Chương 81: Nghi ngờ chồng chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Nghi ngờ chồng chất

Từ khi Cao Bình Du té lầu, Đới Mỹ Kỳ mỗi ngày đều sống trong hãi hùng lo sợ. Ba ngày năm bữa lại có người kêu cô đến cho lời khai, với tư cách nhân chứng duy nhất. Ban đầu cô cũng vô tư, nhưng nói nhiều thành sợ. Mặc dù cảnh sát thúc thúc rất thân thiện dễ gần, nhưng cô bất quá cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, thầm nghĩ sống cuộc sống bình thường, nhưng dần dàn cá tình vốn trong sáng vui tươi cũng trở nên phiền muộn.

"Việc nên nói em cũng đã nói rồi. Hôm đó em giúp cô phụ đạo lấy đồ, trên đường trở về thấy thầy Cao nhảy lầu. Tầng lầu có chút cao, em không thấy rõ vẻ mặt thầy Doãn lúc đó, nhưng chắc chắn là thầy ấy. Những chuyện khác em hoàn toàn không biết." Đới Mỹ Kỳ cúi đầu, không biết tại sao, làm cô bé sợ hãi không phải cảnh sát, mà là cô gái trẻ tuổi thoạt nhìn xinh đẹp vô song - Lộ Tây Trán. Đôi mắt nàng giống như có thể nhìn thấu tất cả, làm Đới Mỹ Kỳ vừa lén nhìn một cái liền cúi đầu sợ hãi.

"Vị giáo sư Doãn kia hiện giờ đang ở đâu?" Lộ Tây Trán hỏi.

Cảnh sát Bành nói. "Là như vậy, bởi vì chúng tôi không có chứng cứ chứng minh Doãn Minh Lâm có liên quan đến cái chết của Cao Bình Du, nên không thể tạm giam ông ấy. Hôm qua ông ấy đã đến một trường khác làm nghiên cứu, dự tính sáng mai mới trở về. Nhưng ông ấy đã thừa nhận, lúc Cao Bình Du nhảy lầu, hai người đang ở chung một phòng. Ông ấy nói, sau khi giáo sư Cao tranh cãi với mình, tâm trạng sa sút, lúc ông ấy định quay người rời đi, thì chứng kiến Cao Bình Du kéo cửa sổ, ý thực được giáo sư Cao muốn nhảy lầu, liền bước lên định cản lại, nhưng vẫn chậm một bước."

Trong văn phòng không có thiết bị giám sát, muốn biết hôm đó xảy ra chuyện gì rất khó khăn, chỉ dựa vào lời nói đơn phương của cô gái này là không đủ.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, gia đình ông ấy không có phản ứng gì sao?"

"À, vợ giáo sư Cao đã mất mấy năm trước rồi. Ông ấy có một trai một gái. Con trai làm kinh doanh, năm năm trước say rượu xảy ra tai nạn xe cộ, biến thành người thực vật. Còn con gái là do giáo sư Cao nhận nuôi trong cô nhi viện. Theo lời cô ấy nói, sau khi mẹ nuôi chết, tâm trạng ba mình không mấy ổn định, có khuynh hướng trầm cảm."

Bạch Anh nhướng mày hỏi. "Nói cách khá, con gái giáo sư Cao cũng tin tưởng, ba mình nhảy lầu là do áp lực tâm lý?"

Nghe Bạch Anh nói vậy, giáo sư Ngô vừa bình ổn tâm tình lại lần nữa kích động. Lộ Tây Trán không quan tâm bọn họ cãi nhau, đi thẳng tới bàn làm việc của Cao Bình Du. Nàng phát hiện các ngăn kéo đều bị khóa, nhưng trong đó có một cái không khóa. Đồ đạc trong phòng cũng không bị động qua. Nói cách khác, từ khi Cao Bình Du chết, cái ngăn này vẫn luôn được mở.

Lộ Tây Trán kéo ngăn kéo, phát hiện một chồng sách và bài thi đè lên một quyển sổ da màu lam. Trên đó viết "Cao Bình Du ký", bút lực mạnh mẽ, có nét phóng khoáng của Nhan Chân Khanh*, lại có khí thế hào hùng của Liễu Công Quyền**.

(*Nhan Chân Khanh là một nhà thư pháp Trung Quốc hàng đầu và là một vị quan thái thú trung thành của nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc.)

(**Liễu Công Quyền là nhà thư pháp và giám định thư pháp thời Minh)

Bên trong quyển sổ đều là những ghi chép tâm đắc của Cao Bình Du, còn có luận văn sơ thảo, một số biểu hiện và nguyên nhân gây ra hiện tượng tâm lý đám đông, còn có dẫn chứng và phân tích án lệ. Thời điểm lật đến chính giữa, Lộ Tây Trán phát hiện thiếu một tờ. Nàng xem lại trang trước và sau đó. Thương Lục cũng nhận ra điều này nên nói. "Có lẽ lúc viết không cẩn thận, đã làm rách một trang rồi."

Nhưng khả năng này không thể xảy ra, vừa rồi Lộ Tây Trán đã xác nhận độ dày và cứng của trang giấy. Nếu là loại giấy mỏng như thông thường, tình huống có thể xảy ra như lời Thương Lục, nhưng giấy trong tay nàng rất cứng, độ dày cũng phù hợp, xác xuất bị rách cực nhỏ. Cho nên chỉ có một khả năng, chính là Cao Bình Du cố ý xé bò tờ này. Thế nhưng, tại sao ông ấy phải làm vậy?

Những người nghiên cứu học thuật hoặc ít hoặc nhiều đều mắc chứng cưỡng chế, luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, giống như Trần An Hòa. Cho dù công việc bận rộn thế nào, cũng phải dọn dẹp thư phòng, bàn làm việc ngăn nắp. Đối với những tài liệu chuyên ngành lại càng tỉ mỉ. Lộ Tây Trán cũng là người như vậy. Trừ phi như Thương Lục nói, là không cẩn thận làm rách, nếu không chỉ cần bỏ trống một trang, sẽ làm người đó vô cùng bức rức khó chịu. Quyển sổ này đã được sử dụng hết, từ độ mài mòn cho thấy, có lẽ đã được đọc qua rất nhiều lần. Dù lúc ấy Cao Bình Du thật sự không cẩn thận bỏ qua, sau đó lúc xem lại phát hiện, nhất định sẽ muốn xé xuống luôn.

Mà sở dĩ Lộ Tây Trán có thể khẳng định như vậy, là vì trong tác phẩm đầu tiên của mình, Cao Bình Du đã tiến hành giải thích tường tận hiện tượng cưỡng chế trong tâm lý học. Có thể thấy, chính ông ta cũng tin tưởng vào hiện tượng này. Điều này càng khẳng định phán đoán của nàng, ông ta có bệnh chung của tất cả học giải tâm lý. Từ đó, trang giấy bị thiếu này, từa hồ càng đáng nghi.

"Lộ giáo sư có muốn cùng chúng tôi đến nhà giáo sư Cao không?" Lời của cảnh sát Bành cắt ngang suy nghĩ Lộ Tây Trán.

Lộ Tây Trán ngẩng đầu, từ chối cho ý kiến.

---------------------

Kiều Ỷ Hạ đến nhà Chu Mộng Điệp, người mở cửa cho nàng không phải cô ấy, cũng phải chị cô ấy, mà là một người đàn ông trẻ khá cao, tướng mạo đường hoàn, nhưng lại chống gậy.

"Xin hỏi cô là?"

"Tôi là nhân viên Thừa Hoài, đến thăm Chu Mộng Điệp."

Nghe được hai chữ Thừa Hoài, anh ta lập tức trầm mặt, chuẩn bị đóng cửa, Kiều Ỷ Hạ liền nói. "Tôi có chuyện rất quan trọng, liên quan đến Chu Mộng Điệp, và tương lai người nhà cô ấy."

Sau khi vào nhà, chàng trai châm trà cho nàng. Kiều Ỷ Hạ nói cám ơn, không ngồi quá lâu trên sofa. Chàng trai nhìn ra tâm sự của nàng, chủ động nói. "Gần đây tiểu Điệp hơi phát sốt, đang ngủ trong phòng mình." Ý ở ngoài lời, nếu không có chuyện gì khác, không nên quấy rầy chúng tôi.

Kiều Ỷ Hạ không để ý anh ta, mà ở trong phòng khách tỏ vẻ lơ đảng đi lòng vòng. Nàng cầm ảnh chụp trên bàn trà, lại nhìn áp-phích treo trên tường, cảm thấy rất không phù hợp.

"Mộng Điệp vẫn đang ở cùng chị gái?"

Chàng trai gật đầu. "Đúng vậy, hai chị em họ tình cảm vô cùng tốt. Một phút cũng không chia lìa." Anh ta xấu hổ cười cười.

Kiều Ỷ Hạ cúi đầu, nhìn ảnh chụp chung ba người. Chị Chu Mộng Điệp và chàng trai này đứng hai bên, ôm Chu Mộng Điệp ở giữa. Ba người cười đến rất vui vẻ. Lúc đó, hai chị em họ mặc áo giống hệt nhau, cười như đóa hoa hồng kiều diểm, sao với Chu Mộng Điệp bị hủy dung, già nua giống như người hơn tuổi chị mình, chứ không phải đứa em kém mấy tuổi.

Nghĩ đến cô diễn viên xinh đẹp trước kia, Kiều Ỷ Hạ có chút tiếc nuối.

"Anh là anh rễ Chu Mộng Điệp?"

Chàng trai lắc đầu. "Tôi là chồng tiểu Điệp, Hứa Gia Trình." Anh ta không chớp mắt nhìn Kiều Ỷ Hạ bổ sung. "Sau khi tiểu Điệp gặp chuyện không may, thể xác và tinh thần đều bị đả kích rất lớn. Tôi và chị hai không muốn em ấy bị dư luận đàm tiếu nữa, nên chỉ âm thầm tổ chức hôn lễ. Trừ người nhà và bạn bè thân thiết, không ai biết chuyện này."

"Ngay cả tên tôi anh cũng không biết, không sợ tôi ra ngoài rêu rao chuyện này sao?"

Hứa Gia Trình lắc đầu. "Tiểu thư không phải là người như thế. Tôi nhìn một lần có thể biết." Sau đó là một hồi tiếng chuông cửa. Hứa Gia Trình cười nói. "Hẳn là chị hai về, tôi ra mở cửa."

Chu Mộng Điệp từ trên mây ngã xuống đáy cốc, kết hôn cùng một người đàn ông bị què cũng không có gì lạ. Nhưng kỳ lạ là, em rễ và chị dâu lại ở chung với nhau nhiều năm như vậy? Mới đầu Kiều Ỷ Hạ cho rằng Chu Mộng Điệp và chị mình sống nương tựa vào nhau, nhưng đã có vị hôn phu, vì sao chị cô ấy đã 30 cũng không gã, một lòng chăm sóc em gái qua ngày.

"Ai cho em để cô ta vào nhà!" Chu Mộng Hồ hung hăng ném giỏ đi chợ xuống, cà chua rơi ra đầy đất.

Hứa Gia Trình ấp úng. "Em..."

Chu Mộng Hồ dùng ánh mắt căm hận nhìn nàng, phát hiện Kiều Ỷ Hạ đang nhìn bọn họ, giận cực kỳ, đi lên chộp cánh tay nàng kéo ra ngoài. "Đi ra ngoài, cút cho tôi! Thừa Hoài các người, đừng bao giờ đến quấy rầy cuộc sống chị em chúng tôi nữa!"

"Chu tiểu thư." Kiều Ỷ Hạ giãy khỏi tay cô ta. "Người nhà Phương Điềm đã bắt đầu dao động rồi, nếu họ có ý kiện ra tòa, cô nghĩ người kế tiếp liên lụy chỉ có chúng tôi thôi sao?"

"Cô muốn thế nào! Các người đến cùng muốn thế nào" Chu Mộng Hồ kích động quát to, hai mắt ngấn lệ. "Chị em chúng tôi bị các người hại còn chưa đủ sao? Nếu không phải Giang Qua Hạ cho em tôi quay cái gì quảng cáo trang sức, tiến vào giới giải trí, em gái tôi sẽ biến thành cái dạng này ư! Các người là ác ma! Muốn hại chúng tôi nhà tan cửa nát mới bằng lòng sao!"

Hứa Gia Trình một tay chống gậy, một tay ngăn Chu Mộng Hồ, lập tức nhận ra gì đó, nhanh chóng thu tay lại. Nhưng hành động này đã được Kiều Ỷ Hạ thu hết vào mắt.

"Chị... Trong nhà có người đến ư. Mọi người đang ồn ào gì đó..."

"Tiểu Điệp." Chu Mộng Hồ chạy đến bên người Chu Mộng Điệp, ôm lấy em mình, vuốt ve tóc cô ấy. "Sao em lại ra đây? Mau vào nghỉ ngơi cho khỏe đi!"

Ngoài ý muốn, đối với một người mà nói, là chuyện càng tuyệt vọng hơn cả tai nạn tự nhiên. Năm đó trong Elle Style Award đã nhận vô số giải thưởng, luôn xuất hiện trên tranh nhất tạp chí thời trang. Lún đồng tiên bên khóe miệng đã hút hồn không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng giờ đây, khuôn mặt dữ tợn, dung nhan tiều tụy, sao còn nữa điểm tinh thần năm đó. Ngay cả cặp mắt to xinh đẹp kia cũng đuôi mù rồi.

"Gia Trình, em còn chờ gì nữa, mau tiễn khách!"

"Chờ một chút." Chu Mộng Điệp mở miệng thở phì phò, đẩy Chu Mộng Hồ ra, mò mẩm đi lên phía trước. "Có phải người Thừa Hoài không, có phải không?"

"Tiểu Điệp!" Chu Mộng Hồ đuổi theo, ôm lấy em mình. "Em sốt quá rồi, chị đưa em về phòng nghỉ ngơi, có được không, nghe lời."

Chu Mộng Điệp giật ra chạy như điên về phía trước, suýt nữa đụng vào tủ giày. Kiều Ỷ Hạ nắm chặt tay cô ta, giúp giữ thăng bằng. Chu Mộng Điệp tìm được nàng, đôi mắt tựa như ao tù nước đọng. "Là Giang tổng phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro