Bài thơ: TỪ GIỌNG NÓI EM (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ giọng nói trong veo,

Em thổi bùng thương nhớ,

Qua những áng mây trôi,

Tôi chợt thấy yêu đời.


Từ giọng nói xuân ngời,

Em thổi vào trông mong,

Qua tháng ngày đằng đẵng,

Tôi bỗng hóa xôn xao.


Từ giọng nói thanh cao,

Em thổi hồn tôi chết,

Qua nỗi buồn tuyệt đẹp,

Tôi lạc giữa thu vàng.


Từ giọng nói dịu dàng,

Em thổi ngàn bến mơ,

Qua tiếng người xứ Nghệ,

Tôi được biết Trâm Anh.


Tôi được biết Trâm Anh,

Tôi đã biết yêu rồi,

Tôi đã biết yêu rồi,

Và chết bởi tương tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro