Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài lời của Sên:Thật xin lỗi các tình yêu của ta.Dạo gần đây ta bận ôn thi,không có thời gian đăng truyện.Mong độc giả thứ lỗi*cúi đầu*.Hôm nay đăng chap mới coi như để chuộc lỗi!!Mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ ta!!

CHAP 4

Tôi chưa bao giờ nghĩ đi khai giảng so với đánh trận còn khổ hơn nhưng tôi đã lầm,bằng chứng là cả hôm qua tôi không ngủ được tí nào.Haizzzzzz....Đời thật khổ!

Vừa ngồi vào bàn,tôi chợt thấy 1 lá thư,nói đúng hơn là 1 mẩu giấy"Cuối giờ ra sân thượng?"

Hử?Bọn họ lại có ý đồ gì?thôi...kệ!Ngủ trước rồi tính.Thực sự là đi tới trường tôi học được rất rất nhiều điều:nhắn tin không cần nhìn bàn phím,nhìn toàn bộ bài bạn chỉ qua 1 lần liếc(Tử Di:tất nhiên chỉ ở bước đường cùng tôi mới xài cách này,Sên:Chị có vẻ hay bị dồn vào bước đường cùng ghê ta.Tử Di:Làm gì có?*quay mặt ra chỗ khác huýt sáo*) và ....ngủ trong mọi tư thế!Với kinh nghiệm dày dặn này,không khó để tôi qua mặt mấy bà cô môn phụ,thật may mắn là hôm nay không có tiết của bà chủ nhiệm "la sát".

Reng.....reng.....reng...

Tiếng chuông "giải thoát" vang lên cùng với tiếng reo hò như vỡ chợ của học sinh làm tôi chợt tỉnh.Uể oải ngáp ngắn ngáp dài,tôi xách chiếc cặp 1 cách khó nhọc, vác cái xác thê lương này bước đi.

-Tầng thượng-

Cạch

Mở xong cánh cửa,người đầu tiên tôi nhìn thấy là Mộ Liên Kim và Bạch Chỉ Lan,nhìn cái mặt vênh vênh của 2 nhỏ thấy mà ghét!Cố điều hoà lại hơi thở của mình,tôi nhẹ giọng "2 cậu tìm tôi có việc gì?Tại sao không nói luôn ở trong lớp?(mẹ ơi,mẹ ngủ như con heo í,nói sao nổi?)

Mộ Liên Kim ưỡn ẹo bước đi "Mặc Tử Di,chúng tôi cảnh báo cô,tránh xa 4 anh ấy ra,cô đúng là cái loại ruồi muỗi "

Tôi cố kiềm chế "Các cậu hiểu lầm rồi,tôi không hề bám theo họ"

"Vậy tránh xa họ ra."-Bạch Chỉ Ly liếc nhìn tôi 1 cái không rõ ý tứ

"Tại sao tôi phải tránh xa họ?"

Mộ Liên Kim nhếch mép cười "Nếu cô không bám theo họ thì tại sao không thể tránh xa họ ra?"

" Đó là chuyện của tôi,với lại ai là ruồi muỗi vẫn chưa biết được "

"Cô....."-Mộ Liên Kim định tát tôi nhưng bị cánh tay ai đó chặn lại.

Nam Khôi????

"Anh,tại sao anh cũng bảo vệ cô ta??"

Không màng tới Mộ Liên Kim,Nam Khôi quay ra cầm tay tôi"Tử Di,em không sao chứ?"

Tôi khẽ gật đầu,mỉm cười nhìn anh "Em không sao"

" Anh...Tại sao....Mặc Tử Di,cô là cái thá gì?Cái loại hồ li tinh,đồ ruồi nhặng...."

CHÁT

Tôi trợn ngược mắt lên nhìn "Nam....Nam Khôi..."

"Mộ Kim Liên,Bạch Chỉ Lan,tôi nói cho 2 cô biết,nếu sau này còn động đến 1 sợi tóc của Tử Di thì chuẩn bị dọn ra đường ăn xin đi!"

"Hức..."

Mộ Liên Kim và Bạch Chỉ Lan chạy đi, từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã.Là họ sai nhưng tại sao....tôi lại thấy mình không đúng? Tôi biết,vì tình yêu,người ta có thể làm bất cứ điều gì,nhưng kể cả điều sai trái ư?Giống như 2 người kia,tôi biết họ không phải người xấu nhưng chỉ vì thích 1 người mà....Không phải là khi người mình yêu thích người khác thì nên mỉm cười chúc họ hạnh phúc ư? Khẽ thở dài ,tự dưng tôi lại sợ....cái thứ gọi là TÌNH YÊU!

"Nam Khôi,cảm ơn anh!Nhưng anh không cần phải làm như thế."

Anh gật đầu nhìn tôi "Nhóc,bọn tiểu thư mới như thế thôi chứ cái tát ấy không giết được con ruồi đâu!Nhìn dưới đất kìa,tát 1 cái mà rơi cả kí phấn."

Tôi khẽ cười-1 nụ cười thật sảng khoái nhưng lại có 1 cảm xúc gì đó lên lỏi trong tim.Vui?...Buồn?...Hạnh phúc? hay là...hụt hẫng ?Tôi cũng không biết nữa...

"Chúng ta về thôi!"

____________________________________________

Ban đêm,bỗng dưng tôi bật dậy,tôi vừa mơ,ác mộng à?Tự dưng quên mất tiêu rồi!(Sên:=.=")Trằn trọc...không ngủ được ...bực mình..=>>khủng hoảng tinh thần.....@[email protected]....

Tôi đi ra ngoài với hi vọng hít thở bầu không khí trong lành sẽ dễ ngủ hơn.Chợt thấy bóng dáng quen thuộc...

"Nam Kì...Sao anh lại ở đây?"

Anh mỉm cười "Còn em?"

" Em không ngủ được "

"Anh cũng thế"

Nam Kì xưa nay điềm đạm,ít nói lại khong hay đùa nghịch như Nam Huy nhưng vô cùng dịu dàng và ân cần.Tôi dám chắc,người con gái nào lấy được anh chính là do phúc 7 đời gộp lại..

Nam Kì chợt đứng lên...anh ấy vào nhà rồi!

Bỗng tôi cảm thấy có cái gì rất ấm choàng vào người "Trời lạnh lắm!Em ăn mặc phong phanh như vậy rất dễ bị cảm lạnh!Nên khoác thêm áo vào."

Tôi khẽ ngẩng đầu"Trời hôm nay nhiều sao quá! À..Nam Kì,nghe nói anh hát rất hay,vậy hát cho em nghe 1 bài được không?"

"Cũng được "



It's amazing how you can speak right to my heart

Without saying a word, you can light up the dark

Try as I may, I can never explain

What I hear when you don't say a thing


The smile on your face let's me know that you need me

There's a truth in your eyes saying you'll never leave me

The touch of your hand says you'll catch me wherever I fall

You say it best, when you say nothing at all


All day long I can hear people talking out loud

but when you hold me near you drown out the crowd

try as they may they can never define

What's been said between your heart and mine


The smile on your face let's me know that you need me

There's a truth in your eyes saying you'll never leave me

The touch of your hand says you'll catch me wherever I fall

You say it best, when you say nothing at all


Ohh...

The smile on your face lets me know that you need me

There's a truth in your eyes saying you'll never leave me

The touch of your hand says you'll catch me where ever I fall

You say it best when you say nothing at all


You say it best when you say nothing at all

Dần dần,tôi thiếp đi lúc nào không hay nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được toàn bộ bài hát và 1 câu nói tôi nghe không rõ..

"Ai nói với em hả,nhỏ ngốc?Em là người đầu tiên tôi hát cho nghe đấy"

The end






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro