Chương 7 : CHỈ CẦN NGỒI YÊN LÀ ĐƯỢC (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có trời mới biết cô đang sợ , Nhã Hiên Mộc không phải là chưa từng đánh người , nhưng trước mặt anh ta cô lại bắt đầu hoài nghi bản thân mình không đối phó nổi .Châm ngôn của cô từ trước tới nay vẫn vậy : Là phụ nữ nhất định phải thông minh và gan dạ vì khi đối mặt với nguy hiểm mới có thể tự cứu mình .

Đúng vậy , và cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra vào lúc này đó là CHẠY , ông bà có câu : chạy là thượng sách mà , cô khom người định xem chừng anh ta mà chạy một mạch ra khỏi đây ,

Nhưng khi cô ngước mắt lên nhìn ,

Thật trùng hợp ,cô lại giao mắt với anh ta , cơ thể cô cứng đờ ,đầu như bong bóng bị bể .

Anh ta không nhanh không chậm vớ lấy điều khiển , Nhã Hiên Mộc nhìn theo động tác đó của anh ta mà ít nhiều cũng hưởng được chút lợi, cổ áo bị tháo vài cúc áo lộ ra cơ ngực săn chắc màu đồng quyến rũ , còn có yết hầu to kia , xương quai xanh nam tính ,thật đẹp !

" Cạch"

Cửa liền bị khóa lại , cô đứng đó vò đầu như tổ quạ , thật sự là muốn tát chết bản thân , đáng lẽ cô nên đề phòng ? đáng lẽ phải chạy ra nhanh , đáng lẽ không nên nhìn .... Trời ạ! Cô chết chắc rồi , cứ nghĩ anh ta sẽ đi đến mà giở trò , không ngờ ....
Anh ta đi thẳng vào nhà tắm , kèm theo tiếng nước chảy ,cô lúc này thở phào nhìn xung quanh , nhắm đến chiếc điều khiển nhưng cô không thấy bóng dáng nó đâu ,

Đáng ghét ! Cô phải làm sao đây , bị nhốt mất rồi , cô cần phá cửa , nhìn bốn bề căn phòng , cô lê chân đến bên tủ đồ , cả chiếc tủ cũng là màu đen , cô nhìn đến sắp hoa mắt rồi sao anh ta lại thích màu đen thế nhỉ ? lạ lùng . Chiếc tủ lớn như vậy , cô bắt đầu mở cánh cửa đầu tiên : Toàn là những chiếc áo sơ mi màu tối , cách cửa tiếp theo cô mở ra : Là những chiếc quần âu được treo ngọn gàng thẳng tắp , cô hừ một tiếng bắt đầu kéo ngăn dưới ra :cà vạt ,

Đến ngăn giữa , cô sững sờ ,chợt đỏ mặt , bất giác vô cùng xấu hổ , cảm giác tay cô nóng như sắp bị thiêu cháy , vội rút tay về . Những chiếc quần lót nam tuy được gấp ngay ngắn nhưng khiến người khác không thể không suy nghĩ miên man , dĩ nhiên trong số đó điều là màu đen , may là anh ta không nhìn thấy cảnh này nếu không cô chẳng biết giấu mặt vào đâu ,

" Đang làm gì ?" . Giọng nói không to nhưng cô nghe như có hàng ngàn chiếc kèn thổi vào tai , đầu óc quay cuồng , dĩ nhiên biết người nói đó là anh ta , sống lưng cứng đờ , cô thầm cầu nguyện cho anh ta không thấy những gì cô làm lúc nãy , nhưng suy nghĩ mãi vẫn là suy nghĩ , chiếc ngăn kéo kia hoàn toàn tố cáo cô , vẫn chưa đóng lại . Nhã Hiên Mộc khóc không ra nước mắt cuối đầu , anh đi đến thuận tay kéo vào , sau đó đứng thẳng người giọng dịu hẳn :" Em quan tâm đời sống tôi đến vậy ?" Càng mất mặt, cô đưa tay lên che mặt bịt kín gương mặt xinh xắn , mồm miệng cũng chẳng thể thốt ra lời . Anh thấy động tác của cô môi cũng cong lên , dĩ nhiên Nhã Hiên Mộc sẽ không thấy ,không nói một lời , anh ta bế thẳng cô lên tiến về chiếc giường , còn Hiên Mộc sau khi cảm nhận thấy bản thân mình bị nhấc bổng , mở to mắt . Anh ta vừa tắm xong thân trên để trần ,phía dưới chỉ quấn mỗi khăn tấm , tóc vẫn chưa lau khô từng giọt chảy xuống cổ rồi đến vòm ngực sau có lăn xuống từng múi cơ rắn chắc ...cô nhìn anh bàng hoàng , đầu như bị điệt giật , muốn la to :

" Anh ..."

" Im miệng " Anh ta khẽ quát . cô ngược lại càng không sợ , mắt trợn to ,cũng quát lên với anh :" Muốn làm gì ? đồ lưu manh " một màng này đủ làm mất đi sự xấu hổ ban nãy của cô ,

Đôi mài anh chau lại ," Em mắng tôi ?" giọng nói lại bắt đầu lạnh hẳn :" Muốn chết ?" . Nhã Hiên Mộc đang mất bình tĩnh , cô từ trước tới nay chưa từng nể mặt ai :
" Đồ ngang tàng , anh tốt nhất là giết tôi đi " Cô kề mặt tới, giương mắt với anh , vốn dĩ sự nhường nhịn của cô đã nhiều lắm rồi , tên đáng ghét này , cư nhiên lại muốn giở trò đồi bại thật . Khoảng cách như vậy khiến cho đôi môi nhỏ của cô kề tới , mùi hương trên cơ thể cô thơm ngát , anh càng ngửi càng thấy dễ chịu , ngứa ngáy trong lòng , một luồng nóng từ bụng dưới dâng lên , anh dĩ nhiên biết đó là gì , liền buông cô ra :

" Đi đi "

Hả ? kêu cô đi ? tên này thật khó hiểu , Nhã Hiên Mộc bước xuống giường , đôi mắt to tràn ngập phẩn nộ :" Mở cửa " Giọng cô thánh thót , trong trẻo trong căn phòng rộng lớn làm giảm đi không ít sự cô quạnh trong lòng anh . Anh không thay đổi nhiều cảm xúc điềm nhiên hỏi cô :

" Tôi có bảo em ra khỏi phòng ?"

" Vậy ý anh là gì ? " Cô chưa từng thấy ai cố ý gây thù như anh ta ,

" Em chỉ cần ngồi yên là được " Tay anh chỉ về chiếc ghế cô ngồi khi nãy , Nhã Hiên Mộc nhìn qua , quay ngắt lại với anh , nghiến răng :

" Anh ...đang chơi tôi ?"

" Tôi không có thời gian " Ý anh ta quá rõ ràng : là không thèm quan tâm đến người như cô , tức chết đi được . Nói rồi anh ta nằm xuống giường , gối tay lên đầu mà ung dung nhắm mắt lại , cô sau khi nắm tay đấm lên không trung về phía anh ta thì cũng đành ngồi xuống ghế ,

Cả căn phòng lại yên ắng , cô nhìn ra cửa sổ , bóng đen đã vây kín từ khi nào , sự cô tịch lướt qua con ngươi cô , sau đó dừng trên người đàn ông đang nằm trên giường ,

Anh ta đã ngủ say rồi , tiếng thở mạnh mẽ đều đều ,đôi mài cương nghị dần dãn ra , ngủ quan như điêu khắc , khác hẳn so với bộ dạng đáng ghét khi nãy , nhìn anh ta bây giờ yên tĩnh đến lạ . Hiên Mộc đi đến , bước chân cô chầm chậm , gương mặt đẹp trai của anh ta được cô nhìn càng rõ hơn , hương thơm nam tính lướt vào mũi cô ,anh ta hoàn toàn không hay cô đi đến , vẫn say giấc , bỗng thấy hồi hộp tim đập nhanh hơn , cứ như bản thân là trộm sợ bị người khác phát hiện vậy , Nhã Hiên Mộc đành lấy lí do sợ anh ta để biện hộ vậy , rồi cô trở về chiếc ghế cuộn người ngủ thiếp đi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tâm#ut