Chương 118: Thứ cho con nói thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 118: Thứ cho con nói thẳng

Ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua những trang giấy ố vàng, nhanh chóng đọc nội dung bên trong. Mạnh Lưu Sâm ngồi xổm một bên, không dám quấy rầy. Chỉ thấy Lộ Tây Trán bỗng dưng ngừng động tác, đầu ngón tay vốn đang chỉ vào hình ảnh trong quyển sổ, sau đó từ từ chuyển động.

"Theo chiều kim đồng hồ 90 độ."

Mạnh Lưu Sâm cũng không phải người ngu, nghe nàng nói vậy, liền biết có lẽ đã tìm được cách mở khóa, đưa tay xoay khối tròn.

"Theo chiều kim đồng hồ, theo chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ..."

Cánh cửa động đậy, răng rắc nứt ra một khe hở. Lúc này, Mạnh Lưu Sâm không lỗ mãng như lần trước vào sơn động, mà giữ chặt khối tròn, làm cửa không thể đóng lại. Cậu ta hỏi. "Chị, chúng ta cứ như vậy đi vào, sẽ không trúng độc chứ? Trong ba lô của em có khẩu trang, hay là lấy đeo vào đi."

Lộ Tây Trán ngồi dậy, lắc đầu. "Nếu thật sự có độc, khẩu trang cũng không tác dụng gì. Hơn nữa, không có độc đâu, cậu yên tâm."

Nếu nàng thật sự tìm được mật mã từ nhật ký của ông ngoại, vậy có thể chứng minh, mật thất trong sơn động này là do một tay ông ngoại xây nên, là bí mật năm đó ông ngoại còn giữ lại ở Trường Hoa.

Lộ Tây Trán bảo Mạnh Lưu Sâm ra sau, tự mình cầm chặt khối tròn, sau đó buông tay, từ từ đẩy cửa mật thất ra.

Lúc này đang là giữa hè, nhưng gió rét từ bên trong thổi ra, làm Mạnh Lưu Sâm nhịn không được rùn mình một cái. Cậu ta cúi người, thắp một ngọn nến. Gian mật thất này rất lớn, phi thường lớn, ho khan một tiếng cũng có thể nghe thấy tiếng vọng. Bốn phía đều trống rỗng, chỉ có một chiếc quan tài thủy tinh rất lớn ở giữa, thể tích phải gấp hai ba lần quan tài bình thường.

"Sao lại không có gì... trống rỗng... Chẳng lẽ đã có người đến đây trước chúng ta?" Mạnh Lưu Sâm nói.

Lộ Tây Trán đến gần quan tài thủy tinh, bên trên còn bám vào một ít chất rắn màu vàng đen. Tuy mật thất này rất khép kín, nhưng trải qua năm tháng ăn mòn, dấu vết cũng đã phai nhạt. Mạnh Lưu Sâm di chuyển xung quanh, như là đang tìm kiếm gì đó. Nhưng thực ra, ngay thời khắc mở ra nhật ký của ông ngoại, trong lòng Lộ Tây Trán đã rõ, căn mật thất này vốn không còn đồ vật gì nữa rồi.

Sau khi Tưởng Dược Chân chết, mặc dù Chu Uẩn Hoàn và Lộ lão gia cãi nhau trở mặt, chuyện này tạo thành ảnh hưởng không nhỏ trong giới kinh doanh, nhưng so với Kiều thị, Lộ thị vẫn chiếm tiên cơ, giành được hợp tác với công ty nước ngoài, tin tức lớn như vậy đủ để đè ép những gièm pha sau lưng. Cũng chính trong năm đó, Lộ thị lên như diều gặp gió, thế không thể đỡ, cùng năm, Lộ lão gia hào phóng động thổ, sửa chữa lại nhà lớn Lộ gia, đem căn biệt thự ban đầu mở rộng ra gấp ba.

Tất cả mọi người đều cho rằng, đây là lợi ích kinh tế do hợp đồng với công ty nước ngoài mang lại. Nhưng sự thật, có phải thế không?

"Chị, làm sao vậy..."

"Chúng ta đi thôi."

"Đi? Chỉ vậy là đi à? Chuyện này còn chưa tra rõ..."

"Đã quá rõ ràng." Lộ Tây Trán không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Mạnh Lưu Sâm như là con rối, đứng ngốc tại chỗ, đi thì không cam lòng, không đi lại không biết làm thế nào. Lộ Tây Trán quay người lại, trong mắt là tuyệt vọng mà cậu ta chưa bao giờ gặp qua. "Tiền, là nguồn gốc của vạn ác."

Rất nhiều người và việc đan xen trong đầu Lộ Tây Trán, những người kia, hoặc là gương mặt tươi cười chân thành, hoặc chân thành, hoặc giả ý quan tâm. Ngồi trong xe, nàng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Từng nghĩ bản thân có thể một tay che trời, đánh cho bọn tội phạm trên đời này không còn chỗ che thân. Nhưng hiện giờ, lại bị người vốn cho là thân nhân đùa giỡn trong lòng bàn tay, bị ông lão ngậm miệng mở miệng là muốn tìm chân tướng nhưng thực ra đã biết tất cả chân tướng, đánh cho không còn chỗ che thân.

Trước kia, Lộ Hủy Vân thường xuyên nói với anh em nàng, ông ngoại là đại anh hùng giỏi nhất thế gian. Ông trí dũng song toàn, cương trực công chính, là tấm gương cho hai anh em học tập sau này.

Nhưng trên thế giới tràn đầy kẻ lừa gạt này, trong vòng tròn cấu xé lẫn nhau này, những kẻ giao tiếp với tiền, nào có một ai hoàn toàn trong sạch, lòng không nhiễm bẩn chứ.

Ngày hôm đó, Mạnh Lưu Sâm đưa Lộ Tây Trán về nhà, nàng liền đi ngủ. Mạnh Lưu Sâm chưa từng thấy chị mình mệt mỏi như vậy, hoặc nói đúng hơn là chán chường thất vọng. Chính là vì Mạnh Lưu Sâm không biết, tín ngưỡng mà bản thân vẫn tôn sùng cho đến ngày hôm nay bỗng nhiên sụp đổ, đối với một người sẽ ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

---------------------

Chu Uẩn Hoàn nói ông ấy thật không ngờ, Lộ Tây Trán sẽ đến tìm mình nhanh như vậy. Ông vỗ bờ vai Lộ Tây Trán, nói với nàng. "Còn tưởng nhà họ Lộ ai cũng là người máu lạnh, nhưng mà xem ra, so với Lộ Tùng con còn hiếu thắng hơn. Tây Trán, có đôi khi, chân tướng so với lời nói dối còn tàn nhẫn hơn. Nhưng rất nhiều thời điểm, rõ ràng biết rất rõ chân tướng lại phải làm như không biết, còn bị mọi người xem là tên điên, thậm chí phải lừa mình dối người, thôi miên chính mình, còn thống khổ hơn, càng sống không bằng chết."

Đúng, Chu Uẩn Hoàn nói không sai, Lộ Tùng nợ ông ta, cả Lộ thị đều nợ ông ta.

Lộ Tây Trán không ngừng viết phương trình hóa học ra giấy, lập đi lập lại mấy nghìn mấy vạn lần. Đến cuối cùng, nét bút cắt qua trang giấy, tạo thành một vết rách xấu xí, tựa như từng đợt sóng gợn lên trong lòng nàng.

Au + HNO3 + 3HCl --> AuCl3 + 2H2O + NO↑

(Phương trình nước cường toan hòa tan vàng. Nước cường thủy hay cũng gọi là nước cường toan là hỗn hợp gồm một thể tích dung dịch axit nitric đặc và 3 thể tích dung dịch axit clohidric đặc. Nó tính oxi hoá mạnh, hoà tan được vàng, bạch kim và hợp kim không tan trong các dung dịch axit vô cơ thông thường)

Năm đó, Lộ Tùng đã vận dụng công thức đơn giản này, tự cho là lừa được mọi người mà phất lên, từ bỏ anh em từng cùng nhau kề vai chiến đấu, từng vì mình xông pha khói lửa.

Lộ Tùng làm thế nào tìm được nước cường toan, Lộ Tây Trán không biết. Trước khi mật thất mở ra, nàng đã thôi miên chính mình, có lẽ suy đoán của mình đã sai lầm, có lẽ tất cả mọi việc, cũng không phức tạp như mình nghĩ, đây cũng không phải một âm mưu đen tối. Nhưng khoảnh khắc chứng kiến miệng quan tài thủy tinh khổng lồ, còn có chất rắn màu vàng đen bên trên, cùng với mật thất trống rỗng, nàng biết rõ, lại một bí mật động trời sắp bị phanh phui.

Cổ mộ mất trộm là sự thật. Chủ mưu là ba người Lộ Tùng, Tưởng Dược Chân, Chu Uẩn Hoàn cũng là sự thật. Nhưng mọi chuyện có chút ngoài ý muốn. Thứ mà họ tìm được không phải vàng bạc châu báo nguyên chất, mà là hỗn hợp trang sức tài bảo và những thứ khác. Nhưng bởi vì số lượng dồi dào, chỉ cần có thể chiết xuất vàng từ những thứ này, bọn họ có thể chiếm được vô số tài phú.

Cường toan, chính là phát huy tác dụng ở đây. Không ít người biết, cường toan là hỗn hợp gồm dung dịch axit nitric đặc và axit clohidric đặc. Là một trong số ích hỗn hợp có thể hòa tan vàng. Chỉ cần hòa tan những châu báo đó, rồi dùng HCl đun nóng tách ra, sau đó dùng kẽm làm nó trở lại ban đầu, là có thể tạo thành phản ứng hóa học tách vàng.

Về mặt pháp luật, chuyện này hoàn toàn không được phép, nhưng bị tiền che mờ hai mắt, Lộ Tùng vẫn chọn làm như vậy.

"Cường toan. Giờ nghe lại hai chữ này, ông vẫn còn giận đến nghiến răng." Chu Uẩn Hoàn nắm chặt nắm đấm.

"Con nghĩ, năm đó, Vị Tưởng gia gia kia, không hề tham dự vào việc này."

Chu Uẩn Hoàn gật đầu. "Phải nói là ông ngoại con đã coi rẻ tình cảm anh em chúng ta. Dược Chân vì ông ấy, mai danh ẩn tích, lên núi đao xuống chảo dầu, ẩn mình trong Kiều thị, nằm gai nếm mật, cuối cùng còn cùng chúng ta trộm tài bảo. Vậy mà ông ngoại con ngược lại, qua cầu rút ván, hoài nghi Dược Chân bị Kiều thị thu mua, phản bội ông ấy, không cho Dược Chân tham dự chiết vàng. Ông ngoại con quá độc ác, ông ấy quả thật rất biết làm thế nào lợi dụng một người. Ông ấy chỉ để Dược Chân tham gia trộm mộ, khiến Dược Chân phải gánh tội danh trên đầu, vì vậy, Dược Chân cũng không dám tùy tiện vạch trần kế hoạch chiết vàng của chúng ta."

"Nhưng mà, tuy bị gạt ra, trong lòng Tưởng gia gia vẫn không thể buông xuống chuyện này. Cho nên, ngày hôm đó, ông cũng đi."

Khóe miệng Chu Uẩn Hoàn run rẫy, lại chống đỡ hít sâu một hơi, kiềm chế nước mắt mình không rơi xuống. "Đi. Bảo tàng lớn như vậy, ai có thể nhịn được chứ..."

"Không ai cả." Một Lộ Tây Trán mỗi lần bàn luận vụ án đều thao thao bất tuyệt, khóe mắt đuôi mày đều là tự tin, giờ phút này không còn ở đây nữa. Nàng cảm thấy, đứng trước mặt Chu Uẩn Hoàn, giờ phút này mình nhỏ bé như vậy.

Chu Uẩn Hoàn một quyền đánh vào tường, phát ra tiếng vang.

"Chu Gia Gia, thứ cho con nói thẳng, lúc ấy người hạ thủ, con nghĩ, chính là ngài."

"Đều là do ông ngoại con bức!" Trên nắm đấm của ông loan lỗ vết máu, quay người lại thét vào người Lộ Tây Trán, nước mắt ào ào tuông xuống, tựa như một con sư tử cuồng nộ. Ông ấy lắc đầu, lui về sau. "Lúc ấy, Dược Chân nói muốn đi tố cáo chúng ta, muốn cùng chúng ta đồng vu quy tận. Ông không có biện pháp, ông không thể chết được. Lâm nhi đang chờ ông ở nhà, ông chết rồi, ai đến chăm sóc nó? Ông không hạ thủ được, ông thật sự không hạ thủ được, đều là bọn họ, là bọn họ ép ông..."

"Dược Chân, thực xin lỗi, tôi có lỗi với ông... Ông nhất định không ngờ, chúng tôi sẽ đối xử với ông như vậy..." Họ có lỗi với Tưởng Dược Chân, làm một người vô tội chết oan, làm ông ấy dù chết, cũng không thể ra đi với tên thật, Tưởng Dược Chân.

"Ông hận tôi, hận Lộ Tùng, nhưng Lâm nhi có lỗi gì, tại sao muốn tổn thương nó, tại sao..."

Một người bên ngoài hô mưa gọi gió, giờ phút này giống như một đứa bé, té ngã trên mặt đất, hai tay ôm đầu gào khóc.

Chu Uẩn Hoàn, một người đàn ông chân chính sống trong oán hận cùng tự trách, ôm bí mật trong lòng, kéo dài hơi tàn đến ngày hôm nay.

Qua nhiều năm như vậy, kỳ thật ông ấy vẫn luôn chờ đợi, chờ một cơ hội, một cơ hội báo thù. Vào ngày Lộ Tùng chết, hầu như những nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh đều trình diện, mỗi người đều đối với vị anh hùng có một không hai này tỏ ra thương tiếc. Nhưng chỉ có Chu Uẩn Hoàn biết rõ, dưới mặt nạ anh hùng, là một trái tìm xấu xí cực độ. Lúc ấy Chu Uẩn Hoàn, thực ra không còn biết sợ, cũng không quan tâm gì nữa, ngay cả cháu trai yêu thương nhất cũng chết, ông ấy còn sợ gì đây. Ông ấy chờ đợi, bất quá là vì làm cho cuộc phục thù này, càng thêm tàn nhẫn.

Giống như ý trời, cháu gái Lộ Tùng trưởng thành, còn trở thành một nhà tâm lý học tội phạm xuất sắc. Rất nhiều đêm, Chu Uẩn Hoàn đều trong mơ vừa khóc vừa cười tỉnh lại. Ông cảm thấy, trời cao đã nghe thấy tiếng cầu xin của mình rồi.

Hãy để người thân nhất của Lộ Tùng, đến vạch trần bộ mặt xấu xí của ông ta, phát hiện bộ mặt ngụy quân tử của ông ấy. So với trực tiếp công khai tội của ông ấy, còn tàn khốc hơn.

"Con sai rồi."

Lộ Tây Trán đứng nghiêm. Giọng nói vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Giờ phút này, nàng đứng ở điểm thấp nhất của đạo đức, trước mắt là người ông ngoại mắc nợ cả đời, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, lại chỉ có thể dùng chút kiêu ngạo còn sót lại chống đỡ tôn nghiêm của mình.

Vị giáo sư lừng danh không thể không thừa nhận, nàng sai rồi. Luôn tự tin lợi dụng phân tích tâm lý nhìn thấu suy nghĩ người khác, lần đầu tiên bị người khác thao túng cảm xúc, đã mất lý trí rồi.

Lần đâu tiên, phạm sai lầm rồi.

"Chu Hiểu Lâm chết, không liên quan đến Tưởng gia gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro