Ep.4 - Diễn kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Nga

Thức dậy vào buổi sáng, tôi ngạc nhiên khi thấy Hảo vẫn còn say ngủ, tôi cố nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua, mặt tôi chuyển dần sang màu đỏ.

Dần dần, và lặng lẽ, tôi bước ra khỏi giường.

Có lẽ chúng ta cuối cùng có thể nói chuyện. Tôi đã tắm xong và ra khỏi phòng tắm.

Tôi đi về phía em, tôi cười khúc khích khi nhìn thấy em đang ngủ rất dễ thương như một đứa nhỏ.

"Chị hứa sẽ không bao giờ làm cái điều ngu ngốc đó nữa nếu Hảo cho chị một cơ hội." - Tôi thì thầm, trước khi hôn lên trán em.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Tôi đã vui vẻ thưởng thức cố gắng để làm một món trứng cho Hảo, khi tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang.

" Oh em ngủ ngon chứ..."

" Đêm qua... " - Em cắt ngang lời tôi rồi lạnh lùng nói tiếp.

"Là một sai lầm. Tôi không nên uống quá nhiều, tôi đã không làm chủ được hành động của mình. Xin lỗi, tôi hy vọng cả hai chúng ta có thể quên nó đi. " - Em tiếp tục, trước khi quay lại và rời khỏi nhà.

Tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể hàn gắn.... Không nên bỏ cuộc như thế được.

Tôi chạy lên lầu và lấy một chiếc áo len mặc vào và đuổi theo em, đang trong lúc xuống thì tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở.

" Hảo? " - Tôi chạy ra, nhưng đã thất vọng khi thấy Đồng Ánh Quỳnh.

" Nga dậy rồi sao? " - Quỳnh mỉm cười với tôi.

" Huh? Oh yeah buổi sáng tốt lành" - Tôi bụôc một nụ cười gượng.

" Em định đi đâu sao?" - Chị hỏi tôi.

" Huh. Oh em đi đến bệnh viện"

" Ồ, muốn Quỳnh đi cùng không?" - Chị hỏi.

"Không sao đâu em có thể đi một mình, Quỳnh đang rất bận mà?"

"Không, Quỳnh đã xin nghỉ một ngày, để dành riêng một ngày của tôi với em" - Quỳnh mỉm cười và đan tay vào tôi dẫn tôi ra ngoài.

Tú Hảo

Tôi rời khỏi nhà với một tâm trạng nặng nề ...

Lái xe thẳng đến bệnh viện, tôi cứ nghĩ đêm qua tại sao chuyện đó có thể xảy ra, tại sao cô ta? Chắc chắn đây không phải là lần đầu chúng tôi làm chuyện nó, nhưng vẫn còn lý do tại sao? Không phải đang yêu Quỳnh hay sao, không phải chán tôi rồi sao... lại vui vẻ khi thấy tôi như thế, hay đêm qua cô ấy cũng say? chắc lại tưởng tôi là Quỳnh cũng nên? Có phải đó là lý do.

"Này, sao thế hả?" - Mỹ Duyên hỏi sau khi tôi đi vào tòa nhà.

"Hmm oh yeah, tôi ổn mà" - Tôi mỉm cười.

" Eyyy ~ đừng có mà nói dối tôi Tú Hảo, nhìn cô không giống đang ốn chút nào" - Duyên liếc mắt nhìn tôi.

" Đừng lo lắng hay để ý quá nhiều về nó Mỹ Duyên 10 tuổi" - Tôi trêu chọc trong khi véo mũi cô.

"Yah! Tôi đã nói với cô là không được gọi tôi như thế mà" - Cô ấy dễ thương bĩu môi, nhưng tôi không thể không bật cười vì cô ấy.

" Có chuyện gì vậy..." - Mỹ Duyên bắt đầu, nhưng dừng lại sau khi cô nhận ra rằng cô ấy đã nói chuyện với một giọng mũi trong lúc đó , nó làm cho tôi cười lớn hơn nữa.

" Cảm ơn cô Mỹ Duyên. Tôi không biết làm thế nào mà cô làm điều đó, nhưng cô luôn làm cho tôi cười và cười" - Tôi mỉm cười với cô.

"Không có gì, tôi chỉ vui vì cuối cùng cô cũng chịu cười, và không phải cứ trưng cái bộ mật lờ đờ xị một đống đó nữa, tôi cũng có ích lắm chứ" - Mỹ Duyên cười khúc khích.

"Đi vào chuyện chính thôi nào, hôm nay chúng ta vẫn có mấy ca phẫu thuật đấy"

" Vâng, thưa đội trưởng " - Mỹ Duyên dễ thương chào rồi quay lưng bỏ đi trước.

" Yah~ đi cùng nhau đi" - Tôi đuổi theo cô ấy.

Mỹ Duyên ... em đã làm gì với tôi thế này?

_

Thiên Nga

"Bố" - Tôi mỉm cười và ôm lấy bố tôi.

"Nga con lại làm gì ở đây nữa thế? Con không mệt mỏi khi hằng ngày cứ đến thăm bố à? '' - Bố tôi nói đùa.

"Eyy ~ đừng đùa bố. Con sẽ biết chán khi con chết" - Tôi khẳng định.

"Haha bố biết con thương bố mà. Oh Quỳnh cũng ở đây này" - Bố tôi gật đầu về phía chị Quỳnh người đang lịch sự cúi đầu.

"Chào bác Nguyễn"

"À bố có muốn ra ngoài và ăn sáng trong vườn của bệnh viện không?" - Tôi hỏi.

"Ừ, chứ nằm đây hoài bố cảm thấy ngột ngạt quá, nhưng sao ta đợi Hảo một chút. Nó thường đến đây vào khoảng thời gian này để kiểm tra cho bố" - Bố tôi mỉm cười.

"Oh, vâng thế cũng được ạ"

Chúng tôi đợi một chút, và ngay sau cửa
ra, nhưng không phải là Hảo mà là một bác sĩ khác.

"Xin chào ông Nguyễn, tôi là bác sĩ Trúc Anh"

"À vâng" - Bố tôi trả lời, có một chút ngạc nhiên.

"Tôi sẽ chỉ kiểm tra ông nhanh rồi tôi sẽ đi làm việc." - Bác sĩ Trúc Anh mỉm cười.

"Ah, nhưng còn con rễ của tôi đâu?" - Bố tôi hỏi, nghe có vẻ giống như một đứa trẻ.

"Oh bác sĩ Hảo và bác sĩ Duyên. Họ đang bận dẫn bệnh nhân ra vườn"

Chờ, bác sĩ Duyên... nghe rất quen thì phải.

"Tôi biết rồi" - Bố tôi có một chút thất vọng.

"Giờ chúng ta ra vườn luôn không?" - Bố hỏi sau khi bác sĩ Trúc Anh rời đi.

" Vâng. Quỳnh lấy xe lăn giùm em đi. "

_

"Bố nhanh hơn nữa đi" - Chúng tôi nghe thấy một cô bé nói, sau khi chúng tôi ngồi trên một chiếc bàn trong vườn.

Nhìn qua tôi đã bị sốc khi nhìn thấy Hảo, với một bác sĩ khác, và một cô bé. Hmmm bác sĩ chắc là bác sĩ D... chờ chút tôi nhớ ra cô ấy rồi. Cô ấy là Duyên cô gái đã cướp Hảo của tôi ... Ý tôi là nụ cười đó...

Chúng tôi đã xem cái cách Hảo và Duyên chơi với Kitty, và cô bé có vẻ rất hạnh phúc.

"Tú Hảo à" - Bố tôi đột nhiên hét lên, và ba người nhìn qua chúng tôi.

"Oh bố đang làm gì ở đây vậy ạ?" - Hảo hỏi sau khi chạy qua, Duyên và Kitty vẫn đang chơi với nhau.

"Bố đến để ăn sáng" - Bố tôi mỉm cười.

" Vâng." - Hảo nhìn bố và sau đó là tôi và Quỳnh.

"Hảo, cô bé là ai thế? " - Bố tôi hỏi.

"Là Kitty, cô bé mới 7 tuổi, nhưng lại có vấn đề về tim" - Hảo buồn bã nói trong khi nhìn chằm chằm vào Kitty.

"Còn bố mẹ cô bé thì sao? " - Quỳnh hỏi.

"Họ luôn bận làm việc, để trả tiền cho điều trị cho Kitty. Con đã cố gắng nói cho họ biết chỉ cần dừng lại và dành nhiều thời gian với con gái hơn, bệnh viện sẽ trả viện phí cho việc điều trị của cô bé, nhưng họ từ chối. Họ nói với con là họ muốn làm việc nhiều hơn cho cuộc sống của con gái. Đó là bởi vì bố mẹ cô bé luôn bận nên con bé gọi con và bác sĩ Duyên là bố và mẹ" - Hảo trả lời một cách bình tĩnh.

"Một đứa trẻ nghèo sao" - Bố nhìn xuống.

"Bố có muốn gặp con bé không?" - Hảo hỏi, và bố vui vẻ gật đầu.

"Kitty - ah ~ qua đây đi" - Hảo hét lên, và Kitty đi qua trong khi nắm lấy tay Duyên.

"Vâng bố?" - Kitty dễ thương nói.

"Kitty ~ đây là ông Nguyễn, bố vợ của chị" - Hảo giới thiệu Kitty với bố tôi.

"Cháu chào ông ạ" - Kitty lịch sự cúi đầu.

"Haha dễ thương quá, cứ gọi ông là ông nội" - Bố tôi cười khúc khích.

''Vâng ông nội" - Kitty cười khúc khích.

" Ah! Mẹ ông ấy là bố của mẹ ạ?" - Kitty đột nhiên quay sang Duyên người đang rất bối rối.

" Không Kitty ah ~ đó không phải bố của chị" - Duyên nói.

"Eh? Nhưng không phải là bố và mẹ kết hôn rồi sao?" - Kitty hỏi Hảo và Duyên.

"Kitty ah ~ cô ấy là vợ của bố, tên cô ấy là Thiên Nga" - Hảo đã cố gắng để giải thích cho Kitty về phía tôi nhưng cô bé không nhúc nhích.

"Kitty ah ~ con không định nói hi với vợ bố sao?" - Hảo ngồi xuống trên một đầu gối, để có thể bằng với cô bé.

"Bố... sao mẹ không phải là vợ của bố?" - Kityy hỏi.

"Kitty-ah, con không được ăn nói như thế" - Duyên nói cẩn thận.

"Nhưng con muốn mẹ và bố thực sự kết hôn cơ..." - Kitty bắt đầu khóc và bỏ chạy.

"Kitty ah~ con không được chạy, con sẽ tự̣ làm con mệt đó" - Duyên bắt đầu chạy theo cô bé, sau khi chào tôi, bố, và Quỳnh.

"Bố, Nga con xin lỗi về điều này, có thể cô bé đã quen con và bác sĩ Duyên ở với nhau" - Hảo xin lỗi.

"Không sao đâu Hảo, bố hiểu mà" - Bố tôi mỉm cười.

"Xin lỗi, con phải đi kiểm tra cô bé thế nào" - Hảo nói và bố tôi chỉ gật đầu.

_

"Bố tại sao bố lại nói như thế?" - Tôi hỏi sau khi chúng tôi về đến phòng.

"Nói gì cơ?" - Bố tôi nhìn tôi giả vờ như vô tội.

"Tại sao bố không mắng Hảo, cứ để cho đóng kịch với bác sĩ Duyên như thế?" - Tôi trừng mắt.

"Nga điều mà cô bé cần bây giờ là Hảo và bác sĩ Duyên. Cô bé đang bệnh, Hảo chỉ làm điều này vì cô bé trên cương vị một người bác sĩ thôi"

"Vâng, nhưng có vẻ như là bác sĩ Duyên đang cố gắng để có thể được gần Hảo hơn thì phải" - Tôi vô tình thốt ra.

"Nga. Đừng nói như thế về người khác. Hảo nó rất chung thủy với con, và bố chắc rằng bác sĩ Duyên cũng không thích điều đó" - Bố khiển trách tôi.

"Được rồi, con xin lỗi" - Tôi xin lỗi.

"Nga, không phải có gì xảy ra đó chứ?" - Bố tôi đột nhiên hỏi.

"Không, không có gì xảy ra cả. Bố con xin lỗi, nhưng hình như con có một buổi chụp hình hôm nay. Vậy thôi bọn con đi trước đây" - Tôi xin phép bố.

"Ồ được rồi. Bảo trọng nha con. Tạm biệt Quỳnh"

"Vâng bác" - Quỳnh cúi đầu, trước khi chúng tôi rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro