chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng trong thời điểm này, tình trạng sức khỏe của Jeon JungKook đang dần chuyển biến tốt. Anh tích cực làm theo các phương pháp điều trị của bác sĩ Ucab, kết hợp nghe nhạc và tập luyện những bài thể dục phục hồi nên tình trạng ho ra máu đã giảm được một chút.

- Thượng tướng muốn xuất viện ư?

Ahn YunTae toan lên tiếng ngăn cản nhưng lại thôi. Jeon JungKook đã mặc xong quân phục, trên vai đính đầy quân huy sáng chói, mái tóc vuốt ngược, để lộ vầng trán cao rộng cùng hàng lông mày sắc bén lạnh lẽo. Dù cánh tay trái vẫn chưa hoạt động tốt nhưng cũng đang trong thời gian ăn da non, không đáng ngại cho lắm.

Anh cầm khẩu Smith & Wesson đã lên nòng đầy đủ, đem trước mặt ngắm nghía, nhẹ nhàng thổi một hơi vào nòng súng, sau đó nghênh ngang bước ra bên ngoài. Thời gian vừa qua, không lúc nào Jeon JungKook ngừng tìm kiếm tung tích Hyun Joo, nhưng đều nhận về những kết quả thất vọng. Mẹ con Hyun Joo như đã bốc hơi khỏi thế giới này, rời xa anh vĩnh viễn.

Phải! Đúng như Kim Taehyung đã nói, nếu anh còn hèn nhát thêm nữa, chắc chắn sẽ không xứng với Hyun Joo. Jeon JungKook phải giải quyết cho tốt vấn đề chính trị tại Ucab, sau đó đem toàn bộ thời gian còn lại để lật tung nơi này, tìm cho ra bằng được Hyun Joo.

Anh đi đầu tiên, hai hàng quân sĩ súng giắt hông nghiêm chỉnh, cung kính đi theo phía sau. Ngay cả Ahn YunTae cũng nhường chỗ cho Jeon JungKook, tự động lui lại. Bởi phía bên quân đội chủ lực đã ra lệnh, ngay sau khi kết thúc cuộc đàm phán lần này, Jeon JungKook một bước phong hàm lên Tổng Tư Lệnh, thay thế vị trí của Ahn YunTae.

- Thượng tướng, chúng ta đi đâu bây giờ?

SongHa lẽo đẽo bám sau lưng anh hỏi dò.

Jeon JungKook ngửa cổ nhìn lên trời cao, nhíu mày đáp:

- Tòa thị chính Bộ chính trị Ucab!

Vừa thấy đoàn xe của Jeon JungKook đi tới, Tổng thống đất nước Ucab là Putney Ham cùng Bộ trưởng bộ quốc phòng Vinlant gấp gáp chạy ra tiếp đón.

Họ cúi rạp đầu, vươn tay về phía Jeon JungKook chào hỏi, nhưng đổi lại chỉ là cái nhìn đầy chế giễu của anh. Jeon JungKook không thèm nể mặt, lạnh lùng lướt qua vai Putney Ham, đi thẳng vào phòng Tổng thống.

Sắc mặt của Putney Ham tái mét. Đường đường là một tổng thống, vậy mà ông ta lại bị một gã Thượng tướng đến từ nước khác hạ nhục trước mặt cấp dưới như vậy. Putney Ham bặm chặt môi, nén lại cơn tức giận mà bám theo sau gót Jeon JungKook đi vào bên trong.

Thấy vậy, Hanry không khỏi sợ sệt, kéo tay SongHa thủ thỉ:

- Thượng tướng làm vậy nhỡ lại bị mất thêm cánh tay phải thì sao?

Bốp!

SongHa không do dự, đưa tay đánh mạnh lên đầu thằng nhóc phui phủi cái miệng trước mặt, trừng mắt lườm nguýt:

- Im ngay! Để Thượng tướng nghe thấy cậu chết chắc!

Ngồi trong phòng đàm phán, Putney Ham cảm thấy rất áp lực. Thật ngược đời, ông ta thân là chủ nhân của căn phòng này, là người lãnh đạo đứng đầu Ucab nhưng lại phải hạ mình trước Jeon JungKook kia.

Putney Ham tự tay rót cho Jeon JungKook một ly trà nóng, kính cẩn dâng lên trước mặt anh:

- Mời ngài dùng trà!

Jeon JungKook chưa vội cầm lấy tách trà ngay, chỉ dùng đầu ngón tay quét dọc quanh miệng tách, đột ngột xoay miệng tách trà, khiến dòng nước nóng bất chợt đổ ngược vào lòng bàn tay Putney Ham.

- Á! Bỏng chết tôi rồi!

Putney Ham hoảng hốt kêu ré lên, phùng mang trợn má nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của mình, rồi lại liếc sang Jeon JungKook đầy kinh hãi.

Hắn… hắn dám hất trà nóng vào ông ta sao?

Jeon JungKook cong môi cười nhạt, lặng lẽ rút khăn lau tay được chuẩn bị trước, ném về phía Putney Ham:

- Ôi trời! Chậc! Tôi không cố ý!

Putney Ham oan ức muốn nói gì đó, chợt thấy khẩu súng mới cứng được Jeon JungKook lấy ra, bình tĩnh đặt lên trước mặt. Cơ thể ông ta co rút, hoảng hốt nhìn anh không nói lên lời.

- Sao nhỉ? Tôi nghe nói ông Putney Ham đây nhất định không chịu ký vào bản cam kết bình hòa giữa sáu nước?

Giọng nói của Jeon JungKook lạnh lẽo như rót mật bên tai, nhưng lại chứa mười phần khinh bỉ. Vinlant đánh mắt ra hiệu cùng Putney Ham, lấy cớ chống đối:

- Chính sự của nước nào thì nên tự để nước đó giải quyết. Thượng tướng đâu thể lấy quyền uy của nước Vân mà áp đặt lên chúng tôi được!

Nghe Vinlant đáp, Jeon JungKook đột ngột ngồi thẳng lưng. Anh cầm lấy cây bút máy Putney Ham để trên bàn, dễ dàng bẻ gãy đôi chỉ bằng bàn tay phải.

Âm thanh “rắc, rắc” vang lên như đang cào cấu vào màng nhĩ của hai kẻ ngồi đối diện Jeon JungKook.

Anh đứng dậy, nghiêng đầu ra hiệu cho Hanry đóng cửa phòng lại. Sau đó, Jeon JungKook cởϊ áσ khoác ngoài, thẳng thừng ném phốc lên hệ thống camera treo trước cửa phòng.

Putney Ham đứng phắt dậy, đập bàn quát lớn:

- Này! Ngài nên nhớ rằng đây là đất nước Ucab. Sân chơi của chúng tôi, luật chơi cũng là của chúng tôi. Ngài có hiểu không?

Beng!

Mặt mũi ông ta đột nhiên xây xẩm, não bộ nở đầy hoa, từ trong hai bên hốc mũi chảy ra vài giọt máu tươi. Bàn tay phải của Jeon JungKook đang nắm lấy tóc Putney Ham, đập cả khuôn mặt rỗ chằng chịt của ông ta xuống bàn kính.

Thấy Tổng thống của mình bị xem thường, Vinlant toan rút súng cố thủ nhưng Hanry và SongHa đã nhanh tay hơn, chĩa súng vào đầu ông ta dằn mặt.

Jeon JungKook hừ lạnh lên tiếng:

- Má mày! Lúc lợi dụng nước người ta thì cúi đầu cun cút xin xỏ, cúp đuôi nịnh hót như một con chó. Xong việc liền giở thủ đoạn đê hèn đòi cướp ngược lại đất nước người ta. Ô hay, chó táp phải ruồi, nước cống thối hoắc mà đòi sóng sánh với đại dương à?

Putney Ham vùng vẫy hai tay chống cự, trong lòng tự chửi mình ngu dốt khi đã xem thường Jeon JungKook mà không cử quân sĩ canh giữ.

- Tôi… tôi không có ý đó!

Putney Ham yếu thế nói, máu mũi vẫn còn chảy ròng.

Jeon JungKook thả đầu ông ta ra, nhẹ nhàng đe dọa:

- Ông không thích nhẹ nhàng thì để tôi dùng vũ lực chơi với ông. Jeon JungKook đây xưa nay bạo lực, rất ghét lằng nhằng!

Putney Ham gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng sai Vinlant đem bản cam kết bình hòa đặt lên trước mặt.

- Ký đi!

Jeon JungKook hất mặt ra hiệu.

- Chiến tranh dai dẳng đâu phải nước đi tốt. Thử nhìn người dân của ông xem, trông họ có khác gì mấy cỗ xác chết biết đi hay không?

Bản cam kết này, Jeon JungKook bắt buộc phải dùng vũ lực cưỡng chế. Một khi chiến tranh còn kéo dài, nhân dân sáu nước còn cực khổ nhiều.

Chờ khi xong việc, Jeon JungKook lãnh khốc bước ra bên ngoài. Khi anh tới nơi, Ahn YunTae đã chờ sẵn, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp nhỏ, trao lại cho Jeon JungKook.

- Có người gửi cho cậu, nói là quà gặp mặt!

Jeon JungKook nhíu mày, mở ra xem xét, sắc mặt lập tức tái mét. Bên trong chiếc hộp là sợi dây chuyền vàng, mặt dây được tạo hình con cá do Jeon JungKook đích thân đeo lên cổ Hyun Joo. Còn một tờ giấy nhỏ nữa được gấp gọn bên cạnh, chữ viết tay rất ngay ngắn, đẹp đẽ: “Nice to see you again, Jeon JungKook. See you at our sweet wedding.”

(Dịch: Rất vui được gặp lại anh, Jeon JungKook. Hẹn gặp nhau tại hôn lễ ngọt ngào của chúng tôi.)

Hanry cũng đã trông thấy, thắc mắc lên tiếng hỏi anh:

- Ai gửi tặng Thượng tướng quà vậy?

Bàn tay Jeon JungKook nắm chặt dây chuyền, gân xanh nổi cả lên, đôi mắt chim ưng chứa đầy tầng sát khí đỏ quạch tia máu:

- Mesaw, trùm mafia khét tiếng, kẻ thù không đội trời chung của tôi!

...

Ban Doh Kyong đứng dưới lầu, bàn bạc nói chuyện với vài gã thuộc hạ. Thỉnh thoảng, anh lại đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ của Hyun Joo, nói vài điều gì đó không rõ. Sau rèm cửa, Hyun Joo đang lặng lẽ quan sát mọi biến chuyển của Ban Doh Kyong, rồi lại quay trở lại giường, kéo chăn nằm ngủ.

Cạch…

Cửa phòng mở ra.

Ban Doh Kyong đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo đĩa bánh kem tự làm cho cô. Hình thức và mùi vị rất đẹp, chứng tỏ Ban Doh Kyong là một người đàn ông chu đáo trong vấn đề bếp núc.

- Em đói chưa?

Ban Doh Kyong đặt tay lên vai Hyun Joo, dịu dàng cất giọng hỏi. Trước mặt Hyun Joo, người đàn ông này quả thực là một kiệt tác lý tưởng đối với phụ nữ. Điển trai, lịch lãm, giàu có và chu đáo, đời người con gái chỉ cần có vậy.

Hyun Joo gật nhẹ đầu, sau đó chống tay ngồi dậy. Ban Doh Kyong xúc từng miếng bánh đút cho Hyun Joo ăn, hào hứng quan sát nét mặt của cô. Bánh mang vị ngọt thanh, hương thơm cherry thoang thoảng, quyện vờn quanh cánh mũi.

Nhìn cô ăn gần hết chiếc bánh kem, Ban Doh Kyong rất vui. Anh đưa tay gõ nhẹ lên trán Hyun Joo, dịu dàng nói nhỏ:

- Lần sau anh sẽ làm loại khác cho em ăn!

Hyun Joo vui vẻ nở nụ cười tươi rói, nhìn Ban Doh Kyong không rời. Lần đầu tiên Ban Doh Kyong được trông thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái trước mắt, làm anh nhanh chóng rơi vào trạng thái đờ đẫn, vô tình đánh rơi cả chiếc thìa nhỏ trên tay. Cô ấy đang cười với anh sao? Da mặt Ban Doh Kyong phút chốc đỏ bừng.

Trên lòng bàn tay Ban Doh Kyong xuất hiện một vết bỏng còn mới, Hyun Joo lặng lẽ cầm lấy bàn tay anh, sau đó nhấc lên xem xét. Cô chủ động chạm vào tay anh như thế, khiến trái tim Ban Doh Kyong càng đập mạnh hơn.

“Chết tiệt! Tại sao mày lại động lòng chứ?”

Lý trí Ban Doh Kyong không ngừng kêu rên, mắng nhiếc. Đến khi anh định thần lại, Hyun Joo đã đến bên tủ đồ quay trở lại giường, trên tay còn cầm theo hộp sơ cứu.

Cô tỉ mỉ bôi thuốc vào vết bỏng, sau đó dùng băng gạc dính lên. Mọi động tác của Hyun Joo đều rất nhẹ nhàng, gần như sợ làm Ban Doh Kyong đau. Nhìn cô cúi đầu chăm chú xử lý vết bỏng cho mình, mái tóc mềm mại thoang thoảng hương thơm chờn vờn quanh cơ thể, linh hồn Ban Doh Kyong gần như bị rút sạch.

Anh vô thức đưa tay nâng cằm Hyun Joo lên, sau đó cúi đầu, ghé miệng định hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng của Hyun Joo. Đột ngột, cửa phòng bị bật tung, người vào là một cô gái ngoại quốc xinh đẹp.

- Ban Doh Kyong, anh dám dẫn phụ nữ về phòng ân ái sao?

Cô gái chỉ tay vào mặt Ban Doh Kyong hét lớn.

Lúc này, Ban Doh Kyong mới buông Hyun Joo ra, chỉnh lại áo sơ mi có phần xộc xệch. Anh nhướn mày, nhìn sang cô gái nóng nảy kia, nhếch môi cảnh cáo:

- Đừng có làm loạn ở đây! Mau cút ra bên ngoài!

Hyun Joo ôm chặt chăn, ngước lên nhìn Ban Doh Kyong. Cách nói này, thái độ bất cần này rất quen thuộc. Cô lặng người, hai tay bám chặt chăn, phút chốc tâm trạng trở nên hoang mang, đưa hai tay ôm lấy đầu tỏ vẻ vô cùng khó chịu.

Trông thấy sự hoảng loạn của cô, Ban Doh Kyong vội vàng ôm lấy Hyun Joo, vỗ vai an ủi:

- Em làm sao thế? Em có điều gì muốn nói với anh không?

Hyun Joo gục đầu vào vai Ban Doh Kyong, cầm lấy bàn tay của anh, viết bằng ngón tay vài chữ lên trên đó.

“Em không nhớ được gì!”

Ban Doh Kyong lẩm bẩm đọc đi đọc lại theo từng nét Hyun Joo viết ra, âm thầm thở dài, hôn lên trán cô nhẹ nhàng trấn an.

Cô gái kia bị đuổi cũng không dám làm càn thêm, chỉ hậm hực nện gót bỏ đi. Ban Doh Kyong cài áo sơ mi, cầm lấy đĩa bánh đã hết, xoa má Hyun Joo nói nhỏ:

- Em không cần bận tâm đến cô ta! Nghỉ ngơi cho thật tốt nhé!

Sau khi dặn dò xong Hyun Joo, Ban Doh Kyong nhàn nhã bước xuống lầu. Hai người đàn ông to béo đã ngồi chờ sẵn bên dưới, đang trò chuyện thân mật. Trông thấy Ban Doh Kyong, họ vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào hỏi.

- Hãy sắp xếp một buổi kiểm tra trí nhớ cho cô ấy!

Ban Doh Kyong trực tiếp lên tiếng, ngồi ngả người trên sofa.

Một trong hai người đàn ông mới tới có chút do dự, lên tiếng hỏi anh:

- Ban tổng có chắc chắn cô ta bị mất trí nhớ hay không?

Ban Doh Kyong gật đầu, khóe môi cong lên đầy chắc chắn:

- Tôi đã thử qua. Hyun Joo không hề nhớ gì về Jeon JungKook. Khi tiếp xúc da thịt, cô ấy cũng chỉ chống cự rất yếu!

- Vậy thì tốt! Ban tổng có thể bắt đầu kế hoạch tiếp theo!

Trong phòng ngủ, Hyun Joo đang đứng lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài khuôn viên biệt thự. Bàn tay cô chạm lên trên ngần cổ trắng nõn vẫn còn in lại dấu hôn của Ban Doh Kyong, sắc mặt sa sầm hẳn xuống.

" - Hyun Joo, mau lại đây!

Jeon JungKook vừa đi đâu về, hào hứng vẫy tay gọi cô gấp gáp, trên tay anh còn cầm một chiếc hộp đỏ, khua khua về phía Hyun Joo.

Cô bĩu môi đáp trả lại anh, thờ ơ hỏi:

- Sao thế? Anh lại muốn gì nữa?

Thái độ lạnh lùng của Hyun Joo làm Jeon JungKook phút chốc thất thần, ngay sau đó liền hậm hực bước tới, mặc kệ trước mặt đông người, vòng tay vác ngược Hyun Joo trên lưng.

- Á… á… Jeon JungKook, buông tôi ra! Tên khốn này!

Hyun Joo đưa tay cào cấu vào người Jeon JungKook, nhưng vẫn bị anh ngông nghênh vác lên trên phòng, hung hăng ném mạnh xuống giường. Hyun Joo chưa kịp hoàn hồn, Jeon JungKook đã ngạo mạn xé phăng váy ngủ của cô ra, khiến cả thân hình trắng nõn, mềm mại non tơ không chút che đậy lộ ra bên ngoài.

- Em cứ thích chống đối tôi nhỉ?

Jeon JungKook lừ mắt mắng Hyun Joo, sau đó cúi xuống ngoạm chặt lấy bầu ngực căng tròn của cô mà cắn.

Hyun Joo bị cắn đau, chảy cả nước mắt, ghét bỏ đá vào bụng anh:

- Đồ cầm thú! Anh không nhẹ nhàng hơn được à!

Lúc đó, Jeon JungKook chỉ ngẩng đầu nhìn cô, miệng vẫn ngậm đầy ngực mềm, tay còn lại liên tục xoa bóp, chơi đùa với viên ngọc hồng nhạt sớm đã dựng đứng.

- Nhẹ nhàng thế này sao?

Anh không cắn nữa, dùng đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ ɭáρ xung quanh đầu ngực của cô, làm Hyun Joo chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cong người thở hổn hển.

Một lát sau, anh buông Hyun Joo ra, mỉm cười mờ ám nói:

- Tôi có thứ này cho em!

Jeon JungKook mở hộp, lấy ra chiếc dây chuyền vàng chạm khắc hình con cá rất đẹp, thích thú đeo lên cổ cô:

- Cọc em vào để em khỏi chạy lon ton khỏi tôi! Nghe chưa?

Hyun Joo ngồi yên cho anh đeo, trong lòng âm thầm khen ngợi dây chuyền rất đẹp."

Bàn tay Hyun Joo vẫn chạm nhẹ lên cổ, nơi chiếc dây chuyền Jeon JungKook đeo cho đã bị người khác lấy mất. Cô vuốt lên thành kính cửa sổ, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, mở miệng nói thầm đủ mình cô nghe thấy:

- JungKook, em ở đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro