Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Lục Tử Hiên có chút thanh tỉnh lại, đang cảm giác có người hôn hắn, mơ mơ màng màng trong đầu hắn lại nghĩ tới Tô Dạ, có chút gian nan mở to mắt, phát hiện hắn không phải ở trong phòng mình , cũng không biết đây là nơi nào, có điểm giống khách sạn, lúc này hắn mới phát hiện người vừa mới hôn hắn là nữ nhân ở trong quán bar kia, Lục Tử Hiên mới nhớ tới sự tình. Nghĩ chính mình đêm nay vốn cũng muốn tìm người dập hỏa, nên sẽ không chất vấn việc nữ nhân kia dẫn hắn đến nơi này. Rất nhanh cảm giác say rượu lại nổi lên, làm hắn có chút muốn nôn, nữ nhân kia lúc này đang sờ khắp người hắn, nhưng trong đầu hắn lúc này lại hiện lên hình dáng Tô Dạ, nhất thời tâm tình càng thêm trầm xuống, sau liền đẩy nữ nhân kia xuống giường.

"A? Cậu muốn đi đâu?" Tại quán bar bọn họ đã cùng nhau uống một ít rượu, tuy biết Lục Tử Hiên say, nhưng nhìn hắn cũng không có tỏ vẻ không muốn cùng nàng lăn giường, hơn nữa 419 cũng không phải cái gì kỳ quái. Sao tới thời khắc mấu chốt này hắn liền đẩy mình ra?

Lục Tử Hiên không nhìn cô ta, cầm lấy áo khoác liền ra khách sạn. Vẫn còn muốn nôn, nhưng chịu đựng. Bên ngoài gió lạnh thổi qua khiến cho Lục Tử Hiên thanh tỉnh một ít, kêu một chiếc xe, nói ra địa chỉ nhà. Bởi vì đầu thực hỗn loạn, cũng không suy nghĩ về nhà có cái gì không đúng.

Dưới lầu cửa "Phanh" một tiếng đem Tô Dạ đang nằm ở trên giường vốn đang mất ngủ hoảng sợ. Như thế... trừ bỏ người kia, còn ai vào đây trở về? Tô Dạ dép cũng quên mang liền từ trên lầu chạy xuống dưới. Liền thấy Lục Tử Hiên ngã vào cửa, Tô Dạ vội vàng chạy tới, ngửi được một thân đầy mùi rượu, còn có...mùi nước hoa của nữ nhân. Chịu đựng khổ sở trong lòng, nâng hắn lên. Hắn  có chuyện gì hay sao mà lại uống  nhiều rượu như vậy?

"Ca ca, anh có ổn không?"

Lục Tử Hiên đột nhiên quay đầu, bình tĩnh nhìn Tô Dạ, một lát sau muốn đẩy y ra, nhưng do say nên khí lực không mạnh bằng lúc thường ngày cho nên Tô Dạ vẫn ôm hắn thật chặt. Lục Tử Hiên đẩy vài lần thế nhưng không thể đẩy y ra "Cút ngay, đừng gọi ca ca, ghê tởm. Nôn..." Lục Tử Hiên chán ghét nói. Lúc nãy đã kiềm nén cơn buồn nôn nhưng do vừa mới ở trên xe xuống, lúc này liền thật sự nôn ra. Còn phun toàn bộ lên áo ngủ của Tô Dạ.

Tô Dạ ngây ngốc nhìn Lục Tử Hiên, thương tâm nghĩ y thật sự ghê tởm như vậy?

Sau đem Lục Tử Hiên đỡ đến sô pha "Ca.. Lục.. Tử Hiên... Uống nước nha.?"

"Không cần, tôi muốn đi ngủ."

" Tôi đỡ anh trở về phòng." Vừa nói xong Tô Dạ cùng Lục Tử Hiên tựa hồ đều cùng lúc nhớ tới hình ảnh đó , không khí giữa cả hai có chút xấu hổ. Tô Dạ mặt cũng có chút nóng lên.

Hồi lâu Lục Tử Hiên mới nói một câu "Không cần."

"Ở trong này dễ cảm lạnh, vậy anh vào phòng cha mẹ ngủ đi."

"Được". Tô Dạ giúp đỡ hắn lên lầu. Nhìn chính mình cùng Lục Tử Hiên cả người dơ bẩn còn chưa có xử lí, Tô Dạ nhịn không được mở miệng "Lục Tử Hiên, muốn hay không trước...tắm rửa một chút...."

" Cậu sao lại phiền như vậy, đã nói không cần." Tô Dạ bất đắc dĩ chỉ có thể đem quần áo bẩn trên người Lục Tử Hiên cởi ra, rồi mới mới dìu hắn đến trên giường. Y từ trước đến nay vẫn chưa nhìn thấy tính khí như trẻ con của ca ca như lúc này, đột nhiên cảm thấy rất khả ái. Bình thường hắn  sẽ không liếc mắt nhìn y một cái, đừng nói bị chính mình giúp đỡ còn ngại chính mình phiền.

Dàn xếp ổn thỏa cho Lục Tử Hiên, Tô Dạ mới nhớ tới mình cũng bẩn, xem ra cần tắm rửa một lần nữa.

"Lục Tử Hiên, anh ngủ ngon. Tôi đi tắm rửa một chút. Có việc gì bảo tôi."

Lục Tử Hiên không biết có nghe thấy hay không. Tô Dạ cầm quần áo sạch sẽ vào phòng tắm. Bởi vì đang ở trong nhà, vả lại Lục Tử Hiên cũng đã ngủ cho nên không khóa cửa phòng tắm. Tô Dạ không nghĩ tới lát sau Lục Tử Hiên lại đẩy cửa, đột nhiên vọt vào, cho tay lên bồn rửa mặt mà nôn như điên. Chờ Lục Tử Hiên nôn hết rượu, lúc này mới tỉnh táo một ít, mới phát hiện phòng tắm có người. Hơi nước tràn ngập toàn bộ căn phòng, bên trong độ ấm cao, nhìn qua  tấm gương phủ đầy hơi nước có thể nhìn thấy Tô Dạ đang ngồi ở trong bồn tắm lớn, bả vai lộ ở bên ngoài, Lục Tử Hiên đột nhiên cảm thấy người này phi thường yêu diễm, chỉ đáng tiếc cách một tầng hơi nước, hắn nhìn không thấy biểu tình hiện tại của Tô Dạ.

Lục Tử Hiên cứ như vậy nhìn ngây ngốc nhất thời quên đi ra ngoài.

Nhìn ca ca sau khi nôn như thế vẫn đứng nhìn mình chằm chằm không có ý định đi ra, Tô Dạ mặt đỏ bừng. Y hiện tại không thể tiếp tục tắm rửa, cũng không thể đi ra. Không khí lại một lần nữa xấu hổ, chỉ là lúc này đây còn chứa một chút tình cảm ái muội.

Với dạng không khí ái muội này, Tô Dạ đột nhiên cảm thấy ca ca có lẽ cũng không phải thật sự chán ghét mình, cho nên sau một khoảng thời gian ngắn không phản ứng, mở miệng nói "Cái kia... Ca ca.... Có thể giúp tôi đem khăn mặt...đưa lại đây không..." Tô Dạ căng thẳng, cũng đã quên vừa nãy Lục Tử Hiên nói không được gọi hắn là ca ca.

Lục Tử Hiên bị Tô Dạ hỏi mà tinh thần phục hồi lại, thầm mắng mình đang làm cái gì, liền vội vàng nói một câu " Tôi đi ra ngoài. Cậu tự mình đi lấy đi, cứ chậm rãi tắm." Hắn không thấy được ánh mắt Tô Dạ có chút mất mát, lại một lần nữa chạy trối chết.

Mà Tô Dạ cũng không còn tâm tình tắm rửa, hiện tại tim y đập rất nhanh, nghĩ đến thân thể trần truồng của mình trong một ngày mà lại để ca ca nhìn thấy hai lần, y liền mặt đỏ giống quả cà chua, tuy rằng lần thứ hai có hơi nước che bớt ca ca hẳn là cái gì cũng không thấy được. Bất quá chính mình vậy mà vừa muốn dụ hoặc hắn, ngẫm lại liền cảm thấy mình quá lớn mật. Nhưng mà ca ca cũng không có ở lại, quả nhiên, là chán ghét mình đi, Tô Dạ không biết sau này nên làm sao đối mặt ca ca.

Mà bên ngoài Lục Tử Hiên trong lòng cũng không bình tĩnh, hắn không rõ vì cái gì mình một ngày đều trong khiếp sợ vượt qua, hơn nữa trong vòng một ngày có thể phát sinh nhiều việc như thế. Vừa nãy Tô Dạ nói câu kia, là muốn dụ hoặc mình sao? Lục Tử Hiên không muốn thừa nhận chính mình trong nháy mắt kia lại có cảm xúc dao động, ở trong lòng mắng tên đê tiện kia, trong phút chốc lại nghĩ, tên kia hẳn đã làm với nam nhân khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro