Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tách... tách...

Từng lớp mồ hôi lạnh trên trán Hyun Joo không ngừng chảy ra, ướt đầm làn da trắng ngần, thấm đẫm chiếc gối nhỏ màu trắng. Cô giật nảy mình, sợ hãi mở choàng mắt, cảm giác trái tim vẫn đang không ngừng đập thình thịch.

Bốn năm đã trôi qua, vậy mà Hyun Joo vẫn hằng đêm mơ thấy mảng ký ức khủng khiếp của ngày hôm đó. Trong căn phòng khóa trái đóng hộp kín mít, ánh mắt sắc lạnh thấu xương của Jeon JungKook nhìn xoáy sâu vào cô. Dường như, anh chỉ muốn đem cô đặt trong lòng bàn tay, sau đó hung hăng bóp nát.

Kim đồng hồ chỉ mới điểm một giờ sáng. Bốn năm qua, cứ vào thời khắc này, Hyun Joo sẽ miễn cưỡng choàng tỉnh, sợ hãi trong vô vọng. Cô khó khăn kéo chăn, mệt mỏi bước xuống giường, với lấy cốc nước ấm tu một hơi cạn sạch.

Trên chiếc bàn trang điểm, hàng loạt cúp ảnh và giải thưởng diễn xuất Hyun Joo được trao trong một năm qua tựa như liều thuốc giải nhiệt, giúp tâm can cô tạm thời tĩnh lại.

Sau ba năm tù giam, Hyun Joo quyết định chuyển tới một thành phố khác để làm lại từ đầu. Quên đi những mệt mỏi và ô nhục về cả thể xác lẫn tinh thần, đây chính là cách khiến Hyun Joo cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Bất chợt, chuông điện thoại của cô reo lên ầm ĩ. Hyun Joo nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, khẽ thở phào một tiếng:

- Dong-hyun, muộn rồi anh còn gọi em sao?

Đầu dây bên kia, tiếng cười dịu dàng của Dong-hyun chợt vang lên. Anh là bác sĩ trị liệu tâm lý riêng của Hyun Joo đã một năm nay, thừa hiểu vào thời điểm này, cô chắc chắn sẽ giật mình tỉnh giấc.

Dong-hyun dùng tay vuốt ve tấm ảnh của cô, nhẹ nhàng an ủi:

- Em lại bật dậy giữa đêm phải không?

Thấy Hyun Joo im lặng không đáp, Dong-hyun tiếp tục nói:

- Nếu cứ để tình trạng như thế này, anh chỉ e trong suốt phần đời còn lại, em sẽ chẳng có lấy một giấc ngủ thật ngon.

- Vậy em phải làm sao đây? Ác mộng đó... em không thể quên được!

Giọng nói của Hyun Joo đã có chút nghẹn lại. Nghĩ tới Jeon JungKook, cô càng cảm thấy bản thân sợ hãi đến bội phần.

Gương mặt sắc lạnh khủng khiếp đó, thân thể cứng nhắc chà đạp cô đến kiệt quệ trong phòng giam khóa kín, tất cả đều ám ảnh cô qua năm này, năm khác.

Nhận ra tâm tư của cô, Dong-hyun liền nhẹ giọng nhắc nhở:

- Hãy để điện thoại ở đó, anh sẽ hát cho em nghe, đến khi em ngủ thì thôi!

Hyun Joo nghe lời anh, đặt điện thoại ở bên tai, sau đó nhắm hờ hai mắt. Tiếng hát của Dong-hyun trầm ấm mà thanh thoát, len lỏi vào từng xúc cảm sâu sắc trong con người cô, kích thích dây thần kinh não bộ. Hyun Joo dần dần chìm sâu vào giấc ngủ, tuyệt đối không mơ mộng gì nữa.

Chờ đến khi đầu dây bên kia chỉ còn vang lên tiếng hơi thở đều đều của cô gái nhỏ bé, khóe môi Dong-hyun mới cong lên. Anh cúp máy, tự rót cho mình một ly rượu nho, nhâm nhi cho tới sáng.

Một năm qua, Hyun Joo mất ngủ vào giữa đêm, cũng là một năm Dong-hyun thức từ nửa đêm cho tới sáng. Rốt cuộc, mọi thứ cũng đã trở thành thói quen. Chỉ cần cô ngủ say, anh cũng cảm thấy bản thân được vui vẻ.

Người con gái của anh đã phải chịu quá nhiều tổn thương...

Hyun Joo thức dậy đã là tám giờ sáng ngày hôm sau. Nếu không có tiếng gọi the thé của quản lý Han vang lên, có lẽ cô đã ngủ tới quên trời quên đất.

- Chị bảo này, em gái bé bỏng ơi! Hôm nay em còn phải quay ngoại cảnh cho bộ phim "Tề Đại Yêu" nữa đó!

Hyun Joo vươn vai ngáp dài mấy cái, sau đó kéo chăn bước vào trong phòng tắm, sinh hoạt cá nhân. Sau ba năm ra tù, Hyun Joo nhờ vào tài năng diễn xuất và ngoại hình xinh đẹp của mình liền một bước trở thành nữ diễn viên sáng giá cho màn ảnh quốc gia. Hiện tại, cô đang nắm giữ vai nữ chính Ngụy Cơ trong bộ phim cổ trang "Tề Đại Yêu".

Quản lý Han là người theo cô, nâng đỡ cho cô từ những bước đầu tiên trong giới giải trí. Căn hộ nơi Han Yoon ở cách đây không xa. Vừa là để dễ dàng đi qua đi lại đón Hyun Joo, vừa là để dễ dàng trao đổi công việc với đối tác.

Hyun Joo mở tủ lạnh, ném về phía quản lý Han một gói kim chi sấy khô, nhạt nhẽo đáp:

- Trong lúc chờ em thay đồ, chị có thể nằm xem phim.

Han Yoon không khách sáo, trực tiếp xé vỏ, nắm cả miếng to cho vào miệng nhai ngồm ngoàm.

- Quay xong ngoại cảnh, chúng ta còn có buổi hẹn làm việc với giám đốc sản xuất Kim Young-ho. Để sắp xếp được buổi hẹn này, chị đã phải bỏ ra cả thùng nước miếng đấy, em có hiểu không?

Trên đầu Hyun Joo không ngừng chảy đầy vạch đen. Cô nhún vai, cười mỉm, ngồi trước bàn trang điểm tùy ý vẽ vài đường. Vì ngoại hình của Hyun Joo đã vô cùng hoàn hảo nên cũng không cần trang điểm quá sâu.

Đợi cô xong xuôi, Han Yoon liền mở cửa xe, phóng thẳng tới trung tâm diễn xuất thành phố.

Đạo diễn Do Dae nhanh nhẹn chạy tới, đón tiếp Hyun Joo như một vị khách quý, nịnh nọt mà xum xuê:

- Ái chà... Nữ hoàng của tôi đây rồi. Hyun Joo à, em lúc nào cũng đẹp như vậy.

Hyun Joo ngượng ngùng nói lời cảm ơn, sau đó bước vào phòng thay đồ. Nơi này, ngoài Hyun Joo ra còn có các diễn viên phụ khác cũng đang được chuyên viên trang điểm chăm chút ngoại hình. Vừa trông thấy cô, ánh mắt của họ đã lập tức đổi sắc.

Nói là ghen tị và đố kị cũng không có gì sai. Hyun Joo chỉ mới bước vào giới giải trí một năm, vậy mà đã trở thành minh tinh hạng A nổi tiếng nhất nhì trong nước, có khả năng vươn tầm quốc tế. Hầu hết các bộ phim do Hyun Joo thủ vai đều thành công vang dội, thu về một số vốn khổng lồ. Do vậy, Hyun Joo không tránh khỏi bị đồng nghiệp ghen ghét.

Cô ngồi xuống bàn trang điểm riêng, tháo kẹp tóc, mái tóc dài mềm mại rủ xuống trên đôi vai trần, nét xinh đẹp mê đắm mang theo chút ma mị.

Người ngồi bên cạnh cô là Seok woo, một trong những nữ diễn viên tên tuổi cùng Hyun Joo, cười nhạt mở lời trước:

- Nhìn thấy tiền bối mà không biết mở miệng ra chào hỏi, thái độ này là sao, mọi người nhỉ?

Seok woo vẫn luôn chọc ngoáy và khích đểu Hyun Joo như thế. Tuy nhiên, cô đã trở nên quá quen với con người trơ trẽn này.

Hyun Joo chỉ lạnh nhạt mở lời đáp:

- Em đã chào hỏi mọi người từ trước, hay là, vấn đề nghe hiểu của chị bị tắc nghẽn?

Seok woo trừng mắt nguýt dài Hyun Joo, sau đó hống hách bước đến trước mặt cô, khoanh tay cười gằn:

- Cô luôn luôn cho rằng bản thân mình ghê gớm. Ồ, phải rồi! Một ả diễn viên dám mặt dày leo lên thân đàn ông chỉ để có vai diễn như cô, chúng tôi không theo được!

Thái độ của Hyun Joo vẫn vô cùng bình tĩnh. Cô thả lỏng người, tựa lưng lên ghế để mặc cho nhân viên trang điểm, hoàn toàn xem Seok woo vô hình vô dạng. Thực ra, Hyun Joo vốn đã rất quen thuộc với những câu nói châm biếm, xỉa xói như thế này, do vậy cô cũng không còn lấy làm lạ nữa.

Seok woo làu bàu chán chê liền hung hăng xô ghế bước ra bên ngoài. Han Yoon ghé tai Hyun Joo, bĩu môi cười thầm:

- Em thấy không? Dù cho em có trong sạch đến như thế nào đi chăng nữa thì vẫn bị đám người này gắn cho cái mác lăng loàn mà thôi!

Lăng loàn? Hai từ này đã lâu Hyun Joo không còn nghe thấy. Thời gian cô ở trong tù, tin tức cô bị cưỡng hiếp không biết làm cách nào bị lọt ra bên ngoài. Những người tù nhân trong nhà giam đều nhìn cô bằng ánh mắt xỉa xói, khinh bỉ vô cùng. Họ cho rằng, người đàn ông cưỡng hiếp Hyun Joo là một bảo vệ trại giam. Nói là cưỡng hiếp nhưng thực chất là Hyun Joo âm mưu câu dẫn.

Jeon JungKook!

Nghĩ đến cái tên này, hai bàn tay Hyun Joo lại vô thức nắm lại thật chặt.

Cho dù phải bỏ ra cả phần đời còn lại, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!!!

Hoàn thành trang điểm, Hyun Joo nhẹ nhàng bước ra bên ngoài. Với bộ trang phục đẹp đẽ, ôm sát từng đường eo trên cơ thể, Hyun Joo giống hệt một nữ thần kiêu kỳ, xinh đẹp mà ma mị. Do Dae vừa nhìn liền nở nụ cười tít mắt, sau đó bèn chạy tới bên cạnh cô, hết lời khen ngợi:

- Chà chà, Hyun Joo à, em càng ngày càng đẹp ra đó.

Trước những lời tán tỉnh của Do Dae, Hyun Joo chỉ khẽ cười, hít sâu một hơi, không quên đọc lại bản thảo một lần nữa. Với vai diễn lần này, Hyun Joo đã quay xong toàn bộ các phân cảnh chính, duy chỉ còn vài phần ngoại cảnh nữa là hoàn thành bộ phim.

Cô được phân vai nữ chính Diệp Dung, là một pháp sư bắt yêu, võ công tái thế, vẻ đẹp khuynh thành, làm chao đảo không chỉ người trần mà còn khiến yêu ma, quỷ quái sẵn sàng ngã mũ. Trái ngược với Hyun Joo, Seok woo vào vai một bán yêu mưu mô, xảo trá, luôn tìm cách khinh dễ hòng giết hại Diệp Dung.

Ngày hôm nay, họ sẽ quay phân cảnh nữ chính Diệp Dung sử dụng tài phép để thu phục bán yêu. Tuy nhiên, do một vài sơ sót, Diệp Dung bị bán yêu Mị Vân đánh trọng thương.

Hyun Joo đứng trên một mảnh gỗ cao, áo cổ phục màu tím bay phấp phới, bàn tay phải nắm chặt thanh gươm, đôi mắt sắc lạnh mà cao ngạo, ném về phía Seok woo đang đứng bên dưới. Hai người trừng mắt nhìn nhau, bắt đầu đối thoại đúng như những gì đã học trong kịch bản.

Từ khi bước vào sự nghiệp diễn xuất, Hyun Joo không bao giờ cần tới sự trợ giúp của diễn viên thay thế. Đối với cô, diễn viên phải tự mình thực hiện toàn bộ các phân cảnh, vậy mới có thể hoàn toàn nhập vai, hòa trộn cùng chính nhân vật trong tác phẩm.

- Ngươi năm lần bảy lượt ngáng chân ta là có ý gì? Diệp Dung, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi đừng chĩa mũi vào chuyện của ta!

Seok woo rút kiếm chĩa về phía Hyun Joo, chiếc đuôi giả được gắn ở phía sau tung bay, tạo nên một hình ảnh bán yêu vô cùng quỷ mị.

Trái ngược với cô ta, Hyun Joo đứng từ trên đài cao, chậm rãi rút ra các tấm bùa pháp sư đã được yểm hộ trong ngực áo, đôi mắt sắc lạnh cong lên đầy thách thức:

- Yêu quái hỗn láo. Ngươi hại chết hàng trăm sinh linh vô tội. Nếu ta không thay dân diệt ngươi, ông trời ắt sẽ trừng phạt.

Dứt lời, Hyun Joo co người, nhảy vọt xuống bên dưới. Vì đằng sau lưng của cô đã được thắt dây an toàn, do vậy cũng lo nguy hiểm. Cảnh tượng Hyun Joo vung bùa lao xuống bên dưới, tà áo lụa hất tung, mái tóc dài bay lượn trước mặt, tất cả đều trở nên vô cùng tuyệt mĩ.

- Quá đẹp!

Đạo diễn Do Dae liên tục trầm trồ, gật gù tán thưởng. Từ khi anh chiêu dụng Hyun Joo, chưa khi nào Do Dae cảm thấy hối hận với quyết định của mình.

Hyun Joo xoay người thành một vòng tròn trên không, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, tràn ngập sát khí của một Diệp Dung pháp sư trấn yêu đại tài. Đột nhiên, cô cảm thấy có chút gì đó không đúng. Phần đai lưng bỗng dưng nới lỏng, không bám chắc vào eo như lúc đầu.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thắt dây an toàn cứ thế bung mạnh ra, Hyun Joo đang cuộn người trên không, mất dây thăng bằng ngã lao xuống đất với tốc độ cực nhanh.

Mặc dù những tình huống khẩn cấp như thế này vốn xảy ra rất ít tại trường quay, thế nhưng với tốc độ rơi nhanh theo tư thế đầu cắm xuống đất như lúc này, chắc chắn an nguy của Hyun Joo sẽ rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.

Seok woo thu kiếm, đôi mắt lộ rõ nét tà ác cực điểm. Ngay khi sắp cắm đầu xuống dưới, Hyun Joo phản xạ rất nhanh, dùng hai cánh tay úp lên trước mặt hòng giảm thiểu tối đa va đập của não bộ.

Aaaaa....

Tiếng hét của các thành viên đoàn làm phim vang lên chói tai.

Hyun Joo nhắm chặt hai mắt, cảm giác có thể nghe rõ tiếng gió rít gào bên tai. Chẳng lẽ, cô sẽ chết ngay tại đây hay sao? Hyun Joo không cam lòng.

Phịch!

Tiếng rơi va đập cực lớn vang lên. Mọi thứ trở nên im phăng phắc. Kì lạ thay, cơ thể Hyun Joo không cảm thấy đau đớn chút gì. Cô run run hé mắt ra nhìn, phát hiện bản thân đang nằm đè lên cơ thể cường tráng của một người đàn ông khác.

Sự xuất hiện của anh khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc, sững sờ. Đạo diễn Do Dae phản ứng nhanh nhất. Anh lập tức chạy về phía Hyun Joo, lắp bắp cúi đầu chào hỏi người kia:

- Jeon...Jeon tiên sinh...!!!

Nghe Do Dae thở không ra hơi, liên mồm gọi tên đối phương, Hyun Joo lúc này mới di chuyển tầm mắt về hướng người đàn ông đã cứu cô một mạng. Cơ thể Hyun Joo lập tức run lên, sợ hãi tới cực điểm:

- Jeon JungKook!

Jeon JungKook vẫn trong tư thế để cô ngồi lên đùi mình, khuôn miệng nhếch lên vô cùng khinh bỉ:

- Chậc! Chúng ta lại gặp nhau, tù nhân của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro