Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Châu Ma thành

Cảnh Sơn tự ở giữa sườn núi, không phải là ngôi đền hương khói cường thịnh, thường ngày cũng chỉ có vài ba thiện nam tín nữ, nhưng Lam trang tiểu thư Lam Thư Nguyệt lại chỉ vừa ý lên Cảnh Sơn tự lễ Phật, bởi vì phía sau núi Cảnh Sơn tự có vườn hoa mai nàng yêu thích nhất.

Mà Lam trang lão gia cùng thiếu gia cũng chỉ cho phép người luôn luôn ốm yếu như nàng đến nơi này, bởi vì trụ trì Cảnh Sơn tự là đệ đệ Lam lão gia xuất gia.

Đã mấy ngày không có tuyết rơi nên hôm nay nắng ấm, thừa dịp khí trời tốt, cộng thêm Lam gia lão gia cùng thiếu gia cảm thấy Lam Thư Nguyệt mấy ngày nay tình trạng thân thể dường như không tệ, vì vậy miễn cưỡng gật đầu đáp ứng, để cho nàng mang theo thiếp thân tỳ nữ Phù Dung cùng với mấy tên gia đinh lên Cảnh Sơn tự ngắm mai.

"Tiểu thư, coi chừng chút, nơi này có bậc thang." Xuống kiệu, Phù Dung đỡ lấy Lam Thư Nguyệt đi lên bậc thang.

"Tròn trịa?" Lam Thư Nguyệt quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy con mèo đi theo sau lưng, ôn nhu nói: "Tròn trịa, đừng chạy loạn khắp nơi, biết không?"

"Meo meo ô. . . . . ." Tròn trịa kêu một tiếng, thân thể tròn vo run run đứng lên, mới tiếp tục cùng chủ tử xinh đẹp mảnh mai bước vào trong chùa.

Đốt hương bái lạy rồi cùng thúc thúc xuất gia hàn huyên một lát, sau đó Lam Thư Nguyệt đi tới nơi nàng thích nhất, ngắm hoa mai phía sau núi.

"Tiểu thư, nàng đừng đi gấp như vậy, trên đất còn có sương tuyết, khí trời cũng còn lạnh lắm." Phù Dung lải nhải nhắc.

"Không quan trọng, Phù Dung, ta đây mấy ngày sức khoẻ rất tốt, không có việc gì." Lam Thư Nguyệt mỉm cười trấn an nàng.

Phù Dung có chút lo lắng cau mày, quay đầu lại nhìn chủ tự, nàng vẫn cảm thấy không để cho A Dương bọn họ đi theo dường như không đúng lắm, nhưng tiểu thư lại không thích. . . . . .

"Oa, năm nay mai nở rất đẹp!" Lam Thư Nguyệt thấp giọng tán thưởng, ánh mắt hưng phấn tham lam thu hút cảnh đẹp trước mắt, bởi vì lần sau trở lại, không biết là lúc nào rồi, nàng. . . . . . Rất khó mới có thể ra cửa một lần.

"Meo ô --" Tròn trịa bên cạnh chân nàng phụ họa.

"Hì hì, tròn trịa cũng cảm thấy như vậy có đúng hay không, thật là đẹp !" Lam Thư Nguyệt cười khẽ, chậm rãi bước tới vườn mai, hít thở không khí tràn đầy hương mai thanh nhã, nhắm mắt lại, mở ra hai tay, dùng cảm giác ôm một cành mai, cảm thấy cả tinh thần tựa hồ sẽ đi theo. . . . . .

"Tiểu thư!" Phù Dung kêu lên, bỗng nhiên thật nhanh ôm lấy Lam Thư Nguyệt yếu đuối, nhưng bởi vì khí lực không đủ, tiếp theo cũng bị đè ở trên đất.

"Tiểu thư, nàng có sao không? Tiểu thư? !"

"Meo meo. . . . . ." Tròn trịa chạy đến bên cạnh, hướng về phía Lam Thư Nguyệt mặt tái nhợt.

Nàng yếu ớt mở mắt, bất đắc dĩ cười khổ."Thật xin lỗi, Phù Dung, làm cho em khiếp sợ."

"Tiểu thư, nàng thật. . . . . . Hù chết nô tỳ ." Phù Dung sắc mặt đỏ hồng, vừa kinh vừa sợ."Nô tỳ dìu nàng, mau mau trở về Lam trang đi." Kết quả nàng nỗ lực nửa ngày, thiếu chút nữa lại làm Lam Thư Nguyệt ngã.

"Tiểu thư, thật xin lỗi, nô tỳ khí lực không đủ. . . . . ." Phù Dung lại vừa sợ vừa vội, không nhịn được mà khóc.

"Là ta không tốt, thích khoe sức lực, " Lam Thư Nguyệt suy yếu nói, biết rõ không nên đi quá nhanh, nhưng bởi vì khó có được tự do làm cho nàng trở nên quá mức vội vàng."Phù Dung, em đi vào chùa bảo A Dương bọn họ đi lên."

"Nhưng là, nhưng là tiểu thư một mình người ở chỗ này, nô tỳ không yên lòng !" Phù Dung do dự.

"Không quan trọng. . . . . ." Nàng ảm đạm nhắm mắt, lại cưỡng ép mình chống đỡ."Có tròn trịa theo ta, em mau đi đi!"

"Này. . . . . ." Phù Dung lo lắng nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, "Được, được, nô tỳ lập tức đi." Nàng vội vàng gật đầu, "Tròn trịa, ngươi nhất định phải coi trọng tiểu thư, phải bảo vệ tiểu thư, có biết hay không?"

"Meo meo..!" Tròn trịa quát to một tiếng.

"Được, ta liền tin ngươi." Phù Dung vỗ vỗ đầu nó ."Tiểu thư, nô tỳ lập tức sẽ trở lại, lập tức sẽ trở lại." Nàng đứng lên, hướng chủ tự liều chết chạy đi.

"Meo meo ô. . . . . ." Nó dùng lỗ mũi chọc chọc chủ tử.

"Ta không sao. . . . . . Tròn trịa, không cần lo lắng, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Lam Thư Nguyệt yếu ớt nhắm mắt lại thấp giọng lẩm bẩm.

Không biết qua bao lâu, chìm vào hôn mê nàng dường như nghe thấy tiếng bước chân.

"Là Phù Dung trở về?" Nàng ép buộc mình mở mắt.

"Hừm! Nhìn một chút xem ta tìm được cái gì? Là một cô nương xinh đẹp đây!" Hai gã một thân hoa phục nhìn thấy Lam Thư Nguyệt ngồi ở dưới tàng cây mai.

"Meo meo ô!" Tròn trịa gầm thét một tiếng, sống lưng cong lên, đối mặt khách không mời mà đến.

"Ha ha ha, thật là một con mèo hung dữ ." Hoàn Nhất Hào ha ha lên tiếng giễu cợt, hoàn toàn không đem tròn trịa để ở trong mắt.

"Tròn trịa." Lam Thư Nguyệt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người đàn ông này, dâm sắc trên mặt bọn họ khiến cho nàng kinh hãi.

"Cô nương, nàng là đặc biệt đến nơi này chờ đợi lang quân sao? Có phải tình lang thất ước rồi hay không? Không quan trọng, hai huynh đệ chúng ta đến bồi nàng." Hoàn Nhị Hào chà xát hai tay lẫn nhau, mặt háo sắc.

"Gia nhân của ta đang ở gần đây, " Nnàng giữ vững tinh thần mạnh mẽ, nhỏ giọng cảnh cáo."Bọn họ lập tức sẽ tới đây."

"Thật không? Nói như vậy chúng ta phải nắm chắc thời gian." Hai anh em họ Hoàn nhìn nhau, cùng nhận thức.

"Các ngươi muốn làm cái gì? !" Lam Thư Nguyệt sợ hãi hỏi.

"Ha ha a, đương nhiên là thương yêu nàng thật tốt rồi!" Hai người hướng đến gần nàng.

"Meo meo oa --" Tròn trịa hướng về phía hai người gầm thét, tiếp theo một cái chớp mắt, ra sức nhảy lên, đưa ra móng nhọn hung hăng một trảo đánh về phía Hoàn Nhất Hào.

"A – con mèo đáng chết!" Hoàn Nhất Hào bị đau, trên mặt lưu lại vài vết máu.

Tròn trịa linh hoạt nhảy ra xa, đánh về phía Hoàn Nhị Hào.

"Con mèo thổi, tìm cái chết à!" Hoàn Nhị Hào lại thất bại, ở thời điểm tròn trịa đánh về phía hắn, nhấc chân hung hăng một đá.

"Meo meo --" Tròn trịa trúng cước, vô cùng thê thảm bay ra phía sau, đụng vào cây khô rồi rơi trên mặt đất.

"Tròn trịa!" Lam Thư Nguyệt đau xót kêu, chống đỡ thân thể suy yếu hướng tròn trịa bò đi.

"Meo meo." Tròn trịa hướng về phía chủ tử kêu nhỏ.

"Tròn trịa."

"Cô nương, nàng nghĩ gì mà đi vậy?" Hoàn Nhất Hào một phen kéo lấy nàng.

"Buông ta ra. . . . . ." Lam Thư Nguyệt vô lực giãy giụa. Phù Dung đâu? A Dương bọn họ đâu? Tại sao còn chưa tới?

"Con mèo thối của nàng đả thương ta, nàng phải đền bù !" Hoàn Nhất Hào không nói hai lời bắt đầu khinh bạc nàng.

"Không muốn!" Lam Thư Nguyệt suy yếu vùng vẫy.

Tại sao? Chẳng lẽ nàng cứ bị lăng nhục như vậy?

Không! Nàng tình nguyện chết!

Là tiên tử?

Tại vị trí hoa mai ở một chỗ cao vút trong lương đình, nam tử không có lòng dạ trò chuyện với người bên cạnh, lướt qua bả vai người đó, dõi mắt nhìn lại, hắn nhìn thấy hoa mai tiên tử xinh đẹp.

Xinh đẹp, lại nhỏ yếu.

Trên mặt nàng thần thái chói lọi, trực tiếp tiến vào ngực của hắn, từ trước đến giờ tâm không cảm giác, lại tăng nhanh tốc độ, đập bịch bịch, tiên tử ở hoa mai đang lúc bước chậm, tiếp theo một cái chớp mắt, cây mai che giấu thân ảnh nàng.

Hắn không tự chủ được đứng lên, muốn hết sức tìm kiếm . . . . .

"Huynh muốn đi đâu?" Nam tử bên cạnh lên tiếng hỏi thăm." Chuyện chúng ta còn chưa nói xong!"

Nam tử cúi đầu nhìn đồng bạn một cái, lại nhìn hướng hoa mai kia, quả đấm co rụt lại để xuống, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

"Chuyện đệ nói ta còn chưa quyết định, chờ ta quyết định tốt sẽ nói cho đệ biết."

"Nhưng là. . . . . ."

"Đệ có ý kiến?" Nam tử khiêu mi, liếc ngang hắn.

Người nọ nuốt nước miếng, lắc đầu một cái."Không có, chẳng qua là cảm thấy Ma thành dường như cũng là một nơi thật tốt."

Nam tử lại nhìn về phía hoa mai kia, ". . . . . . Có lẽ."

"A? Có ý gì?"

"Có lẽ định cư ở Ma thành vẫn không có gì khác nhau." Tiên tử kia là người Ma thành?

"Thật? Thật tốt quá, nếu như. . . . . ."

"Đừng lên tiếng!" Nam tử thấp giọng quát dừng lại, hắn dường như nghe thấy. . . . . . Chợt đứng lên, phi thân chạy đồng thời bỏ lại một câu ngắn gọn ra lệnh, "Ở lại chỗ này."

"Hả? !" Nam tử kia giật mình lăng ngốc, lại chỉ có thể nghe lệnh lưu lại, không dám làm bậy.

Men theo tiếng kêu cứu yếu ớt, hắn thấy được một cảnh tượng làm hắn huyết dịch sôi trào, hắn đã thật lâu không có dục vọng giết người rồi. Hôm nay, hắn muốn đại khai sát giới!

"Buông ra !" Thanh âm lạnh lẽo của nam tử xen vào.

Hai gã họ Hoàn cứng đờ, từ từ quay đầu.

"Thức thời một chút, xoay người rời đi, coi như không nhìn thấy, bằng không cho ngươi đẹp mắt !" Hoàn Nhất Hào ác thanh cảnh cáo.

Nam tử kia lạnh lùng khiêu mi, nhìn về Lam Thư Nguyệt bị đè ở trên đất, nàng bộ dáng nhu nhược, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tuyệt vọng, để cho tim của hắn nhói một cái, hơn nữa nhìn thấy giữa hai lông mày nàng đã nhuộm một tia tử khí**, càng làm cho tim của hắn không khỏi một hồi đau.

**liều chết, không sợ hi sinh

Nam tử kinh ngạc xoa nhẹ ngực. Đây là chuyện gì xảy ra?

"Cứu ta." Lam Thư Nguyệt suy yếu cầu cứu, đôi mắt trong sáng ướt nước cầu khẩn nhìn hắn.

"Meo ô. . . . . ." Tròn trịa kéo thân thể bị thương đi tới bên chân nam tử, nâng lên chân trước khều khều chân nam tử.

Nam tử cúi đầu, nhìn tròn trịa một cái, "Ngươi rất trung thành."

"Này! Mau cút, nếu không để cho ngươi đẹp mắt!" Hoàn Nhị Hào nhìn thấy nam tử vẫn không nhúc nhích, cho là đe dọa có hiệu lực, càng thêm phách lối gầm thét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro