Chương 18: Từng bước hóa giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Từng bước hóa giải

Điệp khúc "Người yêu tri tâm" lần nữa vang lên, mặc cho giai điệu êm ái như dòng suối chảy xuôi vào lòng người, cọ rửa tâm hồn mệt mỏi bất kham của người đàn ông. Yêu cầu cứng rắn của Lộ Tây Trán, quả thật nằm ngoài dự liệu của ông ta. Từ khi vào đây ông ta đã xem nhẹ cô gái này, chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh vợ mình. Ông ta giương đôi mắt sắc bén, đánh giá cô gái tràn đầy cảm giác thần bí trước mặt. Bảo mình đi theo cô ta?

Suy nghĩ trong đầu người đàn ông liên tục chuyển dời, cuối cùng vẻ mặt đau thương lắc đầu: "Tôi muốn lưu lại bảo hộ A Bình."

"Tôi nghĩ ông cũng không muốn bị còng tay trước mặt vợ mình, trở thành tội nhân vĩnh viễn."

Người đàn ông tuyệt vọng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Bà ấy đã từng nói, bà yêu ông, người có tấm lòng lương thiện nhất. Hôm nay trong những phút ngắn ngủi còn lại của bà, ông quả thật không muốn bà phải tận mắt chứng kiến cảnh mình bị còng tay. Dù là lừa dối cũng tốt, chỉ cần trong lòng bà ông vẫn là người tốt bụng không tì vết, vậy là đủ rồi.

Chỉ thấy người đàn ông lại vùi đầu vào cổ Lô Quế Bình, sau đó nhỏ giọng thì thầm vào tai bà. Hàng mi Lô Quế Bình khẽ run, nước mắt chảy xuôi.

----------------------

Trong thang máy, người đàn ông thấy Lộ Tây Trán hô hấp khó khăn nên hỏi: "Cô không sao chứ?"

Lộ Tây Trán điều chỉnh nhịp thở, mắt nhìn chằm chằm đèn báo hiệu, không đáp lời. Kiều Ỷ Hạ đã lái xe Lộ Tây Trán đi, nhưng dường như nàng không lo lắng, trực tiếp đi đến một chiếc BMW trắng bạc bên đường, nói với người đàn ông: "Ông lái xe."

Người đàn ông bất ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm. Vì đỗ xe không đúng quy định, Lộ Tây Trán phải thanh toán tiền phạt mới được rời đi. Hai người lên xe, tiến về biệt thự của Lộ Tây Trán. Người đàn ông có chút tò mò, sao Lộ Tây Trán biết đây là xe của Trần An Hòa, theo ông ta biết, trước đây bọn họ chưa từng gặp nhau. Còn Lộ Tây Trán nhìn tay người đàn ông đang cầm lái bên cạnh, cho bức họa tâm lý của mình chính trên mười điểm.

"Lục tiên sinh trước đây từng làm tài xế xe tải 3 đến 5 năm."

Người đàn ông gần như lập tức trả lời: "Cảnh sát các người làm việc thật hiệu quả, ngay cả việc này cũng điều tra ra."

Nhưng Lục Viễn Bình không biết, đây chỉ là phán đoán riêng của Lộ Tây Trán. Bởi vì Lục Viễn Bình từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình nghèo khó, cho đến giờ vẫn vì nghèo khó mà phát sầu, tuyệt đối không có khả năng có xe hoặc là hứng thú mà đi học lái xe, vậy thì chỉ có một khả năng, chính là ông ta làm việc trong ngành vận tải. Nhưng ông ta không có giấy chứng minh hay hộ khẩu, hơn nữa Lục Viễn Bình cũng chỉ là tên giả, các công ty taxi lớn sẽ không nhận vào làm, theo hướng suy đoán này, ông ta chỉ có thể làm tài xế chui. Hơn nữa căn cứ kỹ thuật lái xe nhuần nhuyễn này, có thể đoán được thời gian trong khoảng từ 3 đến 5 năm.

"Tôi thấy, cô cũng lớn gan đấy, không sợ tôi dẫn cô đến nơi hoang vắng, dùng phương thức đối phó với ba người kia giải quyết cô luôn sao?"

"Vẫn chưa giải được gút mắc trong lòng, ông sẽ không cam lòng chịu trói."

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, cô gái này vậy mà nhìn thấu nội tâm ông ta, thật là làm ông ta ngạc nhiên. Vì sao Lộ Tây Trán rõ ràng là cảnh sát, lại muốn dẫn ông ta đi vào lúc này, còn muốn giúp ông ta hóa giải gút mắt trong lòng?

-------------------

Lúc Kiều Ỷ Hạ đến nhà Trần Niệm Vi không có người ra mở cửa. Bên trong truyền đến tiếng kêu cứu cùng âm thanh đập cửa dữ dội. Thương Lục và Thạch Vi nhanh chóng hợp lực phá cửa vào. Trong thư phòng truyền đến tiếng đập cửa, tiếng Trần Niệm Vi kêu cứu ầm ĩ. Nương theo thanh âm, Kiều Ỷ Hạ đến thư phòng, tìm chìa khóa, cứu Trần Niệm Vi ra.

Kết quả Trần Niệm Vi vừa được thả, liền xông ra ngoài như người điên, bị Thương Lục kéo lại, chỉ nghe cô lớn tiếng la lên: "Ba đâu, tôi muốn đi tìm ba, thả tôi ra!"

Kiều Ỷ Hạ nắm chặt vai cô lắc mạnh: "Niệm Vi, cậu bình tĩnh chút đi!"

"Tôi bình tĩnh, các người bảo tôi làm sao bình tĩnh, ba ruột lại đối với tôi như vậy, tại sao phải nhốt tôi bên trong! Rốt cuộc ông ấy xảy ra chuyện gì, tôi muốn biết rõ ràng! Tôi đã mất mẹ và em trai, không thể lại mất ba nữa!"

"Ông ta không phải ba cậu."

Nghe Kiều Ỷ Hạ bình tĩnh nói ra câu này, Trần Niệm Vi cảm thấy như bị đập một gậy vào đầu. Cô rất muốn nói với người bạn thân trước mặt, cậu đừng giỡn nữa, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, những lời này liền bị nuốt xuống. Cảm giác sợ hãi như bão táp gào thét điên cuồng kéo tới, phá hủy ngọn hải đăng cuối cùng trong lòng Trần Niệm Vi. Kiều Ỷ Hạ không đành lòng, chỉ có thể nắm chặt tay Trần Niệm Vi đang đờ đẫn, mang cô cùng đến bệnh viện. Ngồi ở ghế sau, Kiều Ỷ Hạ nhìn ánh mắt trống rỗng của người bên cạnh. Nàng không hề biết trận bão táp này sẽ gây chấn động với Trần Niệm Vi như vậy, nàng chỉ biết một điều, những chuyện nên đến, sẽ không vì bất kỳ trở ngại nào mà không đến.

----------------------

Nhìn tòa cổ bảo sừng sững trên núi, tràn ngập không khí âm trầm lại lộ ra vẻ quý khí, người đàn ông hít một hơi, vẫn không sợ hãi. Lộ Tây Trán không nói gì, đi lên phía trước, như là dẫn đường, lại giống như chỉ xem ông ta là không khí. Người đàn ông đi sau lưng nàng, trong lòng suy tính vô số phương thức chạy trốn, nói thí dụ như tập kích Lộ Tây Trán từ phía sau, nói thí dụ như quay người chạy đi. Nhưng những ý tưởng này như lời Lộ Tây Trán từng nói, chỉ là suy nghĩ trong lòng, không phải hành động.

Phía sau tòa cổ bảo còn có một căn nhà, không mấy thu hút. Hai bên đường là vô số cây hòe cổ rì rào trong gió, tựa như đang thì thầm kể lại vô số chuyện xưa.

Lộ Tây Trán đưa ông ta đến một căn phòng âm u trên lầu hai. Mặc dù là ban ngày, nhưng phòng này đóng cửa sẽ không còn ánh sáng. Lộ Tây Trán đốt ngọn nến trong góc tường, ánh sáng mờ mờ lặng lẽ lan ra.

Người đàn ông đánh giá căn phòng, so với phòng thẩm vấn trong cục cảnh sát còn ít ánh sáng hơn, trong không khí có hương hoa nhàn nhạt, làm dịu đi thần kinh mệt không chịu nổi của ông ta. Ông ta ngồi vào ghế sofa, nhìn Lộ Tây Trán đang đứng nghiêm trước mặt: "Cũng không phải tôi sợ chết nên mới theo cô tới đây." Bởi vì hiện tại, ông ta đã mất đi lý do giết người.

"Đây cũng là lý do tôi tin tưởng ông sẽ không tạo thành uy hiếp với tôi." Ánh đèn lờ mờ, bọn họ không thấy rõ mặt nhau, chỉ có thể nghe thấy giọng đối phương. Trong phòng có hai chiếc ghế sofa đặt đối diện, ở giữa là một bàn tròn bằng thủy tinh. Lộ Tây Trán ngồi trên chiếc ghế còn lại, bình tĩnh nói.

"Tôi chỉ là vì câu nói kia." Một câu kia, không muốn đeo còng tay trước mặt bà, trở thành tội nhân vĩnh viễn. Người đàn ông bỗng thu hồi tâm tình sắp lộ ra, đề cao âm điệu: "Tôi không biết tại sao cô lại mang tôi đến đây, tôi cũng không quan tâm cô tốt xấu thế nào. Có lẽ cô rất lợi hại, nhưng tôi nhất định phải cho cô biết, bất luận dùng thủ đoạn gì, với tôi mà nói đều vô dụng. Tôi căm hận thế giới này, căm hận từng kẻ cơm áo không lo."

Lộ Tây Trán rủ mi mắt. Lòng bàn tay ông ta đang hướng về phía dưới, dán chặt vào ghế sofa, điều này có nghĩa là ông ta không đủ thẳng thắn, không đủ thành thật, hơn nữa ngón tay bấu chặt càng lộ rõ tâm trạng lúc này. Lộ Tây Trán trầm mặc, ngồi dậy cầm một cái chụp đèn màu xám, gắn đèn lên, mở cửa rời khỏi phòng.

Nương theo tiếng đóng cửa, người đàn ôm lấy đầu khóc rống lên, phát ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào.

----------------------

Lúc đoàn người Kiều Ỷ Hạ đến bệnh viện, trong phòng chỉ còn Lô Quế Bình đang hấp hối, xung quanh không ai canh giữ, bọn họ chỉ có thể ảo não lắc đầu. Thương Lục đi tìm y tá hỏi hướng đi Lộ Tây Trán. Y tá chỉ nói lần thứ hai mình đến, trong phòng chỉ còn lại Lô Quế Bình. Kiều Ỷ Hạ cầm chiếc điện thoại đang đặt bên tai Lô Quế Bình, vẫn đang phát bài "Người yêu tri tâm". Nàng tắt nhạc, nhìn thấy điểm đỏ phát sáng trên màn hình, phát hiện điện thoại đang ở chế độ thu âm.

"Là Trần An Hòa." Thạch Vi nghe giọng người đàn ông phát ra từ đoạn ghi âm, quả quyết nói.

"Không, đây không phải giọng ba tôi." Trần Niệm Vi lắc đầu, kích động nói: "Giọng của ba tôi không phải thế này!"

Kiều Ỷ Hạ cố gắng nuốt xuống câu nói gần như muốn thốt ra "Ông ta không phải ba cậu", tiến đến ôm vai cô trấn an: "Đây là điện thoại do Lộ giáo sư chuẩn bị."

Kiều Ỷ Hạ kéo Bạch Anh đến một bên nói nhỏ: "Em mang Niệm Vi đi dạo xung quanh. Cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh lại, trước đừng nói chuyện chúng ta hoài nghi cho cô ấy biết, nhưng phải kín đáo tiết lộ biết không. Hai người đến công viên cũng được, về nhà, hoặc là ở bệnh viện cũng được, tóm lại nhất định phải ở cạnh cô ấy."

Bạch Anh gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

"Thạch đội, chúng ta đến nhà Lộ giáo sư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro