Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tử Hiên đã trở về trường học, Tô Dạ cảm thấy mỗi ngày trôi qua đặc biệt chậm. Thật vất vả chờ ca ca trở về một lần, kết quả ở nhà không đến hai tuần liền đi, nhưng trong lòng lại nảy ra suy nghĩ, liền lại có động lực, mặc kệ như thế nào, y đều muốn theo đuổi người kia. Tính hắn từ nhỏ đã muốn cách xa y nhưng đều do y nguyện ý trở thành một người yên lặng chỉ để ý hắn.

Thời gian rất chậm, nhưng cũng rất nhanh. Đã xong tốt nghiệp cấp 3, bởi vì đếm ngược thời gian nên có vẻ rất nhanh. Tô Dạ hiện tại nhớ đến còn cảm thấy có chút hốt hoảng.

Thời điểm thi vào đại, thành tích của y ngoài ý muốn rất tốt, so với bình thường đều tốt hơn nhiều lần, niên cấp Đệ nhất danh hiệu cũng bị y lấy mất (là thủ khoa).

"Tiểu Dạ, chúc mừng con tốt nghiệp! Con quả nhiên không làm ta thất vọng! Nào cụng ly!" Lục Cảnh Phong cầm chén rượu hướng Tô Dạ nói.

Được cha khen ngợi, Tô Dạ có chút ngượng ngùng, cầm lấy chén rượu muốn đáp lễ.

"Con không cần uống rượu, nên đổi nước trái cây đi." Dư Tuệ muốn lấy đi chén rượu trong tay Tô Dạ.

"Tụê, Tiểu Dạ đều đã trưởng thành, hơn nữa khó có được dịp như hôm nay, cho con nó uống một ít đi." Nói xong đem rượu uống một hơi cạn sạch.

Tiếp đó là mẹ y chúc mừng, Tô Dạ uống hết rượu, nhìn chỗ ngồi đối diện trống trơn, trong lòng tránh không được một trận mất mát.

"Đúng rồi, Tiểu Dạ, còn định ghi danh trường học nào? A đại? B đại?"

Tô Dạ nhìn cha mẹ vẻ mặt chờ mong, càng thêm có chút bất an, trên mặt bởi vì vừa uống qua rượu mà đỏ ửng.

"Cái kia... Cha... Con nghĩ sẽ vào T đại..."

Lục Cảnh Phong nhíu nhíu mày,"T đại? Điểm của con không phải cao hơn trường này hay sao? Không phù hợp."

Tô Dạ cúi đầu, không nói nữa. Dư Tuệ vội vàng một bên hoà giải "Cảnh Phong, ông để Tiểu Dạ hảo hảo ngẫm nghĩ lại đã, đừng vội. Mau ăn đi nếu không thức ăn sẽ nguội."

Buổi tối trong phòng Tô Dạ, Dư Tuệ có chút kỳ quái nhìn con trai mình "Tiểu Dạ, sao lại muốn vào T đại? Mẹ không phải nói cái trường kia học không tốt, cũng không phải là trường không có danh tiếng, nhưng mà tiểu Hiên năm trước không phải đăng ký vào học trường đó sao? Mẹ nghĩ là con muốn học gần nhà hoặc là học cách hắn xa một chút " Dư Tuệ biết Lục Tử Hiên cùng con trai mình quan hệ không tốt lắm, từ nhỏ hai người đã ít nói chuyện với nhau, Lục Tử Hiên kia cũng rất kiêu ngạo. Kỳ nghỉ đông kia lại không nói lời nào đánh Tô Dạ, càng cảm thấy Tô Dạ hẳn là thập phần chán ghét vị ca ca này mới đúng. Tuy rằng cá nhân nàng cũng không chán ghét tiểu Hiên, bởi vì hắn đối với mình vẫn là cử chỉ tôn kính, cũng nguyện ý kêu mình một tiếng mẹ. Nhưng vì không để Tô Dạ tiếp tục chịu ủy khuất, Dư Tuệ vẫn muốn cùng Tô Dạ nói qua.

"Mẹ, việc này cùng ca ca không quan hệ. Con thật sự muốn học ở đó, hơn nữa con nghe nói trường học kia rất đẹp, điều kiện cũng rất tốt, cảnh quan cũng không tệ" Tô Dạ biết mình đang nói dối mẹ nhưng những điều mình mới kể thực không sai a, điều quan trọng là nơi nào có ca ca nơi ấy đều phi thường tốt. Bất quá đột ngột chọn trường này như vậy, không biết ca ca có chú  ý tới mình không. Mà thôi, cũng không sao cả, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của người kia trong trường học cũng mãn nguyện rồi.

Nhìn bộ dáng con trai thật sự muốn như vậy, Dư Tuệ cũng không nói thêm nữa cái gì "Được rồi. Thật sự tin lời con nói, mẹ sẽ tìm lời thuyết phục cha con. Dù sao người đi học vẫn là con."

"Hảo. Cám ơn mẹ." Tô Dạ vui vẻ nhìn mẹ y cười cười.

Thế là việc chọn trường đã xong xuôi, nghĩ có lẽ rất nhanh là có thể gặp mặt ca ca, Tô Dạ trên giường lăn qua lăn lại đã lâu mà vẫn ngủ không được, buổi tối uống rượu thân thể y càng ngày càng khô nóng, hậu huyệt cũng thật ngứa ngáy, cuối cùng vẫn là lấy cái cự vật giả kia ra mà tự an ủi.

Sau khi thư báo trúng tuyển được gửi đến, Lục Cảnh Phong cùng Dư Tuệ chuẩn bị đi du lịch Nhật Bản, bởi vì Lục Tử Hiên không về nhà, cho nên tính toán định mang Tô Dạ theo, lại bị Tô Dạ cự tuyệt. Bọn họ cũng biết đứa nhỏ này từ nhỏ không thích đi ra ngoài chơi, liền không miễn cưỡng nữa, hai người rất nhanh liền xuất ngoại đi.

Sau khi hai vợ chồng đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình Tô Dạ, y không khỏi cảm thấy hưng phấn lên, cảm giác rất nhiều chuyện mình muốn làm sẽ làm được, tỷ như ở trong phòng ca ca tự an ủi một lần. Nghĩ đến Tô Dạ liền đỏ mặt.

Đây là việc mà Tô Dạ muốn được làm một lần nhưng trước giờ không thể làm được chỉ có thể giữ trong lòng như một bí mật. Nhưng hôm nay thì có thể làm được rồi, nghĩ đến đây toàn thân y khô nóng lên, những hình ảnh và suy nghĩ đen tối chạy đầy trong đầu Tô Dạ.

Tô Dạ lập tức vui vẻ chạy tới phòng tắm, sau khi tắm rửa xong xuôi, y cảm thấy thân nhiệt mình ngày càng tăng không có giấu hiệu giảm.

Trong tay gắt gao nắm cái cự vật giả kia đi đến phòng Lục Tử Hiên, trái tim ngày càng đập nhanh đến lợi hại, Tô Dạ có chút tự giễu cười cười, chỉ là tự an ủi mà thôi mà cảm giác cứ như làm với ca ca vậy, thực khẩn trương. Sờ sờ lồng ngực nơi trái tim bé nhỏ kia đang đập liên hồi cho bình tĩnh lại rồi mới đem chìa khóa mà mẹ y đưa cho để phòng hờ, mở cửa phòng.

Y từ trước đến nay chưa từng vào phòng ca ca, nhưng vẫn đoán được khắp căn phòng đều là mùi hương của ca ca, chắc là rất dễ chịu. Điều này làm cho Tô Dạ càng thêm chờ mong cùng khẩn trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro