Chương 30: Nên đi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Nên đi rồi

Lộ Tây Trán gật gật đầu, dời tầm mắt về phía trước, trong đáy mắt nàng là một khoảng không bao la mờ mịt. Mái tóc dài của người đối diện bay lên, khóe mắt đuôi mày vô cùng vui vẻ, như có như không bao hàm một tầng thâm ý khác. Cô gái đối diện khá cao, so với Lộ Tây Trán 1m75 cao hơn một ít. Cô ta cẩn thận quan sát Lộ Tây Trán, sau đó lại nhìn cửa sổ xe phía sau.

"Đồng nghiệp." Lộ Tây Trán vân đạm phong khinh, không nhanh không chậm nói.

Cô ta cười khẽ một tiếng: "Không cần nóng lòng giải thích, em có thể tìm được người cộng sự, là chuyện tốt." Cô ta tỉ mỉ quan sát dung nhan Lộ Tây Trán, nhiều năm không gặp, cô em gái này trổ mã càng thêm mê người, dưới bóng đêm mông lung, giống như một tiên nữ lưu lạc chốn trần gian, cô đơn mà độc lập: "Vẫn không về nhà xem một chút sao?"

"Em sẽ không về."

Cô gái nghe nàng hờ hững trả lời, cũng không tức giận, ngược lại càng thêm vui vẻ, thoạt nhìn rất xinh đẹp, đẹp đến dọa người. Cô ta đưa tay vuốt tóc nàng, ngón tay thon dài trắng nõn xuyên qua mái tóc đen dài như rong biển của Lộ Tây Trán. Cảnh đêm lạnh lẽo, ánh mắt cô ta cũng không kém phần lạnh lẽo.

"Nếu như chị nhất định muốn em trở về thì sao đây?"

Lộ Tây Trán vẫn không nhìn cô ta, lại cúi đầu, khẽ mở đôi môi đỏ mộng: "Qua mấy ngày nữa đi."

Kiều Ỷ Hạ im lặng ngồi trong xe, mặc dù có chút tò mò chuyện bên ngoài, nhưng vốn là người có thái độ cư xử đúng mực, lại có ý thức cá nhân mạnh mẽ nên không để tâm quan sát những việc bên ngoài. Khúc dương cầm rất êm tai, dịu dàng tươi mát như làn suối róc rách chảy vào tai, đưa nàng đến nơi thiên đàng.

Cô gái không nói nữa, tiến về phía trước vài bước, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Lộ Tây Trán. Cô ta dịu dàng vuốt tóc Lộ Tây Trán ra sau tai, sau đó lập tức kéo ra khoảng cách giữa hai người: "Tốt lắm, chị đi đây."

Nhìn theo bóng chiếc xe thể thao biến mất, Lộ Tây Trán mở cửa xe, trở lại thế giới của nàng.

Kiều Ỷ Hạ cũng không hỏi câu nào. Rất rõ ràng, Lộ Tây Trán và người phụ nữ dáng cao vừa rồi có quen biết, nhưng hai người không ai muốn nói về vấn đề này. Tâm trạng Lộ Tây Trán cũng không có gì thay đổi, nhìn không ra vui hay buồn.

Đêm hôm nay trôi qua vô cùng yên tĩnh, có lẽ vẫn còn dư âm mệt mỏi từ ban ngày, hai nàng vẫn không nói chuyện với nhau. Không có ác mộng, không có vui thích, cũng không có đau thương. Nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, nhớ lại mấy ngày vừa qua, Kiều Ỷ Hạ cảm thấy bản thân như đã thay đổi thành người khác. Nàng thật không biết điều này là tốt hay xấu. Trước đây, đã từng có vài người theo đuổi nàng, hoa tươi, rượu ngon, mật ngọt, pháo hoa, tất cả những điều lãng mạn mà những cô gái hằng mong ước đều đã được nếm qua. Nhưng nàng vẫn không thích người khác tới gần, cũng không muốn bất kỳ ai xâm nhập vào thế giới của mình.

Mãi đến khi gặp Lộ Tây Trán, rõ ràng là một cô gái hỉ nộ vô thường, rõ ràng lúc nào cũng lạnh như băng, luôn làm người khác cảm thấy cao không với tới, nhưng chính vì như vậy, lại làm Kiều Ỷ Hạ mất phương hướng, không chút do dự muốn bước đến gần nàng. Kiều Ỷ Hạ thừa nhận, nàng chính là tò mò, người như Lộ Tây Trán, một khi đã dỡ xuống chiếc mặt nạ lạnh lùng, sẽ ra sao.

Nhưng lúc ở trên xe, một câu của Lộ Tây Trán: "Ngày mai cô đi đi.", đã hoàn toàn kéo nàng trở về thực tại. Nàng quả thật cần phải đi. Nếu còn tiếp tục ở lại nơi này, nàng nghĩ mình sẽ biến thành một Kiều Ỷ Hạ mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Hôm sau, Lộ Tây Trán vẫn tuân theo đồng hồ sinh học rời giường. Nhìn món trứng chiên ngon miệng trên bàn, cùng với bánh mì nướng và sữa tươi nóng hổi, lại nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh, bất giác lại nắm chặt tay. Nhưng rất nhanh, nàng thở ra một hơi, thản nhiên ngồi vào bàn, ăn hết bữa sáng của mình.

Tuy trước đây Thanh Diệp không dám ngồi cùng bàn, nên nàng vẫn luôn ăn sáng một mình, nhưng giờ phút này, khi nhấp vào một ngụm sữa tươi, Lộ Tây Trán nhất thời xuất hiện ảo giác. Nàng dường như vẫn thấy Kiều Ỷ Hạ an nhiên ngồi đối diện bên kia.

----------------------

Bên này, lúc Kiều Ỷ Hạ đến tầng ba chung cư Vân Sâm, ngoài cửa đã bị kéo rào chắn phong tỏa, cả tòa nhà tràn ngập một mùi vị kinh khủng.

Tống Từ Sanh mặc áo blouse trắng, đang ngồi xổm trước thi thể nạn nhân làm kiểm tra. Đối diện là một cảnh sát ôm máy ảnh, chụp lại toàn bộ hiện trường. Thạch Vi điên tiết từ phòng ngủ đi ra, cố sức lắc lắc tay phải, trán nổi gân xanh: "Biến thái! Con mẹ nó biến thái quá mà!"

Kiều Ỷ Hạ khẽ nhếch môi, bước vào phòng khách. Thạch Vi vỗ vỗ vai nàng: "Tiểu Kiều, vào xem chút đi."

Người chết tên Thôi Đình, hai mươi bảy tuổi, làm tiếp tân trong một khách sạn bốn sao. Bởi vì có chút nhan sắc, dáng người lại xinh đẹp, lại rất có tướng minh tinh, nên xem như có chút tiếng tăm. Cô ta bị trói chặt vào một cái ghế, hai mắt bị vải đen buộc kín, mười đầu ngón tay đều có vết máu, giống như bị kim châm, không có dấu hiệu tổn thương nào ngoài vết sưng do bị buộc chặt trên tay.

"Phán đoán sơ bộ là đột tử, thời gian tử vong từ bốn đến năm giờ trước, nguyên nhân cụ thể, còn phải đợi về cục làm xét nghiệm kỹ hơn." Tống Tử Sanh nói.

"Rất có khả năng là tự sát." Thương Lục đứng một bên sờ cằm nói, vẻ mặt tuấn tú suy nghĩ mê man: "Cô ấy làm việc trong môi trường như vậy, rất dễ đánh mất bản thân, nhất định là áp lực rất nhiều. Em nghi ngờ tinh thần cô ấy có vấn đề, thậm chí có khuynh hướng tự ngược."

Kiều Ỷ Hạ lắc đầu: "Không loại trừ khả năng cô ấy bị bệnh tâm thần, nhưng cũng không thể tự trói mình vào ghế như vậy."

"Bọn sát nhân này đúng là càng ngày càng lớn mật, trong mắt bọn chúng còn có pháp luật, có còn có đạo trời không đây!" Thạch Vi quát lớn, thoạt nhìn rất tức giận, anh ta nhìn Thôi Đình cảm khái: "Cô gái này còn trẻ như vậy, hẳn là đang ở giai đoạn đẹp nhất đời người, tận hưởng còn không kịp, làm gì phải tự sát. Hiện trường không để lại dấu vết, đến giờ vẫn chưa phát hiện manh mối khả nghi, thật là một đạo diễn tài năng mà."

Cho dù là vân tay, dấu chân hay một ít manh mối giúp bọn họ phá án đều không có.

Bộ phận điều tra xã hội làm việc rất hiệu suất, trong thời gian ngắn đã nắm được toàn bộ mạng lưới xã giao của Thôi Đình. Thôi Đình là người vô cùng xinh đẹp, qua lại với nhiều khách hàng trong khách sạn, nhất là phái nam, phần lớn đều bị cô ta hấp dẫn, sau trở thành khách hàng quen ở đây. Lại nói, tính cách Thôi Đình thật ra rất tốt, vui tươi trong sáng lại hòa đồng, quan hệ với mọi người xung quanh cũng khá, không đồng nghiệp nữ nào ghen ghét cô ta, khuyết điểm duy nhất là hám tiền. Người có quan hệ tốt nhất với Thôi Đình là Thẩm Hà, cùng là tiếp tân chính của công ty.

Sau một hồi bận rộn, Tống Tủ Sanh trở về cục, tiến hành xét nghiệm thi thể, còn Thạch Vi và Kiều Ỷ Hạ thì đến khách sạn nơi Thôi Đình làm việc.

"Cái gì!" Thẩm Hà biết Thôi Đình bị giết hết sức bất ngờ, đồng tử co rút, mày nhíu chặt, vốn đang ngồi liền bật người đứng lên: "Xảy ra khi nào! Tối qua tôi còn ăn khuya với em ấy! Chuyện này sao có thể!"

"Thẩm tiểu thư, cô không nên kích động, chúng tôi đến đây cũng là có chuyện muốn hỏi cô." Thương Lục nói.

Nghe vậy Thẩm Hà mới ngồi xuống, đỏ vành mắt, sau đó nước mắt liền tuôn ào ào: "Đình Đình là cô gái tốt, thật đó, tốt đến tôi là con gái cũng muốn yêu thương em ấy, quan tâm em ấy. Rốt cuộc là ai, ai thù hận Đình Đình đến nỗi phải giết người!"

"Theo lời Thẩm tiểu thư, lúc Thôi Đình còn sống chưa từng đắc tội ai sao?" Kiều Ỷ Hạ hỏi lại.

"Đúng vậy!" Thẩm Hà cơ hồ không chút nghĩ ngợi thốt ra. "Đình Đình đối xử với mọi người rất tốt, em ấy không hề làm hại ai, cũng sẽ không gây chuyện với người khác."

Kiều Ỷ Hạ không vội, nàng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hà, nếu trong lòng cô ấy trong sáng, không che giấu chuyện gì, sẽ không nhìn về phía khác, cũng sẽ không tỏ ra mất tự nhiên hoặc lúng túng. Mà trên thực tế, Thẩm Hà cũng rất bình tĩnh. Vì vậy Kiều Ỷ Hạ hỏi tiếp: "Thôi Đình đẹp như vậy, khi còn sống nhất định rất nhiều người theo đuổi?"

Thẩm Hà gật đầu, xả ra một nụ cười chua xót: "Đúng vậy, Đình Đình là trời sinh mỹ mạo, hoàn toàn khác những minh tinh phải qua dao kéo. Phàm là những ông chủ lớn đến chỗ chúng tôi, không ai không khen Đình Đình xinh đẹp."

"Vậy, Thôi Đình có người yêu không?"

"Tôi..." Thẩm Hà bỗng nắm chặt tay, rồi lại từ từ thả lỏng, lắc đầu: "Không có. Tiểu Đình em ấy... không có ý trung nhân."

Rất hiển nhiên, dù là Kiều Ỷ Hạ hay những người khác đều phát hiện Thẩm Hà khác thường, cô ấy đang nói láo. Nhưng Kiều Ỷ Hạ không vội vạch trần, giờ phút này, nàng nhất định phải đủ kiên nhẫn mới có thể thu được càng nhiều tin có lợi: "Chuyện cũng đã qua, với tư cách là bạn tốt của Thôi Đình, chẳng lẽ cô lại nỡ để cô ấy xuống cửu tuyền vẫn không nhắm mắt được sao? Thẩm tiểu thư nên biết, mỗi một câu của cô, đều sẽ trở thành manh mối mấu chốt phá án của chúng tôi."

Trên thực tế bộ phận điều tra xã hội đã cho bọn họ đầy đủ tư liệu, mọi người trong tổ đều biết rõ điểm đen của Thôi Đình, trong đó không thiếu những giao dịch ngầm, mà đa số là với những ông trùm đã có vợ.

Nhìn Thẩm Hà đang níu chặt góc áo, biết rõ giờ phút này cô ấy đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, Kiều Ỷ Hạ nói: "Thẩm tiểu thư không cần lo lắng bản thân sẽ bị uy hiếp, cảnh sát chúng tôi nhất định bảo vệ cô an toàn, nhưng có những lời nếu hiện giờ cô không nói, có lẽ sẽ hối hận cả đời."

"Giang Tư Lự. Chủ tịch Hoằng Uyển, Giang Tư Lự."

Người này cũng được nhắc đến trong tư liệu, nhưng thông tin không nhiều lắm. Giang Tư Lự, ông trùm khoa học kỹ thuật nổi danh, đã qua ngũ tuần, ấn tượng với bên ngoài rất tốt, yêu vợ thương con, được mọi người công nhận là mẫu người đàn ông lý tưởng. Bạch Anh đứng bên cạnh làm ghi chép, Thạch Vi liền hỏi: "Trừ ông ta ra thì sau, theo chúng tôi điều tra, những kẻ có quan hệ với Thôi tiểu thư không chỉ có mình Giang Tư Lự."

Thẩm Hà bỗng nhiên nổi đóa, âm thanh run rẩy nói: "Những cái kia đều là nói bậy!" Thẩm Hà vừa nói vừa lắc đầu: "Đình Đình vốn, vốn không thích bọn họ, là bọn họ đơn phương tình nguyện..."

"Như vậy, theo lời Thẩm tiểu thư, Thôi Đình và ông chủ Giang là hai bên tình nguyện sao?" Kiều Ỷ Hạ lại hỏi.

Thẩm Hả không ngừng lắc đầu, vẻ mặt mang nét ưu thương mà bối rối, không thốt ra lời nào. Nước mắt theo hai gò má chảy xuôi. Thoạt nhìn như bị chạm phải nỗi đau thầm kín, hoặc tựa như chưa thể thoát khỏi đau thương từ cái chết của Thôi Đình. Có thể thấy, con người Thôi Đình rất tốt, không chỉ Thẩm Hà, rất nhiều đồng nghiệp trong khách sạn sau khi biết tin này, đều vụn trộm lau nước mắt, hoặc cúi đầu thở dài.

Quan hệ xã giao của Thôi Đình vô cùng phức tạp, từ một đầu dây có thể kéo ra vô số mối khác, rất nhiều chủ tịch công ty nổi tiếng hoặc những công tử giàu có đều ít nhiều có quan hệ với cô ta. Tuy Thẩm Hà úp úp mở mở, nhưng ít ra đã giúp mọi người có hướng điều tra mới.

"Tiểu Phương, bên cậu điều tra thế nào rồi?" Thạch Vi đã cử người đến quê Thôi Đình điều tra. Thôi Đình là người ngoại tỉnh, quê ở một vùng nông thôn, nhưng không xa nơi này là mấy.

"Ba qua đời sớm, chỉ còn một mẹ già, trang trí trong nhà không tệ, hẳn là Thôi Đình thường xuyên về đây. Lão thái thái nghe nói con gái duy nhất bị giết, khóc rất dữ, bọn em khuyên thế nào cũng không chịu đứng lên. Bây giờ vẫn còn khóc đây, thiệt rối!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro