Tu luyện phải chuyên nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu luyện phải chuyên nhất

Chúng tôi giảng rằng tu luyện phải chuyên nhất; bất kể chư

vị tu như thế nào, thì cũng không thể trộn lẫn với những thứ

khác mà loạn tu. Có những cư sỹ, họ vừa tu những điều trong

Phật giáo, vừa tu những điều của Pháp Luân Đại Pháp chúng

tôi. Tôi nói cho chư vị biết, rốt cuộc chư vị chẳng được gì, chẳng

ai cấp gì cho chư vị. Bởi vì chúng tôi đều là Phật gia, nên ở đây

có vấn đề tâm tính, đồng thời cũng có vấn đề chuyên nhất. Chư

vị chỉ có một thân thể; thân thể chư vị [hỏi] sẽ sinh ra công theo

môn nào đây? Làm thế nào để diễn hoá cho chư vị? [Hỏi] chư vị

muốn đến đâu? Chư vị tu theo pháp môn nào thì chư vị sẽ đến

đó. Chư vị tu theo Tịnh Độ thì chư vị sẽ đến thế giới Cực Lạc

của Phật A Di Đà; còn nếu chư vị tu theo Dược Sư Phật thì chư

vị sẽ đến thế giới Lưu Ly; trong tôn giáo [cũng] giảng như thế;

gọi là 'bất nhị pháp môn'.

Luyện công mà chúng tôi giảng ở đây, chính là một quá

trình diễn hoá công hoàn chỉnh; hoàn toàn tuân theo pháp môn

tu luyện của bản thân mình. Hỏi chư vị sẽ đi đến đâu? Chư vị

đặt [hai] chân trên hai chiếc thuyền, thì sẽ chẳng được gì.

Không chỉ giữa luyện công và tu Phật tại chùa [là] không thể

trộn lẫn; [mà] giữa các phương pháp tu luyện, giữa khí công

với khí công, giữa tôn giáo với tôn giáo cũng không thể trộn lẫn.

Ngay cả cùng một tôn giáo, [thì] giữa các pháp môn của nó

cũng không thể đồng thời tu lẫn, chỉ có thể chọn lấy một mà tu thôi.

Chư vị tu Tịnh Độ, thì là Tịnh Độ; chư vị tu Mật tông, thì

là Mật tông; chư vị tu Thiền tông, thì là Thiền tông. Nếu chư vị

đặt chân lên hai thuyền, vừa tu cái này, vừa tu cái kia, thì sẽ

chẳng được gì. Vậy cũng nói, trong Phật giáo [cũng] giảng 'bất

nhị pháp môn', cũng không cho phép chư vị tu lẫn. Họ cũng

luyện công, họ cũng tu luyện; quá trình sinh thành của công nơi

họ đều chiểu theo quá trình tu luyện và diễn hoá trong pháp

môn của bản thân họ mà [tiến hành]. Tại các không gian khác

cũng có một quá trình diễn hoá cái công [ấy], cũng là quá trình

hết sức phức tạp hết sức huyền diệu; không thể tuỳ tiện trộn lẫn

những thứ khác vào mà tu được.

Một số cư sỹ, nghe thấy đây là công pháp Phật gia, liền lôi

kéo học viên của chúng tôi lên chùa quy y. Tôi nói với chư vị

rằng, các học viên chúng ta đang ngồi đây, chớ có ai làm điều

đó. Chư vị phá hoại Đại Pháp của chúng tôi, cũng phá hoại giới

luật của Phật giáo; đồng thời chư vị can nhiễu đến học viên,

[chư vị] khiến người ta không đắc được gì hết; điều ấy không

thể được. Tu luyện là vấn đề nghiêm túc, nhất định phải chuyên

nhất. Bộ phận [môn pháp] mà chúng tôi truyền nơi người

thường, tuy rằng không phải tôn giáo, nhưng mục tiêu tu luyện

là nhất trí [với nhau]; đều là [cùng] một mục đích đạt đến khai

công khai ngộ, công thành viên mãn.

Thích Ca Mâu Ni giảng rằng, đến thời mạt Pháp, tăng nhân

trong chùa tự độ đã rất khó, huống nữa là cư sỹ, càng không có

ai quản. Dẫu rằng chư vị đã bái sư, nhưng người được gọi là

'sư' ấy cũng là một người tu luyện; người ấy mà không thực tu

thì vô dụng; ai mà không tu cái tâm này thì đều không thể lên

được. Quy y là hình thức nơi người thường; chư vị quy y xong

thì phải chăng [chư vị] đã thành người của Phật gia? Phật sẽ

quản chư vị? Không [hề] có chuyện ấy. Hàng ngày chư vị dập

đầu lạy đến vỡ cả đầu, đốt hương hết nén này nén khác, cũng

vô dụng; chư vị phải chân chính thực tu cái tâm này thì mới

được. Đến thời mạt Pháp, vũ trụ đã phát sinh biến đổi to lớn,

thậm chí ngay cả những nơi tín ngưỡng tôn giáo cũng không

còn tốt nữa; những người có công năng (kể cả hoà thượng) đã

phát hiện ra tình huống này. Hiện nay toàn thế giới chỉ mình cá

nhân tôi đang công khai truyền chính Pháp; tôi làm điều mà

người ta trước đây chưa làm; ngoài ra vào thời mạt Pháp [tôi]

đã mở cửa lớn [pháp môn] này. Thực ra [điều này] nghìn năm

chẳng gặp, vạn năm chẳng gặp; nhưng có thể độ được không

cũng chính là có thể tu được không thì còn tuỳ vào bản thân

[chư vị]; điều tôi giảng là [Pháp] lý của cả vũ trụ to lớn này.

Tôi cũng không bảo là chư vị phải học Pháp Luân Đại Pháp

của tôi; điều tôi giảng là một [Pháp] lý: [Nếu] chư vị muốn tu

luyện [thì] chư vị nhất định phải chuyên nhất; nếu không [thì]

chư vị hoàn toàn không thể tu luyện được. Tất nhiên nếu chư vị

không muốn tu luyện, [thì] chúng tôi cũng không quản chư vị;

Pháp là để giảng cho người tu luyện chân chính nghe; do vậy

nhất định phải chuyên nhất; ngay cả ý niệm của công pháp

khác cũng không được xen lẫn vào. Ở đây tôi không giảng hoạt

động ý niệm; Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi không có bất cứ ý

niệm hoạt động nào hết; do vậy mọi người cũng đừng xen thêm

ý niệm nào vào trong đây. Nhất định phải chú ý điểm này: trên

cơ bản không có hoạt động ý niệm; Phật gia giảng 'không', Đạo

gia giảng 'vô'.

Tôi có một lần lấy tư tưởng của mình liên [kết] với bốn, năm

Đại Giác Giả và Đại Đạo ở tầng cực cao. Nói cao [đến đâu], từ

người thường mà xét thì quả thật là cao [đến mức] người ta có

nghe cũng sửng sốt [khó tin]. Họ muốn biết trong tâm tôi có

nghĩ gì. Tôi tu luyện đã nhiều năm như vậy, người khác muốn

biết tư tưởng của tôi thì hoàn toàn không thể được, công năng

người khác hoàn toàn không thể đánh vào được. Không ai biết

được tôi, họ cũng không biết được tôi nghĩ gì; họ muốn liễu giải

hoạt động tư tưởng của tôi, do vậy họ đã được tôi đồng ý, nên

có một giai đoạn tư tưởng của tôi và họ liên [kết] với nhau. Sau

khi liên [kết], tôi có chút đỉnh chịu không nổi; bất kể tầng của

tôi cao bao nhiêu, cũng như tầng của tôi thấp bao nhiêu, bởi vì

tôi ở nơi người thường, tôi vẫn còn làm một việc hữu vi: tâm

đang độ nhân, để tâm vào việc độ nhân. Nhưng cái tâm của họ

tĩnh đến trình độ nào? Tĩnh đến một trình độ đáng sợ. Nếu có

một cá nhân tĩnh đến trình độ ấy thì còn được; [nhưng] bốn,

năm vị ngồi nơi kia, đều tĩnh đến trình độ ấy, giống như một

đầm [sâu] nước chết không có gì trong đó hết; tôi muốn cảm

thụ họ mà không thể cảm thụ được. Mấy hôm ấy trong tâm tôi

rất khó chịu, chính là cảm thấy một dư vị nào đó. Người thông

thường chúng ta không [thể] tưởng tượng được, không [thể]

cảm giác được; hoàn toàn là vô vi, [hoàn toàn] là không.

Tu luyện trên cao tầng hoàn toàn không có hoạt động ý

niệm; bởi vì chư vị ở nơi người thường gây cơ sở trên tầng này,

bộ cơ sở ấy đã được lập xong. Đến tu luyện tại cao tầng, đặc

biệt là công pháp của chúng tôi [nó] là tự động, hoàn toàn là tu

luyện tự động. Chư vị chỉ cần đề cao tâm tính của mình, công

của chư vị sẽ tăng trưởng; thậm chí chư vị không cần phải làm

bất cứ thủ pháp nào hết. Động tác của chúng tôi là [để] gia

cường những cơ chế tự động; vì sao trong thiền định họ cứ

thiền bất động? Hoàn toàn chính là vô vi. Chư vị thấy Đạo gia

giảng thủ pháp này, thủ pháp kia, hoạt động ý niệm này nọ, ý

niệm dẫn đạo. Tôi nói với chư vị rằng Đạo gia sau khi vượt khỏi

tầng về khí một chút, sẽ không còn gì hết; hoàn toàn không

giảng ý niệm này, ý niệm kia. Vậy nên có một số người từng

luyện những khí công khác, họ vẫn mãi không vứt bỏ được

những thứ nào là hô hấp, nào là ý niệm, v.v. Tôi dạy họ những

điều đại học, họ vẫn cứ hỏi tôi những việc của học sinh tiểu học:

dẫn đạo ra sao, hoạt động ý niệm thế nào; họ đã quen như thế

rồi; họ nhìn nhận rằng khí công chính là như vậy, kỳ thực

không phải vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tẽtẽt