từ chap 142 đến hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

142 |

khai chiến

            BÊN TRONG ĐỊA CUNG PHỦ ĐẦY BĂNG, Man Vương một mình đứng cạnh băng quan, tay dịu dàng vuốt ve đôi má của người thương.

            Vẫn vậy, cảm giác vẫn cứ lạnh như băng.

            “Vân…”

            Man Vương buông một tiếng thở dài, mỉm cười, “Rất nhanh thôi chúng ta có thể gặp lại nhau. Ta rất nhớ ngươi.”

            Đoạn, Man Vương lại dứt tay rời khỏi gương mặt kia, cẩn thận đóng nắp quan tài lại, chậm chạp bước đi. Ông đóng cửa cung lại, thả cho tảng đá nặng ngàn cân xuống chắn lấy cửa rồi xoay người ly khai.

            Ông đi vào trong sân, đứng bên trong mái đình, nâng mắt lên nhìn trời sao, cất tiếng hỏi, “Ngươi tới đây làm gì?”

            Lời vừa nói ra chẳng bao lâu, sau lưng đã xuất hiện một người, chính là Viên Liệt.

            Viên Liệt đăm chiêu nhìn vào tấm lưng của Man Vương, khi nhác thấy mái tóc đen ngày nào đã hóa màu tro thì lại nhíu mày.

            Man Vương chậm rãi quay đầu lại, nghênh đón cái nhìn của Viên Liệt.

            Hai người lẳng lặng đứng nhìn nhau, chỉ thấy dung mạo cố nhân đã biến đổi sau hai mươi năm dài đăng đẳng.

            Viên Liệt buồn bã nhìn Man Vương. Lúc này, trước mặt ông, người kia đã không còn là một quân vương ngạo cuồng hiếu chiến khiến ai nhìn vào cũng căm hận, mà chỉ là một kẻ cô đơn, tuổi còn trẻ nhưng mái đầu đã sớm tang thương, làm cho người đối diện nhịn không được mà nhíu mày.

            Man Vương cũng quan sát Viên Liệt, người kia chẳng thay đổi gì nhiều so với năm đó, như thể chẳng hề già đi…vẫn lạnh lùng, vẫn tuấn mỹ, đến không có chút hơi ấm nào.

            Man Vương đột nhiên lại muốn thở dài….Tương Vân là người ấm áp, rất sợ lạnh, ấy vậy mà lại phải một mình nằm trong quan tài bằng băng, còn kẻ chẳng có chút hơi ấm nào như Viên Liệt lại cứ còn sống, còn cảm nhận được sự ấm áp. Lẽ là vì sao?

            “Họ Viên các ngươi còn bao nhiêu kẻ là chưa chết nửa hả?” Man Vương oán độc hỏi.

            Viên Liệt đáp, “Chỉ còn ta và Ngao Thịnh.”

            “Tại sao hắn lại họ Ngao chứ không phải là Viên?” Man Vương tựa hồ có chút khó hiểu.

            “Hắn cũng giống như ngươi, căm thù cái họ đó.” Viên Liệt hừ một tiếng.

            “Ha ha…..” Man Vương cười đến là châm chọc, “Viên Lạc đã làm chuyện gì khiến hắn mang oán hận?”

            Viên Liệt mất một lúc mới đáp, “Hại chết mẫu thân của hắn….Có lẽ là ngươi hiểu, Ngao Thịnh vốn là người rạch ròi.”

            “A….” Man Vương gật gật đầu, “Cũng khó trách tại sao Thanh lại phải lòng hậu nhân của Viên thị. Đúng là oan nghiệt!”

            “Bọn trẻ rất hợp nhau.” Viên Liệt thành thật nói, “Tương Thanh là một hài tử tốt.”

            “Đương nhiên.” Man Vương thản nhiên nói, “Thanh là con của Vân.”

            “Ngươi phải nói, may mắn y đã không được ngươi nuôi lớn.” Viên Liệt nhếch môi cười lạnh, “Cũng giống như Ngao Thịnh không được Viên Lạc nuôi dưỡng.”

Man Vương tự giễu, “Cũng phải nhỉ.”

            “Tương Thanh đã bị ngươi nhốt lại?” Viên Liệt hỏi, “Ngươi nhẫn tâm thế sao?”

            “Ta chỉ nhốt nó một đêm thôi.” Man Vương bình thản đáp, “Trẻ nhỏ không chịu nghe lời nên đành trách phạt đôi chút.”

            “Y rất giống Tương Vân.” Viên Liệt lại nói, “Rất ngoan, sao lại có chuyện không nghe lời.”

            Man Vương nhíu mày, đôi mắt chợt ánh lên vẻ đau xót, “Những khi nhìn thấy Thanh, ngươi không thấy áy náy sao?”

            Viên Liệt đăm chiêu, “Khi biết y là ai thì ta quả có chút ăn năn.”

            “Sau khi ngươi và Ân Tịch Ly rời đi, có bao nhiêu lần hai ngươi cảm thấy hối hận?” Man Vương gằn hỏi, “Có từng nằm mơ thấy lại chuyện năm đó đã giết lầm Vân?”

            Viên Liệt trầm một lúc mới đáp, “Ngươi muốn nghe lời nói thật sao?”

            Man Vương gật gật đầu.

            “Trong một hai năm đầu khi lỡ tay giết chết Tương Vân, ta luôn tự trách mình.” Viên Liệt ngữ điệu vô cùng bình thản, “Nhưng sau đó, Tịch Ly lại gặp chuyện không may, ta đã dồn toàn bộ tinh thần và thể xác vào y nên cũng phần nào quên đi chuyện trước kia. Rất nhiều lúc, ta đã nghĩ, vì đã giết lầm một người tốt như Tương Vân nên thượng đế mới trừng phạt ta. Khi đã tìm được Tịch Ly, ta liền đưa y đến một nơi thật xa nhưng vẫn không thôi lo lắng…Ở bên y ngần ấy năm, chuyện cũ cũng phai mờ….Cho đến khi ta nhận ra Tương Thanh là ai.”

            Thật lâu sau đó Man Vương mới gật gật đầu, “Nói cách khác, trên thế gian này, ngoài ta ra, đã lâu lâu lắm rồi, chẳng ai còn nhớ đến Vân nữa, phải không?”

            Viên Liệt khẽ nhíu mày, “Hiện tại, chắn chắn Tương Thanh đang rất nhớ thương cha mình.”

            “Nhưng nó lại chưa từng thật sự gặp được Vân.” Man Vương lắc đầu, “Nghĩa là, nếu ta chết đi, sẽ chẳng còn ai nhớ về Vân nữa.”

            “Ngươi có thể kể chuyện về Tương Vân cho Tương Thanh biết mà.” Viên Liệt bi sầu nói, “Để cho y nhớ về cha mình.”

            “Phải, ý kiến này không tồi.” Man Vương gật gật đầu.

            “Ngươi không hỏi ta tại sao lại đến đây ư?” Viên Liệt hỏi.

            “Ngươi đến tìm Thanh.” Man Vương chỉ đáp, “Ngao Thịnh đã đến đây rồi nhưng Thanh lại không quay về lấy một lần, điều đó đồng nghĩa với việc nó đã bị ta nhốt lại….Còn tại sao ta lại nhẫn tâm giam giữ nó, vì bởi nó đã biến được việc có lợi cho cục diện chiến tranh.”

            Viên Liệt bật cười…quả nhiên chuyện gì Man Vương cũng đều biết.

            “Ta có một việc muốn hỏi ngươi.” Viên Liệt lại hỏi.

            “Cứ nói.” Man Vương gật gật đầu.

            “Sao lại cứ nhất quyết đánh cho bằng được trận này?” Viên Liệt cau mày, “Cho dù là vì Tương Vân, ngươi cũng không cần phải khiến nhiều người hy sinh đến thế chứ!”

            Man Vương trầm mặc một lúc mới đáp, “Vân sẽ không biết được.”

            “Nghĩa là sao?” Viên Liệt khó hiểu.

            “Có biết chỗ hay ở sa mạc này là gì không?” Man Vương đột nhiên hỏi ngược lại.

            Viên Liệt ngây ra, “Là gì?”

            “Sa mạc này như một vũng lầy không đáy vậy, có thể dễ dàng nuốt chửng được rất nhiều người và không để lại chút dấu vết nào.”

            Viên Liệt chợt cảm thấy gió rét từng trận quất vào người, chằm chằm nhìn Man Vương, “Thật ra ngươi muốn làm gì?”

            Man Vương chậm rãi ngẩng đầu, hỏi Viên Liệt, “Nếu ta nói, chỉ cần ngươi tự sát, ta sẽ dừng cuộc chiến này lại thì ngươi có làm không?”

            Viên Liệt trầm mặc một lúc mới lắc đầu.

            “Sợ chết ư.” Man Vương cười gằn.

            Viên Liệt gật đầu, hỏi lại, “Nếu Tương Vân còn sống, ngươi giết Tịch Ly, ta buộc ngươi tự vẫn, ngươi có làm không?”

            Man Vương ngẩn người, gật đầu rồi lại lắc đầu, “Đúng vậy….ta không thể để Vân lại một mình.”

            “Ta cũng không bỏ được Tịch Ly.” Viên Liệt thở dài, “Ta nợ y rất nhiều, cái mạng của nửa đời sau, ta phải giữ lại để trả cho y.”

            “Ngươi quay về đi.” Man Vương dứt khoát, “Ta nói rồi, ngươi có chết cũng vô dụng, Vân sẽ chẳng thể sống lại.”

            “Ta có thể giết ngươi để dừng cuộc chiến này lại.” Viên Liệt cả quyết nói.

            “Vô dụng thôi.” Man Vương cười đáp, “Nếu giết ta mà có thể khiến chiến tranh không nổ ra thì Ân Tịch Ly đã sớm bảo ngươi động thủ rồi.”

            Viên Liệt sửng sốt.

            “Giết ta….Chiến tranh vẫn bắt đầu.” Man Vương cười, “Huống chi, Viên Liệt, ngươi giết không được ta.”

            Viên Liệt chau mày.

            “Năm đó ngươi giết không được, bây giờ lại càng không thể.” Man Vương nói vô cùng tự tin nhưng mặt lại hiển sẽ bi sầu, “Không nhớ Ân Tịch Ly đã bói gì cho ta sao? Lưỡng cốt, mệnh hung, cả đời mang tang, cô độc đến già.”

(Lưỡng cốt ý chỉ người sống dai. Còn mệnh (đại) hung là muốn nói đến số khắc chết người khác.)

            “Mệnh số có thể thay đổi.” Viên Liệt vặn lại, “Tịch Ly đã nói qua rất nhiều lần!”

            “Đúng vậy, mệnh số có thể thay đổi.” Man Vương gật đầu, “Ta cũng tin là vậy.”

            “Cho nên ngươi muốn đánh trận này?” Viên Liệt lắc lắc đầu, “Ngươi hãy nghĩ cho tường tận, có đến cả trăm cả vạn tánh mạng, ngươi không sợ trời tru đất diệt sao?”

           “Trời tru đất diệt thì đã sao?” Man Vương mắt lộ hung quang, nhìn chằm chằm vào Viên Liệt, “Ta thà rằng trời tru đất diệt, cũng muốn gặp lại Vân một lần…Viên Liệt, nếu ngươi là ta, ngươi không nghĩ thế sao?”

            Viên Liệt không đáp lời nào, chỉ thở dài bất lực –  Man Vương, vì yêu mà điên rồi.

            . . . . . .

            Tư Đồ đến sài phòng, tìm hết một lược nhưng vẫn không thấy bất kì cơ quan nào. Hắn cho tay vào lục hết cả tay áo nhưng vẫn chẳng thấy còn mảnh giấy nào khác nữa. Đoạn lại thở dài thườn thượt mà oán Hoàng tiên sinh nhà mình đến lúc cấp bách lại chẳng giúp được gì.

            Chốc sau, hắn lại điểm mồi lửa, cẩn thận tìm kiếm lần nữa, từ trong viện vào tận trong phòng.

            Bên trong sài phòng rất lộn xộn, xem ra là thường xuyên có người lui tới.

            Tư Đồ đã tìm thêm một lượt nữa nhưng vẫn chẳng phát hiện điều gì bất thường cả. Phòng ốc phủ tầng tầng bụi lại còn chất đầy những thứ dễ gây cháy. Hắn lại lướt mắt nhìn thêm một lần, mọi thứ vẫn im lìm không chút manh mối. Tư Đồ thở dài, biết thế thì đã trói gô Man Vương lại mang đi đổi với Tương Thanh rồi. Đoạn, hắn quay lưng rời đi…nhưng lại đạp phải bó củi ướt mem nằm chổng chơ dưới đất.

            Tư Đồ dừng bước, cúi đầu nhìn bó củi đã đốt dở kia, lại lấy chân chà chà nó…Bó củi rất mềm. Thường thì ở trong sài phòng chỉ dự trữ củi khô chứ ai lại đi chất củi ướt nào.

            Hắn ngồi xổm xuống, nhặt bó củi kia lên xem, lại thấy một việc hết sức quái lạ…tuy nhìn thì giống như loại than củi thông thường nhưng lại rất mềm. Đoạn hắn lại vội vàng thắp lửa lên, kiểm tra căn phòng một lượt, giật mình phát hiện tất cả số củi chất trong phòng đều ướt nhem, không một bó có thể sử dụng được.  Lúc này, Tư Đồ ta mới ngộ ra được một việc, “Khá khen lão Mãn Vương kia, chiêu này đúng độc thật, xây một cái sài phòng to như thế chỉ đế chất toàn củi ướt!”

            Nghĩ nghĩ, Tư Đồ lại dò xét xung quanh, bỗng tìm thấy một mồi lửa bị vứt trên mặt đất. Ở đầu mồi lửa có bọc vải bố, lại còn ám mùi khói, đây rõ ràng là một mồi hỏa tử đã được sử dụng. Chắn chắn ở trong căn phòng này còn có một con đường ngầm, nếu không thì sao lại có người dùng mồi lửa rồi vứt lại đây để làm gì?

            Đoạn, hắn lại nhanh chống lần những ngón tay lên trên nền đất, cẩn thận không bỏ sót một khoảnh nào…cuối cùng, tay lại lướt nhẹ qua một khe hở, cảm thấy được có luồng gió nhẹ phảng phất dưới bàn tay.

            Tư Đồ khoái chí, chẳng tìm cơ quan mở cửa mà lại lấy một hòn đá, rồi dùng nội lực đập mạnh xuống…thoáng chốc, mặt đất bị chọc thủng.

            Cúi  mắt nhìn vào bên trong cái lỗ đen vừa được khoét, tuy chỉ thấy được một mảnh tối đen nhưng lại cảm nhận được luồng gió mạnh thổi ngược lên, hắn vội vàng gọi, “Tương Thanh?”

            Rất nhanh sau đó lại nghe thấy có tiếng đáp trả yếu ớt, “Bang chủ, ở trên sàn nhà có mối kéo đấy!”

            Tư Đồ vội lùi ra sau, tìm tòi một lúc liền phát hiện ra hai vòng tròn sắt nằm dưới đất, rồi nhanh tay kéo lên, cánh cửa tiến vào bên dưới địa đạo được mở ra. Hắn nhanh phi thân nhảy vào bên trong.

            Ngay lập tức Tư Đồ liền thấy được nguồn sáng phía trước mắt. Tương Thanh như đã linh tinh được tối nay thể nào Tư Đồ cũng xuất hiện nên đã luôn giữ cho đèn sáng.

            “Bang chủ!” Tương Thanh đứng ở sau song cửa, vội gọi.

            Tư Đồ nhướng mày, thầm mắng Man Vương là lão già chết tiệt, miệng thì lúc nào cũng cam đoan yêu Tương Vân tuyệt đối ấy vậy mà lại đi nhốt con trai của người ta vào trong địa lao.

            “Không có việc gì chứ?” Tư Đồ chạy tới, kéo giật cửa nhưng nó lại chẳng mảy may di dời.

            “Cửa này được làm bằng hắc diệu thạch trộn với sinh thiết, họa may phải có thần binh diệu khí mới bổ ra được.” Tô Mẫn ở phòng bên cạnh vội nói.

            Tư Đồ giật mình lại nhìn bà, chốc sau mới cất tiếng gọi, “Cô cô.”

            Tô Mẫn thở dài, Tư Đồ vẫn nói mãi mà chẳng chịu sửa. Cơ mà cũng không trách được, Ân Tịch Ly là cha vợ vĩ đại của hắn, trong khi bà lại là muội muội kết nghĩa của ông, nên một tiếng cô này, hắn gọi cũng chẳng có gì sai cả.

            “Muốn thần khí có thần khí.” Tư Đồ vội lấy Hắc Kim Hầu trong áo ra, vừa định bổ lên cửa thì Tương Thanh lại nói, “Bang chủ, tôi không thể đi, ngài hãy đưa Nam Vương đi đi, bà ấy có chuyện quan trọng cần nói cho mọi người biết.”

            Tư Đồ nhướng mày, chẳng nói hai lời mà bổ phá cửa lao của Tương Thanh ra, “Lời ngươi nói thì không tính, của ta mới tính.” Đoạn lại phá luôn cánh cửa đang vây nhốt Tô Mẫn, “Đi thôi.”

            “Đợi đã.” Tương Thanh bị Tư Đồ túm ra ngoài, vội giữ tay hắn lại, “Phải một thời gian nữa tôi mới quay về được.”

            Tư Đồ quay đầu lại, nghiêm giọng nói, “Đại quân của Ngao Thịnh đã tiến đến cửa rồi, hắn nhớ ngươi cũng muốn điên rồi. Ngươi phải về liếc hắn một cái chứ!”

            Tương Thanh nhíu mày, “Tôi cũng rất muốn quay về, nhưng không phải là bây giờ.”

            “Khi nào thì ngươi lại lằng nhằng như thế hả?” Tư Đồ véo tai Tương Thanh, “Trước đây, ông đây đã dạy ngươi thế nào, sống phải nghĩ cho mình nhiều một chút, ngươi cần gì phải lo người khác sống chết thế nào?”

            Tô Mẫn mặt đầy bội phục nhìn Tư Đồ, Tương Thanh nghe đâu là từ tấm bé đã đi theo lưng Tư Đồ và Mộc Lăng rồi. Bà đã có cơ hội lĩnh giáo Mộc Lăng, so ra thì còn không nói lý lẽ hơn cả Tư Đồ. Nhưng lạ thay, Tương Thanh tính cách thế nhưng lại phúc hậu, không học theo thói xấu của hai tên ma đầu này.

            “Man Vương muốn mười vạn binh mã Man Quốc chôn cùng năm mươi vạn tướng sĩ Thịnh Thanh. Binh lính của ông ta đều là cảm tử quân, bị khống chế bằng dược vật.” Tương Thanh vội vã giải thích, “Tôi là vì bản thân và Thịnh Nhi nên mới muốn ở lại ngăn cho chiến tranh đừng diễn ra, để toàn quân không bị diệt. Vạn người bỏ mạng vô nghĩa, trận này có thế nào cũng chẳng thế đánh được!”

            Tư Đồ mặt mày như méo mó đi, “Man Vương điên à? Mắc chứng gì lại muốn kéo nhiều người chôn cùng như thế chứ?”

            Tương Thanh lắc lắc đầu, “Bang chủ, ngài mau đưa Nam Vương đi đi! Để bà ấy có thể giúp Mộc Lăng tìm ra giải dược cứu trị cho những binh lính kia…còn nữa, nhớ bắt một hai gã quan binh về.”

            “Đúng ha, Mộc Lăng còn dặn ta phải mang gạch về cho hắn nữa.” Tư Đồ suýt nữa đã quên.

            “Đi nhanh đi.” Tương Thanh nhanh giục giã, “Nói với Thịnh Nhi rằng, ráng nhẫn nại thêm chút nữa. Hắn nhất định sẽ hiểu mà!”

            Tư Đồ vô lực nhìn Tương Thanh, “Ai…Đúng là hết cách với ngươi luôn.” Đoạn lại nhớ ra gì đấy, thò tay vào trong ngực áo lấy một vật ra đưa cho y.

            “Vậy là sao?” Tương Thanh cúi đầu nhìn đoạn cửu tiết tiên làm bằng thiết đen trong tay mình.

            “Ngươi không phải thích dùng cửu tiết tiên sao?” Tư Đồ nói, “Khi đi ngang Nam Hải, ta có nhờ một lão nhân giỏi về thần binh dùng thiết đen làm cho ngươi đấy.”

            Tương Thanh nhìn đoạn cửu tiết tiên, yêu thích đến chẳng muốn rời tay, vui vẻ cười đáp, “Cám ơn bang chủ.”

            Tư Đồ nhướng mày nhìn y, “A…Còn cười tươi được như thế nữa. Đúng là có tiến bộ nha!”

            Tương Thanh thoáng ngượng ngùng, “Bang chủ, ngài có thể giúp tôi chuyện này không?”

            “Nói đi.” Tư Đồ gật đầu.

            Tương Thanh bước đến thì thầm vài tai Tư Đồ.

            Tư Đồ khó hiểu, hỏi, “Tại sao?”

            Tương Thanh nói, “Là ta nợ hắn, cũng nên trả rồi.”

            Tư Đồ gật đầu, “Cứ giao cho ta!”

            Tương Thanh cảm kích mỉm cười.

            Tư Đồ thở dài, vỗ vỗ vai y, “Bảo trọng! Nếu ngươi mà có bất trắc gì, Tứ Nương sẽ khóc đến chết đi sống lại đó.”

            “Tôi biết mà.” Tương Thanh gật đầu, Tư Đồ vội kéo Tô Mẫn, phi thân bay ra khỏi sài phòng

            Tô Mẫn quay đầu lại căn dặn Tương Thanh, nói, “Đừng quên chúng ta đã có ước định. Ta sẽ chờ ngươi và Ngao Thịnh thu xếp giúp ta chuyện trăm năm đấy!”

            Tương Thanh có chút giật mình, “Nhất định rồi!”

            Khi chạy ra bên ngoài, Tư Đồ hội ngộ Viên Liệt rồi giao Tô Mẫn lại cho ông. Đoạn, hắn lại xông vào quân doanh, tóm lấy hai gã quan binh, tiện tay còn thấy thêm vài viên gạch nữa về…Những kẻ ở trong lều trại, chẳng tên nào là có phản ứng gì, chẳng khác gì một khúc gỗ cả.

            Tư Đồ âm thầm nhíu mày, tự hỏi —— Chúng mi là người hay quỷ vậy?!

            . . . . . .

            Tương Thanh lặng lẽ đứng bên bờ sông nhìn dòng nước chìm trong đêm đen….Bốn bề bị vây trong hầm kín, gió lùa vào đánh vào vách tường vang vọng ra như thể tiếng gầm của dã thú nghe đầy bi thương. Một mình đứng lắng nghe chẳng hiểu sao thấy hoang liêu quá đỗi.

            “Đi lên đi.” Đúng lúc này, trên mặt đất lại truyền đến tiếng nói của Man Vương, “Ở dưới không lạnh sao?”

            Tương Thanh nhìn lên trên, đoạn lại nhảy lên.

            “Tư Đồ thực có tài a.” Man Vương cười khẽ, “Vậy mà cũng tìm ra?”

            “Một mình Tư Đồ thì không có gì đáng ngại, đáng ngại chính là sau lưng huynh ấy còn có một Hoàng Bán Tiên.” Tương Thanh thản nhiên nói.

            “Phải…Cũng giống như năm đó Viên Liệt dẫn theo Ân Tịch Ly cuồng ngạo trên chiến trường, thiên hạ vô song phải không?” Man Vương gật đầu, “Quả nhiên cha nào con nấy, rất có khiều hại nước hại dân.”

            Tương Thanh bất mãn nhìn Man Vương, ông lại lắc đầu cười, “Ta bị hai tên kia gây khó dễ gần như cả đời. Cha ngươi thì bị Viên Liệt giết, mới nói họ có vài câu vậy mà ngươi đã trừng mắt lườm ta?”

            Tương Thanh buồn tủi cúi đầu.

            “Mau đi chuẩn bị đi.” Man Vương lại nói.

            “A?” Tương Thanh khó hiểu ngẩng đầu nhìn ông.

            “Nếu nơi đó có Tô Mẫn, còn có cả thần y….trong khi ta lại chỉ có một mình ứng phó.” Man Vương bình tĩnh nói, “Lập tức khai chiến.”

            . . . . . .

            Tư Đồ mang Tô Mẫn về, nhưng lại chẳng thấy dáng Tương Thanh, lời giải thích còn chưa nói thì Ngao Thịnh đã thấu hiểu hỏi lại, “Tình thế xem ra thực nghiêm trọng. Thanh muốn ngăn cản chiến sự sao?”

            Tư Đồ vô cùng thích thú mà gật đầu. Cho nên mới nói, chỉ cần hai người tâm ý tương thông thì sẽ chẳng có hiểu lầm gì, còn tình nhân mà cứ hay tiếng gà lời vịt thì không nên trách thiên ý trêu ngươi, chỉ nên oán đã không đủ tin tưởng nhau.

            “Man Vương muốn thế nào?” Mộc Lăng hỏi.

            “Ý của hắn là muốn tất cả binh mã Thịnh Thanh cùng toàn bộ nhân mã Man Quốc đều phải bỏ mạng trong sa mạc này, còn bảo là sa mạc như vùng lầy không đáy.”

            Viên Liệt vừa dứt lời, Ân Tịch Ly đã đứng như trời trồng ra. . . . . .

            “Có chuyện gì vậy cha?” Tiểu Hoàng lo lắng hỏi.

            “Có phải Man Vương còn nói hắn là lưỡng cốt, mệnh hung, cả đời mang tang, cô độc đến già.” Ân Tịch Ly vội hỏi hỏi.

            Viên Liệt gật đầu, “Phải…Nhưng sao?”

            “Ngàn người chết, mệnh số đổi. Vạn người vong, kiếp số tẩy tẫn. Mười vạn người mất, cửa ngục mở. Trăm vạn người đi, vong hồn trở về….” Ân Tịch Ly lẩm nhẩm không ngừng, lại còn liên tục cau mày lắc đầu, “Man Vương hắn điên rồi, hắn muốn thay đổi số mệnh, thà rằng vạn kiếp bất phục, cũng muốn kéo Tương Vân trở về!”

143 | Kẻ điên

            HAI TIẾNG “KHAI CHIẾN” của Man Vương khiến lòng Tương Thanh không khỏi run lên, vội vã túm lấy vai Man Vương, nói như vai nài, “Đừng đánh nhau mà!”

            Man Vương có chút sửng sốt trừng mắt nhìn y.

            “Tôi xin ông đó. Đừng đánh nhau. Tôi và ông sẽ cùng đi tìm Cõi Yên Vui.” Tương Thanh thành khẩn nói, “Cha sẽ không muốn ông làm chuyện ngu xuẩn thế này đâu.”

            Man Vương dõi mắt nhìn Tương Thanh một lúc rất lâu, tình cảnh này quá đỗi quen thuộc. Năm đó, khi ông và Viên Liệt giao chiến, Tương Vân cũng van nài ông như thế….Tiếc là ông không hề lắng nghe, sau đó thì Tương Vân một đi không về nữa. Bây giờ, tình cảnh năm xưa lại lần nữa tái diễn, ông có còn gặp lại được người kia không?

            Man Vương khó khăn nặn ra một nụ cười, vươn tay sờ đầu Tương Thanh, “Ngoan…đến trông cha ngươi một chốc đi. Mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”

            “Tôi không đi!” Tương Thanh lắc đầu, “Tôi cũng không để cho ông đi đâu. Ông giết nhiều người như thế, là muốn cha cùng ông vạn kiếp bất phục sao? Sao ông lại nhẫn tâm như vậy?”

            Man Vương nhẹ nhàng nắm lấy tay Tương Thanh, rịt tay y ra khỏi vai áo mình, “Ta không thể không đi. Mau đến trông cha ngươi thay ta. Vân một mình sẽ rất lo lắng đấy. Nếu ta lỡ có chết đi thì nhớ nhặt xác ta về. Còn nữa, đừng quên ước định giữa chúng ta.” Rồi xoay người đi mất.

            Tương Thanh ngây ngốc đờ người ra. Đến khi giật mình lại thì Man Vương đã bay lên trên đỉnh thành, lấy còi thổi, ra lệnh xuất quân…Chốc sau, cả một đội quân bất động bỗng khởi động thân mình, rồi nhất tề nhịp nhàng bước đi.

            Tương Thanh nhíu mày, dù có là binh lính được huấn luyện cẩn mực tới đâu thì cũng chẳng đạt đến sự thống nhất như thế này.

            Lúc này, lại bỗng nghe thấy tiếng rủa xả chát chúa. Viên Khả từ xa chạy tới hỏi như tát nước vào mặt Man Vương, “Ông đang là cái quái gì vậy?”

            Man Vương lạnh lùng đáp, “Khai chiến.”

            “Không được. Vẫn còn chưa hoàn thành! Đám binh lính này chỉ biết phục tùng chứ chẳng biết động não tí gì cả.” Viên Khả lo lắng nói, “Còn chút nữa mới xong. Đợi thêm ba ngày nữa đi!”

            Man Vương lắc lắc đầu, “Lập tức xuất binh.”

            “Nhưng mà….” Viên Khả vừa định phản bác, Man Vương liền đanh mặt nhìn gã, vung tay xuất ra một chưởng…gã ta bị ánh mắt sắc lạnh kia dọa cho xanh mặt, lại còn bị chưởng phong đánh văng ra thật xa.

            Gã cố sức bò dậy. Man Vương phi người nhảy khỏi đỉnh thành, ra lệnh, “Khai chiến!” rồi rời đi mất.

            Lúc này, Tương Thanh tuy cảm thấy mọi thứ vô cùng hỗn loạn, nhưng ít ra vẫn thấy được chút hy vọng sau lời nói của Viên Khả. Thuốc vẫn còn chưa luyện thành, binh lính chỉ biết phục tùng chứ chẳng hề biết suy nghĩ.

            Viên Khả đứng dậy, căm phẫn nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa của Man Vương.

            Tương Thanh nhíu mày, cảm thấy như có điều chẳng lành sắp xảy đến.

            Tuy rằng mười vạn đại quân hành quân theo hàng theo lối, lại được huấn luyện nghiêm khắc, nhưng lại chẳng thể lập tức giao chiến được. Tương Thanh biết mình còn nửa canh giờ nữa mà thôi….Nhưng liệu rằng, trong khoảng thời gian ít ỏi này, y có thể thay đổi được toàn cục hay không đây? Hơn nữa, kẻ giữ vai trò quan trọng trong chuyện này lại chính là Viên Khả.

            Tương Thanh lặng lẽ nhảy lên đầu tường, âm thầm đi theo Viên Khả vào trong biệt viện của gã.

. . . . .

            Mộc Lăng đem hai gã quan binh cùng số gạch Tư Đồ mang về ném vào trong lều riêng, cùng Tô Mẫn nghiên cứu giải dược. Những người còn lại thì ở trong quân trướng tiếp tục bàn bạc đối sách.

            Ân Tịch Ly nói với Ngao Thịnh, “Chưa tới nửa canh giờ, Man Vương sẽ kéo quân đến đây. Trận này hết sức nguy hiểm!”

            Ngao Thịnh khẽ cau mày, vừa thấy lo lắng vừa phấn khích. Hắn chỉ mong nhanh nhanh kết thúc trận chiến này rồi đưa Tương Thanh rời khỏi đây.

            “Chúng ta phải đánh trận này thế nào đây?” Tiểu Hoàng hỏi Ân Tịch Ly, “Mấy trăm vạn người phải thương vong, hy sinh thật quá lớn.”

            “Có một biện pháp.” Ân Tịch Ly đáp.

            “Là gì?” Tư Đồ nhìn cha vợ mình đầy mong mỏi.

            Ân Tịch Ly bật cười, “Chạy!”

            “Cái gì?” Ngao Thịnh trợn to mắt ra ra nhìn.

            Tước Vĩ ngồi ở bên cãnh bỗng vỗ tay ha ha cười, “Đúng vậy đúng vậy nha! Thiệt là thông minh hết sức!”

            Cả nhóm khó hiểu hỏi, “Phải chạy thế nào?”

            Ân Tịch Ly đáp, “Không phải là cùng nhau bỏ trốn. Mà là lùa đám quân lính vô tri kia vào bẫy.”

            Mọi người vỡ lẽ ra.

            “Cái bẫy kia chính là….” Tần Vọng Thiên bừng tỉnh nói, “Bên trong sa mạc nơi nơi đều là bẫy rập. Chỉ cần lừa chúng vào trong vòng vây thì chúng sẽ chẳng cách nào phản kháng được, sau đó sẽ cho chúng giải dược.”

            “Đúng vậy!” Ân Tịch Ly gật đầu, “Rất đơn giản, tất cả quân lính đó đều bị Man Vương khống chế, nên chẳng còn chút trí óc nào. Nói cách khác là chúng chỉ biết rượt đuổi chúng ta.”

            Tất cả cùng gật gù.

            “Chúng ta có thể dẫn họ vào trong những vòng vây khác nhau!” Tiểu Hoàng lên tiếng, “Cho dù Man Vương có phát hiện cũng khó lòng điều quân. Trong khi đó, ta lại quá rành rẽ về địa hình nơi này, đâu có giăng bẫy, đâu không. Ta chỉ cần làm tốt việc dương đông kích tây này, giam hãm nhóm quân kia lại thì sẽ có được vài ngày để phân thắng bại.”

            “Mộc Lăng hẳn có thể tìm ra được thuốc giải trong vòng một ngày.” Ngao Thịnh góp lời.

            Cả nhóm giương mắt lên nhìn. Tần Vọng Thiên cười tán thành, “Đương nhiên. Nếu không thì sao Man Vương lại hấp tấp khai chiến đến thế cơ chứ?”

            Lúc này, Văn Đạt vốn đang làm chân phụ việc trong lều riêng của Mộc Lăng bỗng vội vã chạy vào bẩm báo, “Hoàng Thượng, Mộc thần y nói, mọi người hãy ráng cho ngài ấy một ngày thôi là có thể chế ra được thuốc giải!”

            Ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

            “Lập tức đi chuẩn bị!” Ngao Thịnh phân phó.

            “Tuân mệnh!” Các tướng lãnh mau mắn phân công nhau hành động.

            Mọi người người thì kích động người thì hưng phấn, duy mỗi Ân Tịch Ly là não nề tâm sự.

            Tước Vĩ cau mày hỏi, “Ngươi lại đang lo lắng gì nữa?”

            Ân Tịch Ly cười nhẹ, “Ta không dám nghĩ suy nghĩ quá nhiều.”

            “Sao lại không dám?” Tước Vĩ hỏi.

            “…Bởi vì mỗi lần đều trở thành sự thật.” Ân Tịch Ly mặt mày nhợt nhạt, “Thần cơ diệu toán phiền phức nhất chính là điều này.”

            Tước Vĩ cười ruồi, “Người tính không bằng trời tính. Cả đời nhiều khi sẽ có lúc tính sai.”

            Ân Tịch Ly nheo mắt lại nhìn lão, lão lại chỉ bật cười nói tiếp, “Quên là ở Man Quốc vẫn còn một Tương Thanh sao.”

            Ân Tịch Ly chợt chấn động, đôi ngươi tăm tối như lóe lên ánh sáng.

            Tước Vĩ phe phẩy chiếc quạt, “Tiểu Ân Tử, bói một quẻ mạng số cho ta đi.”

            Ân Tịch Ly nhíu mày, “Ông đã qua bách tuần, bói kiểu gì cũng phải giảm thọ thôi, mà nghĩ coi, ông còn bao nhiêu tuổi nữa để giảm được?”

            Tước Vĩ ha ha cười, “Lời ngươi nói đâu nhất thiết đúng. Hơn nữa, ta đây cũng sống hơn trăm năm rồi, cũng đến lúc nhường đất lại cho lũ trẻ. Mau mau bói cho ta đi!”

            Ân Tịch Ly hỏi bát tự của lão, dùng ngũ hành mệnh cách để bói…..Nhưng quẻ vừa gieo, mặt mày lại xám tựa tro, lo lắng nhìn Tước Vĩ.

            “Chừng nào?” Tước Vĩ bình thản cười hỏi.

            “Năm….Sang năm….” Ân Tịch Ly hai mắt đỏ lên.

            Tước Vĩ sảng khoái cười, “Chết thế nào?”

            Ân Tịch Ly lại tính, tính xong lại kinh ngạc nhìn lão nhân gia.

            “Nói đi chớ.” Lão nhân cười.

            “Umm…Mỉm cười mà chết.” Ân Tịch Ly đáp, “Cùng oan gia của ông đồng táng.”

            Lão nhân vừa lòng gật đầu, “Nói vậy là ta không chết trong trận chiến ngày mai? Hay hiểu theo nghĩa khác, quân ta sẽ thắng chứ không thua!”

            Ân Tịch Ly sửng sốt giương mắt nhìn.

            Ở ngoài cửa, Ngao Thịnh khẽ nhíu mày.

            “Ông dở hơi à!” Ân Tịch Ly nhảy dựng lên mắng, “Ông vốn có thể sống thêm ít nhất là hai năm nữa, nhưng vì muốn làm yên lòng bọn ta mà tự rủa mình chết nhanh một năm?”

            “Ai cha, với một lão già sống hơn trăm năm dài như ta thì sống thêm một năm hay sống ít một năm có gì là khác đâu.” Tước Vĩ cười đáp, xoay người lại nói với tên đang đứng tựa cửa lo lắng kia, “Nhãi ranh, nhớ cho kĩ đó, muốn lão già đây mỉm cười xuống suối vàng thì cả ngươi lẫn đám kia phải biết chăm sóc ta tử tế cho đến lúc ta lâm chung nha.”

            Ngao Thịnh cắn răng, sau một lúc lâu mới bật ra được một câu, “Chắc chắn là thế!”

            . . . . . .

            Tương Thanh âm thầm theo dõi Viên Khả vào đến biệt viện gã, chỉ thấy gã phẫn nộ mắng mỏ, “Khốn kiếp! Lão già ngu ngốc ngươi! Nếu đã vậy thì đừng oán ta. Dù sao thì các ngươi đều phải chết! Hahaha đều phải chết!”

            Tương Thanh khẽ nhíu mày, nếu nói Man Vương vì yêu mà điên thì Viên Khả lại vì hận mà điên, đến mức đã hóa thành dã quỷ!

            “Hừ!” Viên Khả lấy mồi lửa từ trong áo ra, suy tính một hồi lại bỏ vào phòng. Vì chỉ còn lại một tay nên hành động không mấy thuận tiện mà lôi một túi vải thật to ra. Tương Thanh khẽ nhíu mày nhìn hắn mở cơ quan nằm bên dưới sàn nhà lên, ném túi vải kia vào trong rồi cũng thả người nhảy xuống.

            Tương Thanh nheo mắt lại, nghĩ nghĩ, rồi quay trở về sài phòng, lặng lẽ mở ra sàn nhà, nhảy xuống bên dưới.

            Tuy y nhìn không ra phương hướng nhưng vẫn lần mò bước đi. Được mộc lúc lại nghe thấy tiếng nói oang oang của Viên Khả.

            Tương Thanh nấp sau một trụ đá to, nghe Viên Khả không ngừng trù oán, “Ta nổ chết các ngươi! Ta nổ chết tất cả các ngươi! Tất cả các ngươi sẽ chôn thây trong sa mạc, mãi mãi không thể thoát ra. Hahahahahahahah!”

            Tương Thanh bất an nhíu mày….Vậy là, Viên Khả đang dựng bẫy muốn cho nổ tung cả Man Quốc? Nói cách khác….gã xác định Thịnh Thanh sẽ thắng? Nếu không sao lại muốn phá tung tòa thành này?

            Viên Khả vất vã thiết lập đường dẫn và thuốc nổ một lúc lâu mới bố trí hết số hỏa dược ra khắp địa đạo này….Đúng lúc này, phía bên trên đã réo rắt tiếng trống quân.

            Tương Thanh cau mày.

            Viên Khả lại cười to man rợ. Bên trong địa đạo hoang vắng này, tiếng cười của gã bỗng trở nên rùng rợn tàn ác đến không diễn tả nổi.

            Lúc sau, Viên Khả quay trở lại mặt đất.

            Tương Thanh lập tức chạy ra khỏi sài phòng, vừa lúc đụng phải Hạ Lỗ Minh.

            Chỉ thấy Hạ Lỗ Minh mặt đầy lo lắng, đến khi nhìn thấy Tương Thanh rồi mới nhẹ nhõm thở ra, “Ta còn lo là ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi…Sao ngươi không trở về bên kia?”

            Tương Thanh lắc đầu, nhìn trái phải rồi nói nhỏ vào tai gã.

            Hạ Lỗ Minh nhíu mày cười lạnh, “Viên Khả này cũng điên rồi.”

            “Bên ngoài thế nào?” Tương Thanh hỏi.

            Hạ Lỗ Minh đáp, “Đại quân đã tập kết xong, ngươi nghĩ còn có thể thế nào nữa?”

            Tương Thanh đắn đó, “Ta nghĩ trong vòng một ngày Mộc Lăng sẽ tạo ra được thuốc giải.”

            Hạ Lỗ Minh nhướng mày, “Ý ngươi là Viên Khả chỉ là kẻ ba hoa bất tài? Thuốc này hắn đã tốn đến mấy năm liền để bào chế đấy.”

            Tương Thanh mỉm cười, “Không phải gã bất tài mà vì Mộc Lăng tài giỏi hơn!”

            Hạ Lỗ Minh cười, “Tự tin thế sao?”

            “Nếu không thì sao Man Vương lại chẳng thể đợi thêm dẫu chỉ một khắc?” Tương Thanh hỏi lại, “Huống chi còn có người nắm rất rõ về cách bào chế thuốc là Tô Mẫn. Đừng quên Tô Mẫn cũng là một cao thủ dùng độc.”

            Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, “Ngươi muốn ta làm gì?”

            Tương Thanh nhíu mày nhìn gã, “Ngươi chịu giúp ta?”

            Hạ Lỗ Minh đăm đắm nhìn y một lúc lâu mới đáp, “Ta còn có thể chết vì ngươi nữa kìa.”

            Tương Thanh lòng lại dâng lên chua xót, nhưng đây chẳng phải lúc khuyên ngăn hắn, chợt lại nhác thấy Vạn Qua đang đứng ở phía xa, mặt mày buồn bã xen lẫn bất cam nhìn về phía này.

            Tương Thanh càng thấy khó chịu, bỗng nảy ra ý hỏi, “Chả phải ngươi bảo cũng không hẳn là không có cảm giác gì với Vạn Qua sao?”

            Lời y vừa dứt, Vạn Qua đã mặt đầy chờ mong ngóng nhìn Hạ Lỗ Minh.

            Hạ Lỗ Minh do dự một chút…Thật lâu sau lại khe khẽ thở dài, hoàn toàn không phủ nhận. Tương Thanh liếc thấy Vạn Qua mắt đã ươn ướt đỏ, mặt mang đầy ý cười, bè vươn một bàn tay lên nói với Hạ Lỗ Minh, “Ta và ngươi sẽ đập tay thề. Nếu trận này qua đi, chúng ta đều còn sống, ngươi sẽ mang hắn ta đi, cùng nhau bắt đầu lại lần nữa. Ha ta sẽ không nợ nần nhau điều gì. Mãi mãi không gặp lại!”

            Hạ Lỗ Minh nhìn y một lúc lại gật đầu, vươn tay đập tay với Tương Thanh, “Được! Một lời đã định!”

            Đoạn, Tương Thanh lại nói, “Giúp ta chuyện này!”

            Hạ Lỗ Minh kề người đến sát gần vào y. Tương Thanh thì thầm vài câu, gã gật gù như đã rõ.

n:ju�n"yt@���fy:inter-ideograph;line-height:18.0pt; background:white;vertical-align:baseline'>

            “Man Vương muốn thế nào?” Mộc Lăng hỏi.

            “Ý của hắn là muốn tất cả binh mã Thịnh Thanh cùng toàn bộ nhân mã Man Quốc đều phải bỏ mạng trong sa mạc này, còn bảo là sa mạc như vùng lầy không đáy.”

            Viên Liệt vừa dứt lời, Ân Tịch Ly đã đứng như trời trồng ra. . . . . .

            “Có chuyện gì vậy cha?” Tiểu Hoàng lo lắng hỏi.

            “Có phải Man Vương còn nói hắn là lưỡng cốt, mệnh hung, cả đời mang tang, cô độc đến già.” Ân Tịch Ly vội hỏi hỏi.

            Viên Liệt gật đầu, “Phải…Nhưng sao?”

            “Ngàn người chết, mệnh số đổi. Vạn người vong, kiếp số tẩy tẫn. Mười vạn người mất, cửa ngục mở. Trăm vạn người đi, vong hồn trở về….” Ân Tịch Ly lẩm nhẩm không ngừng, lại còn liên tục cau mày lắc đầu, “Man Vương hắn điên rồi, hắn muốn thay đổi số mệnh, thà rằng vạn kiếp bất phục, cũng muốn kéo Tương Vân trở về!”

            “Ta đi tìm Man Vương, chúng ta chia nhau ra hành động!” Tương Thanh nói xong lại chỉ tay về phía Vạn Qua, “Dẫn hắn đi cùng!”

            Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, Tương Thanh rời đi, vội vã tìm Man Vương.

            Hạ Lỗ Minh cũng quay người lại, đi tới cửa, chỉ thấy Vạn Qua đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau một lát, Hạ Lỗ Minh hỏi hắn, “Có đi hay không?”

            “Đi.” Vạn Qua nhanh nối chân Hạ Lỗ Minh ra ngoài, bỗng túm lấy tay áo gã, “Nè.”

            Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn hắn.

            Vạn qua do dự một chút, “Chúng ta…cố gắng mà còn sống nhé!?”

            Hạ Lỗ Minh sửng sốt ngây ra, rồi đột nhiên lại hé miệng cười, gật đầu, kéo tay hắn, cùng nhau rời đi.

            . . . . . .

            Tương Thanh đi đến tường thành phía ngoài Man Quốc, nhìn thấy Man Vương đang đứng ở pháo đài cao nhất, vừa định phi thân bay lên lại nghe thấy tiếng mèo kêu. Cúi đầu nhìn xuống, thấy Miêu Ô chẳng biết từ đâu mò đến, cọ cọ lấy chân mình.

            “Miêu Ô!” Tương Thanh vừa mừng vừa sợ, ôm lấy mèo nhỏ, “Thiếu chút nữa là quên luôn ngươi rồi!”

            Miêu Ô ngoan ngoãn cọ đầu vào tay Tương Thanh. Y nhanh chóng bỏ nó vào trong ngực áo, vỗ về đầu mèo, “Chúng ta cùng chờ Thịnh Nhi đến đón về nhà nhé.”

            “Meo~” Xem như là gật đầu đồng ý.

            Tương Thanh bay lên trên đỉnh thành, đứng ở phía sau Man Vương, “Có thể sẽ có chuyện xấu đấy.”

            Man Vương khẽ sửng sốt, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn y, chỉ nhìn hàng hàng quân binh thẳng tắp đi ra khỏi cổng thành. Tương Thanh cũng cúi đầu nhìn theo, thấy đội quân này chẳng khác gì rối gỗ, không chút phản ứng, chỉ biết tuần tự tiến về phía trước.

            Tương Thanh phóng mắt nhìn sang phía bên kia….nhác thấy quân doanh của Ngao Thịnh cũng đã có động tĩnh. Cơ mà, người lại không tiến về phía trước, lại chỉ thụt mạng lùi ra sau, như thể đang bỏ của chạy lấy người vậy.

            Lúc đầu, y có chút kinh ngạc nhưng lúc sau lại bật cười.

            Man Vương cũng ngạc nhiên chẳng kém, thoáng, sắc mặt lại trở nên vô cùng kém. Suýt chút nữa y đã quên đối phương còn có một thần cơ diệu toán Ân Tịch Ly. Ngày xưa, ông cũng phải nhiều lần xấc bấc xang bang vì chiến thuật của lão hồ ly kia.

            Đội quân vô tri một đường đuổi theo Thịnh Thanh. Nhưng được một đoạn thì quân Thịnh Thanh lại rẽ hướng, chia ra thành nhiều nhóm, chừa lại một khoảng đất trống rỗng.

            Man Vương khẽ nhíu mày, vội huýt còi, đoàn quân con rối lập tức dừng bước.

            Nhưng nhóm quân này chỉ đứng yên ở trạm gác được một chốc lại như nổi điên mà đuổi theo ra bãi đất trống kia…Quân Thịnh Thanh chợt quay đầu lại, bao vây lấy đoán quân con rối. Lúc nãy, ba cánh quân của Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa cùng Vương Hi lại không ngừng trêu chọc rối binh, khiến cho chúng không thể nào đuổi theo được. Bốn bề giằng co, ván cờ bỗng chốc hóa thành tử cục.

            Ngay tại phía sau, trên cầu Song Hồng chợt vang lên giọng nói, “Man Vương!”

            Tuy cách nhau xa đến như vậy nhưng âm thanh lại rõ ràng đến lạ. Như vậy có thể thấy được người nói có nội lực vô cùng cao thâm. Tương Thanh vui mừng nhận ra, tiếng nói ấy là của Ngao Thịnh.

            Đã lâu rồi không nghe thấy giọng nói kia, Tương Thanh thấy như có thứ gì đó trong ngực mình đang trỗi dậy, nên cố sức vểnh tai lên lắng nghe, còn sợ mình sẽ bỏ qua âm tiết nào đó.

            Ngao Thịnh đứng ở cầu Song Hồng, Tư Đồ và Tần Vọng Thiên chia ra đứng ở hai bên trái phải, hai tay dán vào lưng hắn, giúp hắn tăng thêm phần nào nội lực, để âm thanh có thể truyền đi xa hơn rõ hơn, khiến cả sa mạc đều có thể nghe được.

            “Đầu hàng đi!” Ngao Thịnh hô, “Ngươi thua là chuyện chẳng cần bàn cãi”

            Đồng thời, vạn đại quân sau lưng hắn cũng đồng lòng hô hào, “Đầu hàng đi! Đầu hàng đi!”

            Man Vương nhìn đám quân đang không ngừng giằng co phía xa kia mà cất cao giọng cười. Đoạn lại ngưỡng mặt thở dài với trời cao, buồn bã nói, “Tại sao? Sao ông lại nhẫn tâm với Vân như thế? Ông có mắt không? Sao không chịu ngó xuống mà coi?”

            Tương Thanh đứng ngay phía sau Man Vương, lòng từng trận từng trận chua xót. Man Vương có khác nào một cánh chim lẻ loi, đau đớn ôm chiếc cánh đã gãy nát, sống qua từng ngày bất lực bi thương.

            Ngay lúc này, bên trong chính điện của Man Quốc bỗng vang lên âm thanh vô cùng bén nhọn.

            Tương Thanh sửng sốt.

            Đám quân con rối bỗng dừng bước, nhất tề quay đầu, chuyển hướng đi về phía Vân Thành, miệng không ngừng gào, “Giết Giết!”

            “Nguy rồi!” Tương Thanh lập nhận ra, “Là Viên Khả đang giở trò!” Tương Thanh hối hận vì sao khi nãy không giết quách gã đi.

            “Cách này cũng không tồi.” Man Vương bỗng bật cười, quay đầu nhìn Tương Thanh, “Mười vạn đại quân xung phong liều chết trở về, nếu ngăn không được chúng, tánh mạng của ngươi khó mà bảo toàn, Ngao Thịnh sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu!”

            Tương Thanh hai mắt trợn to…Trong đầu chỉ còn ôm mỗi một hy vọng  —— Hạ Lỗ Minh, ngươi phải nhanh lên!

            Cùng lúc, phía bên kia chiếc cầu, Ngao Thịnh lớn tiếng hạ lệnh, “Đuổi giết quân Man Quốc! Không được để chúng quay lại Vân Thành!”

            Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa cùng Vương Hi đều là kỵ tướng, vội vã dẫn quân đuổi theo đoán quân con rối, quyết chí không để chúng có đường trở lại.

            Man Vương rút trường đao cắm dưới đất lên, nói, “Đừng tham gia vào. Đến chỗ cha ngươi đi!”

            “Đợi đã!” Tương Thanh vội ôm lấy Man Vương nhưng ông lại hất y ra, căn dặn, “Đừng quên ước định giữa chúng ta!” rồi nhảy ngay xuống thành, một mình cầm đao, giết những quân lính vô tri đang rệu rã về thành.

            Tương Thanh cố gào rít gọi tên Man Vương nhưng ông vẫn chẳng nghe thấy. Tình thế thoáng chốc liền xoay chuyển chẳng ai ngờ.

            Tương Thanh cố giữ mình phải bình tĩnh….nhủ rằng, Thịnh Nhi và Ân Tịch Ly chắc chắn đoán biết được kế hoạch của Viên Khả, hơn nữa nơi đây vẫn có có y. Thịnh Nhi sẽ tin vào khả năng của y. Mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được. – Đoạn, y lại bay khỏi thành trì, vội vã quay về biệt cung.

144 | Cùng đến Cõi Yên Vui

            VƯƠNG TRUNG NGHĨA dẫn theo mười vạn nhân mã của gã, truy đuổi theo đám quân đầu gỗ này. Vốn gã chẳng muốn làm theo chiến thuật của Ân Tịch Ly tí ti nào. Tại sao ư? Thắng trận là một chuyện, hả giận lại là chuyện khác. Thắng trận để sống. Hả giận để hả hê sống. Với hắn, thắng mà phải mang uất ức thì cũng chả nghĩa lý gì.

            Đối với chiến dịch lần này, có lần gã hỏi Tống Hiểu, lão Man Vương có phải bị chập mạch hay không, sao lại đi kéo nhiều người chết chùm thế này, có thua thì cũng hết sức là vô nghĩa.

            Tống Hiểu đáp gọn lõm, “Người ông ta yêu chết rồi!”

            Vương Trung Nghĩa lúc nãy vẫn còn chưa hiểu lắm, vẫn cho rằng Man Vương bị hỏng mất dây thần kinh nào đó rồi.

            Nhưng, chỉ vừa khoảnh khắc đó thôi, khi mà đám đầu gỗ này mặt mày bặm trợn quay đầu chạy trở về, Man Vương một mình một đao bay xuống thành, vung đao lên giết đám đần độn kia. Vương Trung Nghĩa khóc.

            Đời này, Vương Trung Nghĩa chỉ khóc đúng một lần khi mẹ gã qua đời. Gã cho rằng sống có gì đáng để phải khóc lóc đâu nào? Có lẽ là vì lâu quá không rơi nước mắt nên lần này nước mắt tuôn đến là giàn giụa.

            Vương Trung Nghĩa ngồi trên lưng ngựa, đi tới phía trước, ánh mắt cứ mông mông lung lung. Mặt mày lấm lem nước mắt nước mũi. Chả hiểu sao gã cứ thấy Man Vương như thể chiếc lá úa rơi rụng khỏi cành, phiêu đãng rơi xuống lòng sông đang cuồn cuộn chảy xiết. Mà nói tóm lại, là cứ khiến người ta đau lòng muốn chết.

            Vương Trung Nghĩa giơ đao, gào lên “Giết!”. Ờ, dẫu sao thì lúc đánh giặc có tên nào lại không gào rú la hét đâu, chuyện cũng chẳng có gì ghê gớm hết. Với lại cũng chả ai để ý. Gã có thể tận tình gào lên cho thỏa cho vơi hết nỗi buồn vô cớ trong lòng.

            Man Vương nội lực thâm hậu, võ nghệ bất phàm, nhảy vào trong biển người thẳng tay chém giết. Đoàn quân rối gỗ hoàn toàn không chút ý thức, chỉ biết vung tay chém loạn, chẳng thấy đau thấy buồn. Phía bên này cũng thế, những nhát đao tẩm quất lên người không còn khiến Man Vương thấy đau đớn nữa. Chẳng hiểu vì lẽ gì mà trước mắt ông chỉ còn mỗi bóng dáng Tương Vân hiện hữu. Càng lúc gương mặt thân thương kia càng rõ ràng. Chưa bao giờ lại rõ ràng đến thế.

            Hai cánh quân của Tư Đồ và Tần Vọng Thiên cũng sát nhập thành một, nhìn bộ dạng của Man Vương như thế đều nhíu mày mà xót xa thay.

            Tiền phương giao chiến, hậu phương là Ân Tịch Ly cũng lo lắng khôn nguôi. Y cũng đã dự tính được sẽ có chuyện không hay xảy ra, nói còn thiêng hơn miếu, quả thật Viên Khả đã bày trò.

            Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng Mộc Lăng gào rú từ trong lều, “A! Có hỏa dược! Có hỏa dược!”

            Ân Tịch Ly khó hiểu quay đầu lại nhìn, Mộc Lăng tay cầm khối gạch mà Tư Đồ mang về, chạy ra nói, “Toàn Man Quốc đều đã cài hỏa dược, trong gạch có chứa thuốc nổ!”

            Mộc Lăng vừa nói dứt lời, Ân Tịch Ly đã vội vã hô to, “Tất cả thu binh! THU BINH!”

            Chúng tướng chẳng biết Ân Tịch Ly lại làm sao nữa, bình thường thì phải nên gióng trống hỗ trợ mới đúng chứ? Song, cũng chẳng thể làm trái lệnh, đành nhanh nhảu thu binh.

            Ngao Thịnh đứng ở tiền phương, Viên Liệt bỗng bay đến bên cạnh hắn, nói, “Thu binh!”

            Ngao Thịnh trừng lớn mắt lên nhìn, “Nhưng còn chút nữa đã tiến vào được Man Quốc.”

            “Tịch Ly ra lệnh thu binh hẳn là có lý do!” Viên Liệt siết lấy bả vai của Ngao Thịnh, “Ngươi phải tin Tương Thanh!”

            Ngao Thịnh giật mình, nói với thịu vệ đánh xe, “Thu binh!”

            Thị vệ lập tức quay đầu xe, quay trở về doanh trại.

            Ba quân tướng sĩ đều được huấn luyện nghiêm minh, Tống Hiểu, Vương Hi, Vương Trung Nghĩa vừa phất lệnh kỳ, liền đồng loạt thu binh. Tư Đồ cùng Tần Vọng Thiên liếc nhìn đối phương, đoạn lại cấp tốc thả người bay khỏi lòng địch.

            Lúc này…tất cả quân rối gỗ rút về Vân Thành như thủy triều. Man Vương vẫn đương chống cự thì chợt nghe thấy có tiếng gào vọng vang giữa không trung, “Man Vương!”

            Man Vương sửng sốt, người gọi ông là Tần Vọng Thiên.

            Man Vương nháy mắt thanh tỉnh lại, phát hiện Thịnh Thanh đều đã lui quân…Ông khẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện thật kỳ quặc, đoạn lại bay về phía tường thành Man Quốc.

            Đồng thời trong lúc đó, Vạn Qua đứng bên cạnh sông ngầm, lo lắng nhìn Thịnh Thanh lui quân, vội vã gọi kẻ ở bên trong địa đạo, “Hạ Lỗ Minh! Thu quân rồi!”

            Khắc sau, bên trong đường hầm bỗng có tiếng “tạch tạch tạch”  .

            Vạn Qua biết Hạ Lỗ Minh đã châm lửa, khẩn trương hô, “Chạy mau đi! Mau đi!”

            Cùng lúc đó, đoàn quân trì độn cũng đã tiến đến gần cửa Vân Thành, ngay lúc chúng vừa chạm đến bậc cửa thì đột ngột “Oanh” một tiếng. Nổ tung.

            Mặt đất dưới chân chúng sập lở xuống….Hằng hà cát vàng chảy lún vào bên trong lỗ đên. Đám quân kia chẳng kịp thức tỉnh để kêu gào thì đã bị nuốt gọn vào bên trong hố cát.

            Nối tiếp theo sau đó, cả Vân Thành cũng rạn nứt, đổ ập xuống đất.

            Tất cả quân binh vị chôn chặt trong cát, chỉ còn biết đứng yên giãy giụa vô vọng.

            Lúc này, Man Vương cũng đã an ổn đứng trên đỉnh thành Man Quốc, cúi đầu nhìn xuống quân đoàn Thịnh Thanh phía bên kia.

            Man Vương bình thản hé môi cười. Ngao Thịnh đã thắng. Thắng rất dễ dàng nhưng cũng chẳng kém huy hoàng.

            Bấy giờ, ông mới cảm thấy cả người mình rét lạnh, mùi tanh tưởi không ngừng xộc lên mũi, cúi đầu nhìn xuống mới hay cả người mình dính đầy máu tươi….chẳng rõ là của ai.

            Ông thấy, mọi thứ đã đến thời điểm của nó rồi. Một khi chẳng thể mang Tương Vân về, thế thì chấm dứt hết đi….Đặt dấu chấm hết cho tất thảy. Ông đã quá mỏi mệt. Chỉ nguyện rằng khi chết đi, đến thế giới bên kia, có thể được gặp Vân của ông. Mà chẳng rõ, Vân có chê ông nay đã tóc hoa râm mặt đầy nếp nhăn không nữa.

            Man Vương xoay người, nhảy xuống khỏi tường thành…Lúc đáp xuống, mới biết máu đã chảy ngập hết mặt đất. Ông cố đứng vững rồi xoay lưng bước đi.

            . . . . . .

            “Hạ Lỗ Minh!” Vạn Qua đứng trên miệng động, không ngừng gào thét, càng lúc càng thấy mặt đất rung lên không ngừng, nhưng người kia vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

            “Đồ ngốc!” Vạn Qua đau đớn hô, “Ngươi mau lên đây đi!”

            Nương theo tiếng gọi đầy xót xa đó, một bóng người áo xám cũng đã dần xuất hiện từ phía cuối động.

            “Hạ Lỗ Minh!” Vạn Qua vui sướng gọi…Nhưng chẳng mấy chốc, mặt đất chợt nứt ra rồi đổ sụp xuống dưới chân người nọ.

            “A!” Vạn Qua vội vã chồm người tới bắt lấy gã….nhưng cát lún quá nhanh, trong nháy mắt, Hạ Lỗ Minh đã bị nuốt chửng.

            Nhác thấy chỉ còn có mỗi một bàn tay của gã còn vươn ra khỏi mặt đất, Vạn Qua cũng kinh hoảng gieo mình xuống cùng.

            Đúng lúc này, tiếng gió sau lưng rít gào lướt đến. . . . . .

            Một cái bóng đen bay xuống, lướt qua Vạn Qua túm lấy Hạ Lỗ Minh, bay ngược lên phía trên, đoạn lại kéo lấy cổ áo Vạn Qua, ôm cả hai người nhảy lên trên mặt đất

            Vạn Qua bị ném xuống đất, hoảng hồn nhìn một hắc y nhân tay ôm Hạ Lỗ Minh bay đến trước mặt hắn.

            Hạ Lỗ Minh nằm xoãi ra đất, chẳng thương tích gì nhưng vì nuốt phải cát mà không ngừng ho khan.

            “A!” Vạn Qua vui sướng ôm lấy gã, “Đồ ngốc! Đồ ngốc!”

            Hạ Lỗ Minh vỗ về lấy Vạn Qua, thở dài ngẩng lên nhìn người vừa cứu mình, không ai khác chính là Tư Đồ.

            Tư Đồ ngoái đầu nhìn hố cát đen ngòm sau lưng mà nói, “Cảm tạ.”

            Hạ Lỗ Minh lắc đầu, “Câu này ta nói mới phải.”

            Vạn Qua cũng ngẩng đầu lên, vốn định đa tạ Tu Đồ thì ai dè hắn ta lại vung tay chém vào gáy Hạ Lỗ Minh.

            Hạ Lỗ Minh chau mày ngất đi.

            “Ngươi làm gì vậy?” Vạn Qua lo lắng quát.

            Tư Đồ hết cách, chỉ tay ra phía sau lưng hắn.

            Vạn qua nghi hoặc, quay đầu lại nhìn cỗ xe ngựa màu đen sau lưng mình.

            “Nó là dành cho hai người.” Tư Đồ đưa cho Vạn Qua một túi vải thật lớn, “Đây là thứ có trị khỏi độc dược trong cơ thể của cả hai. Mộc Lăng bào chế đấy. Uống xong rồi rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Nếu có gì thì cứ đến Tu La Bảo tìm hắn chữa trị thêm.”

            Vạn Qua nhận lấy, ngạc nhiên ngoác miệng ra hỏi, “Tại sao. . . . . .”

            “Tương Thanh nhờ ta làm vậy.” Tư Đồ đáp, “Đi đi! Tìm một nơi an bình, bắt đầu lại lần nữa.”

            Vạn Qua nhìn Tư Đồ một lúc mới cột túi vải kia vào người rồi cõng Hạ Lỗ Minh lên xe ngựa, đoạn lại quay lưng nhìn Tư Đồ lần nữa.

            Tư Đồ xoay người rời đi.

            Vạn Qua phóng mắt nhìn Vân Thành hoang toàn phía xa, thở dài một hơi rồi quay người nhìn Hạ Lỗ Minh giờ đã hôn mê. Bên trong xe ngựa đã chuẩn bị sẵn lương khô cùng nước uống, và một rương ngân lượng.

            Vạn Qua suy ngẫm một chốc, chợt xé một mảnh tay áo ra, đầu này cột vào tay Hạ Lỗ Minh còn đầu kia thì buộc chặt vào tay mình, rồi vung roi thúc ngựa.

            Ngựa tung bốn vó chạy băng băng về phía trước. Vạn Qua lúc này chỉ còn thấy Man Quốc là một chấm đen nhỏ nhoi, bỗng hắn lại phá lên người, ra roi thúc vào lưng ngựa, “Chạy nhanh lên! Chúng ta đến một nơi xa thật xa. Mãi mãi không quay về đây nữa!”

            . . . . . .

           Tương Thanh đương nhiên đã nghe thấy tiếng nổ rất lớn bên ngoài. Liền biết là Hạ Lỗ Minh đã châm hỏa dược. Quả nhiên, Thịnh Nhi của y rất giỏi. Thịnh Thanh đã thắng!

            Y kích động chạy đến biệt cung của Tương Vân. Muốn nói hai tiếng từ biệt với cha mình. Nhưng người còn chưa biết vào bên trong sân đã nghe thấy giọng nói chói tai quen thuộc.

            “Ha ha, ta sẽ vứt ông vào trong sa mạc, ngày ngày phơi lây nơi đó, để xem lão già Man Vương đó làm thế nào gặp lại ông được!”

            Tương Thanh chỉ thấy đầu mình ong ong lên. Y chạy nhanh vào sân, thấy ngay cảnh Viên Khả một tay lôi quan tài bằng băng chứa Tương Vân ra ngoài. Có lẽ vì lớp băng quá dày nên gã chẳng thể phá tan được nên chỉ còn nước kéo cả người cả quan tài đi.

            Vì trải qua va chạm, phía trên băng quan đã hư hao, thêm nữa sa mạc lại nóng cháy…khiến lớp băng tuyết cũng chảy tan đi phần nào.

            Trong nháy mắt, Tương Thanh thấy máu mình như đông cứng lại.

            “Viên-Khả” Tương Thanh rít từng chữ qua kẽ răng.

            Viên Khả sửng sốt, quay đầu lại nhìn Tương Thanh, giật mình trợn to hai mắt, “Ngươi…sao ngươi….”

            Tương Thanh nhếch môi cười, chậm rãi rảo bước đến gần gã, “Ngươi không có nghe thấy à? Pháo đã nổ trong khi ngươi lại chưa châm ngòi. Có lạ không nào?”

            Viên Khả mắt trắng mắt ra, con ngươi như thể muốn rơi xuống đất, oán hận nhìn Tương Thanh.

            “Ta nói cho ngươi hay, một người cũng không có chết! Ai cũng không chết. Trừ ngươi!”

            Vừa dứt lời, Tương Thanh đã rút cửu tiết tiên mà Tư Đô tặng ra, quất roi về phía Viên Khả.

            Viên Khả chỉ còn lại một cánh tay, hơn nữa lúc này thần trí đã chẳng còn tỉnh táo nữa, khi bị roi quất trúng như phát cuồng lên. Tương Thanh ra tay không chút lưu tình, như thể trút hết bao oán hờn mất mát lên người gã. Thậm chí cả nỗi nhớ nhung Ngao Thịnh cồn cào đến nỗi bi thương vì Man Vương và phụ thân, đều giáng xuống đầu gã. Cho đến khi Viên Khả huyết nhục mơ hồ, người co giật ngã xuống sân, thoi thóp cho đến khi cạn hơi tàn mới thôi.

            Tương Thanh tay cầm dây roi đầy máu, ngơ ngác đứng yên một chỗ, nhìn cỗ thi thể đã nát bét ra. Một lúc sau lại nghe thấy có tiếng bước chân khó nhọc sau lưng.

            Y quay đầu lại, chỉ thấy Man Vương tay vịn vào vách tường, cả người đầy máu, khóe miệng cũng đều là máu….Mặt mày còn trắng hơn cả bức tường kia.

            Man Vương vừa bước vào, lúc đầu thì hoang mang ngẩn người ra, nhưng khi nhìn thấy Tương Thanh cùng cái xác của Viên Khả thì liền hiểu ra.

            Ông lảo đảo chạy đến bên băng quan của Tương Vân, thê thiết nói, “Vân, ta đưa ngươi đến Cõi Yên Vui. Chúng ta mãi mãi không xa rời nữa.”

            Tương Thanh lúc này mới tỉnh táo lại, vội kéo xe ngựa đến, khiêng băng quan của Tương Vân lên xe, rồi đỡ cả Man Vương vào trong, lấy đơn dược Mộc Lăng đã dúi vào tay y, để giúp ông có thể kéo dài sinh mệnh.

            Tương Thanh lên xe ngựa, chợt nghe thấy tiếng Miêu Ô kêu, mới giật mình nhớ ra.

            Y nhẹ nhàng bé mèo nhỏ ra khỏi ngực áo, cột mảnh ngọc bội Ngao Thịnh đã đeo cho y lên cổ Miêu Ô, thả mèo xuống đất rồi căn dặn, “Mi ở đây chờ Thịnh Nhi đến, bảo hắn chờ ta về. Ta nhất định sẽ trở về!” đoạn lại leo lên xe, thúc ngựa chạy ra khỏi cửa thành phía bắc.

            Bên ngoài cửa thành, Tương Thanh chỉ nhìn thấy bão cát đang gào thét đổ qua, thấp thoáng trong làn cát dày, y có thể nhìn thấy dải hắc diệu thạch sừng sững kia.

            Tương Thanh cắn răng, quất roi cho ngựa nhanh chóng chạy đến ngọn núi được cho rằng có Cõi Yên Vui kia.

            . . . . . .

            Ngay cửa vào chính của Man Quốc bị nổ to, đất lở thành một cái hố cát thật lớn. Quân của Ngao Thịnh vì đã mau mắn rời đi một đoạn đủ xa nên mới không bị cuốn vào trong.

            Ngao Thịnh gấp đến độ không nhịn được, một mình điều khiển chiến xa, nóng lòng chạy thẳng vào trong Vân thành.

            Ân Tịch Ly cùng các vị đại tướng ở lại chỉ huy, đợi đến khi mặt đất an ổn lại. Mộc Lăng cũng đã bào chế ra thuốc giải, chia cho ba quân, phân nhau đi cứu những tướng sĩ đang bị chôn dưới cát kia.

            Tần Vọng Thiên mang theo binh mã, chạy tới Vân Thành, đi tìm Ngao Thịnh và Tương Thanh.

            . . . . . .

            Ngao Thịnh tìm hết một vòng Man Quốc nhưng vẫn chẳng thấy Tương Thanh đâu. Ngay lúc này, Ngao Ô lại nhảy khỏi xe, chạy về phía trước. Thịnh ta cũng xuống xe, vội đuổi theo.

            Ngao Ô dẫn Ngao Thịnh đi vào sâu trong biệt cung, đập vào mắt là cổ thi thể nát bét.

            Ngao Thịnh nhìn khối thi thể này mà ngứa mắt, bước đến gần xem xét thì đúng là Viên Khả….Hắn cẩn thận dò tìm, thấy vết bánh xe vẫn còn hằn trên đất.

            Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, chợt nghe thấy có tiếng meo meo.

            Hắn vội vã ngoảnh tìm, liền thấy Miêu Ô đang được Ngao Ô ngoạm lấy, lại còn vô cùng ân cần liềm liếm lông cho mèo. Ngao Thịnh vừa liếc nhìn đã thấy ngay mảnh ngọc bội đeo trên cổ mèo. Hắn gỡ mảnh ngọc xuống, lòng như dậy sóng – Thanh của hắn đâu rồi? Sao bỏ ngọc lại?

            “Ngao~~.”Ngao Ô chợt gầm lên, hất ngã Miêu Ô ra đất rồi ngoắc đầu ra dấu cho Ngao Thịnh đi theo mình. Thịnh ta nhìn hổ, không chần chờ gì mà vội bước theo. Cả hai rời khỏi Man Quốc, dần thên sâu vào bên trong đại mạc.

            . . . . . .

            Tương Thanh cũng chẳng rõ mình đã rong ruổi trong sa mạc bao lâu nữa. Có lẽ là lâu đến mức y chẳng tài nào tin được. Bốn bề đều giống nhau, chẳng phân biệt được phương hướng, Cõi Yên Vui ở dải đá kia vẫn cứ xa còn xa.

            Y quay đầu lại, xốc mành lên nhìn vào bên trong. Băng quan của Tương Vân đã tan chảy hơn một nửa. Còn Man Vương thì lặng lặng ngồi một bên, dõi nhìn Tương Vân. Nương theo cơ ngực phập phồng, y biết là ông vẫn còn sống.

            Tương Thanh nhẹ nhõm thở ra, ngẩng đầu nhìn Cõi Yên Vui ở bờ xa mà nghĩ sao mãi vẫn chẳng thể đến được….Bốn bề ngoại trừ bão cát thì chẳng còn trông thấy gì nữa cả. Chợt nhiên, y thấy mình vô cùng bất lực.

            Ngay khi Tương Thanh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thì lại nghe thấy lẫn trong tiếng gió là tiếng chuông lanh lảnh reo vang.

            Tương Thanh giật mình ngước lên nhìn, thấy một cỗ xe đang đi về phía y. Đó là một cỗ xe do sơn dương kéo, thân xe màu đỏ tưới, trên bốn đỉnh nóc xe thì treo đầy chuông bạc. Người đánh xe là một thiếu niên mặt mày sáng sủa.

            Tương Thanh ra sức lắc đầu ngại rằng mình đã sinh ra ảo giác khi mà cỗ xe kia cứ ngày một gần.

            “Tiểu Tam.” Trong xe chợt truyền ra một giọng nói vô cùng êm ái, “Sao lại đi chậm lại?”

            “Tiểu thư, phía trước có ngươi.”

            “A?” Người bên trong hỏi, “Ai?”

            “Vương tử trong mộng của cô.” Thiếu niên tên Tiểu Tam ngoác miệng ra nhìn Tương Thanh.

           “Rầm” một cái, mành xe màu đỏ thẩm bị kéo xoạch ra, một cô gái tuổi chừng mười sáu ló đầu ra ngoài, da trắng, mắt sâu, mũi cao. Vừa nhìn là biết một cô nương Tây Vực.

            Nha đầu kia mê say nhìn Tương Thanh một lúc rồi vui sướng thét lên, “Ca ca xinh đẹp!”

            Tương Thanh sửng sốt, không nhớ ra là mình có từng gặp cô nương này.

            “Huynh quên rồi hở?” Tiểu nha đầu vội nhảy xuống xe, “Trước đây huynh từng cứu ta đó! Ỏ sa mạc Mạc Bắc, huynh giúp mọi người trừng trị đám mã tặc đó.”

            Tương Thanh ngơ ngác nhìn cô bé một lúc, nhưng vẫn không nhớ được gì. Tiểu nha đầu lại hỏi tiếp, “Sao huynh lại một mình vào sa mạc khi trời đang bão thế nào? Dễ bị lạc lắm đó! Huynh muốn đi đâu?”

            Tương Thanh ngơ ngẩn đáp, “Cõi Yên Vui.”

            “Hở?” Tiểu cô nương khó hiểu nhìn y.

            “Một nơi xinh đẹp, yên tĩnh, không ai quấy rầy.” Tương Thanh nói, “Cô có biết không?”

            Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, rồi lại tủm tỉm cười, “Thế, huynh nói cho biết chuyện này trước đi. Huynh đã có thê tử chưa? Cưới ta nha?”

            Tương Thanh bật cười nhớ ra cô bé này, lần đầu gặp vẫn chỉ là một nha đầu mười ba mười bốn, vừa chạm mặt thì đã bảo y cưới về nhà rồi.

            Tương Thanh khẽ lắc đầu, “Lòng ta đã có người. Chúng ta cũng đã có hôn ước.”

            Tiểu cô nương thở dài đầy tiếc nuối, “Tiểu Tam à, tại sao nam nhân tốt đều bị cướp đi hết vậy?”

            Tiểu Tam an ủi, “Không sao mà. Cô còn trẻ, từ từ rồi tìm.”

            Nha đầu ngoảnh lại nói với Tương Thanh, “Ta biết đường nè, để ta đưa huynh đi.”

            Tương Thanh vốn không có chút hy vọng nào, thậm chí còn hoài nghi về sự tồn tại của nơi được cho là Cõi Yên Vui đó, nhưng chẳng hiểu sao lại tin lời cô bé kia, để cô bé dẫn y đi.

            “Nó ở ngay bên trong núi Nhật Lạc

(mặt trời lặn)

ấy.” Tiểu cô nương nói, “Trong lòng núi Nhật Lạc có một cái động rất sâu, nghe nói dưới đó chính là Cõi Yên Vui, có thể giúp luân hồi chuyển thế, lại còn xinh đẹp yên tĩnh nữa. Nhưng mà cái động ấy lại quá sâu, xuống rồi không lên được nên chưa có ai từng đặt chân đến. Có lẽ đó cũng chỉ là một truyền thuyết thôi.”

            Tương Thanh ngạc nhiên, không thể tin rằng có một nơi như thế.

            Tiểu cô nương đưa Tương Thanh đi ngược lại với hướng dải núi Hắc diệu thạch. Tuy rằng có chút khó hiểu nhưng y vẫn cứ theo sau….Đi được một đoạn, chợt trông thấy một ngọn núi trắng như phủ sơn.

            Y ngưỡng mặt lên nhìn, ngọn núi này không cao, có thể trèo lên được.

            “Ca ca xinh đẹp, huynh muốn lên trên đó sao?” Tiểu nha đầu hỏi.

            “Phải.” Tương Thanh gật gật đầu, “Cám ơn cô bé.”

            Tiểu nha đầu lắc đầu, “Chuyện nhỏ ấy mà. Mà huynh muốn đi vào trong động đó hả?”

            Tương Thanh nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu.

            Tiểu nha đầu lại nói, “Được rồi. Vậy huynh xuống đó trước đi. Ta về chuẩn bị dây thừng rồi gọi trưởng lão cùng mọi người trong làng đến kéo huynh lên.”

            Tương Thanh cảm kích gật đầu, “Đa tạ.”

            Tiểu nha đầu lại ngoắc ngoắc ngón tay gọi y.

            Tương Thanh cúi đầu, cô bé bỗng nhảy phốc lên, hôn vào má y một cái rõ kêu.

           Tương Thanh giật mình ngây ra, tiểu nha đầu lại khoái chí cười to, bước trở về xe ngựa, “Tiểu Tam, chúng ta mau về thôi, lấy tất cả dây thừng mà bện lại.”

            Thiếu niên vừa đánh xe vừa lầm bầm, “Tiểu thư, sao cô có thể chủ động hôn một nam nhân như thế chứ! Không cảm thấy xấu hổ hả?”

            “Im!” Tiểu nha đầu uy hiếp, “Phiền chết được!”

            Tương Thanh nhìn theo cỗ xe đỏ kia mà nhoẻn miệng cười, đoạn lại vén mành xe lên, thấy băng quan đã hoàn toàn tan chảy. Y ôm lấy Tương Vân rồi đưa lưng lại nói, “Ông mau trèo lên lưng tôi đi!”

            Lúc này, Man Vương đã chẳng còn chút khí lực nào nữa, đổ ập lên lưng Tương Thanh.

            Tương Thanh dùng dây buộc ngựa cột Man Vương chặt vào người rồi nhảy xuống xe, trèo lên trên núi Nhật Lạc.

            Lúc này, mặt trời cũng xuống bóng. Tương Thanh đi lên trên núi, nhìn vầng thái dương dần dần bị ngọn núi nuốt chửng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao tên núi là Nhật Lạc.

            “Vân chắc chắn sẽ thích nơi này.” Man Vương thều thào lên tiếng.

            Tương Thanh khẽ giật nảy người lên, biết rằng Man Vương đã suy yếu đến mức chẳng thể động đậy gì, lẽ nào đây là do hồi quang phản chiếu?

            Y gắng sức trèo lên trên đỉnh.

            Rất nhanh, Tương Thanh đã tới được đỉnh núi, quả nhiên liền trông thấy một miệng hang rất lớn nằm ở giữa quả núi….Bên trong lại tối om, sâu đến chẳng thấy đáy.

            Tương Thanh nhìn mặt trời chỉ còn lại một mảnh đỏ, lại nhìn thi hài đang dần mềm ra của Tương Vân…mà hít sâu một hơi thả người nhảy xuống bên trong hang động.

            . . . . . .

            Man Quốc đã hoàn toàn bị Thịnh Thanh chiếm lĩnh. Nhưng Tần Vọng Thiên tìm mãi vẫn chẳng thấy Ngao Thịnh hay Tương Thanh đâu.

            Tần Vọng Thiên nôn nóng đến mức nhảy dựng lên, Mộc Lăng khuyên y đừng gấp, cẩn thận tìm lại lần nữa…Vì vậy mà mọi người lại rà soát cả tòa thành một lần nữa để tìm hoàng đế nhà họ và phu tử nhà hoàng đế.

            Cùng lúc đó, Ngao Thịnh cùng Ngao Ô đã đi băng xuyên qua sa mạc, đi đến một ngọn núi màu trắng, dưới chân núi lại đỗ một cỗ xe ngựa.

            “Thanh!” Ngao Thịnh mừng rỡ nhảy xộc lên xe nhưng lại chỉ thấy một vũng máu loãng, ngoài ra thì chẳng có bóng người nào.

            Ngao Thịnh tra xét một lượt, thấy quái lạ khi chẳng thấy dây cương buộc ngựa đâu,

            Bấy giờ Ngao Ô rướn cổ về phía đỉnh núi mà gầm lên.

            Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nghĩ, lẽ nào Thanh đã lên núi?

            . . . . . .

            Tương Thanh nhảy vào bên trong hang động, chỉ thấy bốn bề tối như mực…Chẳng biết qua bao lâu sau, những chấm sáng tròn chợt nhấp nháy. Y cau mày mơ hồ đoán phía sâu bên trong có nguồn sáng.

            Y vội thi triển khinh công lần sâu xuống bên dưới….cho đến khi bốn phía chợt ngời sáng lên, tầm nhìn cũng được khai mở.

            Tương Thanh đáp người xuống bên dưới động, cẩn thận ôm Tương Vân vào người, đồng thời cũng giữ chặt Man Vương trên lưng. Ngay lúc này, Man Vương lại vừa suy kiệt vừa vui vẻ nói, “Thật là đẹp….”

            Tương Thanh như không tin vào được mắt mình nữa.

            Dưới cùng của hang động này là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn. Phía trên đỉnh trần là những chấm huỳnh quang sáng lấp lánh, chiếu sáng hơn cả dạ minh châu hay thủy tinh đăng. Trần động như thể một biển sao.

            Bên dưới chân y thì lại mềm mại ngát hương khi mà có đến cả một cánh đồng hoa đầy mỹ lệ.

            Trải dài tầm mắt là một đồng hoa trắng vô cùng xinh đẹp. Hoa nương theo gió mà nhấp nhô lay động.

            Mất một lúc lâu sau Tương Thanh mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vui sướng nhoẻn miệng cười rồi nhẹ nhàng đặt Tương Vân nằm xuống đồng hoa, sau đó cũng thả Man Vương xuống, để ông nằm bên cạnh Vân của mình.

            Man Vương chậm rãi quay đầu, nhìn một bên mặt của Tương Thanh.

            Tương Thanh cầm tay Man Vương lên, để tay ông nắm lấy tay Tương Vân. Man Vương mỉm cười, bình thản nhắm mắt lại.

            Tương Thanh im lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn hai người an yên nắm tay nhau. Y chẳng biết liệu Man Vương có còn sống không, hơn nữa cũng chẳng muốn đi kiểm tra hơi thở của ông làm gì, chỉ đơn giản, dịu ngoan ngồi ngắm nhìn cả hai người họ

            Tương Thanh xả tay áo xuống, nhẹ nhàng lau đi vệt máu dính trên mặt Man Vương.

            Vết máu đã khô, lau mãi chẳng ra. Bỗng chốc lại có nước từ đâu rơi xuống, nhỏ lên trên mặt Man Vương, khiến vệt bẩn dễ dàng bị lau đi.

            Tương Thanh cứ lau lau lãi, phát hiện nước rơi xuống mỗi lúc một nhiều, còn tầm mắt mình thì lại nhòe dần đi.

            Y ngừng tay, nhìn hai gương mặt đã hoàn toàn tươm tất sạch sẽ. Hai người trông vô cùng xứng đôi. Rồi y lại cúi đầu xuống, tựa lên trên hai thân thể đã không còn hơi ấm nào mà cất tiếng khóc rống, lần đầu tiên sau khi chào đời.

145 | trăm ngã tình về

            ĐỒNG HOA CÁNH TRẮNG theo gió dập dìu, thủy quang chiếu rọi từ trên đỉnh cao. Phong cảnh tuyệt mỹ như thế hẳn phải ấm áp hạnh phúc, ấy vậy mà vì tiếng khóc của Tương Thanh mà bỗng hóa thê lương đến lạ.

            Tương Thanh chẳng biết mình đã khóc bao lâu, mải cho đến khi có tiếng gọi khe khẽ truyền đến từ phía sau thì mới ngừng khóc, ngẩng đầu dậy, không tin được mà lắng tai nghe giọng nói đã ngày nhớ đêm mong kia.

            “Thanh….”

            Tương Thanh thoáng sửng sốt quay đầu lại.

            Ngao Thịnh chật vật đứng dậy, cả người dính toàn cánh hoa. Trên người hắn vẫn vận bộ chiến bào cùng giáp vàng, nhìn có vẻ tù túng, có lẽ cũng vì vậy mà khi nhảy xuống đây, không khống chế được lực đạo. Chẳng biết là có bị thương ở đâu không?

            Tương Thanh ngồi bệt dưới đồng hoa, ngơ ngác nhìn Ngao Thịnh. Đôi mắt y sưng tấy lên, cố sức lấy tay lau nước mắt.

            Ngao Thịnh chỉ thấy lòng mình như có ai xát muối, đảo mắt lại thấy hai cỗ thi hài nằm cạnh chỗ Tương Thanh đang ngồi, khe khẽ chau mày lại.

            Hắn vồn vã chạy đến, quỳ sà xuống bên cạnh Tương Thanh, kéo y ôm vào trong lòng.

            “Thịnh Nhi…” Tương Thanh tựa cằm lên vai Ngao Thịnh, bỗng chỉ thấy mệt mỏi đến rã rời.

            “Thanh.” Ngao Thịnh siết chặt Tương Thanh vào lòng, “Ngươi không việc gì rồi!”

            “Umm.” Tương Thanh đã thôi khóc, ngay khi vừa trông thấy Ngao Thịnh thì đã thôi khóc. Hiện tại, y chỉ thấy mỏi mệt, muốn tựa vào vai người mình mong nhớ mà nghỉ ngơi.

            Cả hai lặng lẽ ngồi ôm tựa vào nhau. Ngao Thịnh vỗ vỗ lưng Tương Thanh như ủi an xoa dịu. Bỗng chốc bên tai đã truyền đến nhịp thở khẽ khàng của y. Ngao Thịnh đau lòng như cắt, nhìn dung nhan say ngủ kia. Những ngày này, chẳng biết Thanh của hắn đã phải chịu bao nhiêu giày vò rồi. Thật may khi được gặp lại nhau.

            Ngao Thịnh thật cẩn thận dịch người Tương Thanh lại, để y nằm thoải mái trong lòng mình. Hắn cởi luôn cả chiến bào ra, ôm lấy Tương Thanh ở giữa đồng hoa, để y an tĩnh say giấc.

            Ngao Thịnh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đã rối bù lên của Tương Thanh, chốc chốc lại liếc nhìn Man Vương và Tương Vân đang tay trong tay nằm, rồi thở dài, chỉ thấy buồn bã không ngừng.

            Hắn nhìn hai người kia đến ngẩn ngơ. Tương Thanh và phụ thân y rất giống nhau. Có lẽ ngay cả Man Vương và hắn cũng có vài phần tương tự…nhưng lại chẳng thể có số mệnh tương ứng. Nửa đời này của hắn và Tương Thanh coi như đã đi tận hết khổ đau chia biệt, những buồn to khổ nhỏ chẳng biết bao nhiêu mà đếm. Nhưng cuối cùng vẫn được gặp lại nhau ở một nơi xinh đẹp thế này, để bắt đầu một cuộc sống mới. Còn Tương Vân và Man Vương thì lại mãi mãi ngủ vùi ở nơi mộng cảnh này. Chấm dứt tất cả khổ hạnh lúc sinh thời. Thật lòng mà nói, chẳng ai có thể trách sao Man Vương lại nhẫn tâm. Chỉ trách trời cao bất công. Đời người chỉ một lần được sống…Ai có năng lực cải tử hoàn sinh?

            Ngao Thịnh nhìn quanh bốn phía, đột nhiên có chút cảm khái, tâm tình chợt buồn bực đến lạ, chốc sau lại khó nhọc nặn ra một nụ cười, “Man Vương…nếu còn có kiếp sau, ta thật lòng hy vọng ông và Tương Vân có thể bình an ở bên nhau trọn đời, mãi chẳng phân ly.”

            Người nằm trong lòng hắn khẽ động đậy, tựa hồ đang nằm mộng.

            Ngao Thịnh vội ôm chặt lấy y hơn, để y tựa thật sâu vào lòng mình, cúi đầu thủ thỉ vào tai y lời tâm tình. Như vậy, có thể ngay cả trong mơ, Tương Thanh cũng sẽ mộng thấy chuyện an lành…đến khi tỉnh giấc, sẽ buông bỏ được hết muộn phiền, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

            . . . . . .

            Nhóm người Tần Vọng Thiên cơ hồ đã xới tung Man Quốc lên nhưng vẫn chẳng có chút tung tích nào của Ngao Thịnh và Tương Thanh cả.

            Tước Vĩ khóe miệng giật giật mà hỏi, “Hay là hai tên nhóc đó đã bỏ trốn đi xây mộng uyên ương rồi?”

            “Sao mà được chứ?” Tư Đồ phản đối ngay, “Ai lại vô trách nhiệm vậy chứ? Ngao Thịnh là hoàng đế còn Tương Thanh cũng chẳng phải người như vậy.”

            “Đúng đó!” Tiểu Hoàng cũng hết sức đồng tình với phu quân nhà mình, “Không chỉ mỗi Tương Thanh và Thịnh Nhi mất tích, ngay cả Man Vương và Tương Vân cũng chẳng thấy đâu.”

            Tiểu Hoàng vừa nói xong, cả bọn lại đưa mắt nhìn nhau.

            “Sao thế?” Tiểu Hoàng khó hiểu nhìn mọi người.

            Ân Tịch Ly nói, “Có lẽ Man Vương đã không trụ nổi nữa rồi.”

            “Bất luận hắn bị thương có nặng hay không…” Viên Liệt thở dài, “nhưng một khi cơ hội để Tương Vân sống lại đã mất…Man Vương cũng chẳng còn muốn sống làm chi nữa. Hắn hẳn sẽ tự tay kết thúc đời mình.”

            Mọi người không khỏi thương cảm.

            “Chúng ta cứ ở đây chờ vậy.” Mộc Lăng nói, “Có lẽ rất nhanh thôi họ sẽ trở lại?”

            Tần Vọng Thiên nhìn quanh rồi hỏi, “Ngao Ô đâu?”

            Cả bọn đần mặt ra, tìm một lượt đều lắc đầu không biết.

            “Ngao Ô là sa hổ, hẳn sẽ không bị lạc đường ở đây đâu.” Tống Hiểu nói, “Trước kia khi tặng nó, Hổ Vương có nói vậy mà.”

            “Đúng đó!” Vương Hi cũng gật đầu, “Sa hổ là thần vật, cho dù Hoàng Thượng có bị lạc ở trong sa mạc, nhưng chỉ cần có Ngao Ô bên cạnh thì nhất định sẽ quay về được!”

            “Chúng ta…” Tần Vọng Thiên bỗng nhíu mày im lặng.

            “Có chuyện gì?” Mộc Lăng khó hiểu nhìn y.

            Tần Vọng Thiên bỗng ngoái lại nhìn Tước Vĩ và Ân Tịch Ly…trong đầu chẳng hiểu sao lại nảy ra ý nghĩ rất lạ, cụ thể thế nào y chẳng rõ…chỉ mơ hồ thấy rất bất an.

            “Vọng Vọng?” Mộc Lăng trừng mắt nhìn Tần bảo chủ nhà mình.

            Tần Vọng Thiên đắn đó nói, “Hay là…chúng ta đừng đóng quân ở Man Quốc, đổi nơi khác đi?”

            Mọi người đều khó hiểu nhìn y. Ô Cuồng nhíu mày nói, “Man Quốc thì vững chắc hơn những nơi khác.”

            “Có chuyện gì lạ sao?” Ân Tịch Ly hỏi.

            Tần Vọng Thiên lắc lắc đầu, “Chỉ là ta có dự cảm chẳng lành.”

            “Chúng ta đổi nơi khác đi.” Tước Vĩ góp ý, “Ta tin vào linh tính của Tần tiểu tử.”

            “Đúng đó!” Mộc Lăng nhanh miệng ủng hộ, “Vọng Vọng có trực giác của một dã thú!”

            Tần Vọng Thiên vô cùng sung sướng khi Mộc Lăng đứng về phía mình, cơ mà, câu sau thì hơi có vấn đề đó, hại người ta chẳng biết nên cười hay mếu nữa.

            “Phải lánh đến nơi nào đây?” Ân Tịch Ly hỏi, “Chúng ta nhiều người như vậy.”

           ”Trước tiên cứ giải tán binh mã.” Tần Vọng Thiên đề nghị, “Chúng ta chỉ cần giữ vài người cùng một ít quân binh, còn lại thì quay về địa điểm đóng quân lúc đầu.”

            “Ta đồng ý.” Ân Tịch Ly gật đầu.

           Lúc sau, Vương Hi, Dã Lũng Kì cùng Hổ Vương đưa quân của họ quay về chốn đóng quân bao đầu. Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa thì dẫn quân về đồn Song Hồng.

          Chỉ còn lại nhóm người Tần Vọng Thiên, nhân mã của Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo là ở yên một chỗ.

            Mười vạn quân đầu gỗ, chết hơn vài ngàn người. Số còn lại đều được cứu chữa kịp thời. Sau khi ý thức khôi phục lại trở thành những người dân bình thường, không còn nhớ gì về chuyện đã xảy ra. Vì vậy đều được trả tự do, trở về nguyên quán.

            Quân Thịnh Thanh vừa rút đi chẳng bao lâu…

            Mộc Lăng đã nhảy lên lưng Tần Vọng Thiên mà mè nheo, “Vọng Vọng, ta đói~ Từ tối qua tới giờ ta chẳng ăn gì cả.”

            Tần Vọng Thiên đau lòng, Tư Đồ lại nhíu mày chê trách, “Ngươi nhìn ngươi đi, chẳng chút tiền đồ!”

            Vừa trách mắng người bên kia xong thì người bên này đã giật giật tay áo hắn mà nói, “Tư Đồ…Ta…cũng thấy đói nữa.”

            “Hả?” Tư Đồ đau lòng, vội nói, “Đói hả? Ta tìm gì cho ngươi ăn liền!”

            Viên Liệt nhanh cho người đi nấu cơm. Đoạn, Tước Vĩ lại thảng thốt nói, “Bà nó, thiệt là linh hết sức!”

            Mọi người quay lại, khó hiểu nhìn lão nhân gia, lão lại chỉ về phía Vân Thành, “Nhìn đi, tòa thành nứt ra rồi kìa.”

            Cả bọn ngoái lại nhìn…nháy mắt, cả một tòa thành nguy nga liền đổ sụp xuống, mặt đất rung lên rồi nứt ra tạo thành một hố cát to thật to. Tiếng đất đá lở sụp khiến mọi người lạnh cả sống lưng.

            Mộc Lăng giật mình nép vào trong lòng Tần Vọng Thiên, “Trời ơi, nếu lúc nãy mà không đi thì cả trăm ngàn người bị vùi thây nơi đó rồi!”

            Đừng nói những người khác, ngay cả Tần Vọng Thiên cũng trán đầy mồ hôi nhìn Ân Tịch Ly.

-a�h":a@���span style='font-size:10.5pt; color:#333333'>            Ân Tịch Ly cùng các vị đại tướng ở lại chỉ huy, đợi đến khi mặt đất an ổn lại. Mộc Lăng cũng đã bào chế ra thuốc giải, chia cho ba quân, phân nhau đi cứu những tướng sĩ đang bị chôn dưới cát kia.

            Tần Vọng Thiên mang theo binh mã, chạy tới Vân Thành, đi tìm Ngao Thịnh và Tương Thanh.

            . . . . . .

            Ngao Thịnh tìm hết một vòng Man Quốc nhưng vẫn chẳng thấy Tương Thanh đâu. Ngay lúc này, Ngao Ô lại nhảy khỏi xe, chạy về phía trước. Thịnh ta cũng xuống xe, vội đuổi theo.

            Ngao Ô dẫn Ngao Thịnh đi vào sâu trong biệt cung, đập vào mắt là cổ thi thể nát bét.

            Ngao Thịnh nhìn khối thi thể này mà ngứa mắt, bước đến gần xem xét thì đúng là Viên Khả….Hắn cẩn thận dò tìm, thấy vết bánh xe vẫn còn hằn trên đất.

            Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, chợt nghe thấy có tiếng meo meo.

            Hắn vội vã ngoảnh tìm, liền thấy Miêu Ô đang được Ngao Ô ngoạm lấy, lại còn vô cùng ân cần liềm liếm lông cho mèo. Ngao Thịnh vừa liếc nhìn đã thấy ngay mảnh ngọc bội đeo trên cổ mèo. Hắn gỡ mảnh ngọc xuống, lòng như dậy sóng – Thanh của hắn đâu rồi? Sao bỏ ngọc lại?

Ân Tịch Ly lại chỉ mỉm cười gật đầu với y.

            Đợi đến khi mặt đất yên bình thì trời cũng đã tối vãn.

            Sau khi dùng bữa xong, Tần Vọng Thiên lại lo lắng tìm kiếm quanh phụ cận Man Quốc.

            “Không biết Ngao Ô có bị đói không nữa?” Mộc Lăng nói.

           ”Sao có chuyện đó được.” Tư Đồ đáp, “Sa hổ vốn là loài chuyên sống ở sa mạc, nếu thức ăn không có sẵn bộ nó chẳng biết tự đi tìm sao?”

            “Phải heng!” Mộc Lăng ngồi xổm xuống đất, Tần Vọng Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi, “Mộc Mộc, có mệt không, vào ngủ một chút đi!”

            “Không cần, ta phải đợi Tiểu Thanh về.” Mộc Lăng ngồi hai tay chống cằm. Tiểu Hoàng cũng tham gia vào hàng ngũ, thấp giọng nói, “Không biết Man Vương thế nào rồi, nếu Tương Vân sống lại thì hay quá!”

            “Chết rồi sao sống lại được?” Mộc Lăng nhíu nhíu mày, “Trừ phi là giống Hạ Vũ ngủ say trong kén tằm năm đó. Chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích mà thôi.”

            “…Tuy những việc Man Vương làm có chút cực đoan thật, nhưng ông ta lại tình sâu như biển. Chuyện của ông ta và Tương Vân đúng là khiến người ta phải đau lòng mà.” Tiểu Hoàng thở dài, “Hy vọng Tương Thanh và Thịnh Nhi có thể bình an trở về.”

            “Đúng vậy đó.” Cả bọn gật gù. Rồi bỗng….

            “Ngao ~”

            “Ở đây!” Tần Vọng Thiên cùng Tư Đồ nhanh nhẹn phi thân bay tới trước, thấy trong bóng đêm mờ mịt, hổ trắng đang điệu mèo nhỏ trên đầu, chậm rãi quay về.

            “Ngao Ô!” Tần Vọng Thiên lớn tiếng gọi. Mộc Lăng nhanh tay nhanh chân bưng một chậu nước cùng tảng thịt lớn đến.

            Ngao Ô chạy nước rút đến, gục đầu vào chậu uống nước. Hổ ta đã phải rong ruổi trong sa mạc suốt hai ngày trời, sắp chết khát tới nơi rồi ấy.

            Miêu Ô cũng ké đầu vào uống nước cùng. Tiểu Hoang ôm lấy mèo nhỏ, giúp nó uống nước và ăn chút thức ăn.

            Ngao Ô uống cạn hết chậu nước đầy, xơi sạch tảng thịt lớn, sau đó rất chi là bất lịch sự mà đi giải ra đất…xong xuôi đâu vào đó lại rít lên một tiếng, vẫy đầu ra hiệu cho bọn Tư Đồ mau đi theo nó.

            Tần Vọng Thiên lập tức đi theo sau.

            Ban đêm, bên trong sa mạc đứng gió, bốn bề vắng lặng, trời cao thì điểm đầy sao sáng. Mọi người chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là phải tìm được Ngao Thịnh và Tương Thanh. Tất cả sẽ cùng nhau trở về và mãi không ly biệt nữa.

            . . . . . .

            Tương Thanh ngủ rất lâu, mơ thấy giấc mộng rất vẹn tròn. Trong mộng, y và Ngao Thịnh cử hành đại hôn. Cả Lạc Đô đều đổ xô ra đường chúc mừng. Bên trong đám đông, Tương Vân và Man Vương đứng tay trong tay.

            Hai người họ tặng cho y một đóa hoa màu đỏ thắm làm quà cưới, rồi lại rời đi.

           Tương Thanh hạnh phúc đến bật khóc, sau đó….từ từ mở mắt ra. Giấc tỉnh. Mộng cũng tan.

            Vừa mở mắt ra, y đã nhìn thấy Ngao Thịnh mỉm cười nhìn mình, lại còn dịu dàng lau đi vệt nước mắt còn vương nơi khóe mắt y, xót xa mà nói, “Thanh, đừng nữa khóc, ngươi mà khóc ta cũng sẽ khóc theo đấy.”

            Tương Thanh mơ màng nhìn Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi, sao ngươi lại đến đây?”

            “Ngao Ô đã đưa ta tới.” Ngao Thịnh xoa xoa cằm y, cười nói, “Nó cùng Miêu Ô đã quay về tìm cứu viện rồi. Yên tâm đi. Đại ca nhất định sẽ tìm thấy chúng ta. Đúng rồi, sao ngươi lại tìm được chỗ này? Thật là đẹp!”

            Tương Thanh mỉm cười, rất muốn kể rõ ngọn ngành nhưng lời lại thốt ra không được, sau một lúc mới đáp, “Umm…chẳng nói hết một lời được.”

            “Vậy thì đừng nói.” Ngao Thịnh dịu dàng cúi xuống hôn y, “Tìm thấy là tốt rồi.” rồi lại nắm chặt lấy tay y, “Từ nay về sau, chúng ta không chia lìa nhau nữa!”

            “Ừ!” Tương Thanh gật đầu, tựa vào ngực Ngao Thịnh, chỉ cần nghe thấy tiếng tim đập của hắn thôi cũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

            Hai người ôm chặt lấy nhau, nhìn màn sao trời đẹp lung linh, nói ít chuyện vụn vặt. Kể từ lúc chào đời đến giờ, chuyện nào vui vẻ đều kể hết cho nhau nghe, đồng thời cũng là nói cho Man Vương cùng Tương Vân biết. Ở tại Cõi Yên Vui này, hai người chỉ mong họ mang sang thế giới bên kia những hồi ức xinh đẹp.

            Qua thật lâu, thật lâu…

            Tương Thanh bỗng nói, “Có người đang xuống đây!”

            Ngao Thịnh cũng đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên quả nhiên trông thấy một người đáp xuống.

            “Đại ca!” Ngao Thịnh mừng rỡ.

            Người xuống chính là Tần Vọng Thiên, trên người hắn còn mang theo cả dây thừng.

           ”Đệ đệ!” Tần Vọng Thiên cởi bỏ dây thừng chạy đến gần hai người, “Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”

            “Ngao Ô đưa mọi người tới đây?” Ngao Thịnh và Tương Thanh đều đứng dậy.

          “Bọn ta phải chạy đi chạy về hai lượt.” Tần Vọng Thiên cười nói, “Lần đầu tiên đến thì không có dây thừng, lại phải quay về, lấy tất cả dây lưng quần của binh tướng cột lại với nhau đấy.”

            Cả hai không nhịn được mà bật cười.

            Tần Vọng Thiên thấy Tương Thanh đôi mắt sưng đỏ, lại nhìn đến thi hài của Man Vương Và Tương Vân cũng thấy buồn bã lây, đoạn lại vỗ vỗ vai Tương Thanh.

            Tương Thanh mỉm cười, ý bảo mình đã không sao rồi.

            “Chúng ta đi thôi.” Tần Vọng Thiên nói, “Tất cả mọi người đang chờ trên kia đấy.”

            Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn Tương Thanh.

            Tương Thanh quay đầu lại nhìn Man Vương cùng Tương Vân, trầm mặc một lúc lại đi đến gần, lấy một túi gấm trong ngực áo, mở lấy một đóa hoa khô màu đỏ ra.

            Tương Thanh đặt đóa hoa lên trên ngực cả hai.

            “Đây là cái gì?” Ngao Thịnh tò mò hỏi.

            Tương Thanh lắc lắc đầu, “Trước đây là Hạ Lỗ Minh đã tặng ta, hắn nói là hoa bỉ ngạn.”

            “Hoa bỉ ngạn?” Tần Vọng Thiên thoáng có chút ngạc nhiên.

            “Nghe nói hoa này có thể giải được bách độc. Chẳng biết có phải là sự thật không nữa.” Tương Thanh u sầu đáp, “Vì thấy hoa rất đẹp nên luôn mang theo trong người. Hôm nay, ta ngay cả một mảnh giấy tiền vàng bạc cũng không có, đành để hoa lại dâng cho phụ thân.”

            Tần Vọng Thiên cùng Ngao Thịnh liếc nhìn nhau, Man Vương và Tương Vân đã an giấc ngàn, trong khi Tương Thanh lại chẳng thể lập được một tấm mộ bia, nên thương cảm là chuyện đương nhiên.

            Tương Thanh quỳ xuống, cung kính cúi lạy hai ngươi ba lạy, “Cha….Man Vương, con đi đây. Kiếp sau, hai người nhất định phải hạnh phúc bên nhau.”

            Chốc sau, Tương Thanh đứng lên, cùng Ngao Thịnh và Tần Vọng Thiên leo lên dây thừng, rời khỏi động Nhật Lạc.

            Mộc Lăng vừa thấy Tương Thanh và Ngao Thịnh đều bình an, liền vui sướng chạy đến tay bắt mặt mừng.

            Tương Thanh ngẫm nghĩ, lấy một mảnh vải trắng viết vài dòng, “Ta đã thoát hiểm. Đừng cứu. Đa tạ.”

            “Cái này để làm gì?” Mộc Lăng khó hiểu hỏi.

            “Viết cho người đã đưa ta tới đây. Ngày mai cô bé ấy sẽ đưa người đến cứu ta, vì không  muốn gây thêm phiền hà gì nữa nên ta phải nhắn lại một tiếng.” Tương Thanh đáp.

            Mọi người gật gật đầu. Tư Đồ dùng một thanh đao ghim mảnh vải kia lên trên vách núi, như vậy vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy được.

            Tương Thanh cùng Ngao Thịnh ngoảnh đầu nhìn núi Nhật Lạc lần nữa rồi mới cùng mọi người xoay người bước đi.

            Trở về thành Song Hồng, Ngao Thịnh hạ lệnh khời hành, ngày đêm lên đường quay về Lạc Đô, đồng thời cũng không quên cho thủ vệ tức tốc chạy về báo tin cho Quý Tư – Thịnh Thanh chẳng tốn một binh một tốt, đại thắng quay về!

            . . . . . .

         Sáng sớm hôm sau, sa mạc lại nổi bão cát.

         Gió lớn cuốn bay đi mấy mảnh vải có viết lời nhắn của Tương Thanh đi, rồi biến mất ở trong biển cát vàng.

            Bên trong bão cát lại vang lên tiếng chuông bạc leng keng.

            “Tiểu Tam, nhanh lên!” Tiểu nha đầu ngồi trong xe thúc giục, trong tay lại ôm một vòng dây thừng thật lớn, bên cạnh lại là thức ăn cùng túi nước, “Nếu ca ca xinh đẹp khát nước và đói bụng thì sao hả!”

            “Đã biết rồi tiểu thư.” Tiểu Tam lại thúc roi cho sơn dương chạy tới bên vách núi.

            Hai người thân thủ cũng không tồi, Tiểu Tam ôm dây thừng đi trước, còn tiểu cô nương lại mang thức ăn và nước uống theo sau, thoáng chốc đã đến cửa động.

            Tiểu Tam thả dây xuống, quay đầu lại hỏi, “Dây thừng này có đủ dài không đó cô ơi?”

            “Chắc là đủ mà!” Tiểu nha đầu đáp, “Hơn một ngàn trượng mà còn chưa đủ dài hả? Phụ thân nói, nếu là còn chưa đủ dài, thì ca ca xinh đẹp nhảy vào trong đó chắc chắn sống không nổi.”

            “Chắc là đã chết toi rồi?” Tiểu Tam bĩu môi.

            “Phi!” Tiểu nha đầu tức giận, “Miệng quạ đen!”

            “Thả dây xuống rồi.” Tiểu Tam tay túm một đầu dây, nhíu mày nói, “Không có động tĩnh gì hết.”

            “Ngươi chờ một chút thì chết sao.” Tiểu nha đầu nói xong, cũng giúp một tay giữ chặt lấy một đầu dây, “Ngươi nắm chặt chút, đừng buông tay!”

            “Có khi nào chúng ta cũng bị kéo xuống dưới đó luôn không?”

            “Ngươi đừng có ngốc như thế, ca ca xinh đẹp võ công cao như vậy mà…Úi~!” Tiểu nha đầu đột nhiên cảm thấy dây thừng bỗng nặng hơn.

            “Thật sự leo lên kìa!” Tiểu Tam cũng giật mình, cố giữ chặt dây thừng, “Tiểu thư, cô qua bên kia đứng đi. Kẻo lại bị lôi xuống dưới đó bây giờ.”

            “Đời nào!” Tiểu nha đầu cũng hỗ trợ một tay.

            Chốc sau….chỉ thấy không phải một, mà đến hai người cùng leo ra khỏi miệng hang.

            “Ca ca…” Tiểu nha đầu giương mắt lên nhìn hai người, vừa định gọi thì lại ngẩn người ra.

            Sau một lúc, tiểu nha đầu giật giật tay áo Tiểu Tam, “Ai ai~Tiểu Tam, hình như ca ca xinh đẹp trông khang khác?”

            “Tôi cũng thấy vậy đó.” Tiểu Tam nhỏ tiếng đáp, “Cái ông bên cạnh hắn là ai? Sao người máu me không vậy.”

            “Chắc là sau khi vào trong đó thì liền biến dạng!” Tiểu nha đầu cau mày nói.

            “Còn biến thêm ra một người nữa?” Tiểu Tam trợn tròn mắt ra.

            “Kệ đi. Miễn đẹp là được rồi!” Tiểu nha đầu vội đưa thức ăn và nước uống cho hai người, “Ăn đi?”

            Hai người nhìn nhìn cô bé, nói tạ ơn rồi nhận lấy.

            Tiểu cô nương ngồi xổm xuống bên cạnh, vừa nhìn hai người ăn vừa hỏi, “Ca ca xinh đẹp, hai người định đi đâu? Ta đưa hai người ra sa mạc nhé?”

            Hai người nhìn đối phương. Người này nắm lấy tay người kia, hỏi, “Muốn đi đâu?”

            “Tùy ngươi.”

            “Ta cũng vậy.”

            Tiểu nha đầu nhìn nhìn hai người, “Hay là đến làng của ta đi!”

            “Làng của cô bé trông thế nào?”

            “Rất là đẹp!” Tiểu nha đầu cười đáp, “Có hoa có cỏ, người trong làng lại tốt bụng, sáng thì ra đồng cày cuốc, tối ra vườn ngắm sao, mọi người thường tụ hội lại để ăn uống nhảy múa. Vui lắm đó!”

            Hai người lại nhìn nhau rồi cùng gật đầu, “Được…Vậy cùng đến đó!”

          Tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ, lại nhác thấy ca ca xinh đẹp tựa đầu lên vai người nam nhân kia, tay hai người lại đan vào nhau. Cô bé nghĩ, có lẽ nam nhân này chính là người mà ca ca xinh đẹp đã nhắc tới, người ca ca yêu nhất, và ước hẹn sẽ mãi mãi không chia lìa.

            . . . . . .

            Xa xa phía trời tây.

       Một cỗ xe ngựa bon bon chạy trên đường, phía trước là thôn xóm vương vít khói bếp….bên cạnh lại là một đàn ngựa đông đúc.

            Vạn Qua ngồi ở trong xe, nhìn người đang đánh xe là Hạ Lỗ Minh.

            Hai người còn bị thương, dây thừng vẫn buộc tay cả hai lại với nhau.

            “Ngươi không trách ta thật hả?” Vạn Qua e dè hỏi.

          “Sao lại trách ngươi?” Hạ Lỗ Minh cười nói, “Ta đã nói rồi mà, khi nào mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau làm lại từ đầu.”

        Vạn Qua hạnh phúc mỉm cười, lấy dược vật Tư Đồ đã đưa ra, bỏ một viên vào miệng mình, một viên khác thì nhét vào miệng Hạ Lỗ Minh.

       ”Thuốc của Mộc Lăng thật sự có công hiệu.” Hạ Lỗ Minh bật cười, “Sau khi uống được hai ngày đã thấy khỏe hơn rất nhiều, những vết thương trên mặt cũng lành hẳn.”

       ”Ai bảo ngươi lại mang bỉ ngạn hoa tặng cho người khác làm gì?” Vạn Qua hờn trách, “Nếu có đóa hoa kia thì mặt ngươi đã lành hẳn luôn rồi. Ta phải cực khổ lắm mới tìm được, vậy mà ngươi lại đi tặng cho người khác.”

            “Ngươi có từng nghe thấy một truyền thuyết này chưa?” Hạ Lỗ Minh thản nhiên nói, “Khi ta lạc trong sa mạc, có một lão nhân từng kể với ta.”

            “Là truyền thuyết gì?” Vạn Qua hiếu kì.

            “Bỉ ngạn thì màu đỏ, còn một loại hoa màu trắng khác tên là Vãng sinh.” Hạ Lỗ Minh đáp, “Ta chưa từng nhìn thấy nhưng nghe nói, nếu hai loại hoa đó mà đặt cạnh nhau thì sẽ có thể cải tử hồi sinh.”

            “Bỉ ngạn vãng sinh rồi cải tử hồi sinh, hay là đầu thai chuyển thể mới đúng?” Vạn Qua bật cười.

            Hạ Lỗ Minh chỉ biết lắc đầu, lúc này, đoàn ngựa đông đúc kia đã ở ngay trước mặt.

            Vạn Qua bước lại ngồi xuống bên cạnh gã, cởi bỏ dây buộc tay hai người ra.

            “Ngươi không sợ ta chạy sao?” Hạ Lỗ Minh nhướng mày hỏi.

            “Ngươi chạy không được.” Vạn Qua nắm lấy tay gã, “Sau này nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!”

            . . . . . .

            Nửa tháng sau, quân đoàn Thịnh Thanh đã quay về Lạc Đô.

            Ngao Thịnh cùng Tương Thanh dẫn đại quân đi vào trong thành. Dân chúng đổ xô ra hết trên đường lớn đón mừng đoàn quân. Cả kinh đô như chìm trong niềm hân hoan vui sướng.

            Sau khi trở về, Ngao Thịnh liền hạ lệnh giải tán một nửa binh mã. Mọi người được ban thưởng, về quê làm nông. Ngao Thịnh cần mẫn chăm lo việc nước, nửa năm sau thành thân quyến với Nam Quốc. Mạc Bắc to lớn như vậy cũng đều trở nên phồn thịnh. Thịnh Thanh mưa thuận gió hòa, nghênh đón hưng vinh.

            Nửa năm kế tiếp, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh cử hành đại hôn, cả nước mừng quốc khánh.

            Hắc Vân Bảo cùng Tu La Bảo hội họp cùng chúng thần văn võ trong triều ăn cưới đến những ba ngày ba đêm. Tước Vĩ bị Ngao Thịnh sống chết kéo đến làm người chứng hôn.

            Hai người trải qua bao sóng gió cũng thành thân bằng quyến thuộc. Tương Thanh tuy không thấy tự nhiên nhưng vẫn đồng ý nghe mọi người gọi mình là hoàng hậu. Ước mong lớn nhất của Ngao Thịnh là được cưới Tương Thanh vào cửa cũng đã thành hiện thực.

            Trước lúc vào động phòng, Văn Đạt hối hả chạy đến đập cửa dâng lên cho Tương Thanh một chiếc hộp, “Phu tử. . . . . . Không phải, hoàng hậu. . . . . .”

            Tương Thanh thở dài, “Nếu không quen thì cứ gọi là phu tử đi. Có chuyện gì vậy?”

            “Dạ, có hai người đưa một chiếc hộp đến, nói là quà mừng người và Hoàng thượng đại hôn.”

            Tương Thanh khó hiểu, “Là ai?”

            Văn Đạt lắc đầu, “Nô tài không biết. Là do Ân tướng nhận đấy. Ngài ấy mặt mày hớn hở nói là phải đưa ngay cho người ạ.”

            Tương Thanh và Ngao Thịnh đều thấy nghi hoặc, vội mở nắp hộp ra…Bên trong là một đóa hoa màu đỏ thẫm, vô cùng tinh xảo diễm lệ.

            Tương Thanh bật dậy khiến chiếc hộp rơi xuống đất. Văn Đạt nhanh tay chụp được. Tương Thanh lại vụt chạy ra ngoài. Ngao Thịnh hớt hải đuổi theo vợ yêu.

            Đến cửa hoàng cung, chỉ thấy Ân Tịch Ly và Viên Liệt mặt mày phấn chấn đứng ở đấy.

            “Người đâu rồi?” Tương Thanh khẩn trương hỏi.

            Ân Tịch Ly vươn tay chỉ ra hướng xa xa.

            Tương Thanh giương mắt nhìn, thấy ở tít đằng xa là hai bóng người, một người áo trắng một kẻ áo đen, tay trong tay rảo bước đi.

            . . . . . .

            Màn đêm buông xuống, Tương Thanh cẩn thận đặt hoa và hỉ phục vào trong rương bằng gỗ đàn hương rồi đóng nắp lại.

            Từ đấy về sau, đôi bạn trẻ thường xuyên nhận được những lễ vật vô cùng xinh đẹp thú vị.

            Tương Thanh cũng an tâm hơn, tâm tình cũng thư thả sướng vui, mỗi ngày đều có thể cùng Ngao Thịnh cười đùa. Ngao Thịnh thì lại âm thầm cảm thán, Thanh của hắn càng lúc càng đáng yêu, như vậy riết rồi hỏi sao hắn còn lòng dạ nào mà lo chuyện triều chính đây.

            Một năm sau, bỗng một ngày, Tước Vĩ gọi Tương Thanh đến, cùng y trò chuyện suốt một ngày một đêm, kể cho y nghe những chuyện xưa rất xưa.

            Chuyện xưa kia rất dài cũng rất sống động, có lão cùng Ô Cuồng, có Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt, cả Viên Lạc, Tề hoàng hậu và Tề Diệc….

            Khi chuyện xưa đã hết, Tước Vĩ lại vỗ đầu Tương Thanh mà rằng, “Câu chuyện này vừa hào hùng vừa bi thương, không thể không được lưu truyền. Sau này, khi nào rỗi, hãy kể cho Ngao Thịnh nghe với.”

            Tương Thanh gật đầu.

            Ba năm sau, Tước Vĩ cùng Ô Cuồng  mỉm cười ra đi cùng ngày.

           Mọi người quay về đưa tiễn. Hai lão nhân gia đã an yên mà đi.

            Tiếp theo đó, dựa theo nguyện vọng của cả hai, đưa hai người đi hỏa táng, tro cốt được rải xuống vùng biển rộng phía đông nam Lạc Đô.

            Năm năm sau, Quý Tư cáo lão hồi hương, cùng phu nhân quy ẩn điền viên. Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn đảm nhận chức tả hữu thừa tướng.

            Năm năm tiếp theo sau nữa, Ngao Thịnh thoái vị, nhường ngôi cho Tề Tán.

            Tề Tán hạ chỉ, quốc hiệu Thịnh Thanh giữ không đổi. Cũng từ đó Thịnh Thanh nghênh hưởng thái bình thịnh thế suốt hai trăm năm.

            Ngao Thịnh cùng Tương Thanh rời khỏi hoàng cung, tiêu dao tự tại dạo chơi nhân gian, đến cuối thì đến ẩn cư ở một hòn đảo an tĩnh xinh đẹp.

            Hắc Vân Bảo ở Thục Trung, Tu La Bảo nơi trời bắc, tràng ngựa cõi bờ tây, đảo thần tiên ngoài cực bắc, Cõi Yên Vui sâu trong đại mạc cùng với hòn đảo Mĩ Lệ nọ….sau khi trải qua bao đau khổ lại được an vui cùng nắm tay nhau đi giữa phồn hoa.

.

.

.

Kẻ nên duyên tay mãi trong tay

Vui say đi giữa cẩm hà thênh thang.

Người qua xin chớ vội cười

Thế gian còn lắm mộng trời uyên ương.

(Nguyên là hai câu “Uyên ương đồng bạch thủ, tương đắc tại trung hà. | Thủy khách mạc kinh tiếu, vân gian bỉ dực đa.” (鸳鸯同白首, 相得在中河 | 水客莫惊笑, 云间比翼多) tương truyền là của Mai Nghiêu Thần, một trong những nhà thơ hiện thực thời Bắc Tống.

 Ở đây vì không tìm được bản dịch nên mình đã tập tành biên thơ, bạn nào có ý kiến khác xin cứ tự nhiên chỉ bảo thêm :”>)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro