Từ lâu rồi . . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lâu rồi nó học cách không buồn,nó cố gắng coi mọi chuyện là phù phím,là một cơn gió thoáng qua,là một án mây trôi nhanh trên nền trời,cứ nghĩ chuyện gì đến rồi cũng sẽ đi vương vấn nhiều chỉ năng long và cuộc sống cũng không hề thanh thảng.

Đơn giản như thế thôi,bởi suốt thời niên khiếu nó đã buồn quá nhiều vì những chuyện không nên buồn,vì nhưng người không đáng phải buồn,nhưng rồi nó cứ buồn.Chẳng phải vì một ai,chẳng phải vì chuyện gì.Những nỗi buồn vu vơ cứ gặm nhấm tâm hốn nó đè nặng lên nhịp sống của nó.Bầu không khí xung quanh nó ngọt ngạt triễu nặng, thấy tội nghiệp chính nó bởi ngây cả nỗi buồn cũng không tìm được điểm đến.

Từ lâu rồi nó học cách không khóc,nước mắt chỉ khuyến mình yếu đuối,làm tan chảy những ý chí và quyết tâm nó đặt ra.Nước mắt chỉ làm xưng đỏ đôi mắt của nó mỗi sớm mai thức giấc, để rồi những người xung quanh gỡi cho nó những cái nhìn thương hại.Giọt nước mắt của nó đáng giá lắm,nhưng nó đã rơi một cách vô vọng mà không có một bàn tay giúp nó lâu khô, cũng không có một bờ vai để nó tựu vào khi sắp bị ngã.

Nó sẽ không khóc nữa đâu!Sẽ luôn giữ cho đôi mắt giáo hãnh lạnh lùng.Nhưng rồi thẳm sâu trong một góc tối tâm hồn thèm khát biết bao cái giọt nước nóng hổi lăng trên bờ mi, vỡ tan trên gò má.

Từ lâu rồi nó học cách không đổi thay,khi khoát lên mình bộ cánh xù xì gai góc và dặn long biễm nhiễm với những cảm xúc vớ vẫn nơi thế gian.Nó sẽ giữ hình tượng nó như thế vì nó muốn mình cứng cáp trước những sóng gió mà cuộc sống đổ ập vào.Nhưng nó cứng cõi quá,cứng như cây đinh sắt trần trụi vô cảm giữa thiên địa hữu hình.Nó không phải là chính nó!

Nó lại muốn mình thay đổi,muốn được mền yếu với tâm hồn ước áp đa cảm. Để nó gần gủi với khái niệm con người hơn.

Từ lâu rồi nó học cách không thất vọng.Tình cảm và yêu thích của con người đối với nó chưa bao giờ chắc chắn, hôm nay yêu mai có thể xa rồi.Nó tập quen với những tráo trở,dối lừa.Nó cũng chẳng giận hờn gì những kẻ xấu xa từng được tin tưởng thương yêu làm đau khổ tuyệt vọng.Bởi trái tim nó đã vô cảm!Lúc nó lãnh hội trọn vặng bài học không thất vọng thì cũng tự biết là niềm hi vọng của mình đã bây xa thật xa.

Từ lâu rồi,lâu lắm.Tất cả mọi thứ đã bắt đầu mơ hồ trong nó và nó bắt đầu ngi ngờ chính bản thân mình. Điều nó muốn có bây giời đã trở thành những thứ nó không cần. Lẽ nào lại như thế,lẽ nào nó trưởng thành trên những bước chân sai? Càng từng trải người ta càng bao dung.Sao nó nhìn nhân tình thế thái bằng ánh mắt khắc nghiệt.

Phải thay đổi thôi!Nó muốn trở về với bản thể của nó.Một bản thể mang tên con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dsadsa