Chương 3: Con chim nhỏ lại muốn đi thân cận rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà của Trì Nhạc, khí chất trang hoàng tinh xảo, còn mang chút phong độ văn nhã của người tri thức—— đây chính là phụ thân của Trì Nhạc một người làm ăn trầm ổn, còn đây là mẫu thân của Trì Nhạc một người nhà giáo dịu dàng đoan trang. Tất cả vật dụng trong nhà đều được bài trí gọn gàng, ngắn nắp. Cái nhà to như vậy nhưng chỉ thiếu mỗi không khí gia đình.

Bà nội Trì đang ngồi trên sô pha xem TV, trên TV đang chiếu 'Kim chi ngọc diệp', Trương Quốc Vinh đang xướng vở 'Truy', bà nội Trì trên dưới 80 tuổi, mái tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, ăn mặt phong cách thời thượng vừa tươi trẻ vừa đẹp.

Tiếng tra  chìa khóa 'răng rắc' cửa chính mở ra, thanh âm náo nhiệt từ bên ngoài truyền vào trong nhà cùng với không khí lạnh lẽo trong phòng khách hoàn toàn đối lập. Đứa nhỏ tên Hùng ở cách vách tung tăng chạy qua, cùng với thanh âm của bà nội nó từ xa lại gần rồi từ gần tới xa: 'Tiểu tổ tông, ăn hết muỗng cơm này đã'

Bà nội Trì trong phòng khách cảm thán: 'Mấy năm nữa thôi sẽ trở thành soái ca rồi, nhưng hiện tại vẫn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, thích quậy phá, giống như....'

Chính lúc này Trì Nhạc đẩy cửa tiến vào.

Bà nội Trì liếc nhìn hắn một cái. Đây là cháu đích tôn đã trưởng thành của bà, quần áo khéo léo, phong trần mệt mỏi trở về nhà, ánh mắt ánh lên tinh thần trách nhiệm của một người nam nhân,giơ tay nhấc chân tự thành chương pháp, đã sớm biết được bộ Âu phục nào đi với loại cà vạt nào thì hợp, cổ tay áo sơ mi lộ ra vài phần tao nhã.

Bà nội chỉ vào Trì Nhạc: ' Con giống như đúc'

Trì Nhạc không hiểu nên chỉ cười cười.

Trong TV,  màn ảnh đặc ta 'Kim chi ngọc diệp' lao tới bảo vệ gia đình, nụ cười phóng đãng không kiềm chế, cùng khí chất liêu nhân bên ngoài

Trì Nhạc cũng giống vây, rất chăm lo cho gia đình

Trì Nhạc đem áo khoác gác lên lưng ghế dựa, sủng nịnh gọi: 'Bà nội'

Bà nội Trì liếc cái xem thường: 'KÊU! TA! TRẦN! TIỂU! THƯ!' Vẻ mặt không thể đối nghịch

Trì Nhạc cười cười,  trở về phòng lấy đồ vật.

Đẩy ra cánh cửa phòng ngủ đã lâu rồi chưa trở về, tất cả đồ vật đều theo thói quen của hắn mà bài trí, trên đầu giường có một tranh vẽ người vô cùng trừu tượng, trên bức tranh có chữ kí xiêu xiêu vẹo vẹo tên LX.

Đó là bức tranh lúc nhỏ Lục Tỉ tặng cho hắn.

Trì Nhạc nhìn ngắm bức tranh vẽ chính mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười ôn nhu.

Trong phòng khách, bà nội Trì không ngẩng đầu mà hỏi: 'Tiểu điểu nhi của ta đâu?  Mấy ngày rồi không thấy hắn a?'

Trì Nhạc một bên uống nước, một bên hỏi lại: 'Vài ngày?'

Bà nội Trì đếm đếm ngón tay: 'Chắc cũng.....2 tuần rồi?'

Trì Nhạc hét lên: ' Nếu ta nhớ không lầm thì cháu bà đây ba tháng rồi cũng chưa có về nhà a!'

Bà nội Trì không kiên nhẫn nói: 'Ngươi không giống a'

Trì Nhạc bất đắc dĩ nói: 'Không giống chỗ nào chứ?'

Bà nội Trì hợp tình hợp lý nói: 'Ngươi không thích về nhà!'

Trì Nhạc nói cho có lệ: 'Được được được'

Bà nội Trì bước tới trước mặt Trì Nhạc, tuy đã ngoài 40 tuổi, nhưng cột sống vẫn thẳng tắp, đôi mắt đảo quanh tỏ vẻ thần bí nói: ' Ta muốn tìm đối tượng cho Tiểu điểu nhi'

Nói xong, lấy ra một tấm ảnh.

'Để ta xem xem' Trì Nhạc giật lấy ảnh chụp rồi nói: 'Chẳng ra làm sao'

'Ngươi ít lắm lời đi!' Bà nội đánh Trì Nhạc một cái, thân thể chống gậy đứng nghiêm trang, ho khụ một tiếng, lấy chất giọng ra lệnh mà nói: 'Đem cái này giao cho Tiểu điểu nhi!'

'Được được được' Trì Nhạc một bên đối phó nói, một bên lấy ảnh chụp nhét vào trong ngực: 'Trần tiểu thư lợi hại như vậy, sao không thấy tự tìm cho chính mình một người bầu bạn nhỉ?'

Bà nội Trì lấy cây gậy đánh vào chân Trì Nhạc: 'Ngươi có thể đó, Xú tiểu tử!'

Trì Nhạc cười, né thân qua chỗ cái ghế dựa lấy chiếc áo khoác, chuồn ra ngoài.

Sau sáu, bảy giờ, toàn thành phố đã bị bóng đêm bao trùm. Trì Nhạc đang lái xe. Ánh mắt vẫn như cũ khiến cho người ta không thể nắm bắt được biểu tình.

Khung cảnh phản chiếu qua cửa kính xe ô tô những hình ảnh ngược, xe đi ngang qua nơi quen thuộc, Trì Nhạc quay đầu lại, ánh mắt dừng lại một hình ảnh nào đó trong trí nhớ. Dừng xe, đốt lửa, hút thuốc.

Điện thoại di dộng trong túi áo khoác lóe sáng cùng với tiếng rung nho nhỏ, nhưng người nam tử ngôi ở ghế lái lại không chút gì để ý.

Có người đập vào cửa kính phát ra tiếng 'Bang bang bang'

Trì Nhạc hạ cửa kính xe, Thường A một tay cầm di động, một tay cầm văn kiện, lắc lắc chiếc di động trong tay, vẻ mặt đắc ý nói: 'Biết ngay cậu ở đây mà!'

Cửa bên ghế phó lái mở ra, Thường A liền ngồi vào, đưa tập tài liệu qua cho Trì Nhạc: 'Thầy Diệp vừa mới gọi điện thoại, nói là phương án phối hợp chụp hình ngày mai, phải đưa qua cho cậu xem trước'

Trì Nhạc tiếp nhận tài liệu, một tay kẹp điếu thuốc, một tay mở tài liệu ra xem: ' Có bút không?' khi hỏi hắn cũng không buồn ngẩng đầu.

Thường A lấy trong túi một chiếc bút bi của nữ sinh hiệu Bảo Bằng đưa cho Trì Nhạc, sau đó liền tươi cười hớn hở ở một bên nhìn tổng tài bá đạo Trì Nhạc cầm chiếc bút bi có màu hồng như phim hoạt hình, vẻ mặt chăm chú mà sửa chữa phương án phối hợp.

'Trì Nhạc, cậu mỗi lần đều đến nơi này để làm gì?' Thường A vẻ mặt tò mò, nhìn đông ngó tây. Cô không ít lần tại nơi này tìm thấy Trì Lạc, nói như vậy nếu không tìm ra ông chủ Trì, hoặc gặp trường hợp điện thoại di động không bắt được tín hiệu, thì đến chỗ này tìm là đáng tin cậy nhất. Chính là cô nhiều lần đến chỗ này, đều chỉ thấy Trì Nhạc đứng ở một chỗ cố định mà ngẩn người cũng không có làm gì khác.

'Cậu sẽ không ở nơi này đợi Tiểu cô nương đi?'  Thường A lộ ra gương mặt tròn tròn, ánh mắt xoay tròn tỏ vẻ muốn hóng chuyện bát quái: ' Công ty đang hướng đến phát triển thành nghệ nhân, nếu cậu mà che giấu tiểu tình nhân, tôi sẽ bị Emma róc xương, lột da đó a!' Thường A dứt lời, làm ra tư thế cắt cổ.

Trì Nhạc quay đầu, liếc mắt khinh thường cô. Toàn bộ trên dưới công ty biết bao nhiêu người ngực bự, chân dài, sao hắn lại cố tình đi chọn cái người không biết gì ngoài hóng chuyện bát quái chứ.

'Này, Lục Tỉ! Xuống lầu đi, ngươi có bưu phẩm đấy!' X thông báo cho vị Tiểu Ca hào sảng từ khi chiếc xe tiến vào.

Thường A thấy được thân hình của ông chủ rõ ràng không được tự nhiên.

Ai nha...... Chẳng lẽ ông chủ một mực chờ người kia? Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng xuất hiên rồi! Thường A hắc hắc cười, chà xát hai tay vào nhau, dây anten bát quái dường như đã bắt được tần số Rada.

Chỉ chốc lát sau, Lục Tỉ một thân ăn mặc phong phanh, chân mang dép lê cũng chậm chậm xuất hiện trước tầm mắt của hai người.

Nam sao? Thường A không tự giác ôm lấy mình mà rùng mình một cái, người này  có sợ lạnh hay không vậy?

Dáng vóc Lục Tỉ cao gầy, làn da trắng nõn, không thể nói rõ có bao nhiêu đẹp, chính là từng động tác nhỏ như giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại gợi cảm không thể nói rõ.

Cậu nhân viên chuyển phát nhanh đưa bưu kiện cho vị Tiểu Ca, ngón tay thon dài nhận lấy, cậu nhân viên nhận thấy ba tháng nay vị Tiểu Ca này luôn ăn mặc phong phanh như vậy có chút khẩn trương.

Cái này....... Anh không lạn sao?  Nhân viên vẻ mặt ngay thẳng nhìn vị Tiểu Ca.

Cây bút bi trong tay Trì Nhạc phát ra tiếng kêu 'răng rắc'

Thường A quay đầu, phát hiện trên mặt ông chủ mình tràn đầy hắc tuyến.

Lục Tỉ đang kí trên tờ đơn của bưu phẩm, bỗng nhiên thấy tên người gửi trên bưu kiện liền sửng sốt, sau đó lục tìm túi bưu phẩm.

Trong túi bưu phẩm, có một phong thư, trong phong thư có một tập văn kiện, Lục Tỉ xem văn kiện, ,ấp máy khóe miệng, vành môi hiện lên một độ cong hoàn mỹ, tóc mái dài chấm đến mi mắt, hai xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, đôi chân dài mang một đôi dép lê, hình dáng rất đẹp, ngón chân cũng rất dài.

Thường A nuốt nuốt nước bọt, vị Tiểu Ca này càng xem càng cảm thấy thật........ Gợi cảm

Lục Tỉ rất nhanh liền xoay người lên lầu. Trì Nhạc nhìn theo bóng dáng hắn, sâu kín mở miệng: ' Chúng ta rõ ràng gần nhau đến thế'

Thường A nghe thấy thần kinh bị một trận oanh tạc, não tự động hiện lên một đoạn tình xưa của Mã Lệ Tô—— Trì Lạc, hóa ra ngươi vẫn ở tại nơi này, yên lặng chờ đợi, si tình như thế! Ái!

'Ngươi cư nhiên không đem ta để vào mắt' Trì đại tổng tài ngữ khí khó chịu

'Ông chủ...... trước mặt là kính chắn gió bằng thủy tinh đó a'

'Ta mặc kệ!'

'Ông chủ người ta có thể nhìn thấy a!'

'Nếu là ta, bất luận hắn có ở nơi nào ta đều có thể nhìn ra hắn. Ngươi nói, có phải hắn bị mù rồi không?' Trì đại tổng tài quay sang, vô cùng thật lòng hỏi.

Thường A có chút thương tâm, như thế nào mà đoạn tình xưa của Mã Lệ Tô trong nháy mắt lại biến thành Bạo Mạn Phong rồi.

Hai thiếu niên mặc đồng phục trường nghệ thuật, mang trên lưng bức tranh vẽ cỏ xa tiền đi ngang qua, ước chừng khoảng 15, 16 tuổi, ngây thơ đùa giỡn mất hút trong ngõ tắt bên cạnh cột đèn.

Trì Nhạc đặt tay lên cửa kính xe đã mở, ngón tay kẹp điếu thuốc, trong ánh mắt rốt cuộc ánh lên vài phần ủ rũ.

Bọn họ đã tốt nghiệp FIT được bao lâu rồi? Năm năm? Sáu năm?

Hăn cũng không nhớ rõ.

Nhưng hắn lại nhớ rất rõ lúc bước vào FIT là một buổi trưa sau giờ ngọ.

Cái kho hàng rách nát đến cả cái quạt cũ cũng không có.

Giá vẽ cùng tranh thì hỗn độn trên nền đất.

Trên bậu cửa sổ, những chậu Hoa nhi đã mất hết sức sống.

Lục Tỉ để nửa thân trần, chân trần mặc một chiếc quần bò, đầu tóc rối loạn, thuốc màu dính trên tóc mái.

Chiếc điện thoại di động trên bàn phát album 'The blue mood of spain', khi hai người gặp nhau tại căn phòng nhỏ của Lam Vũ đã ở trên bậu cửa số uống rượu và mở bài này.

Jesus I don't wanna die alone

Jesus oh jesus I don't wanna die alone

My love wasn't true

Now all I have is you

. . . . . .

Trì Nhạc an nhàn ngồi trên ghế, đôi chân dài không có chỗ gác, lười nhác địa loạn, cúi người, ra vẻ muốn lấy cái điều khiển màn hình, nhưng lại theo ánh mắt vuốt ve thân thể xinh đẹp của Lục Tỉ từ đầu đến chân, khung xương rõ ràng, cơ thể không gầy cũng không béo, cân xứng vừa đúng, giống như mỹ thiếu niên trong truyện cổ Hy Lạp.

Nhìn Lục Tỉ từ góc độ này, đôi mắt sáng ngời hữu thần, giống như có cái gì đó lóe sáng lên. tóc mái rời rạc chấm trên lông mi, con ngươi đen nhánh, có một loại phân minh đến lạnh thấu xương.

Người này, cũng không tính là đẹp, nhưng lại có một loại khí chất mê người nói không nên lời.

Trì Nhạc đảo mắt từ khuôn mặt của Lục Tỉ đến cái ót rồi cuối cùng dừng lại nơi hầu kết. Dừng lại vài giây, tầm mắt tiếp tục di chuyển đến phía dưới, xương bả vai mềm mại, những ngón tay linh hoạt, vai rộng eo hẹp, chân dài.

Đây là thân thể của một nam nhân, hắn biết rất rõ điều đó.

Bên cạnh bàn đặt hai, ba chậu quýt, tản ra hương thơm thản nhiên, cùng với Hoa nhi tiêu điều,tạo nên một khung cảnh thú vị.

Một ít đồ vật không rõ là cái gì được bài trí trên nhánh cây, những hòn đá dưới chậu cây miễn cưỡng có thể thấy được.

Dù chỗ hắn có loạn thành một đoàn, hắn vẫn rất gọn gàng, đó là ngôn ngữ không ai có thể hiểu được.

Cây cọ vẽ dậm dậm lên bảng phối màu, rồi vẽ một đường lên tờ giấy.

Tranh của Lục Tỉ rất ít khi có bố cục, đại đa số đều dựa vào trực giác, thường thường não còn chưa hoạt động, ngón tay theo thói quen đã bắt đầu vẽ nên câu chuyện. Câu chuyện đó có thể chỉ là một khối màu, một hình dáng mơ hồ, hay cũng có thể là một hình dạng cụ thể nào đó.

Tri Nhạc đặc biết đến khi hắn cho Lục Tỉ xem một tấm hình khỏa thân rồi nói: 'Lại đây một chút'

Khi ấy Lục Tỉ vẫn chưa phản ứng, vẻ mặt chăm chú xem bức hình

Sau đó hắn dùng cây cọ vẻ bằng lông cao cấp hiệu Tiểu Hào, viết lên bức ảnh: 12.09.2009

Trì Nhạc cầm lấy di động ấn  điệu nhạc đơn khúc'the blue mood of spain' như thế mà tắt đi.

Trì Nhạc lại gọi một tiếng: 'Ngươi qua đây để ta hôn ngươi một cái'

Lục Tỉ ngẩng đầu, mùa hè nóng bức lại không có quạt, làn da hắn dính đầy mồ hôi, tóc mềm dính vào mặt, có một loại goi cảm nói không nên lời.

Lục Tỉ mấp máy môi, không kiên nhẫn nói: 'Dựa vào cái gì nha?'

Trì Nhạc híp mắt thuận miệng cười nói: ' Dựa vào ta thích ngươi a'

Lục Tỉ nhặt lên cây cọ bị rơi xuống đất, vắt lên tai, bình tĩnh nói: 'Trì tờ rim to, ngươi con mẹ nó bị bênh rồi'

Trì Lạc thở ra một làn khói, đứng lên, thỏa mãn hút thêm một ngụm, sau đó yên lặng mỉm cười.

Sương khó lướt qua mông lung,  kết thúc nhớ lại là thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của người nọ.

Đoạn hồi tưởng này đại khái là lần đầu tiên ta nói thích ngươi.

-----------------------------------------------------------------------

Nghe nói Thượng Ẩn bị cấm chiếu rồi, có khả năng không có ra được DVD luôn

Vậy cái bản chuyển thể của truyện này hơm biết có ra được hay không nữa

Thật là lo ngại quá đi.........ㅠㅠ








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro