Chương 102: Cùng em khiêu vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 102: Cùng em khiêu vũ

Đều nói thời tiết biến hóa theo tâm trạng con người. Không có vụ án quấy nhiễu, mỗi ngày đều là ánh mặt trời rực rỡ, thời gian trôi qua rất nhanh. Phương Cường đã đủ 16 tuổi, phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng cụ thể án tù bao nhiêu năm, Kiều Ỷ Hạ không biết, Giang Hạ Qua cũng không nhắc tới. Người bận rộn tiếp tục bận rộn, người nhàn rỗi mời cứ tiếp tục nhàn rỗi.

Có lẽ không còn vụ án phân tán lực chú ý, Kiều Ỷ Hạ đã nhanh chóng thích nghi với nghiệp vụ công ty. Ba nàng quyết định, cuối năm sẽ thăng chức quản lý, để nàng trở thành nhân viên chính thức của công ty. Kiều Ỷ Hạ cũng không tỏ vẻ bày xích như trước nữa. Nếu sớm hay muộn đều phải theo nghiệp kinh thương, tích cực hay tiêu cực đều như nhau.

Còn Mạnh Lưu Sâm gần đây rất ít liên lạc với Lộ Tây Trán, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.

Kỳ thật sau ngày nói chuyện với Giang Hạ Qua ở bãi đỗ xe, cậu ta vẫn tự giam mình trong nhà thiết kế. Nếu đã định trước không có kết quả với Giang Hạ Qua, vậy vì chị ấy làm ít chuyện, ít ra có thể lưu lại chút ấn tượng trong lòng chị ấy.

Lộ Tây Trán chủ động đến thăm, làm cậu ta thật bất ngờ. Cậu ta cảm thấy, Lộ Tây Trán càng ngày càng đẹp. Nàng mặc một chiếc áo lông cừu màu sáng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo ngắn, phong cách Tây thời thượng, cùng nhiệt độ ấm áp mùa xuân, càng nhìn càng thích không thôi. Nàng tựa như người mẫu trong những tạp chí Châu Âu thời thượng, tùy ý một động tác, cũng có thể kinh diễm chúng sinh.

Lộ Tây Trán đặt bánh ngọt xinh đẹp lên bàn trà. "Nơi như thế này cậu cũng ở được?"

Đây có chỗ nào giống một căn nhà. Đừng nói là nhà, nói là ổ heo cũng không quá. Gối ném lung tung xuống đất, ghế sofa xiêu xiêu vẹo vẹo, trên bàn bày đầy đồ ăn vặt và tạp chí, chỉ chừa ra khoảng trống chừng một hộp khăn giấy. Mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng như Lộ Tây Trán, ở nơi này nhiều hơn một giây, còn hơn chịu tra tấn bằng mười cực hình thời Mãn Thanh.

"Dù sao cũng không có người đến, nên em tùy tiện thôi. Trước đây ở nhà cô, đều có người hầu dọn dẹp."

"Ý cậu là, tôi không phải người?"

"Em đương nhiên không có ý đó." Mạnh Lưu Sâm ôm lấy nàng, ngửi ngửi hương thơm tự nhiên trên người chị mình, còn tốt gấp trăm lần mùi nước hoa trên người những cô gái khác. "Chị không chỉ là người, mà còn là thần tiên."

"Đừng đụng tôi." Lộ Tây Trán ghét bỏ đẩy cậu ta ra, chỉ chỉ ghế sofa. "Đi lên ghế sofa ngồi, không có sự cho phép của tôi không được rời đi."

Nữ vương có chỉ, cậu ta nào dám không nghe. Nhàn nhã nằm trên ghế sofa, tiếp tục vẽ bản thiết kế. Ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người cậu ta, say sưa chăm chú. Hiển nhiên Lộ Tây Trán trăm triệu lần cũng không ngờ, có một ngày, mình sẽ ở một nơi chưa đầy 18m vuông, dọn dẹp phòng giúp em trai cùng cha khác mẹ. Chỉ có điều, Lộ Tây Trán liên tục thôi miên bản thân, mình chỉ vì không quen nhìn căn phòng tốt đẹp bị phá hủy, chứ hoàn toàn không liên quan đến chủ nhân nó.

"Chị ơi, chị quá đỉnh rồi!"

Nhìn phòng khách chỉ có thể dùng sạch bong sáng bóng để hình dung, Mạnh Lưu Sâm lại đi đến phòng ngủ, phát hiện so với người hầu dọn còn muốn sạch hơn. Cậu ta chỉ có thể hướng vị tiên nữ thoạt nhìn mười ngón không dính nước này cam bái hạ phong.

"Tôi cho cậu biết, không được tiếp tục lười nhác, ăn không ngồi rồi như vậy nữa." Lộ Tây Trán lấy một tờ giấy trong túi ra, đưa cho Mạnh Lưu Sâm. "Đi ra nhà sách mua những quyển trong này, những quyển có đánh dấu bằng bút hồng, phải đọc ít nhất ba lần, tháng sau đến công ty làm việc."

"Cái gì? Đến công ty làm? Chị đùa với em phải không. Em không biết gì cả, đi làm? Sao có thể? Làm bảo vệ hay dọn bồn cầu, đừng đùa em chứ." Chỉ cần nghe đến đi làm, hoặc là đến Mạnh thị, Mạnh Lưu Sâm liền muốn nổ banh đầu.

"Cho nên tôi muốn cậu học lại từ đầu. Đừng nói cậu học không được. Nếu ngay cả sách cũng xem không hiểu, vậy căn bản không có tư cách làm em trai tôi, tôi cũng không cần một đứa em trai bao cỏ (vô dụng, chỉ có vẻ ngoài). Sách này đều là một ít kiến thức cơ bản dễ hiểu, chờ cậu xem xong thì nói cho tôi biết, tôi đem tài liệu giảng dạy ở Harvard cho cậu xem, học tập từng bước. Chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi, nếu cậu không hỏi câu nào, tôi xem như cậu hiểu hết, đến lúc đó tôi ra một bài thi, nếu không đáp trúng chín phần mười trở lên, vậy cậu đã mất tư cách làm em trai tôi. Nghe rõ chưa?"

Mạnh Lưu Sâm bĩu môi, bất đắc dĩ trả lời: "Dạ biết rồi, em sẽ xem."

"Lời cần nói đã nói xong rồi, không có gì nữa tôi đi đây. Còn nữa, lúc nào cũng phải giữ gìn nhà cửa sạch sẽ. Tôi sẽ đến đây kiểm tra định kỳ, nếu để tôi thấy cảnh tượng vừa rồi một lần nữa, hậu quả cậu cứ chờ xem."

Trở về Mạnh thị sao? Mạnh Lưu Sâm ngã vào ghế sofa, miệng nở một nụ cười tự giễu. Nhiều năm qua cậu ta cũng đã nghĩ rất nhiều, ba ích kỷ chiếm đoạt tài sản nhà họ Lộ, còn mình với tư cách con trai duy nhất, cuối cùng cho dù không tình nguyện, rốt cuộc vẫn phải giao lại cho mình thôi. Đối với nhà họ Lộ, Mạnh Lưu Sâm cũng không biết mình nên có thái độ gì. Áy náy? Cậu ta không liên quan chuyện đời trước, chỉ là một hậu bối vô tội, tựa hồ cũng không có gì phải áy náy. Cậu ta áy náy, có lẽ chỉ với Lộ Tây Trán và Lộ Thư Dã thôi. Bất quá may mắn, cậu ta không tham lam như người cha tàn nhẫn kia, vì tiền tài mà không từ thủ đoạn.

Trở về Mạnh thị, sẽ là chuyện tốt sao? Có lẽ đi.

---------------------

Mạnh Khánh Đông tổ chức tiệc giới thiệu cho Lộ Tây Trán rất hoành tráng. Hầu như những nhân vật quyền quý trong giới kinh thương đều được mời tham gia. Trong đó cũng có Thừa Hoài và Kiều thị, đây là hai công ty từng hoặc đang có hạn mục hợp tác với Mạnh thị. Nhưng có một chuyện làm Mạnh Khánh Đông bất ngờ, là Lộ Tây Trán đưa ra yêu cầu, để Mạnh Lưu Sâm cùng tới tham gia tiệc giới thiệu, hơn nữa công khai tin tức Mạnh Lưu Sâm là con ruột ông ta. Điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của ông ta. Mạnh Khánh Đông cho rằng Lộ Tây Trán sẽ cật lực phản đối Mạnh Lưu Sâm đến Mạnh thị làm việc. Nhưng thật không ngờ, vậy mà nàng chủ động đưa ra yêu cầu công khai thân phận của Mạnh Lưu Sâm, giải quyết nan đề của ông ta.

Lộ Tây Trán cũng không phủ nhận, nàng là có tư tâm trong đó. Ngoài hy vọng Mạnh Lưu Sâm chăm chỉ làm việc, để cậu ta nhậm chức, với nàng mà nói chỉ có tốt không xấu. Với bụng dạ đơn thuần của Mạnh Lưu Sâm, hơn nữa theo biểu hiện hiện giờ của cậu ta, sau này sẽ trở thành hậu phương mạnh mẽ ủng hộ Lộ Tây Trán ở công ty. Nhưng nếu sau này cậu ta thoát ly khống chế của nàng, nàng cũng sẽ có biện pháp ngăn cậu ta phát triển. Đối phó Mạnh Lưu Sâm, so với đối phó những lão hồ ly trong công ty, dễ hơn gấp trăm lần.

Hôm đó, ở tầng cao nhất trong khách sạn cao chọc trời, một mảnh hoan ca tiếu ngữ. Lúc Lộ Tây Trán mặc lễ phục tơ lụa cao cấp, bước lên lễ đài phát biểu, khách mời bên dưới cả trai lẫn gái đều nhìn nàng không chớp mắt. Người trong thương trường không rõ trình độ tâm lý học của cô gái này lắm, nhưng khí chất hoàn mỹ bẩm sinh trên người nàng, đã chinh phục tất cả người ở đây. Không ít quý công tử nhao nhao muốn cùng nàng khiêu vũ, chỉ mong chiếm được một nụ cười của giai nhân.

Trước mắt chính là tổng giám đốc công ty cổ phần Hằng Thực, Vương đại công tử, Vương Tử Hành. Đây là một trong những công ty có quan hệ hợp tác lâu dài với Mạnh thị.

"Lộ tiểu thư quả thật xinh đẹp như tiên, mọi người đều tán thưởng không thôi!"

"Quá khen."

So với giới giải trí, xã hội thượng lưu càng là một cái chảo nhuộm bẩn thỉu gấp ngàn lần. Ở nơi cung điện được đúc bằng tiền tài này, vô số kẻ hư tình giả ý, vô số kẻ gặp dịp thì chơi. Còn có vô số người rõ ràng trong lòng chán ghét, nhưng vẫn không thể không chào hỏi làm quen.

"Không quá khen, một chút cũng không quá khen. Lộ tiểu thư thật sự là xinh đẹp, quá kinh diễm rồi. Không biết Vương mỗ có vinh hạnh, mời Lộ tiểu thư nhảy một bài không?"

"Vương công tử."

Theo một tiếng gọi trong trẻo quyết đoán, Vương Tử Hành thu tay về, nhìn cô gái cách đó không xa đang đi về phía mình. Cô gái kia mặc váy đen cúp ngực, vòng eo nhỏ nhắn đeo một chiếc thắt lưng, trước xương quai xanh trắng nõn treo một sơi dây chuyền tuyệt đẹp bằng kim cương, hoa tai và trang sức trên người rực rỡ chói mắt.

"Ngại quá, vừa rồi Lộ tiểu thư đã nhận lời khiêu vũ với tôi."

Nụ cười chói mắt của Vương Tử Hành lập tức cứng ngắt. "Ha ha, Kiều tiểu thư thật biết nói đùa. Kiều tiểu thư là nữ, Lộ tiểu thư cũng là nữ, nữ với nữ, sao có thể cùng khiêu vũ?"

Kiều Ỷ Hạ đưa tay, cùng Lộ Tây Trán mười ngón đan xen, thoải mái nhìn Vương Tử Hành. "Nữ với nữ có thể khiêu vũ hay không, chỉ sợ không đến lượt Vương công tử nói."

Lộ Tây Trán không thèm nhìn Vương Tử Hành một lần, hướng dàn nhạc ưu nhã vung tay. Nhạc khúc nhanh chóng từ "Sông Đa Nuýt màu tím" chuyển thành "Por una Cabeza". Đây là nhạc nền trong bộ phim điện ảnh nổi tiếng "Cô gái thấy mùi hương", âm điệu cao vút, mạnh mẽ mà say đắm. Kiều Ỷ Hạ giơ tay lên, hai thân ảnh kiều diễm lập tức giao hòa cùng nhau, tỏa sáng dưới ánh đèn thủy tinh rực rỡ. Kiều Ỷ Hạ vươn tay, tháo chiếc kẹp tóc màu đen của Lộ Tây Trán xuống, một đầu tóc đen như gấm tuôn ra tựa thác nước, dài đến tận eo. Các nàng, một người thanh khiết tựa sen trắng nở rộ trước bình mình, một người kiều mị như hoa hồng rực lửa dưới nắng hè.

Tất cả người xung quanh đều dừng động tác lại. Hoặc có điều suy nghĩ, hoặc có vẻ áp lực, nhìn hai tuyệt đại giai nhân đang thỏa thích khiêu vũ.

Vương Tử Hành ghen tỵ bĩu môi, đem rượu trong ly một hơi uống cạn. "Thật vớ vẫn, hai cô gái, cũng có thể nhảy Tango. Vớ vẫn kinh khủng."

"Vương công tử, lời ấy sai rồi."

Vương Tử Hành quay đầu, nhìn Giang Hạ Qua chẳng biết lúc nào đã đến cạnh mình, mặt lộ vui mừng chào hỏi. "Chủ tịch Giang?"

"Khiêu vũ là một loại thư giản, là một phương pháp mang lại niềm vui, chỉ cần hai người tâm linh tương thông thì có thể nhảy ra một vũ khúc đẹp nhất. Tôi không cho rằng, chỉ có nam và nữ mới nhảy được một khúc nhạc đẹp. Tôi cũng không cho rằng, một người tầm nhìn hạn hẹp, có thể hiểu được những điều thâm thúy trong khiêu vũ." Đôi môi Giang Hạ Qua đỏ mộng như lửa, máy tóc gợn sóng được vén qua một bên, tản ra khí chất xinh đẹp chói mắt. "Anh nói có phải không, Vương công tử?"

"Chủ tịch Giang thật có tài ăn nói. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, xuất hiện ở những nơi thế này, có ai không dùng tiền giao tiếp? Người một khi dấn thân vào đây, còn muốn làm hoa sen thanh khiết, thật quá buồn cười. Nghệ thuật là dành cho nghệ thuật gia nói, tôi không hiểu. Tương tự, hợp đồng và đề án thiết kế nghệ thuật gia cũng xem không hiểu. Đem hai lĩnh vực khác nhau ra so sánh, không thấy buồn cười sao." Vương Tử Hành khinh miệt nhìn nàng. "Chủ tịch Giang, tôi chỉ muốn cô hiểu, làm người, nhất là làm phụ nữ, đừng mơ mộng quá nhiều."

Giang Hạ Qua cười, gật gật đầu, không chút tức giận. "Vương công tử, tôi cũng muốn nhờ anh truyền một tin tức đến lệnh tôn." Giang Hạ Qua thoáng dao động ly rượu trên tay, chất lỏng màu nâu đỏ lan ra từng gợn sóng. "Ngày mốt, ông ấy không cần đến bữa tiệc ở Shangri-La* nữa. Loại phụ nữ tầm thường như tôi, không thể hiểu được lý tưởng siêu phàm thoát tục của Hằng Thực các người đâu."

( Shangri La là một huyện thuộc châu tự trị dân tộc Tạng, ở Tây Bắc, Vân Nam - Trung Quốc . Đây cũng là một địa điểm hư cấu được miêu tả trong tiểu thuyết năm 1933, Lost Horizon (chân trời đã mất), của nhà văn Anh James Hilton. Trong tiểu thuyết này, "Shangri-La" là một thung lũng huyền thoại, dẫn đến từ một tu viện Lạt-ma giáo, nằm trong vùng phía tây cuối dãy núi Côn Lôn. Theo Wikipedia)

"Chủ tịch Giang, chủ tịch Giang..." Sau lưng Vương Tử Hành, một người đàn ongg6 cuống quýt đi tới. Người nọ hơi hói đầu, mặc comple nghiêm chỉnh, chính là cha của Vương Tử Hành, tổng giám đốc Hằng Thực. "Thật có lỗi, bữa tiệc hôm nay quá nhiều người, đến giờ mới gặp được chủ tịch Giang, thật đáng tiếc! Chủ tịch Giang, con trai tôi tháng sau sẽ vào Hằng Thực, đến lúc đó mong chủ tịch Giang chiếu cố nhiều hơn."

"Ông chủ vương, rượu trong ly tôi không nhiều lắm, không thể kính ngài. Lệnh lang tuổi trẻ tài cao, sau này trên thương trường, nhất định là nhân vật hô phong hoán vũ, ở đâu cần tôi chiếu cố chứ. Ông chủ Vương, tôi còn có chuyện, trước xin lỗi không thể tiếp rồi."

Nghe ý tứ trong lời Giang Hạ Qua không đúng, ông ta vẻ mặt căng thẳng hỏi Vương Tử Hành, vừa rồi cùng Giang Hạ Qua nói cái gì.

"Mày là thằng phá gia chi tử, thành sự không có bại sự có thừa. Mày!" Ông chủ Vương giơ tay lên, lại phát hiện đang bị mọi người xung quanh chú ý, mới thả tay xuống, cắn răng nói. "Mày có biết ba tốn bao nhiêu công sức mới được hợp tác với Thừa Hoài không hả? Mày biết hiện giờ có bao nhiêu người đang tranh giành vị trí này không? Thằng phá phách này, muốn chọc tao tức chết mới vừa lòng có phải không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro