Chương 21: "Khả năng sống chỉ còn 20/100..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 giờ sau, cô đã được đưa vào phòng mổ, bây giờ tim nàng đang đập loạn cả lên, trong đầu bỗng loé lên 1 ý nghĩ...

Tiếng cửa phòng mở ra, nàng và mẹ cô cũng vội vàng chạy tới chỗ người bác sĩ bước ra từ phòng mổ

- bác sĩ, con bé sao rồi? ( mẹ cô lo lắng hỏi, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của bác sĩ)

- vết thương của bệnh nhân khá sâu, mất rất nhiều máu, hiện giờ tình trạng của bệnh nhân cũng không khả quan, khả năng sống chỉ còn 20/100

- trời....

Mẹ cô choáng váng lùi về sau mấy bước

-Bác không sao chứ ạ?

- không, bác không sao.

- bác về nhà nghỉ ngơi đi ở đây có cháu rồi

- bác ngồi ngoài đây 1 chút là được rồi. Cháu vào trong đó với con bé đi

- vâng

-bác sĩ, cháu có thể vào thăm cô ấy không ạ?

- có thể

- cảm ơn bác sĩ

Linh chạy vào phòng, ngồi cạnh bên cô. Sắc mặt cô bây giờ rất xanh xao, môi đã khô, nàng nắm lấy tay cô, tim đau như bị ai bóp ngẹn, nàng hận không thể đánh chết tên đó, còn để hắn có cơ hội đứng lên cầm dao đâm cô.

- cô phải tỉnh lại. Nhất định không được bỏ em lại một mình.

- cô đã hứa sẽ mãi ở bên em mà

-...

Nàng khóc, nước mắt không ngừng rơi, nàng khóc nhiều đến mức gục đầu lên tay cô ngủ hồi nào không hay.

Khi Linh thức dậy đã là 8h tối. Nàng chần chừ một hồi lâu, hình như là đang suy nghĩ điều gì đó thì chạy ra ngoài ăn uống no nê rồi về nhà mở tivi lên xem dự báo thời tiết trong nước. Sáng mai ở XXX sẽ có mưa, mưa rất lớn, mới nghe nói sẽ có mưa ở đó thì nàng tắt tivi , chạy lên phòng tắm rửa thay đồ rồi chạy qua nhà cô dọn dẹp sạch sẽ, nàng nằm lên chiếc giường mà cô với nàng đã từng ngủ, nàng nằm đó trầm tư suy nghĩ một hồi lâu rồi lấy tờ giấy và cây viết ra ban công ghi ghi chép chép gì đó mà nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng khóc rất nhiều như thể đây là lần cuối cùng được khóc....

11h tối Linh chạy vào bệnh viện nhưng không phải đến thăm cô mà là tìm chị Nhung

- chị Nhung

- ủa, Linh, sao em không nghỉ ngơi đi ( chị nhìn nàng một chút, nhìn từ trên xuống dưới).... Em đi đâu mà đeo balo nặng thế?

- chị có thể giúp em một chuyện được không?

- chuyện gì? Nếu có thể chị sẽ giúp

-..................

- Linh, em có biết mình đang làm gì không?

- em biết, nhưng cô ấy vì em mới ra nông nổi này, bác sĩ nói cô ấy chỉ có 20% sống sót thôi, một con số rất ít ỏi...

- em đã suy nghĩ thông suốt chưa? Và có chắc đây là quyết định cuối cùng của em?

- em chắc chắn, em sẽ không hối hận vì những việc hôm nay mình làm. Nếu em không còn sống sót mong chị có thể chăm sóc ba mẹ giúp em

- được nếu em muốn chị sẽ giúp em. Sáng mai mấy giờ?

- 9h chúng ta khởi hành

- được.

- cám ơn chị, cảm ơn chị đã luôn bên cạnh em những lúc em cần. Em đã nợ chị rất nhiều, nếu còn sống em nhất định sẽ đối xử với chị thật tốt ( nàng không kìm lòng được chạy tới ôm lấy chị)

- ừ, biết nói vậy thì nhất định phải trở về đó

- mọi việc sau này đều nhờ chị. Sáng mai gặp

-ừ

Chuyện gì cần nói cũng nói xong, nàng bước vào phòng thăm cô, sắc mặt cô bây giờ trong chẳng còn chút sức sống còn tệ hơn cả lúc sáng gấp bội lần, thấy cảnh tượng này càng làm cho nàng thêm đau lòng. Linh ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt những sợi tóc còn vương trên má của cô, lấy năm ngón tay đan vào tay cô.

Suốt đêm Linh không ngủ, nàng cứ ngắm nhìn cô suốt cho tới khi trời sáng. Linh hôn lên môi cô, những giọt nước mắt từ đâu lại tuôn ra. Rời khỏi đôi môi ấy, nàng bước ra khỏi phòng

- chị Nhung , khi nào cô tỉnh lại, nhờ chị đưa cho cô ấy tờ giấy này ( bức thư mà tối hôm qua nàng đã viết, có lẽ nàng đã khóc rất nhiều, nhiều đến mức tờ giấy đến giờ vẫn còn ẩm). Còn nữa, trong balo này có rất nhiều thứ em đã mua nhưng chưa kịp tặng cho cô ấy.

-.....

Chị không nói lời nào chỉ gật gật đầu

Linh ôm lấy chị

- cảm ơn chị.

- ừ.

- giờ mình đi thôi.

Nàng bước vào phòng rồi nhấc bỏng cô lên đi ra ngoài hướng đỗ xe

- để chị lái cho, em ở cạnh cô được phút nào hay phút đó

-được

........

Sau hơn 1 tiếng cũng đến nơi, trước mắt bây giờ toàn là mây đen mịt mù

- em đã sẵn sàng chưa?

- em quyết định rồi, nhờ chị chăm sóc ba mẹ giúp em.

...........

1 giờ sau, cô đã tỉnh lại nhưng không phải trong cơ thể của cô mà là của nàng

- sao? Sao lại như thế này? Nhung có chuyện gì xảy ra vậy?

- cô bình tĩnh, hãy nghe em kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện

- Linh đã chở cô tới XXX , vì em ấy biết ở đấy sẽ có mưa, em ấy nhường sự sống lại cho cô và hi vọng cô có thể sống thật tốt.

- vậy giờ em ấy đang ở đâu

- vẫn ở trên giường lúc trước cô nằm

Cô vội chạy nhanh vào phòng, đó là cô nhưng linh hồn là của em ấy,em ấy đã thay thế vị trí của cô.

- Linh, Linh. ( cô gục đầu trên vai nàng khóc nức nở)

- tại sao em lại làm như vậy chứ?

- cô, em ấy nhờ em đưa bức thư này cho cô.

Cô cầm lấy, mở ra đọc nó:

"Thu Phương, có lẽ khi cô đọc được bức thư này thì chắc cô đã biết hết mọi chuyện, nhưng cô đừng buồn cũng đừng cảm thấy có lỗi, là do em tự nguyện cả. Cảm ơn cô trong thời gian qua đã luôn bên cạnh em, cho em biết được thế nào là tình yêu, cô làm cho trái tim của em cảm thấy ấm áp. Cô phải thay em làm những việc hằng ngày em làm, phải giúp em học thật giỏi đó, giúp em ăn những thứ em thích, mặc những bộ quần áo đẹp. Giúp em chăm sóc cho ba mẹ. Còn nữa.... Cô cũng phải giúp em có một người vợ tốt nữa đó, em không chịu sống cô đơn đến già đâu . Không đùa với cô nữa, nhất định cô phải sống thật tốt không được lãng phí thể xác mà em đã giao cho cô, khi em ra đi thì cũng có nghĩa là ta đã cùng nhau sống trọn cuộc đời, cuộc đời còn lại cô phải sống thật tốt. Cô sống trong cơ thể của em cũng có nghĩa là ta đã được ở bên nhau nên cô đừng buồn, cũng đừng có khóc, chẳng phải cô đã bảo em phải mạnh mẽ lên sao. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cô hãy nhớ EM YÊU CÔ RẤT NHIỀU, THU PHƯƠNG À!"

- Linh... tại sao lại như vậy?

- cô đừng quá buồn, biết đâu em ấy có thể tỉnh lại thì sao?

-.....

- à mà quên em ấy còn nhờ em đưa cho cô cái balo này

_____________________________

Vote cho tui 1⭐ nha mấy pà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro