chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm… rầm…

Dưới cầu thang, tiếng bước chân nối đuôi nhau huỳnh huỵch vang lên. SongHa, Meghan, bác sĩ Japanit và Hanry vội vã mở toang cửa phòng bệnh chạy vào.

Đập vào mắt họ lúc này là cảnh tượng hai người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang trừng mắt nhìn nhau chằm chằm, không ai muốn thua ai, nhất là cô gái mặc đồng phục y tá, bàn tay vẫn còn nắm chặt Jeon JungKook không chịu buông.

- Cô ta là ai?

Meghan tức giận nói bằng thứ tiếng Vân bập bẹ.

Chỉ cần nhìn vào hành động của Hyun Joo, SongHa đã lờ mờ hiểu ra thân phận của cô. Trước đây, ông đã từng hỏi qua Jeon JungKook một số vấn đề cá nhân riêng tư. Đại khái, SongHa hỏi trong lòng anh đã có người trong mộng chưa?

Vốn dĩ ông không nghĩ Jeon JungKook sẽ trả lời nên cũng đâu ham hố gì cho cam. Nhưng, đột nhiên Jeon JungKook chỉ tay về phía Tây, ánh mắt bỗng trở nên hết sức nghiêm túc, mỉm cười ngọt ngào mà đáp:

- Người phụ nữ duy nhất có thể chạm vào tôi, đang vui vẻ ở nơi đó!

Hyun Joo đảo mắt nhìn sang SongHa, lịch sự cúi đầu chào ông, thái độ vẫn vô cùng bình tĩnh:

- Xin chào trung tá Song, tôi là Hyun Joo! Và là vợ sắp cưới của Thượng tướng Jeon JungKook!

Câu nói thứ hai, Hyun Joo cố ý nhấn mạnh, tốc độ cũng nói chậm lại để SongHa nghe rõ hơn. Hanry từ lúc nãy đã cố nhịn cười, môi mím thật chặt, chỉ sợ sắp phun ra một tràng.

Nghe cô giới thiệu, SongHa hai mắt sáng bừng. Thực chất, ông cũng không đồng tình với điều kiện vô lý của Meghan. Nhưng vì vai vế thấp hơn ông ta nên SongHa không dám trực tiếp phản đối, chỉ lấp liếm rằng đợi Thượng tướng của ông tỉnh lại rồi có gì cùng trao đổi sau.

Lần này, vợ sắp cưới của Jeon JungKook đích thân bay sang đây, để xem đám người Meghan còn dám ngông cuồng nữa hay không?

Meghan chưa nghe ra tai, nhăn mặt giơ hai tay trước mắt, làm điệu bộ không hiểu. Vì ông ta chỉ có thể nghe và nói được một ít ngôn ngữ đất nước Vân nên vấn đề nghe hiểu có khó khăn hơn chút.

SongHa định quay sang giải thích, Hyun Joo đã vội lên tiếng ngăn cản:

- Trung tá Song, hãy để tôi!

Dứt lời, cô lờ đi ánh mắt sắc như cú vọ của Liona, sải những bước vững chãi về phía Meghan. Xét về ngoại hình, Hyun Joo thấp bé hơn Meghan hẳn hai cái đầu, nhỏ thó, lọt thỏm trong đám người vây quanh.

Cô chìa tay ra phía trước mặt Meghan, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ:

- Hello sir! I am Go Hyun Joo, the future wife of Lieutenant General Jeon JungKook!

(Dịch: Xin chào ngài! Tôi là Go Hyun Joo, vợ tương lai của Thượng tướng Jeon JungKook!)

Từng câu, từng chữ thốt ra từ khuôn miệng xinh xắn của Hyun Joo là những lời lẽ đanh thép và cứng rắn, nhằm khẳng định dứt điểm một điều, Jeon JungKook là người đàn ông của cô. Nhìn cô gái nhỏ bé nhưng đôi mắt phượng tràn ngập tự tin cùng ý chí vô cùng mạnh mẽ, Meghan có chút nhún nhường.

Tuy nhiên, khi trông lại đứa cháu gái tài sắc của mình đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt điên tiết kia, ông ta lại ngấm ngầm không chịu khuất phục, nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt thân thiện nhất.

- Ồ! Thật ngạc nhiên, không ngờ phu nhân của Thượng tướng lại xinh đẹp đến thế này!

Liona tức đến xanh mắt, ra hiệu cho y tá đẩy mình đi khỏi phòng bệnh. Sau khi trò chuyện qua loa một hồi, Meghan bèn nhiệt tình mời mọc:

- Chiến tranh đã tạm ngưng! Chúng tôi rất lấy làm tiếc về sự cố đáng buồn của Thượng tướng, thành thật xin lỗi các vị. Để bày tỏ thiện chí, cuối tuần này quân doanh chúng tôi làm lễ tạ ơn. Hy vọng phu nhân và các quân sĩ sẽ cùng tới dự tiệc!

- Cảm ơn!

Mọi người nở nụ cười miễn cưỡng.

Đợi Meghan đi khỏi, Hyun Joo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lên ngực điều chỉnh lại hô hấp, không dám tin rằng bản thân vừa mới làm gì kia!

Ngược lại, SongHa và Hanry vô cùng tự hào, liên tục vỗ tay khen ngợi:

- Chị dâu thật bản lĩnh! Dám mặt đối mặt đối chấp với Meghan ngay từ lần đầu gặp. Quả không hổ danh là vợ của Thượng tướng.

Hyun Joo chỉ nói vậy để Meghan từ bỏ ý định gả Liona cho Jeon JungKook. Cô thừa biết, nếu anh tỉnh lại, đừng hòng Jeon JungKook đồng ý. Chọc giận anh cáu, có khi nước Ucab lại phải chịu hậu quả ghê gớm hơn bây giờ gấp nhiều lần.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, lúc này Hyun Joo mới lên tiếng:

- Hanry, kẻ gây tai nạn cho anh ấy lúc này đang ở đâu?

Nghe cô hỏi, Hanry trầm tư một lát mới trả lời:

- Nhắc đến thằng cha Pergola là em lại tức đến sôi máu. Khốn nạn!

Hanry giận dữ kể sạch tội trạng của Pergola không sót một chữ, đến nỗi nước miếng văng tung tóe lên mặt SongHa. Chờ anh kể xong, SongHa lúc này khóc không ra nước mặt, chỉ tay vào mặt mình gào lớn:

- Lau sạch đống bầy nhầy khắm thối này ra khỏi mặt tôi!!!

Sắc mặt của Hyun Joo lúc này đã trầm hẳn xuống. Cô nắm lấy bàn tay lạnh toát của Jeon JungKook, nhìn những vết thương đau đớn chằng chịt trên người anh, không nhịn được mà nhíu mày căm phẫn.

Jeon JungKook từ bỏ đất nước, đặt cược mạng sống để cứu trợ đất nước Ucab. Vậy mà anh không nhận được sự tôn trọng, ngược lại còn bị chúng hãm hại gần như bỏ mạng.

- Trung tá SongHa, đường đến doanh trại của Pergola tốn khoảng bao nhiêu phút đồng hồ?

- Lúc nãy, khi đi ngang qua mấy tên lính Ucab, em đã nghe lỏm được rằng, tối nay bọn chúng sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu linh đình. Hình như chúng mới tóm được một vài nữ tù binh của nước Sing, nghe có vẻ hào hứng lắm!

Hyun Joo vẫn nắm lấy tay Jeon JungKook, tinh nghịch trêu ghẹo, gãi gãi lên lòng bàn tay anh. Khóe môi cô chợt nhếch, tạo thành một đường cong hoàn mỹ:

- Thế thì đêm nay, phiền trung tá SongHa chăm sóc cho chồng tôi một lát. Tôi và Hanry sẽ đến đó một chuyến, không - say - không - về!

Một con chim chích, hai con chim sáo sậu, ba con chim ri, nhảy nhót trên cành cao…!Doanh trại Ucab, tám giờ đêm…

Tiếng hát hò gào lớn, tiếng cụng ly leng keng, tiếng cười khả ố trêu ghẹo nhau,… tất cả tạo nên một chuỗi âm thanh vô cùng chói tai và ồn ã.

Quân lính Ucab cởi trần, kẻ nào người nấy mặt mũi đỏ quạch, trên tay cầm các vò rượu quý, chốc chốc lại đưa lên miệng tu sạch. Nước rượu hăng hắc đổ cả xuống cổ, làm ướt đẫm vòm ngực đen nhẻm, chi chít các dấu sẹo của họ.

Không khí tưng bừng ở nơi này trái ngược hoàn toàn với quân sĩ nước Vân. Doanh trại đóng đô của nước Vân bây giờ chìm trong một sự yên lặng đến đáng sợ. Kể từ sau khi vị Thượng tướng tài ba của họ bị trọng thương suýt chết, đất nước Vân đã quyết định ngừng chiến, chờ Jeon JungKook tỉnh lại sẽ lên đường về nước.

Pergola cầm một cái đùi gà, cho vào miệng nhai ngồm ngoàm, mỡ bóng nhẫy cả mặt:

- Ăn đi mà lấy sức! Mấy em gái xinh đẹp còn đang chờ ở kia kìa!

Cả đám lính cùng phá lên cười ngặt nghẽo, sau đó lại tiếp tục tu rượu chọc ghẹo nhau bằng những lời lẽ hết sức thô tục.

Pergola chuếnh choáng lê từng bước xiêu vẹo, khi đi ngang qua nơi giam giữ nữ tù binh, ánh mắt hắn chợt dừng lại trên người một phạm nhân nữ. Mặc dù khuôn mặt của cô gái đã lấm lem bùn đất, nhưng vẫn có thể nhận thấy làn da căng mịn, trắng nõn ẩn hiện phía dưới, vô cùng xinh đẹp. Xương quai xanh quyến rũ lấp ló sau cổ áo màu be, cơ hồ còn nhìn thấy rãnh ngực sâu gợi cảm.

Hyun Joo giương đôi mắt ướŧ áŧ lên, lo lắng cắn cắn bờ môi căng mọng nước. Bộ dạng sợ sệt pha chút gợϊ ȶìиɦ này của cô khiến du͙ƈ vọиɠ trong người Pergola trỗi dậy mãnh liệt.

Hắn ném phăng chai rượu trên tay xuống đất, bước đến bên Hyun Joo, ngồi xồm xuống đối diện cô, sau đó dùng tay nâng cằm Hyun Joo lên cao mà ngắm nghía.

- Chà chà, hàng ngon đấy! Này mấy anh em, tôi nhận một chân trước nhé!

Hyun Joo bị Pergola cầm tay lôi đi. Cô vừa miễn cưỡng chống cự, vừa che miệng nức nở cầu xin:

- Đừng! Đừng bắt tôi! Xin các anh!

Pergola vẫn như con hổ đói cầm thú, môi trề nhẫy mỡ, đưa tay quệt ngang mồm rồi cười khềnh khệch. Sau chuỗi ngày chiến tranh mệt mỏi, ngày hôm nay tất cả bọn chúng phải vui chơi xả láng một hơi mới được.

Trong nhóm những nữ tù binh bị bắt kia, một thiếu nữ đô con đang ngồi co ro ở góc tối. Cô ta dùng khăn che nửa mặt, tay còn lại liên tục thò xuống bắp chân gãi gãi, chốc lát lại nhổ phăng một vài cọng lông xoăn tít. Hàng lông mày rậm thỉnh thoảng nhếch lên, nhìn về phía đám lính bằng đôi mắt đầy căm hận.

- Khà khà, mau lấy chậu nước kia lau mặt đi!

Pergola chỉ tay vào một chậu nước đặt ngay trong lều trại, lừ mắt ra hiệu.

Hyun Joo run run bước đến bên cạnh, sau đó vục nước lau sạch vết bẩn bám trên mặt. Đến khi cô quay đầu lại, Pergola chết lặng người, sững sờ trước nhan sắc xinh đẹp vô cùng kiều diễm.

Mắt phượng, mày ngài, làn da non mơn mởn căng bóng, mọng nước, thân hình đồng hồ cát nảy nở lấp ló sau lớp vải mỏng bụi bặm. Trong miệng Pergola nhỏ ra một tràng dãi nhớt thèm khát. Hắn lè lưỡi liếm mép, nuốt nước dãi ngược trở lại cuống họng, trôi tuột xuống bụng.

- Người đẹp! Cởϊ áσ rồi nằm xuống! Mau!

Pergola cầm súng, bước đến bên cạnh Hyun Joo, khịt khịt mũi ngửi mùi hương nồng nàn trên cơ thể của cô. Khẩu súng được hắn nắm chắc trên tay, liên tục cọ cọ dọc sống lưng, rồi lại di chuyển xuống bờ mông căng mẩy của Hyun Joo. Ngay khi hắn định đưa tay bóp thử, Hyun Joo đã giật lùi ra sau, sợ sệt đáp:

- Ngài có phải là phi công Pergola không?

Trước câu hỏi này của cô, Pergola có chút ngạc nhiên. Hắn gật gật đầu, đáp gọn:

- Phải! Sao em biết? Nào, mau nằm xuống đi! Còn chần chờ tao nổ banh cái đầu xinh đẹp này đấy!

- Vâng! Vâng!

Hyun Joo khóc lóc, mắt phượng phủ đầy sương lạnh, run run cởi từng chiếc cúc, để lộ ra lưng trần trắng mịn cùng khuôn ngực nở nang lấp ló sau chiếc áσ ɭóŧ ren màu đen.

- Ôi shit! Đẹp quá!

Pergola kêu ré lên, phần thân dưới đã dựng đứng, gấp gáp thò tay cởi áo và quần dài. Cả người hắn ngăm đen, lông bụng xoăn tít chạy dọc từ giữa ngực xuống tận hạ bộ, nhìn trông vô cùng gớm ghiếc.

Người đẹp trước mặt hắn ngoan ngoãn nằm xuống đất, dùng tay che đi phần da thịt lộ ra bên ngoài. Pergola ném súng sang một bên, tiện thể kéo luôn quần đùi xuống đất. Cả thân hình trần truồng kinh tởm của hắn gấp gáp lao đến bên Hyun Joo, chộp lấy cô như hổ đói.

Hắn vừa áp sát vào Hyun Joo, ánh mắt ướt át của cô đột ngột chuyển đổi, trở nên sắc bén và chằng chịt tia tàn nhẫn đến kinh thiên.

Bàn tay Hyun Joo nhẹ nhàng luồn ra phía sau cạp quần, rút ra một con dao bấm, tàn nhẫn đâm một phát vào bụng Pergola.

Hắn ngơ ngác nhìn xuống bụng, con dao găm lún cả cán vào sâu, máu tươi tuôn ra ào ào, phun cả lên khuôn mặt lạnh lẽo của Hyun Joo.

Thế nhưng, một dao này của cô vẫn chưa phải là điểm trí mạng. Hyun Joo còn phải để Pergola chịu đau chịu đớn gấp trăm ngàn lần Jeon JungKook.

Pergola vừa muốn kêu cứu, Hyun Joo đã ngồi bật dậy, vung chân đạp phăng Pergola ngã lăn quay ra đất. Chưa dừng lại, cô lạnh lùng đưa chân đạp mạnh vào mặt hắn thêm lần nữa, làm cho Pergola muốn kêu cũng không được, chỉ có thể rêи ɾỉ trong miệng.

- Thằng khốn! Dám hại Jeon JungKook, mày chết với bà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro