Phần 8: Anh Hùng cứu Mỹ Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường An trời mưa rả rích.......

Nguyệt Như Mộng toàn thân vô lực nhìn 4 tên sắc lang tiến càng lúc càng gần mình trong đầu nàng hiện lên hình bóng của 3 vị tỷ muội mỹ lệ xinh đẹp nội tâm đau xót vô vàn...nước mắt không ngừng tuôn rơi .......

"Xin lỗi nếu có kiếp sau chúng ta lại làm tỷ muội với nhau......Bảo trọng tỷ muội của ta" Ánh mắt nàng kiên định bình thản đến lạ thường nàng đã quyết tâm cắn lưỡi tuyệt vận để bảo toàn sự trong sạch của mình ...

Bốn gã gương mặt dâm ố lòng bàn tay không ngừng chà sát vào nhau giọng cười dâm đảng từ từ tiến tới gần....

Thế nhưng đúng vào lúc này từ phía sau lưng của 4 gã âm sát quỷ xuất hiện 1 đóa hoa đỏ rực mỹ lệ vô song...Có lẽ cả đời này của nàng cũng không thể nào quên được đóa hoa mỹ lệ đó......

Nói là đóa hoa cũng không hoàn toàn đúng.....tựa như 1 vật thể không xác định. Mà vật thể tựa như đóa hoa đó đang không ngừng xoay tròn phát ra những âm thanh "Vù Vù ..Vù.....đặc trưng.....Đóa hoa đó từ từ nở rộ , tuyệt mỹ vô cùng thế nhưng lại mang theo sát khí vô hạn bên trong đóa hoa đó hàng trăm cây ngân châm, ám khí, không ngừng bắn ra nhắm đến 4 gã .... Với bản lĩnh của mình nàng biết đó là 1 trong những tuyệt kỹ trấn phái thành danh của Đường Môn :
"Bạo Vũ Lê Hoa Châm"

Trong Âm Sát tứ quỷ chỉ có gã lão đại mặt sẹo là kịp phản ứng gã lao lên phía trước song thủ bắt lấy 2 vị huynh đệ của mình đẩy ra phía trước làm tấm chắn.......Những tiếng thét kinh hoàng vang lên.... 3 vị huynh đệ của gã phút chốc đã biến thành những con nhím trên người cắm chi chít những cây ngân châm, cùng ám khí.......khiến 3 gã ngay lập tức mạng vong .......

"Khốn Khiếp là kẻ nào dám ám toán huynh đệ của ta " Gã mặt sẹo gầm lên..........

Một bóng hình từ từ trong không trung chậm rãi hạ xuống, Gương mặt tuyệt mỹ sáng như ngọc , mái tóc dài dập dờn tùy ý bay ngược trong gió, đôi mắt sắc lạnh tựa như chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi ở gã toát ra 1 sát khí mãnh liệt đến gợn người.......
" Là ngươi .....Là ngươi dám ám toán chúng ta.........Ahhh nhị đệ, tam đệ tha lỗi cho đại ca......Ta sẽ bằm thây tên này trả thù cho các đệ ...."

"Bằng vao ngươi mà cũng muốn giết bổn tọa sao ? Hahahahaah.......Ngu Xuẩn......" Đường Liệp gằn cười ánh mắt ngạo nghễ nhìn gã.........
Gã đại hán mặt xeo điên cuồng xuất quyền phóng tới......sự tức giận đã đẩy công lực của gã lên đến cực điểm quyền phong như gió đánh tới Đường Liệp ......
"Hừ không biết tự lượng sức............" Đường Liệp thầm nói
Trong 2 ngón tay của gã khẽ xuất hiện 1 thanh trủy thủ ánh mắt khẽ nhắm lại vận nội lực toàn thân........nhắm hướng tấn công của gã đại hán mặt sẹo công tới khẽ phất tay....

"Tiểu Lý phi đao.........." Lại 1 lần nữa xuất kích..............

Phi đao lao tới khẽ xoay tròn theo hình xoắn ốc......khẽ chạm với quyền phong của gã đại hán sau đó lạnh lùng xuyên qua nhắm ngay giữa trán của gã mà xuyên thủng......một lát sau gã từ từ quỵ gối xuống......ánh mắt trắng dã........giữa trán khẽ chảy ra 1 dòng máu tươi.......cả người không còn chút sinh khí...........ánh sáng trong mắt từ từ mất đi chỉ còn lại 1 màn đêm u tối ...

Cả không gian tĩnh mịch im lặng chỉ còn có thể nghe được tiếng mưa rơi lất phất Nguyệt Như Mộng vô lực nằm im dưới đất tuy bị trọng thương nhưng vào lúc này đầu óc của nàng phi thường tỉnh tảo ánh mắt phức tạp nhìn về phía nam nhân kia ... thật nực cười người ra tay cứu nàng lại là người mà 4 tỷ muội nàng tìm mọi cách bắt giữ thấ y hắn tiến tới gần toàn thân nàng run rẩy sợ hãi nói ....

"Ngươi muốn làm gì đừng tiến qua đây "

Chỉ thấy gã mỉm cười một nụ cười có lẽ cả đời này nàng khó có thể quên nỗi, dưới đêm mưa rả rích mái tóc dài đen láy của gã khẽ phất phơ bay phiêu dật giữa không trung hắn lặng lẽ tiến lại gần nắm lấy ngọc thủ của nàng.....

Nguyệt Như Mộng ngay lập tức cảm nhận được 1 luồng chân khí nồng ấm truyền vào trong nội thể của mình khí tức đang vốn nhộn nhạo của nàng phút chốc được luồng chân khí đó điều hòa từ từ lắng xuống ..........

"Tại sao lại cứu ta ........" Nàng chất vấn gã

"Bổn tọa tuy là đại ma đầu nhưng cũng không nỡ để một tuyệt sắc mỹ nữ như nàng bị bốn tên cầm thú này cường bạo được..........." Gã lạnh lùng nói

"Đa ta ..........." Nàng lí nhí nói

Gã không trả lời chỉ lặng lặng mà truyền chân khí trong người của mình vào bên trong cơ thể nàng.... Trong lòng cười lạnh lúc này gã hoàn toàn có thể cường bạo nàng thu lấy cơ thể huyền âm thần mạch của nàng, thế nhưng với tính cách cương liệt của nàng chắc chắn sẽ làm ra hành động chống trả kịch liệt thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành ....Xem ra chỉ có thể chọn cách khó khăn hơn từ từ thu phục nội tâm của nàng...

Một lúc lâu sau ........

"Được rồi......thương thế của nàng đã tốt hơn rồi có thể miễn cưỡng vận dụng khinh công quay trở về... tạm biệt " Gã đứng dậy chuẩn bị li khai

Thấy bóng dáng của hắn chuẩn bị rời đi trong nội tâm của nàng bỗng dưng dâng lên 1 cảm giác khó hiểu ......bất giác nàng có chút lo lắng cho gã, nàng biết theo tính toán của đại sư tỷ nếu theo đường cũ mà quay trở về Hoàng Cung cộng với công lực hiện tại của gã đã tiêu hao quá nữa do cùng nàng chơi trò rượt đuổi cùng với việc vừa nãy liệu thương cho nàng, chắn chắn gã sẽ khó thoát khỏi thiên la địa võng mà 3 vị tỷ muội của nàng bày sẵn, với sự tính toán như thần của đại tỷ Lãnh Như Băng gã có thể thoát được sao......

"Ngươi đợi đã..............." nàng bất giác không nhịn được nói

Gã quay sang ánh mắt khó hiểu nhìn nàng ..........

"Ngươi đang định trở về hoàng cung sao.........." Nàng thở dài nói

"Đúng vậy.....Cả thành Trường An này e rằng chỉ có Hoàng Cung bây giờ là chốn dung thân cho ta................"

"Ngươi không thể trở về lúc này...... mọi con đường dẫn tới Hoàng cung đều đã bị chúng ta bao vây .....chỉ cần ngươi bước vào nửa bước e rằng sẽ khó thoát......."Nguyệt Như Mộng khẽ cắn răng nói thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng chẳng hiểu tại sao lại nói ra kế hoạch mà đại sư tỷ của nàng đã khổ tâm thiết lập.....nói cách khác nàng đang phản bội lại 4 vị sư tỷ muội của mình .

Đường Liệp lộ ra thần sắc ngạc nhiên ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng sau một lúc gã mỉm cười khó hiểu gã mơ hồ cảm nhận được tình ý của nàng giành cho gã chỉ có cách giải thích đó mới có thể lý giải được hành động tiết lộ kế hoạch cho gã biết, hoặc có thể do nàng ta cảm kích ơn cứu mạng của mình ....

"Góc đông của tường thành có 1 căn nhà nhỏ trong đó có 1 thông đạo trực tiếp dẫn vào hoàng cung......ngươi theo đường đó có thể thuận lợi tiến nhập hoàng cung...đừng hiểu lầm ta làm vậy cũng chỉ để trả lại ơn cứu mạng vừa nãy của ngươi chúng ta không ai nợ ai............" Đôi mắt đẹp của nàng ánh lên những tia hoang mang khó hiểu , hối hận, ray rứt nội tâm nàng đang tranh đấu kịch liệt ....

"Đa tạ ............." Nói xong bóng dáng của gã nhanh chóng biến mất trong màn đêm....

Nhìn bóng dáng của gã biến mất nội tâm nàng kịch liệt rung động , 2 dòng lệ nóng không ngừng chảy xuống vừa nãy chỉ cần nàng im lặng rời đi thì sự sống chết của gã chẳng còn liên quan gì đến nàng nhưng sâu trong nội tâm của nàng không đành lòng nhìn gã bị rơi vào hiểm nguy, đến bây giờ nàng cũng chẳng thể hiệu được tại sao mình lại làm như vậy chỉ là bỏ mặt hắn điều đó nàng làm không được ...

"Ngu xuẩn.........Nguyệt Như Mộng.......ngươi đang làm 1 việc vô cùng ngu xuẩn..." Nàng khẽ gục xuống nước mắt hòa cùng cơn mưa chảy dài trên gương mặt thanh tú của nàng ..........

Bên ngoài hoàng cung , trên 1 đài cao ngất ngưỡng mà mọi người trong thành quen gọi là Vọng Nguyệt lâu ....

"Có tin tức gì của Đường Thập Ngũ hay không " Nữ nhân mặc bạch y gương mặt hoàn mỹ xinh đẹp đến cực điểm tuy cả người tỏa ra khí tức băng lãnh nhưng không thể che lấp hoàn toàn nét đẹp kiều diễm của nàng.....Nàng khẽ nâng 1 chén trà lên miệng khẽ hỏi

"Đại sư tỷ chiếu theo kế hoạch đáng lẽ Đường Thập Ngũ hiện giờ đã phải trên đường trở về Hoàng cung nhưng thám mã các nơi báo về họ không hề thấy hành tung của gã... Việc này có chút kỳ lạ.... " Nhan Như Ngọc tựa vào cột đình nói

Hôm nay Nhan Như Ngọc mặc bổ cẩm bào màu xanh da trời , cả người toát ra khí chất mạnh mẽ nhưng không thể che lấp hoàn toàn vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của mình

"Xem ra kế hoạch lần này đã thất bại rồi..........Như Ngọc muội đi báo lại với Tuyết Kỳ muội muội chuẩn bị thu binh.....sau đó nhanh chóng truy tìm tung tích của Như Mộng....Ta linh cảm thấy có điều gì đó không ổn " Gương mặt sáng ngời của nàng thoáng hiện lên 1 tia ảm đạm nói

" Vâng , muội sẽ đi an bài ngay............." Nhan Như Ngọc ngay lập tức lĩnh mệnh rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu........

Sáng sớm hôm sau ,Phủ Đại nội thị vệ

Đường Liệp theo lời chỉ dẫn của Nguyệt Như Mộng theo mật đạo trở về hoàng cung sau 1 đêm rượt đuổi thì trời đã gần sáng về đến phủ gã liền trốn vào phòng điều tức .......Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa gã mới thõa mãn mở mắt ra
"Cộc.......Cộc........"

"Ai đó .........."

"Bẩm đại tổng quản nô tỳ vâng mệnh của Lệ Phi nương nương mời đại tổng quản nhập cung một chuyến " Một thanh âm mềm mại ôn nhu vang lên

"Ta đã biết, ngươi về trước đi báo lại với nương nương 1 lát nữa ta sẽ ghé qua "

Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa vang lên

"Lại cái gì nữa đây " Lần này gã có chút bực bội

"Bẩm đại tổng quản có Quế Công công cầu kiến ......" Thanh âm này gã khá quen thuộc chính là Tề phó tổng quản cẩm y vệ trong cung (Xem lại chương 9)

"Được rồi mời Quế công công vào đi "

Cánh cửa từ từ mở ra 1 vị thái giám già nua tuổi chừng hơn 50 tiến vào nhìn thấy gã liền mỉm cười nói

" tham kiến Đường tổng quản ..............."

"A Quế Công công người thật khách khí đừng dùng đại lễ như vậy ta thật không dám nhận .........."

"Tiểu nhân thật không dám , Đường tổng quản là bào đệ của Lệ Phi Nương nương chỉ thân phận này thôi thì lão nô đã không dám khinh nhờn rồi.....Lần này ghé qua là truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương muốn người đến Từ Ninh cung 1 chuyến ..."

"Phiền công công về báo lại với Hoàng hậu là ty chức ngay lập tức sẽ qua yết kiến với người............."

"Vậy thì lão nô xin phép trở về phục mệnh với hoàng hậu........."

"Tề Xuyên mau thay ta tiễn Quế công công trở về.........."

Thật là trùng hợp mới sáng sớm đã để hai vị nương nương triệu kiến , nhưng nghĩ đến Thái Bình công chúa người mang trong mình Huyền Âm thần mạch gã quyết định tới phủ Hoàng Hậu trước ................

Đại Phật Tự ...........

Đại Phật Tự Là ngôi chùa lớn được xây trong hoàng cung là nơi các vị nương nương cùng công chúa thường xuyên ghé đến cúng dường lạy phật ...

Bên trong có 2 thân ảnh yểu điệu đang quỳ gối song song trên tấm bồ đoàn trước bức tượng Quan Âm , cà hai đều nghiêm nét mặt, đang khấn điều gì đó :

Sau một lúc sau 1 thanh âm dịu dàng vang lên

-"Uyển Nhi tỷ tỷ cầu xin nguyện vọng gì vậy "

"-Tỷ cầu Bồ Tát phù hộ phụ hoàng và mẫu hậu thân thân thể an khang, cầu cho Bình muội sớm ngày tìm được lang quân như ý "

Thái Bình công chúa gắt giọng nói

-Tỷ tỷ thật là xấu ........Nhưng mà tỷ không định cầu cho mình gặp lại người đó sao"

"Không có......tỷ tỷ không có cầu như vậy "
Thái Bình nào chịu tin bản tính của vị tỷ tỷ này nàng hiểu rất rõ hỏi tiếp
-" Người đừng có gạt ta, trước mặt Quan Âm Bồ Tat, tỷ dám nói dối, lúc đó nguyện vọng của tỷ sẽ không có linh nghiệm à...

Lý Uyển Nhi hoảng hốt khẩn trương lấy tay che môi anh đào Thái Bình công chúa lại nói:

-"Tỷ thật sự sợ muội rồi, được rồi tỷ nói nhưng muội không được nói cho ai biết đó "

Thái Bình mỉm cười gật đầu

Song Lý Uyển Nhi nhẹ giọng nói :

"Cầu bồ tát cho con sớm ngày gặp lại người ấy dù chỉ 1 lần thôi cũng đủ rồi "

Thái Bình lạnh nhạt cười châm chọc :

"Tỷ tỷ ngốc của ta, người ta chỉ là tùy tiện đỡ lấy tỷ khỏi ngã xuống hồ một lần , thế mà tỷ lại si ngốc chờ đợi gã ........chưa kể mỗi ngày đều ngây ngốc ra bên bờ hồ đó chờ đợi hắn nữa "

Lý Uyển Nhi cuốn quit nói :

-"Nói bậy tỷ tỷ chỉ muốn cảm tạ hắn thôi......Đúng rồi phụ hoàng có dạy có ơn phải báo mà "

"Đúng rồi....tỷ tỷ thật là tốt hay là lấy thân báo đáp hắn đi "
Gương mặt của nàng đỏ bừng , quyền thủ như mưa đánh lên người vị hoàng muội của mình...........

"A......Muội thật là xấu.........bại hoại........tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ đến những chuyện xấu xa này rồi "

"Hahahahahhaa.......có người xấu hổ rồi kia.......Nha.......đau muội....xin tỷ mà "

Hai vị công chúa như 2 con chim chích chòe líu lo đùa giỡn...........Một lúc sau cả 2 mệt lả chạy ra gốc cây đại thụ gần đó mệt mỏi nằm bệt xuống cỏ

"Nói cho muội nghe thêm về vị tỷ phu bí ẩn của muội đi ......"

"Tỷ phu gì chứ........con bé này thật không biết xấu hổ " Uyển Nhi đỏ mặt đến tận mang tai nói

"Nói đi muội rất thích nghe .......Hắn có tuấn tú không"

"Hắn ta.... Hắn là nam nhân ưu tú nhất trên đời , rất có khí phách và bãn lĩnh, võ công rất cao nha , lại rất khôi ngô tuấn tú nữa......" Lý Uyển Nhi mơ màng hồi tưởng lại giây phút nàng gặp nam nhân đó.........khoảng khắc đã mãi khắc sâu vào trong tim nàng ...nhớ lại tim nàng không khỏi như 1 con nai nhỏ đập loạn xạ

"Thôi xong rồi........Tỷ tỷ của ta đã bị gã đó mê hoặc rồi......thật muốn xem mặt kẻ đã đánh cắp phương tâm của vị tỷ tỷ kiêu ngạo của muội quá đi....." Thái Bình cười cười nói

"Chỉ là cho đến bây giờ tỷ vẫn chưa có cơ hội gặp lại hắn.....Có lẽ hắn chỉ mãi là giấc mộng mà thôi " Lý Uyển Nhi thở dài nói

"Không đâu tỷ tỷ đừng đau buồn nữa . người có duyên ắt sẽ gặp lại mà.....với lại Quan Âm bồ tát linh thiêng sẽ phù hộ cho tỷ gặp lại người đó mà........." Thái Bình ở 1 bên an ủi nói
"Ừ , cũng mong là vậy "
Trong đại viện phút chốc vang lên tiếng nói cười vui vẻ của 2 vị đại mỹ nhân như hoa như ngọc ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro