Chương 10: Mắc cở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tiếng ò...e...ò...e. Phương biết cảnh sát đã đến, vì quá lo lắng nên khi nghe tiếng cảnh sát tới, cô rất mừng , liền chạy vụt ra khỏi phòng, thấy cảnh sát đã còng tay được tên trộm 1, còn tên trộm 2 thì vẫn đang gi1ằng co với Linh

- cảnh sát đây, đứng yên ( cảnh sát chỉa súng vào người tên trộm 2, làm hắn không để ý đến Linh nên bị nàng đá cho một cú nhào xuống đất, cảnh sát lập tức tới còng tay hắn)

- cảm ơn các anh đã đến kịp thời

- việc chúng tôi nên làm mà ( anh cảnh sát mỉm cười rồi ra lệnh cho cảnh sát viên dẫn 2 tên trộm đi)

- chào cô

Linh chỉ gật đầu cười mỉm. Sau khi tình hình ổn định, cô chạy xuống lầu hỏi Linh

- Linh em có sao không. Ơ, sao tay em lại chảy máu nhiều thế, để cô đưa em vào viện

- không sao đâu cô, em còn ở đây mà, cô đừng lo. Trong nhà cô có bộ dụng cụ y tế không. Chỉ cần băng bó là được rồi. Không cần đưa em tới viện đâu

- không được, vết thương thế này làm sao ở nhà được, lỡ sát trùng không sạch rồi bị nhiễm trùng sao?

- cô lấy thuốc sát trùng với băng gạt cho em là được rồi, có chết em cũng không vào viện đâu. Làm thủ tục tùm lum

Linh vừa nói vừa ra ngoài đóng hết cửa lại rồi bước lên phòng. Cô cũng bó tay với độ lì của Linh nên cũng đành lấy đồ băng bó cho nàng. Linh lên phòng ngồi chờ cô đem băng gạt lên cho mình, kì thực thì rất đau nhưng nàng cũng rất lì. Đau mà không hé một lời nào

- Linh, em cởi áo ra đi, cô băng bó lại cho

- hả... Không cần cởi đâu, vén áo lên được rồi

- máu chảy ướt hết áo rồi, em định để vậy ngủ hả, còn nữa không lau chùi vết thương kĩ sẽ nhiễm trùng đó. Mau cởi ra đi, máu càng chảy nhiều rồi kìa

Linh nhìn vào vai của mình, cũng thấy máu rất nhiều nên cũng không nói được gì nữa nên đành ngậm ngùi cởi áo ra. Nhưng mới giơ tay lên thì nàng đã đau điếng, la lên một tiếng. Thấy Linh đau, nên cô cởi áo giúp nàng. Linh cảm thấy mất mặt không còn chỗ nào để chui vào . Cô lấy khăn ướt tỉ mỉ lau vết thương cho nàng

- có đau không?

- không đau ( Linh nhìn chằm chằm vào cô,có thể nói lúc này cô đẹp điên người, cứ khiến cho nàng cứ nhìn mãi)

Cô lau máu xung quanh vai của Linh rồi lại nhìn xuống dưới ngực nàng

- em cởi áo này ra luôn đi để cô lau khô máu

Vì quá lo lắng nên cô cũng không quan tâm đến tâm trạng hiện giờ của Linh, cô không biết mặt nàng đã đỏ như trái ớt

- kh...không cần đâu e...em tự lau được rồi

Nói xong Linh giật lấy khăn trên tay rồi quay lưng về phía cô. Cố cởi bỏ chiếc áo ngực nhưng không cởi ra được vì vết thương của nàng bây giờ đã rỉ nhiều máu hơn. Cô thấy nàng vậy nên đã phụ cởi chiếc áo kia ra làm cho nàng càng mắc cở

- em mà cũng biết ngại nữa à ( cô cười mỉm ghẹo)

- kh...không có

Linh lau xong nhưng không dám quay mặt về phía cô, sợ cô sẽ " nhìn thấy " nên cứ ngồi đó im ru. Cô thấy nàng làm xong mà có vẻ ngại không dám quay qua nên ghẹo nàng

- nè, ngại cái gì không biết, cái gì em có cô cũng có mà

- ai nói chứ, chỉ là giống hình thức chứ làm sao giống chi tiết được. Cô đã 22 còn gì, em còn chưa tròn 18 kia mà

Cô cũng bó tay với nàng

- thôi không giỡn với em nữa, quay sang đây để cô băng bó vết thương nè

Linh miễn cưỡng quay qua , lấy 2 tay che ngực. Cô phì cười bởi độ đáng yêu của nàng , những lúc Linh ngại ngùng càng đáng yêu không thể tả, lúc này cô chỉ muốn đè Linh ra mà làm thịt nàng thôi

( con Au này khum bít gì đou nhá:)) trong sáng lên mấy ní oi)

- cô cười gì?

- không có gì, chỉ là bộ dạng của em bây giờ rất đáng yêu

Nói xong thì cô cũng băng bó cho Linh. Giúp nàng lấy chiếc áo mới thay vào nhưng không lấy áo nhỏ . Nàng thấy vậy nên ngượng ngùng hỏi cô

- c...cô...áo...kia đâu

- em bị thương thế này làm sao mặt áo ngực được , sẽ bó lắm đấy

- nhưng...nhưng không được. Thế thì...thì sẽ ngại lắm( Linh không dám nhìn thẳng mặt cô mà cứ nhìn xuống đất, mặt ửng hồng trong rất cute, tay vẫn còn ôm khư khư hai " quả đồi"

- có gì đâu mà ngại. Dẫu sao thì em cũng là của cô mà

Nàng bất ngờ khi nghe câu nói của cô

- của...của cô? Là em sao

- ừ, em sẽ mãi mãi là của cô
_____________________________

Nay tui ra hơi trễ, mấy chương dạo này tui thấy ít người đọc quá 😢
Mn nhớ vote cho tui 1⭐ nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro