Chương 2 (🌚)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
..
...

Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến toàn bộ những người có mặt ở đây đều kinh hoàng, sợ hãi. Becky cũng vậy, lần đối mặt trước với Freen đã trở thành ác mộng đeo đẳng cô suốt cho đến giờ. Cả đêm hôm đó, Becky không thể nào ngủ thêm được nữa. Cô ngồi bó gối, nhìn chằm chằm về vị trí thường ngày của Ngọa Sênh, tâm tư vô cùng phức tạp.

Lại là tiếng giày nện vang trên đất.

Một viên cảnh sát khác tiến vào, nhchị chóng mở cửa, sau khi lựa chọn liền đem Phỉ Ngân đi theo. Phỉ Ngân là bạn tù của Becky. Ngay khi bị gọi, gương mặt đã tái mét, đành ngoan ngoãn đi theo chị ta.

Không biết đã trôi qua bao lâu, phải đến gần sáng, Phỉ Ngân mới được dẫn về. Tuy nhiên lần này, Phỉ Ngân tuyệt đối an toàn, trên người không có bất kỳ một vết thương tích.

- Phỉ Ngân! Mọi chuyện thế nào?

Becky và những người còn lại xúm tới hỏi thăm. Phỉ Ngân chỉnh lại phần áo xộc xệch, hai má ửng đỏ, lắp bắp đáp:

- Thì... cũng giống như Ngọa Sênh. Nhưng tôi chấp thuận, nghe lời nên không bị đánh. Khuyên thật các cô, tốt nhất, nếu muốn giữ mạng, hãy tự nguyện dâng hiến. Chúng ta mạng quèn, chỉ cần sơ sót một chút, chắc chắn sẽ đi đời!

Cả phòng giam chết lặng.

Bí mật kinh hoàng này, họ không dám hé răng tiết lộ, đành cắn răng chịu nhục.

Không ngoài dự đoán, đêm tiếp theo, người bị chọn chính là Becky. Cô bị viên cảnh sát kia dẫn đi, bước chân nặng trịch, chân tay run rẩy đến mức không còn sức sống.

Địa điểm mà cô bị dẫn đến chính là phòng Giáo Huấn phạm nhân. Cô đã nghe qua cái tên này, nhưng bây giờ mới tận mắt nhìn thấy.

Vì phòng Giáo Huấn là phòng khép kín, bốn phía đều không có cửa sổ, do vậy không khí ở đây vô cùng oi bức, ngột ngạt.

Ánh sáng leo lét của chiếc đèn tròn cũ nát treo trên góc phòng giúp Becky mơ hồ trông thấy được thân ảnh của người phụ nữ trước mặt.

Tác phong cao cao tại thượng đó, sự lạnh lẽo, tàn bạo đến mức cực điểm lan tỏa khắp trong phòng, khiến cơ thể Becky bất giác run lên bần bật.

Freen đứng ngược sáng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn độc tài đang phóng thẳng qua cơ thể cô. Becky cảm giác như chị ta có thể nhìn thấu toàn bộ nội tạng của cô, ngay lúc này.

- Freen, vừa lòng chị chưa?

Becky giật lùi ra phía sau, cách xa chị ta thêm chút nữa, giọng nói của cô đã có phần tắc nghẹn ở ngay chính giữa cuống họng.

Chẳng phải đây chính là điều Freen mong muốn hay sao? Dồn cô vào đường cùng, triệt tiêu toàn bộ hi vọng sống của cô, tuyệt đối không bao giờ để cô có cơ hội ngóc đầu lên được.

Trước câu nói đầy sự châm biếm của Becky, thái độ Freen đáp trả lại cô thì tương đối bình thản. Chị búng tay ra hiệu, cánh cửa phòng giam lập tức được người bên ngoài khóa chặt lại.

Bàn tay của Freen bắt đầu lần mò cởi áo vest, đem ném thẳng xuống dưới đất, để lộ chiếc áo sơ mi màu trắng được thiết kế riêng đang ôm trọn lấy cơ thể hoàn mỹ của chị.

Becky trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ trước mặt đang từ từ cởi quần áo, hoảng sợ đến mức run rẩy. Cô quay tứ phía tìm kiếm đồ để phòng thân. Thế nhưng căn phòng này ngoại trừ hai con người đẹp như tranh vẽ là cô và chị ra thì hoàn toàn không có bất kỳ đồ vật nào nữa.

- Freen, đường đường là Thiếu tướng quốc gia mà chị dám làm ra cái chuyện này. Chị không cảm thấy xấu hổ hay sao?

Becky uất ức mắng nhiếc.

Nụ cười tàn độc trên gương mặt băng lãnh của Freen dần dần giãn ra. Nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang ngồi co lại một góc, trông giống hệt con mồi ngon mà chị đang săn, Freen cảm thấy vô cùng thích thú.

Chị đưa tay giữ chặt lấy cằm của Becky, sau đó nâng lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt.

- Cô nghĩ rằng, tôi để cô vào tù với ba năm ít ỏi như thế này là đã giải quyết xong mọi việc hay sao?

Becky bị chị giữ chặt đến nỗi không thể cựa quậy nổi, cảm tưởng như khuôn cằm sắp bị người phụ nữ tàn bạo này bóp nát.

- Tôi không giết Helga!

Không biết câu nói này Becky đã nói với Freen bao nhiêu lần. Vậy mà chị luôn bỏ ngoài tai, tuyệt đối không thèm nghe cô thanh minh.

- Câm miệng!

Hai mắt Freen rực lửa.

Chị đẩy mạnh Becky vào tường, dùng lực ghì sát lên da thịt cô. Becky bị sức nặng của Freen đè chặt, trơ mắt nhìn bàn tay chị đang luồn nhanh vào ngực áo cô.

Từng hàng cúc nhỏ mau chóng được kéo ra, sau đó bị Freen hung hăng kéo mạnh ra bên ngoài. Chiếc áo lót cúp ngực màu đen không thể ôm hết khuôn ngực trắng nõn, nảy lửa của Becky, trực tiếp đập thẳng vào tầm mắt của Freen.

- Cút ra! Freen. Chẳng phải chị chê tôi dơ dáy, không muốn động chạm tới tôi hay sao?

Bàn tay nhỏ bé của Becky không ngừng đập đập lên ngực của chị. Tuy nhiên, cô nhang chóng bị Freen đè vật xuống đất, khóa trụ dưới thân.

Becky hoảng hốt la hét, há miệng cắn thật mạnh lên mu bàn tay của Freen. Lòng bàn tay chị lập tức in rõ dấu răng của cô, có vết còn rỉ máu nhỏ.

- Chết tiệt! Dám hở răng chó ra mà cắn tôi? Được! Tôi không động đến cô nữa. Nhưng cô biết đấy, Ngọa Sênh và Phỉ Ngân, số phận của họ như thế nào? Chống đối hay thuận theo, cô tự suy nghĩ!

Thấy Becky cắn chặt môi, im lặng không đáp. Freen tiếp tục đe dọa:

- Cha mẹ cô, em gái cô! Chậc... chậc... Thiết nghĩ, tôi cần phải đích thân đến thăm họ một chuyến mới được!

Nghe Freen nhắc tới người nhà, Becky lập tức có phản ứng. Cô khóc nức nở, cay đắng gật đầu:

- Được! Được! Chỉ cần chị không động đến cha mẹ và em gái, tôi tự nguyện. Tôi tự nguyện!

Chỉ chờ có thế, ánh mắt Freen càng thêm rực lửa. Chị đem Becky ép sát dưới thân, tiếp tục tiến hành khám phá cơ thể của cô.

Áo ngực Becky bị xé rách, quần dài và quần ngắn cũng bị chị giật phăng. Cơ thể nhỏ nhắn, trắng nõn của Becky lồ lộ dưới con mắt sắc như lưỡi dao.

Vòm họng của Freen chầm chậm di chuyển. Chị đưa tay chạm nhẹ lên làn da trắng mềm của Becky, các đầu ngón tay lập tức co giật.

Trên người Becky không có bất kỳ một mảnh vải che thân, hơi thở yếu ớt khiến ngực cô hơi phập phồng, mái tóc dài đen nhánh xõa sợi che khuất gần nửa khuôn mặt. Freen nâng đầu Becky lên, dùng ngón tay cái vuốt dọc làn môi căng mọng của Becky.

Trông cô vô cùng gợi cảm và xinh đẹp. Mười người ngay khi bắt gặp cảnh này chắc chắn đều ngả mũ quỳ rạp.

Freen cởi thắt lưng, hung hăng trói ngược hai bàn tay Becky lên trên đỉnh đầu. Becky đã hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể giãy giụa yếu ớt. Tuy nhiên, sức lực nhỏ bé của cô không thể nào chống cự lại nổi.

Cơ thể của Freen đập thẳng vào mắt cô. Chị cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lẽo hé mở, trực tiếp hôn lên ngực Becky.

- Freen, cầu xin chị hãy làm nhanh đi.

Becky van xin khẩn khoản, nước mắt chua xót chảy ngược thành sông. Cô không muốn ở đây quá lâu với chị thêm một chút nào nữa.

Những lời gào thét của cô càng khiến dục vọng trong người Freen thêm phấn khích. Chị đem hai chân thon của cô tách mạnh ra, ép buộc quấn quanh bên hông. Becky bị luồng sức mạnh cực điểm của người phụ nữ tàn bạo kia đè ép, liên tục chịu công kích từ khắp nơi trên cơ thể, cả người cô co thắt lại, run lên bần bật.

Tiếng rên khổ sở của Becky càng làm Freen sảng khoái.

- Hãy nhìn cô xem, Becky Armstrong. Trông cô thật lẳng lơ.

Dứt lời, không để Becky kịp phản ứng, Freen lạnh lùng ép vật cứng kề lên vùng dưới nhạy cảm của cô.

- Đừng... đừng... Tôi sợ!

Becky kinh hãi kêu lên, dùng lực đẩy người tránh ra phía sau. Cô cảm nhận rõ da thịt Freen lúc này đang bỏng rát, tất cả đều khiến tâm can Becky sợ hãi đến cực điểm.

- Là cô tự nguyện dâng hiến cho tôi cơ mà, phải chứ?

Becky run lẩy bẩy, nước mắt tuôn rơi lã chã. Freen vẫn nắm chặt lấy hông cô, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

- Quá muộn rồi!

Cùng với một lời thốt ra này của chị, trực tiếp đâm xuyên vào, phần thân dưới Becky lập tức truyền tới cơn đau đớn xé buốt cơ thể. Becky run rẩy đến chết đi sống lại.

Trong suốt cuộc hoan ái ép buộc này, tuyệt đối Freen không hề hôn lên môi cô. Chị cho rằng đôi môi của Becky vô cùng dơ bẩn và rẻ rách.

Freen ôm Becky, đặt cô ngồi lên hai đùi của mình. Becky đau đến nước mắt chảy ròng, bị chị ép quỳ trên đất.

Sự nhục nhã, ê chề kinh tởm này khiến cô chỉ muốn giết chết chị ngay lập tức.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Freen cũng ngạo nghễ tha cho cô. Cơ thể cô sớm đã trở nên bầm tím.

Chị đưa mắt liếc nhìn Becky, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ.

Cô nằm ngửa trên nền đất, khóe môi sưng tấy. Thỉnh thoảng, cơ thể Becky khẽ co giật, run rẩy cực điểm. Cô thở hổn hển, cúi gập người buồn nôn. Nước mắt chảy xuống ướt đầm gò má.

Freen vô cùng mãn nguyện. Chị đứng dậy, mặc lại quần. Tuy nhiên, áo sơ mi không cài hết cúc, lại trực tiếp đập cửa.

Khi Becky ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì, một nữ cảnh sát từ đâu xông đến, dùng máy ảnh chụp lại lia lịa. Becky chỉ biết gấp rút nhặt lấy quần áo rơi vương vãi, che chắn phần thân thể trần trụi, cả người nhợt nhạt nhìn chằm chằm hai người trước mắt.

- Các.. các người!

Cô lắp bắp thốt lên.

Nhưng, Freen đã nhanh miệng hơn, gương mặt trầm xuống, gằn giọng buộc tội:

- Cô ta dám lấy thân quyến rũ, ép bổn Thiếu tướng quan hệ hòng lợi dụng giảm tội. Trình lên cấp trên, gia tăng hình phạt cho Becky Armstrong!

- Tuân lệnh!

Nữ cảnh sát nhếch môi cười nhạt, trực tiếp kéo Becky ra bên ngoài.

Đến lúc này, cô mới vỡ lẽ. Thì ra, mọi chuyện đều do Freen âm thầm sắp đặt. Chị ta lợi dụng Ngọa Sênh và Phỉ Ngân hòng khiến Becky tưởng thật, chấp nhận hiến thân cho chị ta một cách tự nguyện.

Sau đó, Freen đổ tội cho Becky lăng loàn câu dẫn, dùng thân thể quyến rũ Thiếu tướng hòng đạt được mục đích.

Cứ như vậy, Becky vô tình trở thành người phụ nữ trắc nết, không còn liêm sỉ. Còn Freen vẫn là một Thiếu tướng, cao cao tại thượng, công chính liêm minh, không màng sắc dục.

Haaaa!

Freen Chankimha!

Chị được lắm!

...

==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro