Chương 24: Em muốn theo đuổi chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Em muốn theo đuổi chị

Sau đó, vẫn như cũ là Kiều Ỷ Hạ lái xe, Lộ Tây Trán ngồi phía sau. Vốn tưởng rằng sau khi trải qua vụ án lần này, quan hệ của hai người có thể thân thiết hơn một chút, Lộ Tây Trán sẽ không còn lạnh lùng như trước, nhưng quả nhiên đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của Kiều Ỷ Hạ. Lộ Tây Trán căn bản là một khối băng không thể nhìn thấu, cho dù dưới ánh mặt trời mùa hè, cũng không cách nào hòa tan trái tim lạnh băng của nàng.

Lộ Tây Trán trước sau không lên tiếng, cộng thêm việc tâm tình Kiều Ỷ Hạ không quá tốt, đoạn đường này liền bình yên vượt qua trong im lặng. May là biệt thự chỗ Lộ Tây Trán cách Bắc Giao không xa. Bắc Giao xác thực là một nơi âm u, nhưng so với biệt thự nhà Lộ Tây Trán về đêm, chỉ sợ là kẻ cướp bà già gặp nhau.

Sau khi xuống xe, Lộ Tây Trán khép lại áo khoát dài của mình, xung quanh tức thì tản ra hương thơm nhè nhẹ. Kiều Ỷ Hạ nhìn thoáng qua một bên mặt nàng, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Nếu ra ngoài còn phải thay quần áo, vừa rồi trong nhà Lộ giáo sư cần gì phải mặc váy?"

"Quần áo tôi nhiều, không được sao." Lộ Tây Trán nhìn cũng không nhìn nàng, đi lên ngọn đồi phía trước.

Kiều Ỷ Hạ không trả lời, đi lên theo. Hoàn toàn chính xác, Lộ giáo sư người ta không chỉ nhiều quần áo, mà cái nào cũng là hàng hiệu. Chẳng hạn như chiếc áo khoác dài nàng đang mặc trên người, hẳn là hàng Valentino cao cấp số lượng giới hạn, mặc dù là áo trơn một màu, nhưng lại là độc nhất vô nhị. Thực ra dáng người Lộ Tây Trán cao gầy, sau khi mặc vào giống như có một loại khí chất tự nhiên trời sinh.

Đường lên núi gập ghềnh khó đi, cỏ dại mọc thành bụi không nói, còn có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ, một đường đi tới, nhìn thấy rất nhiều mộ bia xiêu vẹo, thật sự rất âm u.

Nghe được thanh âm kinh hãi phía sau của Kiều Ỷ Hạ, Lộ Tây Trán quay đầu lại, phát hiện Kiều Ỷ Hạ giẫm phải thi thể một con chó hoang, nàng nhàn nhạt nói: "Đừng sợ."

"Lộ giáo sư, có thể nói cho tôi biết mục đích chúng ta tới nơi này không?" Kiều Ỷ Hạ chính xác là không sợ quỷ, nhưng nàng cũng không nói là nàng không sợ động vật, càng không có nói là không sợ thi thể động vật. Đối với chó mèo nàng luôn có một loại cảm giác sợ hãi, đừng nói chạm đến, ngay cả khoảng cách quá gần nàng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

"Lục Viễn Bình từng nói đã đốt cháy thi thể Trần An Hòa, nhưng chỉ có lò hỏa thiêu nhiệt độ hơn 1000 mới có thể triệt để đốt thi thể người thành tro bụi, nếu không thì cho dù tăng thời gian đốt, hoặc là thậm chí tăng thêm xăng dầu chất dẫn nhiệt, thì thi thể cuối cùng vẫn là một cái xác khô." Lộ Tây Trán vừa đi vừa nói, nhưng khi biết Kiều Ỷ Hạ hoảng sợ nàng bất giác thả chậm bước chân, không tạo áp lực quá lớn qua người phía sau.

Kiều Ỷ Hạ đã hiểu ý Lộ Tây Trán, thì ra nàng giữa ban ngày ban mặt đi đến nơi xúi quẩy này là vì tìm kiếm thi thể Trần An Hòa. Bởi vì Lục Viễn Bình đã nhận tội, cộng thêm việc thi thể Trần Niệm Cường, bảo mẫu và Cao Minh đều bị tách rời, nên mọi người vẫn không chú ý đến thi thể Trần An Hòa vẫn chưa tìm thấy, hoặc là nói, so với chuyện tìm hung thủ đền tội vấn đề thi thể Trần An Hòa đã bị mọi người ném ra sau đầu.

Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, Kiều Ỷ Hạ không tự chủ lấy tay che mũi, nhưng người cũng thích sạch sẽ Lộ Tây Trán thoạt nhìn vô cùng thản nhiên, thậm chí không sợ bẩn càng lúc càng tiến sâu vào. Nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát một ít hài cốt và đồ bỏ đi.

Kiều Ỷ Hạ cũng theo vào trong, khom người, cả hai cùng tìm kiếm. Trên sườn núi gió lạnh thổi đến từng cơn, dường như Lộ Tây Trán không còn quá khó chịu như ngày hôm qua nữa, quả thật sau khi uống chút thuốc bệnh tình đã thuyên giảm hơn nhiều.

"Giáo sư."

Lộ Tây Trán nghe tiếng, hướng Kiều Ỷ Hạ bên này đi tới, chỉ thấy ngón tay thon dài của nàng chỉ vào cạnh đống rác, một đầu người bị cháy đến hoàn toàn biến dạng, cùng với chút ít tay chân vụn vặt, bên cạnh còn có một con dao nhọn, nhưng phía trên không còn vết máu, xem ra đã bị đốt qua.

Người này, không thể nghi ngờ chính là Trần An Hòa.

Lộ Tây Trán vô cùng lớn mật, đưa tay chạm vào đầu người bị đốt, phát hiện hàm răng vẫn còn nguyên không tổn hao gì mới nói: "Thông báo cho đồng nghiệp cô đi, nhớ làm thêm một bước kiểm nghiệm kỹ càng, có lẽ không sai rồi."

Kiều Ỷ Hạ gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, sau đó nói: "Nhưng mà, cô đã đoán được thi thể Bác Trần sẽ bị vứt ở nơi này, sao đến giờ mới nói?"

Lộ Tây Trán ngồi thẳng lên, lấy khăn giấy ướt cẩn thận chà sát tay mình: "Như cô thấy, Trần Niệm Vi là một người yếu ớt, nếu để cô ấy biết cha ruột mình có kết cục như vậy, cô cho rằng cô ấy sẽ còn tâm tư trợ giúp các người phá án?" Lộ Tây Trán cầm khăn tay đã dùng qua nhét vào tay Kiều Ỷ Hạ: "Còn nữa, thi thể ở nơi này, sẽ không mọc chân chạy mất, nhưng mà vụ án này phạm vi ảnh hưởng rất lớn, Trần An Hòa lại là người có tiếng, mọi người một truyền mười mười truyền một trăm, một ngày còn chưa phá án, dân chúng sẽ thêm một ngày lo lắng bất an, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng cô hẳn là rõ ràng."

Người trong cục rất nhanh đã đến, Kiều Ỷ Hạ thuận theo Lộ Tây Trán cùng nhau rời đi. Nhớ lại hình ảnh biến dạng của thi thể Trần An Hòa, Kiều Ỷ Hạ cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè nặng. Hồi tưởng lại cả vụ án, hầu như có thể dùng "trò khôi hài" để hình dung. Lục Viễn Bình vì vợ mà giết người, cuối cùng lại vì vợ mà tỉnh ngộ. Tốc độ phá án cực nhanh vượt ra ngoài dự tính của cục trưởng Cao, nhìn như là công lao của tổ các nàng, nhưng kỳ thực Kiều Ỷ Hạ cảm thấy điều này chẳng liên quan gì đến tổ các nàng. Hết thảy mọi việc đều nằm trong khống chế của Lộ Tây Trán. Là nàng tập trung tình nghi lên người Lục Viễn Bình, cũng là nàng giúp Lục Viễn Bình tẩy sạch nội tâm dơ bẩn.

"Cô cũng không phải không làm được gì." Lộ Tây Trán mở miệng nói, làm Kiều Ỷ Hạ sợ run lên một cái, có một người như Lộ Tây Trán bên cạnh, thật không biết là tốt hay xấu, thỉnh thoảng lại dùng thuật đọc tâm đến dòm ngó mình: "Nếu không có cô, hiện tại Trần Niệm Vi sẽ không ngốc trong trại an dưỡng, mà là giống như cha cô ấy, nằm ở bãi tha ma."

"Tôi?"

"Đêm Trần Niệm Vi báo án, không phải cô đến nhà họ Trần sao?' Lộ Tây Trán bình tĩnh nói: "Nếu không phải có cảnh sát đến thăm làm ông ta cảm thấy áp lực, tôi tin là Trần Niệm Vi sẽ không cách nào nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau."

Kiều Ỷ Hạ thả chậm bước chân, trên mặt ửng hồng: "Lộ giáo sư, sao cô có thể thần thông quảng đại như vậy, cái gì cũng biết hết."

"Muốn phá án, trước tiên, phải tìm hiểu tất cả các tin tức liên quan, kết hợp với một số án lệ kinh điển trong lịch sử tiến hành phỏng đoán, rồi sau đó tiến hành kiểm chứng, cuối cùng xác nhận trăm phần trăm."

"Lộ giáo sư." Kiều Ỷ Hạ định trụ bước chân, đứng tại chỗ, đề cao ngữ điệu, mà Lộ Tây Trán cũng dừng lại, xoay người đối diện nàng: "Tại sao cô lại cho tôi biết những thứ này?"

Lộ Tây Trán lại không cho là đúng mà nhún vai: "Thường thức cơ bản thôi, lúc cô đi học không nghe giáo viên giảng sao?"

"Cô vẫn luôn dẫn dắt tôi." Rõ ràng nói muốn đánh cược với nàng, nhưng hoàn toàn không xem nàng như đối thủ, từ đầu đến cuối đều dẫn dắt nàng, luôn hướng nàng đến những suy luận chính xác. Kiều Ỷ Hạ không rõ, rốt cuộc vì sao Lộ Tây Trán phải làm vậy: "Lộ giáo sư, tôi không biết có phải do cảm giác của mình sai lầm hay không, nhưng mà tôi rõ ràng cảm thấy..."

"Đây chỉ là ảo giác của cô." Lộ Tây Trán cắt ngang lời nàng, dứt khoát nói.

Kiều Ỷ Hạ buồn bực. Nàng cũng không hiểu lầm Lộ Tây Trán đối với mình có tình cảm đặc biệt gì, chỉ là muốn hỏi cô ấy có phải đã xem mình là bạn hay không, nhưng thái độ cô ấy lạnh nhạt như vậy, làm người cũng tâm cao khí ngạo Kiều Ỷ Hạ bẽ mặt không thôi. Chỉ thấy Lộ Tây Trán xoay người, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước. Kiều Ỷ Hạ cũng không muốn tự tìm mất mặt, nhưng đột nhiên một con chó đen xông tới làm tim nàng như vọt khỏi lồng ngực.

"Lộ giáo sư." Lộ Tây Trán không quay đầu lại.

"Lộ giáo sư." Vẫn không quay đầu lại.

"Lộ Tây Trán!"

Lúc này Lộ Tây Trán mới quay đầu lại, nhìn thấy người kia bình thường không sợ trời không sợ đất, hôm nay bị một con chó nhỏ làm sợ đến chết trân tại chỗ, cảm thấy buồn cười: "Hình như đây không phải thái độ nhờ vã người khác, Kiều cảnh quan."

"Tây Trán!" Kiều Ỷ Hạ tận lực khống chế thanh âm của mình. Con chó kia đang nhìn nàng chằm chằm, từ từ nhích lại gần nàng. Giờ phút này nàng động cũng không được, mà không động cũng không xong, dưới tình thế cấp bách, trên trán thậm chí vã mồ hôi: "Cô giúp tôi đi mà, tôi thật sự rất sợ."

Con chó kia cách Kiều Ỷ Hạ càng lúc càng gần, thoạt nhìn là muốn đến ngửi mùi trên người nàng. Lộ Tây Trán bước nhanh qua trầm thấp hô một tiếng, con chó liền chuyển mắt qua người nàng. Chỉ thấy Lộ Tây Trán cúi người, tay làm động tác vờ như nhặt thứ gì đó, con chó kia lập tức chạy đi, mất hút trong rừng cây.

Đây là phương pháp người ở nông thôn thường dùng, bình thường khi chó nhìn thấy người khom lưng sẽ chạy đi, bởi vì trong tiềm thức của chúng đây là động tác nhặt đá, xuất phát từ bản năng tự vệ, con chó trong trường hợp này sẽ nhanh chóng rời khỏi.

"Chó là người bạn trung thành nhất của con người đó nha, Kiều cảnh quan." Lộ Tây Trán nhìn Kiều Ỷ Hạ thở ra một hơi nhẹ nhõm, dở khóc dở cười nói.

"Tôi sợ." Lần này Kiều Ỷ Hạ không để ý Lộ Tây Trán mỉa mai, thoạt nhìn thật bị dọa sợ, trong nháy mắt tầng suất hô hấp tăng cao. Mỗi người đều có nhược điểm, Kiều Ỷ Hạ nàng cũng không ngoại lệ.

Mà hiển nhiên Lộ Tây Trán cũng không lựa chọn tiếp tục trêu chọc nàng, mềm giọng nói: "Được rồi, đi thôi, lần này cô đi phía trước, tôi ở phía sau." Phía sau có thêm người, sẽ gia tăng cảm giác an toàn.

Kiều Ỷ Hạ đột nhiên ôm lấy nàng, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Thân thể Lộ Tây Trán vẫn cứng đờ, không cho nàng chút hồi đáp, nhưng mà không sao, ôm được nàng là tốt rồi.

"Cảm ơn chị, Tây Trán." Kiều Ỷ Hạ đưa tay vuốt lại tóc nàng, bên tai nàng nói nhỏ.

Lộ Tây Trán không trả lời, nhưng cũng không đẩy nàng ra, chẳng qua là dùng giọng nói lạnh băng tựa như lần đầu tiên hai người gặp mặt, nói với nàng: "Ai cho phép cô gọi tôi như vậy, tôi với cô quen thuộc lắm à."

"Không sao cả." Kiều Ỷ Hạ xấu xa ôm lấy nàng càng chặt: "Riết rồi cũng quen à."

Lộ Tây Trán rốt cuộc không nhịn được nữa đẩy nàng ra, nhíu mày, nhìn như có chút giận dỗi: "Ai cho phép cô ôm tôi, cô đã rửa tay chưa? Quần áo đã khử trùng chưa? Kiều cảnh quan, tôi xem cô căn bản chính là một người bề ngoài thanh tâm quả dục, kỳ thực bên trong là tên lưu manh vô lại. Quan hệ giúp việc của chúng ta đến đây là kết thúc, đưa tôi về nhà."

"Lộ Tây Trán." Kiều Ỷ Hạ giữ chặt tay nàng, Lộ Tây Trán tỏ vẻ nhất quyết không quay đầu lại: "Em muốn theo đuổi chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro