Chương 16: Ra mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

............................................

- cháu chào hai bác

- mời cháu ngồi

- dạ

- mà cháu nên thay đổi cách xưng hô đi nhé. Phải tập kêu ba má từ từ là vừa. Haha

-.....(cô chỉ biết cười trừ)

- cháu tự giới thiệu đôi nét về mình đi

- dạ cháu tên Thu Phương năm nay 22 tuổi làm giáo viên chủ nhiệm và là giáo viên dạy toán lớp Linh ạ

- vậy ba mẹ cháu đâu

- dạ ba cháu mở một công ty nhỏ bên Úc rồi định cư ở bên đó, còn mẹ cháu do sinh khó nên đã mất khi cháu vừa chào đời

- oh, xin lỗi vì nhắc đến chuyện buồn của cháu

- dạ không sao đâu ạ, cháu cũng quen với chuyện này rồi

- ừ. Vậy hai đứa quen nhau bao lâu rồi

- đã được 2 tháng rồi ạ

- quen được 2 tháng mà giờ mới chịu ra mắt. Nhưng ta thật tình không biết con đã dùng cách nào để chinh phục được nó, nó trước giờ không có cảm xúc. Mà nói không có cảm xúc cũng không phải, mà trái tim nó hoá đá rồi. Chắc con phải có gì đặc biệt lắm mới làm nó mê mệt như vậy?

- hihi, dạ cháu cũng bình thường như bao cô gái khác thôi ạ

- chắc tại duyên nợ

- dạ.

- sao nãy giờ con không nói gì hết vậy?

- tại con không biết nói gì nữa

- đó con thấy chưa nó lại vô cảm nữa đó.

- Nhung này nó có học hành chăm chỉ không con ?

- dạ Linh cũng ngoan ạ. Có điều... ( Nhung nhìn qua nàng rồi cười gian)

- có điều gì cháu

- Có điều Linh đào hoa quá bác ạ. Làm cô Phương buồn quá trời ( nhìn nó cười kiểu gian tà)

Nàng quay qua nhìn Nhung với ánh mắt " rất ư là triều mến"

- nó trước giờ vẫn vậy , quá trời em theo đó chứ mà chịu có mình cô Phương

- ba à, ba đốt nhà con rồi ( nàng cất giọng nói rồi nhìn về phía cô kiểu như " cô tin em đi, đó giờ em chỉ có mình cô")

- thôi, ta chỉ giỡn thôi, cháu đừng giận nó, nó không có lăng nhăng đâu. Coi nó vậy chứ được lắm.

- dạ cháu hiểu rõ Linh mà bác đừng lo

- ừ, cũng khuya rồi đi ngủ thôi. Con đưa cô về nhà đi

- dạ... Mà ba mẹ ơi! Con ngủ ở nhà cô được không ạ

- ừ, con muốn làm gì thì làm nhưng đừng có làm bậy nghe hông , haha ( mẹ nghẹo Linh)

- làm gì ạ? ( ngây thơ dễ sợ)

- thôi không gì, con đi đi

-dạ

Linh ra xe mở cửa chở cô về nhà. Cô thấy rất bất ngờ và hạnh phúc về những việc nàng đã làm, không kiềm được cảm xúc cô chòm qua hàng ghế bên cạnh hôn vào má nàng

- cám ơn em.

- không phải cám ơn em đâu. Việc nên làm mà

- sao em không nói trước, cho cô chuẩn bị tinh thần, tự nhiên khóc vậy , kì chết

- nói trước sao gọi là bất ngờ.

- em đã chuẩn bị bao lâu rồi?

- từ tuần trước rồi. Đêm qua em thấy chuẩn bị chưa đủ lắm nên đã vô siêu thị mua thêm.

- không ngờ em lại có mắt thẩm mỹ vậy đó. Một tay em làm sao

- không, có chị Nhung phụ em nữa, còn Nhi thì tư vấn cho em mua đồ. Mấy cái vòng là Nhi mua đó, cô thấy đẹp không?

Không biết là Linh hồn nhiên hay cố ý , lần này còn khen gái trước mặt vợ.

- đẹp

- hihi.

Tới nhà nàng định xuống xe mở cửa cho cô thì cô đã bước xuống, lấy chìa khoá mở cửa đi thẳng vào nhà

- ơ, chờ em với

Nàng dắt xe lên rồi chạy lên phòng tìm cô.

- cô ơi! Cô đâu rồi

-......( cô không thèm trả lời)

Linh chạy lên phòng , đập vào mắt nàng là cảnh tượng cô đang thay đồ. Làng da trắng như tuyết, dáng chuẩn không tì vết

- Áaaaaaaa

Linh đơ người ra, mắt thì tia từ trên xuống dưới, rồi từ đâu một dòng máu chảy từ mũi xuống miệng. Cô với lấy mền quấn quanh người rồi tán nàng cái bộp.

- á, đau em

- có mau đi ra ngoài không hả?

Nàng quay lưng ra ngoài đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa mà mơ mơ màng màng. Cô thay đồ chỉnh chu rồi kêu nàng vào xử tội

-vào đây

Linh bẻng lẻng đi vào, cúi đầu xuống

- sao vào mà không gõ cửa hả?

- không nghe cô lên tiếng nên em mới chạy vô. Nhưng mà em không thấy gì đâu

- đây là lần thứ 2 rồi đó, có phải em cố ý không?

- em không có mà,cơ mà trước sau gì cũng thấy mà. Sớm muộn cũng như nhau thôi

- em đi mà nhìn Nhi dấu yêu của em đi. Tôi không phải Nhi

- cô lại vậy nữa rồi, em chỉ có mình cô thôi mà

- lúc nào cũng Nhi, rủ Nhi đi mua đồ luôn mà

- mua cho cô không à. Đừng có vậy nữa. Em chỉ có mình cô thôi. Đời này kiếp này em chỉ yêu mình cô

- ừ, biết rồi, làm gì mà nghiêm trọng vậy. Có đau lắm không?

- có, đau chết luôn đó, sao xô mạnh quá vậy

- ai bảo em nhìn chi

- nhìn vợ em có gì sai đâu mà đánh đau thế này

- ai vợ em? Tui chưa đồng ý mà

- cái con người thấy ghét.

- em cứ đáng yêu thế này làm sao tui chịu nổi. Đi ngủ đi cô nương

- mai cô có tiết trên trường không

- không có

- haizzz vậy không được gặp rồi. Buồn ghê

- thì về nhà gặp có gì đâu mà buồn

- cô có biết 1s không nhìn thấy cô là em nhớ đến chết không

- đồ dẻo miệng

- em nói thật đó. Không gặp cô có một tiết thôi mà nhớ muốn chết luôn rồi. Nói chi 4 tiết

- thì mai ra chơi em gọi cho cô. Nịnh thấy sợ, không biết nói chuyện với gái có vậy không

- có đâu, em không nói chuyện thân mật với ai ngoài cô đâu. Cũng chỉ nhìn mỗi cô thôi

- ý em là nhìn gì?

-ơm...ơ...không có gì. Thôi mình ngủ ha cô ( nàng nở nụ cười rồi lôi cô lên giường, ôm cô ngủ)
________________________________

Nhớ vote tui 1⭐ nhoo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro