chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc cãi vã khủng hoảng xảy ra khiến nhà họ Jeon nhất thời bị đảo lộn hoàn toàn. Chờ sau khi đã bình tĩnh lại, Jeon Byun Dae vơ vội áo khoác, hằm hằm đạp tung cửa bước ra ngoài. Vừa vặn, Jeon JungKook cũng đã về tới nơi, nhìn thấy anh trai đằng đằng sát khí xông ra, anh chỉ nhíu mày ngạc nhiên một chút.

Seo Minwoo gục đầu lên vai mẹ chồng, ngồi trên ghế liên miệng giải thích. Bà Shin Gyu chỉ biết vỗ vai an ủi, trộm chép miệng đầy bất lực. Jeon JungKook đến nhìn cũng không buồn nhìn, lạnh nhạt đi thẳng lên trên lầu.

- Cục cưng của anh, cả ngày hôm nay hai mẹ con làm gì?

Chưa nhìn thấy mặt nhưng đã nghe thấy giọng nói của anh, Hyun Joo vội vàng mở cửa, bị anh vòng tay bế xốc lên cao, đem xoay ba vòng tròn. Vạt váy của cô xòe thành một đường lượn khúc, trông cảnh tượng hết sức tuyệt đẹp. Nghe tiếng cười giòn tan trên tầng, hai mẹ con Seo Minwoo ngước mắt trông lên. Bắt gặp cảnh tượng tình tứ hạnh phúc kia, trong lòng Seo Minwoo càng thêm căm tức. Cô ta nghiến răng ken két, hằn học lườm Hyun Joo chằm chằm.

- Mau bỏ em xuống!

Hyun Joo ngại ngùng đập tay lên Jeon JungKook, nháy mắt ra hiệu. Jeon JungKook vẫn chưa hiểu ý, dụi đầu vào ngực cô làm nũng:

- Không! Anh thích bế hai mẹ con như thế này cơ!

Bốp!

Trên má anh lập tức ăn trọn một cái tát trời giáng. Hyun Joo lườm anh, nhe răng cảnh cáo:

- Vào trong phòng, thích gì em chiều!

Hai mắt Jeon JungKook sáng bừng, vội vàng ẵm Hyun Joo chạy nhanh, không quên giơ chân đóng cửa. Khi cả cô và anh đều ngã nhào trên giường rồi, nụ cười trên môi Jeon JungKook mới giãn ra, rộng tới mang tai. Anh luồn tay vào trong ngực Hyun Joo, nhanh chóng bắt lấy đôi gò bồng mềm cao vút đang dần dựng thẳng lên trong bàn tay anh.

- Chậm thôi anh!

Hyun Joo uốn éo cơ thể mềm mại, hứng trọn những nụ hôn cuồng loạn rơi vãi trên khắp hai bên ngực tròn. Mùi hương sữa tắm hoa ly thoang thoảng quyện hòa bên cánh mũi Jeon JungKook, làm anh say mê, lưu luyến đến mức thở dồn dập. Còn có cả thứ mùi đặc trưng của phụ nữ, da thịt thơm tho, ngây ngất tới mức dụ hoặc, thật làm anh phát điên lên mà.
Jeon JungKook không dám động chạm mạnh vì sợ ảnh hướng đến bé con, nên mọi chuyển động trên cơ thể anh đều nhẹ bẫng như mây mỏng. Cô gái của anh quá đẹp, khiến cho một gã đàn ông đang trong độ tuổi ham muốn cuồng loạn sắc dục như anh lại chỉ phản ứng với duy nhất mình cô. Những ngón tay thon dài của anh bắt đầu run rẩy, liên tục ve vãn từ hai bả vai tròn cho tới vùng eo thon nhỏ, rồi lại tiếp tục đẩy lên hai bên ngực căng bóng.

Ngọc hồng được anh ve vuốt giữa hai ngón tay, kẹp lại day miết. Hyun Joo ôm lấy cổ anh, đôi mắt mê ly phút chốc ngập tràn căng thẳng. Mỗi một động tác xoa nắn của anh đều là những tác động trí mạng, khiến cô hết sức thích thú.

- JungKook!

Giọng nói của cô pha chút nghẹn ngào kí©ɧ ŧìиɧ, đem đầu anh kéo sát xuống, hơi rướn lưng hôn lên môi bỏng của anh.

Những lời thì thầm dụ hoặc của cô vang vẳng bên tai Jeon JungKook, giúp anh cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

- Xuống dưới đi! Em đang rất khó chịu!

- Tuân lệnh công chúa của anh!

Jeon JungKook cười tươi hớn hở, kéo khóa váy của cô, lột sạch bỏ gọn sang một bên. Hai bên đùi thon được đẩy ra, điểm G trí mạng tuyệt mỹ mở bung tựa nụ hoa mới nhú, nhẹ nhàng ve vãn kêu gọi Jeon JungKook cùng nhau hòa quyện.

Anh bắt đầu tiến hành chinh phục người con gái kiều mị, lưỡi mềm đưa đẩy dọc từ rốn tròn xuống thẳng bên dưới, hăng say luồn lách vào trong hai bên cánh hoa nhỏ hẹp. Vị ngọt của cô tiết ra ngày càng nhiều nhưng đều bị Jeon JungKook tham lam nuốt sạch. Anh đặt hai chân Hyun Joo lên vai, để cho đầu gối cô siết chặt đầu anh lại. Mỗi một lần lưỡi bỏng của anh đẩy sâu vào động u nhỏ hẹp, lực siết của Hyun Joo lại càng tăng thêm.

- Ưm… ưm…!

Hyun Joo vặn vẹo rêи ɾỉ, hai tay nắm chặt ga giường, chốc lát lại phản ứng co giật. Kɧoáı ©ảʍ đặc biệt từ phía dưới truyền lên trên đỉnh não, làm cô chỉ muốn phát điên.

Vật nóng hổi được giải tỏa từ lúc nào, Jeon JungKook bắt đầu đẩy dần người anh em của mình tiến vào khe động ướt đẫm. Mồ hôi trên trán Hyun Joo ứa ra, bụng dưới của cô căng cứng, ôm ghì lấy cổ anh mà rêи ɾỉ mĩ miều.

Jeon JungKook chỉ dám tiến vào một nửa, biên độ cũng rất nhẹ nhàng những cũng đủ làm anh nhộn nhạo đê mê. Nụ hôn chiếm hữu của anh càng thêm sâu hơn, thắt lưng vẫn luận động nhịp nhàng. Vì chỉ mơn trớn một nửa nên mật ngọt từ trong cơ thể Hyun Joo càng tiết ra ngày một nhiều.

- Joo bé bỏng của anh, làm thế này có được không?

Da thịt Hyun Joo đỏ rần, ngần ngực căng vút áp lên má anh, bị anh nuốt trọn vào trong khoang miệng ướŧ áŧ. Jeon JungKook chỉ nghe thấy cô “vâng” một tiếng rất khẽ, sau đó là chuỗi âm thanh rên dài, mê loạn xen chút đứt quãng. Chờ sau khi bên dưới được phóng thích, xả đầy vào trong cơ thể chặt khít của cô, thân hình Jeon JungKook đã xụi lơ, gục đầu gầm lên một tiếng. Nhưng anh vẫn chưa chịu ra khỏi Hyun Joo, vẫn giữ ở trong cô, hai bàn tay tìm kiếm tay cô, đan mười đầu ngón tay vào nhau.

Cảm giác này thật sự tuyệt mỹ. Cô và anh ở cùng nhau, giao hòa khăng khít, nhất là còn có cả bé con. Ồ, bé con!

Anh đột ngột ngẩng cao đầu, lo lắng hỏi vội Hyun Joo:

- Joo Joo, liệu nhóc con có biết chúng ta…

Hyun Joo phì cười, vùng dưới khẽ co giật, ôm siết chặt thêm vật cứng ngắc của anh đang chôn vùi phía trong.

- Anh thật ngốc nghếch, chẳng khác gì đầu gỗ!

Jeon JungKook giờ này mới vỡ lẽ, lại tiếp tục cúi xuống hôn ngấu nghiên lên bờ môi đỏ mọng của cô, định bụng chuẩn bị “lâm trận” tiếp. Nhưng tiếng chuông báo hiệu tin nhắn từ điện thoại của anh vang lên, khiến cả Jeon JungKook và Hyun Joo đều chú ý.

Vì điện thoại anh đặt ngay trên đầu Hyun Joo nên cô đưa tay với lấy, định đưa cho anh xem, biết đâu là tin báo từ phía quân đội. Ngón tay cô vô tình chạm lên màn hình khiến điện thoại cảm ứng sáng lên.

Jeon JungKook vẫn đang mải mê hôn lên bụng cô, bàn tay còn xoa nhẹ quanh rốn, dịu dàng nói thầm:

- Hôm trước cha chỉ dọa con thôi. Cha thương con như thế, lỡ sao đánh tét đít con được? Phải không tình yêu?

- JungKook! Anh…

Hyun Joo chợt sầm mặt lại, bàn tay đưa điện thoại cho Jeon JungKook cũng đã trở nên run rẩy. Anh vội vàng rút ra khỏi người cô, đẩy gọn điện thoại sang một bên, chỉ quan tâm tới thái độ của cô bây giờ.

- Em sao thế? Em không vui ư?

Anh vuốt tóc cô, rối rít hôn lên trán. Nhưng Hyun Joo đã hơi mất bình tĩnh, đẩy nhẹ anh ra khỏi người mình, hít sâu nói:

- Anh và Ju Eun… đã từng ân ái bao giờ chưa?

Trước câu hỏi kì quái của cô, Jeon JungKook thoáng đờ đẫn. Anh nhớ đến điện thoại, vội mở lên xem. Tin nhắn được chuyển tới từ cha của Ju Eun, ông Hee sun, nội dung như sau:

“Bao năm qua, chúng ta đã rất đau khổ trong cái chết đột ngột của Ju Eun, nhất thời ích kỷ muốn giữ lại cốt nhục duy nhất của con bé vì sợ Jeon gia sẽ đem đi. Bây giờ cũng đã gần năm năm rồi, cậu cũng đã trưởng thành, có thể nhìn nhận mọi thứ. JungKook, vào đêm rằm trung thu hãy tới Woo gia nhận con!”

Em tin sao?

Jeon JungKook đặt điện thoại xuống, đôi mắt sắc bén ôn nhu huyễn hoặc nhìn Hyun Joo chằm chằm, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vờn quanh cằm nhỏ, nâng lên cao hơn một chút nữa.

Động tác của anh rất đỗi dịu dàng, kéo sát miệng hồng Hyun Joo chạm lên chóp mũi của anh, bình tĩnh chờ đợi câu trả lời.

Hyun Joo hơi giật mình nhưng cũng không lảng tránh, hé môi ngoạm lấy chóp mũi cao vút của anh, sau đó siết mạnh hơn một chút. Hai người ngồi yên lặng bên nhau trong giây lát, mãi sau Hyun Joo mới lên tiếng:

- Tin ư? Chẳng phải thân thể này của anh đã thuộc về em ngay từ khi chúng ta ở trong tù đó thôi. Em vẫn còn nhớ, có người nào đó đã ghé sát tai em nói như thế này: “Cô có biết cho vào chỗ nào không?”

Vừa nói, những ngón tay thon dài của Hyun Joo lại chạm lên ngực anh, vẽ thành những vòng tròn khiêu gợi. Jeon JungKook phì cười, cúi đầu hôn lên trán Hyun Joo, thích thú nhìn cô không rời. Anh âu yếm nói:

- Năm năm trước, anh đến Ấn Độ chiêu binh trong vòng một năm. Thời gian này, anh và Ju Eun không gọi điện, không gặp nhau, chỉ có cô ấy là người chủ động nhắn tin trước.

Jeon JungKook vẫn ôm siết Hyun Joo trong tay, cằm gối lên xương quai xanh của cô, hít hà mùi da thịt thơm ngọt quyến rũ.

- Sau khi anh về nước thì hay tin Ju Eun gặp nạn. Em nói xem, ngay cả một nụ hôn cũng chưa từng có, vậy thì dính bầu làm sao đây? Vả lại, người phụ nữ đủ tư cách mang thai nòng nọc của anh chỉ có duy nhất mình em, Go Hyun Joo!

Về điểm này, Hyun Joo tin anh tuyệt đối. Dù Jeon JungKook trước kia vốn tàn độc như thế nào nhưng chắc chắn nếu anh đã làm, anh sẽ nhận. Cô nhéo má anh, lặng lẽ nhìn bàn tay to lớn đang xoa trên bụng mình, cười nhẹ đáp:

- Nhưng phải có lý do nào đó mới khiến nhà họ Woo khăng khăng khẳng định anh và cô ấy có con với nhau chứ?

- Ừm… Có lẽ do bữa tiệc rượu năm năm trước, anh ngấm chút men và Ju Eun là người chăm sóc cho anh. Nhưng cục cưng yên tâm, anh nằm gục như con cá chết trôi, cô ấy chỉ dìu anh vào phòng thôi!

Jeon JungKook suy nghĩ một hồi liền đáp. Chắc chắn, Woo gia có âm mưu toan tính đằng sau, muốn lấy cớ hôn sự bất thành nhằm thao túng nhà họ Jeon ư?

Cơ thể anh phút chốc cứng ngắc. Những tầng suy nghĩ miên man liên tục quẩn quanh não bộ, giúp anh càng thêm khẳng định chắc chắn vào suy đoán của mình. Hyun Joo ngồi dậy mặc lại quần áo, nhẹ nhàng nói:

- Ngày mai em sẽ đến tìm Go Hee Kim. JungKook, đã đến lúc chúng ta nên giải quyết triệt để mọi ẩn tình!

Jeon JungKook gật đầu, lại bước tới ôm lấy Hyun Joo, nũng nịu gục đầu vào gáy cô:

- Em yêu, anh xuống nhà pha sữa bầu cho em nhé! Anh đã mua hai thùng sữa bầu loại tốt nhất rồi!

Chưa đợi Hyun Joo đồng ý, Jeon JungKook tự động mở cửa đi pha sữa. Hai thùng sữa bầu ư? Anh muốn nuôi cô thành heo là cái chắc. Cô trợn tròn mắt, chỉ biết nhìn theo tấm lưng cao rộng của anh cho tới khi hoàn toàn khuất bóng.

Khi Jeon JungKook xuống dưới lầu, Utan đang đứng hướng dẫn thuộc hạ mới tuyển các bước cơ bản để canh giữ biệt thự, bảo vệ an ninh cho Jeon gia. Nhìn dáng vẻ của anh hết sức bận rộn, liên tục chỉ tay, điều chỉnh bộ đàm biểu diễn cho lính mới quan sát thực tiễn.

- Làm tốt lắm, Utan!

Jeon JungKook cầm hộp sữa bầu, thoải mái vỗ lên vai Utan. Vừa trông thấy hộp sữa, Utan lập tức nhớ tới màn chơi xỏ Hyun Joo của mẹ con Seo Minwoo, nỗi căm tức càng thêm cuộn trào. Dù Hyun Joo đã can Utan không nói với Jeon JungKook nhưng Utan quyết định giả bộ quên, kéo tay Jeon JungKook bức xúc kể lại.

Nụ cười trên môi anh lập tức co lại. Hộp sữa bầu cứng nhắc cũng bị sức lực trong lòng bàn tay bóp méo. Anh ném phăng cốc thủy tinh xuống dưới đất, làm nó vỡ choang, bắn tung thành nhiều mảnh vụn, cả người bùng cháy lửa hận.

- Mẹ à, con chán ghét cái nhà này lắm rồi!

Seo Minwoo ngồi trên giường, sụt sịt kể lại cho mẹ nghe sự việc bị chồng đánh. Hai má cô ta vẫn còn in hằn năm vết ngón tay, sưng vù giống hệt ong đốt. Đầu dây bên kia, bà Seo chỉ thở dài, mở miệng trách móc:

- Ai bảo mày ngu, qua đêm với nó còn để dính bầu. Thuốc đấy thì không biết lối tống vào mồm mà tránh!

- Nhưng mà…

Rầm! Rầm!

Seo Minwoo giật nảy mình, vội vàng quay phắt người nhìn ra phía cửa. Tiếng động lớn chói tai kia suýt chút nữa khiến trái tim cô ta rớt ra khỏi lồng ngực, không khỏi cả kinh.

Jeon JungKook khoanh tay trước ngực, gương mặt tuấn kiệt đanh thép nhìn xoáy sâu vào cô ta, những tia lửa ghét bỏ tới ngút trời gần như sắp sửa thiêu cháy Seo Minwoo đến cả tro tàn. Cô ta lắp bắp chỉ tay vào mặt em chồng, sợ sệt mắng:

- Ai cho phép anh vào đây? Phòng này là phòng của vợ chồng tôi!

- Cô dám to gan pha nước bồn cầu vào sữa cho Hyun Joo uống?

Anh nện từng bước nặng nề về phía Seo Minwoo, đứng từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống cô ta. Bờ vai Seo Minwoo phút chốc run rẩy, vô thức giật lùi ra phía sau. Cô ta vẫn cứng họng cãi cố:

- Ai nói tôi cho cô ta uống? Bằng chứng đâu? Á… Buông ra!

Mái tóc dài của Seo Minwoo lập tức bị Jeon JungKook tóm gọn. Anh giật mạnh đầu cô ta khiến Seo Minwoo kêu đau the thé, da non gần như bong rời.

Jeon JungKook không kiêng nể Seo Minwoo là chị dâu, tàn bạo kéo lê cô ta trên đất, dẫu cho Seo Minwoo điên cuồng la hét tới khản cả giọng. Nghe tiếng kêu cứu, bà Shin Gyu hớt hải chạy ra, bắt gặp cảnh tượng Jeon JungKook đang nắm tóc chị dâu kéo lê, bà không khỏi sợ hãi.

- JungKook, con mau thả Minwoo ra. Con bé đang mang thai mà!

Nghe tiếng bà, Jeon JungKook lạnh lùng quay mặt lại, thản nhiên đáp:

- Mẹ à, Hyun Joo cũng đang mang thai cháu nội của mẹ đấy. Cho tới hiện tại, mẹ vẫn chỉ quan tâm tới con trai cả của mẹ mà thôi!

Anh nhếch môi khinh thường, quay phắt đầu lại, tiếp tục kéo mạnh Seo Minwoo đi theo. Bà Shin Gyu chết sững tại chỗ, nhưng vẫn kịp chạy bám sau, gấp gáp sai người giữ Jeon JungKook đang nổi nóng lại. Ngộ nhỡ Jeon JungKook làm Seo Minwoo xảy thai thì bà biết ăn nói sao với nhà họ Seo.

Vài người giúp việc chạy tới toan ngăn cản, nhưng Jeon JungKook đã rút súng giơ lên cao, trực tiếp nổ đạn.

Đoàng!

Đạn bay vèo vèo, ghim thẳng lên trần nhà làm bụi mù rơi vương vãi, người giúp việc sợ tới xanh mắt, nhất quyết đùn đẩy nhau không ai dám tiến lên thêm nửa bước. Seo Minwoo bị Jeon JungKook kéo vào nhà vệ sinh dành riêng cho người giúp việc, đem đầu cô ta kề lên trước bồn cầu. Vì khu nhà vệ sinh này chỉ có người giúp việc sử dụng nên không được sạch sẽ cho lắm, thứ mùi ngai ngái bốc lên làm Seo Minwoo vô cùng lợm họng.

Cô ta nắm chặt thành bồn, nhất quyết lắc đầu kêu gào:

- Chó chết! Jeon JungKook, đồ đàn ông khốn nạn! Anh muốn làm cái quái gì?

Jeon JungKook cười gằn. Anh kéo tóc Seo Minwoo ép cô ta phải ngửa cổ lên nhìn mình, sau đó hả hê ấn mạnh cả khuôn mặt tái xanh của cô ta vào trong bồn cầu cáu bẩn, nhếch môi tàn độc:

- Cho cô nếm thử mùi bồn cầu như thế nào. Lần sau còn dám giở trò với hai cục kim cương của tôi, tôi cho cô nuốt cả phân và nướ© ŧıểυ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro