Chương 66: Quà sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Quà sinh nhật

Mạnh Lưu Sâm nhìn mỹ nữ thanh tao thoát tục trước mắt, mỉn cười vẫy vẫy tay. Kiều Ỷ Hạ cũng đồng dạng cho cậu ta một cái mỉm cười. Sau đó, đôi mắt dịu dàng rơi vào người Lộ Tây Trán, không chút kiêng dè tiến lên vài bước, ôm chầm lấy nàng, ở bên tai nhỏ giọng lẩm bẩm. "Ngạo kiều nhà em sinh nhật, em không thể không ở bên chị ấy."

Mạnh Lưu Sâm hiểu rõ gật đầu, nhìn hai người ôm nhau trước mặt, không có gì khác lạ, chỉ nhún nhún vai nói. "Là bạn gái chị à."

Lúc này Kiều Ỷ Hạ mới buông nàng ra. Lộ Tây Trán giới thiệu hai người với nhau. "Mạnh Lưu Sâm, con trai ba chị. Kiều Ỷ Hạ, em ấy nhỏ hơn cậu nửa tuổi, cậu trực tiếp gọi tên là được rồi."

Có thể thấy, Lộ Tây Trán vẫn chưa bỏ được gút mắc trong lòng, nàng giới thiệu Mạnh Lưu Sâm là con của ba, chứ không phải em trai mình. Nhưng Mạnh Lưu Sâm cũng không để ý những chuyện này, chỉ cần chị không bài xích cậu ta, cậu ta cảm thấy vẫn có cơ hội kéo gần quan hệ giữa hai người. Mạnh Lưu Sâm vươn tay, nhìn mỹ nhân cao gầy, dung nhan tinh xảo trước mắt, vui sướng nói. "Xin chào tiểu thư."

Kiều Ỷ Hạ cũng cầm tay cậu ta. "Chào cậu."

"Ánh mắt chị em thật tốt, Kiều tiểu thư rất xinh đẹp." Mạnh Lưu Sâm sợ hai người xấu hổ, liền lên tiếng giải thích. "Em ở nước ngoài chuyện gì cũng gặp qua rồi, đây cũng là chuyện thường, không có gì đặc biệt. Chị yên tâm, em nhất định không nói với ba."

Lộ Tây Trán nắm chặt tay Kiều Ỷ Hạ, không tiếp tục đề tài này, kéo nàng vào phòng trong. Trên thực tế, dù Mạnh Lưu Sâm nói chuyện này với Mạnh Khánh Đông, nàng cũng không thèm để ý. Bởi vì vào cái ngày Mạnh Khánh Đông đuổi nàng ra khỏi nhà họ Lộ, ông ta đã không còn quyền xen vào cuộc sống của nàng. Huống hồ, nàng yêu Kiều Ỷ Hạ là chuyện của nàng, không cần bất kỳ ai cho ý kiến.

Thấy thái độ của Lộ Tây Trán với Mạnh Lưu Sâm không quá tốt, Kiều Ỷ Hạ vừa thuận theo nàng vào nhà, vừa hướng Mạnh Lưu Sâm vẫy tay, tỏ ý cậu ta cũng cùng vào.

"Sinh nhật vui vẻ, Thương Thương." Vừa ngồi vào ghế sô pha, Kiều Ỷ Hạ liền ôm Lộ Tây Trán. "Nhưng đã muộn một tiếng rồi, thực xin lỗi."

Lộ Tây Trán lắc đầu. "Em có thể về là rất tốt rồi."

Nàng muốn hiểu rõ nàng, tất nhiên có trăm ngàn cách. Nàng biết Lộ Tây Trán không giỏi ăn nói, chỉ thích giấu suy nghĩ trong lòng. Lộ Tây Trán người này, chính là luôn nghĩ cho người khác, nhưng lại làm ra vẻ chuyện gì cũng không quan tâm. Cũng chính vì vậy, Kiều Ỷ Hạ mới phải thương nàng gấp đôi. Kiều Ỷ Hạ đã hỏi nhân viên Cambridge lịch làm việc cụ thể của Lộ Tây Trán, biết tọa đàm của nàng không phải sau đêm 30. Còn về phần sinh nhật, phải cảm ơn Hạ Lan Thu Bạch. Lúc ấy Lộ Tây Trán dẫn nàng về nhà, bảo nàng ở trong phòng ngoan ngoãn đợi một lúc, Hạ Lan Thu Bạch đi ngang qua, chỉ có điều lúc đó chị ta còn chưa lộ ra địch ý, chỉ ôn hòa kể một ít chuyện cũ trong nhà, kể về thành tích huy hoàng của Lộ Tây Trán, từ lúc còn nhỏ đi học, cho đến trung học sau này.

May mắn, nàng đã không bỏ lỡ sinh nhật đầu tiên giữa các nàng.

Kiều Ỷ Hạ lấy trong rương hành lý ra một cặp lồng cơm xinh đẹp. "Sủi cảo em làm, có lẽ còn nóng, ăn một cái thử xem." Kiều Ỷ Hạ dùng muỗng múc một cái sủi cảo, đưa đến bên miệng nàng.

Lộ Tây Trán nhìn thoáng qua Mạnh Lưu Sâm. Kiều Ỷ Hạ cũng nhìn cậu ta, nói. "Em không biết Lưu Sâm cũng ở đây, em đi hâm lại cho hai người ăn."

"Không cần để ý câu ta." Lộ Tây Trán đoạt lấy lồng cơm, múc sủi cảo tự mình ăn. "Cậu ta không đói bụng."

"Em cũng muốn ăn. Em đói."

Lộ Tây Trán không để ý cậu ta, múc một cái sủi cảo, đưa đến khóe miệng Kiều Ỷ Hạ. Kiều Ỷ Hạ ăn xong lại dịu dàng nói. "Hay là chị chia cho cậu ta một ít đi."

"Không cho."

Kiều Ỷ Hạ thấy vậy lấy một hộp kẹo sữa trong túi ra, đưa cho Mạnh Lưu Sâm. "Năm mới vui vẻ, một chút thành ý."

Mạnh Lưu Sâm tung tăng nhận lấy, mở hộp ra bắt đầu ăn, giống hệt một đứa bé. Lộ Tây Trán ưu nhã lau miệng, nhìn Mạnh Lưu Sâm cảnh giác. "Nếu tôi là người nào đó, nhất định sẽ không biết điều, mặt dày mày dạn ở lại đây."

Lần này Mạnh Lưu Sâm đã hiểu ý trong lời Lộ Tây Trán rồi. Thì ra chị ngại mình quấy rầy thế giới của chị ấy và bạn gái. Mạnh Lưu Sâm vốn định ăn kẹo xong sẽ trở về, nhưng nghe Lộ Tây Trán nói vậy, ngược lại muốn ăn vạ ở đây. Cậu ta chính là muốn làm kỳ đà cản mũi, cản đến hết đêm nay.

"Chị ơi em buồn ngủ quá, tối nay em ngủ phòng nào đây?"

"Nơi này không có phòng cho người lạ."

"Hay là chúng ta chơi bài đi, nếu chị thắng em lập tức đi ngay."

"Cậu nghĩ người vào cũng có tư cách chơi bài với tôi?" Buồn cười, ngoại trừ Kiều Ỷ Hạ bạn gái nàng, nàng có thể vô điều kiện chơi bất cứ thứ gì với em ấy. Trước đây người có thể chơi bài ngang tay với nàng chỉ có giáo sư chuyên ngành công nghệ của MIT (Massachusetts Institute of Technology).

Vừa dứt lời, chuông điện thoại của nàng vang lên, nàng cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình, không lập tức bắt máy, mà đứng dậy đi lên lầu trên.

Trong thư phòng, Lộ Tây Trán mở đèn, nghe thanh âm truyền đến từ đầu bên kia.

"..."

"Hơn nửa đêm gọi cho tôi chính là vì chuyện này?" Lộ Tây Trán hừ lạnh một tiếng.

"Nhiều năm không gặp, cậu vẫn không đáng yêu hơn chút nào."

"Cô vẫn nhàm chán như vậy."

Giang Hạ Qua thu hồi giọng vui đùa, nghiêm túc nói. "Được rồi, không đùa cậu nữa. Nói thật, khi nào rảnh? Giúp mình chút đi."

"Lúc nào cũng không rảnh." Giang Hạ Qua là bạn đại học với nàng, chỉ có điều lúc đó Giang Hạ Qua học cử nhân, còn nàng cùng tuổi đã trở thành nghiên cứu sinh. Trong mắt người khác, Lộ Tây Trán chính là quái thai thiên tài, không ai muốn cùng nàng kết bạn, đương nhiên, nàng cũng không cần bạn bè. Chỉ có Giang Hạ Qua, lúc đó nghe nói trong trường có một nhân vật đình đám như thế, liền chịu khó bám theo, cuối cùng lừa được nàng thành bạn.

Giang Hạ Qua và Lộ Tây Trán là hai kẻ hoàn toàn khác nhau. Lộ Tây Trán hướng nội, thoạt nhìn cao ngạo, lạnh lùng. Giang Hạ Qua đúng lúc trái lại. Nhà Giang Hạ Qua là tập đoàn kinh doanh trang sức, với tư cách con gái duy nhất, từ nhỏ đã được đào tạo thành người nới nghiệp, lăn lộn trong chốn thương trường, không có tâm kế tuyệt đối không thể sinh tồn, vì vậy đã tạo thành một Giang Hạ Qua lòng dạ thâm sâu.

Nhưng nếu so ra, năm đó ở trường học, Giang Hạ Qua vẫn được chào đón hơn. Giang Hạ Qua lớn lên vô cùng xinh đẹp, không giống vẻ thần tiên của Lộ Tây Trán , cô nàng có một loại xinh đẹp mị hoặc, đôi mắt hoa đào câu hồn đủ để mê mệt tất cả đàn ông.

"Thân ái, cậu không thể mặc kệ mình sống chết, cùng lắm thì mình lấy thân báo đáp, thế nào?"

"Chuyện gì?"

"Một diễn viên dưới trướng Thừa Hoài tự sát. Gần đây Thừa Hoài đang cùng một công ty nước ngoài ký kết một kế hoạch hợp tác rất quan trọng, không thể xảy rất bất kỳ rắc rối nào. Mọi người trong công ty đang toàn lực phong tỏa tin tức, nhưng chỉ sợ không cầm cự được bao lâu. Cậu giúp mình phân tích một chút, đến cùng là chuyện gì xảy ra, để mình còn biết đường ăn nói."

"Cô gửi tất cả tài liệu liên quan qua đây, ba ngày sau tôi phải xuất ngoại, sẽ liên lạc qua email, chờ tôi trở lại rồi bàn bạc cụ thể sau."

"Ừ, tốt. Có cậu giúp, mình yên tâm hơn nhiều. Vậy không quấy rầy nữa. Xuân tiêu một khắc, đáng giá ngàn vàng."

Nàng xuống lầu, thấy Mạnh Lưu Sâm đang chơi bài với Kiều Ỷ Hạ. Lộ Tây Trán đứng trên cầu thang, tay vịn lan can, nói với Mạnh Lưu Sâm. "Tôi nhận lời cậu."

Lộ Tây Trán rõ ràng không tập trung, Mạnh Lưu Sâm lại chọn xì phé, trò này trước giờ nàng chưa từng chơi. Một người nếu luôn chăm chăm vào chiến thắng, sẽ dễ dàng thất bại, đạo lý đơn giản này, giờ phút này Lộ Tây Trán lại ném ra sau đầu. Mắt thấy Lộ Tây Trán sắp thua, Kiều Ỷ Hạ ngáp một cái, xoa huyệt thái dương nói. "Em buồn ngủ quá, Thương Thương chúng ta đi ngủ thôi."

"Chờ một chút, sắp xong rồi."

"Không chịu." Kiều Ỷ Hạ làm ra vẻ rất buồn ngủ. "Mắt em sắp mở không lên rồi, ngồi máy bay mệt quá."

"Hai người đang hợp nhau ăn hiếp em có phải không!"

Kiều Ỷ Hạ cầm bài trong tay Lộ Tây Trán ném đi, nắm chặt tay nàng chạy lên lầu. "Đi, chúng ta đi nghỉ ngơi!"

"Vậy còn em, làm sao bây giờ!"

Lộ Tây Trán xoay người lại, lạnh lùng nhìn cậu ta. "Tùy ỳ. Nếu không muốn đi, vậy ngủ trên sàn nhà. Ngày mai thức dậy, nhớ lau sạch sẽ cho tôi."

Hai người mười ngón đan xen, trở về phòng Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán khoanh tay, thản nhiên nói. "Em thật biết tự giác, chị có nói sẽ cho em ngủ phòng này sao?"

Kiều Ỷ Hạ dựa sát vào nàng, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, không khí tràn ngập hơi thở mờ ám. Kiều Ỷ Hạ dán môi vào bên tai Lộ Tây Trán. "Em không ngủ ở đây, sao có thể đưa quà sinh nhật em tỉ mỉ chuẩn bị cho chị?"

Lộ Tây Trán lui về sau mấy bước, lúng túng sửa lại quần áo, sau đó xoay người đến buồn nhỏ bên cạnh, lúc đi ra trong tay ôm theo một mềm một gối, nhét vào ngực Kiều Ỷ Hạ. "Đem cái này, đưa cho cậu ta."

Nhìn Lộ Tây Trán miệng cứng lòng mềm, Kiều Ỷ Hạ trêu chọc nàng nói. "Em trai là của chị, sao lại bắt em đưa những thứ này?"

"Không đi thì thôi." Nói xong muốn ôm trở về.

Kiều Ỷ Hạ trốn ra phía sau, thoát khỏi nàng. "Được rồi, em đi ngay."

"Bảo cậu ta lên phòng em đi. Chị sợ cậu ta đè hỏng sô pha nhà mình."

Kiều Ỷ Hạ lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. "Dạ biết rồi." Cái gì mà sợ đè hỏng sô pha, Mạnh Lưu Sâm có nặng như vậy sao, sợ em mình ngủ không thoải mái thì cứ nói thẳng đi.

Lúc trở lại hai người liếc nhau một cái, Lộ Tây Trán lập tức dời ánh mắt, không nói gì. Kiều Ỷ Hạ ngồi vào cạnh nàng, ôm bờ vai. "Cậu ta chuẩn bị ngủ rồi, yên tâm."

"Buồn cười. Chị đâu có lo cho cậu ta. Người gì không biết điều."

"Ừm, đúng là không biết điều. Rõ ràng biết chị mình sĩ diện, còn không biết chừng mực như vậy." Kiều Ỷ Hạ siết chặt vòng tay. "Nhưng mà em biết, Thương Thương nhà em vẫn quan tâm cậu ta." Nói xong, những nụ hôn nhỏ vụn liền rơi vào cổ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro