Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm như đang trêu ngươi Jeon JungKook. Anh cởi giày, ném tất vào trong góc phòng ngủ của Hyun Joo, sau đó từ từ cởi áo. Chiếc áo vest đen lịch lãm được anh vắt lên ghế, còn áo sơ mi tháo liền cúc đầu.

Chỉ có duy nhất Hyun Joo vẫn không hay biết đến sự hiện diện của người đàn ông kia. Cô vừa tắm vừa cất giọng hát một vài điệu nhạc nhẹ, cảm thấy tâm trạng có chút thoải mái hơn rất nhiều.

Cạch...

Cửa phòng tắm được đẩy ra. Hyun Joo toàn thân quấn độc chiếc khăn tắm bông màu trắng, một vài giọt nước vẫn còn nhỏ trên làn da căng mịn, trắng muốt, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.

Mùi hương sữa tắm bay lên thoang thoảng, liên tục kích thích hai bên cánh mũi của Jeon JungKook. Hyun Joo vừa đẩy cửa phòng bước vào, hộp cháo nóng đang cầm trên tay lập tức rơi bộp xuống đất, văng tung tóe khắp sàn nhà.

Cô không dám tin vào những gì mắt mình trông thấy. Người đàn ông khủng bố kia vậy mà lại đang ngồi sừng sững trên giường của cô, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh thấu trời.

- Jeon JungKook, vì... vì sao anh lại ở đây?

Cô bám chặt lên thành cửa, không dám tiến thêm một bước nào nữa, cơ thể nhỏ bé liên tục run lẩy bẩy. Đối với Hyun Joo, sự xuất hiện của Jeon JungKook chính là một nỗi ám ảnh kinh hoàng. Rõ ràng đã nói thẳng, anh với cô đường ai người đó đi, tuyệt đối không còn liên quan tới nhau nữa

Vậy mà ngày hôm nay, Jeon JungKook vẫn mặt dày bám theo cô từ trường quay về nhà.

Trước thái độ sợ sệt của Hyun Joo, Jeon JungKook lại vô cùng hứng thú. Anh đứng dậy, sải những bước dài về phía cô, đôi môi mỏng nhếch lên ngập tràn hàm ý giễu cợt:

- Tôi đến để thăm cô. Cô không hoan nghênh sao?

Hyun Joo liên tục giật lùi ra phía sau. Nếu cô còn không mau chóng chạy thoát khỏi đây, có lẽ Jeon JungKook sẽ hành hạ cô tới chết.

Nghĩ là làm, Hyun Joo vơ vội chiếc áo sơ mi mỏng của mình mà khoác lên trước khăn tắm, sau đó co chân chạy tới phía cửa ra vào. Cô vặn nắm cửa một cách kịch liệt. Tới khi cửa bung ra, Hyun Joo mới thở phào nhẹ nhõm, vọt thẳng ra bên ngoài. Tuy nhiên, cô vừa bước được hai bước, liền bị vài gã thuộc hạ cao lớn từ đầu xông đến, dùng vũ lực bắt Hyun Joo trở lại, tàn nhẫn ném vào trong phòng.

Thì ra, tiếng ồn mà bà cụ Sinh nhắc đến là do đám người Jeon JungKook gây ra. Thừa lúc cô xuống lầu gặp Dong-hyun, bọn chúng đã lén lút mai phục sẵn.

Hyun Joo bị ném trên đất một cách thô bạo, hoảng hốt lùi ra sau góc tường, liên tục van xin:

- Jeon JungKook, tôi đã nói nhất định sẽ làm rõ cái chết của Ju Eun cơ mà? Ba năm rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa, có được không?

Nghe tới cái tên Ju Eun, thái độ của Jeon JungKook càng thêm tức giận. Anh lao người về phía Hyun Joo, dùng tay túm chặt mái tóc dài của cô, lôi xềnh xệch trên nền đất, hướng về phía phòng ngủ.

- Khi ở trường quay, cô to gan lớn mật thách thức tôi cơ mà? Sao bây giờ lại nhục nhã như một con chó thế kia?

Thân ảnh mảnh mai của Hyun Joo bị anh kéo mạnh trên đất, áo sơ mi cùng khăn tắm quấn hờ sắp bung ra. Cô càng giãy giụa thế nào, Jeon JungKook lại càng thêm điên cuồng. Anh ôm ngang lưng Hyun Joo, đem ném mạnh cô lên trên giường ngủ. Hyun Joo có cảm giác như toàn bộ các tế bào của cô đều đã bị đảo lộn.

- Jeon tiên sinh! Anh đang xâm phạm đời tư cá nhân của tôi. Tôi sẽ kiện anh!

Haaa...

Jeon JungKook ngửa cổ cười lớn, tay vẫn thuần thục cởi từng nút áo trên người, sau đó ném sang bên cạnh. Vòm ngực rắn chắc, từng múi cơ săn bóng hiện lên rõ nét trước mắt Hyun Joo. Cô thừa thông minh để hiểu, Jeon JungKook đang muốn cơ thể cô.

Những hình ảnh kinh hoàng của buổi sáng ba năm trước khi ở trong trại giam cứ thế ùa về. Tâm trí Hyun Joo trở nên hỗn loạn, sợ hãi tới cực điểm. Jeon JungKook của ngày hôm đó vồ lấy cô như một con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày, hành hạ và chiếm đoạt Hyun Joo thô bạo trong gần năm tiếng đồng hồ, đến nỗi nơi đó của cô sưng đỏ, chảy máu, tưởng chừng như đã chết đi.

Vì vậy, ngay thời điểm này, cô sợ hãi biết bao! Hyun Joo run rẩy, hai bàn chân tê dại, khổ sở đẩy lùi người ra phía sau. Tuy nhiên, Jeon JungKook vẫn hung hăng dùng lực kéo mạnh cô trở lại, đem Hyun Joo lật úp xuống giường, thô bạo lột sạch áo sơ mi cùng chiếc khăn bông che đậy cơ thể của cô.

Thiếu nữ mơn mởn xuân sắc, trần trụi liên tục vùng vẫy phía dưới, khiến hai mắt Jeon JungKook mờ dần đi. Phần bụng nhạy cảm lập tức căng cứng, vô cùng khó chịu, nhất thời chỉ muốn phát tiết ngay tức khắc.

Anh đưa tay vuốt ve bờ mông căng tròn của cô, cười nhạt chế giễu:

- Go tiểu thư, thử hỏi cơ thể này đã được bao nhiêu gã đàn ông thưởng thức?

Hyun Joo khóc không ra hơi, bàn tay bấu chặt lên ga giường, đôi chân thon dài bị người đàn ông thô bạo phía trên tách rộng ra.

- Không được, Jeon JungKook! Coi như Hyun Joo tôi van xin anh mà. Tha cho tôi! Hức!

Hyun Joo nấc nghẹn từng hồi. Vùng ngực đẫy đà liên tục bị đôi bàn tay thô ráp kia xoa bóp tới ửng đỏ. Nghe lời van xin khẩn khoản của cô, Jeon JungKook dừng lại động tác. Anh lật ngửa cô lên, đưa tay bóp chặt cổ Hyun Joo, gằn giọng nói chậm từng tiếng:

- Muốn tha? Thế thì cô hãy quỳ tôi một lạy. Tôi sẽ thả cô đi!

Anh... anh đừng ép người quá đáng! Tôi chỉ quỳ trước hai người, người thứ nhất là cha, người thứ hai là mẹ của tôi!

Hyun Joo giãy nảy, kéo chăn che lấy cơ thể trần trụi, uất ức mắng nhiếc. Jeon JungKook càng thêm khinh miệt, nhún vai nói thẳng:

- Tùy cô! Vậy thì hãy ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi mà phục vụ!

Dứt lời, Jeon JungKook lao tới, giằng lấy chiếc chăn che đậy trên người Hyun Joo. Hành động của anh vô cùng hung hăng. cũng phải, bởi đường đường là một con người có quyền có thế như Jeon JungKook lại mới chỉ quan hệ nam nữ duy nhất một lần. Chính là lần đầu tiên cưỡng ép Hyun Joo ở trong trại giam. Mặc dù Ju Eun là hôn thê của anh, nhưng ngay cả nụ hôn đầu hai người cũng chưa trao cho nhau.

Bản tính cấm dục quy kết cho anh cũng đúng. Mỹ nữ dâng đến tận miệng, dù có lột sạch đồ đứng trước mặt anh, Jeon JungKook cũng đều không có hứng. Thế mà vừa gặp lại người phụ nữ xấu xa này, dục vọng trong người anh đã sôi sục mãnh liệt.

Hyun Joo bị anh đè chặt cứng dưới thân, hai bàn tay mềm mại quơ quào loạn xạ. Còn Jeon JungKook giống như con hổ đói, cứ thế vày vò hai bầu ngực căng tròn của cô, đến nỗi làn da trắng nõn đỏ ửng lên, in hằn những dấu tay gân guốc.

Sau một hồi ép hôn triền miên khiến bờ môi căng tròn của Hyun Joo sưng đỏ, Jeon JungKook dùng hai ngón tay, giơ lên trước mặt cô đe dọa:

- Ngón tay nhiều xương, chắc chắn sẽ rất đau!

Hyun Joo sợ hãi, lắc đầu lia lịa. Khi trước, cô đã bị anh chơi đùa tới chảy máu, lần này cô sẽ chết vì đau đớn mất. Trong lúc Jeon JungKook bắt đầu chạm tay xuống phía dưới, Hyun Joo lấy hết can đảm, chộp lấy bình hoa đặt trên bàn ngủ, dùng lực đập thật mạnh lên đầu Jeon JungKook.

Choang!

Bình hoa vỡ tan, từng mảnh sắc cứa lên da đầu đối phương, máu đỏ bắt đầu nhỏ xuống, rơi cả lên cơ thể trần trụi của Hyun Joo nằm ở phía dưới.

Hyun Joo nhân lúc Jeon JungKook đờ đẫn, co chân đạp mạnh lên bụng anh, sau đó thừa cơ toan nhảy xuống giường.

- Cô dám đánh tôi? Tiện nhân!

Jeon JungKook gằn giọng quát lớn, không màng đau đớn trên đỉnh đầu, tóm lấy hai chân Hyun Joo kéo ngược trở lại.

- Aaa... Jeon JungKook, tôi căm hận anh!

Để trừng phạt cô, Jeon JungKook tàn bạo dang rộng hai chân Hyun Joo, sau đó trực tiếp đâm thẳng vào trong người cô từ phía sau. Hyun Joo đau đớn gồng lưng la hét, nhưng người đàn ông hung bạo kia vẫn liên tục luận động trên thân cô. Mỗi một lần tấn công, Jeon JungKook đều dùng lực mạnh nhất có thể. Anh với tay tóm lấy thắt lưng của mình, độc ác quật lên tấm lưng thon thả của cô, miệng không ngừng chửi rửa:

- Loại đàn bà như cô, có chết trăm ngàn lần cũng xứng đáng!

Hyun Joo bị anh xoay trong đủ mọi tư thế, khổ sở khóc nấc lên từng hồi. Gương mặt hoàn hảo không góc chết của Jeon JungKook dính máu, càng khiến anh trở nên hung bạo hơn.

Đau!

Đau quá!

Hyun Joo thở thoi thóp, không còn sức chống đối. Jeon JungKook hành hạ cơ thể mỏng manh của cô hết lần này tới lần khác, đến khi anh gầm lên một tiếng hả hê, mới rời khỏi người cô.

Lúc này cũng đã là bốn tiếng đồng hồ sau.

Chân tay Hyun Joo run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra ướt đầm. Cô nằm im trên giường, khắp nơi đâu đâu cũng là những dấu vết xanh tím, còn có cả đường thắt lưng quật xuống đau rát.

Jeon JungKook mặc lại quần áo, lại trở thành người đàn ông lãnh đạm như vẻ bề ngoài mà anh luôn thể hiện trước công chúng. Nếu chỉ nhìn qua, không ai có thể biết đằng sau con người này lại sở hữu thú tính tàn bạo tới như thế.

- Go Hyun Joo, cô hãy nhìn xem, đây là gì?

Nghe tiếng gọi, Hyun Joo mơ màng hé mắt, bờ môi khô đã tái đi, mấp máy không nói lên lời.

Cô chỉ có thể trông thấy, Jeon JungKook bước đến bên bàn trang điểm của cô, sau đó lôi ra một chiếc máy quay phim mini được gắn bí mật. Hyun Joo dùng hết sức bình sinh, chồm người về phía anh, căm hận nguyền rủa:

- Jeon JungKook khốn khiếp! Mau trả lại cho tôi!

Tuy nhiên, vì cô quá yếu, hai chân không đứng vững liền ngã chúi xuống dưới đất. Nhìn bộ dạng thảm thương của Hyun Joo, Jeon JungKook bèn nở nụ cười đầy sảng khoái. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay tách rộng hai đùi thon dài, liếc mắt nhìn xuống chỗ đó.

- Sưng rồi cơ à? Chậc... chậc... Thật đáng thương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro