Tù Phi Tà Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Cảnh xuân kiều diễm

Nam nữ quần áo hỗn loạn , tầng tầng lớp lớp minh sa trướng* được vén lên, trên giường gỗ lim khắc hoa , hai  thân hình ẩn ẩn hiện hiện cuồng loạn triền miên.

(* màn giường trong suốt)

Nam tử phát ra những tiếng thở dốc ở trong phòng yên tĩnh dị thường rõ ràng. Nữ tử cũng không hề cố kỵ phát ra một tiếng rồi lại một tiếng rên rỉ, giống như thống khổ lại tựa như khoái hoạt. Thật là một bức “Xuân cung đồ” sống động!

Duy nhất không hòa hợp cùng cảnh tượng trong phòng là có một nữ tử đang quỳ bên giường , mái tóc toán loạn, trên khuôn mặt xinh đẹp biểu tình chất phác, ánh mắt không có ánh sáng.

Ba ngày, ba ngày ! Mỗi buổi tối đều bắt nàng phải xem này một màn này cho đến bình minh!

Giờ phút này, mí mắt của nàng sắp mở không nổi, tuy rằng cảnh tượng này so với năm đó nàng trốn ở ký túc xá lý nhìn lén còn muốn chân thật đã nghiền hơn, không có che đậy, hiện trường hiệu quả cũng tốt, nam chính cùng nữ chính cũng thanh tú hơn người. Nhưng là  nam nữ nhân vật chính lặp lại thì xem nhiều cũng sẽ chán a.

Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, đếm rồi lại đếm một lần. Trong lòng nàng vì người trên giường đếm lần, một mặt mượn cách này giúp cho chính mình chống đỡ thêm một hồi.

Ha , nàng vẫn là không thể nhịn được ách xì 1 cái.

Động tác rất nhỏ này cũng không có tránh được ánh mắt nam tử nằm trên giường , tuy rằng hắn quá bận rộn với quá trình “Pít tông vận động”, lộ ra dung nhan được che khuất bởi chiếc mặt nạ Thanh Đồng  .

“Cút đi!” Mắt hắn đều không có nâng lên, chỉ là lạnh lùng một tiếng gầm nhẹ, làm cho nàng thực có chút choáng váng!

Nhận được đặc xá, nàng quả thực hận mình giờ phút này không thể thật sự như bình thường  nhanh chạy khỏi nơi này đi. Thật là buồn ngủ quá a, lại không được ngủ đủ nên giờ đôi mắt thâm quầng như mắt cú, tuy rằng thân thể này mới mười sáu tuổi, nhưng do chăm sóc tốt nên chẳng phân biệt được tuổi tác.

Ra khỏi tẩm cung, nàng thật cẩn thận nhìn xung quanh, đảo qua đảo lại 1 vòng, con ngươi linh động  đột nhiên sáng ngời, rón ra rón rén ở trong bóng đêm  rời đi rất nhanh.

“Tiểu thư, nô tỳ ở trong này.” Cách đó không xa ở một góc sáng, một cái tiểu nha đàu như sắp bị đông lạnh đến phát run, thấy nàng chạy tới, mới dám mở miệng, thanh âm run rẩy, vội vàng cầm trong tay áo bông thay nàng mặc vào.

“Để cho người chịu ủy khuất rồi !” Trong mắt lệ quang trong suốt nếu không phải ở trong này, phỏng chừng nàng đã sớm khóc to.

“Không có việc gì, không phải chỉ là chịu trách nhiệm gác đêm sao, ta trở về ngủ một hồi liền tốt thôi .”

“Nhưng mà …” Nàng khóc càng thêm thương tâm, cũng không thể phát ra tiếng vang, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng, không ngừng nức nở .” Rõ ràng là nhị tiểu thư khi dễ người, nàng ta như thế nào có thể  đối đãi người như vậy chứ, phải biết rằng tiểu thư mới là đương kim hoàng hậu, nếu không phải nàng ta…”

“Nhỏ giọng chút, chúng ta vẫn là trở về đi.” Sợ nàng khống chế không được, lại giống như khóc tang, đành kéo tay tiểu nha đầu này thật nhanh chạy xa nơi này.

Gió thu thổi, trong ngực truyền đến từng đợt đau. Ai, nhắc đến vấn đề này, thân thể này tự nhiên sẽ sinh ra như vậy phản ứng.

Hoa Mị Nô, ngươi không yêu quý bản thân lại chính mình tự đi tìm chết , đến bây giờ, còn để ý cái hư danh này làm cái gì? Nàng che ngực, âm thầm quở trách .

Hoa Mị Nô, chính là chủ nhân thân thể này, trưởng nữ của Thừa tướng Đại Nguyệt vương triều  .

———————————

Vâng như mọi người đã biết , Đăng Như đã ‘ về quê chăn vịt ‘ nên ta sẽ ngồi tự kỉ ở đây và tốc độ edit là ‘siêu rùa ‘ạ .

mị người đừng có ném đá ta , có gì thì ném bom vào nhà bà Đăng Như ấy , ta ngây thơ à >cười đến vô tội>té đây , he he

Chương 2: Trốn

Nửa đêm canh ba

Cửa phòng cũ nát trong đêm yên tĩnh phát ra một tiếng  “kẽo kẹt” nghe đến chói tai, hai bóng đen từ bên trong đi ra, hướng phía trước, hành động mẫn tiệp mà nhanh chóng, xem ra nhất định đã từng trải qua huấn luyện .

“Tiểu thư, chúng ta thật sự có thể chạy đi sao?” Tiểu Khả đi theo phía sau nàng cùng chạy trốn nhỏ giọng hỏi.

“Không biết.” Nàng trả lời rõ ràng lưu loát, nàng mới tới nơi này ba ngày, ban ngày cùng với tạp dịch làm việc, buổi tối còn muốn quỳ đến nửa đêm xem cái kia vui đùa “Vận động”, nàng cũng không chắc chắn đường đi trong vương phủ có đúng hay không  .

Tiểu Khả hít một ngụm khí lạnh, không biết? Không biết còn muốn chạy trốn.

“Ngươi sợ hãi ?” Nàng ngoái đầu nhìn lại nhìn nhìn Tiểu Khả, ánh mắt thật sắc bén

“Có tiểu thư ở bên, nô tỳ cái gì cũng không sợ.” Nhìn chủ tử của nàng, tỉnh lại sau vụ vì tình tự sát, tiểu thư liền thay đổi, cô cũng không biết rõ tiểu thư thay đổi như thế nào, chính là có như vậy một cỗ khí thế, có thể làm cho nàng an tâm.

“Yên tâm, có ta ở đây nhất định sẽ không để cho ngươi bị thương.” Nàng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời không, bình thường người kia muốn tới canh năm mới có thể để cho nàng đứng lên, hiện tại nàng đại khái còn có hai canh giờ thời gian. Có thể trốn thuận lợi hay ko liền xem đêm nay .

Trong Ngọc Thần cung, trên giường hai người còn triền miên mấy lần   mới tách nhau ra, trong phòng cảnh xuân kiều diễm, mang theo nồng đậm hơi thở tình dục.

“Vương gia, người suy nghĩ  về nàng sao?” Nữ tử mị nhãn như tơ  hơi mở ra, ngón tay men theo đường cong trên ngực nam tử  lướt xuống chỗ từng thớ cơ bụng. “Còn đang suy nghĩ nàng có hay không khó chịu?” nam tử không có cự tuyệt của nàng động tác, càng đem cơ thể mềm mại của nàng  tựa sát vào trước ngực mình.

“Ngươi quá nhiều lời.” Ngữ khí lạnh như băng làm cho nữ tử trong lòng phát lạnh, vội vàng nhanh chóng tránh ra ngực hắn

“Là tiện thiếp nói nhiều .” Nàng thân mình run lên, không ngừng cố gắng xoay người xuống giường, trong phòng ấm áp nhưng lại khiến nàng trong lòng lạnh run, chọc giận hắn sẽ có hậu quả như thế nào, nàng so với ai khác rõ ràng hơn nhiều.

Mặt nạ Thanh Đồng che khuất đi nửa khuôn mặt của nam tử , khóe môi gợi lên một chút tươi cười tà ác , không hề để ý liếc mắt 1 cái đối với nữ tử đang quỳ dưới đất, chỉ là giơ lên tay vỗ 1 cái .

Tức khắc, một Hắc y nhân vô thanh vô tức đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh như hàn thiết, đối với hắn cung kính nói. “Vương gia, không ngoài sở liệu của ngài , các nàng đã hành động .”

“Tốt!” Hắn nhẹ nhàng nói, đôi mắt ban đầu nheo lại giờ đã mở ra, ánh mắt thâm trầm, nếu không nhìn kỹ người thường sẽ khó có thể nhận ra trong một khoảnh khắc có một tia dao động nhưng nhanh chóng đã trở lại bình thường . “Đều chuẩn bị tốt sao?”

“Đúng vậy, chỉ còn chờ con cá mắc câu .”

Hắn vừa lòng gật gật đầu, ngoắc ngón tay đối với nữ từ đang quỳ dưới kia “Đứng lên đi, đến bên cô vương nào .” Nói xong đối nàng vươn tay ra.

Giống như được nhận vạn phần vinh sủng, nữ tử đưa tay đặt lên bàn tay hắn, thuận thế ngã vào trên giường, phát ra ưm một tiếng, thân mình như mèo con cuộn mình ở trong lòng hắn.

“Chờ một chút cho ngươi xem màn trò vui.” Hắn cười tà mị, cúi người hôn nàng, chờ một chút sẽ có tràng trò hay, hắn nhưng là đã chờ rất lâu .

Chương 3 Cạm bẩy

Tất cả so sánh với nàng dự tính còn muốn thuận lợi hơn nhiều.Đi trong phủ nàng không dám chạy trốn bằng quan đạo (đường chính ) nên chỉ có thể lôi kéo Tiểu Khả tại một mảnh rừng rậm qua lại không ngớt.

Nửa đêm, nàng tỉ mỉ – phân tích rõ chung quanh , cảnh vật trước mắt và những ký hiệu dự phòng nếu như các nàng đi nhầm đường. Tiếp sau , chỉ chốc lát trời đã sáng thì sẽ nhìn tình huống mà định.

“Ra khỏi cánh rừng ,chúng ta sẽ an toàn” nàng an ủi Tiểu Khả đồng thời cũng là tự an ủi bản thân. Có trời mới biết có thể. hay không đi ra ngoài so sánh với sống ở trong phủ bắc An vương muốn an toàn hơn.

“Ân, nô tỳ biết tiểu thư nhất định làm được”

“Suỵt.” Nàng giơ lên ngón tay tại khóe miệng ý muốn nha đầu kia chớ có lên tiếng .Xa xa truyền đến – hỗn loạn – tiếng bước chân mới làm nàng trở nên cảnh giác. Vương bát đản , nghe thanh âm chắc chắn là không ít người tới đây, như thế nào động tác lại nhanh như vậy chứ?

“Ngươi tìm một chỗ trốn đi,ta không ra lệnh ngươi không cần lên tiếng , biết không? Nàng quyết định muốn bản thân dẫn dụ những người được tên biến thái chết tiệt phái tới.

Chờ nàng ta gật đầu, ta vừa xoay người đi chưa được mấy bước – Tiểu Khả lại phát ra một tiếng thét chói tai.

Không biết Tiểu Khả giẫm lên cái gì mà lưới ở bốn phía bị kéo căng lên ,mà nàng dự định kéo Tiểu Khả ra lại không đúng thời điểm làm cho cả hai người cùng một lúc bị treo ở giữa không trung.

Chết tiệt ,là bẩy ! Nàng mới phát hiện các nàng bị lưới vây quanh thân ít nhất rộng trăm thước,tất cả chỉ được cố định bằng một sợi dây mỏng hư sợi tóc lại chắc chắn vô cùng, không cẩn thận cũng chẳng thể phân biệt rỏ ràng.

“Tiểu, tiểu thư” tiểu khả động động lại càng làm chiếc lưới căng hơn, lo sợ ôm lấy nàng.

Nàng cũng nhìn thấy không biết từ nơi này chạy tới hơn mười con lang, đang tụ tập tại dưới lưới- đôi con ngươi phát ra ánh sáng sắc lạnh, hàm răng bén nhọn có thể xé nát người thường – hai chân dùng sức mãnh liệt – hướng các nàng đánh tới nếu như không phải lưới đủ cao -nàng phỏng đoán sớm là bữa ăn ngon của chúng.

“Hoa Mị Nô chạy một đêm hảo ngoạn chứ?” Lời nói mang theo đùa cợt hài hước , từ xa xa chậm rãi tới , bên trong nhuyễn kiệu truyền ra. Mấy trăm cây đuốc cùng đồng thời được đốt thoáng chốc tưởng chừng chiếu sáng cả cánh rừng.

“Không nghĩ tới kinh động vương thượng thỉnh ngài rộng lượng.” Dù sao kế hoạch đều bị phá hư, nàng cũng không có cần phải giả bộ ngốc lăng.

Màn kiệu nhấc lên mang theo nam nhân đeo chiếc mặt nạ Thanh Đồng – không ai khác ngoài Bắc An vương Hiên Viên Khanh Trần trong lòng ngực chính là tiểu mỹ nhân bên người của hắn, đang được đắc sủng là thiếp thất có vị trí cao nhất.

“Không nghĩ tới ngươi chạy nhanh như vậy, bất quá cũng không có thoáy được phạm vi thế lực của cô vương” Hắn thật sự coi thường nàng cư nhiên ở…này mảnh trong rừng này chờ nàng lọt lưới.

“Xử trí như thế nào?” Hắc y nam tử lãnh thanh hỏi .

“Thả các nàng xuống, đem cái nha đầu kia cầm uy những…này vật nhỏ. Hiên Viên khanh trần tùy ý – vừa nói.

“Từ từ!” Nàng còn chưa được thả xuống, che tiểu khả ở phía sau lưng lạnh lùng nói: “các ngươi ai dám đụng vào nha hoàn của ta?” Mắt hạnh trợn tròn căm tức nhìn Hiên Viên Khanh Trần, hắn cư nhiên muốn dùng tiểu Khả đi nuôi lang! Qủa nhiên cùng trong truyền thuyết giống nhau tàn bạo thị huyết.

“Cô vương muốn liền đem cả ngươi đi uy lang!” Hắn phát hiện nàng cùng trước kia có không ít điểm bất đồng.

Nàng ngược lại nở nụ cười cất cao giọng nói: “Vương gia đương nhiên có thể làm như vậy bất quá ta là Hoàng thượng tứ hôn ,mới sau cuộc tân hôn chính trị ngài liền giết ta, cũng cần phải có một lí do chính đáng, không cha của ta cùng huynh trưởng chỉ sợ nháo đến mức ngài cũng phải đau đầu một trận đến chết a!” Chỉ là phô trương thanh thế, đây là nàng vừa nói, chân vừa run.

“Đúng a, ngươi không nói cô vương thiếu chút nữa quên ta và ngươi còn đang tân hôn yến.” Hắn từ trong nhuyễn kiệu đi ra một bộ lê hoa bạch sắc trường bào trong gió đêm tung bay phụ trợ thêm mặt nạ Thanh Đồng hình mặt quỷ càng thêm dữ tợn. Đến bên cạnh nàng dừng lại ,ngón tay chạm vào chiếc cổ trắng như tuyết của nàng . Nụ cười tà mị cùng ánh mắt âm lãnh có thể giết người cúi xuống dán tại bên tai nàng : “cô vương còn không có hảo hảo thương ngươi!

Chợt bất ngờ- hắn há mồm cắn xuống ,huyết hoa từ vết thương theo những đường cong uốn lượn trên chiếc cô trắng nỏn.

Chương 4

Chương 4: Kinh biến

Đau! Theo phản xạ, nàng quỳ gối ôm chỗ xương sườn bị Hiên Viên Khanh Trần đá vào. Cho dù thân thể này của nàng không phải mạnh nhưng nàng cứ nhắm ngay chỗ yếu của hắn mà đá đấm, ít nhất hy vọng hắn có thể buông nàng ra.

Mà tốc độ của đối phương càng nhanh hơn, hắn cầm lấy mắt cá chân nàng, dùng sức lôi; thân thể nàng mất đi điểm tựa nên ngã ngửa lại sau, chắc chắn là sẽ ngã rầm xuống đất, những viên đá bén nhọn dựng lên đâm vào lưng khiến nàng thét lên một tiếng. Một thân tiểu thư mềm yếu cành vàng lá ngọc là sao có thể so với một thân thể một sát thủ được huấn luận của nàng trước khi xuyên qua chứ.

- Cút hết ra! – Hiên Viên Khanh Trần nhìn Hoa Mị Nô bị ngã không đứng dậy được, lạnh lùng cười, cao giọng phân phó bọn hạ nhân.

- Ngươi muốn làm gì? – nàng đề phòng, trừng mắt nhìn hắn.

- Làm gì? Đương nhiên là làm chuyện yêu thương rồi! – hắn kéo mái tóc dài của nàng, không thèm để ý nàng đau tới mức ngũ quan nhân nhúm lại, cũng không quan tâm nàng đứng vững hay không. Hắn lôi này đến trước nhuyễn kiệu, dùng sức quăng nàng vào trong, còn Tử Đại không nói được một lời nào, ngoan ngoãn lui ra.

- Ngươi cút ngay! – vài sợi tóc trên da đầu bị hắn rứt ra, máu tươi chảy xuống từ thái dương.

- Cút? Chờ một lát nữa thì ngươi sẽ phải cầu xin ta ở lại đó! – tay vung ra không đến vài cái thì quần áo trên người nàng đều bị xé rách nát làm lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, yêu dã mà xinh đẹp. Khuôn ngực tròn đầy hai tay không che hết như ẩn như hiện càng làm cho thân mình trắng nõn nà của nàng thêm mê người.

- Đệ nhất mỹ nhân Hoa Mị Nô của Đại Nguyệt, ngươi vì hoàng huynh ta mà có thể tự sát, nói thế thì cái gì cũng sớm cho hắn rồi, cần gì làm bộ như thánh khiết. – hắn châm chọc nói, ánh mắt vây quanh thân mình nữ nhân trước mặt, thân hình to lớn lập tức ngã tới nằm trên người nàng.

- Buông ra! – nàng hô lên, dùng sức đẩy hắn. Nhưng vì cái cơ thể này quá yếu, bị hắn áp chặt xuống, cố giãy dụa làm rớt chiếc mặt nạ của hắn.

Đúng lúc đó, Hiên Viên Khanh Trần cười lộ ra hàn ý, tay bóp chặt cằm nàng, mấy ngón tay tăng thêm chút lực nhanh chóng đem cằm nàng vặn trật khớp. Đau đớn mãnh liệt truyền khắp toàn thân, cằm nàng không thể khép lại, chỉ có thể mở miệng, dừng trước mặt hắn, thiếu chút nữa là thốt ra những lời nói bị ngăn trụ trong họng.

Quỷ túc! Mặt nạ hạ xuống giống hệt như người Trọng Điệp kia xuyên qua, nỗi đau trong lòng nàng còn hơn cả nỗi đau thể xác.

Trong cơn hoảng hốt, đột nhiên hạ thân truyền đến một cơn đau như bị xé rách làm cho thân thể nàng run bần bật. Rất nhanh hắn đã xâm nhập, bá đạo không mang theo một chút cảm tình, cứ như muốn đoạt đi tính mạng của nàng vậy. Động tác điên cuồng mà mãnh liệt, va chạm như bão táp càng mang tới thống khổ mạnh liệt. Nàng không hề phản kháng, chỉ ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt hắn. Còn hắn thì như một dã thú, tàn khốc vô tình, cứ thế chiếm đoạt thân thể nàng. Theo động tác của hắn, nàng bị động đón ý nói hùa, phát ra những tiếng rên rỉ.

Thân thể vì lần đầu làm chuyện giao hợp nên đau nhức kinh khủng, từng chút từng chút choáng hết cả ý thức của nàng. Nước mắt từng giọt trào ra khỏi hốc mắt, rồi lại một giọt một giọt lạnh như băng trườn xuống hai bên má.

Ngày đó, sau tiếng nổ lớn là một giọng nói đứt quãng vang lên:

- Cảnh Lan, em phải sống thật tốt, sống thay cho phần của ta! – trước mắt một cột áng sáng lóe lên, khuôn mặt hoàn mỹ như thần của người đàn ông kia bị máu tươi che kín, ý cười ấm áp vẫn còn hiển hiện rõ. Đó cũng chính là tia lưu luyến cuối cùng của Cảnh Dạ Lan nàng với thế giới kia.

 Chương 5 :  Chịu nhục

Chân trời lộ ra một chút ánh sáng rạng đông, trong rừng cây sương mù nặng trĩu, có vẻ đặc biệt lạnh.

Hiên Viên Khanh Trần nhìn Hoa Mị Nô lẳng lặng nằm bên cạnh, nàng đã không còn ý thứuc nữa rồi.

Trong ánh sáng ban mai, hắn cẩn thận đánh giá nàng. Hơn mười năm nay hắn chưa gặp một ai như nàng, tuy rằng hắn từng có trăm ngàn nữ tử tuyệt săc, nữ tử thị tẩm nhưng có thể khiến cho hắn điên cuồng như ngày hôm qua thì chỉ có mình Hoa Mị Nô ngay trước mắt này.

Quần áo trên người nàng bị xé rách tả tơi, đường cong khôn mặt cứng cáp bất khả tư nghị, mái tóc hỗn độn rối tung như một vết mực loang, phân tán sang hai bên. Trên lông mi vẫn còn lưu lại vế nước mắt khe khẽ rung động, tựa như đôi cánh một con bướm xinh đẹp.

Chiếc gáy thon dài duyên dáng, hai vai mượt mà tuyết trắng, bầu ngực no đủ, eo thon có thể nắm gọn bằng tay, hai chân thon dài thẳng tắp như ngọc. Toàn thân trên dưới không có lấy một chút tù vết nào, lúc này, trên thân thể trắng nõn của nàng bị che kín bởi những vết cắn nhợt nhạt, tất cả đều là dấu vết do hắn để lại trong cơn cuồng nộ, có vết còn thâm tím, thậm chí chảy ra máu. Vệt máu đỏ tươi chói mắt giữa ai chân nàng làm cho sắc mặt hắn dịu xuống ít nhiều.

Đệ nhất mỹ nhân của Đại Nguyệt! Hắn cười nhạo nhìn nàng, quả nhiên không phải là một nữ tử bình thường. Thân thể trông có vẻ non nớt nhưng tràn ngập mị lực trí mạnh khiến đêm qua hắn muốn ngừng mà không được. Còn hoàng huynh hắn lại đem hoàng hậu tương lai của mình nhường cho hắn, mưu đồ gì đây? Ý cười tàn khốc ở khóe môi hắn càng nở rộ, đáng tiếc, lại đưa tới nàng!

Cầm lấy túi nước bên người, mở nắp, đem dòng nước lạnh như băng đổ lên mặt Hoa Mị Nô.

Một hồi lâu sau, nàng mới có phản ứng.

Ngoài đau vẫn chỉ có đau. Trên miệng…còn có dưới thân nữa…

Ý thức dần khôi phục một chút, thống khổ mà mở hai mắt ra, nàng vốn vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, chỉ cần mở mắt ra thì có thể về nhà.

Trí nhớ về tối hôm qua bị tàn phá từng chút một hợp lại trong đầu, đôi mắt lạnh theo đó cũng trừng lớn hơn. Không biết đêm qua nàng tỉnh lại mấy lần nhưng mỗi lần tỉnh lại đều bị đau đớn kịch liệt tập kích tới mức hôn mê. Trong miệng có vị máu quen thuộc. trong mông lung, nàng nhớ lại cái tên hỗn đản Hiên Viên Khanh Trần kia, lưỡi hắn cứ tàn sát bừa bãi trong miệng nàng… Nàng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt tràn ngập đùa cợt đang chiếu xuống, một ánh mắt sắc bén vô cùng.

Theo bản năng, nàng vung tay muốn thưởng cho hắn một cái tát nhưng cánh tay yếu ớt mới chỉ giơ lên được giữa chừng thì đành vô lực xụi lơ rơi xuống. Hắn điểm huyệt đạo của nàng.

“Sao, sao ngươi mau quên chuyện đêm qua vậy. Đêm qua ngươi đón nhận cô vương như thế nào, koong nhớ, người rất hưng phấn.”  Bàn tay hắn vuốt ve ga thịt non mịn của nàng.

Cút ! – nàng bối rối hô lên. Cứ nghĩ tới chuyện mìn hưởng ứng với hành động của hắn, Cảnh Dạ Lan vừa xấu hổ vừa giận dữ. Nhìn mặt hắn giống hệt không mặt của Quỷ Túc, hơi nước trong mắt nàng càng đậm.

Cô vương sợ ngươi sẽ luyến tiếc !  - Hắn cười cuồng nịnh sau đó lấy ra một sợi gì đó mỏng như sợi tóc trói tay chân nàng lại.

A! – nàng cực lực giãy dụa, cổ tay và mắt cá chân râm ran đâu nhức.

Đây là Tiên Tàm Ti, ngươi càng giãy dụa thì nó sẽ siết càng chặt, một tấc một tấc siết vào da thịt, sâu có thể thấy được xương, đến lúc đó thì tay chân ngươi chỉ có thể bị phế đi. Ngoan ngoãn , đừng nghĩ tới việc bỏ trốn thì tất nhiên ngươi sẽ không sao cả.

Nằm mơ à! Đưa lưng về phía hắn, Cảnh Dạ Lan quật cường thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro