Chương 10: Đồng Phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh đã có kết quả xét nghiệm máu, kết quả cho thấy, độ xứng đôi của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đạt tới con số kinh người là 99%.

Trong thời gian đợi kết quả xét nghiệm, Tống Á Hiên tự mình lên mạng tìm kiếm thông tin.

Chứng kích ứng Alpha là một loại bệnh khá thường thấy, đa số Omega bị chứng này rất khó tìm được Alpha có độ xứng đôi cao với mình, xuất phát từ an toàn, chỉ có thể trong thời kì phát tình cách ly bản thân.

Nếu như có thể tìm được Alpha có độ xứng đôi cao, qua việc trao đổi tin tức tố cũng là một cách hữu hiệu trị chứng bệnh này.

Tống Á Hiên kéo kéo xuống, muốn xem thử việc trao đổi tin tức tố là việc thế nào.

Trải qua một đêm dài cùng giường cùng gối.

Hôn môi trao đổi nước bọt

Đánh dấu tạm thời.

Đánh dấu cả đời.

Sử dụng đồ dùng có mùi hương tin tức tố của Alpha, có thể giảm bớt bệnh ở mức độ nhất định.

…..

Chú ý: Nếu như làm một trong các việc trên đều không thể giảm bớt chứng kích ứng, có thể thực hiện chúng cùng một lúc. Ví dụ thời điểm ký hiệu đồng thời hôn môi, lúc hôn môi đồng thời ôm ấp các kiểu.

So với không chữa và chữa theo cách này, dù ban đầu Tống Á Hiên có hơi không quen, thì hiện tại đã suy nghĩ thông suốt hơn một chút.

Cậu là kiểu người có năng lực tiếp nhận rất mạnh, nếu như phải đánh dấu tạm thời để không phải bị cách ly, cậu sẽ chọn đánh dấu tạm thời.

Tống Á Hiên cầm tờ đơn báo cáo, bắt đầu thăm dò: “Hay cậu cắn tôi một cái đi?”

Thanh âm Lưu Diệu Văn không mặn không nhạt, nghe không ra tâm tình: “Hay cậu vẫn nên cách ly thì hơn.”

Tống Á Hiên nhìn bộ dáng thấy chết không cứu của hắn, có chút nhớ nhung Lưu Diệu Văn mạnh bạo lúc trước. Thật muốn trực tiếp lôi cổ áo Lưu Diệu Văn ép hắn cắn cổ mình một cái.Nhưng mà cậu không chắc mình có thể vật nổi Lưu Diệu Văn không.

Tống Á Hiên tận lực đè xuống trận kích động, vô cùng lý trí mà ngẫm nghĩ một chút.

“Văn ba.” Tống Á Hiên thả nhẹ thanh âm, kính ngữ cũng đem ra luôn: “Xin ngài thương xót mà cắn tôi một cái đi?”

“…”

Lưu Diệu Văn không nghĩ tới Tống Á Hiên còn có thủ đoạn này.

“Một cái thôi, rất nhanh mà.”

“….”

Cùng đôi mắt tràn ngập mong đợi kia nhìn nhau hơn mười giây, Lưu Diệu Văn thở dài, thanh âm hơi thấp: “Cậu có biết nếu để tôi đánh dấu tạm thời cho cậu, sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đối với cậu không?”

Một khi Alpha dấu hiệu Omega, bất kể là đánh dấu tạm thời hay đánh dấu cả đời, bản năng sẽ làm cho họ sinh ra ý muốn bảo hộ cường liệt đối với Omega, du͙ƈ vọиɠ độc chiếm Omega thậm chí có khả năng khiến Alpha đánh mất lý trí.

“Tôi biết,” Tống Á Hiên thấy hắn có ý định buông lỏng, một mực chân thành thổi phồng: “Dùng năng lực của cậu, cậu nhất định không bị bản năng ảnh hưởng, dù sao cậu cũng là người ưu tú như vậy.”“….” Lưu Diệu Văn liếc nhìn cậu một cái, một hồi sau, khóe môi Lưu Diệu Văn khẽ nhếch, không rõ ý tứ nở nụ cười: “Vậy mau lại đây.”

Vừa nghe hắn đáp ứng, mắt Tống Á Hiên sáng lên.

Mắt thấy Tống Á Hiên kéo áo khoác xuống, lập tức muốn cởi luôn cả áo sơ mi, một bộ dáng tốc chiến tốc thắng.

Lưu Diệu Văn đánh gãy cậu: “Đến nhà vệ sinh.”

Hắn bắt đầu cảm thấy Tống Á Hiên phân hóa muộn không có gì là không tốt, nếu không dựa theo cái tên không hề có tính tự giác này, hắn có chút hoài nghi Tống Á Hiên có thể tốt đẹp mà trưởng thành được hay không.

Tống Á Hiên ngừng lại, như là đang nói người này sao lại phiền phức như vậy. Lưu Diệu Văn nhìn bộ dáng này của cậu, có cảm giác mình mới là Omega đang chờ được đánh dấu.

Phòng vệ sinh riêng trong bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng làm không gian xung quanh cũng có chút ẩm ướt, Lưu Diệu Văn khóa cửa lại.

“Cậu quay lưng lại đây, lấy tay chống tường.”
“Không cần.” Tống Á Hiên nói, người ngược lại quay ra chỗ khác: “Tôi có thể đứng vững.”

Lưu Diệu Văn cũng không kiên trì, tầm mắt hắn rơi vào trên người Tống Á Hiên.

Da thịt cổ thuộc về Omega nhẵn nhụi, nhìn xuống một chút, là đường nét vai gầy gò của nam sinh.

Màu tóc của Tống Á Hiên tựa màu đồng nhạt, lúc học lớp mười, chủ nhiệm tưởng cậu nhuộm tóc, bắt Tống Á Hiên đi nhuộm tóc về màu đen. Da dẻ cậu cũng trắng đến long lanh, cả người giống như là thiếu sắc tố* vậy.

(*: Không rõ lắm nhưng mà có lẽ ý tác giả là vì Tống Á Hiên quá trắng nên trông giống như thiếu sắc tố?)

Càng tới gần, mùi hương tin tức tố Omega của cậu càng thêm nồng nặc.

Tống Á Hiên chờ nửa ngày vẫn không thấy đối phương cắn xuống, hơn nữa Lưu Diệu Văn cách cậu gần như vậy, nhiệt độ và khí tức có cảm giác tồn tại đặc biệt lớn.
Cậu nhịn không được thúc giục: “Cậu sao còn chưa….A a!”

Trong nháy mắt Lưu Diệu Văn cắn xuống, toàn thân Tống Á Hiên cứng đờ, theo bản năng muốn giãy dụa, khuỷu tay không khỏi thúc ra sau một chút.

Lưu Diệu Văn sớm có phòng bị, hơi dùng sức giữ lại cái tay không an phận của cậu, phòng ngừa Tống Á Hiên lại đánh lén, Lưu Diệu Văn thẳng thắn đem cả hai tay của cậu bắt chéo ở sau lưng.

Tống Á Hiên ý thức được, thể lực của Omega thật sự kém Alpha ở chuyện này.

Ít nhất tại thời điểm đánh dấu, Lưu Diệu Văn chỉ dùng một tay cũng có thể khống chế cậu.

Quá trình đánh dấu kéo dài một quãng thời gian rất dài, phản ứng sinh lý khiến đầu óc Tống Á Hiên bắt đầu nóng lên.

Thời điểm đánh dấu sắp xong, Lưu Diệu Văn truyền tin tức tố lần cuối cùng vào tuyến thể của cậu.
Tống Á Hiên hơi mở to mắt.

Cậu có thể cảm giác được, nháy mắt trong lúc rời đi, đầu lưỡi Lưu Diệu Văn vô tình hay cố ý liếm cổ cậu một chút.

Tống Á Hiên: “!”

Ý nghĩ này, cùng với tác động của việc vừa đánh dấu xong, làm chân Tống Á Hiên mềm nhũn suýt nữa thì té xuống. Lưu Diệu Văn đỡ lấy cậu đúng lúc.

Thanh âm nam sinh từ phía sau truyền đến, ngữ khí nhàn nhạt, mang theo nụ cười như có như không.

“Đã nói cậu nên chống tường.”

Lúc Tống Á Hiên về tới nhà, Phó Viện cũng về rồi.

Phó Viện thấy cậu kéo dép lê chậm rãi đi tới đi lui, rót cho mình một ly nước đá uống.

“Nghe chú Hạ nói con đi chơi với bạn học?”

Tống Á Hiên đáp một tiếng, cậu tạm thời không nghĩ tới sẽ nói cho Phó Viện biết cậu bị chứng kích ứng, chỉ có duy nhất Lưu Diệu Văn mới có thể giúp cậu. Bằng không dựa theo tính cách của Phó Viện, không chỉ lo lắng cho cậu, còn có khả năng lôi thẳng cậu đến Lưu gia nói cám ơn.
Tống Á Hiên quay đầu lại: “Mẹ, tháng sau con muốn ở ký túc xá trường.”

Phó Viện ngẩn ra, sau đó hơi hơi nhíu mày: “Con ở ký túc xá trường có thích ứng được không?”

“Hạ Tuấn Lâm cũng ở ký túc xá trường, phòng chỉ có một mình cậu ấy ở, còn dư ba giường trống, con qua đó ở là được.”

“Vậy căn nhà kia của chú Hạ…..”

“Ở cùng chú Hạ con không quen lắm.” Tống Á Hiên rũ mắt uống nước.

Phó Viện mím mím môi: “A Dã, mẹ không an tâm con. Từ nhỏ đến lớn con chưa từng ở qua ký túc xá tập thể, hơn nữa với thành tích hiện tại, nếu còn ở ký túc xá trường, mẹ sẽ không thể biết được tình huống của con như thế nào nữa.”

“….”

Phó Viện thấy cậu không nói lời nào, trong lòng không khỏi thở dài.

Bà biết, từ sau khi bà kết hôn lần nữa, chồng và đứa con lớn ít nhiều tồn tại nhiều ngăn cách. Bây giờ đứa nhỏ này lớn rồi, biết bà có gia đình mới liền lựa chọn yên lặng rời đi.
Phó Viện có chút đau lòng, cuối cùng vẫn không đành lòng làm khó cậu, nhẹ giọng nói: “Con sắp thi tháng phải không? Nếu thành tích lần thi tháng này tiến bộ hơn tháng trước, mẹ sẽ để con ở lại ký túc xá trường.”

Tống Á Hiên thấy bà có ý nhường một bước, ánh mắt sáng lên. Cậu nhìn về phía Phó Viện, quyết định thăm dò ý tứ của mẹ mình trước: “Mẹ muốn thành tích của con như thế nào?”

Phó Viện suy nghĩ một chút, bà kỳ thực đối với việc học tập của Tống Á Hiên yêu cầu không nhiều lắm. Chỉ hy vọng học tập có thể phân tán được lực chú ý của Tống Á Hiên, làm cậu ngoan ngoãn hơn, tránh động chút lại gây chuyện thị phi.

“Hạng 50 đi” Phó Viện đưa ra một yêu cầu không thể tính là yêu cầu: “Trước đó con vẫn hạng 51.”

Tống Á Hiên tự hỏi một chút: “Việc này đúng thật quá khó.”
“………”

Ngày mai phải đi học, trong trường đâu đâu cũng có Alpha, vì để kiểm chứng xem dấu hiệu của Lưu Diệu Văn có đáng tin không, Tống Á Hiên gọi điện cho Mã Gia Kỳ, bảo hắn đứng dưới lầu chờ mình.

Cậu và Mã Gia Kỳ sống chung một tiểu khu, hai người lâu lâu còn cùng nhau về nhà. Vừa thấy hắn, Tống Á Hiên liền trực tiếp cho hắn một cái ôm, Mã Gia Kỳ cũng không hỏi tại sao, hết sức phối hợp mở hai tay ra: “Con trai! Đến ba ôm một cái!”

Tống Á Hiên nhịn xuống cơn xúc động muốn một cước đá chết Mã Gia Kỳ, nhéo bả vai Mã Gia Kỳ một cái, lại sờ soạng cổ hắn một chút.

Mã Gia Kỳ: “….”Mã Gia Kỳ: “…..Con trai, con đang làm gì vậy?”

Mã Gia Kỳ: “Chẳng lẽ sau khi con biến thành O đột nhiên ý thức được ba vô cùng anh tuấn vĩ đại, quyết định đến với vòng ôm rộng lớn của ba?”
Tống Á Hiên mặc kệ hắn, ở trên người hắn cọ thêm mấy lần nữa.

Mã Gia Kỳ: “Xem như là cậu, cũng không thể xằng bậy thế này.”

Tin tức tố của Mã Gia Kỳ không có tính công kích đối với cậu, xem ra Lưu Diệu Văn đánh dấu vẫn rất hữu hiệu.

Tống Á Hiên nhấc mí mắt: “Được rồi, cậu có thể biến.”

Mã Gia Kỳ thấy cậu nói vậy, thật sự quay đầu bước đi, đột nhiên ý thức được chính mình bị người ta lợi dụng xong vứt đi: “…..Đệt moẹ cậu Tống Á Hiên! Nửa đêm nửa hôm cậu gọi tôi đến tôi liền đến, đuổi tôi cút về tôi liền phải cút về?”

Tống Á Hiên quay đầu lại, nở một nụ cười không có nhân tính: “Vậy cậu muốn thế nào? Cùng làm loạn với tôi?”

Mã Gia Kỳ bị nụ cười kia làm cho run cầm cập: “Không được không được. Alpha có thể khống chế cậu, tôi nghĩ hắn chưa xuất thế đâu.”
“Biết thế là tốt.” Tống Á Hiên lười biếng quay người, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu liếc hắn một cái: “Ngày mai gặp nha, con trai ngoan.”

“…..” Mã Gia Kỳ nhìn cậu nhất định phải chiếm tiện nghi lại, có chút buồn cười đáp một tiếng.

Giải quyết xong nỗi lòng, đêm đó Tống Á Hiên ngủ rất ngon.

Sáng thứ hai, trường Nhất Trung cử hành lễ chào cờ như thường lệ.

Gần đến kì thi tháng, thời điểm đợi nghi thức chào cờ như thường lệ.

Gần đến kì thi tháng, thời điểm đợi nghi thức chào cờ bắt đầu, có không ít học sinh cầm vở ghi chép bài tập.

Tống Á Hiên ở trong đám người, nghĩ không biết có phải tâm lý làm ảnh hưởng hay không, cậu luôn cảm thấy trên người có chút đau.

Cảm giác này lúc có lúc không, đoán chừng do mình nghĩ nhiều, Hạ Tuấn Lâm bên cạnh đột nhiên vỗ vai cậu một cái.

“Anh em, nữ thần của cậu kìa.”

Tống Á Hiên ngẩng đầu, học sinh Ban Nghệ Thuật vừa vặn đi ngang qua. Giang Kỳ Niệm mặc đồng phục khoác thêm áo khoác bên ngoài, tóc dài thả trên vai, lộ ra vẻ ôn nhu dịu dàng.
Tống Á Hiên nở nụ cười với Giang Kỳ Niệm, nữ sinh thoải mái vẫy vẫy tay lại với cậu.

Vừa thả tay xuống, nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói với Giang Kỳ Niệm: “Từ khi biết Tống Á Hiên là Omega, mình thấy cậu ấy cũng không có ngang tàn như vậy nha.”

Giang Kỳ Niệm nở nụ cười: “Vốn dĩ tính khí của cậu ấy cũng rất tốt.”

Mấy nữ sinh khác cũng cùng bàn tán:

“Hôm đó mình thấy cậu ấy đánh Đỗ Hứa Thần đến cả người đầy máu, nhưng vừa nghĩ tới cậu ấy là Omega, mình lại thấy…..Có chút đáng yêu?”

“Còn nói, cậu sao không suy nghĩ một chút, Omega hiếm như thế, có thể cùng Omega nói chuyện yêu đương, nói ra nổi tiếng cả năm.”

“Nổi tiếng cái gì mà nổi tiếng,” Giang Kỳ Niệm cười nói: “Nếu mình muốn cùng ai nói chuyện yêu đương, mình chỉ vì thích cậu ấy thôi, không liên quan đến giới tính.”
Học sinh Ban Nghệ Thuật đi rồi, đau đớn trên người Tống Á Hiên không giảm mà còn tăng lên, cổ từ từ truyền đến cảm giác thiêu đốt, hình như còn hơi ửng hồng.

Tuyến thể Omega ở sau gáy, khối da này mẫn cảm đối với tin tức tố nhất. Tống Á Hiên ý thức được chứng kích ứng của mình lại tái phát.Trên sân trường quá nhiều người, lại còn đứng gần nhau, chỉ gần xung quanh chỗ Tống Á Hiên đứng thôi cũng có tới 4-5 Alpha.

Cậu theo bản năng tìm thân ảnh Lưu Diệu Văn, hắn đứng cách cậu không xa, Tống Á Hiên vừa định gọi tên của hắn, đột nhiên ý thức được không đúng.

Coi như Lưu Diệu Văn biết cậu có bệnh, nhưng chẳng lẽ cậu trước mắt mọi người kéo tay Lưu Diệu Văn, hay tìm đối phương muốn ôm một cái sao?

Nghĩ thế nào cũng không thích hợp.

…..

Đúng rồi.

Tống Á Hiên bỗng nhiên nhớ lại, trên mạng nói dùng quần áo nhiễm tin tức tố của Alpha cũng có thể giảm bớt bệnh trạng, cậu có thể tìm Lưu Diệu Văn mượn đồng phục.
Cậu đang định quay lại, đột nhiên nhìn thấy chủ nhiệm trường dẫn theo một thành viên trong nhóm tác phong kỷ luật, một đường đi thẳng tới lớp 11.

Chủ nhiệm trường họ Tưởng, là người đàn ông trung niên khó tính, chủ nhiệm Tưởng một đường để ban tác phong kỷ luật ghi tên mấy học sinh không mặc đồng phục, gọi ra khỏi hàng.

Bên cạnh có người nói thầm: “Lão Tưởng hôm nay lại muốn vẽ chuyện, mấy học sinh không mặc đồng phục đều bị gọi ra sân luyện tập chạy năm vòng, một nhóm kia đã bắt đầu chạy rồi.”

Hạ Tuấn Lâm theo bản năng nghiêng đầu qua, nhìn về phía Tống Á Hiên.

Quả nhiên không mặc đồng phục.

Tống Á Hiên ho khan.Cậu không mặc đồng phục đã thành thói quen, nếu cậu mặc đồng phục còn có thể đổi với Lưu Diệu Văn, nhưng mà bây giờ cậu ăn mặc lưu manh như vậy, chạy đến đòi đồng phục của Lưu Diệu Văn cũng không tốt lắm.
Nếu không cứ trực tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vh