Chương 6: Chơi Bóng Rổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành tích ở lớp của Tống Á Hiên lúc nào cũng đứng chót lớp, một bài tập tọa độ không gian hệ thực sự vượt qua phạm vi tri thức của Tống Á Hiên.

Cậu đứng ngốc trên bảng 3 phút, giáo viên số học nhìn cậu một mặt vô tội, cuối cùng thở dài.

“Đi xuống đi.”

Tống Á Hiên liền như vậy mà đi xuống.

Cậu vừa mới ngồi xuống, Hạ Tuấn Lâm lập tức chen tới: “Tổ tông! Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Còn có lớp trưởng, hai người làm sao lại đi cùng nhau?”

Lúc nãy thấy Tống Á Hiên không nói lời nào ra khỏi lớp học, còn tưởng Tống Á Hiên đi vệ sinh.

Ai biết mười phút sau đó, Mã Gia Kỳ gửi cho Hạ Tuấn Lâm một chuỗi dấu chấm than, Ban Mười cùng Nhất Trung Một Mảnh Trời đồng loạt nổ tung, cả hai bên đều đang điên cuồng thảo luận việc Tống Á Hiên đem Đỗ Hứa Thần đè lên tường đánh, mà Omega không rõ ngày hôm qua trong WC với Lưu Diệu Văn chính là Tống Á Hiên….

Tống Á Hiêna!

Hạ Tuấn Lâm thầm nói đệt! Một buổi tối không gặp, anh em liền biến tính? Sau này có phải xưng hô chị em với Tống Á Hiên luôn hay không?

“Muốn biết tại sao tôi biến thành Omega sao? Muốn biết tôi và Lưu Diệu Văn làm gì trong nhà vệ sinh sao? Muốn biết Đỗ Hứa Thần kết quả bị làm sao sao? “

Hạ Tuấn Lâm muốn biết chết đi được.

Tống Á Hiên: “Giúp tôi viết ba ngàn chữ kiểm điểm. “

Hạ Tuấn Lâm: “…..”

Tống Á Hiên: “Viết xong, Tiểu Tống kể cho cậu nghe.”

Hạ Tuấn Lâm: “….. Cậu cút đi.”

Chuông vào lớp.

Điện thoại Tống Á Hiên bỗng nhiên rung lên dữ dội, cậu nhìn thử, thì ra là Hạ Tuấn Lâm kéo cậu vào một nhóm tán ngẫu.

Nhìn thấy tên nhóm, mí mắt Tống Á Hiên giật giật._____ Nhất Trung Một Mảnh Trời

[Hoan nghênh người mới!!]

[Học sinh mới chuyển tới hả? Từ lúc nào lại có thêm O trong nhóm?]

[Hoan nghênh bạn nhỏ dễ thương!!]

Tống Ý: [Đây là Tống Á Hiên]

Tất cả trầm mặc.

Một hồi lâu, toàn thể bùng nổ.

[Tống ca!!!! Cám ơn cậu Tống ca!!!! May mà Omega cùng Lưu Diệu Văn là cậu!!!!]

[ Tui vừa nghe thấy tên Tống ca, liền an tâm, Lưu Diệu Văn của chúng ta không có phản bội mama!!!! ]

[ Thật sự, Tống gia gia chưa bao giờ cho tui cảm giác an toàn như bây giờ, ngay cả khi cậu ấy ngủ cùng một cái giường với giáo thảo một đêm, thì tui vẫn tin sáng hôm sau hai bọn họ vẫn là quan hệ bạn bè thuần khiết. ]

Tống Á Hiên thầm nói đám này linh ta linh tinh, gì mà ca gì mà gia gia, mà đám Omega này quá nhiệt tình, Tống Á Hiên cảm thấy không để ý tới thật không có lễ phép, nhắn lại:[ Cảm ơn ]

[ Đừng có cảm ơn cũng đẹp trai như vậy, thật không hổ là nhất bá Nhất Trung. ]

“Đệt,” Tống Á Hiên bị chọc cười: “Đám các cậu thật buồn cười. “

“Nhóm của chúng ta” Hạ Tuấn Lâm sửa lại cách nói của cậu: “Bây giờ cậu cũng là Omega. Mười sáu, mười bảy tuổi mới phân hóa, kỳ trường thành của cậu đến hơi trễ đó.”

_

Đối với đại đa số học sinh cấp 3, tiết thể dục là tiết học đáng mong chờ nhất.

Nắng thu chiếu xuống làm cả người trở nên lười biếng, chạy xong một vòng, giáo viên thể dục để học sinh tự do hoạt động.

Nghiêm Hạo Tường muốn chơi đá bóng, Lưu Diệu Văn thấy cũng được, liền cùng vài nam sinh khác đi lấy bóng.

Nam sinh chơi bóng đá tương đối ít, chủ yếu là chơi bóng rổ hoặc cầu lông. Lưu Diệu Văn mới vừa thấy bóng bên trong sọt, đang định lấy, liền có hai học sinh khác tiến vào, vừa đi vừa nói:

“Ban Mười với Ban Thể Dục sẽ đối đầu thật hả? “

“Đỗ Hứa Thần có thể là nhịn đủ rồi, vết thương trên đầu vừa đỡ, liền đi cá cược với người ta. “
“Cậu ta chắc là muốn lấy lại danh dự, dù sao mấy ngày trước bị Tống Á Hiên đánh thành như vậy, mặt mũi không thể chấp nhận được…..”

Tay Lưu Diệu Văn khựng lại một chút, vài giây sau, vẫn cầm quả bóng trắng từ trong sọt đi ra ngoài.

Hắn ra khỏi phòng thiết bị, nhìn thấy Tống Á Hiên và Đỗ Hứa Thần đứng đối điện trên sân, hai người còn đang nói gì đó, trận bóng hẳn còn chưa bắt đầu.

Khuôn viên Nhất Trung có diện tích lớn, không chỉ sân bóng rổ bên trong sân vận động, bên cạnh sân luyện tập cũng có một sân bóng lớn ngoài trời.

Lúc này, Nghiêm Hạo Tường thấy Lưu Diệu Văn đi ra, vẫy vẫy tay với hắn, ra hiệu hắn qua đây xem náo nhiệt.

“Bọn họ mới cá cược xong, bên thua tí nữa phải lên sân cờ nhảy điệu quảng trường.” Nghiêm Hạo Tường nhắc đến vụ cá cược, cảm thấy Tống Á Hiên dùng chiêu này thật tổn hại: “Tống Á Hiên thật mưu ma chước quỷ, bất quá nếu lớp chúng ta thua, cậu ta lại phải đi khiêu vũ.”
Chu Hành Sâm cũng ở bên cạnh xem náo nhiệt: “Không nói đến cái khác, điệu quảng trường thật sự rất buồn cười.”

Có nhiều người nghe tin chạy tới, người vây xem không chỉ Ban Mười cùng Ban Thể Dục, còn có mấy lớp khác nghe nói Tống Á Hiên chơi bóng với Đỗ Hứa Thần. Hai người đều là hai cái tên hot mấy ngày nay, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại.

Vừa ra trò hay.

Lúc bọn họ tán ngẫu, không khí trong sân bóng cũng từ từ nóng lên. Nam sinh ban Thể Dục dáng ai cũng cao lớn, hai trong số năm nam sinh lên sân đều ở trong đội bóng của trường.

Ban Mười bên này cũng không yếu, cùng Tống Á Hiên chơi tốt, về cơ bản, mấy tên nam sinh lưu manh này đều dùng tiền vào Ban Mười, thiên phú học tập không có, nhưng các trò thể thao đều tương đối thành thạo.

Nói thật, trận thi đấu rất đáng xem.
Bọn họ chơi 4 trận, nếu hết 4 trận còn chưa có kết quả, sẽ dành thêm 5 phút để tiếp tục thi đấu.

Bên Ban Thể Dục có một nam sinh da đen rất lợi hại, thân cao, phản ứng lại vô cùng linh hoạt. Ban Mười phải kể đến Tống Á Hiên, tốc độ ghi bàn kinh người, duỗi tay một cái, bóng rổ sẽ chuẩn xác đi vào rổ, động tĩnh khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.

Điểm số hai bên vẫn đang giằng co, mãi đến tận mấy phút cuối cùng, Tống Á Hiên nghiêng người ngả về sau tiếp lấy bóng, không chút do dự ném vào rổ.

Từ khoảng cách ném thu được ba điểm, đem điểm số kéo ra xa.

Ban Mười bùng nổ, reo hò khen hay.

“Đậu mé!” Nghiêm Hạo Tường nhịn không được, tán dương: “Cú ném rất soái, Lưu Diệu Văn nhìn kìa!”Lưu Diệu Văn ừm một tiếng, nhìn Tống Á Hiên giữa sân đang bị những nam sinh khác vây quanh.
Trận đầu chiến thắng, cậu ta có vẻ rất cao hứng.

Nghiêm Hạo Tường vẫn còn kích động: “Mấy cậu nói xem, nếu lúc trước cậu ta cũng tham gia chơi bóng rổ với chúng ta, lớp chúng ta có thể sẽ không bị ban Thể Dục dồn xuống đứng thứ hai rồi?”

Chu Hành Sâm khịt mũi: “Cũng sẽ như vậy thôi.”

Nghiêm Hạo Tường: “Cậu đừng có trợn mắt nói mò, mặc kệ thế nào, cậu ta chơi bóng rất không tệ.”

Trận bóng rổ năm lớp 10, Nghiêm Hạo Tường, Chu Hành Sâm cùng Lưu Diệu Văn là thành viên chủ lực. Hội đồng thể thao nói Tống Á Hiên chơi bóng không tệ, muốn gọi Tống Á Hiên cùng chơi, nhưng khi cậu nghe nói còn phải hợp tác vớiLưu Diệu Văn, liền trực tiếp cự tuyệt.

Đầu Nghiêm Hạo Tườngt chắc là gặp vấn đề, trong phút chốc thậm chí quên mất Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn có thâm cừu đại hận. Hắn mở chai nước ở bên cạnh, vừa uống vừa nói với Lưu Diệu Văn: “Tiểu Tống không hổ là người từng có wc kỳ duyên với cậu nha, cậu xem, cú ném bóng này ném đến _____”
Chốc lát hắn còn chưa nghĩ ra từ thích hợp để hình dung, định uống ngụm nước rồi suy nghĩ một chút. Lưu Diệu Văn giơ tay, hời hợt bóp nhẹ chai nước của Nghiêm Hạo Tường.

Tốc độ nước đột nhiên chảy mạnh, Nghiêm Hạo Tường không kịp phản ứng, bị sặc đến ho khan.

Nghiêm Hạo Tường khụ khụ khụ khụ không ngừng, lúc ngẩng đầu một mặt thê lương: “Văn Cẩu….Khụ khụ, cậu sao muốn đả thương tôi?”

“Cậu rất có năng lực, có thể viết sách.” Lưu Diệu Văn nhìn bộ dạng này của hắn, khóe môi nhợt nhạt câu lên: “Wc kỳ duyên?”

“….” Nghiêm Hạo Tường thầm nói cẩu Lưu Diệu Văn này càng ngày càng không dễ ở chung.

Trận đấu thứ hai bắt đầu.

Vì trận thứ nhất dành chiến thắng, trạng thái Ban 10 rất không tồi.

Nghiêm Hạo Tường với Chu Hành Sân ở bên ngoài xem, hai người thỉnh thoảng bình luận một chút.
Nghiêm Hạo Tường: “Đỗ Hứa Thần chơi khá tốt, đem bóng ném qua cậu ta tương đương với việc bóng chui vào rổ.”

Chu Hành Sâm: “Còn hậu vệ dẫn bóng* của đội bọn họ, để cậu ta vào trận đúng là tội lỗi.”

Nghiêm Hạo Tường: “Tôi cảm thấy trận này khá ổn định.”

Chu Hành Sâm: “Không sai, khá ổn.”

Hai người vừa dứt lời, tay da đen cầm bóng chạy qua đột nhiên va vào tiền đạo phụ** bên ban Mười.

Nam sinh bị đụng ngã, lập tức ngồi xuống đất, co ro che đầu gối của mình.

Da đen vừa nãy bị xem là phạm quy, có người nhỏ giọng nói nhìn thấy khuỷu tay hắn cố ý đánh vào bụng nam sinh kia. Bầu không khí hai bên không tốt lắm.

Một nam sinh Ban 10 đẩy da đen một cái: “Mày cố ý đúng không? Muốn gây sự à?”

“Ở đây của cậu có vấn đề? ” Da đen chỉ chỉ mắt của mình: “Tôi gây sự? Tôi chỉ không cẩn thận đụng phải vị bạn học này một chút.”
Nam sinh bị đẩy đầu gối xanh tím một mảng, có chỗ còn chảy máu, trong một lúc không cách nào nào đi lại, hiển nhiên là không thể tiếp tục chơi bóng nữa.

Tống Á Hiên xem xong tình huống của nam sinh, cười lạnh: “Không cẩn thận?”

Cậu cười lên tuy rằng rất đẹp, nhưng mà trong ánh mắt mang theo lãnh ý, có loại cảm giác xâm lược đáng sợ.

Giáo bá nở nụ cười, mọi người đều biết khả năng sẽ xảy ra chuyện. “Tống Á Hiên” nam sinh bị đụng phải đột nhiên nói: “Tôi không sao, cậu đừng xung đột với bọn họ, mấy tên này chính là muốn thừa cơ gây sự.”

Mấy hôm trước mới xảy ra chuyện với Đỗ Hứa Thần, nếu Tống Á Hiên còn đánh nhau, khó giải thích được với Triệu Mẫn Quân.

Da đen vẫn còn tiếp tục: “Lời này của các cậu thật oan uổng người khác, các cậu cũng đừng quá đề cao chính mình, chơi bóng mà thôi____”
“Cậu rời sân” Tống Á Hiên lạnh lùng nói: “Thay người khác tới.”

“Anh em, không cần thiết chứ?”

Tống Á Hiên không lên tiếng.

Da đen đối diện với cậu chốc lát, khịt mũi, xoay người rời khỏi sân.

Tiền đạo phụ không thể chơi tiếp, hai bên tạm dừng thay người. Hạ Tuấn Lâm thấy bọn họ thiếu người, chủ động nói: “Tiểu Tống, nếu không tôi lên? “

Hạ Tuấn Lâm chơi bóng cũng được, bình thường cũng có chơi ở vị trí tiền đạo phụ, nhưng thể lực hơi kém, tốc độ phản ứng cũng không đặc biệt nhanh.

Tống Á Hiên nhìn Ban Thể Dục bên kia một chút, thời điểm hắc da xuống bọn họ cũng đổi hậu vệ dẫn bóng kém nhất kia đi, thay một nam sinh khác tới. Giống hệt đội hình thi đấu năm lớp 10.

Tống Á Hiên không muốn để Hạ Tuấn Lâm lên bị ngược, mà không gọi Hạ Tuấn Lâm, nhất thời cậu cũng không biết có thể gọi người nào.
Đang do dự, có người đi tới bên cạnh cậu, nhặt quả bóng rổ bị rơi trên đất lên.

“Tôi thay cậu ta.” Lưu Diệu Văn nói.

Đám người vây xem truyền đến một trận nghị luận, thấy Lưu Diệu Văn đi lên, một số nữ sinh nguyên bản nghe thấy tiếng chuông vào học ngược lại không đi nữa.

Kỳ quan của năm đó.

Giáo thảo với giáo bá lập đội chơi bóng rổ.

Nhìn thấy Lưu Diệu Văn tới, mấy nam sinh Ban 10 đều tỏ vẻ mừng rỡ, lại có chút xoắn xuýt nhìn về phía Tống Á Hiên, thực lực của Lưu Diệu Văn mọi người đều rõ như ban ngày, chỉ là không biết Tống Á Hiên có đồng ý cùng chơi với hắn không.

Tống Á Hiên nhìn ánh mắt đầy mong chờ của các đồng đội, đột nhiên nói: “Cậu biết là thua phải nhảy điệu quảng trường chứ? Ở trước mặt tất cả mọi người, rất mất mặt.”
“Biết” Lưu Diệu Văn đem bóng ném vào lồng ngực cậu, ý để cậu phát bóng: “Tôi không có ý định nhảy.”

Bình tĩnh lại rất kiêu ngạo.

Tống Á Hiên nở nụ cười, đem bóng trong tay từng chút từng chút tâng trên mặt đất. Ban Thể Dục thấy đội viên đối diện mới thay vào đã nói một câu kiêu ngạo như vậy, định đáp trả, mà nhìn thấy người nói chuyện là Lưu Diệu Văn, chỉ có thể mạnh mẽ đem cơn giận nuốt trở lại.

Da đen bên ngoài sân đánh bạo nói: “Văn ca, cậu chơi rất giỏi, không có nghĩa đồng đội cậu chơi cũng giỏi, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi nhỏ.”

Người ban Thể Dục phía sau cười khẩy, Lưu Diệu Văn liếc nhìn hắn, ý ngầm chỉ: “Đồng đội của tôi làm cho cậu ra kết cục này, cậu nói có lợi hại hay không?”

“…..”

Thi đấu tiếp tục.

Dù cho thực lực cá nhân của Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đều rất mạnh, nhưng hai người từ trước đến nay chưa từng tổ đội, phối hợp không tốt lắm.
Đối lập với bọn họ là tình huống hoàn toàn tương phản, có lẽ vừa rồi bị Tống Á Hiên kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Ban Thể Dục đổi tới toàn người chơi tốt.

Một trong số đó có một nam sinh chơi cực kì tốt, dường như ở góc độ nào cũng có thể quăng bóng vào rổ. Vốn dĩ điểm số ban đầu có thể miễn cưỡng cách xa, vào phút cuối cùng, nam sinh kia ghi được một trái bóng ba điểm, vượt qua đội Tống Á Hiên 1 điểm.

Tình huống như được lặp lại giống trận đầu tiên, chỉ có điều, đội thắng lần này lại thay đổi.Ban Thể Dục phát ra một trận hoan hô, tất cả mọi người đều cho rằng trận đấu này thắng bại đã phân rõ ràng, Tống Á Hiên cướp lấy bóng trong tay Hậu vệ dẫn bóng, quay người chạy đến bảng rổ của ban Thể Dục.

Đỗ Hứa Thần xem đến nở nụ cười, vị trí hắn đang đứng nằm ở hàng ba điểm của Ban 10, hắn thậm chí còn lười chạy đến bảng rổ của lớp mình.
Liền nói còn chút thời gian, Tống Á Hiên còn giả mù chạy tới, thật sự xem mình có thể tạo ra kỳ tích?

Tống Á Hiên lách qua mấy nam sinh chặn bóng, thời điểm đối diện với trung phong***, Tống Á Hiên dừng bước.

Trung phong này là người mới thay đổi, dáng vóc rất lớn, tùy tiện ném banh qua rổ e là bị hắn chặn lấy.

Tống Á Hiên có chút lo lắng, thời khắc mấu chốt này, lựa chọn của cậu sẽ trực tiếp quyết định thắng thua. Tống Á Hiên quét mắt, đồng đội khác đều bị cậu bỏ lại phía sau, chỉ có Lưu Diệu Văn là theo kịp tiết tấu của cậu.

Nên đem bóng ném qua cho Lưu Diệu Văn không?

Có nên tin tưởng hắn?

“Này!”

Theo một tiếng gọi, Tống Á Hiên đem bóng ném qua cho Lưu Diệu Văn. Bên cạnh Lưu Diệu Văn cũng có người ngăn cản, hắn nhanh chóng thấp người tránh, hiểm hiểm lóe lên chặn, vọt thẳng phía bảng rổ nhảy lên ném vào.
Bởi vì quán tính, cả người Lưu Diệu Văn chạy ra khỏi đường biên, quả bóng trên tay hắn dùng một góc độ xảo quyệt từ sau bay đến hướng giỏ bóng rổ.

Tất cả mọi người nhìn kỹ, bóng rổ đầu tiên va vào khuông giỏ, đột nhiên lập tức lăn vào.

Một pha ném bóng từ sau vào rổ khó tin nổi.Rất đẹp trai.

Quả bóng này giá trị 2 điểm, cục diện thay đổi, không biết ai hô lên một tiếng: “Đã hết giờ!”

Đám người sôi sục, cho dù những người không hiểu luật chơi bóng rổ, cũng biết vừa nãy Lưu Diệu Văn một tay phá trời thế nào. Nam sinh Ban 10 cười vui vẻ: “Văn ca của chúng ta thật giỏi.”

Không chờ những nam sinh khác trả lời, mấy nữ sinh bên cạnh giành trước rít gào: “Đẹp___! Đẹp đẹp đẹp! Lớp trưởng rất đẹp trai a a a a a a a!!”

Nghiêm Hạo Tường cười đến đê tiện, cố đem thanh âm nói thật lớn: “Văn Cẩu thật trâu bò, chỉ chơi bóng liền biết hợp tác với đồng đội mới, dạy cho tôi với?”
Hắn nói như vậy, xung quang cười vang một trận. Ban Thể Dục bên kia sắc mặt ai cũng không tốt, đặc biệt là da đen, mặt đen đến không thể tả.

Chơi liên tục hai tiết, mọi người đều ngồi xuống nghỉ ngơi. Nghiêm Hạo Tường vốn muốn hỏi Lưu Diệu Văn uống nước không, còn chưa kịp nói, Tống Á Hiên đã mang một chai nước khoáng tới.

“Cho cậu, đội bá.” Tống Á Hiên đối với cú bóng vừa rồi của Lưu Diệu Văn hoàn toàn chịu phục: “Quả bóng vừa rồi, lợi hại.”

Nghiêm Hạo Tường còn đang đắm chìm trong khiếp sợ, Tống Á Hiên vậy mà đưa nước cho Lưu Diệu Văn, lại nghe thấy Lưu Diệu Văn đáp lại: “Cậu truyền bóng cũng không tồi.”

Tống Á Hiên không biết rõ Lưu Diệu Văn, không giống với Nghiêm Hạo Tường, muốn nghe từ miệng người này một câu khích lệ còn khó hơn lên trời.
Tống Á Hiên không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn: “Cũng được, đó cũng là thao tác bình thường của tôi.”

Đang nói, Tống Á Hiên giơ mu bàn tay lên lau mồ hôi, theo động tác của cậu, vạt áo T-shirt bị kéo lên, lộ ra vòng eo thon gầy.

Trắng đến chói mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Đẹp mắt không, Văn Văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vh