58)Anh ấy rất xấu nhỉ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không thể tin được là anh đã thắng quà tặng thuốc tẩy." Akira nói, tiếp tục trêu chọc June.

Mặt khác, June lại không thấy tình huống này thú vị chút nào.

Anh được tặng năm chai thuốc tẩy. Họ thậm chí không thể cho anh ta bất cứ điều gì khác.

"Cái này là loại đắt tiền đấy anh ạ." Jisung an ủi June. "Mẹ em thích nhãn hiệu này nhưng không nghĩ nó thiết thực vì các sản phẩm khác rẻ hơn."

June lơ đãng đưa cho anh một chai. "Đây. Mang một cái về nhà."

Mắt Jisung sáng lên. "Anh có chắc không?"

"Này, thật không công bằng." Akira rên rỉ. "Mẹ em cũng thích nhãn hiệu này. Mặc dù bà ở Nhật."

"Vậy thì lấy một cái đi." June nói và đưa cho Akira một chai.

Akira và Jisung nhìn nhau vui sướng.

Đúng như mong đợi, June là tuyệt nhất.

Akira lấy điện thoại từ trong túi ra và bắt đầu lướt qua Navel.

Đôi mắt anh mở to ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc mặt nạ mèo của June trên đầu trang tin.

"Anh à, nhìn này." anh kêu lên đưa điện thoại vào mặt June "Anh ở trên trang nhất luôn."

"Cái gì?" June đọc tiêu đề.

"Thực tập sinh có tài dọn dẹp vượt qua cuộc thi bằng những mẹo vệ sinh bồn cầu vui nhộn!"

Akira và Jisung bật cười. Jisung khen ngợi: "Họ đặt tiêu đề cũng rất ấn tượng."

"Này, nhìn này!" Akira nói và chỉ vào một trong những bài đăng lại trong bài báo. "Hiệu thuốc tẩy còn để lại bình luận! Đọc to lên đi anh ơi."

June thở dài và đọc bình luận. "Này, June Đây là một số mẹo khá hữu ích. Hãy hợp tác với chúng tôi.

Chúng tôi sẽ cung cấp cho bạn nguồn cung sản phẩm có giá trị trọn đời.

Sau cuộc thi, hãy xem liệu chúng ta có thể hợp tác cùng nhau hay không?"

Đôi mắt của Jisung và Akira mở to ngạc nhiên. "Thật điên rồ. Tôi nghĩ bạn vừa giành được cho mình một hợp đồng thương hiệu." Akira kêu lên.

"Thật tiếc là cậu vẫn chưa thể chấp nhận nó." Jisung nói "Nhưng anh này. Bây giờ anh đã có được nguồn tài trợ trọn đời. Đừng quên chúng em nhé."

Jun thở dài một hơi.

Anh ấy chắc chắn không cần thêm thuốc tẩy.

*****

Hầu hết các thực tập sinh đều tập trung tại căng tin sau nhiệm vụ phát trực tiếp.

Nơi này chật cứng nên C-Jay và Jangmoon ngồi ở bàn xa nhất.

"Tôi không thể thất vọng với đồ ăn của Azure. Tôi thấy có lỗi với mẹ, nhưng những cô gái ở quầy ăn này còn ngon hơn bà ấy.", C-Jay nói và nhét một miếng xúc xích vào miệng.

"Kể cho tôi nghe đi." Jangmoon nói, mồm đầy ắp.

"Tôi không thể tin được June đã thắng nhiệm vụ." C-Jay nói. "Anh ấy lẽ ra phải là người đồng đội 0 sao của chúng ta, nhưng anh ấy lại trở nên nổi tiếng quá nhanh."

"Cậu nói đúng." một giọng nói khác vang lên. C-Jay và Jangmoon ngẳng đầu lên và thấy Zeth và Ren đang lơ lửng phía trên họ.

Hai người họ mở to mắt nhìn các học viên 5 sao. Họ đã gặp nhau ở hành lang và trong phòng tập, nhưng đây là lần đầu tiên họ thực sự tương tác với nhau.

"Có phiền nếu bọn tôi ngồi đây không?" Ren hỏi "Không còn chỗ ngồi nào nữa."

"Ngồi đi." Jangmoon trả lời.

Không lâu sau. Hoon không tìm được bàn nên được C-Jay và Jangmoon gọi lại.

"Yo, Hoon! Ở đây." C-Jay gọi.

Hoon định phớt lờ hai người họ nhưng rồi anh nhìn thấy Ren và Zeth đang ngồi đó.

Vì vậy, anh ấy nở một nụ cười và ngồi xuống cùng họ.

Chiếc bàn 5 chỗ giờ đã đầy người.

C-Jay và Jangmoon liếc nhìn nhau, không đủ can đảm để nói chuyện vì có sự hiện diện của hai thực tập sinh danh giá.

Zeth nhận thấy sự do dự của họ và huých vai Jangmoon. "Các cậu có thể nói chuyện bình thường. Ren và tôi sẽ rời đi sau khi ăn xong."

Ren gật đầu đồng ý.

Hoon chế giễu. "Từ khi nào mà hai người lại hành động đáng xấu hổ thế này? Theo tất cả những gì tôi biết, hai người không biết xấu hổ là gì mà."

Jangmoon và C-Jay đã suy ngẫm về bản thân.

'Đúng rồi. Họ thật không biết xấu hổ!'

Sau đó, họ bắt đầu nói chuyên như thể ba người kia thậm chí còn không có ở đó.

C-Jay nói. "Như tôi đã nói, anh trai June đang tiến bộ quá nhanh. Thật là không công bằng khi chúng ta cùng nhau khởi đầu với con số 0."

"Tôi biết." Jangmoon kêu lên. "Nhưng đại ca xứng đáng."

"Jun có phải là người tốt không?" Zeth đột nhiên hỏi.

Anh ấy đã tò mò về anh chàng đeo mặt nạ kể từ khi nhìn thấy June trong buổi thử giọng. Nhưng họ chưa bao giờ thực sự có cơ hội tiếp xúc kể từ đó.

"Tất nhiên!" Jangmoon và C-Jay đồng thanh kêu lên. "Anh trai chúng tôi là một thiên thần đội lốt người. Tuy nhiên đừng nói với anh ấy điều đó. Anh ấy không muốn được nịnh nọt."

"Anh ấy có gì tốt vậy?" Hoon đột nhiên hỏi. "Anh ấy không coi trọng cuộc thi này."

"Đó cũng là điều tôi nghĩ lúc đầu." Jangmoon nói. "Nhưng anh ấy làm việc rất chăm chỉ. Và mặc dù anh ấy không thể hiện điều đó nhiều nhưng tôi cảm thấy anh ấy rất quan tâm đến những người xung quanh."

"Tuy nhiên, có những lúc tôi thấy anh ấy thật đáng sợ." C-Jay nói. "Nhưng tôi nghĩ đó là một phần khiến anh ấy trở thành một nhà lãnh đạo giỏi."

Hoon tặc lưỡi. "Các câu nói vậy chỉ vì các cậu đã thẳng thử thách biểu diễn bài hát chủ đề thôi."

"Chúng tôi sẽ không làm được điều đó nếu không có June." C-Jay bảo vệ.

"Các bạn đã gặp may mắn," Hoon vặn lại. "Hơn nữa, làm sao bạn có thể tin tưởng một anh chàng thậm chí còn chưa lộ mặt. Lỡ như anh ta là tôi phạm hay gì đó tương tự thì sao?"

"Này, đừng nói về June như thế." Jangmoon biện hộ. "Anh ấy có một số vấn đề. Đó là lý do tại sao anh ấy không muốn lộ mặt."

"Vấn đề?" Ren hỏi.

C-Jay ra hiệu cho họ đến gần hơn. "Đừng nói điều này với bất cứ ai. Nhưng June có một số vấn đề về lòng tự trọng."

"Ý bạn là như thế nào?" Zeth hỏi.

"Anh ấy xấu quá." Jangmoon thẳng thừng nói, khiến C-Jay phải tát anh ta một cái.

"Anh không được nói với họ điều đó!"

"Ôh!" Jangmoon tròn mắt ngạc nhiên. "Đúng. Đúng. Tôi xin lỗi. Tôi rút lại điều đó. Hãy quên tất cả những gì tôi đã nói đi."

Hoon cau mày. "Các cậu cũng đã nhìn thấy mặt June rồi à?"

"Cũng ?" C-Jay cau mày.

Hoon hắng giọng. "Ý tôi là vậy. Cậu đã nhìn thấy mặt June rồi à?"

"Không." C-Jay lắc đầu. "Anh ấy chỉ nói với chúng tôi thôi. Nhưng suy cho cùng thì ai quan tâm chứ? Ngoại hình được đánh giá quá cao!"

Hoon nhếch mép cười, dựa lưng vào ghế.

Hoon không nhớ khuôn mặt của June trong nhà vệ sinh hôm đấy, nhưng ngược lại ấn tượng rất rõ với những nốt bầm tím, đỏ rát trên gương mặt đó.

Bây giờ thì xác nhận được rồi.

'Anh ta xấu xí nhỉ?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro