Chương 12: Em cũng biết dịu dàng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về tới nhà đã là 4h30 phút chiều. Linh và cô tắm rửa rồi cả hai lại ra đường chơi, vì hôm nay là chủ nhật nên ngoài phố đi bộ rất đông vui, nhộn nhịp.

- Linh, hay mình đi ăn bánh tráng nướng đi. Món ăn đường phố cũng ngon lắm đấy, từ lúc tốt nghiệp tới giờ cô không được ăn.

- sao cũng được.

- sao em trả lời cọc lóc vậy. Không thể dịu dàng được hả?

- em đã dịu dàng lắm rồi đấy, từ lúc yêu cô em còn biết lãng mạng. Trước kia em còn không có  cảm xúc gì khi nói chuyện với người khác, chỉ gật đầu hay cùng lắm là dạ , vâng thôi. Cô phải hãnh diện vì cô là người đầu tiên chiếm được trái tim em đó.

- xía ,em cũng phải lấy làm vinh dự vì là người thương đầu tiên của cô đó

- haizzz, không đôi co với cô nữa, tới chỗ rồi kìa.

- vậy em đi gửi xe đi

- em thế này mà cô cũng bắt đi gửi xe, thật quá đáng

- có nặng lắm đâu mà làm lố.

- biết rồi

- nè, mà có ăn không vậy nhóc

- chứ không lẽ ngồi nhìn

- thấy ghét ( cô liếc nàng )

5 phút sau Linh quay lại, ngồi vào bàn cùng ăn với cô. Thấy cô còn ngồi chiễm chệ nhìn nhìn ngó ngó , trên bàn vẫn còn nguyên hai cái bánh tráng nướng chưa ai sờ tới. Linh bước lại bàn ngồi đối diện với cô

- sao cô còn chưa ăn? Chờ em tới đút mới chịu hả.

- chờ ăn chung cho vui. Chứ không lẽ cô ăn xong rồi ngồi nhìn miệng em à. Nói chuyện không logic xíu nào

- ừ. Vậy giờ cô ăn đi

Cô quan sát tình hình , thấy Libh không được gần gũi với mình cho lắm nên tính kêu nàng ngồi cạnh, chưa kịp nói thì nàng đã nhấc mông ngồi cạnh cô

- há miệng ra nào

Cô ngoan ngoãn làm theo lời Linh. Lần đầu tiên nàng biết lãng mạng đó trời. Cô trơ mắt ra nhìn nàng

- làm gì nhìn em dữ vậy?

- không...không có gì chỉ là hơi bất ngờ thôi. Lần đầu thấy em biết lãng mạng như vậy đó

- ừ, thì cô là người yêu em mà. Phải biết quan tâm chứ

Cả hai ăn xong rồi cùng nắm tay dạo phố, đi vòng vòng ngắm cảnh, tới 8h thì cùng nhau về. Mai là thứ hai, mọi việc trả lại như cũ ai làm việc nấy. Về đến nhà vì quá mệt nên Linh lăn ra ngủ. Cô không quên bôi thuốc cho nàng, cả hai còn chúc nhau ngủ ngon nữa. Cô ôm nàng trong lòng rồi đắm chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

* sáng sớm

Chuông báo thức reng lên điểm ngay khung 6h30 phút. Linh mở mắt ra, đưa tay tìm kiếm gì đó nhưng chỉ là một khoảng trống, nàng bật người dậy nhưng vì vết thương còn chưa lành nên làm nàng cảm thấy co thắt nơi lòng ngực, từ đâu một thiên thần bước ra từ nhà tắm mỉm cười với nàng

- dậy rồi à. Mau đánh răng đi rồi đi học

- ò

Linh bước vào nhà tắm với vẻ mặt vui tươi rồi bước ra

- lại đây nào nhóc. Cô thay đồ cho

- không cần đâu, viết thương em đã đỡ nhiều rồi, em có thể tự làm

- cô còn phải thay băng gạt cho em nữa . Em sao có thể tự làm được. Mắc cỡ gì không biết lại đây nào, trễ giờ rồi kìa

Linh ngập ngừng rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời, thay đồ xong, chuẩn bị sách vở rồi cô chở nàng lên trường. Vừa đến cổng trường cũng vừa vào giờ học. Tiết đầu là chào cờ , nàng vội chjay lên lớp lấy ghế nhưng đi giữa đường thì gặp Thanh Nhi( Thanh Nhi là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, thích Linh từ lần đầu tiên gặp mặt)

- Linh này, mình có lấy ghế cho cậu nè ( Nhi mỉm cười đưa ghế cho nàng)

- ừ, cám ơn nha

- không gì đâu,nhưng vai cậu bị gì thế?

- không có gì, chỉ là vô ý nên vấp ngã thôi

- có sao không?

- không sao đâu. Thôi xuống đi, trễ rồi

Nói rồi Linh xuống sân chào cờ, tìm được lớp của mình , nàng ngồi phía sau lớp, Nhi thì ngồi cạnh nàng, Linh quay ra sau thì thấy cô, nghe hiệu lệnh chào cờ nàng quay mặt lên đưa tay trước trán. Khi được ngồi, nàng quay ra sau cười mỉm với cô thì Nhi đưa tay lên đùi nàng hỏi

- Linh, vai cậu bị vậy lâu chưa? Có sứt thuốc chưa?

- tớ không sao , không cần lo, vết thương nhỏ không chết được đâu.

Buổi chào cờ diễn ra hơn 30 phút, thì nắng bắt đầu chiếu xuống. Cũng đã 8h15 nên nắng cũng hơi gắt. Nhưng may là chỗ nàng không có nắng, Linh quay qua thấy Nhi chảy mồ hhôi quá trời,  nắng chiếu muốn rách mặt, nàng cũng chỉ vô tâm chứ không phải không có lòng quan tâm nên kêu Nhi xích qua

- Nhi, xích qua chút đi, nắng muốn cháy da rồi kìa

- không cần đâu, vậy đã chật rồi, xích nữa làm sao cậu chịu nổi

- tớ không sao mà hay là cậu lấy áo khoác tớ đi ( nàng cởi áo khoác mình ra đưa cho Nhi, hành động này làm người ngồi đằng sau tức chết)

-ừ, thế cảm ơn cậu nhiều

Nhi cầm lấy chiếc áo khoác kia làm người ngồi sau cứ liếc nhìn, mặt đầy sát khí
____________________________

Mấy nay tui bị làm biếng á chòi cái hong đăng gì lun, mấy bạn thông cảm nhớ ủng hộ tui nha, vote cho tui 1⭐ nữa nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro