Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yoho, Onii-chan, anh có khỏe không?"

"Chào buổi sáng, Miyabi."

 Khi tôi đang nghỉ ngơi trong phòng, Miyabi đến thăm tôi.

 Sau đó, khi tôi đang ngồi ở mép giường, em ấy nói một điều khiến tôi không khỏi bất ngờ.

"Tuy hơi đột ngột, nhưng chúng ta nên về nhà sớm."

"Đột ngột quá!"

"Anh không thích nó sao? Vậy thì anh có thể ở đây mãi mãi, anh muốn chứ?"

"Không, không, không phải như vậy. anh muốn về nhà!"

"Vậy thì ta về nhà thôi!"

 Về nhà có nghĩa là rời khỏi cơ sở này, phải không? Ý em ấy là tôi sẽ trở lại ngôi nhà mà tôi đã sống trước khi trở thành cơ thể này, phải không?

 Tôi nhớ nhà của tôi Một ngôi nhà bình thường có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu. Tuy nhiên, xung quanh nhà của chúng tôi có rất nhiều ngôi nhà với mái đỏ xung quanh, mà ngôi nhà của chúng tôi là ngôi nhà duy nhất có mái màu xanh, nó làm cho nó nổi bật so với xung quanh.

 Tôi thực sự không ý thức được điều đó, nhưng tôi đã không về nhà trong khoảng một tuần ...

"Này,  chúng ta về nhà sớm như vậy có được hay không?"

"Không sao đâu. Rốt cuộc, em đã làm mọi thứ có thể nghiên cứu trong cơ sở này. Kiểm tra thể lực, v.v."

"À, ra vậy ... Chờ đã, lẽ nào anh là đối tượng nghiên cứu của Miyabi !?"

"Hả, vậy sao?"

 Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về nó. Tôi chỉ nghĩ rằng Miyabi đang nghiên cứu riêng về robot, và đó là lý do tại sao em ấy được phép dành thời gian tại viện nghiên cứu này.

 Điều đó có nghĩa là cho đến bây giờ tôi vẫn tiếp xúc với Miyabi mà không nhận ra rằng tôi đang được nghiên cứu?

 Miyabi nhìn tôi và Miyabi thở dài.

"Vậy anh không để ý?"

"Uh-huh ... anh đang tự hỏi liệu em có đang thực hiện một nghiên cứu khác không."

"Cũng không hẳn như vậy, nếu như vậy em sẽ không thường xuyên tới thăm phòng của anh,  và  cũng sẽ không kiểm tra thể lực của anh."

"A-Anh  hiểu ..."

 Nói cách khác, nếu đúng như những gì tôi đang nghĩ, thì tôi không nên ghé thăm nơi đó thường xuyên.

 Rốt cuộc, tôi tự hỏi liệu liệu sự ưu tiên về tính mạng của tôi liệu có được đặt lên trên mục đích nghiên cứu? Nếu tôi ở đó mãi thì liệu có xảy ra chuyện gì sẽ xảy ra với tôi không?

"Hơn nữa, em thường điều chỉnh cơ thể của anh mỗi đêm để phù hợp với tình trạng của anh."

"Là vậy sao⁉"

 Cơ thể tôi bị mò mẫm trong khi tôi không biết ...!? Tôi hoàn toàn không nhận thấy điều đó.

 Tuy nhiên, đúng là tôi có thể cử động cơ thể mình dễ dàng hơn từng ngày, và sau ba ngày, tôi đã có thể đi lại mà không gặp vấn đề gì. Điều này có lẽ là do sự điều chỉnh của Miyabi. Chắc hẳn đã có thứ gì đó đã giúp tôi có thể thích nghi với cơ thể này, nhưng liệu rằng tôi đã thích nghi hoàn toàn với cơ thể này?

"Dù sao thì, việc điều chỉnh cơ thể của onii-chan gần như đã hoàn thành. Dữ liệu từ bài kiểm tra thể chất cũng rất hữu ích, và nếu anh có thể giữ nguyên trạng thái hiện tại, anh sẽ có thể thực hiện tất cả các hoạt động hàng ngày của mình mà không gặp bất kỳ vấn đề gì."

"Ồ! Thật tuyệt!"

 Bây giờ tôi cuối cùng có thể sống một cuộc sống bình thường. Bởi vì cơ thể của tôi ... có một số thứ đã thay đổi, nhưng tôi bây giờ đã có thể trở lại cuộc sống thường ngày của mình!

"Nào, về nhà thôi, Onii-chan."

"Uh"

 Tôi ra khỏi giường, tôi mang tất và giày vào và đứng dậy.

 Tôi đã không thể làm điều này vào bốn ngày trước, nhưng bây giờ tôi có thể làm điều đó một cách dễ dàng như thể không có chuyện gì xảy ra. Tất cả điều này là nhờ Miyabi.

 Tôi biết tôi sẽ phải về nhà vào một ngày nào đó. Tuy nhiên, khi tôi được về nhà, tôi lại bắt đầu cảm thấy gắn bó với căn phòng đó, nó là nơi mà tôi đã ở suốt từ lúc tôi thức dậy với cơ thể này. So với căn phòng của tôi ở nhà, nó là một căn phòng đơn điệu và trống rỗng. Thật là kỳ lạ.

"Onii-chan, còn đứng đó làm gì nữa?!."

"Ồ, chờ đã!"

 Cuối cùng, tôi rời khỏi  phòng, nhẹ nhàng đóng cửa và đi theo Miyabi.

 Tôi và Miyabi đi dọc theo một hành lang dài và ngoằn ngoèo như không thể có lối ra. Tôi đã đi bộ một thời gian dài, nhưng tôi vẫn chưa đi ra ngoài. Ngoài ra, tôi không thấy bất cứ ai ở đây cả.

"Viện nghiên cứu này lớn thật đấy!"

"Chà. Phòng của Onii-chan ở phía sau cơ sở này."

"Này! Em đang cô lập anh ở căn phòng đó sao?.."

"Cũng không hẳn là thế."

 Nó có nghĩa là gì? Tôi định hỏi Miyabi, nhưng Miyabi đã lớn giọng trước khi tôi có thể hỏi em ấy.

"Chúng ta đã đến cửa"

"Cuối cùng..."

 Chúng tôi đi ra ngoài hiên trước nơi có ánh nắng mặt trời.

 Đó là những tia nắng mặt trời đầu tiên tôi có thể nhìn thấy trong một tuần qua. Bầu trời thật quang đãng,và tươi sáng! Tôi đột nhiên cảm thấy sảng khoái, như thể tôi vừa được giải thoát khỏi bị giam trong một căn phòng vừa chật hẹp, vừa khép kín.

"Onii-chan, nhanh lên đi!"

"Đợi anh!"

 Mặc kệ tôi đang đứng ở trước hiên, Miyabi bắt một chiếc taxi đang đậu ở trước cửa. 

 Tôi lên taxi và ngồi trong đó khoảng 30 phút. Ngay sau khi đi qua trung tâm thành phố nhộn nhịp và đi vào khu dân cư, nó bắt đầu dừng lại. Ngay sau khi tôi xuống xe, tôi ngay lập tức nhìn lên ngôi nhà trước mặt.

"Cuối cùng chúng ta cũng đã về đến nhà..."

 Một mái nhà màu xanh lam ở giữa những ngôi nhà có mái màu đỏ xung quanh nó. Ngoài ra, đó thì đó là một ngôi nhà rất bình thường. Trên bảng tên là họ của tôi, "Amano".

 Cuối cùng ... cuối cùng, tôi đã về nhà!

 Với tiếng taxi bắt đầu chạy đi xa, Miyabi đến bên cạnh tôi.

"Haa ~, đã lâu rồi anh mới trở lại ngôi nhà này ~"

"Đúng vậy. Onii-chan đã không ở nhà kể từ khi anh gặp tai nạn."

 Vì tôi là đối tượng nghiên cứu, đó là điều đương nhiên.

 Miyabi lấy chìa khóa nhà và mở cửa trước.

"Anh mau vào trong đi."

 Khi tôi bước vào nhà, hiện ra trước mắt tôi là một hành lang trông quen thuộc, nhưng không hiểu sao nó cứ gây cho tôi một cảm giác rất hoài niệm. Nó khá tối vì không có bóng đèn nào được bật lên trong nhà.

 Trong khi đó, có hai con mắt vàng sáng rực xuất hiện trên tấm chiếu ở cửa ra vào.

 Tôi ngạc nhiên và thốt lên một tiếng trong tình huống này.

 Đáng lẽ ra trong nhà phải không có người chứ! ... Chẳng lẽ đã có một con quái vật ở trong nhà trong lúc chúng tôi đi vắng?!

 Đó là những gì tôi nghĩ trong giây lát, nhưng danh tính của đôi mắt vàng đó là ...

"Sao vậy, Azusa?"

 Quan sát kỹ hơn sẽ thấy một con mèo đen đang ngồi trên tấm thảm cửa. Bên trong căn nhà âm u, thân ảnh đen kịt của nó hòa vào bóng tối, khiến người ta giống như chỉ có một đôi mắt vàng.

     Tên nó là Azusa. Ban đầu nó là một con mèo hoang thường xuất hiện trong vườn nhà tôi, nhưng khoảng một năm trở lại đây tôi bắt đầu nuôi nó ở nhà.

"Miyabi, Azusa thế nào khi anh đi vắng?"

"Em đã nhờ nhà bên cạnh chăm sóc hộ."

"Vậy tại sao nó lại ở đây?"

"Tới rồi à? Ngươi không trốn sao?"

 Mèo rất nhanh nhẹn, vì vậy chúng sẽ dễ dàng đột nhập vào nhà chúng tôi từ nhà bên cạnh. Chỉ có một hàng rào thấp ngăn cách nhà tôi với ngôi nhà bên cạnh. Bên cạnh đó, Azusa vốn là một con mèo hoang.

"À, có lẽ nõ đã cảm nhận được sự trở lại của Onii-chan và đến để chào đón anh?"

"Ồ! Azusa ~ Bé không muốn được bế à?"

 Tôi đến gần Azusa và cố gắng ôm lấy nó.

 Nhưng khi tôi đến gần một bước, Azusa đột nhiên đứng dậy và lùi lại một bước. Nếu tôi đến gần hơn nữa, có lẽ nó sẽ nghĩ rằng nó đang bị đe dọa và khiến lông nó dựng đứng.

"... Azusa, sao vậy?"

 Ngay cả khi tôi dừng lại gần, Azusa vẫn tiếp tục lùi lại với bộ lông dựng đứng.  Có vẻ như nó đang sợ hãi điều gì đó.

 Để giúp Azusa bình tĩnh lại, tôi nhanh chóng đến gần nó và cố gắng bế nó lên một lần nữa.

 Nhưng ngay sau khi tôi cúi xuống đón nó, Azusa đã luồn qua tay tôi và nhảy cao qua đầu tôi. Và như vậy, nó sử dụng đầu của tôi như một sàn đệm và nhảy về phía sau.

"A, Azusa !?"

"Ồ, tốt, tốt"

 Khi tôi quay lại, Azusa đã hoàn toàn nằm trong vòng tay của Miyabi. Khi Miyabi xoa đầu, nó thoải mái và phát ra tiếng kêu gừ gừ.

 Nhưng tôi cũng bị thuyết phục về điều này vì tôi......ghét mèo.

"A, onii-chan, nếu anh lại gần hơn nữa, Azusa sẽ lại chạy mất."

 Tôi bỏ qua hững lời nói đó và tiieens lại gần. Nhưng ngay sau đó bộ lông của Azusa lại một lần nữa dựng đứng lên.

"Azusa ... chuyện gì xảy ra vậy?"

"Có lẽ là do ngoại hình của anh đã thay đổi?"

"Ah......"

 Tôi thấy. Chắc chắn, theo quan điểm của Azusa, người quen thuộc đã biến mất, và đổi lại, một người phụ nữ mà nó không hề quen biết đã đến đây và cố trở nên thân thiện với nó. Điều đó khiến nó cảm thấy cảnh giác.

"Ngoài ra, có thể có ảnh hưởng của sóng điện từ."

"Sóng điện từ?"

"Đúng. Cơ thể của Onii-chan phát ra sóng điện từ, nên có lẽ Azusa đang phản ứng."

 Tôi thấy. Mèo được cho là nhạy cảm với sóng điện từ. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được, nhưng có lẽ Azusa không thích sóng điện từ phát ra từ cơ thể tôi.

 Miyabi ôm Azusa một lần nữa.

"Đó là lý do tại sao, Onii-chan có thể không cảm thấy gắn bó với Azusa cho đến khi anh trở lại cơ thể ban đầu của mình."

"Uh..."

 Khi tôi biết rằng mình không thể chạm vào Azusa một thời gian thì tôi cảm thấy khá thất vọng.


____________________________________________________________

1858 từ

Chào mọi người, như mọi người đã thấy thì tôi đã đổi tên và avatar sau 7749 ngày suy nghĩ.

Từ nay tôi sẽ là Rin Tanaka, mọi người có thể gọi tôi là Rin.

Còn truyện hôm nay thì do tôi hơi bí ý tưởng nên truyện sẽ không được hay.

Chỉ vậy thôi.


By Rin

Hết chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro