạm vào được!”

Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên tái nhợt, quả thực là hoa dung thất sắc.

Nàng chụp lấy Thúy nhi, căn dặn nàng: “Đi gọi đại thiếu gia lại đây một chuyến!” Lại đem ta đẩy ra ngoài cửa, “Trở về phòng mình đi, không gọi ngươi, ngươi không được đến biết chưa!”

Ta không hiểu gì hết đã bị mẹ đuổi ra ngoài: “Mẹ, con…”

Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên nghiêm khắc: “Đi về!”

… Được rồi, thật ra ta chỉ muốn nói, mẹ, mẹ cho con thêm vài trái táo nữa đem đi được không mà thôi…

13.

Không biết ngày đó mẹ ta cùng Tằng Nhan lén lút nói cái gì, làm cho mấy ngày gần đây Tằng Nhan không còn đặc biệt “quan tâm” đến ta nữa. Ta vui mừng được tự do, lúc nào cũng cầu cho hắn ra phủ làm việc để có thể lại chuồn đi chơi.

Nhưng mà hết đợi lại chờ, hắn giống như mọc rễ trong nhà, trong phòng ra ra vào vào đủ loại người, thần thần bí bí, không biết đang âm mưu cái gì.

Tự dưng lại trở nên yêu nhà mình như vậy, thật đáng ghét!

Quá buồn chán, ta chạy đi tìm Tằng Nhị Muội giải buồn.

Kết quả nàng hình như cũng trở thành người khác.

Lúc ta vào phòng nàng, đại nương may đồ đang giúp nàng đo áo. Ta thấy mà thèm, liền tiến lên hỏi: “Nhị Muội, ngươi muốn may quần áo mới sao? May cho ta một bộ với!”

Tằng Nhị Muội không chút biểu tình liếc ta một cái: “Gấp cái gì? Sau này ngươi sẽ có cơ hội!”

Ta bĩu môi.

Thực keo kiệt, may thêm một bộ giống nhau cũng không được.

Đại nương may quần áo ở bên cạnh che miệng cười: “Tam tiểu thư đây là sốt ruột lập gia đình!”

Ta kinh ngạc: “Ta không có nôn lập gia đình!”

Tằng Nhị Muội xuy một tiếng, đại nương tiếp tục cười thâm ý: “Tam tiểu thư đừng ngượng ngùng, nữ hài tử đều rất thích giá y mới! Cô cũng cao bằng nhị tiểu thư, sẵn tiện để tiểu nhân giúp cô lấy số đo!”

Ta phản ứng một chút, rốt cục hiểu được: “Giá y? Tằng Nhị Muội, ngươi đang may giá y? Ngươi sắp lập gia đình sao?”

Tằng Nhị Muội hừ lạnh một tiếng.

Ta rất ngạc nhiên, nhéo nàng hỏi: “Là ai là ai? Ngươi cùng ai thành thân vậy?”

Tằng Nhị Muội lãnh đạm liếc mắt nhìn ta, không thèm quan tâm ta.

Đại nương ở bên cạnh rất nhiệt tình giải thích cho ta: “Là thượng thư phủ nhị công tử!”

Liễu Hành? Thì ra là hắn!

Ta cảm khái: “Nhị Muội, chúc phúc ngươi, rốt cục có người muốn cưới ngươi!”

Tằng Nhị Muội dùng sức trừng ta một cái, “Cái gì là rốt cục có người muốn cưới ta?”

Ta cười tủm tỉm nhìn nàng: “Thì là rốt cục cũng có người chịu tới cầu hôn đó thôi!”

Tằng Nhị Muội nheo mắt, hướng ta âm âm cười: “Ít nhất, ta còn có người đến cầu hôn; Tằng Ly, còn ngươi thì sao?”

Ta: “…”

Hình như từ đó tới giờ cũng rất lâu nha, một người cũng không có…

Ta cắn chặt răng, cười nói: “Ta còn nhỏ!”

Tằng Nhị Muội nói: “Chúng ta bằng tuổi nhau.”

Ta nói: “Ta không gấp gáp.”

Tằng Nhị Muội nói: “Ngươi sắp gả hết được rồi.”

Ta nói: “Ta đang chờ tình yêu đích thực, kiểu như nhất kiến chung tình vậy.”

Tằng Nhị Muội nói: “Thật ngại phải làm ngươi ghen tị a, người mà ta muốn gả kia, vừa vặn là đối với ta nhất kiến chung tình!”

Ta ngây người.

Tằng Nhị Muội khi nào thì trở nên khoe khoang như vậy?

Nàng nói Liễu Hành đối với nàng là nhất kiến chung tình?

Ta hỏi nàng: “Ngươi gặp Liễu Hành rồi sao?”

Tằng Nhị Muội đáp: “Không có.”

Ta nói: “Vậy cái gì gọi là nhất kiến chung tình hả?”

Tằng Nhị Muội đáp: “Xem bức họa không được sao.” Cuối cùng nàng miết ta, thực khinh thường nói, “Ngực lớn chậm hiểu, ngốc! Cũng giống ca ta…” Nàng nói đến một nửa đột nhiên ngừng, khiến cho trong lòng ta ngứa ngái khó chịu.

“Ca ngươi làm sao?” Ta lay nàng, ” Ca ngươi làm cái gì, ngươi mau nói cho hết a!”

Nàng bị ta lắc đến tóc mai tán loạn, hết chịu nổi bèn đẩy tay của ta ra, không kiên nhẫn hét: “Ta không giống như ca ta nuông chìu ngươi! Nếu ta làm chủ nhà này, ngươi sớm đã chết không biết bao nhiêu lần!”

Một ngụm máu tươi trào lên bị ta cố gắng đè nuốt xuống…

Ta chỉ vào Tằng Nhị Muội kêu lên: “Tằng Nhị Muội, ngươi điên rồi! Ca của ngươi hận không thể tra tấn chết ta thì có!”

Tằng Nhị Muội nắm ngón tay của ta bẻ một cái, ta đau muốn chảy nước mắt, “Hắn tra tấn ngươi? Coi như hết, không phải ngươi tra tấn hắn cũng là hắn tự tra tấn chính mình, mỗi ngày nhìn bức họa chảy máu mũi, đúng là bị bệnh!”

Ta thổi thổi ngón tay, lầm bầm, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!

Trời ạ, người mà hắn thật sự thích, không phải là ta chứ! ! !

14.

Ta chạy đến chỗ Tằng Nhan, không thèm gõ cửa liền trực tiếp vào phòng.

Tằng Nhan đang ngồi ở trước bàn đọc sách, một tay ôm cái mũi đang cúi đầu nhìn cái gì đó. Nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy là ta, lập tức liền đứng lên lấy một quyển sách trên giá ở phía sau hắn xuống, đặt ở trên bàn.

Ta nhịn không được cười nhạo hắn: “Biết là ngươi thích đọc sách, nhưng cũng không cần đến nỗi vậy chứ!”

Hắn nhìn ta hừ một tiếng: “Đồ ngốc.”

Ta vừa nghe liền không vui, “Ngươi nói như vậy ta sẽ cầu cho ngươi vĩnh viễn đều chảy máu mũi!”

Tằng Nhan liếc ta, tỏ ra khinh thường.

Tức chết ta!

Ta tiến lên, nắm vạt áo trước của hắn lắc mạnh: “Tằng Nhan ta hỏi ngươi, người mà Liễu Hành nhất kiến chung tình thật sự là ta đúng không? Người mà hắn muốn cầu hôn vốn là ta, đúng không?”

Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, từ trong bàn tay đang che cái mũi của hắn, có chất lỏng màu đỏ từ từ chạy ra…

Hắn đúng là nhiều máu thật nha…

“Hắn cầu hôn là Tằng Nhị Muội.”

Ta nói: “Nhưng mà hắn cho rằng ta mới là Tằng Nhị Muội!”

Tằng Nhan từ trong áo lấy ra một chiếc khăn, lau sạch máu mũi, lãnh đạm nói: “Ngươi là Tân Ly.”

Ta: “…”

Hắn nói cái gì? Tân? ? ? Là làm sao a…

Ta hỏi: “Cái gì Tân Ly?”

Hắn nói: “Cha ruột ngươi họ Tân.”

Ta giật mình: “Cha ruột ta không phải sớm đã chết rồi sao?”

Tằng Nhan hừ một tiếng: “Hắn còn sống, ta đã phái người đi tìm hắn.”

Ta phản ứng chậm một chút.

Trách không được gần đây trong phòng hắn luôn có bộ khoái thám tử linh tinh gì đó ra vào, thì ra… Hắn là đang giúp ta tìm cha.

“Đây là… Chuyện khi nào?” Ta lúng ta lúng túng hỏi.

Kỳ quái, trong lòng có chút khó chịu nha.

“Mới đây.” Hắn đáp nhẹ nhàng.

Ta hít vào một hơi, hỏi hắn: “Ngươi… tính làm sao?”

Hắn liếc ta một cái, “Cho ngươi nhận tổ quy tông.”

Tức là đuổi ta đi?

Ta nói: “Mẹ ta không nỡ rời xa ta!”

Hắn không chút nghi ngờ: “Không, mẹ ngươi đã đồng ý cho ngươi nhận tổ quy tông rồi. Ta sẽ ở bên ngoài đặt mua một khu nhà cho ngươi cùng cha ngươi ở, cũng gần nơi này, không có gì lưu luyến hết.”

Ta có chút khó chịu.

“Tằng Nhan, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi để Tằng Nhị Muội thay ta lấy chồng, ta đói bụng, ta muốn đi ăn gì đó!” Nói xong ta xoay người muốn đi.

Tằng Nhan kéo ta lại.

“Tân Ly, ngươi tránh được nhất thời, không tránh được cả đời, ngươi sớm muộn gì cũng phải trở về bên cạnh cha ngươi.”

Ta thật sự rất khó chịu. Hắn quả thật rất ghét nhìn thấy ta!

Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Tằng Nhan, cái mũi ê ẩm hỏi hắn: “Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến vậy sao? Từ nhỏ đến lớn cũng không chịu cho ta gọi ngươi là ca ca, ta chuồn ra đi chơi một chút liền cố gắng bỏ đói ta, khó khăn lắm mới có người trong sạch đến cầu thân, ngươi cũng không muốn cho ta gả, chỉ cho muội muội ruột của mình gả; được rồi, ta đợi thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao; nhưng mà tại sao ngươi cứ muốn đuổi ta đi? Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến như vậy sao?”

Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, nhíu mày.

“Tân Ly…” Hắn chỉ kêu tên ta một cái liền dừng lại.

Sau đó, ta nhìn thấy máu mũi của hắn mãnh liệt chảy ra…

Chùi chùi nước mắt, ta kỳ quái vô cùng.

Tại sao bây giờ cứ nhìn thấy ta là hắn liền chảy máu mũi?

15.

Tằng Nhị Muội xuất giá.

Nghe nói đêm động phòng hoa chúc rất tưng bừng náo nhiệt, tân lang hết hồn té xỉu, bị Tằng Nhị Muội tạt một chậu nước lạnh gọi dậy. Sau khi tỉnh dậy, chú rể liền phải lòng tân nương.

Thúy nhi kể với ta: “Nhị cô gia rất đáng yêu nha!”

Ta gật đầu đồng ý, hỏi nàng: “Nhị Muội lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới) chúng ta nên tặng cái gì mới tốt đây?”

Thúy nhi nói: “Nên tặng thứ gì mà nhị cô gia thích.”

Ta ngẫm nghĩ một lúc, căn dặn Thúy nhi: “Đi mua hai bao tải hạt dưa về đây.”

Mấy ngày nay ta trở nên ngoan ngoãn nghe lời nhất từ trước tới giờ, đương nhiên là vì không muốn Tằng Nhan đuổi ta ra khỏi Tằng gia.

Thế nhưng nguyện vọng của ta chưa chắc gì có thể thực hiện, bởi vì việc hắn tìm cha cho ta không những không ngừng lại, mà ngược lại sau khi cho ta biết rõ sự tình, hắn càng đem chuyện đó tiến hành phô trương hơn nữa.

Hiện tại chỉ sợ tất cả mọi người trong thành đều biết, ta vốn không phải là con gái ruột của Tằng gia, ta bất quá chỉ là một đứa được gởi nuôi, lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi nhà…

Lại đến ngày mười lăm tháng tám, mọi người lại cùng nhau ngồi trong đình ngắm trăng.

Tằng Nhan đến ngồi bên cạnh ta, nói với ta: “Tìm được cha ngươi rồi.”

Ta khụt khịt cái mũi, cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình một chén uống cạn.

“Ờ.”

“Sau khi hết lễ, ngươi có thể về nhà với cha ngươi.”

Ta lại tự rót cho mình thêm một chén rượu, lại uống cạn.

“Ờ.”

“Ngươi có thể thường xuyên trở về thăm nhà.”

Lại rót rượu, lại uống cạn.

“Ờ.”

“Không cần buồn, đây là chuyện tốt.”

Rót rượu, uống tiếp.

“Ờ.”

Buông chén rượu, ngẩng đầu lên, ta choáng đầu hoa mắt hỏi Tằng Nhan: “Ta phải đi, ngươi hài lòng không?”

Trong mơ hồ, hình như ta thấy hắn nhíu mày lại.

Ta lau mặt, hỏi hắn: “Ta phải đi, ngươi vui vẻ lắm đúng không? Tằng Nhan, vì sao ngươi lại chán ghét ta đến như vậy chứ? Ta chỉ hơi bướng bỉnh một chút, lười một chút, thỉnh thoảng nói xấu ngươi ngươi một chút, nhưng mà ta không trộm không cướp cũng không có làm chuyện xấu, vì cớ gì ngươi vẫn luôn chán ghét ta như vậy? Còn nhất định phải đuổi ta đi!”

Thật đáng ghét, nước trên mặt tại sao lau hoài vẫn không hết, thật đáng ghét.

Tằng Nhan bỗng nhiên cầm lấy cổ tay của ta…

Hắn giơ tay nhẹ lau nước mắt trên mặt ta, “Ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi sao?” Kỳ lạ, giọng nói của của hắn hình như không còn lạnh lùng nữa; mà bỗng nhiên có vẻ rất ôn nhu…

“Ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi sao? Ngươi vẫn luôn cảm thấy như vậy sao?” Hắn dịu dàng hỏi ta.

Trong đầu ta kêu ong ong, như rơi vào đám sương mù, ta nhìn hắn gật gật đầu: “Đúng vậy… Chẳng lẽ không phải ngươi vẫn luôn chán ghét ta sao? …”

Hình như ta nghe hắn thở dài, nói hai chữ, khẩu hình rất giống từ “Ngu ngốc” .

Đầu thật nặng, ta kiên trì không được, nhắm hai mắt lại.

Bởi vì ta ngốc, cho nên chán ghét ta sao?

16.

Ta rốt cục bị vị cha ruột không hề có ấn tượng gì đem đi.

Ngày ta bị cha ta đến đón, phải nói là thật sự rất thê thảm.

Mẹ ta rất không muốn gặp lại cha ruột ta lần nào nữa, vậy mà nàng lại rất bằng lòng để hắn mang ta đi.

Thật sự là kỳ quái, ta như thế nào cũng không hiểu, nàng vậy mà đồng ý để ta rời đi.

Mà vị cha ruột kia của ta, ta nhìn thấy rất rõ ràng, lúc gặp mặt ta, trên mặt hắn không hề có chút gì vui mừng, chỉ tràn ngập nơm nớp lo sợ, nhìn ra được hắn cũng không có tình nguyện nhận lãnh ta, chẳng qua là vì kinh sợ uy quyền của Tằng Nhan Tằng đại thiếu gia, cho nên không thể không đem ta đi.

Trong lòng thật buồn, Tằng Nhan ngươi muội, vì sao cho ta ở nhờ thêm một thời gian nữa lại không được chứ? Ngươi nhịn hai năm nữa chờ ta gả cho người khác, trước mắt không phải là bình yên sao, làm sao phải đuổi ta đi chứ!

Ta cố nín khóc suốt dọc đường về nhà mới.

Nếu không có Thúy nhi đi cùng ta, ta quả thực cảm thấy mình thê lương đến sống không nổi nữa.

Kế huynh vô cớ đuổi ta, mẹ ruột không ngăn cản, cha ruột không thích ta, ta cảm thấy mình thật dư thừa!

Đến nhà mới, ta nằm ở trên giường, nhất thời nhịn không được oa oa khóc lớn lên.

Thúy nhi ngồi ở bên cạnh giúp ta đưa khăn lau nước mắt, an ủi nói: “Tiểu thư, ngươi đừng khóc, thiếu gia đây đều là vì tốt cho ngươi!”

Ta liên tục lắc đầu, không thèm để ý tới nàng.

Còn vì Tằng Nhan nói tốt, thật sự là buồn cười!

Thúy nhi thở dài, bất đắc dĩ phải tiếp tục: “Tiểu thư, tại sao cô lại thiếu đầu óc như vậy chứ? Cô nói xem, có người nào được nhận làm con thừa tự mà giống như tiểu thư có thể vô pháp vô thiên như vậy không? Nếu nói là lão gia thương cô, cũng có thể là thật, nhưng mà mỗi ngày cô đều gây rối, cho dù lão gia có thương cô bao nhiêu đi nữa cũng chịu không nổi nha! Cô ngẫm lại từ nhỏ cô gây biết bao nhiêu chuyện, nếu không có người thay cô gánh cô có thể tiêu diêu tự tại vô ưu vô lự ngốc nghếch sống đến tận bây giờ sao?”

Ta lau mặt, từ trên giường ngồi dậy, “… Có người gánh thay ta?”

Thúy nhi trừng mắt, “Đúng vậy! Nếu không nhờ có đại thiếu gia, cô không biết đã bị đánh bao nhiêu lần đâu!”

Nàng hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Tất cả mọi người đều biết lý do tại sao, chỉ có mình cô con mắt mọc trên mặt của người khác cho nên cái gì cũng không thấy được thôi!”

Ta không vui hỏi: “Ta làm sao cái gì cũng không biết chứ?”

Thúy nhi tức giận: “Cô thì biết cái gì chứ? Cô có biết đại thiếu gia đối với cô có bao nhiêu tốt không? Cô có biết hắn chìu chuộng cô biết bao nhiêu không? Cô có biết nhị tiểu thư có bao nhiêu hâm mộ ghen tị cô sao?”

Ta ngẩn người kinh ngạc…

Chẳng lẽ hắn yêu thương ta đến vậy sao? !

Nhưng mà, nếu hắn quan tâm ta như vậy, tại sao còn đuổi ta đi! ! !

17.

Ta rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng vui vẻ trở lại.

Thúy nhi nhìn ta khinh bỉ: “Đúng là đồ chủ vô tâm không phế (ý chỉ những người vô tư không biết lo lắng gì)!”

Cha ruột của ta từ đầu đến cuối vẫn rất kỳ lạ, ta muốn cùng hắn nối lại quan hệ cha con, hắn lại trốn tránh ta giống nhìn thấy quỷ.

Bất quá sáng nay hắn đột nhiên chủ động tới tìm ta.

Vừa ăn xong điểm tâm, hắn run cầm cập chạy đến nói với ta: “Có, có người đến cầu hôn!”

Ta thuận miệng hỏi: “Là ai vậy?”

Hắn tiếp tục run rẩy: “Thủ, thủ phủ Tằng gia đại thiếu gia!”

Chén trà trong tay ta “xoảng” một tiếng rơi xuống đất…

Tằng Nhan mang đến rất nhiều rất nhiều thứ, trong nhà cơ hồ không còn chỗ chứa.

Có điều ta vẫn còn giận hắn cho nên ngồi đưa lưng về phía hắn, không nhìn cũng không thèm để ý đến hắn.

Hắn khụ một tiếng, gọi ta: “Tằng Ly.”

Ta hừ hừ: “Không dám, ta kham không nổi! Ta gọi là Tân Ly!”

Hắn rầu rĩ gọi lại: “Tân Ly.”

Ta gay gắt hỏi: “Sao? Có việc gì nói mau!”

Hắn bước đến ngồi xuống trước mặt ta, ta quay sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy hắn. Hắn giữ lấy bả vai ta, cường ngạnh xoay mặt ta lại đối diện với hắn.

“Ly nhi!” Ta nhịn không được cả người run lên, hắn cư nhiên gọi ta là Ly nhi? !

“Còn tức giận sao?” Hắn cúi đầu nhìn vào mắt ta hỏi.

Ta hung dữ trừng mắt nhìn hắn: “Vì sao lại vô cớ đuổi ta đi?”

Rốt cục cũng hỏi ra được nghi vấn trong lòng!

Hắn nhíu nhíu mày, tỏ vẻ thực đau đầu, “Ngốc muốn chết!”

Hắn còn dám mắng ta ngốc!

“Ly nhi, ngươi thật sự rất là ngốc!” Còn dám lại lặp lại lần nữa? !

Lý nào lại như thế!

Ta chắp tay, vừa muốn đẩy hắn ra, bỗng nhiên… lại bị hắn ôm vào trong lòng!

A a a a a a a! Sao lại ôm ta! Sao lại ôm ta! Đây là có chuyện gì xảy ra vậy chứ? !

Ta giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, hắn một tay ép chặt ta không cho ta động đậy, một tay giống như dùng để bịt cái mũi lại. Giọng nói của hắn nghe ồm ồm: “Ta không để ngươi đi thì làm sao có thể cưới ngươi? Ngươi muốn Tằng gia đại thiếu gia cưới em gái của chính mình sao? Ngươi muốn cho người trong thiên hạ nhìn vào cười nhạo chúng ta trái với luân thường sao?”

Ta không khỏi ngây ra…

Qua thật lâu thật lâu, ta rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Thì ra thằng nhãi này hắn thích ta! ! !

Trách không được, trách không được chưa từng có người đến cầu hôn ta, trách không được khó khăn lắm mới có một Liễu Hành đến lại bị hắn dùng Tằng Nhị Muội chắn rớt, trách không được hắn luôn đối với ta chảy máu mũi!

Nhưng mà, không đúng nha…

Ta kiên quyết rời khỏi vòng tay hắn, chỉ vào mặt của hắn, nghiêm túc hỏi hắn: “Vậy, đây là tìm thấy cha ta; nếu tìm không được thì sao? Để tránh không bị người trong thiên hạ chê cười ca ca cưới muội muội, có phải ngươi sẽ không phải bao giờ cưới ta?”

Tằng Nhan phì cười.

Hắn dám cười? !

Ta tức giận tránh khỏi hắn, hỏi hắn: “Ngươi cười cái gì?”

Hắn ôm cái mũi, đáp: “Cười ngươi ngốc.”

Ta vọt tới trước mặt hắn, ngẩng đầu uy hiếp hắn: “Dám nói ta ngốc lần nữa ta sẽ khiến cho ngươi chảy máu mà chết!” Ta vừa nói vừa hấc ngực lên…

Tằng Nhan dùng luôn cái tay còn lại bịt chặt mũi… Sau đó, ta nhìn thấy, có máu từ khe hở ngón tay hắn chảy ra…

Hắn không dám mở mắt, hừ lạnh: “Ngươi cho là, người nọ thật sự là cha ruột của ngươi?”

Ta ngạc nhiên giữ  lấy mặt hắn, bức hắn nhìn ta.

“Ngươi nói cái gì?” Ta tới gần sát mặt hắn, trừng mắt thật lớn hỏi.

Máu ở giữa ngón tay hắn càng chảy nhiều hơn, mặt cùng lỗ tai cũng trở nên đỏ bừng.

“Ta nói, ” hắn buông ra một tay, cầm lấy cằm của ta, “Ngươi có thể gả cho ta, ngu ngốc!”

A ha! Thì ra, đó không phải là cha ruột ta, là vì hắn muốn cưới ta!

^_^

18.

Không biết đêm động phòng hoa chúc của người khác như thế nào, chứ ta cùng Tằng Nhan chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: thảm thiết!

Bởi vì, hắn cũng đổ máu, mà ta cũng đổ máu…

Không biết người khác sau ngày thành thân thì như thế nào, ta cùng Tằng Nhan vẫn y như ngày xưa… Gà bay chó sủa!

Ta vẫn như cũ thích chuồn ra ngoài đi chơi, hắn vẫn như cũ sẽ trừng phạt ta. Bất quá hắn thay đổi cách thức sửa chữa ta, không bỏ đói bắt ta nhịn thèm nữa, mà là…

Mấy tháng sau, ta không bao giờ chạy ra ngoài đi chơi nữa.

Bởi vì, dưới sự sửa chữa của hắn, trong bụng ta có thêm một tiểu bảo bảo! ^_^

–End–

1. Tình yêu có đôi khi cũng là một loại nghĩa khí

Yêu nhau năm năm.

Hắn tàn nhẫn nói chia tay nàng.

Nàng thề sẽ hận hắn cả đời.

Một ngày, nàng bắt gặp hắn bị người ta đánh trong một con hẻm nhỏ.

Nàng tức giận cầm lấy cục đá, gậy gộc hướng mấy người kia đánh tới.

Mấy kẻ đó bị nàng dọa sợ, chạy trối chết.

Bạn bè hỏi nàng, nếu đã căm thù đến tận xương tuỷ, tại sao còn ra tay giúp hắn?

Nàng ôm lấy hai chân vẫn còn đang run rẩy trả lời, bởi vì yêu so với hận càng nhiều hơn.

2.  Trong tình yêu, luôn phải có một người chịu cúi đầu trước, trừ phi hai người không còn muốn ở bên nhau.

Nhà nàng mới đổi một cánh cửa rất hiện đại, chỉ cần đứng trước cửa nói đúng mật khẩu thì cửa sẽ tự động mở ra.

(Đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải tạo mật khẩu trước. ^^)

Nàng đem “Chìa khóa” đó thiết kế thành “I love U”, cũng làm cho hắn mỗi ngày tìm đến nàng.

Vì thế mỗi ngày nàng đều đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt.

Một ngày, nàng trễ hẹn, hắn giận dỗi không chịu bỏ qua cho nàng.

Nàng dứt khoát nói chia tay hắn. Sau đó suốt ngày giam mình trong nhà không ngừng ăn năn hối hận.

Nàng đem “Chìa khóa” đổi thành “Thực xin lỗi”, mỗi ngày khi mở cửa đều nhỏ giọng nói “Thực xin lỗi” .

Giống như như vậy có thể giảm bớt nhớ nhung cùng bất an ở trong lòng nàng.

Một ngày, nàng ngơ ngẩn ngồi trên sô pha, cửa lại đột nhiên mở ra.

Mà đứng ngoài cửa, hắn cũng kinh ngạc không kém.

3. Nếu bây giờ bạn gửi tin nhắn nói bạn nhớ tôi, tôi sẽ lập tức gọi điện cho bạn nói tôi yêu bạn. Không có gan thử làm sao biết có niềm vui bất ngờ đang đợi bạn.

Cô thầm mến anh đã lâu.

Một ngày, cô đánh bạo gọi điện cho anh, bao nhiêu lời nói chuẩn bị trước đó đều đột nhiên bay mất, không biết phải nói gì.

Anh cũng im lặng, giống như đang chờ đợi gì đó.

Cô nhìn màn hình điện thoại, mắt dừng trên ba chữ chưa gửi đi: em nhớ anh.

Cô cắn chặt răng, nhắm mắt lại ấn nút send.

Cùng lúc đó, cô nghe thấy được tiếng chuông tin nhắn.

Cô mở mắt ra, thấy ba chữ: anh yêu em.

Phía trước ba chữ đó còn có bốn chữ: tự động trả lời.

4. Thích một người phải biết tìm ý tưởng mới.

Buổi sáng nàng vừa mở cửa,

Thấy con mèo của soái ca lầu trên nằm bên ngoài, trên cổ có một tấm thẻ bài: chủ nhân đi công tác, có thể thu lưu tôi vài ngày sao?

Cô cười cười, ôm lấy mèo con trở vào phòng. Sau đó, con mèo đáng thương rất hay xuất hiện, lý do giống như trên.

Hôm nay, cô nghe được tiếng đập cửa, mở cửa ra.

Lại thấy cái soái ca chớp đôi mắt đẹp hỏi: mèo đi công tác, có thể thu lưu tôi sao?

5. Bạn vĩnh viễn cũng sẽ không biết lúc bạn rơi vào nguy hiểm, người đó sẽ quan tâm lo lắng cho bạn đến thế nào.

Buổi tối trước khi đi ngủ vợ hỏi chồng: “Nếu mà vợ bị bệnh nan y, chồng có giúp vợ chữa bệnh không?”

Chồng đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng trả lời: “Đừng nói bậy… Táng gia bại sản cũng phải trị!”

Vợ hỏi: “Nếu người bị là chồng thì sao?” Chồng nói: “Vậy thì không cần chữa.”

Vợ hỏi: “Vì sao?” Chồng đáp: “Chỉ còn mình vợ kiếm tiền rất vất vả.”

6. Chỉ muốn dành thứ tốt nhất cho em 

Lúc nàng lên mạng rất thích ăn táo,

Mỗi ngày chàng đều gọt vỏ sẵn hai quả, mỗi người một quả, nàng rất thích cảm giác ấm áp lãng mạn này.

Có điều nàng phát hiện chàng luôn cắn trước mỗi quả một cái mới đưa lại một quả cho nàng.

Vì thế, nàng cảm thấy rất không vui. Rốt cục có một ngày,

Thừa dịp chàng đi ra ngoài tiếp điện thoại, nàng liền lấy quả táo của chàng cắn một cái,

Cảm giác không ngon ngọt bằng quả táo của mình. Bỗng chốc, nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt nàng.

7. Chỉ là, bởi vì ta yêu ngươi, cho nên cho phép ngươi tham lam một chút. . .

Con chó nhỏ nói với con mèo nhỏ: Cậu đoán xem trong túi của tớ có mấy khối đường?

Con mèo nhỏ nói: Nếu đoán đúng cậu có cho tớ ăn không?

Con chó nhỏ gật đầu: Ừ, đoán đúng thì cả hai khối đều cho cậu!

Con mèo nhỏ nuốt nuốt nước miếng: Tớ đoán có năm khối!

Sau đó, con chó nhỏ cười đem đường bỏ vào trong tay con mèo nhỏ: Tớ còn nợ cậu ba khối.

8. 

Do một sự cố trước đây, em gái tôi ngoại trừ chính mình chỉ có thể nhớ kỹ 3 người — cha mẹ cùng tôi.

Ngày nó sinh nhật 18 tuổi, tôi nói với nó: “Nếu em có người trong lòng thì hãy để người đó thay thế vị trí của anh trong lòng em.”

“Em sẽ không làm như thế.” Em gái nở nụ cười.

Hai năm sau, có một ngày, em gái dắt theo bạn trai tìm đến trước mặt tôi, khóc nức nở hỏi: “Anh trai, em là ai?”

9. Nếu em mất trí nhớ, anh có thể chờ em hay không?

Trước khi đi hẹn hò, papa nói “Con gái của ba vừa xinh đẹp, lại biết nấu ăn “

Nàng sờ sờ vết sẹo trên mặt, nghĩ mình biết nấu ăn hồi nào chứ?

Sau đó, những cuộc hẹn bắt đầu thường xuyên,

Nàng hỏi hắn, trước kia có người trong lòng sao? “Có, nàng rất xinh đẹp, lại biết nấu ăn “

Nàng bắt đầu học nấu nướng, mỗi lần cho hắn ăn hắn đều nói, “Hương vị thật giống.”

Sau đó, nàng rốt cục nổi giận .”Anh yêu em hay là yêu cô ta?”

Hắn cười, “Đứa ngốc, sau khi cô ấy bị tai nạn xe cộ mất đi trí nhớ, anh vẫn luôn ở đây chờ cô ấy.

10. Toàn bộ thế giới

Chàng cõng nàng, nàng hỏi chàng: “Có nặng lắm không?”

“Toàn bộ thế giới đều cõng ở trên lưng, nàng nói xem có nặng hay không?”

11. Em là không phải người anh muốn bảo hộ!

Chồng ở bên giường nhìn vợ sắp sinh.

Vợ hỏi chồng: “Anh hy vọng là con trai hay con gái?” -

Chồng nói: “Nếu là con trai, hai người bọn anh sẽ bảo vệ em; nếu là con gái, anh sẽ bảo hộ hai mẹ con em.”

12. 

Di động run, có một tin nhắn đến: “Tớ quyết định bày tỏ với cô ấy!”

Hắn là bạn tốt nhất của nàng, cũng là người nàng thầm yêu, “Ừm. . . Vậy cậu cố lên.”

“Tớ đứng ở trước cửa nhà cô ấy đã lâu, không dám gõ cửa.” “Can đảm lên! Tớ cổ vũ cho cậu!”

“Cậu nói xem cô ấy có đồng ý hay không?” “Tớ không biết.” Nàng buông di động, lặng lẽ rơi nước mắt.

Di động lại reo, cũng là điện thoại. Nàng tiếp. . .

“Cậu mau ra mở cửa đi, tớ vẫn không dám gõ! “

————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro