Chương 69: Nhưng Thích Để Ở Phần Khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tách ra, Tống Á Hiên nhịn xuống xúc động tránh đi, đồng ý cho Lưu Diệu Văn giới hạn lớn nhất:

"Anh muốn làm cái gì, đều tùy anh."

Câu này giống như một tiếng sấm, nổ tung

những cảm xúc thầm kín nhất trong lòng hai người. Ánh mắt Lưu Diệu Văn chấn động, hương chanh hòa với hương cây cỏ tuôn ra như thác.

A Dã của hắn.

Alpha trẻ tuổi tuấn mỹ ôm lấy Omega của hắn đi thẳng về phòng ngủ, Tống Á Hiên rất gầy rất nhẹ, nhưng Lưu Diệu Văn cảm thấy mình giống như phải dùng đến sức để đủ ôm lấy cả thế giới, một người ỷ lại hoàn toàn vào mình,đây thật sự còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Tống Á Hiên khép hờ mắt, hai tay nắm lấy

áo sơ mi Lưu Diệu Văn, phát tình khiến cho cậu đánh mất năng lực cảm nhận xung quanh, bụng giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, lan tràn đến tứ chi, ép mình không ngừng phát ra thanh âm.

Cậu cảm thấy lúc này tốt nhất không nên nói nhiều, mà vẫn nhịn không được nhỏ giọng yếu thế cầu xin người yêu đang ôm mình.

"Em khó chịu..."

Lưu Diệu Văn đặt cậu nằm lên tấm chăn mềm mại, chỉnh lại mái tóc ướt rồi khẽ hôn một cái lên trán cậu.

"Anh biết."

Giọng của hắn vô cùng ôn nhu, Tống Á Hiên không nói gì nữa, Văn ca của cậu thật sự rất tốt, cực kì cực kì tốt, tốt đến mức cậu nguyện ý thuận theo toàn bộ tâm ý của hắn, mặc hắn thích làm thế nào thì làm.

Từng cái từng cái cúc áo được mở ra, Lưu Diệu Văn đối xử với cậu cẩn thận như đối xử với một thứ quý giá nào đó. Nhưng khẽ khàng chậm rãi thế này cũng không thể giảm bớt nhiệt độ của cơn phát tình, Tống Á Hiên có hơi sốt ruột.

"Lưu Diệu Văn, nhanh lên...."

Alpha chống nửa thân mình nở nụ cười, Tống Á Hiên nuốt nước miếng, trực giác nói cho cậu biết sắp phải nghe thấy một câu gì đó cực nguy hiểm.

Quả nhiên, Lưu Diệu Văn nhìn rặng ửng đỏ trên mặt cậu, khẽ mở miệng:

"Hy vọng tí nữa em còn có thể nói như vậy."

*

Hương hoa Diên Vĩ trong phòng càng lúc càng nồng đậm, bị hơi thở thanh mát của hương chanh xanh đuổi theo trêu đùa.

Lưu Diệu Văn cắn nhẹ vào cần cổ trắng nõn của người yêu dưới thân, hai ngón tay phải củng áp lại, thuận theo cột sống Tống Á Hiên

trượt xuống, dừng lại ở lối vào giữa hai bắp

đùi.

Nơi đó mềm mại ẩm ướt, hơi co lại, hắn nhẹ nhàng ấn vào.

Ngón tay đang đặt trên vai hắn trong nháy mắt siết chặt, như là khó nhịn, hoặc như là thẹn thùng.

"Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng."

Lưu Diệu Văn dịu dàng nhìn người dưới thân mình, cúi xuống hôn lên môi cậu, ngón tay thuận theo chất lỏng trắng mịn dò tìm vào trong. Tiếng nức nở không kìm nén được của Tống Á Hiên rơi hết cả vào trong nụ hôn nóng rực, trong cơ thể dâng lên một cảm giác vừa kì quái vừa xa lạ, không thể nói rõ được, nhưng nó cứ thế kéo cậu trôi nổi vào trong tìиɦ ɖu͙ƈ.

Ngón tay ra vào, cọ da thịt ở cửa huyệt hơi

sưng đỏ lên. Lưu Diệu Văn rời khỏi môi cậu, đặt lòng bàn tay vào nơi mẫn cảm yếu ớt nhất của cậu mà liên tục cọ sát.

Tống Á Hiên chịu không nổi, lại ngượng

ngùng không muốn phát ra tiếng, chỉ có thể

dùng sức ngẩng đầu lên tìm kiếm môi Lưu Diệu Văn, cố gắng mượn cơ hội giống như vừa nãy để che giấu.

Chút suy nghĩ đó sao có thể qua mắt được

Alpha phía trên, Lưu Diệu Văn tránh ra không để cho cậu hôn, tốc độ bàn tay di chuyển càng lúc càng nhanh, ngón tay thăm dò cũng càng lúc càng sâu.

"A Dã."

"Ưʍ...Em chịu không nổi...Anh đừng..."

"Muốn nghe em kêu lên tiếng."

Yêu cầu này vừa ra, ngay lập tức Tống Á Hiên muốn mắng hắn quá đáng, chỉ là khi bốn mắt nhìn nhau, cậu phát hiện trong mắt Lưu Diệu Văn không có chút ý trêu đùa nào, chân thành như sao như biển, thấm đậm tình yêu.
Muốn thấy em lửa dục thiêu đốt vì anh, muốn nghe giọng em run rẩy gọi lên tên của anh.

Tống Á Hiên nhắm mắt lại, dùng sức kéo Lưu Diệu Văn về phía mình, chủ động thăm dò đồi môi của hắn, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi, hôn môi khiến cho tim người ta đập nhanh hơn,hô hấp hỗn loạn gần như mất đi khả năng cung cấp dưỡng khí, hoàn toàn hoá thành liều thuốc triền miên.

Trong cơn hoảng hốt, Tống Á Hiên cảm giác ngón tay đang tác loạn trong thân thể mình lui ra ngoài.

"A..."

Tính khí thô to từng nhìn thấy trong nhà tắm đặt ở lối vào, không chào hỏi với cậu một tiếng, cũng không cho cậu chỗ trống để hòa hoãn, trực tiếp xâm nhập vào trong cùng, khiến cho nước mắt Tống Á Hiên suýt nữa thì rơi xuống.

Trướng...Cũng rất đau.

Alpha thật sự rất biếи ŧɦái.

Tống Á Hiên cử động thắt lưng, tách hai
chân ra, chủ động nâng lên ôm lấy thắt lưng

Lưu Diệu Văn. Chỉ là cậu cảm thấy như vậy thoảimái hơn một tí, lại không biết hành động cóthể nói là phóng đãng này của mình khiến cho đôi mắt của Alpha bên trên hơi tối sầm lại.

Bàn tay to lớn của Lưu Diệu Văn thuận theo lưng Tống Á Hiên trượt xuống dưới, nắm lấy cánh mông mềm mại của cậu, thắt lưng căng cứng bắt đầu nhịp nhàng di chuyển, từng nhịp từng nhịp, thong thả mà vững chắc.

"A ưʍ..."

Cọ sát mạnh mẽ giảm bớt đi cảm giác trống

rỗng trong cơ thể lúc phát tình, tiếng rêи ɾỉ

đứt quãng của Tống Á Hiên hòa theo từng

nhịp lắc lư của cơ thể, những cú thúc không

ngừng tăng lên, tiếng thở dốc trầm thấp của

Lưu Diệu Văn khiến tai cậu tê dại, hai chân

không thể kẹp chặt hơn được nữa, ngay

cả ngón chân cũng cuộn lại.
"Thoải mái không?" Lưu Diệu Văn ghé vào tai cậu hỏi.

Tống Á Hiên vô thức hừ một tiếng.

Hiển nhiên Lưu Diệu Văn không muốn buông tha cậu dễ dàng, tăng nhanh tốc độ lại chỉ ma sát những chỗ nông. Phần đầu thô to nhất vừa vặn đặt ở cửa huyệt, đột nhiên bị no trướng khiến cho Tống Á Hiên kêu lên một tiếng.

"A cái gì? A Dã phải trả lời đi."

Tống Á Hiên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể theo ý Lưu Diệu Văn.

"Thoải mái..."

Nghe được âm thanh đứt quãng của cậu, khoé môi Lưu Diệu Văn cong lên:

"Nếu thoải mái, thế này được không?"

Nói xong, hắn nâng thắt lưng nhẹ nhàng cọ cọ cửa huyệt đang bị căng cứng hết mức.

"Không được...Trướng..."

Tống Á Hiên lắc đầu, kẹp chặt đùi, dùng sức nâng eo muốn ăn sâu hơn một chút, không biết làm sao lại không có sức ngã xuống, bắp đùi bị giày vò cũng không nhịn được phát run.
"A Dã muốn làm cái gì?"

Câu hỏi ác liệt này lặp lại bên tai, Tống Á Hiên biết đây là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của

Alpha đang quấy phá, cậu không muốn trả

lời, mà không chịu được cơn ngứa ngáy sâu

trong cơ thể, chỉ có thể vứt mặt mũi đi, đỏ mặt nghiêm túc nói:

"Muốn...Tiến vào sâu hơn một chút, bây giờ

trướng...Lại ngứa, anh đừng có em..."

Lưu Diệu Văn không phản ứng, tựa như là cảm thấy không đủ. Tống Á Hiên cắn răng, hé mở đôi mắt xinh đẹp, mắt nhạt màu cực kì quyến rũ.

"Dùng sức làm em đi, anh..."

Lưu Diệu Văn nghe xong câu này, cảm thấy A Dã của hắn thật sự chẳng cần tốn chút sức nào đã có thể lấy đi cả tính mạng của hắn.

Muốn giấu cậu đi, muốn ăn cậu vào bụng,

muốn làm cậu đến phát khóc.

Tính khí thô to cắm sâu vào trong, rời khỏi

một đoạn, lại cắm tới trong cùng, đụng tới
vách tường mềm mỏng vẫn tiếp tục đâm sâu

vào, yết hầu Tống Á Hiên nuốt xuống, thoáng lộ ra tiếng khóc nức nở, kɦoáı ƈảʍ to

lớn gần như nuốt chửng lấy cậu.

Lưu Diệu Văn cúi đầu cắn đầu nhũ đã sớm dựng đứng lên của cậu, dùng đầu lưỡi xoay tròn rồi mút vào, động tác này như mở ra công tắc bí ẩn kết nối trước ngực với cửa huyệt, dòng điện xuyên qua cơ thể, điên cuồng kíƈɦ ŧɦíƈɦ gấp đôi, Tống Á Hiên thấp giọng bắn ra.

Người bên trên cũng không bởi vậy mà dừng lại động tác, vừa bắn xong huyệt vị càng thêm mẫn cảm hơn, không có cảm giác căng cứng phía trước, lực chú ý của Tống Á Hiên đều bị nơi giao hợp phía sau hấp dẫn. Lưu Diệu Văn thúc càng nhanh càng sâu hơn, khiến cậu chịu không nổi, chỉ có thể run rẩy bảo hắn chậm một chút:

"Chậm một chút...Ca ca...Làm em chậm
thôi...Ca ca...A a!"

"Chậm thôi?"

Lưu Diệu Văn nở nụ cười một tiếng, nắm eo cậu lật lại, nghiền ép ở bên trong.

Ra vào một lúc, Tống Á Hiên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ

đến tay chân lộn xộn, Lưu Diệu Văn nắm cổ tay cậu ấn chặt ra sau lưng.

Tư thế này tràn ngập cảm giác áp bách, cặp

mông vểnh của Tống Á Hiên bị làm đến

mức khiến đầu óc rối loạn, trước mắt mơ

màng, bên tai tràn ngập tiếng thở dốc và tiếng nước, suýt nữa bị ép đến mức ngất đi. Rõ ràng tinh thần đã không thể chịu càng nhiều hơn, thân thể lại phối hợp hầu hạ phóng đãng dị thường.

Độ xứng đôi 99% cũng không phải giỡn.

Chờ đến lúc Lưu Diệu Văn rốt cục ở trong cơ thể cậu bắn ra, Tống Á Hiên cảm thấy mình đã bị giày vò đến mất nửa cái mạng. Thoải mái thì thoải mái, nhưng hắn vượt trội đến mức khiến thể lực của cậu hoàn toàn không theo kịp.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng và vào vách thịt non

mềm, răng Lưu Diệu Văn đặt trên tuyến thể cậu, tin tức tố và cảm giác đau đớn cùng rót vào,hương hoa cỏ và hương chanh nồng nàn trôi nổi trong không khí, giống như một thành lũy vô hình vây quanh lấy bọn họ, Tống Á Hiên nhịn không được đỏ hốc mắt.

Trong cơn hoảng hốt, cậu được Lưu Diệu Văn ôm vào trong ngực, đối phương nhẹ nhàng xoa lưng cậu.

"Được rồi, kết thúc rồi, A Dã..."

Tống Á Hiên được hắn gọi làm cho tỉnh táo hơn một chút, nghe thấy hắn bảo kết thúc rồi đôi mắt nhạt màu hơn lay động.

Kết thúc cái gì...Rõ ràng là kỳ phát tình vừa

mới bắt đầu.

Ý thức được mình còn phải bị hắn tùy ý bắt

nạt như vậy mấy ngày nữa, lại nhớ tới vừa

nãy người này còn nói "Sẽ nhẹ nhàng", Tống Á Hiên ngẩng đầu lên cắn Lưu Diệu Văn một
cái.

Là cằm.

Lưu Diệu Văn than một tiếng, cười nhéo nhéo gò má ướŧ áŧ của cậu.

"Giống như chó con..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vh