Chương 104: Chuyện cũ của giáo sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 104: Chuyện cũ của giáo sư

(Chú ý: Kiều Ỷ Hạ là người kể, ngôi thứ nhất xưng tôi)

Tôi đeo nhẫn Tây Trán đưa cho, lại nghĩ có vài phần muốn rơi lệ. Tây Trán vốn là như vậy, luôn sợ tôi bị đối xử không công bằng. Ngay cả chuyện như cầu hôn, cô ấy cũng muốn hai người chúng tôi cùng nhau thực hiện. Nếu tôi cầu hôn với cô ấy, vậy cô ấy cũng muốn cầu hôn với tôi. Tuy rằng tôi biết rõ, nhất định cô ấy đã muốn làm như vậy từ rất lâu trước đây rồi.

Lúc tôi và cô ấy vừa đến với nhau, tôi cũng từng sợ hãi. Tôi sợ tình yêu giữa hai cô gái sẽ không chống chọi được ma chú thời gian, trong dòng sông thời gian cuồn cuộn sẽ bị cuốn đi tan xương nát thịt. Tôi sợ chúng tôi sẽ vì tính cách không hợp, hoặc vì những nguyên nhân tầm thường mà xa cách nhau. Nhưng thật may, người tôi gặp là Tây Trán. Cô ấy hiểu tôi, thương tôi, đau tôi. Cô ấy là cô gái duy nhất trên đời này, trừ mẹ, đối với tôi tốt nhất.

Tôi nghĩ, có lẽ là ông trời phát hiện trước kia đã đối xử với tôi không tốt, cho nên mới ban cho tôi một bảo bối như vậy, để đền bù thiếu thốn tình cảm chăng?

Ngày hôm đó, hai chúng tôi không vội về nhà, mà ngồi trên ghế dài sau gốc đa già, cầm tay nhau. Cũng là ngày hôm đó, lần đầu tiên Tây Trán đề cập tai nạn mười năm trước với tôi.

Đèn đường hiu hắt chiếu vào người Tây Trán, trên hàng mi dài nở rộ một tầng ánh sáng trắng, làm nàng thoạt nhìn tựa như Tuyết Nữ trên núi tuyết.

"Chị là tội phạm giết người." Tôi nghe cô ấy nói với mình như thế. Giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.

"Ngày hôm đó, sau khi chị tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Chị biết, mình bị bắt cóc rồi. Người bắt cóc chị, chị hoàn toàn không biết hắn. Hắn kéo chị ngồi lên ghế, chị nhìn thấy trên màn hình, bao gồm cả anh hai, trong mật thất giam giữ mười người. Chị thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ tiền căn hậu quả (nguyên nhân, hậu quả), chị nghe hắn nói với mình: Mạng sống của mười người này, giờ phút này đang nắm trong tay cô, có phải cảm thấy rất kỳ diệu không?"

Hắn giống như một tên điên không thể không chế, cuồng loạn mà cười, cuồng loạn gầm rú với chị, thoạt nhìn giống như tên ăn mày đáng thương (Nguyên văn: Kiềm lư kỹ: Kẻ tiêu hết sạch tiền). Chị nhìn lên màn ảnh, từng chiến hữu đã cùng mình kề vai chiến đấu, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh hai. Lần đầu tiên chị thấy hoảng loạn như vậy, thậm chí không biết nên làm thế nào."

Bên tai là âm thanh hắn oán giận, lên án, ánh mắt hắn nhìn chị như nhìn kẻ thù. Hắn nắm vai chị, nói với chị: Tôi cho cô một cơ hội, một cơ hội sống cho tất cả các người. Nếu cô thành công, mười người các cô sẽ lông tóc không tổn hao gì, còn tôi sẽ chết. Còn nếu thất bại, chúng ta liền cùng nhau xuống địa ngục. Thế nào, nghe cũng không tệ phải không? Dù sao bất luận cô thắng hay thua, tôi đều chết.

Thoạt nhìn hắn giống như ngựa hoang thoát cương, mặc cho chị dùng cách nào, hắn đều không thể bình tĩnh. Rốt cuộc, hắn nắm chặt nấm đấm, mở to đôi mắt đầy tơ máu nhìn chị, chơi với chị một trò chơi. Đọc giây.

Năm phút, chị phải trong vòng chính xác sau năm phút, ấn nút, mới có thể cứu bọn họ, nhiều hơn một giây hoặc ít hơn một giây đều khiến quả boom phát nổ. Lúc ấy căn bản không có bất kỳ cơ hội chất vấn hay quyền lợi nào. Sau khi nghe tiếng tít tắc, chị biết, quả boom đã khởi động. Chị phải toàn tâm toàn ý vượt qua năm phút này, mọi người mới có thể bình yên vô sự rời đi. Chị không biết mình có đổ mồ hôi không, có phát run không, mãi cho đến hai phút hai mươi mốt giây, hắn bỗng nói vào tai chị: cô xem, Silver đang đợi cô, anh ta đang đợi cô. Lúc đó chị hoàn toàn mất tập trung, chị bắt đầu rối loạn, hơn nữa dù điều chỉnh thế nào cũng tạo thành sai số. Sau đó, hắn vẫn không ngừng nói chuyện bên tai chị, mãi đến khi, chị ấn nút xuống."

"Jessy, đã được như ý."

Cho nên tôi, và mọi người, lần đầu tiên gặp cô ấy sẽ luôn có ấn tượng không tốt với cô gái này. Chúng ta sẽ nông cạn nghĩ rằng cô ấy thật đáng ghét. Thế nhưng chúng ta không biết, cô gái không biết khóc, không biết cười này, trong những năm tháng mà chúng ta không biết đến, đã trải qua chuyện đáng sợ gì. Chúng ta cũng không biết, mỗi khi cô ấy dùng lời nói sắc bén, hà khắc để che giấu bất an trong lòng, bày ra biểu hiện hạnh phúc giả dối, cảm xúc chân thực của cô ấy là thế nào.

Thậm chí là tôi, tôi từng cho rằng tận mắt nhìn thấy em trai qua đời đã là chuyện đau buồn nhất thế gian. Nhưng so với Tây Trán, chỉ bất quá là kẻ cắp bà già gặp nhau. So với người nhu nhược, người kiên cường càng làm người khác thương tiếc. Cô gái thích khóc sẽ thông qua nước mắt trút nổi lòng của mình, nhưng cô gái không thích khóc chỉ có thể chôn trong lòng một khối u ác tính, trơ mắt nhìn nó càng ngày càng lan rộng.

Cô ấy luôn mạnh mẽ như vậy, thà rằng đổ máu cũng không rơi lệ.

Tôi từng nhiều lần nghĩ, muốn thay cô ấy khóc lớn một trận, chảy sạch tất cả nước mắt đau khổ trong lòng, dùng điều này cầu khẩn ông trời, trả lại cho tôi một Lộ Tây Trán không còn tâm ma. Cô ấy tốt như vậy, vĩnh viễn suy nghĩ cho người khác, dựa vào cái gì bắt cô ấy phải gánh chịu áp lực, bị cảm giác tội lỗi dày vò, khó chịu thành như vậy.

Dựa vào cái gì?

Tôi cố nén xúc động rơi lệ, ôm cô ấy thật chặt vào lòng, không nói câu nào. Tôi biết rõ, giờ phút này, có lẽ mỗi câu của mình, trong mắt cô ấy, đều là một hình thức khác của thương hại. Tôi không phủ nhận, tôi thương hại cô ấy, thương hại đến hận không thể dùng kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, mỗi một kiếp đều hung hăng yêu thương cô ấy.

"Chuyện bết bát nhất, là sau việc này, ngay cả tư cách quang minh chính đại thể hiện đau khổ trong lòng chị cũng không có. Bởi vì trong lòng chị rất rõ, người tạo ra bi kịch này không ai khác chính là mình."

Mười năm qua, cô gái của tôi luôn tỏ ra kiêng cường mà sống. Nếu đổi lại là tôi, chỉ sợ không cách nào thừa nhận, mười sinh mạng thanh xuân, gián tiếp vì mình mà mãi mãi không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Nhưng điều làm người ta đau lòng nhất chính là, cùng nhau trải qua hoạn nạn, kẻ sống vĩnh viễn đau khổ hơn người chết gấp nghìn vạn lần. Đối với họ, không, phải nói là với chúng tôi mà nói, mỗi phút mỗi giây của người bình thường, đối với chúng tôi đều là thời gian chuộc tội.

Chúng tôi cứ như thế sống trong hèn mọn, nhìn như cao cao tại thượng, không ăn khói lửa nhân gian, nhưng không thể nghi ngờ chỉ càng cho thấy nội tâm nhu nhược ẩn sâu bên trong. Cho nên chỉ có thể dùng cách này, ngụy trang bản thân thật tốt. Một mình sa vào địa ngục, suốt đời không thể siêu sinh.

"Chỉ cần quãng đời còn lại của mình trôi qua không tốt, bọn họ dưới cửu tuyền, có lẽ sẽ an tâm nhắm mắt. Trước kia, chị luôn nghĩ như vậy."

Jessy tên khốn này, không thể chỉ dùng tâm như rắn rết để hình dung. Bởi vì hắn ghen ghét người giỏi hơn mình, nên đã triệt để hủy diệt một cô gái tràn đầy hạnh phúc, một cô gái đã từng vui vẻ vô tư.

Hắn thật sự đạt được mục đích rồi.

Vì lúc ấy, hắn đã dùng tất cả biện pháp làm Tây Trán không thể giải cứu người bị hại, nên hắn có thể đạt được thỏa mãn cực độ trong tâm lý. Quả quyết nói với chính mình: Nhìn đi, ta vẫn là thiên tài giỏi nhất. Tây Trán thất bại, để cho hắn có một loại cảm giác giải thoát, tựa như được nhìn thấy bản thân hắn năm xưa. Dù có chết, hắn cũng không còn bất kỳ tiếc nuối nào. Mà hắn độc ở chỗ, tuy tránh khỏi tử kiếp, nhưng lại dùng một phương thức khác hành hạ Tây Trán của tôi.

Mười người, bao gồm cả anh trai Tây Trán, toàn bộ sinh mạng đều khóa lên người cô ấy. Dù thế nào tôi cũng không thể tưởng tượng được, lúc Tây Trán đè xuống cái nút kia, khoảnh khắc ánh lửa tóe lên, cô ấy sẽ là cái dạng gì, sẽ khóc sao?

Rõ ràng là tội của hắn, hắn lại muốn Tây Trán gánh lấy tất cả hậu quả, cả đời sống trong cảm giác tội lỗi.

Jessy, ngươi rất lợi hại. Ngươi hủy người con gái của ta.

Tôi nhìn một bên mặt ra vẻ kiên cường của Tây Trán. Cô ấy là sợ tôi lo lắng, cho nên chỉ qua loa nói những chuyện này. Nhưng cô ấy không biết, trong lòng tôi đã tính toán trăm ngàn phương thức trả thù Jessy. Tôi thật muốn đến địa ngục, dùng 10 đại cực hình thời Mãn Thanh, hung hăng hành hạ hắn. Phải làm hắn khóc van nói tôi sai rồi. Tôi rất muốn đảo ngược thời gian, để cho tôi đến thời điểm trước khi Jessy biết Tây Trán, ra tay giết hắn.

Nhưng tôi cái gì cũng không làm được.

"Chị vẫn luôn làm cho bản thân sống không tốt. Nhưng sự xuất hiện của em, làm mỗi một ngày của chị đều trôi qua rất hạnh phúc." Cô ấy ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận được cô ấy đang run rẩy, mà lòng như dao cắt. "Ỷ Hạ, chị muốn cùng em đi đến bạc đầu. Thế nhưng, chị không dám."

Tôi đột nhiên nghĩ đến sự thật anh trai Tây Trán đã qua đời. Lòng tôi như bị thứ gì đó kẹp chặt, đau đến không thể hít thở. Tám người tử vong đã làm Tây Trán thống khổ như thế, nếu để cô ấy biết trong đó còn có Lộ Thư Dã thì sao? Tôi thậm chí không cách nào tưởng tượng được, nếu Tây Trán biết Lộ Thư Dã đã sớm ra đi trong tai nạn năm đó, cô ấy sẽ như thế nào? Tôi nghĩ, nhất định so với đau buồn khi biết Ỷ Huy đã mất, sẽ còn tuyệt vọng hơn.

Nhưng người ngoài như chúng tôi, thật sự có thể giấu cô ấy cả đời sao?

Nghĩ tới đây, tôi rút cuộc rơi lệ.

Tôi không biết phải hình dung tâm trạng mình thế nào, là một loại bất đắc dĩ thật sâu với sự thật, là cảm giác bất lực vì những chuyện không thể thay đổi trong quá khứ, còn là cảm giác đau lòng với Tây Trán của tôi. Mười năm trước Tây Trán còn chưa đến 20 tuổi, đối với những cô gái bình thường, đây là cái tuổi được cha mẹ yêu thương, vui vẻ bên bạn bè trường lớp, nở rộ như đóa hoa đón ánh bình minh. Nhưng còn Tây Trán của tôi thì sao, cũng ở cái tuổi vô tư đó, mỗi ngày chỉ có thể chìm đắm trong đau khổ, dằn vặt và tự trách thật sâu.

"Không sao." Tôi biết, là lúc mình nên cho Tây Trán sức mạnh. Tôi im lặng rơi lệ cũng không cho cô ấy phát hiện, tôi ôm chầm cô ấy, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.

"Chị không dám cùng em bạc đầu giai lão, vậy để em cùng chị bạc đầu giai lão. Chị không muốn ôm em, là em muốn ôm chị. Chị không muốn hạnh phúc, là em buộc chị hạnh phúc."

"Đều là em."

Nếu quả thật đều là tôi, vậy thật tốt quá.

Tây Trán của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro