93) Tao biết mày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ash" Jisung thất vọng kêu lên.

"Cậu có ghét việc tôi đã thắng không?" Zeth cười khúc khích.

Jisung đỏ mặt. "Ô, tất nhiên là không, anh trai! Tôi chỉ - ừm ... ủng hộ June nhiều hơn thôi." anh lúng túng cố gắng lảng tránh.

"Tôi hiểu rồi." Zeth nói, vỗ nhẹ vào lưng Jisung.

June đứng dậy và Zeth ngay lập tức đi đến bên cạnh anh.

"Đó là một trận đấu hay đấy, em trai." anh mỉm cười

"Chúng ta thậm chí còn không đánh nhau." June nói. "Chúng ta là một đội"

Zeth đột ngột dừng lại khiến June phải nhìn anh.

"Cái gì?"

"Điều hiển nhiên mà?" Anh bực dọc hỏi.

June chế giễu và lắc đầu trước khi bước vào hậu trường. Khi bước vào anh ngạc nhiên khi thấy các thực tập sinh khác đang mong ngóng họ trở lại.

"Oa." anh nghe thấy C-Jay và Jangmoon cổ vũ từ xa "Đó chính là anh trai của chúng tôi đấy. Anh gần như đã giành được vị trí đầu tiên đấy."

June thở dài che mặt trước khi ngồi về phía đội của họ.

Akira ở ngay bên cạnh anh vì các đội cùng hạng ngồi cạnh nhau. Akira huých vai June. June nhướng mày dò hỏi.

"Lúc đó anh ngầu lắm," Akira nháy mắt. "Anh đã làm Jaeyong khóc."

June liếc nhìn Jaeyong đang ở phía bên kia căn phòng và lắc đầu.

June giễu cợt. "Tôi không tin," anh nói. "Người đó sẽ không bao giờ khóc."

"Anh ấy đã khóc mà," Akira cười khúc khích. "Hãy đợi cho đến khi chương trình được phát sóng."

Cuộc trò chuyện của họ dừng lại khi Kang Minho bước vào phòng với nụ cười tự tin. Anh lê bước lên bục với thẻ công bố trên tay. Các học viên vẫn im lặng, mỗi người đều hy vọng đội của mình sẽ chiến thắng.

"Tôi không trì hoãn thêm nữa," Minho nói. "Tôi biết tất cả các bạn đều mệt mỏi sau thời gian chuẩn bị ngắn ngủi. Nhưng hãy kiên nhẫn các thực tập sinh của tôi. Đối với 'Rap and Dance', đội gây ấn tượng với khán giả nhiều nhất chính là đội 'Shake It'."

Đội của Casper vui mừng trong khi đội đối thủ cúi đầu chấp nhận kết quả.

"Chuyển sang hang mục tiếp theo." Kang Minho tiếp tục: "Ở hạng mục "Vocal và Rap, đội để lại dấu ấn không thể phai mờ chính là 'Forever Young'. Xin chúc mừng, các bạn đã giành được quyền lợi 100.000 stars."

Một lần nữa, căn phòng lại vang lên tiếng reo hò. Các thực tập sinh đội Hyunwoo trao nhau ánh mắt phần khởi. Hyunwoo nhếch mép cười đắc thắng, cảm thấy mình là người tài năng nhất trong phòng.

Hầu như tất cả các học viên đều đã biết ai sẽ chiến thăng June cũng chắc chắn một trăm phần trăm về điều đó. Đội của họ không thể không giành chiến thắng.

Trước đây anh ấy đã dự đoán sai, nhưng bây giờ, anh chắc chắn 100%.

June thậm chỉ có thể đặt cược ngón út phải của mình.

"Và cuối cùng, đối với hạng mục Vocal and Dance," Minho làm tăng thêm sự hồi hộp, "Đội thực sự thu hút khán giả và ban giám khảo bằng màn trình diễn của họ là..."

"Team Aces biểu diễn 'I Love You, Leave; I Don't Love You, Don't Leave'." Chúng ta hãy chúc mừng họ vì không chỉ mang đến một màn trình diễn đầy cảm xúc mà còn nhận được sự công nhận từ các nghệ sĩ." anh nói thêm.

"Họ đang xem à?"

"Hwan thực sự thích buổi biểu diễn à?

"Họ đã làm rất tốt."

Giữa cuộc trò chuyện, Minho còn có thêm một điều bất ngờ nữa. "Nhưng đó chưa phải là tất cả, anh tuyên bố đầy phấn khích. "Đội nào giành được số sao tổng thể cao nhất cho màn trình diễn của mình sẽ nhận được thêm 50.000 stars!"

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Với một khoảng dừng đầy kịch tính, Minho tuyên bố, "Và đội đã giành được số sao cao nhất chung cuộc không ai khác chính là Đội Aces!"

"Chết tiệt," Akira thì thầm bên cạnh anh. "Anh vừa gói được 150.000 ngôi sao. Đưa cho em một ít đi."

June cười khúc khích khi nhìn C-Jay và Jangmoon, những người đang có vũ còn to hơn cả anh "Tôi nghĩ họ cần nó hơn bạn."

Sau phần công bố người thắng cuộc, giờ là phần công bố phụ.

Minho hãng giọng, và căn phòng lại trở nên im lặng. "Như các bạn đã biết, sau các nhiệm vụ, có một sự kiện không thể tránh khỏi xảy ra ngay sau đó - vòng loại bỏ."

Một tiếng thở dài tập thể vang lên trong phòng khiến Minho bật cười. "Tôi biết rằng tất cả các bạn đều muốn ở lại cuộc thi, nhưng tôi e rằng đó không phải là cách nó diễn ra. Vì vậy, các học viên hãy sẵn sàng."

"Nhiệm vụ thứ hai sẽ được phát sóng trong hai tuần, vì vậy hãy nhớ chuẩn bị tinh thần cho vòng loại trực tiếp vào tuần sau. Đội ngũ sản xuất sẽ liên hệ với bạn về các sự kiện tiếp theo của cuộc thi, nhưng hiện tại, các bạn sẽ được nghỉ ngơi."

"Tôi thèm được về nhà quá."

"Tôi không thể tin rằng mình đang nói điều này, nhưng tôi thực sự nhớ mẹ."

"Tôi sẽ nhớ các cô quán căn-tin lắm. Mẹ tôi không giỏi trong việc bếp núc."

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tập phim tuần tới với một nhiệm vụ khác. Hãy nhớ theo dõi thông tin cập nhật. Cảm ơn các thực tập sinh." Minho nói và vẫy tay tạm biệt

"Cảm ơn cố vấn." các thực tập sinh cúi đầu cho đến khi Kang Minho khuất dạng.

Ngay khi anh vừa đi khỏi, bạn bè đã tụ tập lại quanh June.

"Mọi người định làm gì trong kỳ nghỉ này?"

"Không có kế hoạch." June nói.

Anh ấy không muốn làm gì cả.

Có thể anh ấy sẽ nâng cao kỹ năng của mình lúc này lúc khác, nhưng anh ấy muốn thư giãn sau một tuần mệt mỏi.

"Ôi thôi nào anh trai! Tại sao chúng ta không ra ngoài nhỉ?" Akira hỏi. "Chúng em có thể đến chỗ của anh lần nữa được không?"

"Đúng vậy! Hãy xem tập tiếp theo tại phòng của anh nhé." Jangmoon bật lên.

June thở dài. "Đừng có đến."

C-Jay nhếch mép cười và khoanh tay trước ngực. "Quá muộn. Hãy đợi bọn em tới đi."

June lắc đầu. "Tôi sẽ không mở cửa cho cậu đâu. Vậy nên tôi nói nghiêm túc đấy. Đừng đến." anh nghiêm túc nói.

C-Jay giơ tay đầu hàng. "Em xin lỗi, anh trai. Chúng em sẽ không đến."

Jisung kiểm tra điện thoại và mỉm cười. "Bố mẹ em đến đón rồi." anh nói. "Em đi trước đây."

Akira nói. "Chú tôi cũng đang trên đường tới."

"Aww, tốt cho các bạn," Jangmoon nói. "Mẹ tôi chỉ gọi taxI thôi."

C-Jay lè lưỡi. "Tệ thật đấy. Hôm nay tôi sẽ ra ngoài ăn tối với gia đình."

Jangmoon trợn mắt. "Sao cũng được," anh quát. "Còn anh thì sao, đại ca? Có ai đón anh không?"

June lắc đầu. "Tôi sẽ tự đi."

"Đúng rồi," Minx nói. "Bố mẹ anh không ở Seoul phải không?"

"Ừ." June thản nhiên nói. Họ đang ở trên thiên đường hay địa ngục. Anh không biết, nhưng họ chắc chắn không có ở đây.

"Tôi cần bắt xe buýt nên tôi phải đi rồi." June nói, vẫy tay chào họ một cách máy móc trước khi rời đi.

Anh ấy không thèm quay lại khi C-Jay gọi.

Anh chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc thật ngon. Lâu lắm rồi anh chưa được ngủ đủ 8 tiếng.

Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị rời khỏi tòa nhà, đột nhiên có ai đó kéo cánh tay anh và kéo anh đến một khu vực vắng vẻ.

"Joon-ho?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro