Chương 26: Linh giận rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi hơn một giờ đồng hồ cuối cùng cũng tới nơi, chiếc xe nàng dừng lại trong bãi đỗ xe của một khách sạn sang trọng nằm gần biển. Cả hai tiến đến quầy tiếp tân.

- xin chào ! Quý khách cần gì ạ?

- cho tôi một phòng đôi ( nàng lịch sự mỉm cười rồi đáp trả lại )

- cho hỏi quý khách ở trong bao lâu ạ?

- hai ngày một đêm

- gì thế? Thứ 2 chị còn phải đi dạy. 2 ngày 1 đêm làm sao soạn giáo án kịp chứ.

Cô hơi bất ngờ với câu nói của nàng, chẳng phải nếu đi hai ngày 1 đêm thì tới tối chủ nhật mới lên đường về nhà sao? Chẳng lẽ nàng không đi học, cô cũng chẳng đi dạy?

- đừng lo, em soạn giúp chị ( nàng quay qua nói với cô, rồi tiếp tục nói với cô gái ở quầy tiếp tân) . Chúng tôi sẽ ở 2 ngày 1 đêm.

- vâng

Cô gái đó lấy ra chiếc chìa khoá đưa cho nàng.

- của quý khách. Phòng số xxx

- cảm ơn

Phòng không quá rộng, cũng không quá hẹp vừa đủ cho 2 người ở, đứng ở vị trí này có thể ngắm được cảnh biển. Cô rất thích ngắm cảnh , đặc biệt là về đêm, nhất định sẽ rất đẹp, động lòng trước cảnh đẹp của cảnh, nhất thời xúc động, quăng túi xách bên cạnh giường chạy đến ban công đứng, dang rộng hai tay, hít 1 hơi thật sâu.

- wow, thật tuyệt

Linh chỉ biết mỉm cười nhìn cô vui vẻ rồi đem cất đồ đạc vào tủ.

- Linh à, ở đây thật tuyệt vời, cảm ơn em rất nhiều. ( từ ngoài ban công bước vào vừa đi vừa nói)

- chị thấy vui là tốt rồi.

Nàng cảm thấy rất hài lòng.

Ọt....ọt....bụng ai đó bị đánh trống rồi

- cô đói bụng rồi sao

Thật đáng mất mặt sao cái bụng đáng ghét lại kêu vào lúc này chứ:)) cô nghĩ thầm

- cũng có chút chút.

- kêu đến thế mà còn bảo là chút chút. Cất hết đồ đạc rồi chúng ta đi ăn

12h trưa nàng và cô đã vào đến nơi ăn uống, đó là một nhà hàng sang trọng. Chọn địa điểm thích hợp gần cửa kính nơi có thể nhìn ngắm cảnh, nàng ngồi cạnh cô rồi cầm cái menu lên chọn món.

- quý khách dùng gì ạ?

- chị chọn đi

Sau một hồi thì cuối cùng cũng chọn được món.

- Cái này... Cái này... Cái này nữa

- được rồi cho tôi 3 món này

- quý khách chờ trông giây lát.

Trong lúc chờ món ăn thì cả 2 ngồi trò chuyện.

-vết thương của chị có còn cảm thấy đau không?

- đã đỡ hơn nhiều rồi.

- chị phải uống thuốc đúng giờ bôi thuốc đúng cử nếu không sẽ để lại xẹo, trông rất xấu xí đó.

- có phải xấu xí rồi em sẽ không còn thương tôi nữa đúng không ? ( ánh mắt sắc xảo lườm nàng )

-tất nhiên là không rồi. Dù gì thì giờ chị cũng đâu có đẹp:))

Tưởng nàng dỗ dành ai dè lại châm dầu vào lửa ?

- ý em là giờ chị xấu lắm sao. ( thuận thế đưa tay nhéo vào eo nàng một cái)

- a... Đau em. Em chỉ giỡn thôi mà. Nếu có để lại xẹo em cũng sẽ xem nó như một bông hoa , vết thương đó đáng lẽ là của em, cô đã chịu thay em thì sao em nỡ chê nó xấu chứ.

- hứ dẻo miệng

Mấy ngón tay đang bấu chuyển dần sang ôm ngang eo

- vậy còn "không đẹp" là có ý gì đây ? ( không quên câu nói lúc nãy của nàng, mới giải thích có 1 ý còn 1 ý nữa, ánh mắt sắc bén lại tiếp tục lườm nàng lần 2 )

- chị không đẹp là vì chị quá đẹp.

- dạo này dẻo miệng lắm đó nha chưa ( đưa tay lên nhéo mũi nàng )

Đang trò chuyện vui vẻ thì từ ngoài cửa có 1 cô gái bước vào, đi ngang qua bàn cô và nàng đang ngồi thì chợt dừng chân.

- Phương ? Phải chị Phương hông?

Đang cười đùa vui vẻ với nhau thì nghe có người gọi tên , cô ngước mặt lên, thì ra là Khánh Băng

- ủa, Khánh Băng. Đi đâu dây

- Đúng là chị Phương rồi.

- em đi ăn hả?

- dạ. Lâu ngày không gặp chị đẹp hẳn ra. Người này là ....( nói cười nãy giờ mà quên để ý tới người ngồi cạnh cô )

- à... Đây là Linh, học trò của chị và cũng là... Người đặc biệt của chị

- chào chị ( nàng lễ phép gật đầu chào Khánh Băng)

- chào em

( Khánh Băng là người học chung trường năm cấp 3 là đứa em học khoá dưới của Thu Phương. Khánh Băng có tình cảm đặc biệt đối với cô, cuối năm học cấp 3 Băng đã tỏ tình nhưng cô đã từ chối và chỉ xem em ấy như là người bạn.... Nói chung Uyên Linh vẫn là mối tình đầu)

- em đi 1 mình à?

- dạ. Em đi du lịch cùng với gia đình nhưng họ đã đi shopping hết rồi, em cảm thấy có chút đói nên ra đây.... Ai ngờ gặp được chị ở đây, chúng ta thật là có duyên.

Nói dứt câu thì đồ ăn cũng đã đến

- chúc quý khách ngon miệng.

Đồ ăn đã được dọn ra.

- em đi 1 mình vậy ngồi ăn chung đi

- dạ cũng được.

Nói rồi Khánh Băng kéo ghế ngồi đối diện cô. Mà cô đâu ngờ nãy giờ có người mặt đen như than vì hành động cho ăn bơ của cô

- dạo này em thế nào rồi? Công việc có ổn định không?

Cô vừa nói vừa gắp đồ ăn vào chén Khánh Băng, còn nàng thì thui thủi ngồi ăn 1 mình trông rất đáng thương.

- cảm ơn chị, em vừa mới tốt nghiệp nên vào công ty ba làm thực tập, đợi quen việc rồi em sẽ thay ba quản lí công ty. Còn chị thế nào rồi? Công việc có tốt không? Khi nào chị mới có ý định lập gia đình

- công việc của chị cũng đi vào ổn định rồi. Còn việc lập gia đình ... Chị vẫn chưa nghĩ tới

Sau một hồi vừa ăn vừa trò chuyện thì cuối cùng cũng ăn gần xong. Nhưng Khánh Băng chợt nhìn thấy có hạt cơm còn vương trên mép của cô , với tay lấy tờ khăn giầy rồi nhẹ nhàng chùi miệng cho người đẹp

- chị xem này, đã lớn như vậy rồi mà chẳng khác gì lúc xưa.

Hành động này đã bị nàng dòm liếc và đem thu vào ánh mắt , nãy giờ bị bơ bây giờ lại còn thân mật với người khác trước mặt mình, nàng cảm thấy rất giận

- ơ...cảm ơn em, tôi có thể tự làm

Quay qua thấy mặt nàng đen như cục than cũng không dám nói thì thêm chỉ biết chặn lại bàn tay ấy , tự mình chùi

- em ăn xong rồi. Em bắt xe về trước, chút nữa chị tự lái xe về ( nàng mặt dù nóng giận nhưng cũng không nỡ để cô giữa trưa nóng đứng bắt taxi về )

- chào chị ( nàng quay qua chào Khánh Băng, rồi bước đi thật nhanh

- Linh

Cô kêu nhưng nàng không chịu quay lại, cô cũng không thể thất lễ mà bỏ đi được nên đành ngồi ăn xong bữa cơm

- có lẽ em đã làm phiền chị rồi ( thấy vậy, Khánh Băng biết mình có hơi quá nên liền cảm thấy có lỗi)

- không sao đâu, tại con bé có việc gấp nên về trước thôi. Chúng ta tiếp tục ăn đi

........

Linh về tới khách sạn, nằm phịch xuống giường, úp mặt vào gối tay không ngừng trút giận lên cái giường vô tội

- Thu Phương đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét.....

- tức chết mà...

30 phút sau cuối cùng cô cũng về đến , thấy con người nằm sấp xuống giường biết ngay là đang giận mình, nên liền chạy đến dỗ dành.

- Linh à, không giống như em nghĩ đâu( cô ngồi bên mép giường tay lay lay người nàng)

- em không có nghĩ gì cả, chính mắt em thấy cô ấy chùi miệng cho chị, 2 người còn rất thân mật với nhau.

- chị chỉ xem Băng như em mình thôi à, chị thật sự là không có gì với em ấy.

Linh ngồi bật dậy mặt đối mặt với cô

- cô ấy nói lúc trước chị rất hậu đậu, vậy chẳng phải 2 người đã từng rất thân với nhau hay sao

- ờ thì...thì ( cô không biết có nên kể cho nàng hay không)

- thì sao? Chị nói đi

- thật ra thì lúc trước, em ấy có thích chị....

Chưa nói hết câu thì...

- biết ngay mà

Linh bực tức đứng dậy định bước ra cửa thì cô giữ tay nàng lại

- chị còn chưa nói hết, em ấy có ngỏ lời nhưng mà chị đã từ chối, thật sự từ trước đến giờ chị chỉ có mình em. Em là mối tình đầu của chị đó

Nói dứt lời thì cô kéo Linh lại, ôm lấy nàng

- chị là đồ xấu xa, em rất ghét chị ( nàng đã khóc tay không ngừng đánh lên váy cô)

- xin lỗi! Sau này sẽ không như thế nữa

- còn có sau này

- không không, sẽ không có lần sau

Ròi khỏi vòng tay của cô nàng nhìn thẳng vào mắt cô bá đạo nói

- sau này mà còn như vậy em sẽ " xử " chị đó ( ánh mắt gian xảo, bước thêm vài bước về trước dồn cô ngồi xuống giường)

- em...em muốn làm gì? ( 2 tay che chắn trước ngực)

___________________________

Hehhe tới đây được ròi:))
Tui cám mơn mấy pà hôm qua chỉ tuii làm bài nhoo
Nhớ vote cho tuii 1⭐ nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro