Chương 109: Năm tháng tĩnh lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 109: Năm tháng tĩnh lặng

Hai vợ chồng không dám hỏi nhiều nữa, thời gian cũng đã trễ, Bạch Anh nói muộn rồi liền kéo Thương Lục về phòng. Lộ Tây Trán không nói gì, tự lấy áo ngủ vào phòng tắm. Kiều Ỷ Hạ ngồi ở mép giường, căn phòng rất yên tĩnh. Không có tiếng ồn TV, cũng không có tiếng nhạc xập xình, nghĩ đến lời Lộ Tây Trán vừa nói, nàng nhẹ nhàng cong khóe môi.

Chỉ khi hạnh phúc phát ra từ tận sâu trong lòng, con người mới có thể nở nụ cười đẹp nhất, đáng tiếc Kiều Ỷ Hạ vĩnh viễn không nhìn thấy giờ phút này nàng có bao nhiêu xinh đẹp. Đẹp đến người khác tan nát cõi lòng.

Ban đêm, hai nàng chặt chẽ ôm nhau, khoang mũi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, một lòng ích kỷ đem hương vị của mình khắc trên người đối phương, viết xuống hai chữ vĩnh hằng.

"Thương Thương, chị yêu em không?"

Cho dù là Kiều Ỷ Hạ, cũng chỉ là một nữ nhân trong hàng vạn nữ nhân. Nàng có thể so với những cô gái khác kiên cường hơn một chút, thông minh hơn một chút, nhưng trong tình yêu, người phụ nữ nào chẳng giống nhau. Dù là người phụ nữ đặc biệt thế nào đi nữa, cũng sẽ hy vọng nghe được câu yêu mình từ chính miệng người mình yêu.

"Tình yêu bắt đầu từ một ánh nhìn, tình yêu kết thúc bằng vô tận trời xanh."

"Không phải chị không thích Lâm Thanh Huyền sao?" Lúc mới quen Lộ Tây Trán, Kiều Ỷ Hạ từng vô tình hỏi, trên giá sách có rất nhiều danh tác trong nước như Long Ứng Thai, Dư Thu Vũ, tuyển tập văn xuôi Quý Tiện Lâm, sao lại không có Lâm Thanh Huyền? Bởi vì Lâm Thanh Huyền là tác giả nàng thích nhất từ nhỏ đến lớn, nên không khỏi hiếu kỳ, hỏi Lộ Tây Trán. Khi đó Lộ Tây Trán chỉ nói một câu không thích, không đánh giá gì thêm.

"Hiện giờ thích."

"Thật sao, khi nào thì bắt đầu thích?"

"Từ khi yêu em."

Trong lòng Kiều Ỷ Hạ không khỏi ấm áp, lại chui vào ngực nàng, vấn đề vừa rồi, tựa hồ đã không còn quan trọng. Ngay sau đó, nàng lại nghe Lộ Tây Trán nói. "Tất cả những gì em thích, chị sẽ không ghét, hơn nữa còn thích hơn những gì mình thích."

Đây chính là phương thức Lộ Tây Trán thể hiện tình yêu.

Trời mờ mờ tối, các nàng ngồi trên đỉnh núi, ôm eo lẫn nhau, mãi đến màn đêm bị từng luồng ánh sáng xuyên qua, hào quang đỏ thẫm dần dần nhô lên, cả thành phố như được phủ một màng voan mỏng bằng ánh sáng, e ấp mỹ lệ. Bầu trời còn một lớp sương mù mông lung, xa xa là từng đám mây lớn, ánh mặt trời như quả cầu lửa ẩn nấp bên trong. Lộ Tây Trán tùy ý buộc tóc ra sau, trên trán rơi ra vài sợi tóc, nhảy múa trong gió sớm ngày xuân.

Nàng nhớ lại rất nhiều năm trước đây, nàng và Lộ Thư Dã, cũng ngồi trên đỉnh núi thế này, cùng nhau ngắm bình minh đẹp nhất thế gian. Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt anh, rõ nét mà dịu dàng. Không có mẹ, nàng nhận, ba xem nàng như rơm rác, nàng nhận hết. Chỉ cần có anh hai, nàng còn có nhà.

"Nhật xuất phù tang nhất trượng cao. Nhân gian vạn sự tế như mao*." Khi đó nàng bất quá mười hai, hào quang chiếu sáng, nàng chỉ nghe Lộ Thư Dã thì thào tự nói, cũng không nghĩ nhiều. Mười mấy năm đã qua, ánh mắt trời lần nữa lướt nhẹ qua má nàng, nàng rốt cuộc cảm nhận được, mọi sự trên thế gian, cái này mất cái kia lại sinh ra, chuyện đã qua rốt cuộc thành quá khứ, núi sông trước mắt quá xa, chẳng bằng quý trọng người trước mắt.

(*Nhật xuất phù tang nhất trượng cao. Nhân gian vạn sự tế như mao:

Đây là bài Ngẫu thư của Lưu Xoa

Dịch nghĩa: Từ hướng đông mặt trời đã lên cao được một thước. Mọi việc trong thế gian nảy sinh.

Dịch thơ: Mặt trời lên hướng đông một thước. Cõi nhân gian mọi thức nảy sinh. (bản dịch của Nguyễn Minh)

"Hạ, mười năm trước, chị từng cho là mình sẽ không có nhà. Chị nghĩ, một người tội ác đầy mình như mình, chỉ xứng một mình côi cút sống hết quãng đời còn lại. Nhưng hiện giờ, chị lại muốn cùng em có một gia đình. Vì em, chị sẽ cố gắng đánh bại tâm ma, trả lại cho em một Lộ Tây Trán hoàn chỉnh nhất."

"Tuy rằng, chị không thể cho em một hôn lễ như Thương Lục và Bạch Anh. Nhưng lấy trời làm mối, lấy đất làm chứng, dùng ánh nắng, dùng núi sông, dùng mây trắng, dùng cây xanh, dùng vạn vật thế gian làm chứng. Chị hứa với em, trăm sông ngìn núi, vĩnh viễn không chia lìa, sinh lão bệnh tử, vĩnh viễn không rời xa."

Với Kiều Ỷ Hạ mà nói, người con gái trước mắt, cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt, chính là lúc nào cũng lo lắng đối xử với mình không tốt. Tình yêu, cho đến giờ đều không phải ai đối với ai tốt hơn, mà là em chỉ muốn chị ở bên em.

"Thương Thương, thỉnh thoảng cũng phải cho em cơ hội yêu thương chị. Việc lãng mạn nào cũng bị chị giành làm hết, em biết phải làm gì đây?" Kiều Ỷ Hạ vừa hôn nàng, vừa phàn nàn nói.

"Vậy đừng muốn em bé."

Kiều Ỷ Hạ không ngờ nàng sẽ đột nhiên nói chuyện này, hỏi. "Chị rất ghét em bé ư?"

"Không ghét, cũng không thích."

"Con của chúng ta, chị cũng không thích?"

"Cũng bởi vì là con của chúng ta, chị mới càng không muốn. Con của chúng ta, dù trên người chảy máu của em hay của chị, chị cuối cùng cũng không thể yêu thương nó." Lộ Tây Trán nói.

Kiều Ỷ Hạ cười cười, gật đầu. "Sinh người ta ra, lại không thương người ta, nghe ra có chút vô trách nhiệm."

"Chị chỉ có một trái tim, không có khả năng chia cho người khác, em bé cũng thế."

Lộ Tây Trán thoạt nhìn không giống người thích con nít, điểm này quả thật cùng Kiều Ỷ Hạ không mưu mà hợp, không liên quan đến tuổi tác, chỉ liên quan đến tình cảm mà thôi. Theo cách nghĩ của nhiều người, con cái là kết tinh tình yêu, có thể kế thừa và kéo dài tình cảm hai người. Nhưng hai người các nàng không phải người thường, yêu nhau đến giờ đã rất khó khăn, không cầu sông cạn đá mòn, chỉ cầu kiếp này có thể làm bạn tới già.

Mặc dù đồng ý suy nghĩ của Lộ Tây Trán, nhưng Kiều Ỷ Hạ vẫn nhịn không được ghẹo nàng một phen. "Đáng tiếc."

"Đáng tiếc?" Lộ Tây Trán khiêu mi nhìn nàng. "Nếu em thích, chị sẽ không phản đối."

"Em cảm thấy, Lộ giáo sư thông minh tuyệt đỉnh, lại không có con kế thừa, thật là tổn thất lớn cho nhân loại."

Lộ Tây Trán hừ lạnh một tiếng, đưa tay vuốt lại tóc mình, ráng đỏ nhuộm trên sợi tóc đen nhánh của nàng, chớp mắt như nở rộ ngàn hoa.

"Không ai có thể kế thừa."

Cô gái này dù bình thường trước mặt nàng có bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu cưng chiều, nhưng chỉ cần nhắc tới chỉ số thông minh, hoặc vấn đề chuyên nghiệp, bản tính ngạo kiều liền lộ rõ.

Kiều Ỷ Hạ kìm nén ý nghĩ muốn bật cười, có thâm ý hỏi nàng. "Ngay cả cốt nhục của chị cũng không thể kế thừa?"

"Trên thế giới này chỉ có duy nhất một Lộ Tây Trán, độc nhất vô nhị, tuyệt thế vô song. Ai bắt chước cũng không được, không thể vượt qua."

Kiều Ỷ Hạ vừa buồn cười vừa tỏ ra giận dỗi nói. "Em cũng vượt qua không được à?"

Lộ Tây Trán xoay đầu, in lên trán nàng một nụ hôn ngọt ngào. "Em không thể vượt qua, chị có thể lui về sau vài bước."

"Đôi ta chuốc chén hân hoan, trăm năm em muốn chu toàn tình ta. Đôi ta cầm sắt hiệp hoà, đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm*." Trên đời này, sẽ luôn có một người, quật cường cố chấp, lại duy nhất thỏa hiệp vì em.

(Nguyên văn: Nghi ngôn ẩm tửu, dữ tử giai lão, cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo. Đây là bài "Nữ viết kê minh" (Nàng nói gà gáy) trong Kinh thi của Khổng Tử. Bản dịch phía trên của Nguyễn Văn Thọ trong thivien.net)

----------------------

Khách sạn Minh Thi vừa khai trương một chi nhánh mới, khác với các khách sạn thanh lịch như Hilton hay Shangri-La, nơi đây tường vàng thềm ngọc, vô cùng tráng lệ. Minh Thi có ba tầng, tầng thứ nhất là nơi thưởng thức âm nhạc, quản lý mặc sườn xám màu đỏ rất có phong cách Quốc dân, sẽ dựa theo yêu cầu của khách hàng mà phát nhạc họ yêu thích, từ trữ tình lãng mạn, đến nhạc Rock sôi động. Tầng thứ hai là nhà hàng buffet, rất nhiều bàn đồ ăn được bày biện, sắc hương vị đều có đủ, rất hấp dẫn.

Hạ Lan Thu Bạch và Kiều Nhất Hải ngồi trong một gian phòng lầu ba. Gian phòng rất cao, đỉnh đầu là thiết kế lập thể hình tam giác, ngẩng đầu có thể thấy trời xanh, bên trái trên tường treo một bức tranh mã đáo thành công, lộ rõ khí thế giàu sang. Bàn ăn không lớn, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hai người đồng thời nâng ly, yến tiệc linh đình, nói cười không dứt.

"Hạ Lan tiểu thư thật là người hào phóng! Xưa có Lưu Bị ba lần đến mời Khổng Minh, nay có Kiều Nhất Hải tôi, ba lần đến mời Hạ Lan tiểu thư cân quắc bất nhượng tu mi, ha ha!"

"Kiều đổng quá khen, luận tài trí, tôi chỉ là phận nữ lưu, sao có thể cùng Gia Cát Lượng đánh đồng!"

"Luận khí phách, luận tài trí, Hạ Lan tiểu thư tuyệt đối không kém nam nhân. Đừng bảo thủ như vậy, nếu không, tôi dám cược, sau này Hạ Lan tiểu thư nhất định sẽ trở thành bá chủ thương trường."

Hạ Lan Thu Bạch dịu dàng cười, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay. "Kiều đổng, tính cả lần này, tôi và ngài bất quá chỉ gặp nhau ba lần, sao ngài có thể vội vàng kết luận, tôi không phải bình hoa di động (ý chỉ những người xinh đẹp mà không có đầu óc), là phường nữ lưu tầm thường chứ?"

Kiều Nhất Hải gắp một ít salad, vui vẻ cười, lộ ra nếp nhăn bên khóe mắt. "Kiều mỗ lăn lộn thương trường cũng không phải ngày một ngày hai, là bình hoa, hay ngọc thô chưa mài dũa, chẳng lẽ tôi còn không phân biệt được sao."

"Ha ha." Người đàn ông trước mặt, đâu chỉ là ánh mắt độc đáo, làm việc lại càng hung ác tàn bạo, rất có phong phạm đế vương, tướng quân, tể tướng ngày xưa. Đây không phải lần đầu tiên Kiều Nhất hải bí mật liên lạc Hạ Lan Thu Bạch, mục đích rất đơn giản, tuy hai bên không nói rõ ra nhưng ý muốn chiếm đoạt Mạnh thị của ông ta đã rõ như ban ngày. Muốn nuốt một xí nghiệp lớn không phải chuyện nhỏ, không có nội ứng sợ là khó làm được, mà Hạ Lan Thu Bạch, chính là người tốt nhất ông ta có thể tranh thủ. "Xem ra trong mắt Kiều đổng, tôi là một người bất nhân bất nghĩa?" Dù nói thế nào, cô cũng là con dâu Mạnh Khánh Đông, muốn "mua chuộc" cô, Kiều Nhất Hải cho là rất dễ dàng ư?

"Những lời này, tôi không phủ định, bởi vì trong mắt tôi, trên thương trường vĩnh viễn không có người nhân nghĩa. Tôi đối với Hạ Lan Thu Bạch tiểu thư, chính là anh hùng cùng anh hùng giúp đỡ lẫn nhau. Đều nói sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga*, nhưng tôi không phải sẻ nhạn, tôi biết rõ ngày nào đó, Hạ Lan tiểu thư sẽ bị tôi làm cảm động."

(Nguyên văn: 燕雀安知鸿鹄之志, nhắc đến câu này là nhắc đến điển cố "Hồng Hộc chi chí"

"Hồng hộc chi chí" thường được dùng để chỉ những người có chí lớn. Trong "Sử ký – Trần Thiệp Thế Gia" có một câu '燕雀安知鸿鹄之志哉'(Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai), ý chỉ loài sẻ, loài nhạn (những kẻ bình thường) sao thấu chi hướng thiên nga. Do truyền bá "Tam Quốc" rộng rãi, càng vì "Trần Thiệp Thế Gia" được đưa vào sách giáo khoa sơ trung (cấp 2) mà câu '燕雀安知鸿鹄之志哉'(Yến tước an chi hồng hộc chi chí tai) đã trở thành câu nói được lưu truyền đã lâu, còn lưu hành cả trên mạng.

Chuyện xưa kể lại rằng Trần Thắng, tên chữ là Thiệp vốn xuất thân từ dân cày, sau xưng vương lên làm Trần Vương, đóng ở đất Trần. Lúc còn cày thuê, Thắng có nói với người bạn cày, giàu sang thì đừng quên nhau. Bạn cày cười, đi làm thuê giàu sang gì. Lúc đó, Thắng mới thở dài: "Chao Ôi! Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga!". Và sau này làm vương, đúng là Trần Thiệp đã quên bạn.)

Hạ Lan Thu Bạch hé miệng cười, Kiều Nhất Hải thấy vậy nói. "Chỉ cần Hạ Lan tiểu thư nguyện ý cùng Kiều mỗ kề vai sát cánh, tôi xin hứa, người đứng thứ hai Kiều thị, không ai ngoài Hạ Lan tiểu thư."

Điều kiện này quả thật rất hấp dẫn. Hạ Lan Thu Bạch chỉ là một cô gái không bối cảnh, dù ở Mạnh thị, cũng chỉ dựa vào một ít cổ tức sống qua ngày. Nhưng cô đổi ý, không phải vì điều kiện dụ hoặc này. Cô không coi trọng tiền, càng không coi trong quyền.

"Nếu Hạ Lan tiểu thư nghi ngờ lời tôi nói." Kiều Nhất Hải cầm tập văn kiện, đẩy tới trước mặt Hạ Lan Thu Bạch. "Chỉ cần ký tên vào dây, lập tức có hiệu lực."

Hạ Lan Thu Bạch cười cười, đẩy hợp đồng trở về. "Kiều thị vang danh cả nước, Kiều đổng là người giữ chữ tín, tôi sẽ không hoài nghi."

Kiều Nhất Hai đôi mắt thâm thúy, ánh mắt lợi hại như chim ưng, giữa mi tâm là sự sắc xảo được tích lũy qua tang thương cùng dối trá chốn thương trường. "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, Hạ Lan tiểu thư."

Hạ Lan Thu Bạch lần nữa chạm ly cùng ông ta. "Kiều đổng, tôi rất muốn biết, Kiều tiểu thư..."

"Nó không biết, cũng không cần biết. Nếu không, sẽ hỏng đại sự của chúng ta."

"Kiều đổng không sợ lệnh thiên kim nổi giận?"

Kiều Nhất Hải hừ một tiếng. "Đứa nhỏ thôi, biết thì sao, khóc một chút, ồn ào một trận liền qua. Chỉ trách nó không nên quen người bạn như vậy."

Không chỉ đơn giản là bạn bè. Hạ Lan Thu Bạch nghĩ đến đây, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, trong mắt xen lẫn căm hận. Đúng như lời Kiều Nhất Hải, hai người các nàng gặp nhau, ngay từ đầu đã là một sai lầm. Bằng không, Hạ Lan Thu Bạch cũng không có ý xấu với Lộ Tây Trán, càng không trở thành kẻ phản bội hai lòng. Cô ta chưa từng muốn làm tiểu nhân, lại bị bọn họ ép từng bước trở thành kẻ tiểu nhân.

"Ỷ Hạ và cô ta ở chung, sớm muộn gì cũng bị dạy hư!"

"Kiều đổng." Hạ Lan Thu Bạch thu lại nụ cười trên mặt, âm trầm nhìn ông ta. "Cho dù trong lòng ngài có thành kiến với Tây Trán, cũng nên giữ ý một chút, dù thế nào em ấy là em chồng tôi. Huống hồ, tôi không cho rằng, luận học thức, luận gia thế, Tây Trán có điểm nào không bằng lệnh ái."

Hạ Lan Thu Bạch và Lộ Tây Trán, quả thật có khúc mắc. Cô ta hận nàng. Nhưng có những lời, cô ta có thể nói, có thể nghĩ, nhưng người khác tuyệt đối không cho phép. Hạ Lan Thu Bạch không thèm để ý Kiều Nhất Hải tạ lỗi, tiếp tục uống rượu, hai má bắt đầu ửng hồng. Cô ta bỗng nhiên nhớ 12 năm trước, cô ta và anh em Tây Trán cùng nhau dạo chợ đêm San Francisco. Người con trai như quang như ngọc, một tay ôm lấy cô, một tay dắt em gái mình, vững vàng đi giữa biển người đông đúc. Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ lời anh.

"Từ nay về sau, Thương Thương có thêm một người chị, Thu bạch có thêm một người em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro