C47,48: Một đời an nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết thúc bữa tối tại nhà họ Phạm cùng mọi người. Tiêu Đài đã được Phi Nhung đề nghị cùng cô đi dạo quanh quẩn trong khuôn viên để vừa được hóng mát, vừa giúp thức ăn dễ dàng tiêu hóa tốt hơn.

Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, như mang cả một vườn sao trên vũ trũ bao la. Ánh trăng sáng lấp lánh cả một vùng trời rộng lớn.

Từng cơn gió mát lành nhẹ nhàng thổi lướt qua làm tung bay những cánh hoa tường vi trắng tinh khiết trong khu vườn mang đầy hoa thơm. Tạo nên khung cảnh đầy thơ mộng giữa đôi trai gái đang đi bên nhau.

"Gió lạnh, em khoác thêm áo của anh đi cho ấm."

Một cơn gió lại vô tình thổi qua khiến người con gái chợt cảm thấy hơi ớn lạnh một chút, thấy cô đang vuốt ve cánh tay để tạo hơi ấm Tôn Tiêu Đài liền cởi áo khoác trên người mình xuống quyết định choàng qua cho cô.

"Choàng áo cho em rồi anh lạnh thì sao?"

"Không sao. Anh là đàn ông chút gió này căn bản chẳng là gì cả."

Tiêu Đài cười hiền hòa, ánh mắt anh nhìn cô gái mang nhiều tia ấm áp như yêu thương, chợt khiến Phi Nhung cảm thấy bối rối trong lòng, liền vội vàng né tránh. Thấy vậy Tiêu Đài cũng nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác.

"Em định khi nào sang Mỹ."


"Chắc là ngày mốt. Ngày mai em làm một số thủ tục cần thiết, chuẩn bị hành lý xong thì ngày mốt sẽ lên đường."

"Vậy à! Có cần thuê vệ sĩ hay là bảo mẫu gì đi theo không? Để anh xin ứng tuyển trước cho."

Tiêu Đài vừa nói vừa cười làm Phi Nhung cũng bật cười và nghĩ là anh đang nói đùa, trêu ghẹo cô.

"Anh lúc nào cũng trêu em thôi. Em có phải trẻ con đâu mà phải cần bảo mẫu đi theo, càng không phải là dân nắm giữ nhiều bí mật của người khác như trong phim hành động đâu mà thuê vệ sĩ. Anh thật là..."

"Anh đâu có xem em là trẻ con. Anh chỉ nghĩ đơn giản là em cần phải có thêm một người bên cạnh để nấu cơm cho em ăn nè, hay đón em mỗi lúc bận việc gì đó ở bên ngoài lúc khuya chẳng hạn. Con gái ở một mình cũng nguy hiểm lắm chứ."

Người đàn ông lại dẻo miệng đưa ra một loạt vấn đề cho cô biết. Nhưng cô gái thì lại quá ngây thơ nên chẳng hề nhận ra dụng ý của anh là gì.

"Anh lại giống mẹ em rồi á. Em tự lo được mà, em lớn rồi cũng biết tự chăm sóc cho mình, nên anh yên tâm đi. Trông anh lúc này cứ y như ông cụ non à."

"Thôi được, anh tạm tin em."

"Sao lại là tạm tin. Phải tin tuyệt đối mới đúng chứ."

Cô nhìn người đàn ông, cô chu môi lên kiến nghị với lời anh vừa nói. Biểu cảm đáng yêu của cô làm Tiêu Đài bất giác bật cười phải chịu thua trước cô.

"Đúng đúng, anh tin em tuyệt đối. Chịu chưa?"

"Hì... Không đùa với anh nữa. Em rủ anh ra đây đi dạo thật ra là có chuyện muốn nhờ anh giúp em..."

Phi Nhung đột ngột chuyển hướng chủ đề, đến nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, khiến Tiêu Đài cũng nhanh chóng tập trung nghiêm nghị theo cô.


"Là chuyện gì thì em cứ nói, nếu nằm trong khả năng nhất định anh sẽ giúp em."

Cô gái hơi mỉm cười, sau đó lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy được gấp lại thành một mảnh nhỏ đưa đến trước mặt người đàn ông.

"Anh chuyển lại thứ này cho Mạnh Quỳnh hộ em nha."

"Đây là..."

Tiêu Đài nhìn tờ giấy, lông mày hơi nhíu nhẹ cùng nét mặt nghi hoặc với nhiều điều không hiểu.

"Là đơn ly hôn. Em đã ký sẵn rồi, tất cả mọi điều kiện để ly dị từ tài sản cho đến những vấn đề khác em đều thỏa hiệp và yêu cầu tòa án không phân chia. Em chấp nhận ly hôn vô điều kiện cho nên thủ tục này sẽ được giải quyết nhanh thôi. Anh chuyển lời lại với Mạnh Quỳnh giúp em nha."

Lúc này người đàn ông mới nhận lấy tờ giấy. Sau đó Phi Nhung lại tháo nốt chiếc nhẫn cưới vẫn còn đeo trên tay mình xuống, đưa luôn cho Tiêu Đài.

"Còn thứ này nữa. Anh cũng trả lại cho anh ấy dùm em."

"Em không muốn gặp lại Mạnh Quỳnh nữa sao?"

Tiêu Đài nhận lấy chiếc nhẫn, kèm theo một câu hỏi và cũng là điều mà anh rất muốn biết.

Đương nhiên Phi Nhung sẽ trả lời, nhưng cô không vội vàng mà lại xoay lưng bước chầm chậm đến khóm hoa tường vi gần đó, vừa đi vừa nhỏ giọng cất lời:

"Gặp làm gì nữa anh. Đối với em một khi đã kết thúc rồi thì vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp lại. Huống chi họ đã từng tổn thương em, chà đạp lên tình cảm của em."

"Em hận Mạnh Quỳnh?"

"Không! Em không hận ai cả, mà chỉ trách bản thân mình thôi. Tại em dại dột, ngu muội, yêu nhầm người thì em tự chịu. Thất bại lần này coi như là một bài học đắc giá cho em."

Cô gái quay lại nhìn người đàn ông, môi nhỏ mỉm cười thật điềm nhiên, gương mặt thanh thoát như chẳng hề vướng bận hay nặng lòng vì điều gì nữa.

Thấy cô như thế, lòng anh cũng an tâm hơn phần nào. Anh cong môi cười trìu mến, thân thiết đưa tay xoa xoa đầu cô gái, ánh mắt nam nhân lộ rõ sự cưng chiều và yêu thương.

"Trong tương lai rồi sẽ có một người dành cả tấm lòng để yêu thương em cả đời. Hạnh phúc sẽ luôn luôn mỉm cười với một cô gái tốt bụng và hiền dịu như em!"

Sau cơn mưa sẽ là trời quang mây tạnh. Lòng người sau khi nghĩ thông suốt cũng sẽ cảm thấy bình yên hơn.

Có lẽ trải qua biết bao biến cố, những thăng trầm đầu đời đã giúp người con gái ấy mạnh mẽ và trưởng thành hơn.

Rồi cô sẽ hạnh phúc, sẽ có được tình yêu thật sự của mình như lời chúc tốt đẹp mà tất cả mọi người thân yêu đã dành tặng!

Cánh cửa này khép lại, sẽ có cánh cửa khác mở ra. Mỗi một con đường là một bài học giúp ta có thêm kiến thức và kinh nghiệm để vững bước trên dòng đời đầy nghiệt ngã này!

Ai đã từng làm tổn thương ta, ta không hận cũng chẳng oán trách. Mà chỉ luôn âm thầm chúc họ một đời an nhiên!

_____

C48: Đơn ly hôn

Đó là những cảm nhận đầu tiên khi Tiêu Đài vừa đặt chân vào phòng khách của tòa nhà.

"Mạnh Quỳnh không có ở nhà à bác?"

"Dạ thiếu gia đang ở trên thư phòng, để tôi lên thông báo với ngài ấy một tiếng xem Thiếu gia có chịu gặp Đại thiếu gia không đã."

Quản gia Ôn hơi cúi đầu, cung kính trình bày nhưng Tiêu Đài lại lên tiếng ngay sau đó.

"Không cần đâu. Dù nó có muốn gặp hay không thì hôm nay tôi nhất định phải gặp được nó. Bác cứ đi làm việc đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Dứt khoát nói rồi người đàn ông liền hướng thẳng đến thang máy mà đi. Anh ấn chọn lên tầng bốn, nơi có thư phòng làm việc của Mạnh Quỳnh.

Chưa qua mấy giây cửa thang máy đã mở ra, người đàn ông thẳng bước tiến đến thư phòng, trực tiếp mở cửa mà không cần gõ.

*Cạch.*

Mạnh Quỳnh đang ngồi làm việc bên bàn, nghe thấy tiếng động từ cửa ra vào thì liền nhíu mày, giương đôi mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí nhìn về phía người đàn ông đang ung dung đi vào.


"Đường đường là Đại thiếu gia của nhà họ Nguyễn. Là Chủ tịch của Tập đoàn Nguyễn thị mà lại không biết phép lịch sự tối thiểu trước khi vào phòng người khác phải gõ cửa à?"

"Đương nhiên là biết, nhưng với em thì không nhất thiết phải lịch sự. Với lại anh đến chỉ để bàn giao lại một số thứ cho em rồi sẽ đi ngay."

Tiêu Đài ung dung ngồi xuống sofa, tùy ý rót cho mình một ly trà. Thái độ thản nhiên từ từ nhâm nhi tách trà nóng hổi khiến ai kia càng thêm cau mày khó chịu.

Anh buông bút, tạm gác lại công việc, sau đó bước đến ngồi đối diện với người anh họ của mình, vẫn với gương mặt lạnh tanh.

"Bàn giao thứ gì?"

Anh đã nghe rõ câu hỏi của Mạnh Quỳnh nhưng lại không vội trả lời mà lấy từ túi áo ra một tờ giấy và chiếc nhẫn, đẩy đến trước mặt người đàn ông đối diện. Đó chính xác là vật mà tối hôm trước Phi Nhung đã giao lại cho anh.

Mạnh Quỳnh nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt sắc lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai vật trên bàn.

"Ý gì đây?"

"Em không thấy chiếc nhẫn đó trông rất quen mắt sao?"

"À mà không nhận ra cũng phải thôi. Có bao giờ em để ý đến người con gái luôn hết lòng bên cạnh mình đâu mà biết."

Tiêu Đài vừa hỏi xong thì cũng lập tức tự trả lời ngay với thái độ châm biếm, khiến Mạnh Quỳnh đã ngầm ngầm lửa giận nhưng vẫn không nói gì mà chỉ đưa tay cầm lấy tờ giấy ấy lên, mở ra xem.

Bên trong là nội dung của một tờ đơn ly hôn và đã có sẵn chữ ký của Phi Nhung.

Xem xong, sắc mặt của người đàn ông càng thêm lạnh lùng như được phủ thêm một tầng băng mỏng. Chán ghét ném lại mảnh giấy lên bàn rồi đứng dậy, xoay lưng bỏ về bàn làm việc.


"Xong việc rồi thì anh có thể về."

"Thái độ của em là sao? Tại sao không ký vào đơn ly hôn?"

"Tại sao tôi phải ký?"

Mạnh Quỳnh ngước mắt nhìn Tiêu Đài với thái độ khinh khỉnh không coi ai ra gì khiến Tiêu Đài cau mày.

"Thiếu gia Nguyễn gia ngộ nghĩnh nhỉ. Quay lại với tình cũ nhưng vẫn không chịu ly hôn với vợ? Em cảm thấy hành hạ Phi Nhung bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ hay sao?"

"Nguyễn Tiêu Đài, tôi thấy anh càng ngày càng xen vào chuyện của tôi hơi nhiều rồi đấy. Tôi và cô ta chưa ly hôn, trên vai vế thì anh vẫn là anh chồng của cô ta. Nên biết chừng mực một chút đi Đại thiếu gia à."

Tình hình bỗng chức trở nên căng thẳng, hai người đàn ông mặt đối mặt, hai ánh mắt sắt bén như lưỡi dao cứ nhìn trực diện vào nhau như người quyết không đội trời chung.

Nhưng vài giây sau, Tôn Tiêu Đài đột nhiên nhếch môi cười xem thường. Anh đứng dậy, ung dung đút một tay vào túi quần, thái độ điềm nhiên nhưng lại mang đến một cảm giác nguy hiểm cho đối phương bằng sự thể hiện qua ánh mắt.

"Nếu anh vẫn cứ không biết chừng mực thì sao? Nếu anh ngang nhiên muốn chinh phục người con gái đó thì sao? Anh đã từng nói với em rằng, có không giữ mất đừng hối hận. Em bây giờ đã chẳng còn quyền hạn gì để xen vào cuộc đời của cô ấy nữa rồi. Là anh em mang cùng một dòng máu, anh không muốn trở mặt thành thù với em. Nhưng nếu em vẫn cứ cố chấp như vậy thì đừng trách anh không nể mặt chú thím."

Ngừng lại vài giây để quan sát nét mặt của người đàn ông đối diện, sau đó Tiêu Đài lại càng khinh thường hơn nữa mà cất giọng nói tiếp:

"Là một người chồng nhưng lại ngang nhiên đưa người yêu cũ về nhà sống chung, em nghĩ em đủ bản lĩnh để bịt miệng được hết thiên hạ này hay không? Thôi ngay cái trò trẻ con đó và buông tha cho cô ấy đi. Những gì Nguyễn Tiêu Đài này nói thì nhất định sẽ làm."

Nói rồi Tiêu Đài liền cất bước đi thẳng ra ngoài.

Khi người đàn ông vừa khuất bóng sau cánh cửa phòng thì...

*Rào...bịch...xoạt...*

Hàng loạt sổ sách trên bàn bỗng chốc nằm ngổn ngang dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Mạnh Quỳnh phát tiết mà ném tung tất cả.

Anh không hiểu tại sao bản thân cảm thấy vô cùng bực tức khi nhìn thấy tờ đơn ly hôn đó. Và nghe xong những gì Tiêu Đài vừa nói thì cơn phẫn nộ từ đâu lại ập tới khiến anh muốn bùng nổ.

Ly hôn. Phi Nhung rời đi. Lại Minh San quay trở về. Đó không phải là những điều anh luôn mong chờ hay sao? Nhưng tại sao lúc này khi đã có tất cả rồi, từ khi cô rời đi thì tâm trạng của anh lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ mà như lao thẳng xuống con dốc tối tăm.

Hằng ngày nhìn thấy Lại Minh San đua đòi, chưng diện, lao mình vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, luôn về nhà trong tình trạng nồng nặc mùi rượu, phải chăng vì những điều đó mà khiến anh đang âm thầm chán nản?

Những lúc như thế anh lại cảm thấy tiếc nuối, có chút nhớ nhung về người con gái ấy. Nhưng rồi tự nhủ lòng người anh yêu không phải là cô, mà là Lại Minh San, người con gái đã bên anh hơn năm năm.

Nhưng sao càng cho là như vậy thì anh lại càng cảm thấy mệt mỏi, đầu óc của anh luôn trong tình trạng trống rỗng. Nhưng anh lại không biết vấn đề của bản thân nằm ở đâu.

Tờ đơn ly hôn đó, trước đây anh đã từng rất mong chờ. Nhưng tại sao lúc này lại trở nên bực tức khi nhìn thấy, và thật tâm chỉ muốn xé tan thành từng mảnh vụn.

______

💜: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, tràn đầy niềm vui, hạnh phúc nhá💜. Đặc biệt luôn bên cạnh achus và chị pé nhá!!!💜💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro