Chap 22: rất nhớ em, hãy mau tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở balo ra, trong đó có áo, những cái áo đôi còn mới có vẻ như là chưa được mặc qua, còn có những tấm hình mà cô với nó chụp chung, cũng có những tấm nó chụp lén cô, đặc biệt hơn nữa là chiếc hộp màu đỏ trong đó là 1 đôi nhẫn cưới. Còn có bức thư ghi vài dòng chữ :" những thứ này, em tặng cô cho cô đó coi như là quà sinh nhật cho những năm sau khi không còn em bên cạnh, còn chiếc nhẫn là quà tặng cho đám cưới của cô đó, hãy giúp em cầu hôn cô gái mà cô thích. Hãy quên em và sống thật tốt"

Nước mắt cô rơi xuống rất nhiều, nhiều đến mức có thể cuốn trôi những kí ức của cô và nó. Khóc rất nhiều, cô gục trên vai nó ngủ. Ngủ đến sáng rồi lại nhớ đến những chuyện buồn kia, nhưng cô phải mạh mẽ lên, đâu thể cứ như thế, phải sống tốt cho phần của nó chứ nên cô đã quyết định đứng lên và tiến về phía trước, nó chỉ mới 18t đâu thể chỉ ngừng mãi ở đây được. Cô ra ngoài tìm chút gì đó để ăn

- cô. Cô không sao chứ?
- ừ, cô không sao, cô đã suy nghĩ thông suốt rồi, từ nay về sau sẽ sống thật tốt
- cô suy nghĩ được vậy em rất mừng. Em ấy biết được chắc sẽ vui lắm
- ừ, em đã ăn gì chưa?
- dạ rồi.
- nên thay đổi cách xưng hô thôi, cô đã chết rồi giờ chỉ còn lại người tên Trà Tâm thôi
-....

Cô về tới nhà thấy nhà ngăn nắp gọn gàng biết ngây là nó đã dọn
....
Bước vào bồn tắm, cô lại nghĩ về nó những ngày được ở bên nó. Nhìn xuống phía dưới, tay của nó không ít những vết trầy xướt chắc là do giằng co với mấy tên bắt cóc, trên vai cũng còn vết vẹo hôm trước bị tên trộm đâm phải. Người nó nhiều vết thương như vậy làm cô không khỏi đau lòng, nó cho cô mạng sống này, cuộc sống này không có nó thì còn ý nghĩa gì nữa chứ . Tại sao ông trời lại cho cô gặp được nó rồi lại phải chịu cảnh tượng đau lòng như thế này?

- Di, con bé sao rồi con? ( hnay mẹ nó vào viện để thăm cô )
- dạ..... Vẫn...không có tiến triển gì.
-sao vậy? Có phải con mệt không, hay về nhà nghỉ ngơi đi, bác sẽ kêu người tới trông coi con bé
- dạ, không cần đâu bác
- ừ, hnay bác tới đây thăm Trang sẵn tiện nhờ con chăm sóc Tâm giúp bác
- có chuyện gì vậy bác?
- 2 bác phải quay về Sin gấp, bây giờ công ty bên đó đang gặp trục trặc lớn. Bác trai đã thu xếp đồ đạc, chuẩn bị vé máy bay, có thể là trong chiều nay bác sẽ đi luôn.
- dạ, vậy bác đã nói với Tâm chưa ạ?
- vẫn chưa, bác định báo cho con biết rồi lấp tức qua gặp con bé...

Chưa nói dứt lời thì Di đã vội vã cắt lời
- ơ không cần đâu bác, cháu nói với Tâm được rồi, có chuyện gấp bác cứ đi trước, mọi chuyện ở đây đã có cháu

Di sợ cô hiện tiện vẫn còn chưa sẵn sàng tâm lí nên không dám cho cô gặp mẹ Tâm, mọi chuyện bại lộ không biết 2 bác sẽ như thế nào?

- ừ, vậy nhờ con cả đấy, bác đi trước. Bác có chuyển một số tiền vào tiền khoản cho 2 đứa đủ sinh sống trong vài tháng, nếu không đủ cứ nói với bác
- vâng.
- ừ
- chào bác
................

Mẹ Tâm đi chưa bao lâu thì mẹ của cô tới
- cháu chào bác
- chào cháu,phiền cháu mấy ngày nay, giờ cháu có thể về ở đây có bác rồi.
- dạ, vậy cảm phiền bác. Mong bác đừng quá đau lòng, còn có 20% hi vọng. Dù là con số nhỏ nhưng cũng còn có thể hi vọng.
- ừ, bác biết, cảm ơn cháu đã động viên bác, còn giúp bác trông nôm con bé mấy ngày qua
- không có gì đâu ạ, bác đừng khách sáo

........ Chị Di về nhà , thấy nó ( linh hồn của cô) đang chuẩn bị dắt xe ra cửa
- ủa, cô..... À không, Tâm, đi đâu vậy?
- cô về nhà lấy ít đồ đạc của Tâm dọn về nhà, dù gì thì cũng không thể bán đi căn nhà ấy được, cô sẽ sống ở cả hai nơi. Căn nhà đó, có rất nhiều kỉ niệm của cô và Tâm.

- ..... Gật gật đầu. Mà quên, vừa nãy bác gái có nói là sẽ trở về bên Sin, nhờ em chuyển lời với... Với Tâm
- ừ, được rồi

Cô dắt xe ra , chiếc xe mà nó vẫn thường hay cùng chị Di chạy đến trường, ...
- ngày mai cô vẫn sẽ đến trường chứ?
-tất nhiên, cô sẽ đến trường, cô sẽ làm giúp em ấy những việc em ấy vẫn chưa hoàn thành.
- ưm....
- cô đi đây

.......... Cô (nó) chạy thẳng một mạch về nhà mình. Rồi lấy sách vở ra ghi bài, nhìn thấy những nét chữ của nó chỉ làm cô thêm đau lòng. Cô nhớ ngày đầu tiên gặp gỡ nó, nó là một con người lạnh lùng, tiết kiệm lời nói nhưng rất tốt bụng. Nhớ lại khoảng thời gian ở bên nó, tim cô như bị bóp nát.

Nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà mắt đảo qua đảo lại rồi lại có vài giọt nước mắt tự đâu rơi xuống. Mỗi lần nằm xuống những kí ức của cô và nó lại ùa về

Sáng thứ dậy, cảm đem cô ngủ cũng chỉ được có 3-4 tiếng, 6h thì giật mình dậy hình như cô đã gặp ác mộng, nếu như lúc trước cô gặp ác mộng thì sẽ luôn có nó ở bên cạnh cô ôm cô và lòng, nhưng bây giờ thì khác rồi,....

Cô xuống nhà tìm thứ gì đó để lót dạ cho buổi sáng rồi thay đồ đến trường, bây giờ cô cảm thấy thật co đơn, nếu như có nó ở đây thì nó đã giúp cô dắt xe, chở cô đến trường.....

VÀO ĐẾN LỚP
- Tâm ! ( từ phía xa có tiếng ai gọi, cô quay người ra sau, thì ra đó là Nhi)
- Tâm , sao mấy người nay cậu nghỉ học vậy?
- ừ, tại....tại mình bị cảm
- vậy giờ cậu đã khỏi chưa? Đã uống thuốc chưa? Đã ăn gì chưa ( Nhi có vẻ lo lắng hỏi thăm nó tới tắp)
- ừ...khoẻ rồi, cũng ăn sáng rồi, không có gì đáng ngại nữa
- phù, vậy là tốt rồi ( Nhi thở phào nhẹ nhõm)
.........

Bắt đầu tiết học đầu tiên, là tiết toán, là tiết của cô. Nhưng vì cô vẫn còn hôn mê sâu nên nhà trường đã thay thế giáo viên khác. Suốt cả buổi học nó ( cô) không hề để tâm đến những gì cô giảng, mắt thì đặt trên bảnh nhưng hồn thì phiêu du ở đâu. Cũng đúng thôi, cô cũng đâu cần phải nghe những thứ này.

.........
Đến giờ ra về, cô không trở về nhà mà chạy thẳng vào bệnh viện.

Vừa bước đến cửa đã thấy mẹ mình nhưng cô không thể nào kêu tiếng " mẹ"
- chào bác
- ừ, sao cháu không về nhà nghỉ ngơi đi, chiều còn đi học
- dạ cháu đến đây thăm cô, dù gì thì chiều nay cháu cũng không có tiết học. Bác ở đây 2 ngày rồi, ở đây có cháu rồi, bác về nghỉ ngơi cho lại sứ.....

Chưa nói hết câu thì bà đã choáng váng ngã khuỵ xuống may mà cô đã nhanh tay đỡ lấy
- bác thật sự không ổn rồi, để cháu đưa bác về
- không, bác bắt taxi vì được rồi, cháu ở lại với con bé đừng để nó cảm thấy cô dơn
- vâng, vậy bác bảo trọng

.................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro