Từ mai, em sẽ quên anh ♥ ĐTT♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, tiếng xe cộ cũng vơi dần, không gian vắng lặng bao trùm lên màn đêm lạnh lẽo đến lạ lùng. Chợt nhận thấy một cơn gió lạnh của mùa thu thổi về làm lòng tôi xao xuyến biết bao..Lạnh..Cái lạnh ấy sao sánh nổi vs cái lạnh giá buốt trong tim. Mới viết đến đây sao thấy con tim mình lạnh và nhói đau quá.

Nhớ lắm , nhớ nhưng khi cùng anh sánh bước dưới cái se se lạnh của tiết trời thu, nhớ những buổi hoàng hôn tay trong tay bước dưới ánh đèn vàng xen ánh nắng nhạt nhoà tỏa xuống con đường hp, mặc dù thời tiết lúc ấy đã dần chuyển sang đông, từng cơn gió cũng đang lạnh dần nhưng e chẳng hề thấy lạnh, làm sao e có thể thấy lạnh dc khi đang dc sống hp bên a chứ! Con đường lúc ấy đông nghịt người người và xe cộ chen lấn nhau nhưng...Mặc kệ...Mặc kệ nó. E chỉ nghĩ có vậy vì bên e, đang sánh bước với e là a. Thế là đủ.

Hp lắm nhưng chắc a cũng chẳng còn nhớ nữa những cái lúc mình bên nhau a nhi? Những hình ảnh lúc ấy cứ hiện về trong tâm trí e mỗi đêm, cố gắng lắm nhưng e ko thể thôi ko nghĩ tới nhưng giấy phút đó, những giây phút  hai đứa quây quần bên bếp than nóng hổi của quán bắp nướng vỉa hè. Nhớ những lúc hai đứa ngồi vs nhau mà chẳng biết nói j. Mặc dù lúc ấy ngoài ngắm xe cộ qua lại ra cũng chẳng có chuyện j xảy ra cả nhưng e vẫn thấy con đường ấy đẹp biết bao và lòng e hp biết bao

Đã hơn 2 năm rồi a ạh, e cứ luôn sống trong nhưng hồi ức đó, đau khổ và cả nhưng giọt nước mắt cứ quấn lấy e mỗi khi nhớ a, nó giầy vò e, bóp nghẹt con tim e, ko cho e nghĩ đến ai khác mặc dù e đã cố gắng rất nhiều.

e đã khóc, khóc rất nhiều nhưng điều đó cũng chẳng thể thay đổi dc j. A đã đi, a đã ko còn iu e nữa hay nói đúng hơn là a chưa từng yêu e. E vẫn nhớ như in những lời nói của a lúc mình chia tay:"a xin lỗi cún yêu, a không yêu e, a không thể tiếp tục lừa dối e đc nữa. A quý e, như 1đứa e gái, vậy thôi". Lúc ấy trái tim e như muốn nổ tung ra, cú sốc ấy quá nặng đối vs nó. Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đang sụp đổ trước mắt e còn e thỳ cứ đứng chết lặng như một kẻ vô hồn. Đau...e rất đau, và ko thể nào nói dc j. E chỉ biết ngồi đó, lặng im và cảm nhận cái gió rét của mùa đông ùa về. Từng cơn từng cơn dội vào tim e như muôn ngàn vết dao đâm.

Chấm hết, chấm hết tất cả. A đã đi, bỏ e ngồi lại vs những cơn gió lạnh của mùa đông.

Lạnh lắm...lạnh đến mức e ko thể nghe, nhìn hay cảm nhận dc bất cứ một thứ j khác ngoài cái lạnh thấu tim..... Đêm xuống, và cái sự tĩnh lặng lại bao trùm màn đêm lạnh lẽo..

A àh, a có biết ko? từ ngày a đi, e đã có 1 time rất dài chỉ để bình tâm lại, e dường như mất lòng tin vào tất cả... E sống chỉ để tồn tại từng ngày, sống để nhìn thấy a vẫn vui vẻ, hạnh phúc. Có bao giờ a mở lại cái sim điện thoại ngày đó ko a? E đã gửi cho a 365 tin nhắn mỗi ngày đấy, e hi vọng a sẽ đọc được nó, ừh chỉ cần a đọc nó thôi đã là niềm an ủi vs e rồi. Nhưng a muốn quên e - một người ko quan trọng vs a - một kí ức có thể gọi là sai lầm của a nên a sẽ ko bao giờ mở lại cái sim ấy!!  E biết, e biết, e thật ngốc !!!

E quyết định sống cuộc sống ko có a bên cạnh, ko có a chăm sóc, ko có a cùng bầu bạn sẻ chia buồn vui nỗi niềm..... cùng với đó là những tháng ngày e sống trong cô độc, e gạt đi mọi sự quan tâm, thu gọn mình trong một vỏ ốc hoàn hảo của sự vô tâm, lạnh lùng, ngạo mạn, kiêu kì, khinh người,.... Nhiều, nhiều lắm và e đã hoàn toàn khác con nngười trước kia.....

những lúc e cô đơn, e buồn, e cũng khao khát có một người ở bên e lắm... Nhưng nỗi đau trong quá khứ kia - nó luôn chọn những lúc này để "thừa cơ trỗi dậy" và tung hoành ngang dọc trong tâm trí trong trái tim vốn dĩ yếu đuối và mỏng manh của e.......... E lại cố gắng gượng dậy, e biết là con gái ko nên uống rượu nhưng chất cồn cay xè đó lại là thứ ngọt lịm mỗi khi e sắp sụp đổ a ạh....

Hôm nay, trời mưa to, mưa như trút nước xuống con đường kỉ niệm của chúng mình, e lặng lẽ đứng nhìn và thả từng bước..... Ướt, cái lạnh buốt bao trùm cả con  người e, đã ko biết bao nhiêu e tự dấn chìm mình trong nỗi đau cắt lòng như thế a ạh.. hì, nhưng điều đó kkhiến e dễ chịu....Lạ thật a nhỉ.... :)

Ngay lúc này đây, khi viết ra những dòng tâm sự này nước mắt e lại rơi. Nó cứ rơi mà e ko thể kiềm dc, thôi kệ vậy cứ để nó rơi, cứ để nó rơi cho hết rùi ngày mai kia sẽ chẳng còn nước mắt để mà rơi vì a nữa...[ có khi nào a nhớ về e ko a?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#luv#timmy