Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- buông ra. Tại sao lại dùng mạng sống của mình để cứu lấy tôi bây giờ lại đối xử với tôi như vậy, tôi ghét em, buông tôi ra( cô vẫn tiếp tục vùng vằn nhưng đều bất lực để nó lôi đi )
- em có nghe thấy không hả ? Bây giờ em lấy tư cách gì nắm lấy tay tôi

Nghe được câu nói đó hành động lập tức dừng lại đôi tay cũng buông lõng ra, cái tay vốn đã bị thương sẵn bây giờ lại chịu đã kích mạnh nên sớm đã rỉ máu, tim bắt đầu co thắt lên từng cơn. Dứt lời nói đó, giọt lệ trên khoé mắt cô cũng không kiềm được mà tuông xuống, mím môi thật chặt.
- Thuỳ Trang ( nó buông tay cô ra, quay lại đối mặt với cô ) . Xin lỗi.
- nghe em giải thích 1 lần có được hay không ? Chẳng phải chị từng nói không phải đôi khi những điều chính mắt nhìn thấy đều là sự thật hay sao ? Tin em 1 lần có được không ?

Không đáp trả lại câu hỏi của nó, cô vội vã lên xe đạp ga hết cỡ. Nó cũng không thể đứng yên, lập tức chạy theo bắt 1 chiếc tãi đuổi theo.
- mau chạy theo chiếc xe màu trắng phía trước.

Bầu trời bắt đầu tối đen những cơn gió cũng bắt đầu ùa về khiến người ta trở nên lạnh lẽo. Trên đường phố tấp nập có 2 con ngừoi đang đua nhau chạy đến bến bờ của tình yêu.

Chạy thật nhanh rời khỏi nhưng cô cũng không biết có ngừoi đuổi theo sau, nên cũng dần giảm tốc độ , bình thản chạy về nhà với đôi mắt ngấn lệ. Thấy tốc độ xe cô giảm dần nó cũng cảm thấy an tâm hơn nên chỉ âm thầm đi theo sau, chờ cô về đến nhà rồi hẳn sẽ giải thích .

Bước xuống xe ,cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt từ xa nó cũng nhanh chóng trả tiền taxi rồi chạy đến , nó đã quyết tâm phải giải thích rõ mọi chuyện mặc kệ cô có tin hay không ? Bây giờ trong đầu nó trống rỗng chỉ biết 1 điều duy nhất là không có cô nó sẽ không thể nào sống nổi.

Giữ lấy tay cô kéo lại, làm cô mất thăng bằng mà xô vào lòng nó.

- Nghe em giải thích 1 lần có được không ? Em và cô ta chưa xảy ra chuyện gì cả. Trần Thanh, cô ta bỏ xuân dược vào ly rượu của em, hôm đó, sau khi tan làm em vốn đã chạy về nhà nhưng cô ta gọi tới nói là sản phẩm có vẫn đề nên em....

Còn chưa nói hết câu thì cô đã xô nó ra bỏ chạy vào nhà, nhưng tay cô lại bị giữ lại lần nữa, nó không kiềm được cảm xúc tiến đến hôn lấy môi cô, tay vòng qua eo ôm , tay đặt sau gáy đẩy cô vào nụ hôn sâu hơn. Giãy dụa với nụ hôn đó cô dùng răng cắn chạy lấy môi nó làm môi nó bật ra cả máu, 2 tay dùng lực đẩy nó ra thật mạnh, rồi vội vã chạy vào nhà.

Lúc cô chạy vào nhà cũng là lúc cơn mưa bắt đầu đổ xuống, mưa rất to, còn có cả những tiếng sấm, có lẽ ông trời đang khóc thương cho số phận của nó. Tim thắt lên tuèng cô đau nhói, nó khuỵ gối xuống, 2 tay chống đỡ ở đùi, cúi gầm mặt cuối, nước mắt tuông rơi. Nó vẫn ở đó dù mưa lớn đến bao nhiêu, nó sẽ khuỵ gối chờ cô đến khi nào cô bằng lòng tha thứ cho nó và nó sẽ ở đó cho dù sét có đánh chết.

Tát nó cô cảm thấy rất đau, đau như chính bản thân mình đang bị tát , cắn môi nó đến bật máu cô càng cảm thấy đau hơn, thấy đôi môi đỏ mọng ấy đang rỉ xuống từng giọt máu, cô muốn ngay lập tức chạy lên lau khô chúng, dùng môi mình chăm sóc chúng nhưng trái tim cô không cho phép cô làm điều đó. Những cết thương đó không đáng là bao so với vết thương lòng cô, nó đau gấp trăm lần, những ngày qua cô đã mách bảo với bản thân rằng đó chỉ là mơ, là 1 cơn ác mộng tồi tệ nhất mà cô đã từng thấy, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực không thể nào  thay đổi, cùng như tình yêu cô dành cho nó đời đời kiếp kiếp vẫn vẹn nguyên.

Rơi tự do trên chiếc giường nhỏ bé, cô nhắm đôi mắt lại để tự an ủi chính mình, đưa bản thân vào 1 cơn mơ khác nhưng.....
- cốc cốc cốc, cô chủ!
Tiếng gọi của dì Tư làm cô có chút giật mình.
- cô chủ ơi !
Cô bước ra mở cửa phòng.
- có chuyện gì vậy dì Tư
- Trà Tâm , con bé quỳ gối ở bên ngoài từ nãy đến giờ, mưa lớn như vậy nếu cứ ở ngoài đó thì sẽ....
- dạ con biết rồi

Cắt ngang lời nói của dì Tư cô khép cửa phòng lại rồi đi đến cửa sổ kéo rèm cửa ra. Cơn mưa đang dần to lên chứ không hề nhỏ lại vẫn mà bên ngoài vẫn có 1 con ngừoi không từ bỏ quyết tâm đợi chờ. Có chút xót xa nhưng rồi cũng mặc kệ tất cả , nhẫn tâm kéo rèm cửa lại xem như không nhìn thấy gì , bước đến tủ lấy 1 bộ đồ di vào phòng tắm.

Có 1 động lực gì đó hối thúc cô, rất nhanh đã tắm xong thay đồ rồi đi đến bên cửa sổ, chừng chừ hồi lâu rồi quyết định kéo rèm cửa ra, vẫn như thế, nó vẫn ở đó mặc cho mưa to gió lớn sấm chớp không ngừng . Khoá lại rèm cửa nước mắt bắt đầu rưng rưng , cô chợt nhớ đến cái tát cách đây 2 hôm trước, nó không hề nhẹ , cũng không mạnh nhưng đủ làm cho Trà Tâm cảm thấy đau rát đến từng tất thịt, rồi cô lại nhớ đến chiếc môi ấy, hình ảnh những giọt máu không ngừng rỉ xuống cứ tiếp tục xuất hiện trong đầu cô...... Cô không dám tưởng tượng đến nếu sáng này mai thấy nó nằm lăn trên mặt đất mặt mài xanh xao hoặc có thể là không còn thở nữa thì cô sẽ ra sao ? Tiếp tục lẫn tránh những suy nghĩ đó, bước thật nhanh đến giường, lấy chăn trùm kín đầu ghì đôi mắt lại thật chặt với nhau.

.......................
1h sáng cơn mưa cũng dần nhỏ lại nhưng vẫn chưa dứt hẳn nên không khỏi sẽ tránh được cái lạnh buốt giá, đã trôi qua hơn 3 tiếng đồng hồ cô không ngủ được mù chỉ nhắm mắt để đó. Những câu hỏi cứ tiếp tục trong hiện lên trong đầu cô, nếu sản phẩm có vấn đề thì tại sao cô ta lại hẹn mình đến đó rồi lại mòi Trà Tâm ở cùng 1 chỗ mà khác thời gian ? Liệu có nên tin em ấy 1 lần hay không ? Em ấy từ trước đến giờ vẫn lãnh đạm vô tình đối với những cô gái đẹp, không có trăng hoa hay thâm chí là liếc nhìn 1 lần cũng không hề , nói Trần Thanh đẹp cũng không phải sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà chỉ đơn thuần là đẹp thôi sao có thể thu hút được Trà Tâm kia chứ.... Đứng lên bước đến cạnh cửa sổ kéo rèm cửa ra xem, nó vẫn ở đó vẫn khuỵ gối hứng chịu cơn mưa , hứng chịu những cái lạnh cống buốt giá. Không đành lòng nhẫn tâm nhìn nó lạnh lẽo cô đơn , cô lấy trong tủ 1 cái ô.

Bước xuống nhà mở cửa rồi đi che dù đi ra, tiếng lấm tấm từ bước chân pha lẫn vào những giọt nước mưa tạo ra làm cho nó chợt phát giác như có người đang tiếng tới, mở đôi mắt đã sớm nhắm hờ lại, nó thấy người con gái đẹp tựa thiên thần đang tiến về phía nó, cầm dù chống đỡ đi những hạt mưa đang đổ xuống.

- Thuỳ Trang ! ( mắt nó lờ đờ mở ra, đôi môi đỏ mọng đã sớm tái xanh lên gần như mất hết máu, khuôn mặt nhợt nhạt không có chút sức sống)

- đứng lên , mau vào nhà ! ( thấy nó như vậy cô rất đau lòng nhưng rồi cũng không muốn tha thứ )

Nghe cô nói như vậy nó rất vui mừng liền chống gối đứng dậy nhưng....vừa dùng sức một chút thì đã té khuỵ xuống đất , đầu gối chạm đất thật mạnh , mạnh đến moiix làm cho nước mưa cũng dăng lên tung toé...

Bỏ mặc trời mưa, bỏ mặc mưa lòng hận thù , bỏ mặc tất cả cô khom người xuống đỡ nó đứng dậy, đáng tiếc sức cô không đủ mạnh để nâng nó lên.
- em không sao đâu, mưa lớn như vậy cô mau vào nhà trước đi. Em sẽ tự có cách đi vào ( nó cảm thấy bây giờ mình vô cùng yếu đuối, đầu gối lại vô lực, nó như không còn là thứ nó có thể điều khiển được nữa , dù là vậy nhưng nó vẫn không muốn cô bị cảm lạnh )

Câu nói đó làm cho cô có thêm được sức mạnh, cố gắng ôm chặt lấy nó dùng hết lực kéo lên, nó cũng góp chút sức dùng hết sức lực còn lại mà đứng lên. Vật vã 1 hồi lâu thì cả 2 cũng vào được nhà.
- chị tha thứ cho em rồi sao ?
-....
Không đáp trả lại cô dìu nó lên phòng, cho nó ở trông phóng tắm rồi lấy 1 bộ đồ cho nó thay.
- tin em 1 lần có được không ?
- thay đồ vào đi. ( nói rồi cô đóng cửa phòng tắm rồi đi ra ngoài thay cho mình 1 bộ đồ khác )

Có thể là nói gì cô cũng sẽ không tin nhưng nỗi nhớ lấn ác nhịp đạp của con tim , nếu khi nãy quya về thì sẽ tiếp tục cô đơn trong bóng tối, cho dù ở lại dầm mưa thì ít ra cũng có thể nhìn thấy ánh đèn phát sáng từ trên phòng cô.

Thay đồ xong , khó khăn để bước ra ngoài, bước đi bây giờ của nó chập chững như em bé lên 3 vậy.
- em...
- ngủ đi ( cô vội cắt lời của nó )
- vậy...em ra sofa ngủ, chị ngủ ngon ( biết rằng cô đang rất ghét bản thân mình nên cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô )

Tỏ ra lạnh lùng như vậy không phải vì cô không tha thứ mà là vì cô cần 1 lời giải thích rõ hơn. Chân bị thương đến như vậy xuống được tới sofa thì đã nằm dài trên đất rồi.

- tôi sẽ ra sofa
- không được, sẽ rất lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro