Chap 32: bàn tay hư hỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính ra cũng đã được 2 ngày cô và nó không nói chuyện cũng không thân mật, không được nhìn ngắm cô, không được cùng nhau ở 1 chỗ,...bây giờ trong đầu nó như sắp bùng nổ, ngồi nghĩ suốt cũng không thể nghĩ ra lí do vì sao Thuỳ Trang lại tức giận đến vậy nên hôm nay nó quyết định phải đi hỏi cho ra lẽ dù có bị đánh chết cũng phải biết được lí do.
Sau giờ tan ca thì giờ đã là 8h30 mọi người trong công ty ai cũng đã ra về chì còn lại 2 người ở lại là Trà Tâm và Thuỳ Trang. Vất vả làm việc từ sáng đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi thì cuối cùng công việc cũng được hoàn tất, mở cửa bước ra khỏi phòng thì thật bất ngờ nó và cô lại đồng thời mở cửa 4 mắt nhìn nhau ( vì phòng của 2 người họ ở cạnh nhau ) . Thấy nó , cô xem như vô hình còn nó thì gặp được liền chạy đến hỏi ngay vào vấn đề mà mấy ngày nay nó luôn đặt dấu chấm hỏi rất lớn. Không ngần ngại Tâm chạy đến nắm tay cô ngăn không cho cô bước tiếp

- Thuỳ Trang ! Nói cho em biết lí do được không ? Tại sao tránh né em không nghe điện thoại cũng không nói lời nào với em?
- buông ra
Cô vung tay để nó buông tay mình ra nhưng không những nó không buông mà còn kéo cô vào cái ôm thật sâu.
- buông ra ( cô vùng vằn thoát khỏi cái ôm của nó , tay cũng đánh thật mạnh trên người nó)
- không buông, có đánh chết em cũng không buông, em rất nhớ chị . Tại sao lại tránh né em, nói cho em biết được không ? ( nó càng ôm cô chặt hơn)
Bình thường là một con người lạnh lùng ít nói nhưng hôm nay lại vì một nữ nhân mà lại khóc lóc cầu xin, nếu cảnh tượng này được ai nhìn thấy thì thật là mất hết tiền đồ
- buông ra em đi mà ôm Trần Thanh của em đấy, kêu cô ta đến ở cùng em cho thoả thương nhớ ( bây giờ thì cô đã không còn giãy dụa nữa mà để im cho nó ôm, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống thật nhiều )
- chị đang nói gì vậy ? ( rời khỏi cái ôm nó nheo mài khó hiểu nhìn cô)
- tôi đã biết hết rồi. Tôi biết em nói dối tôi là đi công tác để ở cùng một chung với Trần Thanh, tôi còn tận mắt chứng kiến thấy 2 ngừoi ôm ấp nhau vào nhà hàng cười nói vui vẻ. Tại sao chứ? Tại sao lại nói dối tôi? Ở bên cạnh tôi 3 năm có phải là thấy chán ghét lắm không? Nếu cảm thấy chán thì cứ nói chúng ta sẽ chia tay sao lại đi lừa dối tôi. Em là đồ tồi. ( bao nhiêu uất ức mấy ngày nay cuối cùng cô cũng nói ra hết cảm thấy thật thoải mái nhưng mà sao nước mắt cứ không ngừng tuôn trào )

- chị đang nói gì vậy ? Em chưa bao giờ cảm thây chán ghét chị cả. Chia tay cái gì chứ? có chết em cũng bám theo chị. Haizzz chị thiệt là, thật ra hôm đó em đã đi gặp khách hàng nhưng họ rất dễ chịu nên đã hoàn thành công việc xong sớm, em nhanh chóng lái xe về nhà đẻ cùng chị đi ăn tối nhưng trên đường về gặp phải Trần Thanh xe cô ta bị hư giữa đường thấy vậy em với đến giúp rồi thuận đường cho cô ta hoá gian về nhà. Còn chuyện ôm ôm ấp ấp gì đó thì chị đã hiểu lầm rồi, thật ra cô ta sợ chó vừa thấy 1 con chó to đùng chạy lại thì hoảng hốt phóng đến ôm em chứ em không có đáp trả lại cô ta sao có thể gọi là ôm ấp được chứ

Câu trả lời có vẻ thuyết phục nên bây giờ tâm tình có vẻ tốt hơn lúc nãy, nhưng vẫn còn rất nhiều nghi vấn
- vậy tại sao còn cười nói vui vẻ với cô ta? Bình thường em rất ít nói còn ít khi cười tại sao hôm đó lại cười tươi đến như vậy, miệng lại còn không ngừng nói ?
- tại vì bộ dạng của cô ta trong rất buồn cười bình thường cô ta ra vẻ nghiêm trang nhưng không ngờ lại sợ 1 con chó nên tự nhiên cảm thấy rất buồn cười, với lại xe cô ta bị hư em cũng có gọi người đến kiểm tra nhưng sợ Trần Thanh không liên lạc được với họ nên em mới cho cô ta số điện thoại. Đó mọi chuyện chỉ có thế thôi mà chị cũng suy diễn ra cho được.
- em nói có thật không ( cô nhìn nó bằng ánh mắt hoài nghi)
- em nói thật đó. Nếu không em có thề cho chị xem ( 2 ngón tay giơ lên ngang đầu ) Trần Trà Tâm tôi xin thề nếu những việc lúc nãy đều là nói dối tôi sẽ bị x....

Còn chưa kịp nói hết thì bị bàn tay của ai đó chặn lại
- đừng thề độc tôi tin em.
- aaa đã hết giận rồi thì sao lại xưng " tôi " chứ thật là không gần gũi. Với lại sau này chị nhất định không được nói chia tay dù cho ở hoàn cảnh nào, em không bao giờ cảm thấy chán chị cả, càng ở cạnh chị nhiều em càng cảm thấy yêu chị nhiều hơn.
- được rồi đừng có ở đó nói lời ngon ngọt nữa, chị đói sắp chết rồi nè.( nói rồi cô choàng tay qua eo nó lôi nó đi )

Lúc lên xe
- Thuỳ Trang này ! ( sau 1 hồi chìm đắm vào nhan sắc của cô thì nó cũng mở miệng, từ nãy đến giờ cứ nhìn cô không chớp mắt làm người ta không thể tập trung lái xe được )
- hở ?( vẫn tập trung lái xe )
- em nhớ chị quá ( nó chồm qua hôn lên má cô)
- ngồi yên cho chị tập trung nè, xe đông quá trời kìa.
- hôm nay nhìn chị trông rất ốm, nói thật cho em biết có phải chị lại bỏ bữa không?
- ừ thì....
- thì sao?
- ừ thì có
- biết ngay mà, chiều nào em cũng mua đồ ăn gửi dì Tư không lẻ chị không ăn sao?
- là của em mang qua sao? Còn tưởng là quên chị luôn rồi chứ
- sao mà quên được, nhớ muốn chết. Mà em gọi cho chị quá trời, nhắn tin cũng quá trời tại sao chị lại không nhấc máy cũng không chịu đọc tin nhắn.

Thật ra thì chiếc điện thoại đã bị cô đập vỡ rồi nhưng nếu nói ra lí do này thật là mất mặt cho nên cô đành bịa ra 1 lí do khác.
- điện thoại chị đã bán rồi.
- sao lại bán chẳng phải vẫn còn tốt sao?
- thì tại chị không thích xài nữa nên đổi lại cái khác.
- ò.... Vậy cũng được nữa hả ( tạm thời tin lời cô ấy nói)
- đến nơi rồi
Bước xuống xe nó và cô đi vào nhà hàng, cô ngồi cạnh nó. Thấy 2 hình bóng có vẻ như rất quen Trần Thanh nheo mài nhìn về phía 2 người con gái vừa đặt chân vào đây, thì ra là Trà Tâm và cô tổng giám đốc của công ty CE
Từ lúc bước vào nhà hàng cho tới lúc đồ ăn được dọn ra Trà Tâm với cô không ngừng trao cho nhau những cử chỉ thân mật, còn cười cười nói nói Trần Thanh cảm thấy thật ghen tị với cô gái có phúc đức ấy, lúc đi ăn với mình Trà Tâm 1 lời cũng không nói nay lại ăn nói hàn huyên với người con gái khác lại còn khoác vai, bám lấy nhau như sam.
- chị xem đã lớn thấy này rồi còn không cẩn thận để cơm dính trên mặt thế này
Nó lấy hạt cơm ấy xuống khỏi mặt người đẹp rồi nhìn xung quanh 1 vòng thấy không có ai nó chồm đến hôm cô
. Bây giờ Trần Thanh đang cảm thấy đầu như muốn bốc hoả, tay cũng nắm chặt thành quyền. Đi kí hợp với đối tác làm ăn mà mắt còn chẳng chú tâm đến mấy
Sau 30 phút cuối cùng 2 người cũng đã ăn xong ra xe trở về nhà.
Trên đường về nhà thấy Tâm có ghé qua công viên để cùng cô đi tảng bộ , thấy có rất nhiều bạn trẻ chơi thứ gì đó rất thú vị nên cô cũng không khỏi hiếu kì

- Tâm à ! Đó là thứ gì vậy? Trông có vẻ thú vị nhỉ, sao nó lại tự di chuyển được hay vậy
- cái trò đó gọi là patin. Chị có muốn thử không ?
- nhưng chị không biết chơi.
- không biết thì chơi cho biết.
- ừm, vậy thử đi
Cảm thấy rất thú vị nên cô cũng muốn thử chơi xem sao.
- ở đây chờ em 1 chút . Em sẽ quay trở lại ngay
Tâm đi đến chỗ cho thuê giày , thuê 2 đôi cho cô và nó , đây là lần đầu cô chơi nên nó lấy cho cô chiếc có 4 bánh.
- đến rồi. Chị mau mang vào đi
- ohhhh. Nhìn nó thú vị nhỉ.
Đây là lầm đầu tiên cô nhìn thấy chiếc giày kiểu có bánh xe như thế này nên không khỏi ngạc nhiên. Cầm chiếc giày loay hoay 1 hồi không biết phải mang thế nào vì nó có rất nhiều dây

-Nhưng cái này phải mang như thế nào ?
- bó tay với chị, đã lớn thế này chẳng lẻ chưa chơi lần nào sao ?
Vừa nói vừa giúp cô mang đôi giày vào chân
- đây là lần đầu tiên chị biết trên đời này có loại trò chơi này
- xong rồi. Chị thử đứng dậy xem .
Nghe lời nó , nắm chặt vai nó rồi thứ đứng dậy nhưng đây là lần đầu đứng trên lại giày như thế này nên nhất thời cảm thấy không quen mất đà ngã về sau cũng may là có đây của nó giữ lại. Tay trái vòng ra sau lưng đỡ lấy cô tay phải đặt trên vai kéo cô lại.
- chị không sao chứ ? ( nó đỡ cô đứng dậy )
- ừm...vẫn...vẫn ổn ( nhất thời hoàng hồn trở lại)
- vậy được rồi. Chúng ta tiếp tục nào ( nó nắm tay cô chậm rãi đi đến phía trước )
- aaaaa từ từ thôi.
Nó kéo cô đi càng ngày càng nhanh nên cảm thấy có chút sợ hãi nhưng nhờ vậy mà cô cũng dần làm quen với trò chơi này. Môi bắt đầu hé nở ra 1 nụ cừoi toả nắng.
Thấy cô quen dần nó bắt đầu buông tay để cho cô tự đi
- em thử buông tay nhé.
- ừm
Trà Tâm buông tay cô ra, cô cảm thấy thật phấn khích đẩy đà đi nhanh hơn
- chậm thôi. Cẩn thận vấp ngã đấy ( nó chạy theo cô)
- áaaa ( đó là tiếng thét thất thanh của cô)
Nó vừa cảnh báo xong thì cô đã vướng phải cục đá vấp ngã, nhào đến phía trước cũng may là nó luôn kè theo cô nên mới té không có chấn thương... Nhưng do đang đi trên đôi giày có bánh xe chứ không phải đang đi trên mặt đất nên nó cũng bị cô kéo ngã theo. Kết quả là nó nằm dứoi, 2 tay chóng đỡ cô ở phía trên, chẳng may đặt phải vào 2 khoả mềm . 4 mắt nhìn nhau bất động 10s thì cô hét lên lần nữa nhanh chóng đứng lên. Còn nó chuẩn bị ngồi dậy thì......

đời không như là mơ, cô bị mất đà té lần 2 và tư thế bây giờ là cô đã nằm trên người nó. Tiếp tục 4 mắt nhìn nhau, mặt cô bây giờ con đỏ hơn quả ớt chín mùi, 2 mắt mở to. Bộ dạng bây giờ của cô trông rất đáng yêu, không kiềm nổi xúc cảm nên Tâm đã chồm lên hôn lên đôi môi ấy, cảm giác thật mềm mại,.....
Hôn đến sắp đứt hơi thì rời ra. Cảm thấy xấu hổ cũng không muốn té lần 2 nên cô ngồi dậy cởi ra đôi giày rồi đứng lên đi thậ nhanh
- đợi em với. ( khẩn cấp đứng dậy nó trượt theo cô )

Cô bỏ đi thật nhanh lên xe, nó chạy theo nhưng nghĩ lại vẫn còn chưa trả đôi giày, lập tức đem trả rồi quay lại xe nhưng.....
- mở cửa aaaa...
Cô không mở cửa ra cho nó. Nhìn cái mặt nó bây gờ thật đáng ghét, dám chiếm tiện nghi của cô....
Không do dự cô đạp ga phóng thật nhanh bỏ nó ở lại bơ vơ trong sựu bất ngờ " mình bị bỏ rồi sao ?" .....
10h30 tối cuối cùng nó cũng đến nhà cô sau hơn 30 phút đứng bắt xe

Hôm nay cô đã hết giận nên nó dọn đồ qua nhà cô ở. Đến nhà cô nó lập tức tìm cô hỏi tại sao lại bỏ rơi nó .
-tại sao lúc nãy lại bỏ rơi em a.
Mở cửa phòng ra nó lập tức bước đến hỏi tội
- về rồi đó hả đồ biến thái.
- em biến thái hồi nào đâu chứ ? ( vẫn ngây thơ) cũng tại chị không cẩn thận té mang theo em luôn chứ bộ, em còn không trách chị vậy mà ngược lại còn giận dỗi em
- rõ ràng là em cố tình đặt tay lên ngực chị còn chối cãi. ( giận dữ đến sắp bốc hoả )
- em đâu có cố ý aaa, bất ngờ quá em không đoã kịp nên tuỳ tiện đặt tay chống đỡ chị, ai ngờ..... ( cuối mặt xuống )
- em....
Ngại ngùng đến đỏ mặt cô bước đến tủ quần áo lấy bộ đồ rồi bước vào phòng tắm không thèm đôi co với nó nữa

Thấy cô đi vào phòng tắm nó thở phào một cái rồi lăng ra nằm phịch xuống giường. Nhưng cảm giác như tay mình vừa mới chạm phải vật gì, quay đầu lại nhìn thì ra đó là chiếc điện thoại đỡ bị vỡ nát.

"ủa ? Đây là điện thoại của chị ấy mà sao nó lại ở đây lại còn vỡ nát đến như vậy ? " nó lảm nhảm một mình
" àaaaa, biết rồi. Thì ra là bị quăng đến vỡ nát. Vậy mà dám nói dối với mình là đem bán " suy nghĩ một hồi thì cô từ phòng tắm bước ra nó vội đặt cái điện thoại ở chỗ cũ rồi vờ như không thấy gì. Lsuc nãy vừa mới làm chị ấy tức giận bây giờ nhắc đến chuyện này chắc sẽ bị cho ra so pha ngủ mất :)) nó thầm nghĩ
- a ra rồi sao. Vậy tới em... ( chộp đại bộ đồ trong tủ rồi phóng nhanh vô phòng tắm, tranh thủ tắm nhanh để hồi ôm cô ngủ)
--
5 phút sau nó đã tắm xong ( tg: tắm có sạch không vậy má 😂)
Thấy cô đang ngủ trước, nó bước nhẹ nhàng lên giường rồi ôm cô ngủ hít 1 hơi thật sâu ngửi lấy mùi hương của cô.
- cái tên biến thái này. Em tắm có sạch không đó, vừa vào lại chạy ra
Cô đâu có ngủ chỉ nhắm mắt hờ chờ nó tắm xong rồi cùng nhau ngủ nhưng ngạc nhiên vì không ngờ nó lại tắm nhanh đến vậy
- rất sạch a
...... Không khí bỗng trở nên im lặng . Cô quay mặt sang nhìn xem nó đã ngủ chưa
- lúc nãy..... Nó thật sự rất mềm ( nó lại biến thái nữa rồi)
Nó cười gian với cô làm cô ngại đến nóng cả mặt
Vừa xấu hổ lại tức giận, thuận tay đnag đặt trên ngực nó nhéo 1 cái vào hạt đậu đang kiêu hãnh ngước lên trời ( thật ra lúc ngủ nó không mặt bra đâu )
- tên biến thái này còn dám chọc tức chị, xem hôm nay ngực em có còn nguyên vẹn không ( cô không chỉ dừng lại ở mức độ nhéo mà con vặn vẹo một vòng thỉng thoảng còn lôi ra )
- aaaaa. Em xin lỗi sau này em dám nữa mà. ( 2 tay nắm lấy bàn tay hư hỏng của cô lại, miệng không ngừng xin xỏ)
- đừng có bày ra bộ mặt đó. Còn chưa xử em vụ đi ăn với gái mà không xin phép chị. Hôm nay nhấc định phủ tính xổ với em ( cô nhéo thêm 1 bên nữa, và tình hình bây giờ là 2 tiểu Tâm Tâm đã người khỏi người chủ nhân của nó )
- aaaa đừng mà, em biết lỗi rồi mà, tha cho em đi mà á ( tiểu Tâm Tâm bị vặn 1 vòng )
- sau này còn dám đi ăn với gái không ?
- huhu không dám nữa. Buông ra đi mà nó đứt thật đó, huhu
- cho nó đứt luôn đi.( có chút xót nhưung nhìn cái mặt thì thấy ghét )
- aaa đứt rồi sau này chị sẽ không có của xài đó ( tg: 1 suy nghĩ hết sức là sâu xa)
- hứ. không có của xài thì đi kiếm người khác ( nhìn vào ngực đó 1 cái rồi nói tiếp ) dù gì cũng nhỏ xíu có xài cũng không đủ ( tg: bà bỏ rồi thì đừng có hối hận đó nha, gái bu nó tới lúc đó cắt lưỡi 😂)
Cô chỉ định chọc nó nhưng xem ra đã lỡ lời
- vậy chị đi kiếm người khác ngực to hơn đi. ( nó đã giận dỗi rồi)

Thấy mình có hơi quá đáng cô cũng không đùa dai nữa , đành luyến tiếc rời xa tiểu đậu đậu.
- nhưng thích xài hàng bé thôi.
Vén áo nó lên nhìn thành phẩm từ nảy đến giờ đã gây ra....thật ngạc nhiên, nó đã thâm đỏ đến mức xưng tấy lên. Vốn dĩ chỉ định doạ nó nhưng không ngờ lại mạnh tay đến thế.
- có...có đau lắm không ( giọng cô như sắp vỡ oà vì xót xa, tay xoa xoa ngực cho nó )
- đưa đây em nhéo xem có đau không ( rươm rướm nước mắt )
- xin lỗi. Chị chỉ định doạ em thôi nhưng không ngờ lại thành ra thế này
- ngày mai không mặc được áo ngực sao em dám ra ngoài đây.
- không sao đâu, ngày mai sẽ hết mà ( tay vẫn xoa tiểu đậu đậu). Đừng nghĩ nhiều mai sẽ hết đau thôi, ngủ đi.

Nhắm mắt lại ngủ nhưng cô cứ xoa thế này thì ai mà ngủ được
-chị đừng xoa nữa, em không thể ngủ được
Bàn tay hư hỏng của cô càng ngày càng hư hỏng lúc đầu chỉ xoa tiểu đậu đậu bây giờ lại thánh xoa nắn ngực a.

----
Ngày mai mình phải thi rồi có thể sẽ không đăng truyện được. Nên hôm nay đăng nhiều 1 chút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro