Chương 151: Biến thái không răng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 151: Biến thái không răng

Dịch + Edit: Raucangcua

Giang Lân cùng Cao Song Duệ quả nhiên tìm thấy chìa khóa bên trong túi áo.

Mở được xiềng xích sau đó xé quần áo đơn giản băng bó vết thương một chút.

Đợi xử lí hoàn tất, trạng thái tinh thần của hai người tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy chiếc vòng kim loại trên cổ lóe sáng đỏ lên, lập tức cảm thấy vô cùng phiền muộn, tính mạng của mình vẫn đang nằm trong tay người khác, nếu như muốn sống sót, chỉ có thể tiếp tục!

Lúc này, Cao Song Duệ nhìn xung quanh, lạnh lùng nói "Nhà Thiết Kế Tử Vong, ngươi tựa hồ quên mất một chuyện thì phải!"

Khóe miệng Dương Triếp hơi giật giật nói "Một tên sát nhân biến thái thích phụ nữ mặc đồ đỏ, thử nghĩ xem tại sao? Hiệu ứng váy đỏ khiến dục vọng tăng lên? Hay là bệnh tâm thần, từ trước đến nay vẫn vậy? Hay là nghiện quần áo màu đỏ? Hoặc tâm lý đột ngột rối loạn do chứng rối loạn cảm xúc? Vì vậy, tôi đã phân loại các vụ án ở Đồng Thành trong ba năm từ 1986 đến 1989, phát hiện ra rằng có một phụ nữ thường xuyên bị bạo lực gia đình thậm chí vì chuyện đó mà sảy thai. Người phụ nữ đó thích mặc quần áo màu đỏ, ngươi cùng cô ấy từng làm việc trong một nhà máy, ngươi phải lòng cô ấy nhưng lại tự ti, cô ấy lại phong lưu. Về sau ngươi biết chuyện về sự bất hạnh của cô ấy, nhưng lại không thông cảm, theo ý của ngươi, trừ ngươi ra, bên ngoài cô ấy đến với người đàn ông nào cũng đều đáng chết, từ đó tâm lý của ngươi bắt đầu vặn vẹo, ngươi nghĩ rằng những người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ nên bị nguyền rủa, bởi vì ngươi cho rằng bọn họ đều không an phận, đều đáng chết"

Nghe vậy, người trong Tổ trọng án số 0 chợt hiểu ra.

"Thật sự ngu hết sức, đến chuyện này cũng không có nghĩ tới" Hàn Khả Tâm tự trách không thôi, ngay từ đầu phương hướng đã sai lầm, càng bước càng sai.

Vu Kiện thở dài "Không phải lỗi của ngươi, là lỗi của tất cả chúng ta. Nhà Thiết Kế Tử Vong đã dạy cho chúng ta một bài học quý giá!"

Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp, lời nói của Cao Song Duệ lại như thêm một nhát dao đâm vào tâm cả tổ.

"Haha, mày quả nhiên so với đám cảnh sát kia thông minh hơn nhiều!"

Khóe miệng Dương Triếp hiện lên một nụ cười, trên thực tế, người góp công lớn nhất để đào ra Cao Song Duệ chính là hệ thống, hệ thống có trung tâm mua sắm cực mạnh, thẻ theo dõi, thẻ tìm kiếm các loại, hắn chỉ cần đem nội dung muốn truy xét đăng tải, phần còn lại giao cho hệ thống, các loại khóa chặt Cao Song Duệ cùng giá trị tội phạm và các thông tin khác được tự động hiển thị, mọi thứ đều rõ ràng.

"Nhưng có một điểm tôi vẫn chưa nghĩ ra. Sau 13 năm, ngươi ngừng giết người rồi đến trường tiểu học Công nghiệp Đồng Thành quấy rối, cưỡng hiếp cô bé mặc đồ đỏ, vì cái gì?"

Cao Song Duệ tỏ ra vô cùng phấn khích "Bởi vì tao muốn huấn luyện chúng trước, khi chúng lớn lên, tao sẽ lại cắt tử cung của chúng ra và nhét đá vào. Mày không nghĩ dạng này càng có cảm giác thành tựu hơn sao? Tao là đang thả dây dài câu cá lớn a, ha ha ha..."

"Tao FYM!"

"A a a, mau mau giết chết tên biến thái này đi a!"

"Vừa rồi Thánh Mẫu muội đi đâu rồi? Ra nào, FYM, cái thể loại này đáng chết trăm nghìn lần, Thánh Mẫu ngươi cũng cùng một kết cục!"

"Ô ô ô, con gái tôi cũng học ở trường này a. Nó thích mặc quần áo màu đỏ nhất. Tôi không dám hỏi con gái tôi. Bây giờ tôi rất sợ a"

Toàn bộ dân mạng đang sục sôi lửa giận.

Cha mẹ của các nữ sinh trường tiểu học Công nghiệp Đồng Thành thậm chí còn tức giận hơn thảy. Những lời này của Cao Song Duệ như một con dao sắc nhọn cắm vào bên trên lồng ngực các bậc phụ huynh, sợ hãi lan tràn từng gia đình có con em học tại nơi này.

Dương Triếp hiểu ra, đồng thời cũng có chút cả kinh, biến thái - thật sự là rất đáng sợ. Nhưng Dương Triếp lại không có ảnh hưởng lớn, hắn cũng không có mất bình tĩnh như dân mạng, sắc mặt vẫn là cực kỳ lãnh đạm, giống như mặt hồ sâu không gợn sóng.

Nhấp chuột!

Răng rắc

Cửa phòng mở ra

Giang Lân cùng Cao Song Duệ biết bọn hắn chuẩn bị nghênh đón cửa thứ hai.

Cửa mở ra, chỉ thấy trong phòng không đủ ánh sáng, có chút âm u, xa xa duy nhất nguồn sáng là ngọn đèn trên bàn, hai người thận trọng đi vào, trong không khí có một cỗ mùi ẩm mốc.

Răng rắc

Cánh cửa sau lưng tự động đóng lại

Hai người nhìn thoáng qua căn phòng, vách tường lốm đốm trong bóng tối càng thêm đổ nát, giống như nhà ma trong phim, khiến người ta càng thêm bất an.

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Dương Triếp lại lần nữa vang lên.

"Chào mừng đến với cửa thứ hai của trò chơi – Biến thái mất nha*. Cửa này rất đơn giản. Hai người chỉ cần mở cánh cửa đối diện là có thể vượt qua. Tuy nhiên, cánh cửa cần được mở bằng tổ hợp bốn số mà muốn tìm bốn con số này, cần có chút hy sinh, hai người nghe cho kỹ, trên răng khôn hàm dưới của các ngươi khắc lên mấy con số quan trọng cùng trình tự của mật mã, bên trái một cái, bên phải một cái, nhớ kỹ, trên đường trùng sinh, luôn luôn có sự hy sinh cần thiết, *giả là thật, thật cũng là giả, trong không có có, trong có lại có không. Thời gian không nhiều, các người chỉ có năm phút. Nếu không thể mở cửa trong vòng năm phút, hai ngươi sẽ chết trong căn phòng ẩm mốc, tối tăm này."

* Perverted Toothless – /biến thái bị sún răng/không răng/ này mình chỉ dịch thô thôi.

*Hồng Lâu Mộng chương 5: "Giả bảo là chân, chân cũng giả

Không làm ra có, có rồi lại không"

Vừa mới nói xong.

Tích tích tích tích

Hệ thống đếm giờ trên mật mã khóa khởi chạy.

Hai người lập tức đi tới bên bàn, quả nhiên trên bàn có một tấm hình, bên trái đánh số 1, bên phải đánh số 2. Ngoài ra, trên bàn còn có một cái kìm bằng thép không rỉ hơi cũ chuyên dụng cho nha khoa.

"Tê! Nhìn mà đau cả răng!"

"Khó trách đem hai người bọn họ tách ra, nếu không, liền nhìn nhau đi!"

"Các ngươi nghĩ dễ qua ải đến vậy sao, ta nói cho các ngươi biết cái này, bất kỳ trò chơi nào Nhà Thiết Kế Tử Vong đưa ra đều có đạo lý của nó, giống như căn phòng hiện tại, tại sao không sáng bằng vừa rồi, chỉ có một cái đèn bàn, mặc dù ta cũng không biết tại sao, nhưng nhất định là có nguyên nhân của nó, nói không chừng chính là mấu chốt giải quyết vấn đề a!"

"Ha ha ha ha, ngươi điên rồi sao? Ta thừa nhận chỉ số thông minh của Nhà Thiết Kế Tử Vong là đỉnh cao, nhưng cũng không cao như ngươi nói, ngươi nói vết loang lổ trên tường có thâm ý gì không?"

Dân mạng đang xem livestream đang thảo luận sôi nổi, bên kia Tổ trọng án số 0 cũng đang suy tư.

"Mẹ kiếp, cái này Nhà Thiết Kế Tử Vong còn nghĩ ra cả thơ luôn à? Kiêu ngạo?" Phục Cường gãi gãi đầu nói.

Vu Kiện trợn tròn mắt nói "Hắn đã dùng hết cách cưỡng ép, ngươi cảm thấy hắn còn cần giả bộ cưỡng chế sao?"

"Cũng đúng, vậy tại sao hắn lại viết hai câu thơ? Chẳng lẽ lại là bẫy rập?"

Hàn Khả Hân lẩm bẩm "Không phải là không có khả năng. Hai câu thơ này là từ chương thứ năm của Hồng Lâu Mộng. Câu đối mà Giả Bảo Ngọc nhìn thấy khi du hành trong cõi hư ảo là nhằm nói cho hắn biết những gì thế gian cho là thật chưa chắc là thật, giả chưa hẳn là giả, giả chính là thật, đừng bị người thường mê hoặc"

"Hẳn là...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro